Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 357: Không thể buông tha!

Phong Lăng Thiên Hạ

28/04/2017

Những người còn lại cũng là cao thủ nhất lưu, mọi người tất cả không lâu sau đều rối rít cảm giác được có cái gì không đúng, Sở Nhạc Nhi ngưng nói, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đông nam, mặc dù nhìn không được cái gì nhưng loại cường đại áp lực thanh thiên sắp đổ đã rất rõ ràng rồi!

Mọi người không hẹn mà cùng cũng đứng lên, sẵn sàng đón quân địch!

Liền tại lúc này, chỉ nghe một cái thanh âm nói: “Ta nhớ được chính là chỗ này, tại sao không có một điểm tiếng động nào đây? Chẳng lẽ bọn họ đã bị tên Yêu Ninh Ninh gay kia dọa cho chạy rồi?”

Một thanh âm khác nói: “Ngươi là đồ ngốc, ngươi mò mẫm suy nghĩ cái gì đây? Bọn họ rõ ràng đều ở phía trước! Ngươi nói nhăng cuội gì đấy? Yêu Ninh Ninh cho dù thật là gay nhưng ngươi cũng không thể ngay mặt nói ra như vậy, cái này làm tổn thương người ta đó, uổng phí tiểu tử kia còn không ngừng miệng gọi ngươi là đại ca, ngươi không hổ thẹn sao...”

Thanh âm kia ngay sau đó ngượng ngùng cười nói: “Đúng. Đúng, không thể ngay mặt nói ra...”

Yêu Ninh Ninh vẻ mặt khó hiểu mà trong bụng lại càng biệt khuất chí cực, lớn tiếng chất vấn hỏi: “Ta gay ở nơi nào? Ta lúc nào gay thể? Không được vậy vu oan người như vậy!”

Đối diện hai người cùng nhau cười nói: “Ngươi không phải là gay sao? Ngươi phải hay không phải là gay thì mọi người đều biết rồi, ngươi cho rằng ngươi không thừa nhận thì ngươi sẽ không phải là gay sao? Công đạo tự tại nhân tâm a!”

Mọi người oanh một tiếng sôi trào lên.

Người có thể phát ra loại thanh âm này, loại nội dung này không có người nào khác, chỉ có Sở Dương và Đàm Đàm thôi!

Kẻ tới dĩ nhiên là hai người bọn họ. Hai cổ áp lực trước nay chưa từng có rất to lớn kia dĩ nhiên là của nhị vị này, điều này cũng quá khó tin đi!

“Trang chủ! Là ngài trở lại ư?” Bạch Vũ Thần cũng cảm giác được thanh âm của mình có chút ít kích động hỏi.

Sở Nhạc Nhi mới vừa rồi làm vụ tẩy não kia rất hiển nhiên là vô cùng thành công, mặc dù bắt quá cũng chỉ là giăng thuật một lần về công tích vĩ đại của Sở Dương, tuyệt đối không phải là hư cấu nên đã làm cho đám người này đối với Sở Dương bội phục sát đất, chỉ thiếu mức thăng lên đến sự sùng mà thôi!

Sở Dương ở trong lòng bọn họ, địa vị đã vô hạn tiếp cận với thần rồi!

Đó là tín ngưỡng! Là cúng bái!

Trong những người này thậm chí còn bao gồm cả Yêu Ninh Ninh ở bên trong!

Hiện tại Yêu Ninh Ninh, không nghi ngờ chút nào chính là fan cuồng của Sở Dương rồi!

Giờ phút này hắn đang cười lầm bẩm tự nói: “Mới vừa rồi kia người nói là Sở lão đại?! Sở lão đại đã nói thì nhất định là sẽ không sai, nếu Sở lão đại nói ta có gay... Xem ra ta chính là thật sự có một chút gay

Hồ thúc thúc cùng mã thúc thúc im lặng, ảm nhiên nước mắt hai hàng.

Trước kia người khác nếu dám nói hắn một câu như vậy, không phải cả nhà bị tịch thu tài sản thì cũng bị coi là kẻ phạm tội...

Hiện tại khen ngược, tự mình thừa nhận... Mặc dù câu nói kia đúng là sự thật!

Đối với sự biến hóa của Sở Dương cùng Đàm Đàm, mọi người mặc dù nhìn không thấy được nhưng có thể cảm giác được rõ rệt nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng im không nói gì.

“Mọi người thương thế lúc này thế nào rồi?” Sở Dương hỏi.

“Mọi người vết thương cũng đã băng bó thỏa đáng, bắt cứ lúc nào cũng có thể chiến đâu được rồi.” Xa Húc Sơ ưỡn ngực trả lời.

Đồng dạng một câu hỏi, lúc trước mọi người chỉ biết như máy trả lời nhưng hiện tại khi Sở Dương hỏi lại làm mọi người trong lòng có một loại cảm giác cảm động khó tả.

Tựa hồ một câu nói bình thưởng từ trong miệng Sở Dương nói ra lại trở nên không bình thưởng. Loại biến hóa vi diệu này làm cho Sở Dương trong lòng vừa động.



Nhưng hắn cũng không có nói ra, chẳng qua là lại cười nói: “Nếu mọi người khỏi phục không sai biệt lắm rồi, vậy chúng ta thì phải tiếp tục lên đường. Nếu ta đoán không sai thì địch nhân của chúng ta, chỉ sợ đã ở tại đối diện khe sâu, chỗ cửa ra vào sẵn sàng đón ta rồi.”

Hắn khẽ cười nói: “Chúng ta không thể để cho bọn họ chờ quá lâu được, nếu để bọn hắn bỏ đi vậy chúng ta phải đến địa phương nào tìm đây? Bọn họ cố nhiên muốn giết chết chúng ta, chúng ta sao không muốn giết chết bọn họ đây!”

Mọi người đều ồn ào cười to rồi rối rít nói: “Chính xác, nếu bọn họ bỏ đi, chúng ta ngay cả có lòng thì đâu có nhiều thời giờ đi tìm kiếm chứ?”

Sở Dương từ một câu nói đã để lộ ra sự cường đại và tự tin cùng ngập trời sát ý, nhất thời làm cho mọi người tinh thần dâng lên gấp trăm lần! Thậm chí ngay cả Hồ mã hai vị Thánh Nhân cũng cảm thấy một cỗ tâm huyết sôi trào phát ra từ đáy lòng!

“Đi! Chúng ta liền đi làm thịt bọn họ!” Đàm Đàm vung tay lên, hăng hái bừng bừng dẫn đầu đi về phía trước.

Mọi người rối rít nhảy lên.

Lại một lần nữa tiểu sái đi ở trong khôn cùng bóng tối, tuy nhiên mọi người không còn có cảm giác nguy cơ tứ phía như lúc trước nữa, không còn cảm giác trông gà hoá cuốc nữa, thậm chí ngay cả tâm thái nơm nớp lo sợ lúc này tựa hồ cũng đã không biến mất rồi.

http://truyencuatui.net/

Sở Dương cùng Đàm Đàm đi tuốt ở đàng trước, tựa như hai tòa uyên đình nhạc trì nguy nga núi cao vậy, căn đi tất cả Phong Vũ, cản lại tất cả nguy cơ!

Mỗi người trong lòng tràn đầy sự buông lòng, như có núi lớn làm chỗ dựa chắc chắn!

Một đoạn lộ trình cuối cùng này rất bình tĩnh, bình tĩnh trước nay chưa từng có.

Bình tĩnh đến mức làm cho tất cả mọi người không thể tin được.

Dọc theo con đường này, mọi người rõ ràng có thể cảm giác được ở mỗi chỗ quẹo đều có dấu vết địch nhân đã từng mai phục nhưng hiện tại, tất cả địch nhân đều đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Sở Dương ngang nhiên thẳng tiến, một đường tay áo bông bềnh, rõ ràng là ở trong vô tận bóng tối đi về phía trước, nhưng giống như đang trong sân vắng đi lững thững vậy, hơn nữa tốc độ lại càng mau kinh người.

Đàm Đàm thủy chung cùng hắn sóng vai mà đi, không vượt lên cũng không lạc ra sau.

Ở trong vô tận bóng tối, sư huynh đệ hai người này thủy chung cũng không nói gì, nhưng cũng có một loại cảm giác giống nhau: Tấm đại địa này đã bị ta dậm ở dưới chân rồi!

Đại để một canh giờ sau, phía trước đã mơ hồ xuất hiện ánh sáng.

Đám người Bạch Vũ Thần là người từng trải nên đều nhắm hai mắt lại, ở trong khôn cùng mịt mờ bóng tối nay chợt tiếp xúc với ánh sáng thì mắt tất nhiên sẽ bị chói và hao tổn, sẽ có một sát na phản ứng không

Biết được cái này, trước tiên nhắm mắt lại là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Sở Dương cùng Đàm Đàm không có lựa chọn nhắm mắt lại, hai người bọn họ cứ như vậy bình thản ung dung đi ra ngoài đối mặt với Nhất Tuyển Thiên quang kia!

Phía ngoài, trong nháy mắt truyền đến sát khí nồng đậm. Đối diện có đại quân trú đóng, rất hiển nhiên đó là Mặc Vân Thiên phương diện binh sĩ!

Sở Dương trong mắt có sát khí rét căm căm cười nói: “Lúc trước bị các ngươi đuổi giết lâu như vậy, hôm nay các anh em cuối cùng có thể đòi lại chút lợi tức rồi.”

Đàm Đàm không nói một câu chỉ hắng giọng cười ha ha.

Đối mặt với phía ngoài không biết là mấy ngàn hay mấy vạn phục binh nhưng sư huynh đệ hai người ngay cả địch tình cũng không thèm dò xét mà chuẩn bị buông tay đánh một trận!

Một bước bước ra khe sâu, ánh rạng đông chiếu rọi, phía trước đều là một mảnh trong sáng.

Lui về phía sau một bước lại là đêm tối, đi về phía trước một bước chính là vạn dặm tinh không!



Nơi đây tạo hóa chi kỳ có thể thấy được.

Thái Dương tây tà, lúc này đã là lúc xế chiều, mặc dù mặt trời chiều đã ngả về tây nhưng không gian vẫn là sáng mờ vạn đạo, ở trong gió thu xào xạc có hơi ấm nhè nhẹ. Thu phòng gào thét từ trên bầu trời cuốn qua, vô số là vàng phiêu linh cứ như vậy xoay tròn mà phủ kín trên mặt đất.

Nơi này cũng là một mảnh trống trải.

Ngoài trăm trượng chính là Mặc Vân Thiên quân đội quân dung nghiêm chỉnh.

Đối phương đông nghịt đầu người, chỉ sợ có khoảng vạn người, phía trước có một người hai tay chắp sau lưng đứng đó, trên mặt hàm chứa thần sắc lo lắng, chân mày nhíu chặt, đó chính là Mộng Vô Nhai.

Ở phía sau hắn là thiếp thân phó tướng của hắn. Mà phía trước mỗi đại đội nhân mã đều có một người đứng đó. Đó chính là mười đại tướng dưới trướng Vũ Trì Trì!

Nơi đây tổng cộng có 130.000 người, đang ở chỗ này xếp thành hàng chờ chực đám Sở Dương đại giá quang lâm!

Phía trước hắc vụ dày đặc tựa như 1 con ác ma đang há to cái miệng

Loại vĩnh cửu bóng tối không thấy một điểm ánh sáng nào kia, mọi người sau khi từ bên trong đi ra thì đều không bao giờ muốn đi vào nữa.

Liền tại lúc này, hắc vụ kia tựa hồ bởi vì duyên cớ nào đó mà dày lên một chút nhưng ngay sau đó liền thấy được hai người thản nhiên từ bên trong đi ra, nhìn bộ dáng giống như là đang giao du đạp thanh, cả người tràn đầy sự nhẹ nhàng thoải mái.

Thấy đối diện có nhiều quân đội như vậy sẵn sàng chờ đón mà hai người vẫn có thể giữ được mặt không đổi sắc, chậm rãi cất bước, dị thường thong dong đi tới.

Ở phía sau hai người, lần lượt có người từ trong bóng tối đi ra, dưới ban ngày ban mặt giống như là một đội Ma Thần từ bên trong bóng tối từng tên hiện lên.

Mộng Vô Nhai con ngươi co rút nhanh mà lần lượt cẩn thận đếm.

Trừ Sở Dương cùng Đàm Đàm và hai tiểu cô nương kia đi ra trước, còn có Yêu Tộc thái tử gia cùng với hai người hộ vệ kia thì còn dư lại hai mươi tám người!

Mộng Vô Nhai khóe miệng không nhịn được co quắp lại một chút.

Ở trong Diêm Vương hạp này, hắn đã mai phục tinh vi như thế, cả thảy vặn dụng trên vạn người bố trí mai phục ám sát, gióng trống khua chiếng như thế mà lại chỉ giết chết được mấy người đối phương mà thôi?

Mộng Vô Nhai tinh tưởng nhớ được, khi những người này bước vào Vụ Giang dường như tối đa cũng không có vượt qua ba mươi sáu người. Sau đó đã chết mất mấy người mà dưới mắt lại còn có hai mươi tám người...

Nói cách khác, ở trong Diêm Vương hạp xong đời tính toán đâu ra đấy cũng tuyệt không hơn năm người?

Suy luận như vậy làm cho Mộng Vô Nhai trái tim có chút co quắp.

Cách Mộng Vô Nhai không xa chính là Sở Dương.

Lại thấy Sở Dương phất phất tay, người phía sau bao gồm cả Yêu Thái Tử ở bên trong đều dừng bước lại, hơn nữa nhanh chóng đứng thành một hàng.

Sau đó hai người thanh niên đi đầu vẫn như cũ, nhất phái thong dong thản nhiên đi đến đây.

Mộng Vô Nhai đưa ánh mắt cẩn thận ngó chừng Sở Dương, hắn có thể cảm giác được rõ rệt, giờ phút này Sở Dương đã còn là Sở Dương lúc trước nữa. Loại ý nghĩ này làm cho hắn trong nháy mắt đề cao cảnh giác.

Những Mặc Vân Thiên quân sĩ khác mắt thấy hai người đi đến đây, dưới trời chiều thân ảnh kéo dài, vào giờ khắc này bọn họ thậm chí có một loại cảm giác: Nếu hai người này cứ như vậy đi vào đội ngũ của chúng ta, sau lưng bọn họ thân ảnh có thể che kín chúng ta hay không.

“Mộng tướng quân, đã lâu không gặp, nếu nói một ngày không thấy như cách ba thu, cứ như vậy mà tính thì chúng đã hơn 1 năm không có gặp nhau rồi.” Sở Dương nhàn nhạt cười, phong độ nghiễm nhiên vuốt cằm nói: “Ngài còn có thể giữ được tinh thần quắc thước như vậy. Thật là đáng mừng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook