Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 274: Hai mặt giáp công!

Phong Lăng Thiên Hạ

27/04/2017

Loại tư tưởng này một khi dâng lên, người người trừ sợ hãi ra còn không khỏi áy náy tự đáy lòng.

Trong lúc bất tri bất giác, hình tượng Sở Dương ở trong mắt những người này trở nên càng thêm đáng tin cậy!

Hiện tại nếu là nói, Sở Dương là cứu tinh của bọn hắn thì ở trong những người này, sẽ không có một người nào phản bác! Bởi vì, sự thật là như thế!

Mộng Vô Nhai suất lĩnh quân đội quay lại, sau khi đi một vòng lớn, lúc này mới vừa xác định được hướng đám Sở Dương chạy đi mà hết tốc lực đuổi theo, đợi đến khi đến được Tiếp Dẫn Sâm Lâm thấy được thi thể Lang tộc thì đám Sở Dương đã đi qua lâu rồi.

Mộng Vô Nhai thấy không thể để cho tình huống chuyển biến xấu đi nữa, nếu cứ để tình hình phát triển theo hướng này, mình rất có thể không còn có cơ hội đuổi theo được nữa. Hắn xách động toàn quân, mạnh mẽ thúc dục tự thân nguyên lực, hoàn toàn không có dừng lại mà đuổi theo, rốt cục cũng chạy tới được rìa thảo nguyên.

Chẳng qua là khi thấy được trước mặt là thảo nguyên xanh, cỏ phập phòng như sóng ba đào quay cuồng bát ngát thì chúng tướng có chút buồn bực.

Mọi người đều biết, muốn ở loại địa phương này tìm ra hai trăm người nho nhỏ quả thực chính là người si nói mộng!

Vô luận là thần thức dò xét, hay ở trên trời cao phi hành quan trắc, hoặc giả là những thứ thủ đoạn điều tra khác cũng không làm gì được!

Nhưng Mộng Vô Nhai cũng không chần chờ, chẳng qua là vừa nhìn thoáng qua liền lập tức hạ một mệnh lệnh làm mọi người dự liệu nhưng cũng là chính xác nhất: “Đốt!”

Ra lệnh một tiếng, mấy ngàn người đồng thời động thủ, vô số ngọn lửa dần dần ném vào, mượn gió thổi, lấy tự thân tu vi thúc dục hỏa thể lan tràn, trong nháy mắt Liệt Diễm bay lên không, từng đợt khói đen dâng lên, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp thiên địa.

Mọi người thấy vậy thì cũng lớn tiếng hoan hô!

Nếu đám Sở Dương ở chỗ này, như vậy sau trận thiêu này tất cũng không còn chỗ ẩn nấp nữa.

Mà ở trong đó xác thực là một chỗ thật tốt để ẩn thân, từ vô số tung tích thấy được lúc trước có thể đoán và cũng chỉ rõ đám Sở Dương hôm nay ở trong tấm thảo nguyên này! Hơn nữa đã lâm vào tình trạng người kiệt sức, ngựa hết hơi, mỏi mệt cực kỳ.

Lần này, tin tưởng bọn họ nhất định là chắp cánh khó bay được.

Chỉ có Mộng Vô Nhai không có mù quáng lạc quan, hắn nhéo lông mày đứng ở trước đại hỏa ngất trời tỉnh táo nhìn chăm chú vào đám cháy.

Hắn biết, Sở Dương giờ phút này khẳng định là đang ở trong thảo nguyên này, nếu như không có mảnh đại hỏa này, tin tưởng Sở Dương có có vô số biện pháp, chế tạo ra vô số chiến thuật mới để trốn tránh mình truy tung. Cho nên, chỉ có thể ra chiêu rút củi dưới đáy nồi, sử dụng hỏa là đúng đắn nhất.

Nhưng đốt xong, Sở Dương chỉ sợ sẽ mượn hỏa thế mà nhanh chóng chạy đi, bởi vì ở trong dạng hỏa thế này, thần thức nữa không có đất dụng võ.

Trừ phi, khi hỏa thế dâng lên Sở Dương đang ở giữa thảo nguyên, cũng là chỗ mà người bình thường cho là chỗ an toàn nhất trong cả thảo nguyên. Nói như vậy thì Sở Dương thật sự là chắp cánh cũng khó bay rồi. Nhưng, Mộng Vô Nhai tin tưởng, Sở Dương tuyệt đối sẽ không như vậy.

Phần tín nhiệm này lớn tới mức, thậm chí ngay cả Mộng Vô Nhai căn bản cũng không muốn tin tưởng, nhưng sự tin tưởng này lại khắc sâu trong lòng Mộng Vô Nhai, phảng phất như đó chính là sự thật, đó chính là thực tế!

Hỏa thế lan tràn với tốc độ cực nhanh, sóng nhiệt dựng lên hoàn toàn ngăn cách thần thức dò xét.

Mộng Vô Nhai chân mày cau lại, mắt thấy cuồng phong thôi mạnh hỏa thế nhanh chóng đi về phía trước, trước mặt mình xuất hiện tăng lớn bụi đen. Mộng Vô Nhai vung tay lên nói: “Toàn quân tụ hợp, trục hỏa mà đi!”

“Tướng quân!” Bên cạnh một vị quan quân muốn nói lại thôi. Hiện tại đại hỏa đang thiêu đốt, ngay tại lúc này trục hỏa mà đi tìm kiếm, tuyệt đối là rất khó khăn!

Mà Mộng Vô Nhai trọng thương chưa lành, sợ rằng đối với thân thể có tổn hại.



“Mau thi hành mệnh lệnh, năm ngàn người đi theo hỏa thế tìm tồi, đặc biệt phải chú ý đến dưới mặt đất. Nơi nào đi qua lập tức xoay người lại đem thổ tầng lật lên, hoàn toàn không để sót lại!”

Mộng Vô Nhai nghiêm mặt, ra lệnh.

Đạo mệnh lệnh này nhất cử lưỡng tiện.

Nếu đám Sở Dương thật sự bị hỏa thế vây khốn, muốn đào hầm trốn xuống dưới đất tị hỏa tránh người, như vậy, kết quả tất nhiên sẽ bị ép nhảy ra!

Năm ngàn người tách ra, theo sau hỏa thế một khoảng, theo sóng nhiệt mãnh liệt tiến vào trong thảo nguyên bị đại hỏa thiêu đốt.

Người với người cách nhau mười trượng, giống như là một tấm lưới khổng lồ hướng vào trong thảo nguyên khói lửa thả ra.

“Lập tức đưa tin cho tàu cao tốc đối diện, bay đến phía đối diện, giống như tung lưới vây quanh, bọc đánh tới đây, hoàn toàn bóp chết đối phương.”

“Dạ!”

Giờ phút này Mộng Vô Nhai ánh mắt như chim ưng thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào dưới đất bốn phía, Thánh Nhân cấp thần thức cũng phô thiên cái địa tràn ngập ra ngoài.

Chân chính danh phù kỳ thực là thiên la địa võng!

Sở Dương ở chỗ này lần nữa tính sai một lần. Hắn vốn tiên đoán, ít nhất là sau khi đại hỏa hoàn toàn thiêu đốt xong, đám người Mặc Vân Thiên mới tiến vào thảo nguyên sưu tầm.

Nhưng cái này, Sở Dương sai lầm rồi. Người Mặc Vân Thiên đúng là sau khi đại hỏa thiêu đốt nhưng cũng không phải hoàn toàn thiêu đốt xong mà là trong khi phía trước lửa vẫn hừng hực thiêu đốt thì đã tiến vào thảo nguyên rồi!

Sở Dương dẫn theo mọi người, sau lưng là hừng hực liệt hỏa lao đi.

Bởi vì cuồng phong thủy chung là đuổi theo lưng đám người Sở Dương, đại hỏa mặc dù tạm thời còn không có chân chính đốt tới, nhưng không khí cực nóng đã sớm đi trước một bước tràn tới, trước mặt không khí đã bị thiêu đốt thành chân không, hoàn toàn không cách nào hô hấp được!

Hai mắt nhìn ra cũng thấy không gian bị sóng nhiệt hun cho đến mức vặn vẹo quay cuồng.

Sở Dương đầu tàu gương mẫu, luôn miệng quát khẽ: “Không thể quay đầu lại! Bất luận kẻ nào cũng không được quay đầu lại!”

Một khi quay đầu lại, thấy được phô thiên cái địa hỏa thế kia, chỉ sợ chân sẽ lập tức nhũn ra, chỉ cần mềm nhũn, vậy thì hoàn toàn xong rồi.

Đám người Sở Dương giống như gió xoáy nhào vào núi non trước mặt. Nhưng ngay sau đó, Sở Dương tâm niệm vừa động mà sắc mặt đại biến!

Núi lớn!

Núi lớn là dạng tồn tại gì? Trên núi lớn đương nhiên là đầy tảng đá, nhưng trên bất kỳ ngọn núi nào cũng sẽ không thiếu hụt một thứ, đó là cỏ cây!

Mà sau lưng, đại hỏa cũng chỉ còn cách vài chục dặm mà thôi, trong chốc lát sẽ lan tới đây, nhóm người mình mặc dù đã thoát khỏi phạm vi thảo nguyên nhưng sau khi tiến vào núi lớn, như cũ là vẫn sẽ bị đại hỏa đuổi theo!

Ác liệt nhất chính là, bị đại hỏa chiếu rọi, đám người Sở Dương cũng không có chỗ trốn. Nếu là ban đêm thì còn có bóng đêm để lợi dụng, nhưng hiện tại... Bóng đêm cùng ánh lửa lại thành đồ trí mạng.



Mà ở dưới chân núi có một con sông. Nơi đó vốn là cách dập hỏa hoạn tốt nhất, cũng là cách nhanh và tiện nhất nhưng Sở Dương không chút do dự buông tha cho.

Ở nơi này sau khi lửa cháy bừng bừng, địch nhân khẳng định cũng sẽ chú ý tập trung đến chỗ “Nước” này nhất.

Cho nên, hiện tại nước vô luận như thế nào cũng không thể đi vào được.

“Trang chủ, ta có một cái ý nghĩ.” Một cao thủ thấp giọng nói.

“Chúng ta có thể phóng hỏa tại chỗ này, như thế sẽ tự động tạo ra một khu vực trống, như vậy khi đại hỏa đốt tới, chúng ta cũng không cần cố kỵ như vậy!” Vị cao thủ kia có chút hưng phấn nói.

Trong lòng hắn vốn vẫn rất kỳ quái, lấy hỏa khắc hỏa, lấy hỏa dừng hỏa, rõ ràng đây mới là cách giải quyết tốt nhất, vì sao vị Sở trang chủ thông minh cả đời này lại không nghĩ tới, chẳng lẽ thật sự là hồ đồ nhất thời?

“Vớ vẩn!” Còn không đợi Sở Dương nói chuyện, đã có nhiều người không nhịn được mắng to.

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta thật sự đang sợ hãi đại hỏa sao? Hỏa thế như vậy, tùy tiện một người xuất thủ là có thể dễ dàng đè xuống, thậm chí cho dù gắng gượng để cho lửa đốt cũng sẽ không ảnh hưởng tới tánh mạng, cái chúng ta sợ chính là người Mặc Vân Thiên ở sau đại hỏa kia, còn có Thánh Nhân tầng thứ thực lực Mộng Vô Nhai kia nữa!”

“Bên này một khi xác định được địa điểm phóng hỏa, chẳng phải là nói cho bọn họ biết vị trí của chúng ta sao? Chúng ta trốn lâu như vậy, cái có lợi nhất, hay hoặc là nói lợi thế duy nhất là vị trí của chúng ta thủy chung không có bị xác định được, ngươi lại nói ra phóng hỏa? Lấy hỏa ngăn hỏa, ngươi muốn hại chết mọi người sao?”

Mấy trưởng lão kinh nghiệm dày dạn giận dữ đến mức hai mắt lôi ra ngoài. Nếu không phải đang ở thời khắc khẩn yếu quan đầu thì sẽ phải đem thằng này đánh cho một trận.

Người nọ nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.

Mọi người vừa nói chuyện vừa thương lượng, nhưng tốc độ đi về phía trước vẫn cũng không chậm lại chút nào, lúc này đã xông vào trong rừng cây trên núi. Lấy tu vi của mọi người, chỉ cần có chủ tâm muốn trốn, chỉ cần còn có thể lực, ở trước khi tu vi hao hết sạch, loại đại hỏa này tuyệt đối không thể nào đuổi đến được.

Cuồng phong từ trong núi thôi xuyên qua, ô ô nức nở như khóc nhưng ngay sau đó hướng gió nhất chuyển lại như vạn quỷ than khóc.

“Chúng ta trốn ở nơi này!” Sở Dương quyết định thật nhanh: “Về phần đại hỏa, chỉ cần trước khi đại hỏa kết thúc, chúng ta thoát khỏi càng xa càng tốt, trận đại hỏa đột nhiên xuất hiện này đã là Sinh Mệnh chi Hỏa của chúng ta, trước khi nó tắt mệnh số của chúng ta sẽ chưa chung kết.”

Phía sau thanh âm rào rào, lốp bốp chưa từng gián đoạn, hiển nhiên ngọn lửa đã bắt đầu bắt vào rừng cây trên núi.

Giờ phút này đám người Sở Dương đã tiến vào sơn lâm. Giờ phút này, nếu có người đứng ở trên không quan sát toàn cục thì sẽ phát hiện ra một cái hiện tượng kỳ dị.

Một đạo đại hỏa giống như là một con Cự Long trùng điệp cấp tốc đi tới! Thể không thể đỡ!

Ở phía sau đại hỏa, chỗ nào cũng có người Mặc Vân Thiên, Mộng Vô Nhai trấn giữ ở phía sau chỉ huy, năm ngàn người đem trọn thảo nguyên lật tung một lần mà tốc độ đi tới vẫn cực nhanh.

Phía trước đại hỏa đã bắt đầu xông vào núi lớn, lửa tràn ngập núi rừng, đám người Sở Dương giống như một cỗ tật phong hướng sâu vào trong núi rừng lao đi!

Ở phía đối diện ngọn núi, nơi đám người Sở Dương đang lao tới, một nhóm năm ngàn Mặc Vân vệ cùng Ngân Giáp binh khác đang bao vây khắp núi đôi, như thủy ngân chảy tìm tồi khắp nơi.

Dựa theo tốc độ của hai bên thì nhiều nhất nửa canh giờ nữa hai bên sẽ chính diện gặp gỡ!

Một khi tiếp xúc, đám người Sở Dương chẳng khác nào là bị hai mặt giáp công. Mà hết thẩy cái này, cả ba bên giờ phút này cũng đều là người trong mộng không biết gì!

Nguy cơ lớn lao của đám người Sở Dương đang dần dần tới gần!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook