Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 269: Kim thiền thoát xác

Phong Lăng Thiên Hạ

27/04/2017

“Đợi đến khi ngươi tỉnh ngộ lại, hiểu được mà quay đầu lại, bọn họ chỉ sợ đã sớm không biết đi ở đâu rồi”. Mộng Vô Nhai mỉm cười dạy bảo nói: “Trên đời này, đâu có kẻ địch ngu như vậy? Nhất là kẻ địch này còn to gan lớp mặt đến mức giết Cửu Thái Tử là nhân vật như vậy... Đổi lại là ngươi,' ngươi biết sử dụng thủ đoạn đào vong ngu xuẩn như vậy sao?”

“Sẽ không! Quyết định sẽ không!” Vị Thống Lĩnh kia đầy mặt xấu hổ nói: “Thuộc hạ đa tạ Tướng quân dạy bảo!”

Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu nói: “Tốt lắm, nhanh lên chút ít, đào bới nơi này lên đi. Thật ra ta thậm chí hoài nghi, bọn họ cũng chưa chắc nhất định đã ở chỗ này, nhưng đào bới lên lại nhất định có đầu mối mới!

“Dạ!”

Vài tên Mặc Vân vệ tiến lên, mặt khác, mấy trăm Mặc Vân vệ làm thành một vòng tròn lớn, mỗi người đều vận khởi thập thành tu vi! Tùy thời chuẩn bị công kích.

Có ít người, trong mắt đã lộ ra vẻ hưng phấn cùng tàn nhẫn, vừa nghĩ tới đám người Sở Dương rất có thể ở dưới này, chờ một chút nữa liên bị nhóm người mình nhất cử bắt được, thấy được vẻ kinh ngạc như bắt con ba ba trong hũ... Không nhịn được trong lòng cũng rất sướng!

Một đại tảng đá bị chuyển ra, tất cả mọi người rùng cả mình. Khối đại tảng đá này nặng khoảng chừng mấy chục vạn cân! Không ngờ có thể bị vô thanh vô tức cắt ra để? Đây là trận thế...

Sau đó lại một khối, lại một khối...

Như thế lặp lại, chậm rãi đi xuống hơn mười trượng.

“Sở Dương chắc chắn không ở tại phía dưới này”. Mộng Vô Nhai thở dài một tiếng nói: “Thậm chí ngay cả ta cũng bị hắn lừa, người này thật được!”

Mộng Đại tướng quân mặc dù lên tiếng, nhưng một đám tướng sĩ thủy chung không cam lòng, gì đó đều đã chuyển lên thời gian dài như vậy, vạn nhất dưới đó có cái manh mối hữu dụng nào thì sao. Do ôm tâm lý này, bọn họ rốt cuộc đem cái đại địa động này đào bới đến cuối cùng, phía dưới cùng là một khối đá bằng phẳng, trên mặt còn dùng mũi kiếm như Long Phi Phượng Vũ khắc một hàng chữ: “Chuyển đá lâu như vậy, huynh đệ, ngươi có mệt hay không? Thật lòng nói một câu, khổ cực quá!”

“Hỗn trướng!” Mấy tên Mặc Vân vệ lúc trước vẫn cẩn thận vận chuyển đá lên kia, chỉ e sợ có bất kỳ tổn thất nào mà phá hủy mất manh mối truy tung lúc này nổi trận lôi đình, tay vung lên muốn một chưởng đem tảng đá này đập thành bột mịn.

“Chậm đã!” Mộng Vô Nhai cẩn thận nhìn hơn hai mươi chữ này nói: “Những chữ này viết rất ngoáy. Hiển nhiên lúc viết thập phần vội vàng, thực tế một chữ cuối cùng thậm chí cũng chưa viết xong, gần như chính là sơ lược..”.

Mộng Vô Nhai nhíu mày nói: “Lúc ấy tình hình nên là như vậy, Sở Dương xung trận lên trước. Hắn suất lĩnh nhân thủ đến nơi này, lập tức bắt đầu bố trí, ta thậm chí hoài nghi đây căn bản là chỗ hắn sớm đã tuyển chọn để tạo ra sự mê hoặc. Nếu không thật sự khó có thể làm được liền mạch như thế, bố trí xong liền lập tức bỏ chạy, chỉ dùng một lớp đất nhẹ nhàng bao trùm lên, phỏng chừng chỉ là trước khi đi thuận tay vung tay áo mà thôi..”.

“Tướng quân. Sở Dương tiểu tử này nếu thật sự tính toán như vậy thì quả nhiên là rất ghê gớm”.

“Ta lại hi vọng là hắn trước đó đã lập kế hoạch rồi, nếu như chỉ là tùy cơ ứng biến, bởi vì trên đường đi qua nơi đây ngẫu nhiên phát hiện ra nơi địa điểm này thích hợp để bố trí bố cục thì như vậy người này tâm trí thật là đáng sợ, tiện tay bố trí mà hồn nhiên thiên thành, từng bước tính toán nhân tâm. Địch nhân như vậy, nếu không phải thực lực kém xa không bằng ta. Nếu thực lực chỉ kém một chút, chỉ sợ chúng ta đều chết không có chỗ chôn rồi!”

Chúng tướng quân nghe Mộng Vô Nhai phân tích thì cả đám đều hoảng sợ!

“Tướng quân nói là, bất quá tình huống hiện tại là ta truy kia trốn, bên ta thực lực chiếm được thượng phong tuyệt đối, chỉ cần có thể đem cái tai họa này tiêu diệt trước khi nó mạnh lên thì hết thảy còn chưa muộn!”

“Lời nói này có lý, chỉ là hắn kế tiếp sẽ đi chỗ nào, sẽ là phương hướng nào?”

Mộng Vô Nhai suy tư về, đưa ánh mắt thận trọng quan trắc rừng rậm quanh minh, thậm chí ngay cả phía nhóm người mình vừa đến đây cũng không có buông tha.

Sau đó, ánh mắt lóe ra một chút, thậm chí có chút ít chần chờ bất quyết rồi nói: “Bạch Thần! Ngươi tới bắt chước hắn, tận lực thử nghiệm với lập trường và góc độ của Sở Dương để suy nghĩ vấn đề



Bạch Thần, chính là một vị tướng lãnh Ngân Giáp Binh, một thân đã đạt đến Thiên Nhân cấp trình tự, càng là tâm phúc thân tín của Mộng Vô Nhai, tài trí không tầm thường, rất được Mộng Vô Nhai tin cậy.

Chỉ thấy hắn lui về phía sau vài bước rồi giống như sao băng từ ngoài rừng lao vào, còn chưa rơi xuống đất thì trường kiếm trong tay liền đã ngưng tụ thành kiếm cương bay ra, xoạt xoạt xoạt, ngay sau đó, một đại tảng đá dĩ nhiên bị hắn cả khối đào ra ngoài và dùng một tay ném ra, vô thanh vô tức.

Kế tiếp là không ngừng khai quật, đào sâu đồng dạng ngay sau đó lăng không mà ra, mũi kiếm vung lên, trước mắt mấy chữ hiện ra sau đó thân thể nương theo quán-tính bay ngược ra. Sau đó lại đem các hòn đá đào ra hất trở lại trong động, hắn cũng không dừng lại, thân thể vừa chuyển, lăng không bay đi, trước khi đi tiện tay vung một chưởng, phong trần đại tác, bay loạn lên quanh thân!

Ánh mắt tất cả mọi người, đều nhìn không chớp mắt vào động tác của hắn, nhất là phương hướng hắn rời đi.

Nếu Sở Dương lúc này ở đây tất nhiên sẽ chấn động: Động tác của người này so với mình gần như chính là như đúc! Thậm chí ngay cả phương hướng rời đi cũng cũng không có nửa điểm sai lầm!

Mộng Vô Nhai đồng tử co rụt lại, nói: “Truy!”

Ba nghìn Mặc Vân vệ bay lên hướng về chỗ rừng sâu cực tốc truy qua.

Chỉ là lúc này đây, tất cả Mặc Vân vệ chính thức hoảng sợ thất sắc: Vì ở phụ cận, tất cả các chỗ không ngờ hoàn toàn không có bất kỳ một điểm dấu vết nào chứng tỏ có người đi qua.

Giống như đây là một mảnh sơn lâm vắng lặng, từ đầu đến cuối căn bản không hề có người đi qua.

Nếu không phải là mọi người, nhất là Mộng Vô Nhai hết lòng tin theo Bạch Thần thì quả thực là đều đã nghĩ Bạch Thần đã lầm đường!

Sở Dương những người kia thật giống như đột nhiên bốc hơi, biến mất, không để lại dấu vết gì có thể tìm ra...

Những người trước kia hoàn toàn không cói Sở Dương vào đâu, liên tục nói ẩu nói tả nay không nhịn được có chút mồ hôi đầm đìa: Thủ đoạn phản truy tung của đối phương hiển nhiên đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, thế mà bản thân mới vừa rồi còn xem thường nhân gia.

Nếu quả thật vẫn bảo trì loại tâm tính này thì cho dù là tu vi so cao hơn đối phương tới trăm lần thì chỉ sợ đối phương cũng có thể dễ dàng bỏ rơi được bản thân, thậm chí có thể đùa bỡn bản thân trong tay...

Mộng Vô Nhai nhắm mắt lại, cẩn thận sưu tầm khí cơ do đối phương có thể lưu lại.

Đối phương đã tinh thông phản Truy Tung chi Thuật như vậy, bây giờ con mắt chắc chắn đã vô dụng rồi, đối phương căn bản sẽ không lưu lại dấu vét gì có thể truy tung!

Trước mắt cái duy nhất có thể dựa vào chỉ có các cảm quan khác, khi thị giác không đáng tin cậy thì khứu giác, xúc giác thậm chí là trực giác đều có thể được sử dụng để giải quyết vấn đề này.

Cho dù xuất sắc như thế nào thì thế gian tuyệt không tồn tại phản Truy Tung chi Thuật hoàn hảo! Chỉ cần ngươi đã từng đi qua nơi này, nơi này liền nhất định sẽ lưu lại dấu vết của ngươi, vấn đề là chưa tìm được mà thôi!

Mộng Vô Nhai lần nữa ăn vào một khỏa Toàn Mệnh Kim Đan, loại Kim Đan này do Mặc Vân Thiên đế tự tay bí chế, công hiệu cực cao, có thể bảo trụ được tánh mạng một người, có khả năng Hoàn hồn Tục Mệnh chứ không nói chơi. Lúc này, Mộng Vô Nhai căn bản ai cũng không dám tin, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng mình giờ phút này thương thế thật sự là quá mức trầm trọng, căn bản không đủ để duy trì việc tìm kiếm trong thời gian dài như vậy. Đành phải ăn vào Toàn Mệnh Kim Đan này, đem tu vi của mình, ở trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại, mặc dù loại hành vi này là uống rượu độc giải khát nhưng lại không thể không làm vậy.

Mộng Vô Nhai nhắm mắt lại bay đi, nương tựa theo trực giác của bản thân, Linh Giác, với một loại cảm ứng mà thường nhân hoàn toàn không cách nào hiểu được ở trong rậm rạp Tùng Lâm phi tốc bay đi.

Đằng sau đại đội nhân mã khuôn mặt túc mục, chăm chú đi theo.



Phương hướng bay đi hoàn toàn trùng khớp với hướng đi của đám người Sở Dương.

Cứ như thế đi tới hai trăm dặm, đến chỗ đám người Sở Dương quẹo vào, Mộng Vô Nhai đột nhiên cau mày, ngừng lại lầm bẩm nói: “Nơi đây khác thường”.

“Có một cỗ hơi thở đi lên phía trước, mà một cỗ khí tức khác lại từ đây chuyển hướng về sau, chẳng lẽ là ở chỗ này binh chia làm hai đường sao? Nhưng mà lực chia rẻ tất yếu nhược, bỗng nhiên phân tán binh lực lại càng không thể nào chống cự được với truy binh, làm như thế liệu có phải là lựa chọn bất trí?” Trong Lục Thức siêu cấp linh mẫn của Mộng Vô Nhai rốt cuộc xuất hiện một tia nghi kị.

Mộng Vô Nhai trước đó đối với Sở Dương đánh giá cực cao, trải qua một vài lần liên tục thì sự cảnh giác càng cao, chỉ e sợ cho không cẩn thận với người này mà thất bại, nhưng mà sự thật ngay ở trước mắt, nếu ngay cả Linh Giác của mình, trực giác của mình cũng tin không nổi thì còn có chuyện gì có thể tin tưởng được đây?

Mộng Vô Nhai quyết định thật nhanh, dù sao bên ta thực lực hơn xa, cho dù chỉa hai đường, bất luận một đường nào thực lực vẫn đang có ưu thế áp đảo, không sợ đối phương có âm mưu!

“Lúc này chia hai đạo! Ngân Giáp Binh theo ta đi lên phía trước, Mặc Vân vệ rễ phải, xuất hiện ở sau đại sơn, về sau tụ hợp một chỗ!”

“Dạ!”

Mộng Vô Nhai nhắm mắt lại tiếp tục bay đi đại khái chừng năm trăm trượng thì đột nhiên phát hiện ra lại hoàn toàn mất đi cảm ứng.

Khí tức do Sở Dương cố ý phát ra lúc này đã triệt để gián đoạn, vốn là vô căn chi mộc, làm sao có thể bền bỉ?

Nhân vật như Mộng Vô Nhai cũng không nhịn được mà mơ hồ một trận nói: “Tại sao có thể như vậy?”

Bên kia, một ngàn năm trăm Mặc Vân vệ một dường như bay đi về phía trước, nhưng, đến cùng đường phía trước thì lại chỉ thấy phía trước có một tòa núi lớn đứng đó!

Mà trong núi chính là một cái đại hạp cốc, trong hạp cốc có một dòng sông đục ngầu uốn lượn lưu động, một mảnh bình tĩnh, không một gợn sóng!

Đám người Sở Dương, giờ phút này sớm đã không biết nơi nào đi.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người là có chút bàng hoàng vô sách, đuổi theo thì đuổi theo, rốt cuộc là truy tìm như thế nào đây...

“Làm sao bây giờ?”

Đây là suy nghĩ của tất cả Mặc Vân vệ lần này.

“Đoàn người chúng ta trước tiên đi vòng qua, đến phía trước cùng Mộng Đại tướng quân tụ hợp rồi nghiên cứu bước tiếp theo nên như thế nào!”

“Dạ!”

“Mặc kệ đám Sở Dương trốn thế nào nhưng loại thủ đoạn hoàn toàn ẩn giấu khí tức bản thân để phản truy tung này thủy chung là một loại hành vi rất hao tổn nguyên khí, tất nhiên là vô năng bền bỉ. Chúng ta qua chỗ nào đều lưu lại thần thức ấn ký, đến lúc đó, chỉ cần mỗi lần bị xúc động liền có thể biết được tung tích của bọn hắn! Bất kể là quay trở về hoặc là đi phương hướng khác, chỉ cần xuất hiện sẽ bị chúng ta phát hiện!”

“Bọn họ, cho dù như thế nào đều là trốn không thoát! Cho dù thoát được nhất thời lại trốn không thoát được cả đời!”

Nước sông pháp phới cát vàng, bùn đất cuồn cuộn hướng về nam. Đám người Sở Dương ở dưới đáy nước lẳng lặng đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook