Quyển 8 - Chương 223: Mặc Vân thiên đế
Phong Lăng Thiên Hạ
24/04/2017
Vân Trung Thiên cười to, ngay sau đó hạ thấp giọng: 'Sở huynh, ngươi cảm thấy giữa chúng ta... Vậy thìên tài địa bảo giao
dịch kia chừng nào bắt đầu thì phù hợp?"
Sở Dương ngưng mi nhìn Vân Trung Thiên, nhìn một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Đợi ngày mai đấu giá xong đi, như thế nào?”
Vân Trung Thiên vui mừng quá đỗi nói: “Một lời đã định!” Ngay sau đó giống như có chút không yên lòng căn dặn nói: “Nhưng ta phải có dạng tài liệu ngày đó đó..”.
Sở Dương khẽ gật đầu nói: “Cái Bạch Ngọc bình phong kia sao; Nhất định là không có vấn đề”.
Nói xong, Sở Dương còn nháy mắt mấy cái. Vân Trung Thiên thấy hắn nháy mắt thì không khỏi khẽ giật mình, ngay sau đó cười to nói: “Không sai không sai, chính là Bạch Ngọc bình phong đó, bảo vật như thế thật khó được, ha ha ha..”.
Nói xong, không ngờ cũng nhìn Sở Dương trừng mắt. Hai người đồng thời nhìn nhau cười to. Đều có một loại cảm giác ngầm hiểu, đồng thời hắc hắc nở nụ cười.
“Vân huynh, Mặc Vân Thiên có 3 môn phái tới đây nhưng người Quỷ Vực chết sạch rồi, còn có con trai Thiên Đế cũng đã chết; Người 2 môn phái kia trước mắt có phản ứng gì?” Sở Dương không đếm xia tới hỏi.
Vân Trung Thiên trên mặt run rẩy một chút, nói: “Bọn họ có thể có phản ứng gì chứ? Việc không liên quan đến mình không hỏi đến”.
Sở Dương cười hắc hắc nói: “Chỉ sợ... Sẽ không đơn giản như vậy? Nếu thân phận của Nguyên Thù Đồ chỉ đơn thuần là Quỷ Vực đệ tử đích truyền, cho dù hơn nữa là cái gì lãnh tụ thanh niên, như vậy việc này cùng bọn họ lại không có quan hệ gì, thậm chí muốn thấy hắn chết cũng nói không chừng... Nhưng, sự thật là Nguyên Thù Đồ chính là con trai Mặc Vân Thiên Đế, cái này sẽ có thể to chuyện đó”.
Vân Trung Thiên trầm mặc xuống, nói: “Sở huynh có ý tứ.. Muốn mời chào bọn họ?”
Sở Dương hỏi ngược lại nói: “Chẳng lẽ bọn họ còn trở về được sao? Lúc này trở về là chịu chết?”
Vân Trung Thiên thở phào một cái nói: “Nói như vậy cũng đúng nhưng cũng chưa chắc dễ dàng như vậy, hoặc là bọn họ có lựa chọn khác.
Sở Dương giọng mỉa mai nói: “Lựa chọn khác? Ngươi dám thu lưu bọn họ sao?”
Vân Trung Thiên khổ cười rộ lên nói: “Không dám”.
"Như vậy chẳng phải được sao?" Sở Dương khẽ nghiêng người ra sau, đong đưa chân bắt chéo nói: “Vân huynh ngươi cũng không dám, người khác còn có ai dám nữa? Như vậy, trước mắt ngoại trừ ta, bọn họ lại có thể đầu phục ai? Chỉ đầu nhập vào ta mới có thể có được cơ hội khống chế, không phải sao?! Từ xưa đến nay gian nan nhất là cái chết!
Ngay khi Sở Dương cùng Vân Trung Thiên nói chuyện, xa xôi trên không trung một đạo nhân ảnh nhanh chóng bay qua.
Ngôn Như Sơn người đầy thô bạo khí xông thẳng vào trong đại trưởng.
“Ngôn Đại chấp sự, xin dừng bước!”
“Cút!” Ngôn Như Sơn gầm lên giận dữ.
Ngay sau đó xốc màn vọt lên đi vào.
“Chuyện gì thế?” Tại chỗ ngồi Lam đại tướng quân nhíu mày, nhìn Ngôn Như Sơn tâm tình giống như rất kích động nghĩ tiểu tử này đến cùng làm sao thể? Hôm nay lại kích động như vậy? Cũng không giống với thái độ làm người của hắn xưa nay.
“Lam đại tướng quân!” Ngôn Như Sơn lại không có thi lễ mà lớn tiếng nói: “Ngươi sao không đi cứu viện huynh đệ của ta?”
Lam đại tướng quân ánh mắt híp lại nói: “Cứu viện huynh đệ ngươi? Giang hồ báo thù, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu? Sư xuất vô danh, như thế nào xuất binh”
http://
truyencuatui.net/Ngôn Như Sơn lớn tiếng nói: “Thật sư xuất vô danh sao? Chẳng lẽ Nguyên Thù Đồ kia mạnh mẽ xông tới dân trạch, cường đoạt dân nữ, những cái này cũng thuộc về giang hồ báo thù phải không?”
“Làm càn!” Lam đại tướng quân giận tím mặt nói: “Ngươi đang giáo huấn ta sao?”
Ngôn Như Sơn ngạnh cổ nói: “Không dám, ta chỉ muốn một lời giải thích, lúc chuyện phát sinh, sao lại trùng hợp đem ta phái ra ngoài? Mà ta chân trước vừa đi, huynh đệ của ta bên kia liền xảy ra chuyện! Đây tính là cái gì? Cái này cũng quá trùng hợp đi?”
Lam đại tướng quân nổi trận lôi đình một cước liền đem cái bàn đá ngã lăn ra nói: “Đồ hỗn trướng, ý của ngươi là, ta cùng với đám người Mặc Vân Thiên kia thương lượng, ta tận lực đem ngươi điều đi, phối hợp cùng bọn họ hành động sao?”
Ngôn Như Sơn lạnh lùng nói: “Thuộc hạ không có nói như vậy! Nhưng thuộc hạ tưởng rằng, nếu lúc ấy ta ở đây thì tin tưởng là Nguyên Thù Đồ kia cũng không thể kiêu ngạo như vậy!”
Lam đại tướng quân cười lạnh một tiếng, duỗi ra ngón tay cửa nói: “Lăn đi ra!”
Ngôn Như Sơn khẽ cắn môi nói: “Dựa vào cái gì? Nếu như là người Đông Hoàng chúng ta ngay cả một nữ tử tầm thường Đông Hoàng Thiên cũng không thể bảo vệ được, như vậy bách tính với Đông Hoàng chính phủ còn lòng tin tưởng sao, bách tính cung cấp cho chúng ta áo cơm lương hưởng, chúng ta ở chỗ này là để bảo vệ bọn họ mà?”
“Bắt hắn lôi ra ngoài cho ta!” Lam đại tướng quân nghe vậy thì giận dữ, không hề để ý tới Ngôn Như Sơn, hạ lệnh.
“Lôi ra ngoài ta cũng muốn hỏi một câu: Lam đại tướng quân, nhìn người Quỷ Vực ở Đông Hoàng thiên ta hoành hành, không kiêng sợ gì, chẳng lẽ người vẫn thư thái như vậy sao?” Ngôn Như Sơn thân thể bị hai thị vệ kéo ra ngoài vẫn rống to nói
“Cút! Nhanh cút đi cho ta!” Lam đại tướng quân nổi giận lao tới, nhìn Ngôn Như Sơn đã sắp bị kéo ra khỏi trưởng môn, cởi 1 cái giày liền ném tới!
“Con mẹ nó, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không muốn ra tay sao! Ngươi cho là ta không muốn ngăn trở sao!” Lam đại tướng quân tức giận mắng nói: “Nếu như không phải là bệ hạ có chỉ, ta sớm liền đem Nguyên Thù Đồ kia cắt thành mười bảy mười tám đoạn rồi! Con trai Thiên Đế hả, rất giỏi sao? Nơi này là Đông Hoàng thiên địa giới! Lão tử hắn có lợi hại hơn cũng không thể không để ý đến Đông Hoàng Thiên!”
Đang thì thào tức giận mắng thì đột nhiên có người vội vã xông tới nói: “Đại tướng quân, Sở Dương khống chế!”
“Khống chế?” Lam đại tướng quân lập tức cả kinh nói: “Chuyện gì xảy ra? Nói rõ xem sao”.
Thật vất vằ nghe xong báo cáo, Lam đại tướng quân cười ra tiếng nói: Ha ha... Mẹ kiếp, quả nhiên khống chế, đã như vầy, người tới đây, đem Ngôn Như Sơn kéo vào đây; Vừa rồi không ngờ dám mắng lão tử, còn mắng làm lão tử không phản bác được, xem lão tử lúc này đây thu thập hắn như thế nào, đại tiểu tử ngươi cẩu đảm.. ".
Không bao lâu, Ngôn Như Sơn một lần nữa đứng đến nơi này, không hiểu ra sao.
“Theo tin mới nhất, huynh đệ kia của ngươi khống chế, còn sống vui vẻ lắm.” Lam đại tướng quân chậm rì rì nói.
“A? Khống chế?” Ngôn Như Sơn cả kinh, lập tức mừng rỡ nói: “Tin tức xác thực sao? Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
“Đã xác nhận, là có thần bí cao nhân xuất thủ cứu giúp!” Lam đại tướng quân mặc dù trong lòng suy đoán, thần bí cao nhân này khả năng rất lớn chính là Đông Hoàng bệ hạ tự mình ra tay, nhưng không có bằng chứng hơn nữa cũng không dám nói lung tung.
“Khống chế là tốt rồi, khống chế là tốt rồi”. Ngôn Như Sơn xoay người liền đi ra ngoài nói: “Ta đi gặp hắn”.
“Chậm đã!” Lam đại tướng quân quát.
“Ách?”
“Ngươi muốn chạy đi hả? Ngươi vừa rồi mắng Bổn tướng quân, mắng sảng khoái lắm sao?!?” Lam đại tướng quân dữ tợn muốn dạng nhìn qua hắn, mắt sáng như đu�c.
“A?!” Ngôn Như Sơn cảm thấy không ổn xoay người định bỏ chạy nhưng không kịp, hắn đã sớm bị Lam đại tướng quân như Lão Ưng bắt gà con chộp vào trong tay rồi răng rắc đánh tới.
“Nhiều năm như vậy, tiểu tử ngươi vẫn là kẻ thứ nhất dám ngay mặt mắng ta như vậy... Hảo đảm tử! Đúng là hảo đảm tử! Ta không hảo hảo chiêu đãi tiểu tử ngươi!..”.
Phốc phốc phốc...
Xa xôi tại Mặc Vân Thiên trong Thiên Đế cung.
Một nam tử mặc hoàng bào màu đen chắp tay mà đứng, ám kim sắc long văn trên hắc bào như ẩn như hiện.
Hắn cau mày, giống như đang tính toán cái gì, hai ngón tay liền tạo thành 1 đám thủ thế nhưng sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
“Với tu vi của ta, không ngờ cũng xuất hiện tình trạng tâm thần có chút không tập trung? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hắc bào nam tử thì thào nói nhỏ.
Đúng lúc này, có người vọt vào nói: “Quân thượng! Việc lớn không tốt!”
“Chuyện gì mà hoảng hốt như thế?! Hỗn trướng!” Hắc bào nam tử này đúng là Mặc Vân Thiên Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn, chỉ thấy hắn giận dữ nói: “Cung đình trọng địa, Thiên Đế uy nghiêm ở đây, ngươi lại hoảng hốt như thế, còn thể thống gì nữa?! Mặc kệ có thiên đại sự gì, trước tiên thuận khí lại cho ta đã!”
“Vâng.”. Người nọ đầu đầy mồ hôi cấp cấp đem mình hô hấp bình phục lại. Đợi cho hô hấp của mình rốt cuộc vững vàng, hắn liền không thể chờ đợi được mở miệng nói: “Quân thượng! Đích thật là có đại sự xảy ra; Cửu Thái Tử mệnh bài ngay một tuần hương trước đột nhiên vỡ nát!”
“Mệnh bài đột nhiên vỡ nát?” Nguyên Thiên Hạn ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy nói: “Cửu Thái Tử? Hắn không phải đi Đông Hoàng thiên sao? Sao sẽ..”.
Đột nhiên hét lớn một tiếng nói: “Cái gì? Mệnh bài Phá Toái?”
Tiếng rống to này khiến cả Mặc Vân Thành phía dưới kịch liệt lay động vài cái.
“Vâng... Mệnh bài Phá Toái, Cửu Thái Tử chỉ sợ đã... Dữ nhiều lành ít”. Người nọ còn chưa nói xong, trước mắt Mặc Vân Thiên đế đã triệt để không còn bóng dáng.
Ở trong 1 căn phòng bí ẩn. Có mấy người phụ nhân đang ngơ ngác đứng nhìn một khối mệnh bài vỡ nát trên bàn mà mặt như có tang.
Không gian lóe lên, Nguyên Thiên Hạn liền xuất hiện ở nơi này, mắt thấy Phá Toái mệnh bài trên bàn đã không cách nào chữa trị được, hơn nữa cơ hồ là nát bấy, Nguyên Thiên Hạn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo như băng tuyết vậy.
Nhưng một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi lại chậm rãi tràn ngập ra.
“Chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?!” Thanh âm hắn nhu hòa bình tĩnh, giống như không mang theo nửa điểm khói lửa nhưng ai quen thuộc với hắn đều có thể biết; Loại khẩu khí này chứng tỏ rõ sau một khắc hắn sẽ cực hạn bộc phát, cực hạn giết chóc!
Khắp Mặc Vân Thiên, đều sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ! Hoàng giả giận dữ, huyết tẩy thiên địa!
“Thù Đồ chỉ sợ là..”. Một người phụ nhân tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp buồn bã khóc rống lên nói: “Dữ nhiều lành ít!”
Nguyên Thiên Hạn thân hình thẳng tắp, âm trầm nói: “Đem hành tung của Tiểu Cửu trong khoảng thời gian này ngoài ra còn có Quỷ Vực an bài, còn có người cùng đi nữa, tất cả tình huống đều điều tra rõ ràng cho ta! Toàn bộ điều tra rõ ràng, là toàn bộ đó!”
“Vâng” Trong bóng tối, một bóng người lóe lên rồi biến mất.
“Sau khi điều tra rõ ràng, bảo ba đại môn phái kia đến nhà tạ tội! Ta cần nhìn thấy cái gì, bọn họ nên hiểu được!”
“Dạ!”
Nguyên Thiên Hạn cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa. Một bộ hắc y giống như bầu trời đêm, thậm chí so với đêm tối còn muốn đen kịt hơn!.
Người khác không biết nhưng hắn biết; Mệnh bài Phá Toái, nếu chỉ là hoa văn Phá Toái, còn rất có cơ hội cứu sống trở về, tối thiểu còn có thể trọng nhập luân hồi nhưng bây giờ chính là hoàn toàn hóa thành bột mịn, như vậy có nghĩa là... Thần hồn câu diệt! Hơn nữa, còn bị người nào đó sử dụng một loại phương thức tàn nhẫn nhất giết chết. Lăng trì toái róc xương!
Chính vì biết như vậy, cho nên vị Mặc Vân Thiên Đế này mới có thể dâng lên thao thiên nộ hỏa! Là ai, dám hành hạ con của ta đến chết như vậy?!
Sở Dương ngưng mi nhìn Vân Trung Thiên, nhìn một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Đợi ngày mai đấu giá xong đi, như thế nào?”
Vân Trung Thiên vui mừng quá đỗi nói: “Một lời đã định!” Ngay sau đó giống như có chút không yên lòng căn dặn nói: “Nhưng ta phải có dạng tài liệu ngày đó đó..”.
Sở Dương khẽ gật đầu nói: “Cái Bạch Ngọc bình phong kia sao; Nhất định là không có vấn đề”.
Nói xong, Sở Dương còn nháy mắt mấy cái. Vân Trung Thiên thấy hắn nháy mắt thì không khỏi khẽ giật mình, ngay sau đó cười to nói: “Không sai không sai, chính là Bạch Ngọc bình phong đó, bảo vật như thế thật khó được, ha ha ha..”.
Nói xong, không ngờ cũng nhìn Sở Dương trừng mắt. Hai người đồng thời nhìn nhau cười to. Đều có một loại cảm giác ngầm hiểu, đồng thời hắc hắc nở nụ cười.
“Vân huynh, Mặc Vân Thiên có 3 môn phái tới đây nhưng người Quỷ Vực chết sạch rồi, còn có con trai Thiên Đế cũng đã chết; Người 2 môn phái kia trước mắt có phản ứng gì?” Sở Dương không đếm xia tới hỏi.
Vân Trung Thiên trên mặt run rẩy một chút, nói: “Bọn họ có thể có phản ứng gì chứ? Việc không liên quan đến mình không hỏi đến”.
Sở Dương cười hắc hắc nói: “Chỉ sợ... Sẽ không đơn giản như vậy? Nếu thân phận của Nguyên Thù Đồ chỉ đơn thuần là Quỷ Vực đệ tử đích truyền, cho dù hơn nữa là cái gì lãnh tụ thanh niên, như vậy việc này cùng bọn họ lại không có quan hệ gì, thậm chí muốn thấy hắn chết cũng nói không chừng... Nhưng, sự thật là Nguyên Thù Đồ chính là con trai Mặc Vân Thiên Đế, cái này sẽ có thể to chuyện đó”.
Vân Trung Thiên trầm mặc xuống, nói: “Sở huynh có ý tứ.. Muốn mời chào bọn họ?”
Sở Dương hỏi ngược lại nói: “Chẳng lẽ bọn họ còn trở về được sao? Lúc này trở về là chịu chết?”
Vân Trung Thiên thở phào một cái nói: “Nói như vậy cũng đúng nhưng cũng chưa chắc dễ dàng như vậy, hoặc là bọn họ có lựa chọn khác.
Sở Dương giọng mỉa mai nói: “Lựa chọn khác? Ngươi dám thu lưu bọn họ sao?”
Vân Trung Thiên khổ cười rộ lên nói: “Không dám”.
"Như vậy chẳng phải được sao?" Sở Dương khẽ nghiêng người ra sau, đong đưa chân bắt chéo nói: “Vân huynh ngươi cũng không dám, người khác còn có ai dám nữa? Như vậy, trước mắt ngoại trừ ta, bọn họ lại có thể đầu phục ai? Chỉ đầu nhập vào ta mới có thể có được cơ hội khống chế, không phải sao?! Từ xưa đến nay gian nan nhất là cái chết!
Ngay khi Sở Dương cùng Vân Trung Thiên nói chuyện, xa xôi trên không trung một đạo nhân ảnh nhanh chóng bay qua.
Ngôn Như Sơn người đầy thô bạo khí xông thẳng vào trong đại trưởng.
“Ngôn Đại chấp sự, xin dừng bước!”
“Cút!” Ngôn Như Sơn gầm lên giận dữ.
Ngay sau đó xốc màn vọt lên đi vào.
“Chuyện gì thế?” Tại chỗ ngồi Lam đại tướng quân nhíu mày, nhìn Ngôn Như Sơn tâm tình giống như rất kích động nghĩ tiểu tử này đến cùng làm sao thể? Hôm nay lại kích động như vậy? Cũng không giống với thái độ làm người của hắn xưa nay.
“Lam đại tướng quân!” Ngôn Như Sơn lại không có thi lễ mà lớn tiếng nói: “Ngươi sao không đi cứu viện huynh đệ của ta?”
Lam đại tướng quân ánh mắt híp lại nói: “Cứu viện huynh đệ ngươi? Giang hồ báo thù, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu? Sư xuất vô danh, như thế nào xuất binh”
http://
truyencuatui.net/Ngôn Như Sơn lớn tiếng nói: “Thật sư xuất vô danh sao? Chẳng lẽ Nguyên Thù Đồ kia mạnh mẽ xông tới dân trạch, cường đoạt dân nữ, những cái này cũng thuộc về giang hồ báo thù phải không?”
“Làm càn!” Lam đại tướng quân giận tím mặt nói: “Ngươi đang giáo huấn ta sao?”
Ngôn Như Sơn ngạnh cổ nói: “Không dám, ta chỉ muốn một lời giải thích, lúc chuyện phát sinh, sao lại trùng hợp đem ta phái ra ngoài? Mà ta chân trước vừa đi, huynh đệ của ta bên kia liền xảy ra chuyện! Đây tính là cái gì? Cái này cũng quá trùng hợp đi?”
Lam đại tướng quân nổi trận lôi đình một cước liền đem cái bàn đá ngã lăn ra nói: “Đồ hỗn trướng, ý của ngươi là, ta cùng với đám người Mặc Vân Thiên kia thương lượng, ta tận lực đem ngươi điều đi, phối hợp cùng bọn họ hành động sao?”
Ngôn Như Sơn lạnh lùng nói: “Thuộc hạ không có nói như vậy! Nhưng thuộc hạ tưởng rằng, nếu lúc ấy ta ở đây thì tin tưởng là Nguyên Thù Đồ kia cũng không thể kiêu ngạo như vậy!”
Lam đại tướng quân cười lạnh một tiếng, duỗi ra ngón tay cửa nói: “Lăn đi ra!”
Ngôn Như Sơn khẽ cắn môi nói: “Dựa vào cái gì? Nếu như là người Đông Hoàng chúng ta ngay cả một nữ tử tầm thường Đông Hoàng Thiên cũng không thể bảo vệ được, như vậy bách tính với Đông Hoàng chính phủ còn lòng tin tưởng sao, bách tính cung cấp cho chúng ta áo cơm lương hưởng, chúng ta ở chỗ này là để bảo vệ bọn họ mà?”
“Bắt hắn lôi ra ngoài cho ta!” Lam đại tướng quân nghe vậy thì giận dữ, không hề để ý tới Ngôn Như Sơn, hạ lệnh.
“Lôi ra ngoài ta cũng muốn hỏi một câu: Lam đại tướng quân, nhìn người Quỷ Vực ở Đông Hoàng thiên ta hoành hành, không kiêng sợ gì, chẳng lẽ người vẫn thư thái như vậy sao?” Ngôn Như Sơn thân thể bị hai thị vệ kéo ra ngoài vẫn rống to nói
“Cút! Nhanh cút đi cho ta!” Lam đại tướng quân nổi giận lao tới, nhìn Ngôn Như Sơn đã sắp bị kéo ra khỏi trưởng môn, cởi 1 cái giày liền ném tới!
“Con mẹ nó, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không muốn ra tay sao! Ngươi cho là ta không muốn ngăn trở sao!” Lam đại tướng quân tức giận mắng nói: “Nếu như không phải là bệ hạ có chỉ, ta sớm liền đem Nguyên Thù Đồ kia cắt thành mười bảy mười tám đoạn rồi! Con trai Thiên Đế hả, rất giỏi sao? Nơi này là Đông Hoàng thiên địa giới! Lão tử hắn có lợi hại hơn cũng không thể không để ý đến Đông Hoàng Thiên!”
Đang thì thào tức giận mắng thì đột nhiên có người vội vã xông tới nói: “Đại tướng quân, Sở Dương khống chế!”
“Khống chế?” Lam đại tướng quân lập tức cả kinh nói: “Chuyện gì xảy ra? Nói rõ xem sao”.
Thật vất vằ nghe xong báo cáo, Lam đại tướng quân cười ra tiếng nói: Ha ha... Mẹ kiếp, quả nhiên khống chế, đã như vầy, người tới đây, đem Ngôn Như Sơn kéo vào đây; Vừa rồi không ngờ dám mắng lão tử, còn mắng làm lão tử không phản bác được, xem lão tử lúc này đây thu thập hắn như thế nào, đại tiểu tử ngươi cẩu đảm.. ".
Không bao lâu, Ngôn Như Sơn một lần nữa đứng đến nơi này, không hiểu ra sao.
“Theo tin mới nhất, huynh đệ kia của ngươi khống chế, còn sống vui vẻ lắm.” Lam đại tướng quân chậm rì rì nói.
“A? Khống chế?” Ngôn Như Sơn cả kinh, lập tức mừng rỡ nói: “Tin tức xác thực sao? Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
“Đã xác nhận, là có thần bí cao nhân xuất thủ cứu giúp!” Lam đại tướng quân mặc dù trong lòng suy đoán, thần bí cao nhân này khả năng rất lớn chính là Đông Hoàng bệ hạ tự mình ra tay, nhưng không có bằng chứng hơn nữa cũng không dám nói lung tung.
“Khống chế là tốt rồi, khống chế là tốt rồi”. Ngôn Như Sơn xoay người liền đi ra ngoài nói: “Ta đi gặp hắn”.
“Chậm đã!” Lam đại tướng quân quát.
“Ách?”
“Ngươi muốn chạy đi hả? Ngươi vừa rồi mắng Bổn tướng quân, mắng sảng khoái lắm sao?!?” Lam đại tướng quân dữ tợn muốn dạng nhìn qua hắn, mắt sáng như đu�c.
“A?!” Ngôn Như Sơn cảm thấy không ổn xoay người định bỏ chạy nhưng không kịp, hắn đã sớm bị Lam đại tướng quân như Lão Ưng bắt gà con chộp vào trong tay rồi răng rắc đánh tới.
“Nhiều năm như vậy, tiểu tử ngươi vẫn là kẻ thứ nhất dám ngay mặt mắng ta như vậy... Hảo đảm tử! Đúng là hảo đảm tử! Ta không hảo hảo chiêu đãi tiểu tử ngươi!..”.
Phốc phốc phốc...
Xa xôi tại Mặc Vân Thiên trong Thiên Đế cung.
Một nam tử mặc hoàng bào màu đen chắp tay mà đứng, ám kim sắc long văn trên hắc bào như ẩn như hiện.
Hắn cau mày, giống như đang tính toán cái gì, hai ngón tay liền tạo thành 1 đám thủ thế nhưng sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
“Với tu vi của ta, không ngờ cũng xuất hiện tình trạng tâm thần có chút không tập trung? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hắc bào nam tử thì thào nói nhỏ.
Đúng lúc này, có người vọt vào nói: “Quân thượng! Việc lớn không tốt!”
“Chuyện gì mà hoảng hốt như thế?! Hỗn trướng!” Hắc bào nam tử này đúng là Mặc Vân Thiên Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn, chỉ thấy hắn giận dữ nói: “Cung đình trọng địa, Thiên Đế uy nghiêm ở đây, ngươi lại hoảng hốt như thế, còn thể thống gì nữa?! Mặc kệ có thiên đại sự gì, trước tiên thuận khí lại cho ta đã!”
“Vâng.”. Người nọ đầu đầy mồ hôi cấp cấp đem mình hô hấp bình phục lại. Đợi cho hô hấp của mình rốt cuộc vững vàng, hắn liền không thể chờ đợi được mở miệng nói: “Quân thượng! Đích thật là có đại sự xảy ra; Cửu Thái Tử mệnh bài ngay một tuần hương trước đột nhiên vỡ nát!”
“Mệnh bài đột nhiên vỡ nát?” Nguyên Thiên Hạn ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy nói: “Cửu Thái Tử? Hắn không phải đi Đông Hoàng thiên sao? Sao sẽ..”.
Đột nhiên hét lớn một tiếng nói: “Cái gì? Mệnh bài Phá Toái?”
Tiếng rống to này khiến cả Mặc Vân Thành phía dưới kịch liệt lay động vài cái.
“Vâng... Mệnh bài Phá Toái, Cửu Thái Tử chỉ sợ đã... Dữ nhiều lành ít”. Người nọ còn chưa nói xong, trước mắt Mặc Vân Thiên đế đã triệt để không còn bóng dáng.
Ở trong 1 căn phòng bí ẩn. Có mấy người phụ nhân đang ngơ ngác đứng nhìn một khối mệnh bài vỡ nát trên bàn mà mặt như có tang.
Không gian lóe lên, Nguyên Thiên Hạn liền xuất hiện ở nơi này, mắt thấy Phá Toái mệnh bài trên bàn đã không cách nào chữa trị được, hơn nữa cơ hồ là nát bấy, Nguyên Thiên Hạn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo như băng tuyết vậy.
Nhưng một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi lại chậm rãi tràn ngập ra.
“Chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?!” Thanh âm hắn nhu hòa bình tĩnh, giống như không mang theo nửa điểm khói lửa nhưng ai quen thuộc với hắn đều có thể biết; Loại khẩu khí này chứng tỏ rõ sau một khắc hắn sẽ cực hạn bộc phát, cực hạn giết chóc!
Khắp Mặc Vân Thiên, đều sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ! Hoàng giả giận dữ, huyết tẩy thiên địa!
“Thù Đồ chỉ sợ là..”. Một người phụ nhân tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp buồn bã khóc rống lên nói: “Dữ nhiều lành ít!”
Nguyên Thiên Hạn thân hình thẳng tắp, âm trầm nói: “Đem hành tung của Tiểu Cửu trong khoảng thời gian này ngoài ra còn có Quỷ Vực an bài, còn có người cùng đi nữa, tất cả tình huống đều điều tra rõ ràng cho ta! Toàn bộ điều tra rõ ràng, là toàn bộ đó!”
“Vâng” Trong bóng tối, một bóng người lóe lên rồi biến mất.
“Sau khi điều tra rõ ràng, bảo ba đại môn phái kia đến nhà tạ tội! Ta cần nhìn thấy cái gì, bọn họ nên hiểu được!”
“Dạ!”
Nguyên Thiên Hạn cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa. Một bộ hắc y giống như bầu trời đêm, thậm chí so với đêm tối còn muốn đen kịt hơn!.
Người khác không biết nhưng hắn biết; Mệnh bài Phá Toái, nếu chỉ là hoa văn Phá Toái, còn rất có cơ hội cứu sống trở về, tối thiểu còn có thể trọng nhập luân hồi nhưng bây giờ chính là hoàn toàn hóa thành bột mịn, như vậy có nghĩa là... Thần hồn câu diệt! Hơn nữa, còn bị người nào đó sử dụng một loại phương thức tàn nhẫn nhất giết chết. Lăng trì toái róc xương!
Chính vì biết như vậy, cho nên vị Mặc Vân Thiên Đế này mới có thể dâng lên thao thiên nộ hỏa! Là ai, dám hành hạ con của ta đến chết như vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.