Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 167: Luận bàn, đột phá

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Sở Dương trong lòng thở dài: Từ tốc độ tu vi tiến triển của ba người này mà xem, lại kết hợp với tình hình chiến đấu lúc đó thì tâm nguyện cả đời của 3 người này khó thành, khả năng thủ thắng mặc dù không phải là không có nhưng cực kỳ bé nhỏ.

Không có thì bây giờ đi theo ta... Thật cũng không phải là hoàn toàn bằng không...

Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường cố nhiên là Cửu Trọng Thiên truyền thuyết nhưng ta cũng là Cửu Trọng Thiên Thần Thoại!

Hừ hừ.

Sở Dương trong lòng khẽ cười rồi rút kiếm ra khỏi vỏ nói: “Xà huynh, chúng ta luận bàn một cái nào”.

Cự Linh Đao cùng Lôi Đình Cuồng Đao lập tức ồn ào nói: “Xuất toàn lực, đánh chết con rắn thối này đi!”.

“Đúng rồi, ta nói con rắn thối kia! Nếu luận bàn thì ngươi không thể sử dụng tu vi hiện tại của ngươi? Da mặt ngươi dày như vậy sao?”.

“Đúng ngươi phải áp chế đến Địa cấp điên phong tiêu chuẩn!”.

“Ngươi nha, nếu dám ỷ vào tu vi đè người, hai người chúng ta quyết sẽ không tha cho ngươi đâu!”. Hai người lớn tiếng kêu gào, dáng vẻ điên cuồng hô to.

Thiểm Điện Xà hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt mỉm cười nói: “Ta có thể nào không áp chế tu vi chứ... Các ngươi cứ nhìn xem!”.

Cự Linh Đao duỗi ngón tay đưa lên môi rồi rít lên một tiếng bén nhọn. Lập tức một cỗ tư vị du côn lưu manh đánh nhau đập vào mặt đến. Sở Dương tức thì hơi bị ghé mắt!

Kiếm quang lóe lên Sở Dương không nói hai lời ra tay chính là một chiêu “Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang”!

Thiểm Điện Xà Đao như linh xà quấn lên nhưng ngay sau đó phát hiện ra không đúng, tuy nhiên hắn ứng biến cũng rất nhanh chóng, cử động mau lẹ, đúng lúc này kiếm khí của Sở Dương đã quét ngang đến, Thiểm Điện Xà quái khiếu một tiếng rồi phóng người lên, lúc rơi xuống đã ra xa bảy tám trượng bên ngoài.

Một màn này khiến Cự Linh Đao cùng Lôi Đình Cuồng Đao hai người cùng quên mất việc trào phúng mặc dù Thiểm Điện Xà là tận lực áp chế tu vi nhưng với hơn vạn năm kinh nghiệm chiến đấu làm sao có thể một chiêu liền rơi vào hạ phong rồi.

Chẳng lẽ là nhường nhịn? Nhưng mà việc nhường nhịn này cũng quá chân thật đi?! Chúng ta tại sao không thể phát hiện ra con rắn thối này là đang biểu diễn?

Ngay sau đó liền thấy Sở Dương kiếm hóa cầu vồng, Nhân kiếm hợp nhất sắc bén vạn phần đến.

Thiểm Điện Xà đang “biểu diễn” chính thức luống cuống tay chân, mồ hôi đầy trán, hắn cắn răng một cái dậm chân đem tu vi nguyên bản áp chế tại Địa cấp tu vi đinh tăng lên tới Thiên cấp sơ giai trình tự, với phương thức không nói đạo lý cứng đối cứng mà tiếp được một chiêu này nhưng ngay sau đó lại càng thêm hoảng sợ phát hiện ra, Thiên cấp sơ giai thực lực căn bản là không ngăn nổi nên đành phải lại tăng thêm nhất giai vị nữa mà thành Thiên cấp trung giai tiêu chuẩn.

Lúc này mới miễn cưỡng chặn được thế công của Sở Dương!

Xà nhãn của Thiểm Điện Xà không thể tin được nhìn chằm chằm vào Sở Dương, nằm mơ hắn cũng thật không ngờ một thanh niên trẻ như vậy lại có thể bức mình đến loại tình trạng này.

Bản thân phải đưa tu vi cao hơn đối phương hai giai mới miễn cưỡng tiếp được một chiêu này, nếu để cao giai võ giả biết được thì tất nhiên sẽ là 1 chuyện hết sức oanh động rồi!

Sở Dương một chiêu này công được thuận buồm xuôi gió, thoải mái lâm ly, chỉ cảm thấy toàn thân chiến ý bốc lên, trường kiếm lại giương lên rồi kiếm khí bay lên không, Cửu Kiếp kiếm pháp giống như trường giang đại hà lao nhanh lên.

Thiểm Điện Xà vốn chủ động đưa ra lời đòi luận bàn một hồi lúc này đây trong lòng thầm kêu khổ. Bản thân vừa rồi vốn là có hảo ý, muốn cho Sở Dương mượn cơ hội chiến đấu để củng cố tu vi, vững chắc cảnh giới và cũng mượn cơ hội mà đột phá. Cho nên hắn mới động thân mà ra đem bản thân làm bia ngắm cho Sở Dương tận tình phát tiết một phen.



Nhưng mà tuyệt đối không ngờ, vừa ra trận lại thiếu chút nữa ngay cả mặt mũi của tổ tông đều mất hết!

Với vạn năm kinh nghiệm chiến đấu của bản thân mà không ngờ ở dưới kiếm của tiểu tử này hắn chỉ có thể thủ thế sự nghẹn khuất trong bụng gần như nổ mạnh. Hắn thậm chí không tiếc ăn gian, tự tát tai tăng lên tu vi, đem tu vi tăng lên đến Thiên cấp trung giai mà cũng chỉ là khó khăn lắm mới ngăn trở được mà thôi.

Trái lại, tiểu tử đối diện kia không ngờ càng đánh càng hắng, các loại thần diệu kiếm pháp chưa hề thấy, văn sở vị văn như Đại Hải thủy triều vậy nhào lên.

Như sinh long hoạt hổ vậy. Ta làm sao lại quên mất, Sở tiểu tử này là hậu bối của vị tiền bối kia, liệu có thể sử dụng tiêu chuẩn bình thường để cân nhắc hay sao, xem hắn thi triển kiếm pháp này quả thực chính là khoáng thế sở vô tinh diệu, quá tinh diệu đi, quá con mẹ nó thần kỳ, quả thực là muốn cái mạng già của lão tử rồi!

Lão tử lần này không cẩn thận là chính thức có bi kịch rồi...

Cũng không chỉ có hắn Cự Linh Đao cùng Lôi Đình Cuồng Đao đang xem cuộc chiến cũng ngơ ngác há to miệng nhìn Thiểm Điện Xà lảo đảo giống như đang trong mưa gió dữ dội vậy mà Sở Dương thì như trường Giang sóng sau đè sóng trước, một lớp sóng rồi lại một lớp sóng công kích như ẩn như hiện còn Thiểm Điện Xà thì đau khổ chèo chống.

Với nhãn lực của hai người bọn họ tất nhiên đã sớm nhìn ra Thiểm Điện Xà ăn gian nhưng cũng không ai lên tiếng, 2 người tinh tường, đây là tình thế không thể không làm vậy, cho dù là bọn họ đi lên thì kết quả đại để cũng chính là như thế, thậm chí có thể còn không bằng Thiểm Điện Xà nữa. Thiểm Điện Xà có khinh công tu vi cao nhất trong 3 người, tại loại hoàn cảnh này bị đánh đến mức khó hoàn thủ lại được, hắn tuy vẫn có một chút lợi thế nhưng cũng không biết là lợi thế này có thể duy trì được bao lâu!

Sở Dương đánh rất cao hứng, công thủ vừa lòng, thoải mái lâm ly trong khi đối thủ chỉ chịu bị đánh mà không hoàn thủ, đây là cơ hội hiếm có cỡ nào chứ?

Tận dụng cơ hội tốt này, Cửu Kiếp kiếm pháp, sáu kiếm chiêu lật qua lật lại luân phiên công kích, thật giống như trường giang đại hà không gián đoạn, như Cuồng Phong mưa rào ập xuống.

Cự Linh Đao cùng Lôi Đình Cuồng Đao đang xem cuộc chiến toàn thân đổ mồ hôi cục cưng của ta ơi, may mắn là người đi lên luận bàn, kia không phải là ta... Cứ tưởng tượng như vậy mà nhìn có chút hả hê.

Thật ra cũng không là phải hai người này không có tim không có phổi hay là thật lòng hy vọng Thiểm Điện Xà xong đời, thực lực chân thực của Thiểm Điện Xà nào đã thể hiện ra chứ, vạn nhất thực sự gặp phải nguy cơ cũng có tự cứu chi pháp, tình huống trước mắt cũng không thể nói lên cái gì!

Chỉ là mắt thấy Thiểm Điện Xà chật vật không chịu nổi, tả diêu hữu hoảng, lúc ẩn lúc hiện, ngã trái ngã phải, một thân quần áo lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy nhanh chóng rách bươm. Hai người đối với kiếm pháp của Sở Dương sinh ra sự sợ hãi đồng thời đối với Thiểm Điện Xà thì sinh ra vô hạn đồng tình gia hỏa này thực sự đáng thương... May mắn là thực lực chân thực của hắn là nửa bước Thiên nhân rồi, nếu thật sự là Thiên cấp trung giai thì lần này chỉ sợ quả thật sẽ biến thành con rắn chết...

Thiểm Điện Xà tình huống mặc dù giả nguy thực an, cũng không có nhiều phong hiểm, Sở Dương lần này tuy đánh đến lâm ly, liên tiếp không ngừng đem Cửu Kiếp kiếm pháp lập lại mà thi triển, trước sau trọn vẹn huy vũ đến hơn thất thập biến rồi cuối cùng kiệt lực ngã xuống đất.

Toàn thân thật sự là ngay cả một chút lực lượng cuối cùng cũng bị ép ra ngoài, đầu có chút hôn mê.

Về phần Thiểm Điện Xà phải thừa nhận thất thập biến của Sở Dương thì thân thể cũng loạng choạng, mồ hôi đầm đìa, mặt trắng xanh, môi run rẩy, cuối cùng so với Sở Dương thì vẫn mạnh hơn 1 điểm nên không ngã xuống đất...

“Ta nói, sao lại thảm như vậy chứ?” Lôi Đình Cuồng Đao nhìn Thiểm Điện Xà liên thanh tấm tắc nói.

“Nếu không lần sau ngươi tới thử xem?!” Thiểm Điện Xà điên cuồng hét lên một tiếng rồi đặt mông ngồi dưới đất từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Quá mệt mỏi, quá con mẹ nó mệt mỏi...

Thiểm Điện Xà cảm giác được mình giống như là một người bình thường cùng 1 con trâu điên chiến đấu cả một buổi trưa vậy.

Toàn thân gân cốt đều đau đớn, loại cảm giác mệt nhọc tới cực điểm này thật sự không biết bao lâu rồi không trải qua, cho dù là đại chiến cùng Cuồng Đao và Cự Linh Đao, cho dù là trận chiến tại rừng cây nhỏ lần trước cũng chẳng đến nước này. Hắn vội vàng vận chuyển toàn thân tu vi, lúc này mới cảm giác được thể lực chậm rãi trở về, dù sao lần này đơn thuần là sử dụng thể lực chiến đấu, bản thân tu vi tiêu hao tương đối ít nên khôi phục không khó...

Chỉ là khi nhìn lại Sở Dương thì ánh mắt cũng đã tràn đầy vẻ hãi dị!

Người này quả thực là một quái vật! Sở Dương rầm rầm uống vài ngụm nước ngay sau đó bắt đầu vận công, sau nửa ngày lại đột ngột nhảy dựng lên rồi nói ra một câu rất khiếp người: “Lại đến đây!”.



Thiểm Điện Xà “sưu” một tiếng đã không còn bóng dáng, chỉ để ýọng lại 1 câu nói: “Ta phải nghỉ ngơi một hồi, ngươi tìm Lôi Đình luận bàn đi!”.

Lôi Đình mới định nói cự tuyệt thì lại phát hiện ra chẳng những Thiểm Điện Xà mà ngay cả Cự Linh Đao cũng không thấy đâu, chỉ còn lại bản thân hắn.

Hắn không khỏi vuốt cái mũi oán hận nói: “Hai tên khốn kiếp này!”.

Cả ngày hôm đó bốn người ở trong đại viện lật qua lật lại không ngừng chiến đấu, thật ra nói chiến đấu cũng có chút không quá phù hợp, nên nói là Sở Dương công, ba người chịu trận, chỉ là năng lực thừa nhận của 3 người cũng tương đối mạnh nên mỗi lần đều vắt kiệt sức lực của Sở Dương.

Kết quả là Sở Dương cứ như vậy không ngừng lặp lại kiệt lực, thoát lực, nghỉ ngơi, nhảy lên, chiến đấu, quá trình thoát lực lại tiếp tục. Cứ như vậy duy trì liên tục cho đến buổi tối!

Sở Dương vẫn y nguyên bừng bừng ý chí chiến đấu sục sôi nhưng 3 người Thiểm Điện Xà thì ăn không tiêu, khả năng thừa nhận cũng có cực hạn, hiển nhiên lúc này ba người đã đến cực hạn rồi.

Người này đúng lợi hại, kiếm pháp càng ngày càng sắc bén, rõ ràng là kiếm chiêu mà hắn đã dùng qua mấy mươi lần nên theo lẽ thường, mọi người đều rất quen thuộc, có nhắm mắt lại cũng có thể tiếp được nhưng thực tế mỗi một lần dùng lại thì kiếm chiêu lại giống như là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vậy...

3 người Thiểm Điện Xà đều phàn nàn ít nhất là mấy ngàn năm qua chưa từng mệt mỏi như vậy! Cho dù không hề bị thương nhưng... Gân cốt kinh lạc cũng mỏi nhừ đau đớn...

Ta đúng là toàn thân quả thực như rã rời, chính thức là động cũng không muốn động nữa... Vào lúc ban đêm, ba người tụ tập đến đại viện lương đình, cả đám nửa nằm nửa ngồi nói chuyện phiếm.

“Các ngươi nói xem, kiếm pháp của trang chủ chúng ta có phải là được vị tiền bối kia dạy không?”.

“Ít nhất thì cũng là tuyệt học gia truyền!”.

“Đúng vậy! Ta cả đời này chưa từng thấy qua kiếm pháp như vậy, tuyệt đối là kiếm pháp tối cao cấp nhất

“Nói như vậy... Cái này truyền thừa...

Khi nói đến 2 chữ “truyền thừa”, ba người đồng thời ngưng trọng lên mà nhìn nhau, tất cả đều thấy trong mắt đối phương lóe lên ánh sáng lúc này đây chỉ sợ chúng ta quả thật muốn phát đạt rồi...

Đi theo Sở Dương, sau lưng còn có chỗ dựa cứng như vậy...

Sau khi, cái này... Tiền đồ...

Đúng a...

Nửa đêm về sáng Một đạo hào quang dị thường chói mắt hùng vĩ chợt từ từa viện mà Sở Dương nghỉ ngơi tỏa ra rồi một cỗ khí thế mờ mịt đột nhiên xuất hiện bay lên...

“Đột phá!”, ba người đồng thời nhảy dựng lên phi thân mà ra, bay lên không trung phía trên tiểu viện nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Sở Dương đang khoanh chân mà ngồi, trên người lóe ra trạm lam sắc quang mang cực kỳ vui mắt, từng đợt từng đợt tản mát ra mà trên không trung loáng thoáng truyền đến một cỗ áp lực ngưng trọng.

Thiên cấp!

Ba người đồng thời trong lòng run rẩy đột phá, hơn nữa động tĩnh còn khá nhỏ! Nhất là chỉ nhìn đơn thuần quang mang trên người hắn thì không giống với đột phá Thiên cấp bình thường!

Loại màu lam này không thể nghi ngờ gì là muốn chói mắt hơn nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook