Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 4 - Chương 181: Nắm giữ thiên hạ.

Phong Lăng Thiên Hạ

10/04/2013



“Bởi vì chỉ với thực lực Bổ Thiên Các bây giờ, tuyệt không thể làm được như thế.” Mạc Thiên Cơ nói tiếp:

“Nhưng Sở Diêm Vương lại có thể, hơn nữa lại còn thành công mỹ mãn. Người này không thích mạo hiểm nhưng một khi thế cuộc đã cần thì hắn cũng chẳng ngán. Ta vừa vào thành chưa đến một canh giờ, tới khách điếm còn chưa kịp bỏ hành trang xuống thì các huynh đã tìm đến tận cửa rồi. Có năng lực tình báo như vậy, Thiết Bổ Thiên cũng có thể làm được, nhưng hắn sẽ không mạo hiểm.”

“Hơn nữa huynh đã nói câu: Thổi cạn nước Cửu Trọng Thiên – Duy ta tay Tử Ngọc tiêu và Thiên cơ khó đoán – Thiên cơ dễ dò. Như vậy hẳn huynh đã biết ta là ai rồi.

“Sở Diêm Vương họ Sở mà tên huynh là Sở Dương…”

Mạc Thiên Cơ nhẹ nhàng kết luận: “Cho nên huynh chính là Sở Diêm Vương!”

Lúc này trà trong tay hắn cũng vừa ngấm, Mạc Thiên Cơ lấy ra một chén trà rồi đặt nhẹ xuống trước mặt Sở Dương, hắn khẽ nghiêng tay, một dòng nước trà xanh biếc chậm rãi chảy vào trong chén trà, hơi nóng bốc lên che phủ khuôn mặt hắn. Sau đó hắn cũng rót ra một chén trà cho mình rồi nói một câu chốt:

“Nhiều sơ hở như vậy, mà huynh còn không phải là Sở Diêm Vương thì Mạc Thiên Cơ ta đã bị mù rồi!”

“Ha ha. Quả nhiên lợi hại!” Sở Dương hứng thú nhìn vào chén trà trước mặt đáp:

“Chẳng lẽ đây là trà Thiên Cơ trong truyền thuyết chăng?”

“Không phải!”

Mạc Thiên Cơ chậm rãi ngồi xuống đáp: “Trà Thiên Cơ phải có lá trà Thiên Cơ, ấm Thiên Cơ, nước Thiên Cơ. Lại phải chính tay Mạc Thiên Cơ ta tự pha thì mới đúng. Nhưng mà do ta ra ngoài hành tẩu giang hồ cho nên Sở huynh chỉ có thể uống lá trà Thiên Cơ do ta tự tay pha nên không thể coi là trà Thiên Cơ trọn vẹn được.”

“Thì ra là thế!” Sở Dương nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói:

“Kỳ thật ta không cảm giác được hương vị Mạc Thiên Cơ.”

Mạc Thiên Cơ liền cười to đáp lời: “Chỉ cần Sở huynh nguyện ý thì có một ngày huynh sẽ biết mùi vị của Mạc Thiên Cơ.”

Ngụ ý rằng chỉ cần Sở huynh kết bằng hữu với ta thì sẽ biết rõ con người ta như thế nào thôi!

“Ừ!” Sở Dương gật đầu đáp: “Thế nhưng trà này quá đắt, ta sợ không uống được nhiều.”

Mạc Thiên Cơ nhìn hắn một cái, trầm mặc một hồi lâu rồi trả lời: “Muội muội ta bây giờ vẫn khỏe chứ?”

Từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn bình tĩnh nhưng khi hỏi câu này thì trong mắt lại hiện ra thần sắc nôn nóng, thậm chí là rất lo lắng.

Hắn vẫn một mực cố nhịn không hỏi, lại dùng trà để bình phục tâm tình nhưng đến lúc mấu chốt vẫn không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh. Sự quan tâm của Mạc Thiên Cơ đối với muội muội của mình đã vượt xa tình cảm huynh muội bình thường.

Thêm vào đó, Mạc Thiên Cơ cảm giác được điềm xấu trong lời nói của Sở Dương. Huynh đã cứu muội muội ta, thì tại sao lại không uống nổi trà của ta? Dù huynh muốn uống cả đời cũng được, nhưng huynh lại nói không uống nổi chứng tỏ muội muội ta có chuyện rồi!

Những lời này tuy Mạc Thiên Cơ không nói ra nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ nên không khỏi thất thố.

“Có một việc, ta cảm thấy rất khó hiểu.” Sở Dương vẫn thản nhiên uống trà đáp:

“Mạc huynh từ trước đến nay vẫn có danh xưng Thiên Cơ, trí tuệ siêu quần, tính toán xuất sắc, chuyện thế sự không thể giấu nổi ánh mắt như sao trời của huynh. Vừa rồi ta cũng chứng kiến được năng lực này của huynh nên biết lời đồn không sai. Nhưng lúc ấy khi nghe nói xuất hiện một di tích cổ, Mạc huynh cứ vội vã đi như vậy tựa hồ không hề hoài nghi đó là cạm bẫy.”

Sở Dương dằn mạnh chén trà xuống bàn một cái “bốp” rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Cơ. Ánh mắt hắn sắc như dao cạo, lạnh lùng hỏi: “Việc này hoàn toàn không hợp với sự cơ trí thường ngày của huynh. Cũng chính vì sự khinh suất này đã làm cho Tiểu Vũ bị kẻ thù bao vây và bị thương. Ta muốn nghe một lời giải thích của Mạc huynh.”

Mạc Thiên Cơ bóp mạnh chén trà, tuy hắn cúi đầu nhưng Sở Dương vẫn cảm nhận được dưới mái tóc đen đang bung xõa, một đôi mắt sắc bén, lạnh lùng đang nhìn mình.



“Huynh dùng thân phận gì mà bắt ta phải giải thích chứ?” Mạc Thiên Cơ lạnh giọng đáp.

“Huynh không nói thì ta cũng đoán ra đôi điều. Chẳng lẽ lệnh muội là chướng ngại trong việc tranh đoạt quyền thống trị gia tộc của huynh sao?” Sở Dương hung hăng đáp lời:

“Lệnh muội luôn luôn quấn quýt với huynh, việc này mọi người đều biết cho nên khi lệnh muội gặp chuyện không may thì không ai có thể hoài nghi huynh được! Đúng không?”

“Ý huynh muốn nói cái gì?” Mạc Thiên Cơ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Dương:

“Mạc Thiên Cơ ta há lại là loại người này sao?”

“Nếu lệnh muội gặp chuyện không may, hơn nữa lại còn rất trùng hợp, ngay khi đại công tử Mạc Thiên Vân vừa đi khỏi cho nên hắn không thể tránh khỏi hiềm nghi. Chỉ cần gia tộc tức giận mà trách tội Mạc Thiên Vân thì huynh lập tức có cơ hội. Mà huynh cũng là nhân tài có thể so sánh với Mạc Thiên Vân, chỉ cần một cơ hội thì huynh có thể xoay chuyển phong vân rồi.” Sở Dương lạnh lùng nói tiếp:

“Mất đi một thân muội lại có thể đổi được một đời oai hùng, quyền hành to lớn!” Cả người hắn cúi về phía trước, tiến sát đến trước mặt Mạc Thiên Cơ rồi nói:

“Tuy trong nội tâm sẽ áy náy cả đời. Nhưng vụ làm ăn này lợi nhiều hơn hại mà, đúng không hở nhị thiếu gia?”

Mạc Thiên Cơ thở hồng hộc, trừng mắt nhìn Sở Dương. Đột nhiên “Ba!!!” chén trà trong tay hắn bị bóp vỡ vụn, hắn vỗ mạnh vào bàn đánh rầm một tiếng, cả bàn lớn biến thành đống gỗ vụn. Hắn giận giữ hét lên:

“Sở Dương, huynh đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta có thể tự giết mình chứ không thể làm thương tổn đến muội muội ta! Huynh thì biết cái quái gì! Huynh dám suy đoán bậy bạ! Huynh rõ ràng…” Mạc Thiên Cơ cắn răng, hai mắt đỏ lừ đáp:

“Nếu không phải huynh đã cứu muội muội ta, thì ta đã giết huynh rồi!”

“Xoát” một tiếng, lão giả đi ra ngoài lúc nãy nhảy vào theo đường cửa sổ hỏi:

“Nhị thiếu gia, có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt đầy sát khí của lão nhìn về phía Sở Dương.

“Đi ra ngoài! Cút mau!” Mạc Thiên Cơ chỉ ra cửa sổ hét lớn.

Lão giả trù trừ một lát rồi cũng nhảy qua cửa sổ biến mất một lần nữa.

“Làm sao vậy? Bị ta nói trúng tim đen chứ gì!” Sở Dương trào phúng nhìn hắn mà trong lòng cực kỳ sảng khoái thốt.

Ở kiếp trước, cả đời Mạc Thiên Cơ chưa bao giờ thất thố lấy một lần, cho dù đập nát xương cốt toàn thân hắn thì cái bộ mặt thong dong ấy không hề thay đổi.

Nhưng bây giờ, Sở Dương đã biết rõ chỉ có một người có thể làm cho Mạc Thiên Cơ thất thố, chính là Mạc Khinh Vũ.

Trình độ sủng ái của Mạc Thiên Cơ đối với cô em gái này đã đạt đến đỉnh cao.

Cho nên Sở Dương mới dùng Mạc Khinh Vũ để làm tổn thương hắn.

Nếu không như thế thì không thể ép Mạc Thiên Cơ nói ra chân tướng. Bởi vì sự việc này mà Sở Dương luôn nghi hoặc, Mạc Thiên Cơ không thể phạm phải sai lầm cấp thấp này được.

Về phần Mạc Thiên Cơ lợi dụng Mạc Khinh Vũ để giá họa cho Mạc Thiên Vân là Sở Dương chém gió chọc giận hắn mà thôi.

Sự kiêu ngạo của Mạc Thiên Cơ ít ai nắm được nhưng Sở Dương thì biết rất rõ.

Người này mang tính kiêu ngạo từ trong cốt tủy, nếu hắn muốn thành công thì phải là sự thành công hoàn mĩ. Nếu không hoàn mĩ thì hắn không bao giờ làm! Cho nên quyết không thể xảy ra chuyện hắn giết thân muội, hãm hại ca ca!



Mạc Thiên Cơ thở hổn hển mấy hơi rồi chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu Vũ như thế nào rồi?”

“Huynh nói trước đi!” Sở Dương lạnh lùng đáp.

Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi, tâm tình bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Hắn biết nếu mình không nói thì thằng khốn này sẽ không nhượng bộ đâu.

“Đời này kiếp này, huynh là người thứ nhất có thể moi được thông tin tuyệt mật của ta.” Mạc Thiên Cơ nhẹ nhàng đáp.

“Không hổ là Sở Diêm Vương! Lợi hại!” Mạc Thiên Cơ cười khẽ nói tiếp:

“Ta sẽ ghi nợ đấy!”

“Ta không có hứng thú nghe huynh nói nhảm!” Sở Dương thản nhiên nói:

“Thân phận Nhị công tử Mạc thị không hù được ta đâu!”

“Sáu ngày trước, khi đến Liên Vân sơn mạch, ta nghe có một di chỉ nhưng không để ý lắm.” Ánh mắt Mạc Thiên Cơ trở nên thẫn thờ, hắn kể lại:

“Nhưng lúc ta thấy một mảnh Tử Tinh tàn phiến thì đã bắt đầu tin tưởng.”

“Chính là nó đó!”

Mạc Thiên Cơ lấy một mảnh Tử Tinh ở trong lòng đặt lên bàn kể:

“Chúng ta lấy được dưới gầm giường trong nhà một gã thợ săn cho chúng ta tá túc, hắn không hề biết đây là cái gì. Lúc ấy, Phương lão cảm thấy trong phòng có năng lượng chấn động mới cẩn thận tìm tòi trong đống bừa bộn bên dưới gầm giường. Khi hỏi gã thợ săn thì hắn nói đã quên nhặt được nó từ bao giờ, mà chỉ nhớ là ở trên núi thôi.”

Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng.

Sở Dương cầm lấy mảnh Tử Tinh nâng lên ngang tầm mắt. Đây là một mảnh hình lục giác hơi mỏng, có lẽ chỉ dầy cỡ hai bìa trang giấy. Tuy Mạc Thiên Cơ đã tẩy rửa bên trong vẫn còn chút bụi bặm dơ bẩn lâu năm.

“Lúc ta nhìn thấy nó thì không thể biết được nó là Tử Tinh.” Mạc Thiên Cơ cười cười.

Tử Tinh!

Tử Tinh ở thế giới này chính là bảo vật vô giá. Bên trong ẩn chứa năng lượng có thể làm cho nội lực tinh thuần hơn một bậc. Vật này chỉ có một số nhân vật trọng yếu ở một số đại thế gia mới biết được.

“Muốn biết có phải Tử Tinh không thì soi dưới ánh đèn hoặc mặt trời.” Mạc Thiên Cơ nhắc nhở.

Sở Dương tò mò đem Tử Tinh đến gần ngọn đèn tập trung nhìn, đột nhiên toàn thân chấn động.

Bên trong mảnh tử tinh hình lục giác này quả thật có bí mật.

Một đồ án nhỏ rõ ràng sắc nét hiện ra ở lòng bàn tay hắn, thậm chí ở giữa hiện rõ bốn chữ rồng bay phượng múa: Nắm giữ thiên hạ!

Nắm giữ thiên hạ!

Trong lòng Sở Dương chấn động. Bốn chữ này đối với người bình thường thì chẳng là gì, nhưng đối với người tu luyện thì nó chính là đại biểu cho một vị tuyệt thế cường giả!

Ba ngàn năm trước, Cửu Trọng Thiên đại lục có một vị trí giả, hai mươi tuổi mới tập võ. Hắn bắt đầu ở một môn phái bình thường nhưng với trí tuệ vô thượng đã đem tâm pháp sửa chữa, ở Hạ Tam Thiên đạt tới cảnh giới Võ Tôn. Sau đó chuyển lên Trung Tam Thiên bái nhập vào một gia tộc nào đó, cũng dựa vào võ học tâm pháp của gia tộc này mà sáng tạo ra công pháp của riêng mình, cứ như vậy một đường phát triển. Khi lên Thượng Tam Thiên liền trở thành bá chủ một đời.

Thành tựu này hắn chỉ phấn đấu trong chín mươi năm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook