Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 657: Hoạ loạn bắt đầu

Phong Lăng Thiên Hạ

15/12/2013

Mạc Thiên Cơ nhe răng cười, nhìn Sở Dương đầy thâm ý: "Điểm này, ngươi có thể yên một trăm cái tâm. Chỉ cần ngươi đối tốt với muội muội ta, ta bị ngươi sai sử như trâu ngựa cũng không sao cả."

Sở Dương giận dữ, cũng có chút chột dạ nói: "Thúi lắm! Ta là loại người đó sao?"

Mạc Thiên Cơ hừ hừ, trợn trừng mắt nói: "Chớ quên vị nữ hoàng đế dưới Hạ Tam Thiên kia của ngươi! Hừ hừ...."

Sở Dương hầm hầm nói: "Chuyện đó sao, ta đã nói với ngươi rồi mà!"

Mạc Thiên Cơ lại hừ hừ, nói: "Dù sao ngươi cũng không thể khiến muội muội ta thương tâm!"

Sở Dương nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi im đi!"

Mạc Thiên Cơ cười ha ha, tiêu sái xoay người rời đi, vừa đi tới cửa lều thì xoay người lại, giật tờ giấy trên thành lều xuống, vò nát thành bột phấn.

Sau đó mới đi ra ngoài.

Sở Dương hoàn toàn bội phục. Cẩn thận cũng chỉ đến thế này là cùng. Lão tử ở nơi này trông coi không ngờ còn sợ để lộ bí mật.

Ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu biết được tin tức này, hắn sẽ làm thê snào đây? Nghĩ như thế nào? Tất cả những gì Mạc Thiên Cơ tính toán đều tuyệt vời tới cực điểm.

Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ để Mạc Thiên Cơ thuận buồm xuôi gió sao?

Ngày thứ hai.

Sáng sớm.

Mấy huynh đệ đeo mặt nạ chiêu bài, nghênh ngang đi ra Mẫu Thân thành, chẳng biết tại sao mọi người đều biết được tin tức này. Ven đường có rất nhiều dân chúng vui vẻ tới đưa tiễn. Thậm chí còn có người lưu luyến, rơi cả nước mắt.

Loại tình huống này khiến Kỷ Mặc và La Khắc Địch đều được mở rộng tầm mắt.

"Con hàng này giết người như ngóe, thị phi không phân, tếê nào lại có nhiều người yêu quý hắn như vậy?" Kỷ Mặc sống chết cũng nghĩ không ra.

"Nói đúng lắm. Tên gia hỏa này chính là đầu sỏ hủy diệt gia viên bọn họ mà...." La Khắc Địch cũng mơ hồ không thôi.

"Các ngươi thì hiểu cái chim gì!" Ngạo Tà Vân khinh thường nói

"Chúng ta không hiểu, vậy ngươi nói thử xem?" Kỷ Mặc và La Khắc Địch đều bất mãn phản bác: "Chẳng lẽ chúng ta nói sai à?"

"Các ngươi nói không sai." Ngạo Tà Vân hừ một tiếng, nói: "Nhưng các ngươi căn bản không hiểu thế giới này. Lúc trước, trải qua hơn vạn năm phát triển, chênh lệch giàu nghèo ở tòa thành này đã đến mức khiến người ta giận sôi!"

"Cho dù ngươi áo cơm không lo cũng đang cảm thán giàu nghèo chênh lệch quá lớn."

"Người nghĩ như vậy đâu chỉ có trăm vạn người: Nếu như thế giới này trở lại khởi điểm, tất cả mọi người đều có xuất phát điểm giống nhau, ta chưa chắc đã kém hơn người khác. Ta cũng có thể trở thành trăm vạn phú ông, ngàn vạn phú ông... vốn dĩ trước kia chỉ tưởng tượng thôi. Hiện tại Mạc Thiên Cơ đã giúp bọn họ thực hiện rồi. Tất cả mọi người đều bắt đầu từ con số không."

"Ngươi chỉ thấy thủ đoạn hắn tàn khốc, nhưng không nhìn thấy công bằng mà hắn gây dựng lên. Mà đối với dân chúng mà nói, công bằng mới là thứ khiến con người tôn trọng, tin phục nhất! Hơn nữa, hắn còn quy hoạch viễn cảnh của Mẫu Thân thành. Tương lai của ngươi sống ở nơi này, so với trước kia thì hạnh phúc hơn nhiều lắm.. hắn đúng là giết không ít người, hơn nữa trong đó cũng có rất nhiều người aon uổng, nhưng thế thì sao? Tính mạng vài người so sánh với hạnh phúc mấy trăm vạn người trong thành, cái nào nặng cái nào nhẹ? Ai có thể tính toán ra được?"

"Giết chóc hiện tại có thể cam đoan trong một khoảng thời gian dài, mọi người không dám dễ dàng vi phạm pháp luật. Lợi ích mang tới cho dân chúng lớn cỡ nào? Đây chỉ là giết chóc nhất thời, tạo phúc thiên thu! Làm sao lại không ủng hộ hắn?"

Ngạo Tà Vân trầm giọng nói.

"Có lẽ là như vậy. Nhưng những người vốn giàu có lại bị tước đoạt gia sản, vì sao còn ủng hộ hắn?" Kỷ Mặc không phục nói.



"Cho nên mới nói các ngươi ngu." Đến lúc này, ngay cả Tạ Đan Quỳnh cũng không nhịn được nữa: "Bần cùng là một loại lực lượng, khi cỗ lực lượng này không thể khống chế được nữa, gặp tai ương vĩnh viễn là người giàu có. Nếu như tài phú kia còn nằm trong tay người giàu, người nghèo nổi loạn là không thể tránh khỏi. Lúc trước cũng phát sinh không ít rồi, người giàu gặp phải nổi loạn, không chỉ mất hết tiền tài mà ngay cả tính mạng của nhà cũng không còn nữa...."

"Mạc Thiên Cơ thu lại, chẳng khác nào bảo toàn tính mạng của bọn họ! Hơn nữa, bọn họ cũng được phân phát tiền tài giống như người khác, cũng rất thỏa mãn, bởi vì bọn họ có nhiều kinh nghiệm hơn người thường, còn có đường lối, quan hệ... Cho nên bọn họ luôn tràn đầy tin tưởng đối với bản thân... Cái này ngươi cũng không hiểu?"

"Hơn nữa, còn có thể khiến bọn hắn có một loại cảm giác giống như quay lại từ đầu, một lần nữa sống lại... Loại cảm giác này ngươi biết sao?"

Tạ Đan Quỳnh khinh bỉ nhìn hai con hàng này.

"KHhng hiểu." Kỷ Mặc và La Khắc Địch không hẹn mà cùng lắc đầu.

"Không còn gì để nói vơi shai người các ngươi nữa rồi...." Tạ Đan Quỳnh trừng mắt nhìn một hồi rồi thở dài quay đầu đi, lẩm bẩm nói: "Gỗ mục không thể điêu khắc...."

La Khắc Địch đột nhiên khằng khặc cười rộ lên: "Kỷ Mặc, hiện tại ta mới phát hiện, bộ dáng Tạ Đan Quỳnh quả nhiên rất được, nhất là khi hắn trừng mắt lên, trong veo như nước, khó trách bị người ta cho ra thố tử...."

Kỷ Mặc liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, vừa rồi thiếu chút nữa ta cũng động tâm...."

Hai con hàng này không ngờ nhoáng cái đã quên mất tranh chấp, ngược lại bắt đầu xoi mói Tạ Đan Quỳnh.

Tạ Đan Quỳnh tức tới sắc mặt phát đen, quát lớn một tiếng, bắt đầu đuổi giết.

Sở Dương đứng một bên mỉm cười, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch nghe không hiểu, nhưng hắn lại nghe hiểu.

Cái này giống như một người suốt đời chỉ khát vọng hoàn thành một chuyện, chờ đến khi hắn thành công,hắn sẽ có một loại cảm giác thuyền đến bến, xe đến trạm. Mà khi đó, người ta thường thường lại có cảm giác giống như không có mục tiêu. Nhưng nếu xóa sạch thành tựu của hắn, để hắn làm lại một lần nữa... Trong khoảng thời gian ngắn đương nhiên sẽ cảm thấy hụt hẫng, choáng váng, nhưng chỉ cần hắn điều chỉnh ổn thỏa rồi, hắn ngược lại sẽ tìm được lạc thú nhân sinh lớn hơn nữa.

Có một loại khoái cảm chinh phục.

Nhất là khi xóa sạch thành tựu của bọn họ là một nhân tố không thể kháng cự... Nhân loại so với bất cứ sinh vật nào cũng thích ứng nhanh hơn.

Cái cảm giác chết đi sống lại, mất rồi lại được, khiến cho người ta không những không oán hận mà ngượ clại còn cảm ơn.

Trong lòng Sở Dương thở dài, có lẽ đây cũng là một loại nhân tính.

Tiểu Niếp Niếp Vân Niệm Tử ôm chặt cổ Mạc Thiên Cơ, không cho hắn đi, nước mắt sướt mướt. Mạc Thiên Cơ thể hiện ra hàm dưỡng tốt hiếm thấy, dỗ dành tiểu la lỵ ba bốn tuổi này rất lâu rất lâu, mãi cho tới khi Tiểu Niếp Niếp nín khóc mỉm cười, giữa giao nàng cho một người mình chỉ định, dặn dò: "Chiếu cố cho tốt! Nếu khi ta trở về, Niếp Niếp gầy đi một điểm, nhẹ đi một lạng, ta đánh nát hai chân ngươi..."

Người nọ nghiêm nghị liên tục vâng dạ, thầm nghĩ: Ta dám không quan tâm? Trong người ca còn bị ngươi hạ đọc đó...

Thân ảnh mấy người biến mất phía cuối đường, Tiểu Niếp Niếp mới òa khóc...

...

Từ trong gió truyền tới tiếng khóc yếu ớt, ánh mắt Mạc Thiên Cơ có chút đỏ lên.

Sở Dương cẩn thận ngắm nghĩ, ra vẻ chấn động: "VKL! Thiên Cơ khóc...."

Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch lập tức hứng thú xông tới: "Khóc? Khóc thật? Ta còn tưởng con hàng này không biết khóc chứ? Hôm nay thật khóc à?"

Mạc Thiên Cơ đỏ bừng cả mặt, rống giận: "Các ngươi mới khóc!"

Quất ngựa vội vàng bỏ chạy.

Các huynh đệ cười ha ha, gào rú đuổi theo, một tiếng huýt sáo vang vọng khắp cả trường không, đúng là kiệt tác của Kỷ Mặc. Con hàng học cái khác thì chậm nhưng học gây loạn làm trò thì đúng là tuyệt thế thiên tài. Tỷ như huýt sáo... Theo La Khắc Địch học hai lần, hiện tại đã huýt còn to hơn cả La Khắc Địch rồi...



....

Tiếp đó, sau khi vượt qua mấy đỉnh núi, đám cao thủ các đại gia tộc bám theo mọi người đã phát hiện mất dấu.

Mấy người Sở Dương giống như tan biến vào hư không, vô tung vô ảnh, không thể không cảm thán: Cửu kiếp thật là lợi hại!

Tới đây nhiều ngày như vậy, không ngờ không điều tra được bọn họ bộ dáng thế nào nữa.

Chỉ biết một người họ Mạc, những người còn lại ngay cả họ cũng không biết. Bộ dáng thế nào lại càng mơ hồ. Ngay khi bọn họ đang muốn trở về, truyền tin tức cho gia tộc thì đột nhiên trước mặt cả đám chớp động kiếm quang, muôn hoa đua nở, ám khí tung hoành...

Đúng là đám người Sở Dương hồi mã thương một đòn thật đẹp. Mấy huynh đệ ai nấy đều phụ trách hai đến ba người, gọn gàng diệt sạch!

Sau khi giết chết đối thủ, mọi người cũng không dừng lại chút nào, cũng không quản huynh đệ khác thế nào, mỗi người chọn một phương hướng, vừa bay vút lên đã biến mất vô tung vô ảnh...

...

Một ngày sau, lãnh địa Gia Cát gia tộc giống như một chảo dầu đột nhiên bị người ta châm lửa đốt, bắt đầu sôi trào lên. Sau đó khắp nơi đều có khói lửa nghi ngút. Nghe nói mấy chục nhóm đạo phủ cùng nhau hành động, liên tiếp tập kích ba bốn mươi cứ điểm của Gia Cát gia tộc.

Khói đen liệt hỏa bốc lên tận trời.

Mỗi một nơi bị tập kích đều có một bức tường cùng mấy chữ lớn đỏ tươi viết bằng máu người: "Rút người của các ngươi về!"

Không đầu không đuôi, chỉ có như vậy.

Hơn nữa, người tập kích tới vô tung đi vô ảnh, ngươi cho rằng địa điểm bị tập kích kế tiếp là ở nơi này, nhưng đối phương lại công kích ở chỗ kia. Nói ngắn gọn, mỗi một lần công kích đều xuất kỳ bất ý.

Gia Cát gia tộc là gia tộc dùng trí tuệ để nổi danh, nhưng bất ngờ gặp phải chiến thuật vô lại như vậy cũng phải sứt đầu mẻ trán.

Xuất động cao thủ?

Không sao hết... Chúng ta căn bản không đối đầu trực diện với cao thủ của các ngươi. Cũng không biết những người này này dùng thủ đoạn gì, không ngờ che dấu khí tức bản thân vô cùng kín kẽ. Tuyệt đối không tiết lộ nửa điểm, cửu phẩm chí tôn cũng không tìm được.

Nhưng cao thủ chí tôn thấp giai của Gia Cát gia tộc chỉ cần đi lẻ là tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Trong lúc nhất thời Gia Cát gia tộc thần hồn nát thần tính, nhìn cỏ cây cũng tưởng binh lính.

Lão tổ tông Gia Cát gia tộc đương nhiên tức giận, phát ra nghiệm lệnh, phát động cao thủ toàn gia tộc điều tra. Xuất bộ toàn bộ lực lượng bí mật, đồng thời lợi dụng ưu thế quen thuộc địa hình, bày ra trùng trùng cạm bãy, hết tầng này tới tầng khác, tựa như thiên la địa võn, bao phủ toàn bộ Thiên Cơ thành lại.

Nhưng quỷ dị chính là, bắt đầu từ một khắc đó, Thiên Cơ thành lại không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Tựa như những người đó đã quấy rối xong, bỏ đi rồi.

Chỉ trong mười ngày thời gian ngắn ngủi, Thiên Cơ thành của Gia Cát gia tộc đã phải chịu tổng cộng hơn 300 lần công kích. Hơn trăm lần, vừa bốc cháy là cháy tới không còn một một mẩu nguyên vẹn...

Thánh cấp cao thủ bị giết chết hơn trăm người. Cao thủ chí tôn cũng có năm sáu người chết.

Gia sản gia tộc bị co rút trên phạm vi lớn...

Toàn bộ Gia Cát gia tộc nổi giân lôi đình nhưng vẫn không có cách nào!

Họa loạn Cửu Trọng Thiên tựa hồ đã bắt đầu rồi. Hơn nữa tất cả mọi người đều có một loại dự cảm, loại loạn cục này, từ Lan gia bắt đầu, đốt tới Gia Cát gia tộc rồi, dần dần, thế tất như lửa cháy đồng hoang, cháy tới khi đốt sạch toàn bộ Thượng Tam Thiên!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook