Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 6 - Chương 174: Lệ rơi đầy mặt!

Phong Lăng Thiên Hạ

15/05/2013

Dưới Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉn của Sở Dương, thương thế của Ngạo Tà Vân, đã khôi phục từ lâu. Tự mình bước đi, không cần người khác cõng trên lưng nữa, chỉ là dọc đường đi, vẫn có chút thương cảm, có chút trầm mặc.

"Sư huynh, chơi thì cũng đã chơi rồi, sao không trực tiếp làm thịt hắn, để làm chi?" Đàm Đàm nhíu mày.

"Làm thịt hắn... Chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao?” Sở Dương trợn trắng mắt: "Lưu lại bọn hắn có trọng dụng! Thứ nhất, giúp chúng ta dẫn truy binh rời đi. Thứ hai, có thể để mấy gia tộc bọn hắn tiêu diệt lẫn nhau, tiêu hao lực lượng. Thứ ba, Mộng thị gia tộc dù sao cũng xong đời rồi... Cứ để hắn tận mắt nhìn thấy gia tộc mình bị đồ sát, đó mới là trừng phạt tốt nhất?"

"Nói rất đúng, một đao làm thịt thì cái gì cũng chẳng biết nữa rồi. Thật đáng tiếc!" La Khắc Địch giương giương đũng quần, đắc ý nói.

"Này.. ngươi có đau không?" Kỷ Mặc có chút sợ hãi nhìn đũng quần La Khắc Địch, không kìm nổi sờ sờ của mình. Thầm nghĩ La nhị thiếu gia đúng là khác người a. Cứ như vậy một ngày rồi... ta nhìn cũng phải đau trứng, vậy mà hắn vẫn còn như rất hạnh phúc... Con mẹ nó...

Đang nói chuyện thì Sở Dương chợt ra hiệu. Mọi người lập tức phủ phục xuống, nấp vào trong bụi cỏ, đồng thời nhìn về phía sau.

Chỉ thấy ở xa xa, hai bóng người, trên lưng tựa hồ còn có một người đang liều mạng chạy trốn. Ngay sau đó, một đại đội nhân mã ầm ầm đuổi theo.

Nhìn từ đằng xa, giống như một bầy kiến đang đuổi theo hai con kiến, mà hai con kiến kia, còn khiêng một con kiến nhỏ khác...

"Thật con mẹ nó thích nhaa!" La Khắc Địch ưỡn eo, cảm thán nói: "Quá điên cuồng... Đuổi đến đỏ mặt tía tai như vậy, phải có bao nhiêu cừu hận nhỉ...."

"Đúng đó, tiểu tử Mộng Lạc có thể sống tới nước này, cũng coi như không uổng công rồi.... Trung Tam Thiên tổng cộng mới có mấy đại gia tộc như vậy. Hiện giờ toàn bộ lại đuổi giết hắn. Con mẹ nó, đây chính là đãi ngộ của Ngạo thị gia tộc đại công tử a." Kỷ Mặc hai mắt tỏa sáng, bộ dáng có vẻ rất hâm mộ.

"Nói cũng đúng, bọn hắn tổ chức hành động, đã đắc tội Ngạo gia, Tạ gia, Mạc gia, Đổng gia, La gia, Cố gia, Kỷ gia. Hiện giờ đuổi giết hắn lại là Âu gia, Hắc Ma, Điền gia, Đồ gia, Lý gia, Triệu gia...." Đổng Vô Thương đếm, không khỏi hoảng sợ, nói: "Con mẹ nó! Vị Mộng Lạc công tử này thật đúng là không ít phiền toái nha."

"Cái này cần bao nhiêu bá lực a." La Khắc Địch La nhị thiếu gia khâm phục nói.

"Vẫn là lão đại chúng có bá lực nhất. Phải biết, tất cả những người đối phó Mộng thị gia tộc, đều là được lão đại đưa tới. Kỳ thật, Mộng Lạc cái gì cũng không làm... Nỗi oan khuất này thật sự là... Khó lòng giãi bày, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!"

Kỷ Mặc chậc chậc hai tiếng, đưa ra một kết luận: "Nhìn Mộng Lạc đi, sau này đắc tội ai chứa đừng đắc tội lão đại ta nhé. Nói không chừng bị hắn chơi cho như Mộng Lạc lúc nào cũng không hay... ."

Mọi người cùng cười....

Thoáng chốc, chỉ thấy có không ít người bắt đầu chia ra tìm kiếm.

Sở Dương cười cười, đứng lên, nói: "Đi thôi, cơ bản không có việc gì rồi. Bọn hắn đã chia thành bốn phướng, cho dù có đuổi kịp chúng ta, cũng không phải sợ nữa. Chúng ta đi Tạ thị gia tộc, đi tìm Tạ Đan Quỳnh thôi."

Mọi người lướt đi như một cơn gió, lặng im không một tiếng động, trong nháy mắt đã để lại cây cối âm u đằng sau lưng.



Ngạo Tà Vân mỉm cười, vừa đi vừa nói: "Sở huynh, hôm nay đa tạ các ngươi cứu giúp! Ân đức này, Ngạo Tà Vân ta chắc chắn sẽ hậu báo!"

Sở Dương đi trước mọi người, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Hả? Một khi đã vậy, ngươi muốn hậu báo thế nào đây?"

Ngạo Tà Vân sửng sốt, hắn nói như vậy, vốn là xã giao khách khí thôi, nào thật sự nghĩ tới sẽ báo đáp người ta thế nào? Tâm loạn như ma còn không kịp nữa là...

"Ha ha... ta cứu ngươi, cũng không hi vọng ngươi báo đáp." Sở Dương thoải mái nói: "Cứu ngươi, cũng không bởi vì đại cục, loạn cục gì gì. Mà là vì bọn hắn giết ngươi là để đối phó chúng ta, giá họa cho chúng ta. Nếu ngươi chết rồi, chúng ta sẽ có phiền toái lớn. Nếu không phải như vậy, cho dù ngươi có là đại công tử cửu đại thế gia Thượng Tam Thiên... ta cũng không cứu.."

"Cho nên, ngươi không cần cảm kích ta." Sở Dương ung dung kết luận: "Chờ đến Tạ gia, cơ bản là an toàn rồi. Đến lúc đó, ngươi trở về gia tộc của ngươi, chúng ta cũng an tâm."

Ngạo Tà Vân cười cười, nói: "Tuy ngươi không thèm để ý, nhưng đối với ta mà nói, thủy chung vẫn là ơn cứu mạng! Đại ân không lời nào nói hết được, Ngạo Tà Vân ta cũng không phải người nhiều lời, không nói nữa. Ha ha...."

"Không nói là được rồi." Kỷ Mặc chen vào một câu.

Ngạo Tà Vân cười nói: "Sở Dương, kỳ thật... Ta vẫn nợ ngươi. Ngạo thị gia tộc chúng ta không phải kẻ ngu. Bọn họ giá họa, vị tất đã có thể thành công. Cho dù ta chết đi, cung chưa chắc đã vu oan được cho ngươi."

Sở Dương cười hắc hắc: "Ta biết, ta càng rõ ràng hơn ngươi. Nếu như ta không cứu ngươi, bọn họ giá họa cũng không thành công. Bởi vì trong những người bọn hắn muốn đối phó, có một người tên là Mạc Thiên Cơ!"

Ngạo Tà Vân cười khổ một tiếng: "Mạc Thiên Cơ vị tất đã thần thông quảng đại như vậy... Ngạo thị gia tộc chúng ta, cũng không phải kẻ ngu."

"Mạc Thiên Cơ có thần thông quảng đại như vậy đấy." Sở Dương khẳng định, lập tức liếc mặt nhìn hắn, nói: "Ngạo thị gia tộc các ngươi đương nhiên cũng không phải kẻ ngu, nhưng kẻ ngốc cũng có không ít đâu!"

Hắn cười lạnh một tiếng: "Ngạo Tà Vân ngươi không phải là Ngạo thị gia tộc. Ngươi chết rồi, Ngạo thị gia tộc vẫn là Ngạo thị gia tộc! Nhưng vừa nãy ngươi nói chuyện, lại liên tục nhắc tới Ngạo thị gia tộc mấy lần! Thế nào, không tự tin sao?"

Ngạo Tà Vân ngơ ngẩn!

Vừa rồi, ở sâu trong tiềm thức, quả thực có một chút ý niệm này. Không nghĩ tới Sở Dương lại mẫn tuệ nhìn ra như vậy.

"Có Mạc Thiên Cơ ở đó, bọn hắn sẽ không thể giá họa thành công. Ta cứu ngươi, là vì phòng ngừa vạn nhất. Dù sao Mạc Thiên Cơ hiện giờ, cũng còn quá non!" Sở Dương nhàn nhạt nói một câu, khiến Ngạo Tà Vân căn bản không hiểu được.

Dù sao Mạc Thiên Cơ hiện giờ, vẫn còn quá non? Những lời này in sâu vào lòng Ngạo Tà Vân.

Cố Độc Hành xẹt qua bên người.



"Cố huynh, ngươi bây giờ thật sự là ... kiếm đế?" Ngạo Tà Vân hỏi.

"Ừ, nhất phẩm kiếm đế." Cố Độc Hành thành thành thật thật trả lời.

"Ồ...." Ngạo Tà Vân buồn bã mất mác.

"Đổng huynh, ngươi hiện tại thật là... đao hoàng?"

"Ừ, may mắn nhất phẩm đao hoàng."

"Ồ...."

Ngạo Tà Vân sắc mặt tối sầm.

"Kỷ Mặc, tu vi ngươi bây giờ thế nào?"

Mặt Kỷ Mặc tối sầm: "Lão tử chỉ là vương tọa cửu phẩm, có gì hay ho hả?"

Ngạo Tà Vân sửng sốt. Ngươi cũng là vương tọa cửu phẩm?

"Tiểu Lang, ngươi hiện tại... thế nào?"

"Ta cũng giống Kỷ Mặc! Mẹ nó, mắc cỡ chết người." Vừa nhắc tới chuyện này, bao nhiêu cao hứng vui vẻ của La Khắc Địch liền mất sạch.

Mắc cỡ chết người...

Ngạo Tà Vân có cảm giác giống như thiên địa đảo lộn.

Ngươi năm nay mới bao nhiêu? Vương tọa cửu phẩm đã mắc cỡ chết người? Ta đây còn lớn hơn ngươi vài tuổi... Mới là vương tọa lục phẩm, chẳng phải không còn mặt mũi nào nữa sao?

"Nhuế huynh, ngươi thì sao?"

Nhuế Bất Thông tức giận, nói: "Ngươi định cười ta phải không? Vương tọa bát phẩm, người xếp bét!"

Ngạo Tà Vân lệ rơi đầy mặt.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook