Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 6 - Chương 301: Đồng lai đồng khứ, đồng tử đồng quy

Phong Lăng Thiên Hạ

07/06/2013

Hai vị Quân tọa đang đánh nhau sinh tử nhìn nhau cười.

Bọn họ khác với những người dùng linh dược và tài nguyên để thăng cấp ở Thượng Tam Thiên. Có thể đi đến một bước này đều là dựa vào tích lũy qua năm tháng, cố gắng của bản thân và chém giết trăm ngàn lần!

Cho nên đến độ tuổi này, sinh tử với họ đã rất nhẹ nhàng, điều duy nhất không bỏ xuống được, chính là hậu đại. Hậu đại cũng là lý do hôm nay bọn hắn chiến đấu.

Con đường này đối với họ đã là lựa chọn tốt nhất!

Đối với con cháu đời sau có công đạo, đối với chính mình cũng có công đạo.

Cho nên chẳng những không có cảm giác lưu luyến tuyệt vọng, ngược lại có một chút thoải mái, một chút giải thoát. Rốt cuộc... Đã xong!

Sau đó bọn họ liền cười lớn một tiếng, đều dùng một chưởng đánh vào cổ họng đối phương...

Sau đó thân thể hai người đồng thời run rẩy một chút, bất động.

Bốn vị quân cấp cao thủ, cùng ba vị quân cấp cao thủ còn sót lại của Thạch gia, điên cuồng triền chiến một chỗ! Ta chết cũng muốn giết địch! Nát thành từng mảnh, cũng muốn kéo một cái ra đi!

Loại tâm tính đáng sợ, chém giết tàn khốc nàylàm cho mỗi người đang quan chiến đều cảm thấy sợ run!

Quân cấp cao thủ, hẳn là tay áo phiêu phiêu, như thần tiên bay giữa không trung phi vũ chiến đấu, cho dù là chết trận, cũng có một loại cực hạn thị giác mỹ cảm.

Nhưng hiện tại, lại hoàn toàn không phải như vậy!

Ngay từ đầu, chính là huyết tinh tử vong.

Chiến cuộc vừa tiếp tục, chân cụt, tay cụt bay đầy trời.

Thạch gia ba vị Quân tọa cực kì chật vật!

Mấy người bọn họ cũng không muốn liều mạng! Cũng không có ý nghĩ như Điền gia, Đồ gia, Lệ gia. Ca chính là đến hỗ trợ, các ngươi ai thắng ai bại... Cùng ta có quan hệ gì đâu?

Hơn nữa, chúng ta lần này đến. Không chỉ vì đến hỗ trợ mà còn có việc…

Lấy tâm tính thế này cùng bốn vị quân cấp cao thủ bỏ mạng chiến đấu, chật vật như kiểu dùng trứng chọi đá. Chỉ có thể phòng thủ, không dám tiến công!

Bởi vì ngươi tiến công đồng thời cũng cho người khác cơ hội tiến công!

Bốn tên điên này chỉ sợ trả giá cả tính mệnh cũng muốn đem cánh tay ngươi chặt bỏ!

Cái này là người chiến đấu sao?

Ba vị quân cấp cao thủ trong lòng kêu khổ thấu trời, cho dù là cùng Tam Tinh thánh tộc chiến đấu, cho dù là cùng linh thú triều chiến đấu cũng không có thảm thiết như vậy...

Nhưng đang ở trong vòng quyết chiến, không có cơ hội lùi bước hoặc nhận thua!

Nơi này chỉ có bỏ mạng hoặc sống sót!

Chấp pháp giả giám sát, thần niệm Chí Tôn vờn quanh! Phương pháp chấm dứt quyết chiến duy nhất chính là một bên toàn bộ tử vong!

Không chết không dừng! Bọn hắn liều mạng phòng thủ mới cố gắng duy trì cục diện bất phân thắng bại.

Nhưng rõ ràng không phải kế lâu dài.

“Rốt cuộc làm sao bây giờ?” Một vị quân cấp cao thủ trong đó một bên luống cuống tay chân ngăn cản kẻ địch tiến công, một bên lo lắng hỏi.

“Còn có thể làm sao bây giờ?! Giết bọn họ!” Quân cấp cao thủ cầm đầu đúng là ôm một bụng tức giận: Mẹ! Về sau nếu có sự tình này, lão tử sẽ bỏ chạy thật xa.

Mẹ, còn tưởng lần này đi vào Trung Tam Thiên chính là dùng năm ngón tay bắt ốc. Ai dự đoán được phải trả giá bằng sinh mệnh?

Thật là con mẹ nó thế giới này rất kỳ diệu...

“Nhưng giết như thế nào...” Vị quân cấp cao thủ vừa mới hỏi kia gần như muốn khóc. Ngươi nói thoải mái y như là đánh rắm. Ta sao có thể không biết phải giết bọn họ mới thoát được? Nhưng vấn đề là..giết như thế nào mới không trả đại giới?

“Giết như thế nào thì giết như thế ấy!” Đầu lĩnh Thạch gia hơi phân thần, suýt nữa đã bị bốn thanh trường kiếm đồng thời xuyên thủng. Sợ tới mức mất hồn, chửi bậy mắng ra một câu rồi không nói nữa, chuyên tâm đối địch.



Nhưng ba vị quân cấp cao thủ Ngạo gia cùng vị quân cấp cao thủ Đổng gia công kích càng ngày càng kịch liệt!

Đối phương càng phòng thủ, càng có khả năng chế tạo cục diện đồng quy vu tận.

Rốt cuộc .

Một tiếng hét thảm!

Một vị quân cấp cao thủ Thạch gia rốt cuộc nhịn không được kiếm thế mở rộng một chút, chỉ là mở rộng một chút đã bị Đổng gia cao thủ xông vào kiếm quang. Máu tươi bay tứ tung bên trong, dữ tợn đánh tới!

Đã gần đến người!

Vị quân cấp cao thủ Thạch gia này quát to một tiếng, trường kiếm liên tục đâm ra điên cuồng.

Vị cao thủ Đổng gia bình tĩnh cười, cũng không thèm nhìn tới, đột nhiên từ biệt thân mình. Đem trường kiếm đâm vào người mình mạnh mẽ ngạnh lại, một kiếm hung hăng đem vai phải cao thủ Thạch gia bổ xuống.

Tiếp theo thả người nhảy lên, hung hăng địa ôm lấy đối phương. Miệng há ra, răng nanh dày đặc cắn vào cổ họng!

Máu tươi phốc một tiếng phun tung toé!

Vị Thạch gia cao thủ bả vai bị chém đứt, đang kêu thảm thiết, đã bị đối phương gắt gao ôm lấy, tiếp theo lại đột nhiên kêu không ra tiếng, hai người cùng nhau ngã xuống...

Lại thiếu một người!

Vị kia tứ phẩm Quân tọa biết không thế để tình huống tiếp tục diễn biến như vậy. Đến khi chỉ còn lại mình hắn thì tình huống càng thêm ác liệt!

Trường kiếm hắn mở ra, nguyên khí hùng hồn bạo phát, thậm chỉ cả thiên không cũng run rẩy! Một kiếm mang theo lực lượng khủng bố đâm ra!

Cho dù ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận, nhưng một kiếm này đi ra ngoài, ngươi cứng rắn chống đỡ thì sẽ bị kiếm khí hoàn toàn tạc liệt! Căn bản không công kích được ta.

Nhưng hai vị quân cấp cao thủ Ngạo gia cư nhiên vẫn không né tránh! Cười dài xông lên!

Trường kiếm phốc một tiếng đâm vào người xông lên trước, dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Vị Quân tọa kia đã rảnh tay vung trường kiếm lên.

Trường kiếm vút đi như tia chớp.

Kiếm khí tại trong cơ thể vị cao thủ Ngạo gia nổ mạnh.

Nhưng ngay khi nổ tung, vị Ngạo gia Quân Tọa kia vẫn hướng về phía trước! Huyết nhục nổ tung bắn đầy người Thạch Gia Quân Tọa, đồng thời thanh kiếm kia cũng đâm thật sâu vào bờ vai hắn, sau đó xuyên thẳng ra sau. Trên vai xuất hiện một lỗ máu trong suốt.

Hắn kêu thảm một tiếng, sau đó lui nhanh.

Nhưng từ trong huyết vụ, một vị Ngạo gia Quân Tọa đã khác vọt lên.

Mới vừa rồi xông lên hai người!

Hắn hung hăng đánh ra một kiếm, muốn đem vị Ngạo gia Quân Tọa này chặn lại. Nhưng hai thanh kiếm sắp tiếp xúc thì thanh kiếm kia đột nhiên lùi bước, lồng ngực của Ngạo gia Quân tọa đột nhiên tiến lên trước.

Phốc một tiếng, một kiếm này lọt vào xương bả vai của Ngạo gia Quân tọa!

Ngạo gia Quân Tọa nhe răng cười một tiếng, thân thể vừa chuyển, ôm theo thanh kiếm trong thân thể xoay một cái. Thạch gia Quân Cấp cao thủ tay vẫn còn cầm kiếm, muốn nhổ ra, nhưng theo lực xoay tay hắn cũng bị cuốn theo.

Hắn nhất thời cảm thấy không tốt, cấp tốc dùng sức, chém ngang một kiếm!

Ở trong thời gian điện quang thạch hỏa này, một kiếm lập tức đâm vào bụng tứ phẩm Quân Tọa, ngay sau đó mạnh mẽ vung lên. Từ bụng đến cổ họng, cả lồng ngực đã bị mở ra! Ngũ tạng lục phủ, bị cắt nhỏ ầm ầm phún ra.

Nhưng một kiếm của hắn cũng đã chém Ngạo gia Thái Thượng Đại trưởng lão thành hai khúc!

Nửa người trên bay ra ngoài, vẫn mang theo nụ cười bình tĩnh, trở tay đem trường kiếm ném trở lại, chuẩn xác đâm vào ót vị Quân Cấp cao thủ này!

Sau đó nửa người trên Ngạo gia Quân Tọa ầm ầm rơi xuống đất.

Khóe miệng lộ ra một cái nụ cười trào phúng lại bình yên.

Tu vi Quân Cấp trở lên, xê xích một cấp đã như trời với đất! Nhưng lão phu bây giờ lại dùng thực lực Quân Cấp tam phẩm đỉnh phong giết chết một vị Quân Cấp tứ phẩm!

Có chiến quả như thế, kiếp này không tiếc!



Sau đó hắn nghiêng đầu chết đi.

Vị Thạch gia cao thủ kia cái ót trúng một kiếm, lồng ngực ổ bụng đều bị xé ra cư nhiên vẫn chưa chết, vẫn không thể tin được kêu thảm thiết, lấy tay liều mạng đem nội tạng rớt trên mặt đất nhét vào. Nhét vào lại rơi ra, sau đó lại nhét vào.

Tựa hồ phí công phí sức nhét một hồi lâu, mới phát hiện trên đầu mình rất đau, vừa đưa tay sờ phải một chuôi kiếm, quát to một tiếng, đem kiếm rút ra, sau đó óc phù một tiếng phun ra vài chục trượng, rốt cục lung lay lắc lư vòng vo nửa vòng, phác thông ngã nhào xuống!

Hắn mở to đôi mắt vô thần, không cam lòng, cúi đầu nói: "Đây là Trung Tam Thiên. . . Ta. . . Ta như thế nào lại chết được?"

Sau đó hắn không phát ra một thanh âm nào nữa.

Mười bốn vị đại cao thủ đối quyết, trong nháy mắt biến thành hai người đơn đả độc đấu!

Vị Quân Tọa Ngạo gia còn sót lại trên mặt vẫn nhàn nhạt cười, tựa hồ nhiều lão huynh đệ chung quanh chết đi như vậy, hắn tuyệt không cảm hoài, chẳng qua là liều mạng công kích địch nhân!

Nhưng trong mắt của hắn, cũng đã là một mảnh tĩnh mịch!

Vị Thạch gia Quân Cấp cao thủ còn sót lại, hai mắt kinh khủng mở to, trong nháy mắt kinh hãi hồn phi phách tán! Thấy lão Đại Bằng chết thê thảm, cư nhiên mất đi dũng khí chiến đấu, quát to một tiếng, quay đầu bỏ chạy!

"Chạy đi đâu!" Lão tổ tông Ngạo gia quát lạnh một tiếng, kiếm hóa du long, phi thân vượt qua.

Một kiếm đâm tới!

Thạch gia cao thủ chỉ kịp hô to một tiếng: "Tha cho. . ."

Đã bị một kiếm từ sau xỏ xuyên qua trước ngực! Hắn cúi đầu, nhìn mũi kiếm lóe sáng từ trong bộ ngực lòi ra, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói: "Không thể tha ta một mạng sao?"

Sau đó ánh mắt của hắn tán loạn, máu từ trên mũi kiếm chảy xuống thân thể, uể oải nằm trên mặt đất, không còn hơi thở.

Lão tổ tông Ngạo gia nhìn thi thể địch nhân uể oải trên mặt đất, hờ hững nói: "Chỉ sợ là không thể."

Chiến đấu kết thúc!

Cư nhiên là một phương Sở Dương chiến thắng!

Kết quả như thế, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người! Nhất là cửu đại thế gia cùng chấp pháp giả đang quan chiến.

Nghĩ lại một chút, tất cả cũng hiểu rõ.

Một bên mang suy nghĩ liều mạng, không hề ôm hi vọng sống. Nhưng bên Thạch gia lại chỉ muốn giữ được tánh mạng của mình.

Song phương tâm thái hoàn toàn bất đồng, mặc dù tu vi cao hơn bên kia nửa phẩm nhưng xuất hiện loại kết quả này, cũng chẳng có gì lạ.

Song phươngrất yên tĩnh!

Yên lặng không có một chút thanh âm!

"Là chúng ta thắng sao?" Vị Quân Cấp cao thủ Ngạo gia còn sót lại nhướng mày, bình tĩnh hỏi chấp pháp giả.

"Đúng vậy."

"Mời mau sớm tuyên bố!" Hắn lẳng lặng thỉnh cầu.

Khi nghe chấp pháp giả tuyên bố nhất phương thắng lợi, trên mặt vị Quân Cấp cao thủ này lộ ra một nụ cười an ủi, vui mừng mỉm cười nói: "Ngươi không tuyên bố, ta làm sao có thể đem tin tức thắng lợi cho bọn hắn? Bọn hắn tự mình tham dự trận chiến cuối cùng, sao có thể không biết kết quả."

Hắn ha ha một tiếng cười to, nói: "Mấy lão già này, chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, chém chém giết giết, hôm nay các ngươi đi hết, chỉ để lại mình ta, sao có thể được?"

Ngạo Tà Vân kinh hãi, kêu lên: "Lão tổ tông, không cần!"

Ngạo gia Quân Cấp cao thủ cười ha ha, nói: "Bọn họ đang đợi ta! Trận chiến cuối cùng ở cõi đời này, là bảy đối bảy, nhưng xuống phía dưới không thể biến thành sáu đối bảy a, bọn họ ăn thiệt thòi."

"Đại cục đã định, ta rất yên tâm." Ánh mắt hắn như tia chớp xẹt qua mấy khuôn mặt mọi người, nói: "Ta phải đi, muộn một hồi nữa, bọn họ đi xa, ta đuổi không kịp."

"Mấy lão già kia, chờ ta! Ai dám đi trước, chớ trách lão phu không khách khí!" Hắn ngửa mặt lên trời cười một tiếng, trường kiếm nhanh như tia chớp quay lại, phốc một tiếng, đâm vào trái tim của mình!

Hắn đứng thẳng, lẩm bẩm nói: " Đồng lai đồng khứ, đồng tử đồng quy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook