Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 112: Làm xong rồi sao ngươi còn không đi?

Phong Lăng Thiên Hạ

22/04/2017

“Ngươi nói gì? Ngươi mặc kệ hả? Ngươi kệa thu thập cái cục diện rối rắm này sao?”. Sở Dương trong nháy mắt nhảy lên nói.

“Sao ngươi nói như thế chứ, ngươi gây ra thì ngươi đi mà thu thập? Ngươi không phải là đã có kế hoạch cùng thủ đoạn rồi mới tiến hành chuyện này sao? Chẳng lẽ là năng lực nghe hiểu của ta có vấn đề rồi sao?!”.

Tuyết Lệ Hàn kỳ quái nhìn hắn nói: “Ngươi phải biết rằng, nếu thật sự để ta xuất thủ, như vậy, ta chỉ cần vừa ra tay, chuyện đã được giải quyết nhưng Thần Nguyên chi Cảnh này cũng sẽ ở sau một khắc hoàn toàn biến mất... Nói cách khác, bất kể ngươi có kế hoạch gì thì cũng là hoàn toàn thất bại...

“A?!... Vậy thì làm sao bây giờ?”. Sở Dương nhíu mày, thật là đại hao tổn tâm trí nhưng mình có thể có biện pháp gì chứ?!

“Người trong cuộc lại giả vờ không biết, ngươi không phải là có Cửu Kiếp Kiếm sao?”. Tuyết Lệ Hàn cười dài nói: “Ngươi có được nghịch thiên chi vật bực này sao còn muốn tới hỏi ta?”.

“Cửu Kiếp Kiếm?”. Sở Dương mở to mắt nói: “Cửu Kiếp Kiếm còn có được thực lực như vậy sao? Không phải là nói giỡn chứ?”.

“Nói giỡn? Ta thật sự không có công phu cùng tinh lực như vậy! Về phần năng lực của Cửu Kiếp Kiếm thì... Tuyết Lệ Hàn nhẹ nhẹ cười cười nói:” Tuyệt đối là ngươi nằm mộng cũng không nghĩ tới “... Cho dù là ta... Khi đối mặt với thanh kiếm nay cũng thèm muốn”.

Tuyết Lệ Hàn nói xong câu đó thì lại đột nhiên chuyển đề tài nói: “Cũng được, ta nếu đã tới thì sẽ giúp ngươi một lần! Thiên Phạt chi lôi này oanh kích mãi cũng chẳng ra sao, toàn những kẻ chẳng ra gì!”.

Sở Dương cau mày, con hàng này không phải là đang chửi ta đó chứ hay là đang mắng kia kẻ phụ trách Thiên Phạt chi lôi kia? Bất quá nghe khẩu khí này thì dường như hẳn là không phải là mắng ta... Hừ!

“Ngươi đã khởi sự, ta đây sẽ giúp ngươi một lần”. Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: “Ngươi đem Kiếm Cương của Cửu Kiếp Kiếm phóng thích ra đi”.

Kiếm Cương của Cửu Kiếp Kiếm. Kể từ khi nhận được Kiếm Cương của Cửu Kiếp Kiếm, Sở Dương hoàn toàn không có sử dụng qua, rất có điểm được vật mà lại không có đất dụng võ.

Nghe vậy Hàn Lập tức vung tay lên, một đạo kiếm khí gào thét ra. Tuyết Lệ Hàn tay phải vung lên nói: “Đi!”.

Đạo Kiếm Cương kia đột nhiên hóa thành tia sáng ngời mạnh mẽ bay vút lên trời, kiểu như Long hướng lên thiên không đột nhiên phát ra tiếng kiếm ngân: Trong bầu trời đêm hôn ám đột nhiên ánh sáng như pháo hoa vọt ra, quang diệu hoàn vũ, chiếu khắp đại thiên!

Đêm tối vào giờ khắc này đã hoàn toàn biến thành ban ngày. Một đạo kiếm quang vắt ngang mấy ngàn dặm hiện ra giữa không trung, nhưng ngay sau đó nó chém phá mây đến tạo thành một cái khoảng không gian như cái cầu nổi giữa trời và đất vậy!

Trên không trung, rõ ràng có người đang run lên. Mẹ nó, đạo kiếm khí kinh khủng này mới vừa rồi nếu rơi vào trên người ta... Đột nhiên trong lỗ tai hắn có một đạo thanh âm uy nghiêm truyền đến nói: “Biết được thì tốt, còn không mau cút đi!”.

Nghe được thanh âm quen thuộc và vô hạn uy nghiêm, người trong tầng mây cả người run run hạ xuống, ngay cả nói cũng không dám nói một câu, vội vã vung tay lên, điều vân đầy trời giống như tè ra quần trong nháy mắt đã biến mất...

Đi ra mấy vạn dặm rồi, hắn vừa muốn thở phào thì thanh âm kia lại đuổi theo nói: “Hành tung của Bổn tọa nửa điểm không được tiết lộ! Nếu vi phạm, giết cửu tộc của ngươi! Nếu có nghi ngờ gì, không ngại thử một chút!”.

Người nọ vừa muốn buông lỏng một hơi, nghe được cái thanh âm này thì trong lúc bất chợt cả người run lên choáng váng rồi rơi xuống đất. Trực tiếp té một cái thất điên bát đảo sưng vù mặt mũi.

Bên cạnh thủ hạ vội vàng đỡ lên quan tâm hỏi thăm nói: “Đại nhân, ngài đây vì sao lại như thế?”.

Thật sự kỳ quái là vừa về đến nhà, đại nhân chủ quản phong vân lôi điện lại có thể té ngã từ trên đụn mây xuống, hơn nữa còn bể đầu chảy máu chật vật như vậy...



Này thật sự là... Thấy quỷ! VỊ đại nhân kia chật vật từ trên mặt đất bò dậy, ngay cả máu trên mặt cũng không kịp lau vội vàng giải thích nói: “Ta mới vừa rồi là đang rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều té mấy lần, làm cho cả người khỏe mạnh... Xem một chút nữa ta lại ngã này...

Phanh!

“Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, lại ngã một lần nữa”, vị đại nhân đáng thương này liên tục từ trên đụn mây té rớtt... Một đám thuộc hạ thấy vậy thì con ngươi cũng rớt đi ra ngoài...

Đối mặt với tình hình như thế, một đám thủ hạ đúng là không ai nghi ngờ mà đều có một cái ý nghĩ mới, xong rồi, đại nhân của chúng ta là điên rồi...

Bên này phản ứng không nói đế mà cũng không phải là trọng điểm, lại nói đến bên kia. Đạo kiếm quang kia thoáng cái ầm ầm rơi xuống, tiến vào đến cái động khẩu mà âm hàn lực không ngừng mạo hiểm lao ra kia.

Trong nháy mắt giống như là 1 cái ngàn dặm giang hà đột nhiên bị chặn ngang cắt đứt! Âm hàn khí và hung sát khí vốn là còn đang phô thiên cái địa trào ra trong lúc bất chợt mất đi ngọn nguồn nên bên ngoài hung sát khí vốn tràn đầy lại cấp tốc biến mất.

Tại cửa động, có một chuôi trường kiếm toàn thân sáng như tuyết, tràn đầy vẻ uy nghiêm Quân Lâm Thiên Hạ cắm ở nơi đó. Đồ sộ và bất động!

Âm hàn khí và hung sát khí kia thật ra cũng không phải là hoàn toàn biến mất mà chỉ có thể từ hai bên thân kiếm sùng sục men ra bên ngoài. Mặc dù không hoàn toàn ngăn cách được nhưng cũng không có vẻ điên cuồng lao ra nữa.

Âm Sát khí lúc đầu nhô ra nay dưới ánh mặt trời mới vừa ló ra dần dần tán đi trong gió, không còn cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì nữa.

“Hiện tại, Kiếm Cương ngăn cửa, âm hàn khí chỉ có thể chậm rãi tiêu tán đi hơn nữa với tốc độ như vậy, qua hơn mười ngày nửa tháng nữa là cũng có thể tiêu tán sạch sẽ. Hơn nữa loại trình độ này, chỉ cần thấy ánh mặt trời dương khí là có thể bị triệt để hóa giải, đối với người ở đây không có gì nguy hại nữa”. Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói.

“Lợi hại!”. Sở Dương than thở một tiếng nói. Có thể vừa ra tay đã căn đúng hỏa hầu đắn do được như thế, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân!

“Từ khoảnh khắc này, thanh kiếm này cũng chỉ có ngươi có thể nhổ ra được Tuyết Lệ Hàn nhíu mày nói: “Đối với sắp xếp của ta, ngươi có hài lòng không?”.

“Hài lòng hài lòng lắm, một trăm hài lòng”. Sở Dương gật đầu lia lịa nhưng ngay sau đó nói: “Ừ, như vậy, để cho Kiếm Linh cũng có tư cách này đi, có một số việc ta không có tiện ra mặt. Hắc hắc”.

“Ngươi là kẻ nham hiểm!”. Tuyết Lệ Hàn cười, Sở Dương vừa há miệng là hắn đã biết Sở Dương có chủ ý gì nên không khỏi cười cười nói.

Đem Kiếm Linh gọi ra ra mắt Tuyết Lệ Hàn, Tuyết Lệ Hàn liền lấy một ngón tay hút ra một đạo hắc khí từ trên người Kiếm Linh rồi đưa nó cùng Kiếm Cương trên đỉnh núi dung làm một thể.

“Có thể được rồi”. Tuyết Lệ Hàn chắp tay nói.

“Đa tạ”.

“Ừ, ngươi cũng không cần phải khách khí... Nói thật cỗ âm hàn khí này chính là Một cỗ thuần túy tử khí... Chỉ tiếc là sự tu luyện của ta lại không dùng đến”... Nếu Quỷ Sát tông phái lấy được sợ rằng sẽ tôn sùng nó là chí bảo... Tuyết Lệ Hàn có chút đáng tiếc nói.

“Ừ, là thuần túy tử khí?”. Sở Dương trong lòng vừa động. Nhớ tới chín đan điền của mình, Âm Dương sinh tử đan điền kia... Hừ? Có phải hay không... Gì kia?

Sở Dương nhãn châu xoay động nhưng ngay sau đó liền nói: “Đúng rồi, ngươi tới nơi này rốt cuộc là làm cái gì?”.



Tuyết Lệ Hàn sửng sốt có chút há hốc mồm, chẳng lẽ con hàng này đến hiện tại còn không biết mình là vì người nào sao?

“Ngươi xong rồi thì còn không mau đi đi”. Sở Dương lại mặt lạnh hạ lệnh trục khách nói: “Chuyện này không phải là đã làm xong rồi sao?”.

“Ngươi”... Ta...?”. Tuyết Lệ Hàn chỉ vào lỗ mũi của mình có chút không thể tin được nói: “Ngươi đuổi ta đi hả?!”. Trong lúc bất chợt hắn cảm thấy có chút chuếnh choáng, thế giới này thật là điên đảo rồi.

Ta đường đường là chúa Tể Đông Hoàng Thiên mà ở Đông Hoàng Thiên bị hạ lệnh trục khách? Cho dù là ở chỗ khác cũng không ai dám a!

“Đúng đó”. Sở Dương vẻ mặt đương nhiên nói: “Nơi này cũng chỉ có ngươi và ta, không đuổi ngươi chẳng lẽ là ta đuổi chính mình sao? Ngươi không nên nói với ta là nơi đây còn có những người khác nha mà cho dù có thì ta cũng không biết!”.

“Ta mới giúp ngươi xong mà ngươi lại đuổi ta đi luôn hả? Ngươi người này”, Tuyết Lệ Hàn có một loại vọng động muốn đem thằng trước mắt này đánh cho một trận.

“Ngươi ở đây vướng tay vướng chân ta”. Sở Dương lời lẽ thẳng thắn nói: “Có chỗ dựa đối với việc phát triển nghiệp lớn của ta sẽ bất lợi, cho nên đi thong thả không tiễn”.

Tuyết Lệ Hàn lỗ mũi cũng sai lệch đi, hắn chỉ vào mặt Sở Dương mà đầu ngón tay cũng run run lên nói: “Ngươi”... Ngươi mạnh khỏe! Ngươi thật giỏi! Ngươi thật tốt! Hảo tiểu tử... Ngươi dám!”.

“Ta đương nhiên là như vậy mà cũng chẳng cần biểu hiện cho ngươi xem?”. Sở Dương cười hắc hắc, tiếp theo lại trừng mắt nhìn nói: “Ngươi sao còn không đi đây”.

Tuyết Lệ Hàn ngẩng mặt nhìn trời. Không bao giờ nhìn Sở Dương nữa, hắn sợ mình nhìn thấy khuôn mặt này sẽ hung hãn đạp một cước!

“Ừ, đúng rồi, may là ngươi còn chưa đi, ta thiếu chút nữa đã quên một chuyện trọng yếu”. Sở Dương đi tới, bả vai đụng đụng vào vai Tuyết Lệ Hàn nói: “Ta nói loại rượu kia ngươi còn không? Nếu là còn thì cho ta 1 ít... Ta lâu không uống... Nghiện quá!”.

“Sưu” một tiếng, Tuyết Lệ Hàn đã không thấy đâu nữa, từ trên không trung truyền xuống một câu nói: “Sao ngươi còn khống chế đi!”.

Những lời này rõ ràng chính là do hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra, tuyệt đối là những lời từ trong kẽ răng phát ra rồi ngay sau đó, không trung lại hoàn toàn yên tĩnh.

Một lúc lâu sau cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Sở Dương mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra lần này là đi thật rồi. Con hàng này cũng quá keo kiệt đi, ngay cả một bầu rượu cũng không bỏ được, keo kiệt quá

Quay đầu lại hắn thấy Hổ ca mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính như thấy được thần tiên sống vậy.

“Sao thế? Ngươi sao thế?”. Sở Dương ở trước mắt Hổ ca phất tay một cái.

“Ngươi chính là lão Đại của ta!”. Hổ ca dùng một loại thanh âm bội phục đến lệ nóng doanh tròng nói: “Ngươi thật là lão Đại của ta, ta phục rồi... Hổ ca ta cả đời này sẽ không bội phục qua người thứ ba nào nữa, ngươi là người thứ hai rồi... Ta phục rồi... Thật sự phục... Ngươi quá trâu bỏ đi! Ngươi thật sự là quá trâu bò! Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới ngươi lại trâu bò như vậy!”.

Bị thằng này điên cuồng tung hô một hồi, Sở Dương ngược lại có chút chịu không được nói: “Đây là điên rồi? Uống lộn thuốc hả? Thần kinh rồi hả??”.

“Không không không... Không, như thế thật sự vẫn không có cách nào thể hiện được sự kính ngưỡng của ta đối với ngươi”. Hổ ca rõ ràng có chút hỏng mất nói: “Người mới vừa rồi kia, thực lực quá mạnh bình sanh ta mới thấy, ân nhân của ta kia cũng chỉ có thể hơn hắn ba năm bảy bậc mà thôi, mà thực lực của ta không dám so với người ta, hình tượng một điểm tương đối mà nói, ngươi biết thực lực của bản gia ra sao không, khi ta toàn thịnh thực lực ít nhất là hơn hiện tại gấp mười lần trở lên”.

“Nhưng coi như là ta vào thời kỳ toàn thịnh thì hắn cũng có thể đem ta một cái tát bóp chết, thực lực của hắn, ngươi hiện tại biết rồi mà... Ngươi mới vừa rồi lại dám nói chuyện cùng hắn như vậy, hơn nữa còn dám đuổi hắn đi như đuổi ruồi vậy, vô luận là người không biết không sợ hay là không biết thiên cao địa nghĩa là gì nhưng ngươi thủy chung dám làm và còn làm được... Nga, ông trời của ta của ta ơi, đại địa của ta ơi... Ngươi thật quá trâu bò.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook