Quyển 8 - Chương 359: Ma Tôn chầu trời, vạn linh chết theo
Phong Lăng Thiên Hạ
28/04/2017
Đàm Đàm hét lớn một tiếng trợn mắt nói:
- Ngươi nói gì? Ngươi nói ai là vô liêm sỉ?
Tần tướng quân tức sùi bọt mép nói:
- Ta nói ngươi là vô liêm sỉ đó! Tên ăn mày so sánh với ngươi còn đẹp mắt hơn!
Đàm Đàm thanh âm cũng thay đổi nói:
- Ngươi nói như đánh rắm! Ngươi đổi trắng thay đen, ngươi lẫn lộn phải trái, ngươi chỉ hươu bảo ngựa, ngươi nói hưu nói vượn...
Trong lúc bất chợt hắn tung người lên, lửa giận vạn trượng, hình như tâm tạng đang bị thiêu đốt vậy.
Tần tướng quân cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra:
- Muốn chết sao?
Giống như Đàm Đàm vậy, hắn cũng là lửa giận hừng hực, tức giận điên cuồng:
- Xú quỷ! Thằng khốn kiếp! Ta hôm nay nếu không giết được ngươi thì quả thực là tự coi thường mình, không giết ngươi thề không làm người!
Đàm Đàm trong lòng tức giận vạn trượng, ngươi là kẻ bẻ cong sự thật vô liêm sỉ, là thằng khốn kiếp, lại dám mắng ta xấu xí! Liều mạng, Đàm Đàm hướng về phía trường kiếm xông qua, không tránh không né đưa tay bắt được thân kiếm của đối phương.
Tần tướng quân trong bụng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, theo kinh nghiệm chiến trận hắn chuyển thân kiếm muốn đem tay tên làm loạn này cắt đứt, nhưng ngay sau đó lại hoảng sợ phát hiện ra, tay của đối phương còn không có sao mà kiếm của mình đã bị vặn thành cái bánh quai chèo.
Sau một khắc, khuôn mặt tức giận của Đàm Đàm với hàm răng trắng như tuyết cơ hồ sấn sát ngay mắt của hắn khiến hắn không khỏi theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ba ba ba ba ba ba...
Trên mặt Tần tướng quân trong nháy mắt đã bị Đàm Đàm tiền tiền hậu hậu mãnh liệt tát cho mấy trăm cái bạt tai.
Sau một khắc, Đàm Đàm một tay nhấc cả người hắn lên điên cuồng đập xuống mặt đất!
Oanh!
- Dám mắng ta là xú quỷ này! Ta mà ngươi dám mắng hả! Lão tử hỏi ngươi một câu có đẹp trai hay không, ngươi lại mắng ta! Ta để ngươi bẻ cong sự thật! Ta để ngươi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt sao!
Đàm Đàm một lần nữa đem vị Tần tướng quân đáng thương này như bao cát đập trên mặt đất, đập rồi lại một lần nữa, lại một lần nữa hung hãn đập xuống...
Rầm rầm rầm!
Dường như là trong nháy mắt mấy cái quang cảnh, vị Tần tướng quân đáng thương này đã bị đập hơn hai trăm lần, một đám binh sĩ xông lên để cứu viện, lại trực tiếp bị Đàm Đàm sử dụng Tần tướng quân như cây gậy. Một chiêu lại một chiêu tái sử dụng chiêu ‘Hoành Tảo Thiên Quân’!
Từng tên bị nện bể đầu chảy máu ngã trái ngã phải...
Bọn họ lúc bắt đầu cũng không đi lên vì cho là Tần tướng quân nhà mình rất có bản lĩnh, đối phó với một xú quỷ như vậy là dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ nhân vật vô địch trong lòng mình là Tần tướng quân ở nơi này, lại bị xú quỷ kia coi như khăn lau hay bao bố mà đập qua đập lại...
Đợi đến khi xông lên thì hết thảy đại cục đã định!
Nói về vị Tần tướng quân này bản thân cũng là một vị cao thủ nhất lưu, bản thân có tu vi Thiên nhân trung cấp, ở trước mặt Mặc Vân Thiên đại quân, ngay cả không thể được cho là siêu quần bạt tụy nhưng ít nhất cũng có thể lọt vào Top 20.
Nhưng hiện tại Đàm Đàm tu vi bạo tăng, hơn nữa trong tu vi đồng cấp tuyệt đối là vô địch nên trực tiếp chính là...
Rầm! Rầm! Rầm!
Thân thể Tần tướng quân ở trong tay Đàm Đàm cực tốc huy vũ, cơ hồ không gián đoạn đập trên mặt đất, mặt đất cứng rắn lúc này đã xuất hiện từng đạo nứt nẻ, ngổn ngang dữ tợn kinh người...
Rốt cục, sau mấy trăm cái “Đập” thì đầu Tần tướng quân kia rốt cục đã duy trì khôny được nữa, đột nhiên liền từ trên cổ rời nhà trốn đi, cô lỗ lỗ lăn đi ra ngoài.
Đầu thân khác chỗ tất nhiên là chết!
Một vị Thiên nhân trung cấp cao thủ, cứ như vậy bị Đàm Đàm dùng phương thức cực đoan không nói đạo lý bằng vào lực lượng sinh sôi đè chết!
Chung quanh mấy ngàn tên lính đang muốn xông lên cứu viện chợt dừng lại cước bộ, bọn họ lúc này nhìn về phía Đàm Đàm với ánh mắt như thấy ma quỷ vậy.
Đàm Đàm sử dụng ánh mắt dữ tợn quét lên mấy ngàn người đảo qua, toàn thân lệ khí quanh quẩn không tiêu tan nhìn sang, không ít người tức thì rùng mình một cái.
- Ta có đẹp trai hay không? Nói cho ta biết, ta có đẹp trai hay không?
Đàm Đàm tiện tay vung ra một trảo vừa nắm được một tên binh sĩ rồi như hung thần ác sát hỏi lại.
“Ngươi đẹp trai cái đầu b**!” Vị tiểu đội trưởng này lớn tiếng mắng.
- Bà ngoại mày! Còn dám nói như vậy hả, không biết điều!
Đàm Đàm một quyền đem vị tiểu đội trưởng này tung lên không rồi đánh tới một quyền, thân thể người nọ còn ở giữa không trung đã đột ngột chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó Đàm Đàm đã túm lại một tên nữa, nói:
- Ta có đẹp trai hay không?
Rầm rầm rầm. Liên tục hơn mười người như vậy bị Đàm Đàm ném lên giữa không trung. Khi ném lên thì trong nháy mắt đã bị phong tỏa đan điền, đợi khi rơi xuống thì cho dù thân thể còn hoàn hảo cũng bởi vì rơi tự do mà như bánh thịt nát vậy, trên mặt đất xuất hiện một bãi máu bắntung tóe, không một ai may mắn thoát khỏi.
- Mọi người cùng nhau tiến lên, giết chết tên xú quỷ này!
Không biết là ngaười nào dẫn đầu hô to một tiếng, ngay sau đó một tiếng ầm vang, dưới trướng Tần tướng quân hơn một ngàn người đồng loạt mà lên.
Sở Dương thấy thế đang muốn động thủ hỗ trợ thì lại nghe thấy Đàm Đàm thét dài nói:
- Bên kia không ai được tới đâỵ! Ta hôm nay nhất định phải hỏi được một câu, xem đám người này rốt cuộc có ai có thể không trợn mắt nói lời bịa đặt hay không, ta cũng không tin những người này thật sự có thể tập thể vi phạm lương tâm, nhìn ta anh tuấn tiêu sái như ngọc thụ lâm phong mà lại không nói ra sự thật!
Vừa nói, Đàm Đàm một thân một mình hướng về mấy ngàn người kia xung phong đi qua.
Theo sau một tiếng quát to, hàng vạn hàng nghìn ma khí liền như trường thương, đại đao, lợi kiếm như thủy triều tuôn ra.
Sở Dương khóe miệng co giật...
“Ai... Huynh đệ ngu ngốc của ta, ta sợ ngươi sẽ phải thất vọng, cái tật bệnh này lúc nào ngươi mới có thể thay đổi được đây...”
Chín Đại tướng quân cùng quân dưới trướng Mộng Vô Nhai vẫn duy trì án binh bất động, mắt thấy bên kia hơn một ngàn người ẩu đả mà ai nấy trên mặt vẫn hờ hững.
Thậm chí, cũng không có người nào phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Quân đội của Vũ Trì Trì từ trước đã là như thế, trừ phi có Thống soái hạ lệnh mới có thể cùng đi ra đánh. Quân bản bộ của Tần tướng quân đãnhận được lệnh của Tần tướng quân, đã như vậy thì đối với những chi bộ đội khác không liên quan.
Trừ phi chi bộ đội này toàn bộ chết sạch, nếu không, tuyệt đối những đội nhân thủ khác sẽ không nhúng tay vào trận chiến này!
Một người đối trận ngàn quân, nhưng cuộc chiến đấu này lại cực kỳ thảm thiết, tựa hồ như là hai chi quân lính hết sức tinh nhuệ đang liều mạng chém giết! Tiếng kêu như sấm bên tai, thảm thiết liên
Còn có một thanh âm vang dội khác đang không ngừng kêu to nói:
- Ta có đẹp trai hay không? Có đẹp trai hay không? Có đẹp trai hay không... Các ngươi con mẹ nó nói ra lời nói thật thì sẽ chết a? Các ngươi... Dám trợn tròn mắt nói lời bịa đặt sao, toàn bộ dáng chết, toàn bộ đi chết đi..."
Đàm Đàm bi phẫn kêu to.
Sở Dương trong lòng thở dài.
Kể từ khi biết sự tồn tại của Ma Vương này, Sở Dương thủy chung vẫn vì huynh đệ của mình mà lo lắng, hắn tự nhiên cũng là nhằm vào Ma Vương cùng với Đàm Đàm tìm tồi nghiên cứu, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!
Sở Dương thậm chí đã sớm hoài nghi, Đàm Đàm gặp người liền hỏi mình có phải rất tuấn tú hay khôny, nếu người khác nói hắn không đẹp trai hắn liền mất hứng và cố ép đối phương phải nói mình đẹp trai như thế nào.
Cái này thật ra cũng không phải là một loại ham mê, cũng không là bởi vì mình căn bản không đẹp trai mà xuất hiện tâm lý nghịch phản trong lòng, mà là do Đàm Đàm từ trong tiềm thức nghĩ là mình rất tuấn tú, thậm chí trong tâm Đàm Đàm cũng cho là mình cực kỳ xuất sắc và tuấn lãng!
Bởi vì đây là do bản tâm khẳng định và cho phép, sẽ không vì bất kỳ ngoại lực dao động nào mà tạo thành kết quả đặc dị như vậy!
Hơn nữa Đàm Đàm có tình huống nhất thể song hồn nên Sở Dương rất hoài nghi, có phải là do Ma Vương kia bình thường đã đẹp trai đến mức không hợp thói thường mà Ma Vương cũng chẳng khác nào là Đàm Đàm. Đàm Đàm tự giác ngộ bộ dáng của mình cùng Ma Vương hẳn là cũng không khác nhau, là giống nhau, rất đẹp trai cho nên mới...
Mà nay Ma Vương nguyên hồn ngoài biến mất, đối với Đàm Đàm sự đả kích không thể nghi ngờ là cực kỳ khổng lồ.
Hắn bây giờ giống như là điên cuồng mà chiến đấu vậy, hơn nữa vẫn hỏi câu kia, nhìn qua thật giống như là tự luyến chí cực, buồn cười chí cực, nhưng bên trong kì thực là tràn đầy một loại tư vị đau khổ nói không ra lời.
Trận chiến này, sát khí của Đàm Đàm lớn đến mức trước đó chưa từng có, quả thực là có chút không kiềm chế được.
Hoặc là, Đàm Đàm chính là dùng thái độ như vậy để đánh một trận mà cùng Ma Vương cáo biệt sao?
Dùng con đường máu này vì Ma Vương mà tiễn đưa!
Sở Dương suy đoán, không thể nghi ngờ là vô cùng sát sự thật. Là người hiểu rõ Đàm Đàm nhất, hắn lần này suy đoán chính là đến gần sự thật nhất, đến gần chân tướng nhất.
Trong chiến trường, Đàm Đàm hoàn toàn không có điềm báo trước ngửa mặt lên trời thét dài.
Toàn thân y phục đột nhiên phòng lên, trên đầu tóc dài “Oanh” một tiếng bạo tán ra, tóc dài bay múa trên không trung. Vô số hắc sắc ma khí trong lúc bất chợt tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Đó là... Ma Vương chiến pháp!
Sở Dương trong lòng đột nhiên chấn động; Đang nhớ lại lúc trước khi Ma Vương nguyên hồn tham gia cuộc chiến đấu thì mỗi một lần cũng là như thế, mỗi một lần cũng có dấu hiệu này.
“Thiên Ma Hàng Thế!”
Đàm Đàm ngửa mặt lên trời rống to, thân thể cực tốc xoay tròn. Trong nháy mắt vù vù gió lớn nổi lên, từng đạo bóng người ở trong gió xoay tròn bay lên, trong phút chốc chi chít tất cả đều là bóng Đàm Đàm.
Ỗi một đạo thân ảnh lại cũng không phải là hư ảnh, mỗi một đạo thân ảnh cùng mang theo nồng nặc hắc khí cùng đánh ra!
“Oanh” một tiếng, vô số địch nhân kêu thảm bay ngã ra ngoài.
- Ma Nhãn nhìn thế gian, có ai không thể giết? Cất bước giết trăm người!
Đàm Đàm điên cuồng gào thét, trong tay một kiếm bay vút lên, kiếm khí bay lên không quét ra bốn phía, vô số địch nhân đã bị hắn chém đứt người.
“Ba ba ba”, tay trái của hắn tựa như một thanh Khai Sơn Cự Phủ, hung hãn quất vào từng địch nhân, đánh lên trên thân kiếm, trên đao, lên trên tất cả binh khí không chút nào né tránh!
Lần lượt địch nhân bị hắn đánh bay ra ngoài, ngay cả binh khí cũng hóa thành phấn vụn!
“Ma Loạn Trần Hoàn!”
Đàm Đàm hét lên điên cuồng, vô số hắc khí lần nữa như linh xà xông ra, đem tất cả địch nhân trong chu vi mười trượng quanh thân toàn bộ đánh gục
Nhưng ngay sau đó, hắn lại rống to một tiếng rồi hoàn toàn không do dự tiến vào trận địa sẵn sàng đón đánh vạn quân địch!
“Ma Tôn chầu trời, vạn linh chết theo!”
"Trên trời dưới đất, Ma hồn trường tồn!
Lại có vô số ma khí đột nhiên hiện lên, tịch quyển toàn trường!
- Ta nhất định sẽ hảo hảo sống mãi, nhất định sẽ hoàn thành ba việc mà ngươi mong đợi kia!
Đàm Đàm ngửa mặt lên trời rống to, khuôn mặt đầy nước mắt, tựa hồ đang hướng về người nào đó tuyên thệ nói:
- Ta sẽ hảo hảo sống! Ạnh tuấn tiêu sái mà sống! Duy Ngã Độc Tôn mà sống! Trên trời dưới đất, duy Ma độc tôn!
- Ngươi nói gì? Ngươi nói ai là vô liêm sỉ?
Tần tướng quân tức sùi bọt mép nói:
- Ta nói ngươi là vô liêm sỉ đó! Tên ăn mày so sánh với ngươi còn đẹp mắt hơn!
Đàm Đàm thanh âm cũng thay đổi nói:
- Ngươi nói như đánh rắm! Ngươi đổi trắng thay đen, ngươi lẫn lộn phải trái, ngươi chỉ hươu bảo ngựa, ngươi nói hưu nói vượn...
Trong lúc bất chợt hắn tung người lên, lửa giận vạn trượng, hình như tâm tạng đang bị thiêu đốt vậy.
Tần tướng quân cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra:
- Muốn chết sao?
Giống như Đàm Đàm vậy, hắn cũng là lửa giận hừng hực, tức giận điên cuồng:
- Xú quỷ! Thằng khốn kiếp! Ta hôm nay nếu không giết được ngươi thì quả thực là tự coi thường mình, không giết ngươi thề không làm người!
Đàm Đàm trong lòng tức giận vạn trượng, ngươi là kẻ bẻ cong sự thật vô liêm sỉ, là thằng khốn kiếp, lại dám mắng ta xấu xí! Liều mạng, Đàm Đàm hướng về phía trường kiếm xông qua, không tránh không né đưa tay bắt được thân kiếm của đối phương.
Tần tướng quân trong bụng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, theo kinh nghiệm chiến trận hắn chuyển thân kiếm muốn đem tay tên làm loạn này cắt đứt, nhưng ngay sau đó lại hoảng sợ phát hiện ra, tay của đối phương còn không có sao mà kiếm của mình đã bị vặn thành cái bánh quai chèo.
Sau một khắc, khuôn mặt tức giận của Đàm Đàm với hàm răng trắng như tuyết cơ hồ sấn sát ngay mắt của hắn khiến hắn không khỏi theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ba ba ba ba ba ba...
Trên mặt Tần tướng quân trong nháy mắt đã bị Đàm Đàm tiền tiền hậu hậu mãnh liệt tát cho mấy trăm cái bạt tai.
Sau một khắc, Đàm Đàm một tay nhấc cả người hắn lên điên cuồng đập xuống mặt đất!
Oanh!
- Dám mắng ta là xú quỷ này! Ta mà ngươi dám mắng hả! Lão tử hỏi ngươi một câu có đẹp trai hay không, ngươi lại mắng ta! Ta để ngươi bẻ cong sự thật! Ta để ngươi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt sao!
Đàm Đàm một lần nữa đem vị Tần tướng quân đáng thương này như bao cát đập trên mặt đất, đập rồi lại một lần nữa, lại một lần nữa hung hãn đập xuống...
Rầm rầm rầm!
Dường như là trong nháy mắt mấy cái quang cảnh, vị Tần tướng quân đáng thương này đã bị đập hơn hai trăm lần, một đám binh sĩ xông lên để cứu viện, lại trực tiếp bị Đàm Đàm sử dụng Tần tướng quân như cây gậy. Một chiêu lại một chiêu tái sử dụng chiêu ‘Hoành Tảo Thiên Quân’!
Từng tên bị nện bể đầu chảy máu ngã trái ngã phải...
Bọn họ lúc bắt đầu cũng không đi lên vì cho là Tần tướng quân nhà mình rất có bản lĩnh, đối phó với một xú quỷ như vậy là dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ nhân vật vô địch trong lòng mình là Tần tướng quân ở nơi này, lại bị xú quỷ kia coi như khăn lau hay bao bố mà đập qua đập lại...
Đợi đến khi xông lên thì hết thảy đại cục đã định!
Nói về vị Tần tướng quân này bản thân cũng là một vị cao thủ nhất lưu, bản thân có tu vi Thiên nhân trung cấp, ở trước mặt Mặc Vân Thiên đại quân, ngay cả không thể được cho là siêu quần bạt tụy nhưng ít nhất cũng có thể lọt vào Top 20.
Nhưng hiện tại Đàm Đàm tu vi bạo tăng, hơn nữa trong tu vi đồng cấp tuyệt đối là vô địch nên trực tiếp chính là...
Rầm! Rầm! Rầm!
Thân thể Tần tướng quân ở trong tay Đàm Đàm cực tốc huy vũ, cơ hồ không gián đoạn đập trên mặt đất, mặt đất cứng rắn lúc này đã xuất hiện từng đạo nứt nẻ, ngổn ngang dữ tợn kinh người...
Rốt cục, sau mấy trăm cái “Đập” thì đầu Tần tướng quân kia rốt cục đã duy trì khôny được nữa, đột nhiên liền từ trên cổ rời nhà trốn đi, cô lỗ lỗ lăn đi ra ngoài.
Đầu thân khác chỗ tất nhiên là chết!
Một vị Thiên nhân trung cấp cao thủ, cứ như vậy bị Đàm Đàm dùng phương thức cực đoan không nói đạo lý bằng vào lực lượng sinh sôi đè chết!
Chung quanh mấy ngàn tên lính đang muốn xông lên cứu viện chợt dừng lại cước bộ, bọn họ lúc này nhìn về phía Đàm Đàm với ánh mắt như thấy ma quỷ vậy.
Đàm Đàm sử dụng ánh mắt dữ tợn quét lên mấy ngàn người đảo qua, toàn thân lệ khí quanh quẩn không tiêu tan nhìn sang, không ít người tức thì rùng mình một cái.
- Ta có đẹp trai hay không? Nói cho ta biết, ta có đẹp trai hay không?
Đàm Đàm tiện tay vung ra một trảo vừa nắm được một tên binh sĩ rồi như hung thần ác sát hỏi lại.
“Ngươi đẹp trai cái đầu b**!” Vị tiểu đội trưởng này lớn tiếng mắng.
- Bà ngoại mày! Còn dám nói như vậy hả, không biết điều!
Đàm Đàm một quyền đem vị tiểu đội trưởng này tung lên không rồi đánh tới một quyền, thân thể người nọ còn ở giữa không trung đã đột ngột chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó Đàm Đàm đã túm lại một tên nữa, nói:
- Ta có đẹp trai hay không?
Rầm rầm rầm. Liên tục hơn mười người như vậy bị Đàm Đàm ném lên giữa không trung. Khi ném lên thì trong nháy mắt đã bị phong tỏa đan điền, đợi khi rơi xuống thì cho dù thân thể còn hoàn hảo cũng bởi vì rơi tự do mà như bánh thịt nát vậy, trên mặt đất xuất hiện một bãi máu bắntung tóe, không một ai may mắn thoát khỏi.
- Mọi người cùng nhau tiến lên, giết chết tên xú quỷ này!
Không biết là ngaười nào dẫn đầu hô to một tiếng, ngay sau đó một tiếng ầm vang, dưới trướng Tần tướng quân hơn một ngàn người đồng loạt mà lên.
Sở Dương thấy thế đang muốn động thủ hỗ trợ thì lại nghe thấy Đàm Đàm thét dài nói:
- Bên kia không ai được tới đâỵ! Ta hôm nay nhất định phải hỏi được một câu, xem đám người này rốt cuộc có ai có thể không trợn mắt nói lời bịa đặt hay không, ta cũng không tin những người này thật sự có thể tập thể vi phạm lương tâm, nhìn ta anh tuấn tiêu sái như ngọc thụ lâm phong mà lại không nói ra sự thật!
Vừa nói, Đàm Đàm một thân một mình hướng về mấy ngàn người kia xung phong đi qua.
Theo sau một tiếng quát to, hàng vạn hàng nghìn ma khí liền như trường thương, đại đao, lợi kiếm như thủy triều tuôn ra.
Sở Dương khóe miệng co giật...
“Ai... Huynh đệ ngu ngốc của ta, ta sợ ngươi sẽ phải thất vọng, cái tật bệnh này lúc nào ngươi mới có thể thay đổi được đây...”
Chín Đại tướng quân cùng quân dưới trướng Mộng Vô Nhai vẫn duy trì án binh bất động, mắt thấy bên kia hơn một ngàn người ẩu đả mà ai nấy trên mặt vẫn hờ hững.
Thậm chí, cũng không có người nào phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Quân đội của Vũ Trì Trì từ trước đã là như thế, trừ phi có Thống soái hạ lệnh mới có thể cùng đi ra đánh. Quân bản bộ của Tần tướng quân đãnhận được lệnh của Tần tướng quân, đã như vậy thì đối với những chi bộ đội khác không liên quan.
Trừ phi chi bộ đội này toàn bộ chết sạch, nếu không, tuyệt đối những đội nhân thủ khác sẽ không nhúng tay vào trận chiến này!
Một người đối trận ngàn quân, nhưng cuộc chiến đấu này lại cực kỳ thảm thiết, tựa hồ như là hai chi quân lính hết sức tinh nhuệ đang liều mạng chém giết! Tiếng kêu như sấm bên tai, thảm thiết liên
Còn có một thanh âm vang dội khác đang không ngừng kêu to nói:
- Ta có đẹp trai hay không? Có đẹp trai hay không? Có đẹp trai hay không... Các ngươi con mẹ nó nói ra lời nói thật thì sẽ chết a? Các ngươi... Dám trợn tròn mắt nói lời bịa đặt sao, toàn bộ dáng chết, toàn bộ đi chết đi..."
Đàm Đàm bi phẫn kêu to.
Sở Dương trong lòng thở dài.
Kể từ khi biết sự tồn tại của Ma Vương này, Sở Dương thủy chung vẫn vì huynh đệ của mình mà lo lắng, hắn tự nhiên cũng là nhằm vào Ma Vương cùng với Đàm Đàm tìm tồi nghiên cứu, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!
Sở Dương thậm chí đã sớm hoài nghi, Đàm Đàm gặp người liền hỏi mình có phải rất tuấn tú hay khôny, nếu người khác nói hắn không đẹp trai hắn liền mất hứng và cố ép đối phương phải nói mình đẹp trai như thế nào.
Cái này thật ra cũng không phải là một loại ham mê, cũng không là bởi vì mình căn bản không đẹp trai mà xuất hiện tâm lý nghịch phản trong lòng, mà là do Đàm Đàm từ trong tiềm thức nghĩ là mình rất tuấn tú, thậm chí trong tâm Đàm Đàm cũng cho là mình cực kỳ xuất sắc và tuấn lãng!
Bởi vì đây là do bản tâm khẳng định và cho phép, sẽ không vì bất kỳ ngoại lực dao động nào mà tạo thành kết quả đặc dị như vậy!
Hơn nữa Đàm Đàm có tình huống nhất thể song hồn nên Sở Dương rất hoài nghi, có phải là do Ma Vương kia bình thường đã đẹp trai đến mức không hợp thói thường mà Ma Vương cũng chẳng khác nào là Đàm Đàm. Đàm Đàm tự giác ngộ bộ dáng của mình cùng Ma Vương hẳn là cũng không khác nhau, là giống nhau, rất đẹp trai cho nên mới...
Mà nay Ma Vương nguyên hồn ngoài biến mất, đối với Đàm Đàm sự đả kích không thể nghi ngờ là cực kỳ khổng lồ.
Hắn bây giờ giống như là điên cuồng mà chiến đấu vậy, hơn nữa vẫn hỏi câu kia, nhìn qua thật giống như là tự luyến chí cực, buồn cười chí cực, nhưng bên trong kì thực là tràn đầy một loại tư vị đau khổ nói không ra lời.
Trận chiến này, sát khí của Đàm Đàm lớn đến mức trước đó chưa từng có, quả thực là có chút không kiềm chế được.
Hoặc là, Đàm Đàm chính là dùng thái độ như vậy để đánh một trận mà cùng Ma Vương cáo biệt sao?
Dùng con đường máu này vì Ma Vương mà tiễn đưa!
Sở Dương suy đoán, không thể nghi ngờ là vô cùng sát sự thật. Là người hiểu rõ Đàm Đàm nhất, hắn lần này suy đoán chính là đến gần sự thật nhất, đến gần chân tướng nhất.
Trong chiến trường, Đàm Đàm hoàn toàn không có điềm báo trước ngửa mặt lên trời thét dài.
Toàn thân y phục đột nhiên phòng lên, trên đầu tóc dài “Oanh” một tiếng bạo tán ra, tóc dài bay múa trên không trung. Vô số hắc sắc ma khí trong lúc bất chợt tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Đó là... Ma Vương chiến pháp!
Sở Dương trong lòng đột nhiên chấn động; Đang nhớ lại lúc trước khi Ma Vương nguyên hồn tham gia cuộc chiến đấu thì mỗi một lần cũng là như thế, mỗi một lần cũng có dấu hiệu này.
“Thiên Ma Hàng Thế!”
Đàm Đàm ngửa mặt lên trời rống to, thân thể cực tốc xoay tròn. Trong nháy mắt vù vù gió lớn nổi lên, từng đạo bóng người ở trong gió xoay tròn bay lên, trong phút chốc chi chít tất cả đều là bóng Đàm Đàm.
Ỗi một đạo thân ảnh lại cũng không phải là hư ảnh, mỗi một đạo thân ảnh cùng mang theo nồng nặc hắc khí cùng đánh ra!
“Oanh” một tiếng, vô số địch nhân kêu thảm bay ngã ra ngoài.
- Ma Nhãn nhìn thế gian, có ai không thể giết? Cất bước giết trăm người!
Đàm Đàm điên cuồng gào thét, trong tay một kiếm bay vút lên, kiếm khí bay lên không quét ra bốn phía, vô số địch nhân đã bị hắn chém đứt người.
“Ba ba ba”, tay trái của hắn tựa như một thanh Khai Sơn Cự Phủ, hung hãn quất vào từng địch nhân, đánh lên trên thân kiếm, trên đao, lên trên tất cả binh khí không chút nào né tránh!
Lần lượt địch nhân bị hắn đánh bay ra ngoài, ngay cả binh khí cũng hóa thành phấn vụn!
“Ma Loạn Trần Hoàn!”
Đàm Đàm hét lên điên cuồng, vô số hắc khí lần nữa như linh xà xông ra, đem tất cả địch nhân trong chu vi mười trượng quanh thân toàn bộ đánh gục
Nhưng ngay sau đó, hắn lại rống to một tiếng rồi hoàn toàn không do dự tiến vào trận địa sẵn sàng đón đánh vạn quân địch!
“Ma Tôn chầu trời, vạn linh chết theo!”
"Trên trời dưới đất, Ma hồn trường tồn!
Lại có vô số ma khí đột nhiên hiện lên, tịch quyển toàn trường!
- Ta nhất định sẽ hảo hảo sống mãi, nhất định sẽ hoàn thành ba việc mà ngươi mong đợi kia!
Đàm Đàm ngửa mặt lên trời rống to, khuôn mặt đầy nước mắt, tựa hồ đang hướng về người nào đó tuyên thệ nói:
- Ta sẽ hảo hảo sống! Ạnh tuấn tiêu sái mà sống! Duy Ngã Độc Tôn mà sống! Trên trời dưới đất, duy Ma độc tôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.