Quyển 7 - Chương 996: Một trận chiến quyết định Cửu Trọng Thiên! ( 3)
Phong Lăng Thiên Hạ
30/01/2014
"Hử?" Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thế? Làm sao lại là tiểu tổ tông? Đây là bối phận kiểu gì!
Phong Vũ Nhu đã vui mừng vô cùng, liền bước nhanh tới, vỗ tay nói: "Ta nói ngươi không sinh ra đứa nhỏ xinh đẹp như vậy? Cục cưng, để cho a di bồng ngươi có được được không?"
Đã hơn một vạn năm nhưng vẫn không thể có con, Phong Vũ Nhu sớm đã khát vọng cháy bỏng rồi, giờ phút này vừa thấy được một đứa bé khả ái như thế, khát vọng đó lập tức bùng lên.
Tiểu tử kia nghiêng đầu, con mắt đen nhánh nhìn nhìn Phong Vũ Nhu, trong lòng tính toán: a di này thật là đẹp mắt, tuy rằng còn không đẹp bằng mẹ ta, nhưng mà cũng coi như là đại mỹ nhân rồi, ôm ta, ôm ta đi, tại sao ngươi còn không ôm ta chứ, để cho ta rời khỏi Trữ lão đầu này nhanh nào, trên người lão nhân này rất thúi... ,
Vì thế rất tự nhiên thò tay tỏ vẻ đồng ý.
Phong Vũ Nhu lập tức hưng phấn vô cùng, thật cẩn thận ôm lấy tiểu hài tử, đầu tiên "Bẹp" một tiếng hôn một cái lên mặt hắn. Lập tức cảm thấy cảm giác thật tốt, nhịn không được lại hôn hai cái, miệng cười toe tóe.
Tiểu tử kia ai nha một tiếng, thò tay xoa xoa mặt, nói oán trách: "Ta thích sạch sẽ...."
Phong Vũ Nhu đâu thèm quan tâm hắn có thích sạch sẽ hay không, lại hôn vài cái, ôm chặt không buông tay, lại túm lấy cái mũi nhỏ của hắn, vẻ mặt tiểu tử kia tỏ ra bất đắc dĩ, tại sao a di này lại như thế này? Chưa từng thấy qua cục cưng đáng yêu hay sao?
"Rốt cuộc tên nhóc này là ai? Không phải là nhi tử của ngươi, thì ngươi cũng phải biết lai lịch chứ?" Nguyệt Linh Tuyết cũng muốn đùa giỡn, nhưng cố kiềm nén lại.
"Tiểu tử này là nhi tử của Sở Dương...." Trữ Thiên Nhai thở dài một tiếng: "Tiểu tử này quả thật là một tên quỷ nhỏ mà..."
"Là nhi tử của đại ca ta? !" Đôi mắt to đen như mực của Sở Nhạc Nhi lập tức kinh ngạc đến trợn tròn, không thể tin: "Làm sao đại ca ta lại có thể có nhi tử rồi? Ông trời ơi, điều này sao có thể xảy ra? Không thể nào, hắn làm sao có thời gian sinh..."
Trữ Thiên Nhai nói một cách khinh bỉ: "Ngươi còn nhỏ tuổi thì sao biết được chuyện này, đại ca của người thật sự rất phong lưu, lưu tình khắp nơi, có cái nhi tử như vậy thì có gì đáng ngạc nhiên hay sao?"
Tiểu tử từ trong lòng Phong Vũ Nhu quay đầu ra, hầm hừ uy hiếp: "Trữ lão đầu, ngươi dám mắng cha ta?!"
Vẻ mặt Trữ Thiên Nhai thay đổi, liền ngừng nói.
Nhìn khắp thế gian lúc này, người Trữ Thiên Nhai sợ hãi nhất, không phải là Pháp Tôn, cũng không phải là Sở Dương, mà là cục cưng ra vẻ đáng yêu này!
Lúc này Sở Nhạc Nhi đã nhào lên, miệng cười toe tóe: "Hèn chi ta vừa thấy ngươi đã thấy thân thiết như vậy, thì ra là cháu của ta, tiểu tử kia, mau gọi cô cô! Ta là cô cô của ngươi."
Tiểu tử kia nháy mắt, chần chờ rồi nói: "Gọi ngươi là cô cô... Thì ta được lợi gì?"
Sở Nhạc Nhi lập tức gặp khó khắn rồi.
Đúng là Sở Nhạc Nhi có không ít thứ tốt, nhưng thứ thích hợp cho trẻ nhỏ như thế này thì hình như không có... ,
Chẳng qua trong đáy lòng thì nàng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái: tiểu nha đầu Mạc Khinh Vũ kia lại còn muốn làm chị dâu ta, hiện tại tốt rồi, đại ca của ta ngay cả nhi tử cũng đã có, xem nàng làm sao làm được chị dâu của ta. Chỉ tiếc, đây không phải là do Tử tỷ tỷ sinh ra, Tử tỷ tỷ làm vợ cả, mẹ của tiểu tử này làm vợ hai, Mạc Khinh Vũ tối đa cũng chỉ là vợ ba, nói không chừng có khi chỉ là vợ bốn thôi...
Lúc này, vì một đứa nhỏ thình lình xuất hiện làm mọi người đều bàn tán, không khí liền trở nên náo nhiệt, gần như không để ý đến trận chiến hiếm thấy trên bầu trời quên mất.
Nhưng mà đám người hình như còn không để ý tới một điểm quan trọng: Ở một nơi mà mùi máu tanh tận trời như thế này, thì làm sao tên tiểu tử mới hai ba tuổi kia có thể chịu được được? Lúc trước, Trữ Thiên Nhai cõng tiểu tử kia đại chiến với Bình Tiêu Vân, hai tên cường giả chí tôn cửu phẩm tạo thành khu vực chiến đấu, hình như ngay cả chí tôn bát phẩm cũng không thể tham gia đi?
Bên trên, cuộc chiến đã dần dần đi tới rồi tình trạng nguy hiểm.
Liên tục chiến đấu như vậy, trên người mọi người đều đã bị tổn thương, ngay cả Pháp Tôn bên trong, hiện tại cũng đã tràn đầy vết thương.
Vị trí giả nổi tiếng Cửu Trọng Thiên này, ở trong trận chiến ngày hôm nay, lại căn bản không sử dụng bất cứ mưu kế gì, chỉ dựa vào phản ứng bản năng, đối công kích của mỗi người, gần như đều là lấy cứng đối cứng! Thậm chí chống đỡ trực tiếp với Cửu Kiếp kiếm cũng không là ngoại lệ.
Phương thức chiến đấu như vậy, chính là thứ Đổng Vô Thương am hiểu nhất.
Nhưng Pháp Tôn cũng từng là Đệ Ngũ Thích Trướng, đã từng là trí giả trong Cửu Kiếp, sử dụng cách chiến đấu dã man như vậy, vốn là cách hắn khinh thường nhất, nhưng hiện tại đúng là đang diễn ra như vậy, kết quả này làm cho không có ai có thể hiểu được.
Cứ như vậy, liên tục chiến đấu một cách ác liệt, tất cả mọi người đều tiêu hao rất nhiều.
Chiến đấu hơn nửa canh giờ, ngay cả Mạc Khinh Vũ cũng đã liều mạng với Pháp Tôn vài chục lần.
Về phần đám người Sở Dương Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, đã liều sống liều chết với Pháp Tôn không biết bao nhiêu lần. Nhất là Sở Dương, hình như Pháp Tôn vẫn luôn tập trung vào hắn, phần lớn va chạm đều tập trung vào Cửu Kiếp trên.
Sở Dương cắn răng, đau khổ chống đỡ, chỉ cảm giác tu vi mới tăng trong cơ thể mình, đang nhanh chóng hoàn toàn dung hợp cùng thân thể của chính mình, lập tức, ngưng tụ... ,
Mỗi một lần va chạm cùng Sở Dương xong, chỗ sâu trong ánh mắt của Pháp Tôn, đều sẽ thoáng hiện một tia thần sắc cổ quái đặc biệt.
Mỗi một lần tiếp xúc với Cửu Kiếp kiếm, trên người Pháp Tôn cũng sẽ có nhiều thêm một chút dấu vết, tuy rằng cũng không phải là vết thương sau, nhưng vết thương vẫn là vết thương. Ở chỗ sâu trong tròng mắt của hắn, vẫn là vẻ cổ quái phức tạp như cũ.
Thậm chí trong lòng hắn, cũng đã rung động giống như mưa to gió lớn.
Vô số kí ức ngày xưa, vô số kỉ niệm khó quên, lại hiện lên ở trong đầu.
Lão Đại, ta lại so chiêu với Cửu Kiếp kiếm một lần nữa rồi.
Lúc trước, chúng ta từng luận bàn bao nhiêu lần? Lúc trước, ngươi từng cho rằng ta luôn dùng đầu giải quyết mọi việc, ngươi cho rằng bạo lực là điều tất nhiên, thủ đoạn của ta đối với địch nhân vẫn là hơi yếu đuối.
Cho nên ngươi đã luận bàn cùng ta vô số lần.
Mỗi một lần đều buộc ta lấy cứng đối cứng.
Mỗi một lần đều là như vậy.
Hiện giờ, Cửu Kiếp kiếm do Cửu Kiếp kiếm chủ lúc này vận dụng chống lại ta. Ngươi có biết ta nhớ ngươi? Nhớ các huynh đệ nhiều cỡ nào?
Hiện giờ, Cửu Kiếp kiếm ở trước mặt ta, ta có thể cảm giác được sự đau xót quen thuộc kia. Đau xót đến nỗi lòng ta chua chát, có ai biết được?
Lão Đại à..." Thật sự giống như là ngươi đang đứng ở trước mặt của ta một lần nữa.
Pháp Tôn luôn luôn cười, cười một cách nhẹ nhàng, cười ung dung tiêu sái. Tất cả đau đớn chua xót, tất cả hoài niệm nhớ mong, tất cả thâm tình ký ức, đều bị hắn chôn dấu thật sâu.
Tất cả đều bị chôn dấu dưới đáy lòng.
Nhưng loại che dấu này, nhất là ở trong cảnh tượng quen thuộc như thế này, càng che dấu thì trong lòng lại càng chua xót khó nhịn. Dần dần, cảm giác này sẽ tích tụ tới khi không thể che dấu được nữa thì sẽ bùng nổ"...
Rốt cuộc không thể áp chế nữa rồi!
Pháp Tôn có thể cảm thấy sát khí do mình xây dựng nên ở mặt ngoài đang dần dần biến mất, chóp mũi của mình của mình bỗng thấy chua, trong hốc mắt cảm thấy có chút ướt...
Lão nhân...
Hi vọng sau ngày hôm nay, các huynh đệ vĩnh cửu ở thiên khuyết, tiểu đệ sẽ buồn bả một mình.
Đệ Ngũ Thích Trướng; ha hả, tên của ta đúng là tốt, hoá ra cả đời này của ta, đúng là vẫn không tránh được được cõi lòng buồn bã, một đời buồn bã.
Hai bên cũng đã gần tới mức nỏ mạnh hết đà.
Pháp Tôn không ngừng bị thương, trong miệng gần như liên tục chảy ra máu màu đen, nhưng trước sau vẫn cười ha ha, đột nhiên bay thẳng lên, sương mù màu đen ở bốn phía bỗng "CHÍU...U...U!" một tiếng, không ngờ chỉ trong nháy mắt liền thu vào trong người hắn.
"Sở Dương, một đám người trong Cửu Kiếp, xem ra các ngươi nhất định không là đối thủ của ta, để cho ta đưa các ngươi lên đường cùng nhau đi! Cửu Kiếp truyền thuyết, sẽ thực sự trở thành truyền thuyết!" Pháp Tôn ngửa mặt lên trời kêu to, đem toàn bộ ức chế trong lòng tan ra theo tiếng thét này, cố gắng đem nước mắt hóa thành một tiếng gào thét!
Đến lúc chết!
Kiếp nầy đã đủ!
Trong lúc nhất thời, thình lình có gió nổi mây phun.
Uy áp cực mạnh của Pháp Tôn, trong nháy mắt, liền phóng ra không hề giữ lại, chèn ép không gian ở trước người run rẩy kịch liệt, thậm chí, có nhiều chỗ đã xuất hiện khe không gian!
Rõ ràng, Pháp Tôn đã không hề kiên nhẫn loạn chiến với mọi người nữa, đã muốn dùng một đòn định thắng bại, phân sinh tử!
Sở Dương hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú vào Pháp Tôn, thản nhiên nói: "Huynh đệ chúng ta, đã sớm chờ tới giờ phút này. Pháp Tôn, đến đây đi! Để xem thiên ý thuộc ai, xem ai sẽ thành truyền thuyết!"
Cố Độc Hành cười ha ha, Hắc Long kiếm vụt một tiếng bay lên giữa không trung, đứng im.
Pháp Tôn đang dồn hết sức đánh ra một đòn cuối cùng, nhưng đám người Sở Dương sao không phải là như thế? Mỗi người đều đang ẩn dấu thủ đoạn cuối cùng của bản thân, cùng đợi một đòn cuối cùng kia.
Pháp Tôn hai giơ tay lên, hai cánh tay đồng thời tản ra rất nhiều sương mù dày đặc, cuối cùng lại ngưng tụ thành hai cánh to lớn không gì sánh được! Trên không trung đập đập, sát khí nồng đậm kia, gần như ảnh hưởng tới khu vực ngàn dặm xung quanh.
Đây là một đòn tất sát, chiêu chưa ra, thanh thế đã hiện, trên đời rung động, kinh hãi thế tục!
Ngay sau đó, Pháp Tôn tựu như một con Cửu Thiên Đại Bằng, mang theo hai cánh, lấy hình dáng vượt núi cao, băng qua biển sâu, lại mang theo vẻ lạnh lẽo vô cùng, chậm rãi áp chế!
Mỗi người đều có thể cảm giác rõ ràng suy nghĩ một lần là xong, phân ra sống chết của Pháp Tôn!
Trận hình mười người, thế nhưng vào giờ phút này lại bị tan rã. Mỗi người đều cảm giác được, mặc dù Pháp Tôn đối mặt với đám người mình, nhưng thật ra mục tiêu thực sự chỉ có một người duy nhất là Sở Dương!
Mọi người đều liều mạng vọt tới.
Nhưng trên người Pháp Tôn không ngừng xuất hiện ảo ảnh, đón đỡ mọi người, ảo ảnh liên tục bị nghiền nát, nhưng lại có nhiều ảo ảnh hơn được sinh ra, thực lực của bản thể chẳng những không giảm đi, ngược lại còn càng ngày càng là cuồng bạo, mạnh mẽ!
Loại sát khí thình lình xuất hiện liền đủ để đóng băng linh hồn này, làm cho đám người Sở Dương nổi hết da gà.
Sở Dương ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
Ngay lập tức Cửu Kiếp kiếm tỏa ra ánh sáng chói chang!
Giờ phút này, Sở Dương vận chuyển toàn bộ thần công Cửu Trọng Thiên, đem tất cả Hồng Mông chân ti trong đan điền lấy ra sạch! Điên cuồng truyền vào bên trong Cửu Kiếp kiếm!
Giờ phút này, Cửu Kiếp kiếm rốt cuộc phát huy ra lực lượng thật sự của nó.
Giờ phút này, ánh sáng của Cửu Kiếp kiếm hiện ra, hoàn toàn vượt qua mặt trời!
Kiếm Khí Tung Hoành Tam Vạn Lý! Kiếm Quang Trực Xạ Thập Cửu Châu!
Đây mới là hình thái chung cực thực sự của Cửu Kiếp kiếm!
Quần áo tóc tai của Sở Dương đồng thời bay về phía sau, trong tay cầm Cửu Kiếp kiếm giống như mặt trời đang nhô lên cao, chậm rãi di chuyển, càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt, ánh sáng của kiếm khí liền chiếu sáng khắp thiên hạ!
Kiếm pháp Cửu Kiếp kiếm!
Tám đoạn kiếm pháp Cửu Kiếp kiếm có tổng cộng ba mươi hai chiêu, cộng thêm bốn chiêu do Sở Dương tự nghĩ ra kia, liền được thi triển ra trong khoảng khắc!
Ba mươi sáu chiêu cộng với tuyệt sát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.