Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 180: Mượn đề tài để nói chuyện mình

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Lần nữa trở lại trên núi Kiếm Linh lấy làm kinh hãi, không, hẳn là quá kinh hãi mới đúng.

Trước mắt cảnh tượng quá rung động đi, từ sau khi Kiếm Linh đại triển thần uy, phong ấn 99% tử khí tiết ra ngoài tới nay, những ngày qua trên Thương Mang sơn chính là nhân mãn vi hoạn nhưng là giờ phút này.

Cả đỉnh núi toàn bộ trống rỗng, dưới đỉnh núi bị vô số thi thể phủ kín, máu chảy thành sông, mùi máu tanh theo gió tỏa đi hơn năm trăm dặm! Kiếm Linh phải cảm thán, đám người này sát tính thật nặng a! Hơn nữa người cũng thật nhiều.

Đã chết nhiều như vậy rồi, lại vẫn còn có nhiều người như vậy ở đây chém giết, đây là muốn làm gì đây!

Trong đám người Vương Đao một bộ áo đen lặng lẽ bước chậm mà đi, mặt không đổi sắc, mắt như kên kên.

Có người vừa nhìn thấy hắn thì vội rối rít tránh né e sợ bị Sát Thần này để ý đến. Thằng này thật sự là quá kinh khủng, một đao xuất thủ, vô huyết không về, một đao tuyệt sát, tuyệt không ngoại lệ!

Chẳng qua là Vương Đao cũng đã được mọi người phong cho một cái danh hào: Thiên Mệnh chi Đao!

Thiên mệnh, không thể trái kháng!

Xuất đao, tức là thiên mệnh muốn ngươi chết!

Một đao hẳn phải chết!

Mặc dù thời gian xuất đạo ngắn ngủi nhưng đã xây dựng được hung danh hiển hách!

Dưới Thiên cấp tuyệt không ai là đối thủ!

Lúc này nơi sườn núi có 1 đám người đang liều mạng chém giết, thậm chí cũng không biết bọn họ vì cái gì mà ở đây chém giết lẫn nhau, Vương Đao kéo đao, lãnh nhãn đi về phía trước, mắt lạnh tha đao quan chiến.

Không nghĩ tới trong đám người kia ai nấy vừa nhìn thấy Vương Đao đi tới thì nhất thời gào thét một tiếng rồi thất kinh chạy nhanh đi, ngay cả đánh nhau cũng dừng lại.

“Thiên Mệnh chi Đao tới rồi...”.

Mọi người như chim thú tán đi. Ai nấy hoảng hốt chạy bừa đi chỉ hận cha mẹ sinh ra ít chân cho mình.

Thấy vậy trong ánh mắt Vương Đao hơi có chút ba động, hắn nghĩ lại trước đây mình đã từng chỉ là một thiếu niên nhà nông bình thường, người nào cũng có thể bắt nạt được mình nhưng hiện tại lại có nhiều kính sợ mình như vậy, vừa nhìn thấy mình đã thất kinh chạy trốn!

Nếu là nhân sinh có thể lặp lại, như vậy mình sẽ lựa chọn tiếp tục làm 1 người thiếu niên kia, chỉ cần cùng người nh đoàn tụ là được, hay là lựa chọn cuộc sống bây giờ?

Vương Đao nhắm mắt lại lắc đầu rồi bỏ qua cái ý nghĩ hoàn toàn không thực tế này mà cầm đao bước đi.

Hắn đi tới chỗ nào nơi đó mọi người rối rít nhường ra một con đường.

Kiếm Linh thấy vậy thì trợn mắt hốc mồm thật uy phong a, Thiên Mệnh chi Đao là ai? Chẳng lẽ nói chính là Vương Đao này? Thật là ngoại hiệu bá đạo

Hắn đưa mắt hướng xuống dưới chân núi nhìn lại chỉ thấy dưới chân núi vốn là một khoảng không lúc này lại có yêu khí ngất trời.



Đó là đại quân của Cửu Trọng Thiên Khuyết Yêu Tộc rốt cục đã chạy tới, di tích này sức hấp dẫn quả thật kinh người, ngay cả Yêu Tộc cũng không cách nào kháng cự được, núi cao nước xa nhảy qua vô số vị diện chạy tới.

Yêu Tộc cả đám hình thù kỳ quái, hoặc tuấn tú đến mức hoàn mỹ hoặc xấu xí muốn chết, tất cả đều rất cực đoan, có con lừa môi ngựa miệng, có ngưu đầu gấu diện, cái gì cần có đều có.

“Quả nhiên là quần ma loạn vũ, yêu hoặc chúng sinh!”. Kiếm Linh lắc đầu rồi lại lần nữa tiến vào trong kiếm cương mà hóa thành trường kiếm.

Trong chớp mắt, hắc khí đang ùng ục bốc ra ngoài liền mạnh mẽ thu liễm lại, lại lần nữa khôi phục lại vẻ tế thủy trường lưu nguyên bản, từng giọt bay ra ngoài.

Trong không trung gió lớn chợt thôi mạnh, âm hàn tử khí tràn ngập đỉnh núi thoáng cái đã bị thôi tan đi không còn một mảnh. Cái biến hóa đột ngột này lập tức khiến cho tất cả mọi người đều chú ý.

Âm hàn khí lại lần nữa khôi phục lại vẻ an bình như mấy ngày trước, siêu cấp biến hóa như vậy là tất nhiên đều khiến tất cả mọi người hơi bị khiếp sợ, trong lúc nhất thời phán đoán không thôi.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.

Quay mắt về phía kỳ dị biến hóa, các đại môn phái rốt cuộc có phản ứng.

Xoạt xoạt xoạt, mấy đạo thân ảnh giống lưu tinh kinh thiên trong nháy mắt đã đi lên đỉnh núi: Tuyết tiên tử, Hải Dương Ba, còn có các tiền bối cao thủ có cùng trình tự trong các đại thiên địa nữa, thần niệm của hơn ba mươi người không phân biệt trước sau rơi vào đỉnh núi, như e sợ đến muộn một bước thì không chiếm được tiện nghi vậy.

Cả đám ngưng trọng. Ai nấy cũng không dám tới gần trường kiếm lấp lóe hàn quang mà chỉ dám đứng quanh quan sát, chú ý đến các điểm dấu vết để lại.

“Kỳ quái.

“Nếu có thể trấn áp đến tận đây thì vì sao suốt thời gian một ngày qua lại không trấn áp tử khí nữa, lại để tùy ý tứ khí tràn ngập ra? Chẳng lẽ thanh kiếm này uy năng cũng có mức cực hạn, áp chế đến mức nhất định rồi thì về sau phải tạm trì hoãn 1 thời gian nhất định? Trước đây cũng có lúc tạm trì hoãn chỉ là thời gian không dài như vậy mà thôi!”.

“Vì sao mà mỗi lần đến nơi đây ta đều có một loại cảm giác bị người nào đó rình mò? Rõ ràng nơi đây không có người nhưng mà loại cảm giác này lại dị thường mãnh liệt!”. Một người trong đó nhíu mày nói.

Kiếm Linh biết nghe lời phải tức thời đình chỉ xem xét, đem thân thể hoàn toàn tan vào trong trường kiếm.

“Ta cũng có cảm giác như vậy, vốn còn tưởng rằng mình quá mức mẫn cảm, hóa ra tất cả mọi người đều có loại cảm giác này sao?!”. Tuyết tiên tử nhíu đôi mi thanh tú lại đưa mắt xem xét thì đột nhiên lại liếc thấy Ngũ trường Hưu đang đứng đó nhìn trộm mà cười hề hề, hắn không che dấu nhìn mình chằm chặp, trong mắt tràn đầy tình yêu say đắm. Nàng không khỏi hung hãn trợn mắt và thở dài một hơi: Gia hỏa này thật đúng là khiến người ta phiền chết, lại không thể ra tay đánh chết hắn, mệt quá đi.

Thiên Kiếm mình Mộc lão nhíu hai hàng lông mày trắng như tuyết trầm ngâm nói: “Xuất hiện loại tình huống này, liệu có phải là dấu hiệu Kiếp Nạn Thần hồn phía dưới đã thức tỉnh hay không? Nó đang cùng thanh kiếm nay triển khai đối kháng sao? Hôm nay tử khí dữ dội xông lên, hiện tượng này có phải là thanh kiếm này đã rơi xuống hạ phong hoặc là hai bên ngang tay mới khiến cho âm hàn tử khí đại phát tác? Trước đó Kiếp Nạn Thần hồn cũng có động tác cùng loại, chỉ có điều là thủy chung vẫn bị toàn diện áp chế, nhiều lắm là cũng chỉ có thể dữ dội xông ra chốc lát mà thôi”.

Đám còn lại giật mình nói: “Bây giờ gió êm sóng lặng, nên là Kiếp Nạn Thần hồn lại lần nữa bị áp chế rồi?”.

“Đại để là như thế.

“Như thế mà nói thì... Thanh kiếm nay không ngờ có thể áp chế được một Kiếp Nạn Thần hồn thành thục hơn nữa đã giác tỉnh? Lưỡi kiếm này, uy năng quả nhiên là nghe rợn cả người!”.

Những lời này vừa ra, trong sát na 30 mấy lão gia hỏa người người ánh mắt đều phát sáng lên, giống đèn pha vậy nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia.

Kiếm Linh bị nhiều ánh mắt như vậy tập trung vào thì rất không thoải mái!

Không riêng gì Kiếm Linh, tin tưởng là bất luận kẻ nào bị nhiều ánh mắt tràn ngập chờ mong khát vọng như vậy nhìn vào thì đều cảm thấy không thoải mái!

Tuyết tiên tử trong lỗ mũi hừ một tiếng, âm dương quái khí nói: “Sao thế? Các ngươi đều mơ tưởng đến thanh kiếm nay sao? Có thể sao! Cũng không biết các ngươi có được bổn sự đem thanh kiếm kia nhổ lên hay không?”.



Lời vừa ra lập tức làm cả đám tức giận, cầm lên? Sao cầm lên được? Bao nhiêu người vì tiếp cận thanh kiếm nay mà chết oan chết uổng, trong chuyện này không thiếu cao thủ đã chết. Chúng ta đều nhìn thôi, ai dám đích thân mạo hiểm chứ?

Tuyết tiên tử hừ một tiếng nói: “Cả đám đều cầm không nổi mà lại ở chỗ này si tâm vọng tưởng? Coi như các ngươi có thể cầm lấy thanh kiếm kia thì sẽ dẫn chủ nhân của thanh kiếm này đến đây? Đương nhiên, nếu trong các ngươi có ai có năng lực cầm lấy thanh kiếm kia, phỏng chừng cũng có thể ứng phó được với chủ nhân của thanh kiếm, vấn đề là, các ngươi ai có thể đây?!”.

Cả đám lão đầu nhi mặt đỏ tới mang tai. “Cả đám không biết tự lượng sức mình, bạch si!”. Tuyết tiên tử được lý mà không buông tha người ta, tận tình mỉa mai.

Nhắc tới Tuyết tiên tử, bản thân nàng thật sự là 1 nữ nhân rất ôn nhu, nhưng sau khi việc các đại thiên địa giấu diếm tin tức sớm quyết chiến bại lộ khiến Đông Hoàng thiên ăn một cái siêu cấp lớn thiệt thòi, Tuyết tiên tử ngay cả là tượng đất cũng có mấy phân thổ tính cho nên bây giờ nói chuyện, mỗi một câu đều là kẹp thương đeo gậy.

Lời Tuyết tiên tử không thể nghi ngờ gì là chanh chưa nhưng lại nói toạc ra sự thực khó coi! Một lão già cả giận nói: “Tuyết tiên tử, lời này của ngươi có ý tứ gì? Có một số việc, lòng dạ mọi người biết rõ cũng thôi: Cho dù là nói ra thì mọi người cũng thấy ngươi là nữ nhân mà không thèm so do, nhưng ngươi nói một câu rồi coi như xong thì không sao, không ngờ còn mỉa mai như vậy? Thực coi khinh bọn lão phu sợ ngươi sao?”.

Tuyết tiên tử đang lo không có cớ phát tác, nghe vậy thì lập tức thốt nhiên nổi giận nói: “Thì làm sao nào? Nữ nhân thì làm sao? Nữ nhân còn biết dám làm dám chịu, không thèm che giấu âm mưu! Ta nhiều lời mấy câu thì làm sao? Ta nói câu kia không sai chứ, ta không để yên cho ngươi thì làm sao nào? Ta thích thì nói đó, không phục thì ngươi tới đây hai ta luận bàn mấy chiêu, ngươi dám sao?”.

Tuyết tiên tử vốn có chủ tâm nháo sự nên lời lẽ không khỏi ác độc, lời nói đương nhiên là rất khó nghe.

Lão giả kia tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nói: “Các ngươi... Các ngươi xem thử đi, đây là cái gì vậy? Người đàn bà chanh chưa này đang mắng đường cái sao?”.

Lời tuy như thế nhưng lão giả này bình thường thật sự không dám cùng Tuyết tiên tử chống đối, thực lực của hắn so với Ngũ trường Hưu còn thua kém nửa phần, như thế nào dám can đảm cùng Tuyết tiên tử luận bàn chứ, đây không phải là luận bàn mà căn bản chính là tự tìm tai vạ, dù sao tất cả mọi người không ai như Ngũ trường Hưu vậy, lấy sự ngược đãi thân thể làm thích thú!

Tuyết tiên tử từng bước một ép lên tiến đến nói: “Ta nói ngươi lòng tham không đủ thì làm sao? Ta liền nói ngươi si tâm vọng tưởng thì làm sao? Ta nói ngươi không hề có bản lãnh thì ngươi không vui hả? Ta nói ngươi không dám trêu vào nhân gia ta thì lòng tự tôn bị tổn thương sao? Thì làm sao nào? Thì làm sao nào? Thì làm sao nào?”.

Lão giả kia bị nàng ép lui từng bước về phía sau, đột nhiên lão giận tím mặt nói: “Tuyết tiên tử, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ là ngươi ăn được lão phu sao?”.

“Ta vẫn thật sự không hề đem ngươi để ở trong lòng!”. Tuyết tiên tử thái độ hung dữ, xoạt cái rút ra trường kiếm giận dữ nói: “Cả đám tiểu tử chỉ biết trêu đùa âm mưu quỷ kế, ngươi rút kiếm ra đi để lão nương dạy ngươi cách làm người! Làm người cũng nên có chút nhân cách chứ

Thương!

Lão giả kia không thể nhịn được nữa, cổ tay chấn động, trường kiếm ra khỏi vỏ.

Lão già cũng nhất phái cao tầng nhân vật, thật sự không vứt bỏ được cái mặt mũi này, thà rằng bị người đánh chết chứ cũng không thể bị người ép buộc mà chết!

Bầu không khí chợt nóng lên, 2 bên hết sức căng thẳng, hoặc là nói tên đã trên dây không thể không phát ra!

Ngay tại lúc này, Ngũ trường Hưu liên tục không ngừng chạy đến chen vào giữa hai người đưa tay nói: “Xin mọi người bớt giận, xin bớt giận, cho ta mặt mũi nào...

Lão giả kia giận dữ nói: “Ngũ trường Hưu, ở đây không hề có chuyên của ngươi, ngươi đừng làm quá mức?”.

Ngũ trường Hưu mặt đầy tươi cười, nói: “Lẽ ra đây là chuyện của tiên tử cùng các hạ, ta vốnnên nhúng tay vào, hơn nữa tính ta cũng hay ngại ngùng, không dám nói chuyện...

Lão giả kia nghe vậy thì sắc mặt hơi nguội lại.

Muốn nói Ngũ trường Hưu tính cách ngại ngùng cái gì, đó chỉ là nói hưu nói vượn, bất quá hắn ở phía sau ra mặt điều đình lại làm thỏa mãn tâm ý của lão giả kia, chỉ cần có thể tránh được việc cùng Tuyết tiên tử chính diện đồ sát thì để cho Ngũ trường Hưu nói cho sướng miệng đã sao nào!

“Tính ta ngại ngùng... Nếu là có chỗ nào mạo phạm... Ngũ trường Hưu cười rồi tiếp tục nói chuyện nhưng kế tiếp, Ngũ trường Hưu đang cười như vậy đột nhiên hất tay lên một cái tát mạnh mẽ đánh vào trên mặt lão giả kia và kêu lên nói: Con mẹ nó ta đánh ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook