Quyển 8 - Chương 349: Không nên cùng bọn họ là địch!
Phong Lăng Thiên Hạ
27/04/2017
Còn nữa, nói Nhạc Nhi mặc dù mới chiếm được Độc
Vương truyền thừa, độc công tiến nhanh nhưng thủy chung thời gian ngắn
ngủi, độc lực
Tuyệt đối vẫn còn có hạn. Cao thủ Thiên nhân cao cấp trở lên mặc dù như cũ vẫn có thể tạo thành dần dần suy yếu, cho tới cuối cùng bị độc chết
Nhưng đối phương chỉ cần không phải là kẻ ngu, sau khi trúng độc yếu đi nhưng vẫn có thể chạy được.
Ít nhất ở trong suy nghĩ của Sở Dương, mặc dù cũng hết lòng tin là Nhạc Nhi sử dụng độc trận có thể tạo thành sát thương tương đối nhưng
Không thể đến mức khoa trương như trước mắt vậy.
- Nhạc Nhi ngươi rốt cuộc đã dùng độc gì đó?
Sở Dương rất là buồn bực hỏi Sở Nhạc Nhi.
Sở Nhạc Nhi suy yếu tựa vào đầu vai hắn, nói:
- Ta lần này dùng là ba thứ độc liên hoàn, bao gồm Tiên Thiên chi Độc, bổn mạng chi độc... Còn có Thiên Tổ chi Độc.
Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã, thì ra là như vậy.
Đối với độc kinh hắn coi như là rất biết, Độc Vương truyền thừa lại càng đầu tiên nhập vào ở trong đầu hắn, sau đó mới truyền cho Nhạc Nhi.
Vừa nghe Sở Nhạc Nhi nói ra ba loại độc này thì nhất thời hiểu được những người đó vì saocó ai cảnh báo.
Nha đầu này, thật sự là quá điêu ngoa, tâm cơ dụng độc đã đến một bước không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên điều này cũng giải thích vì sao
Mà Sở Nhạc Nhi lúc này lại hư nhược như vậy...
Tiên Thiên chi Độc chính là một loại thiên hạ chí độc. Về phần Bổn mạng chi độc, so sánh với Tiên Thiên chi Độc mà Sở Nhạc Nhi sử dụng còn
Muốn cao hơn một bước. Chính là sau khi tu luyện đầy đủ độc công thì diễn sinh ra độc lực lợi hại nhất này!
Ở trong Độc Vương truyền thừa có mình xác giải thích: Dưới Thánh Nhân không ai giải được loại độc này!
Nói cách khác, không có Thánh Nhân tu vi, ngươi chờ chết đi! Quản chi ngươi là Thiên nhân đỉnh, ngươi có thể dựa vào tự thân tu vi mà chống
Lại khống chế nhưng loại độc này khó giải, dần dần tiêu hao hết tất cả nguyên lực các ngươi, cuối cùng vẫn là một cái tử lộ.
Về phần Thiên Tô chi Độc, về độc lực mà nói không tính là thượng thừa, thậm chí căn bản là không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng nó có một
Sự cực kỳ đặc thù, đó chính là cho dù là Thánh Nhân cao nhân trúng loại độc này, sau khi trúng độc trước tiên đầu lưỡi tê dại, một câu nói cũng
Không ra lời, thậm chí ngay cả chút thanh âm cũng sẽ không phát ra được.
Đây chính là Thiên Tô chi Độc!
Ngay cả là trời trúng loại độc chất này cũng bị mềm yếu, huống chi là người?
Đây chính là cách giải thích tốt nhất về Thiên Tô chi Độc.
- Đáng tiếc là loại độc chất này không thể nào tồn tại trong thời gian dài được, chỉ qua một khoảng thời gian sẽ tự động phân giải, một lần nữa
Trở về trong thiên địa.
Sở Nhạc Nhi le lưỡi nói:
- Bằng không, cho dù ở chỗ này chế tạo ra một cái Diêm Vương hạp chân chính cũng chưa hẳn là việc khó gì.
Sở Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi còn ngại một mình ngươi bản lãnh quá nhỏ sao? Chúng ta nhiều người như vậy chém giết đẫm máu, giết đến mức mình đầy thương tích mà còn không bằng một mình ngươi sử dụng độc giết người, ngươi lại còn không hài lòng sao? Ba độc liên hoàn thật là thủ đoạn, hảo tâm cơ!
Sở Nhạc Nhi cười nói:
- Ca, ngươi đây là khen ta hay là mắng ta đó!
Sở Dương đau lòng ôm chặt Nhạc Nhi nói:
- Tuyệt đối là khen, cực kỳ thành tín khích lệ tán dương! Địch nhân chúng ta đối mặt chỉ sợ là có hơn một phần ba cứ như vậy không minh bạch chôn vùi dưới tay Đại tiểu thư ngươi rồi!
Mặc dù như lời Sở Dương nói, địch nhân chết không ít nhưng liên tục sử dụng nhiều Tiên Thiên chi Độc cùng bổn mạng chi độc như vậy, đối với Sở Nhạc Nhi mà nói cūng là một gánh nặng thật lớn.
Sở Nhạc Nhi không tham gia bất kỳ trận chiến đấu nào nhưng bây giờ suy yếu như vậy cũng chính bởi vì cái duyên cớ này.
Có thời gian giảm xóc này thương thế mọi người từ từ có hồi phục lại. Trong bóng lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
Song ở trong cực hạn an bình này, Sở Dương cũng không khỏi trong lòng vừa động, so với lúc trước loại ý niệm này vào thời khắc này càng
Thêm mãnh liệt. Ở cạnh Sở Dương, Đàm Đàm cùng có chút kìm nén không được.
- Như thế nào?
Sở Dương lẳng lặng hỏi.
- Cảm giác rất gần, càng ngày càng thật sự!
Đàm Đàm hít vào một hơi, trong thanh âm có khát vọng nói:
- Ta muốn đi xem một chút.
- Được, hiện tại thế cục tạm thời an ổn, ngươi đi xem một chút cùng được.
Sở Dương áp chế khát vọng trong lòng, nếu hai người cảm nhận được cùng một cơ duyên thì Sở Dương không muốn nhúng tay vào, tình nguyện thành toàn cho Đàm Đàm.
So với huynh đệ, chỉ là một cái cơ duyên có là cái gì!
- Được, ngươi cảm ứng ở bên nào?
Đàm Đàm nói:
Sở Dương nhất thời ngẩn ra, nói:
- Ta cảm ứng được chính là phía đông nam.
Đàm Đàm cùng ngơ ngác một chút, nói:
- Ngươi cảm ứng được rốt cuộc là cái gì?
Sở Dương không muốn nuốt một mình, Đàm Đàm cũng không muốn; Vừa nghe Sở Dương nói phía đông nam. Đàm Đàm đã cảm thấy tựa hồ
Sở Dương đang thành toàn cho mình nhưng trong lòng hắn rõ ràng đã làm tốt sự chuẩn bị tặng cho Sở Dương.
Như Sở Dương suy nghĩ, so với huynh đệ thì một cái cơ duyên coi là cái gì chứ! Đây cūng là suy nghĩ trong lòng Đàm Đàm!
- Ta cảm ứng được, nói thật rất kỳ quái, rất cổ quái...
Sở Dương vừa nghe cùng cảm giác được tâm tư của Đàm Đàm, không khỏi trong lòng ấm áp nói:
- Ta cảm ứng được chính là đã thoát khỏi, nhưng đến tột cùng là làm cho ta thoát khỏi cái gì thì ta cũng không biết, đúng như ngươi mới vừa nói, cảm giác kia càng ngày càng thật, rồi lại không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả được.
Đàm Đàm thở ra một hơi, nói:
- Không đồng dạng như vậy, ta có thể kết luận, thứ chúng ta cảm ứng được tuyệt đối không phải là cùng một món đồ. Ta cảm ứng được là một loại cường đại thật sự! Tựa hồ nó nói cho ta biết, chỉ cần có thể tìm được hắn, ta liền có thể trở nên cường đại chưa từng có.
- Ta đi? Ngươi còn không đi?
Đàm Đàm phiên trứ bạch nhãn nói.
Sở Dương ấm áp nở nụ cười, trong bóng tối vươn tay ra vuốt vuốt đầu Đàm Đàm nói:
- Ta cùng cảm nhận được, quả thật không là giống nhau, ta bảo đảm.
Đàm Đàm hoài nghi nói:
- Vậy chúng ta cùng đi chứ? Ngươi đông ta tây?
Sở Dương suy nghĩ một chút, nếu mình không đi, Đàm Đàm nhất định là sẽ không yên tâm; Hơn nữa Sở Dương cũng thật cảm thấy, hai huynh đệ đúng là sẽ gặp được hai phần cơ duyên bất đồng!
Đã như vậy, trời cho vì sao không lấy?
“Tốt!”
Sở Dương một lời ứng đáp.
Sư huynh đệ hai người mặc dù là ở trong cực độ bóng tối, biết rõ đối phương không thấy mình nhưng vẫn nhìn nhau cười.
Có ai có thể vì ta mà dễ dàng buông tha cơ hội lên đỉnh chứ? Nhưng, hiện tại có hai người ta, vì huynh đệ của ta mà từ bỏ.
Ta vì huynh đệ của ta, ta cũng có thể.
Sở Dương trịnh trọng phân phó mọi người một chút, ngàn vạn lần không nên vọng động, tình thế bây giờ rõ ràng, yên tĩnh không manh động nhưng ngay sau đó hai người liền đồng thời đứng dậy, như tia chớp hướng về phía lực lượng nào đó kêu gọi bọn họ mau chóng lao đi.
Kiếp Nạn Thần hồn được Sở Dương bảo lưu lại bảo vệ mọi người, mặc dù tạm thời có thể để xác định là không có gì nguy hiểm nhưng phàm là chuyện không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Người có thể ổn định quân tâm chỉ là mình cùng Đàm Đàm và Kiếp Nạn Thần hồn, trong đó Kiếp Nạn Thần hồn thực lực kiên cường nhất, vạn nhất khi hai người mình rời đi, Kiếp Nạn Thần hồn mà cũng không có ở đây, đột nhiên xuất hiện địch nhân, như vậy là hỏng bét.
Hiểu rõ lý do Sở Dương cùng Đàm Đàm rời đi, Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc trên mặt mỉm cười đồng thời biến thành vẻ ngưng trọng.
Hai người bởi vì thể lực tiêu hao nghiêm trọng nhưng vẫn cực kỳ trịnh trọng nhìn Yêu Ninh Ninh nói:
- Thái Tử, ty chức nơi này có hai câu nói, coi như là lời khuyên, cūng là lời tâm huyết của thuộc hạ muốn báo cáo với điện hạ, hy vọng điện hạ có thể nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
Yêu Ninh Ninh yếu ớt nói:
- Các ngươi nói đi, ta nghe đây.
Mã thúc thúc hít một hơi thật sâu, nói:
- Điện hạ, sau này vô luận ra sao, vào bất kỳ địa điểm nào, bất kỳ dưới tình huống nào cũng vạn nghìn lần không nên... Không nên cùng hai người kia đối địch!
Yêu Ninh Ninh ừ nói:
Hồ thúc thúc có chút im lặng cười, nói:
- Thái Tử nói rất đúng, thuộc hạ nói đúng là nói nhảm.
Rồi hắn thầm nghi hoặc đây chính là thái tử gia điện hạ người ngu có ngu phúc, dựa vào một sự ngu đần, vô duyên vô cớ kết giao được với hai cường đại huynh đệ như vậy, hơn nữa còn bán cho hai người này giao tình lớn lao. Ngày sau, cho dù Yêu Hậu mất đi, Thái Tử chấp chưởng Yêu Hoàng Thiên, chỉ cần hai vị này còn tồn tại thì địa vị của Yêu Ninh Ninh vẫn vững như núi lớn, không thể dao động!
Thế sự khó lường, khó nói lên lời, nếu thái tử gia lúc trước phàm là có một chút khí thế của hoàng gia, hay là có một chút tự giữ thân phận thịnh
Khí lăng nhân, không có tâm phục thấp làm thiếp như vậy thì chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không được hai người kia chấp nhận.
Nói như vậy... Thái tử gia cũng không tính là không ổn, làm người quả nhiên vẫn nên thuần phác ngây thơ một chút. Vận khí, khí vận, quả nhiên là do trời sanh, thường nhân khó có thể đạt được, khó có thể có, khó có thể hưởng!
Chẳng qua là... Lấy giai đoạn hiện tại mà nói, cùng hai người kia làm huynh đệ có thật tốt không? Sợ rằng hơi vô ý cũng sẽ bị kéo xuống vực sâu không đáy, khôn cùng phiền toái...
Yêu Ninh Ninh hăng hái bừng bừng hỏi:
- Ngươi nói cũng không toàn bộ coi như là nói nhảm, theo các ngươi thuyết pháp, ít nhất có thể chứng minh hai vị ca ca kia rất lợi hại? Không phải sao!
Trong mắt hắn đã phát ra ánh sáng.
- Đâu chỉ là rất lợi hại?
Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc hai người liếc nhau một cái, đều là cười khổ không ngừng nói.
- Hai người này, thoạt nhìn một người chững chạc, một người hoang dường nhưng đều có một loại khí độ lãnh tụ của thượng vị giả. Cũng
Không phải nhân vật đơn giản.
Hồ thúc thúc có chút thở dài nói:
- Đáng tiếc, nhân tài như vậy lại không phải là xuất từ Yêu Tộc chúng ta.
Lần này đổi lại Yêu Ninh Ninh có chút mắt mũi trợn tròn nói:
- Ta làm sao lại không có phát hiện ra bọn họ có cái gì khí độ lãnh tụ của thượng vị giả, ta chỉ cảm thấy bọn họ rất rất giỏi thôi...
Yêu Ninh Ninh thầm nghĩ hai vị thúc thúc này có phải là đối với Sở Dương và Đàm Đàm đánh giá có chút quá cao rồi hay không?
Thành thượng vị giả cố nhiên đã là rất giỏi nhưng người rất giỏi chưa hẳn đã là thượng vị giả hợp cách!
- Vương hầu tướng quân nhìn nghịch cảnh, anh hùng hảo hán nhìn đảm đương!
Mã thúc thúc có chút than thở nói:
- Một người ở trong thuận cảnh thì khó có thể nhìn ra hắn rốt cuộc là ai, có bản tính gì, chỉ có ở trong sinh tử nghịch cảnh đảm đương thì mới có thể nhìn ra được nội tình người ta. Sống hay chết chính là cách kiểm nghiệm một người tốt nhất, chỉ có phương pháp này mới không thể nào ngụy trang được!
Tuyệt đối vẫn còn có hạn. Cao thủ Thiên nhân cao cấp trở lên mặc dù như cũ vẫn có thể tạo thành dần dần suy yếu, cho tới cuối cùng bị độc chết
Nhưng đối phương chỉ cần không phải là kẻ ngu, sau khi trúng độc yếu đi nhưng vẫn có thể chạy được.
Ít nhất ở trong suy nghĩ của Sở Dương, mặc dù cũng hết lòng tin là Nhạc Nhi sử dụng độc trận có thể tạo thành sát thương tương đối nhưng
Không thể đến mức khoa trương như trước mắt vậy.
- Nhạc Nhi ngươi rốt cuộc đã dùng độc gì đó?
Sở Dương rất là buồn bực hỏi Sở Nhạc Nhi.
Sở Nhạc Nhi suy yếu tựa vào đầu vai hắn, nói:
- Ta lần này dùng là ba thứ độc liên hoàn, bao gồm Tiên Thiên chi Độc, bổn mạng chi độc... Còn có Thiên Tổ chi Độc.
Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã, thì ra là như vậy.
Đối với độc kinh hắn coi như là rất biết, Độc Vương truyền thừa lại càng đầu tiên nhập vào ở trong đầu hắn, sau đó mới truyền cho Nhạc Nhi.
Vừa nghe Sở Nhạc Nhi nói ra ba loại độc này thì nhất thời hiểu được những người đó vì saocó ai cảnh báo.
Nha đầu này, thật sự là quá điêu ngoa, tâm cơ dụng độc đã đến một bước không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên điều này cũng giải thích vì sao
Mà Sở Nhạc Nhi lúc này lại hư nhược như vậy...
Tiên Thiên chi Độc chính là một loại thiên hạ chí độc. Về phần Bổn mạng chi độc, so sánh với Tiên Thiên chi Độc mà Sở Nhạc Nhi sử dụng còn
Muốn cao hơn một bước. Chính là sau khi tu luyện đầy đủ độc công thì diễn sinh ra độc lực lợi hại nhất này!
Ở trong Độc Vương truyền thừa có mình xác giải thích: Dưới Thánh Nhân không ai giải được loại độc này!
Nói cách khác, không có Thánh Nhân tu vi, ngươi chờ chết đi! Quản chi ngươi là Thiên nhân đỉnh, ngươi có thể dựa vào tự thân tu vi mà chống
Lại khống chế nhưng loại độc này khó giải, dần dần tiêu hao hết tất cả nguyên lực các ngươi, cuối cùng vẫn là một cái tử lộ.
Về phần Thiên Tô chi Độc, về độc lực mà nói không tính là thượng thừa, thậm chí căn bản là không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng nó có một
Sự cực kỳ đặc thù, đó chính là cho dù là Thánh Nhân cao nhân trúng loại độc này, sau khi trúng độc trước tiên đầu lưỡi tê dại, một câu nói cũng
Không ra lời, thậm chí ngay cả chút thanh âm cũng sẽ không phát ra được.
Đây chính là Thiên Tô chi Độc!
Ngay cả là trời trúng loại độc chất này cũng bị mềm yếu, huống chi là người?
Đây chính là cách giải thích tốt nhất về Thiên Tô chi Độc.
- Đáng tiếc là loại độc chất này không thể nào tồn tại trong thời gian dài được, chỉ qua một khoảng thời gian sẽ tự động phân giải, một lần nữa
Trở về trong thiên địa.
Sở Nhạc Nhi le lưỡi nói:
- Bằng không, cho dù ở chỗ này chế tạo ra một cái Diêm Vương hạp chân chính cũng chưa hẳn là việc khó gì.
Sở Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi còn ngại một mình ngươi bản lãnh quá nhỏ sao? Chúng ta nhiều người như vậy chém giết đẫm máu, giết đến mức mình đầy thương tích mà còn không bằng một mình ngươi sử dụng độc giết người, ngươi lại còn không hài lòng sao? Ba độc liên hoàn thật là thủ đoạn, hảo tâm cơ!
Sở Nhạc Nhi cười nói:
- Ca, ngươi đây là khen ta hay là mắng ta đó!
Sở Dương đau lòng ôm chặt Nhạc Nhi nói:
- Tuyệt đối là khen, cực kỳ thành tín khích lệ tán dương! Địch nhân chúng ta đối mặt chỉ sợ là có hơn một phần ba cứ như vậy không minh bạch chôn vùi dưới tay Đại tiểu thư ngươi rồi!
Mặc dù như lời Sở Dương nói, địch nhân chết không ít nhưng liên tục sử dụng nhiều Tiên Thiên chi Độc cùng bổn mạng chi độc như vậy, đối với Sở Nhạc Nhi mà nói cūng là một gánh nặng thật lớn.
Sở Nhạc Nhi không tham gia bất kỳ trận chiến đấu nào nhưng bây giờ suy yếu như vậy cũng chính bởi vì cái duyên cớ này.
Có thời gian giảm xóc này thương thế mọi người từ từ có hồi phục lại. Trong bóng lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
Song ở trong cực hạn an bình này, Sở Dương cũng không khỏi trong lòng vừa động, so với lúc trước loại ý niệm này vào thời khắc này càng
Thêm mãnh liệt. Ở cạnh Sở Dương, Đàm Đàm cùng có chút kìm nén không được.
- Như thế nào?
Sở Dương lẳng lặng hỏi.
- Cảm giác rất gần, càng ngày càng thật sự!
Đàm Đàm hít vào một hơi, trong thanh âm có khát vọng nói:
- Ta muốn đi xem một chút.
- Được, hiện tại thế cục tạm thời an ổn, ngươi đi xem một chút cùng được.
Sở Dương áp chế khát vọng trong lòng, nếu hai người cảm nhận được cùng một cơ duyên thì Sở Dương không muốn nhúng tay vào, tình nguyện thành toàn cho Đàm Đàm.
So với huynh đệ, chỉ là một cái cơ duyên có là cái gì!
- Được, ngươi cảm ứng ở bên nào?
Đàm Đàm nói:
Sở Dương nhất thời ngẩn ra, nói:
- Ta cảm ứng được chính là phía đông nam.
Đàm Đàm cùng ngơ ngác một chút, nói:
- Ngươi cảm ứng được rốt cuộc là cái gì?
Sở Dương không muốn nuốt một mình, Đàm Đàm cũng không muốn; Vừa nghe Sở Dương nói phía đông nam. Đàm Đàm đã cảm thấy tựa hồ
Sở Dương đang thành toàn cho mình nhưng trong lòng hắn rõ ràng đã làm tốt sự chuẩn bị tặng cho Sở Dương.
Như Sở Dương suy nghĩ, so với huynh đệ thì một cái cơ duyên coi là cái gì chứ! Đây cūng là suy nghĩ trong lòng Đàm Đàm!
- Ta cảm ứng được, nói thật rất kỳ quái, rất cổ quái...
Sở Dương vừa nghe cùng cảm giác được tâm tư của Đàm Đàm, không khỏi trong lòng ấm áp nói:
- Ta cảm ứng được chính là đã thoát khỏi, nhưng đến tột cùng là làm cho ta thoát khỏi cái gì thì ta cũng không biết, đúng như ngươi mới vừa nói, cảm giác kia càng ngày càng thật, rồi lại không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả được.
Đàm Đàm thở ra một hơi, nói:
- Không đồng dạng như vậy, ta có thể kết luận, thứ chúng ta cảm ứng được tuyệt đối không phải là cùng một món đồ. Ta cảm ứng được là một loại cường đại thật sự! Tựa hồ nó nói cho ta biết, chỉ cần có thể tìm được hắn, ta liền có thể trở nên cường đại chưa từng có.
- Ta đi? Ngươi còn không đi?
Đàm Đàm phiên trứ bạch nhãn nói.
Sở Dương ấm áp nở nụ cười, trong bóng tối vươn tay ra vuốt vuốt đầu Đàm Đàm nói:
- Ta cùng cảm nhận được, quả thật không là giống nhau, ta bảo đảm.
Đàm Đàm hoài nghi nói:
- Vậy chúng ta cùng đi chứ? Ngươi đông ta tây?
Sở Dương suy nghĩ một chút, nếu mình không đi, Đàm Đàm nhất định là sẽ không yên tâm; Hơn nữa Sở Dương cũng thật cảm thấy, hai huynh đệ đúng là sẽ gặp được hai phần cơ duyên bất đồng!
Đã như vậy, trời cho vì sao không lấy?
“Tốt!”
Sở Dương một lời ứng đáp.
Sư huynh đệ hai người mặc dù là ở trong cực độ bóng tối, biết rõ đối phương không thấy mình nhưng vẫn nhìn nhau cười.
Có ai có thể vì ta mà dễ dàng buông tha cơ hội lên đỉnh chứ? Nhưng, hiện tại có hai người ta, vì huynh đệ của ta mà từ bỏ.
Ta vì huynh đệ của ta, ta cũng có thể.
Sở Dương trịnh trọng phân phó mọi người một chút, ngàn vạn lần không nên vọng động, tình thế bây giờ rõ ràng, yên tĩnh không manh động nhưng ngay sau đó hai người liền đồng thời đứng dậy, như tia chớp hướng về phía lực lượng nào đó kêu gọi bọn họ mau chóng lao đi.
Kiếp Nạn Thần hồn được Sở Dương bảo lưu lại bảo vệ mọi người, mặc dù tạm thời có thể để xác định là không có gì nguy hiểm nhưng phàm là chuyện không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Người có thể ổn định quân tâm chỉ là mình cùng Đàm Đàm và Kiếp Nạn Thần hồn, trong đó Kiếp Nạn Thần hồn thực lực kiên cường nhất, vạn nhất khi hai người mình rời đi, Kiếp Nạn Thần hồn mà cũng không có ở đây, đột nhiên xuất hiện địch nhân, như vậy là hỏng bét.
Hiểu rõ lý do Sở Dương cùng Đàm Đàm rời đi, Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc trên mặt mỉm cười đồng thời biến thành vẻ ngưng trọng.
Hai người bởi vì thể lực tiêu hao nghiêm trọng nhưng vẫn cực kỳ trịnh trọng nhìn Yêu Ninh Ninh nói:
- Thái Tử, ty chức nơi này có hai câu nói, coi như là lời khuyên, cūng là lời tâm huyết của thuộc hạ muốn báo cáo với điện hạ, hy vọng điện hạ có thể nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
Yêu Ninh Ninh yếu ớt nói:
- Các ngươi nói đi, ta nghe đây.
Mã thúc thúc hít một hơi thật sâu, nói:
- Điện hạ, sau này vô luận ra sao, vào bất kỳ địa điểm nào, bất kỳ dưới tình huống nào cũng vạn nghìn lần không nên... Không nên cùng hai người kia đối địch!
Yêu Ninh Ninh ừ nói:
Hồ thúc thúc có chút im lặng cười, nói:
- Thái Tử nói rất đúng, thuộc hạ nói đúng là nói nhảm.
Rồi hắn thầm nghi hoặc đây chính là thái tử gia điện hạ người ngu có ngu phúc, dựa vào một sự ngu đần, vô duyên vô cớ kết giao được với hai cường đại huynh đệ như vậy, hơn nữa còn bán cho hai người này giao tình lớn lao. Ngày sau, cho dù Yêu Hậu mất đi, Thái Tử chấp chưởng Yêu Hoàng Thiên, chỉ cần hai vị này còn tồn tại thì địa vị của Yêu Ninh Ninh vẫn vững như núi lớn, không thể dao động!
Thế sự khó lường, khó nói lên lời, nếu thái tử gia lúc trước phàm là có một chút khí thế của hoàng gia, hay là có một chút tự giữ thân phận thịnh
Khí lăng nhân, không có tâm phục thấp làm thiếp như vậy thì chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không được hai người kia chấp nhận.
Nói như vậy... Thái tử gia cũng không tính là không ổn, làm người quả nhiên vẫn nên thuần phác ngây thơ một chút. Vận khí, khí vận, quả nhiên là do trời sanh, thường nhân khó có thể đạt được, khó có thể có, khó có thể hưởng!
Chẳng qua là... Lấy giai đoạn hiện tại mà nói, cùng hai người kia làm huynh đệ có thật tốt không? Sợ rằng hơi vô ý cũng sẽ bị kéo xuống vực sâu không đáy, khôn cùng phiền toái...
Yêu Ninh Ninh hăng hái bừng bừng hỏi:
- Ngươi nói cũng không toàn bộ coi như là nói nhảm, theo các ngươi thuyết pháp, ít nhất có thể chứng minh hai vị ca ca kia rất lợi hại? Không phải sao!
Trong mắt hắn đã phát ra ánh sáng.
- Đâu chỉ là rất lợi hại?
Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc hai người liếc nhau một cái, đều là cười khổ không ngừng nói.
- Hai người này, thoạt nhìn một người chững chạc, một người hoang dường nhưng đều có một loại khí độ lãnh tụ của thượng vị giả. Cũng
Không phải nhân vật đơn giản.
Hồ thúc thúc có chút thở dài nói:
- Đáng tiếc, nhân tài như vậy lại không phải là xuất từ Yêu Tộc chúng ta.
Lần này đổi lại Yêu Ninh Ninh có chút mắt mũi trợn tròn nói:
- Ta làm sao lại không có phát hiện ra bọn họ có cái gì khí độ lãnh tụ của thượng vị giả, ta chỉ cảm thấy bọn họ rất rất giỏi thôi...
Yêu Ninh Ninh thầm nghĩ hai vị thúc thúc này có phải là đối với Sở Dương và Đàm Đàm đánh giá có chút quá cao rồi hay không?
Thành thượng vị giả cố nhiên đã là rất giỏi nhưng người rất giỏi chưa hẳn đã là thượng vị giả hợp cách!
- Vương hầu tướng quân nhìn nghịch cảnh, anh hùng hảo hán nhìn đảm đương!
Mã thúc thúc có chút than thở nói:
- Một người ở trong thuận cảnh thì khó có thể nhìn ra hắn rốt cuộc là ai, có bản tính gì, chỉ có ở trong sinh tử nghịch cảnh đảm đương thì mới có thể nhìn ra được nội tình người ta. Sống hay chết chính là cách kiểm nghiệm một người tốt nhất, chỉ có phương pháp này mới không thể nào ngụy trang được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.