Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 881: Nghiêm sư xuất cao đồ!

Phong Lăng Thiên Hạ

18/01/2014

Lực lượng ý thức Sở Dương tích lũy hai kiếp, đương nhiên hơn xa người thường. Trước kia chưa hiển lộ uy thế, là bởi vì ở giữa ý thức hai kiếp còn tồn tại một điểm đứt gãy. Một điểm thiếu hụt. Đó chính là Mạc Khinh Vũ. Nếu không thể cở bỏ gút mắc này, tinh thần hai kiếp tuy đồng chất đồng nguyên, nhưng thủy chung vẫn không thể chân chính dung hợp, nhiều nhất cũng chỉ có thể liên hợp mà thôi.

Nhưng hiện giờ, chẳng những đã tìm được Mạc Khinh Vũ, còn đền bù lại tất cả tiếc nuối kiếp trước. Ranh giới ý thức hai kiếp cũng theo đó mà biến mất. Tinh thần lực hai kiếp cứ tự nhiên như nước sữa hòa nhau, hoàn mỹ dung hợp, thậm chí còn có tiến bộ.

Ngoài ra, lúc trước dưới Vong Mệnh hồ, Sở Dương dưới cơ duyên xảo hợp lại thôn phệ được toàn lực lượng thần hồn của Cửu Kiếp kiếm chủ đời thứ nhất. Nói về thần hồn chi lực, trong toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục này, không thể nghi ngờ chính là độc bộ hoàn vũ, cái cổ lăng kim!

Chỉ là ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, lực lượng thần hồn lại khó có cơ hội phát huy, gần như không có cơ hội cho lực lượng thần hồn, cho dù lực lượng thần hồn có cường đại hơn nữa thì cũng không có đất dụng võ.

Cái này cũng giống như Sở Dương ngồi trên một tòa kim sơn, nhưng lại hoàn toàn không biết tiêu vào đâu.

Hoặc có thể so sánh thế này, Sở Dương có được một bộ thần công vô địch, chỉ cần phát huy ra được uy lực của nó là trực tiếp vô địch thiên hạ. Nhưng thế nào cũng không có cơ hội cho hắn sử dụng thần công, có vật mà không biết dùng vào đâu...

Kết quả là, tất cả giống như một đống cát rời rạc, tích lũy trong cơ thể Sở Dương.

Hiện giờ, tinh thần lực thần hồn lực ý thức lực cường hoành của Thiên ma lại hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, bất ngờ tới cực điểm công tới!

Bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp thụ nổi!

Dưới thế cục này, bình thường không nằm ngoài hai kết quả!

Thứ nhất, bị Thiên ma khống chế, ý thức bản thân tiêu tán.

Thứ hai là hoàn toàn đẩy lui kẻ thù ra ngoài, giữ cho mình một nội tâm trong sáng, bảo hộ chủ quyền của mình

Đây đã là thời điểm sống chết.

Ở trong thời điểm mấu chốt tới cực điểm này, lực lượng thần hồn cường đại của Sở Dương lần đầu tiên toàn diện vận chuyển. Ban đầu, thần hồn Sở Dương đối diện với lực lượng thần hồn Thiên ma bản nguyên dị thường tinh thuần của Thiên ma trùng kích, hoàn toàn không có lực kháng cự, gần như trong nháy mắt tiếp xúc đã toàn quân tan rã, toàn bộ lực lượng thần hồn trực tiếp rơi vào tình trạng nguy hiểm, gần như sụp đổ.

Thiếu chút nữa khiến Sở Dương hoàn toàn sụp đổ, biến thành ngu ngốc từ đầu tới chân.

Đây chính là điềm báo khi thần hồn bản thân sắp hoàn toàn tan rã!

Nhưng, người ta thường nói, có áp bức là có phản kháng!

Giờ phút này, tuy Sở Dương rơi vào hạ phong tuyệt đối, nhưng lòng kiên trì, ngoan cố chống cự lại không hề giảm bớt. Tuy hắn cũng không biết, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vận dụng lực lượng thần hồn trong thức hải chiến đấu với địch nhân. Nhưng lại biết một điều, đó là phải chống, dốc hết mọi lực lượng, mọi phương pháp, mọi thủ đoạn có thể, đối kháng với địch nhân!

Ý niệm này vừa sinh, sinh cơ lại xuất hiện!

Địch nhân xông tới, mình liền giống như lò xo, phản hồi trở lại!

Trong thức hải Sở Dương, dần dần xuất hiện phản kháng lẻ tẻ. tuy chút phản kháng này đối với áp lực khổng lồ mà Thiên ma tạo ra mà nói, căn bản chẳng khác gì muối bỏ biển, châu châu đá xe, hoàn toàn không chịu nổi kích, nhưng dù sao cũng coi như có phản kháng!

Một đốm lửa vị tất đã không thể thiêu cháy cả đồng cỏ!

Thiên ma tự thấy đã nắm chắc phần thắng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nhìn minh toàn diện đè bẹp tên thanh niên trước mắt mà cảm thấy sảng khoái vô hạn.

Cái loại cảm giác nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay, có thể tùy ý chà đạp, đùa bỡn đối phương này, thật sự quá mỹ diệu. Quả thực quá tuyệt vời, đến nỗi không nỡ lòng chấm dứt trò chơi này!

Hoàn toàn không ngờ tới, tên gia hỏa này lại có lực lượng thần hồn cường đại như thế, cho dù so với mình cũng không hơn kém bao nhiêu. Nhưng đối diện với Thiên ma chi lực của mình, hoàn toàn không có chút lực phản kháng, hoàn toàn tùy ý mình xử trí!

hắc hắc... đây đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống. Thần hồn chi lực tình thuần tới mức độ này, hơn nữa còn không có bất cứ điều khiển nào... thật là hiếm có nha...



Hiện tại, giờ phút này, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi là có thể khiến ý thức tên gia hỏa này tiêu tán! Đến lúc đó, tất cả đều là của ta rồi!

Của ta! Ha ha ha ha...

Thiên ma càng gia tăng thêm một tầng áp lực, ý đồ dập tắt một đốm lửa cuối cùng của Sở Dương.

Nhưng đúng vào lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh. Lực lượng phản kháng vốn vô cùng lẻ tẻ, hữu hạn, đột nhiên gia tăng, hơn nữa còn có rất nhiều lực lượng phản kháng từ bốn phương tám hướng ập tới, không ngờ còn bao vây lực lượng thần hồn của Thiên ma ở bên trong, tạo thành thế vây ngược.

Biến hóa như vậy, thực giống như một ngọn núi cao lớn tới cực điểm, đột nhiên gặp phải thương hải tang điền, thổ địa dưới chân núi biến thành đại hải, toàn bộ ngọn núi đều bị nhấn chìm, thậm chí là bao phủ. Nhưng nước biển cũng không hề công kích, kỳ thực không thể tạo thành thương tổn thực chất gì cho ngọn núi, chỉ có thể vây khốn mà thôi!

Nếu như muốn chân chính thương tổn ngọn núi, chỉ có thể sử dụng vô tận năm tháng mài mòn mới có thể.

Nhưng Thiên ma không phải ngọn núi, núi lớn bất động, chỉ có thể tùy ý nước biển mài mòn, nhưng Thiên ma lại có thể động, có thể cử động mạnh mẽ, sử dụng tất cả mọi năng lực.

Đương nhiên, ý thức chi lực của Sở Dương cũng khác với nước biển trong đại hải. Nước biển không biết công kích cũng không thể học tập, chỉ có thể lặp đi lặp lại một động tác như quán tính. Nhưng thần hồn Sở Dương lại khác, tuy cũng không biết công kích, nhưng lại có thể học.

Hơn nữa còn học rất nhanh, nhanh tới hù chết người, hù chết ma.

Ừm, thật sự nhanh tới hù chết ma!

Cảm nhận được Thiên ma tả xung hữu đột, tung hoành tự nhiên, linh quang chợt lóe lên trong đầu Sở Dương. Tựa hồ cân nhắc, thể ngộ điều gì đó. Cố nén đau đớn kịch liệt trong đầu, Sở Dương lần đầu tiên thử nghiệm, thử khống chế thần hồn chi lực của mình!

Người phải tự cứu, không ngừng vươn lên, sinh cơ bất diệt, cơ hội xoay mình cũng từ đó mà sinh!

Quá trình này không thể nghi ngờ là thống khổ cực hạn, Sở Dương thậm chí còn có thể cảm nhận được, cho dù là tất cả khổ hình trong thiên hạ, cùng lúc tập trung lên người mình, cũng chưa chắc đã đau đớn được như lúc này!

Nhưng Sở Dương vẫn cắn răng kiên trì, một khi buông bỏ thì cũng là buông bỏ chính mình, buông bỏ hồng nhan, buông bỏ nhân sinh, nhất định không thể buông tay!

Một chiêu này, ngươi đối phó người khác, có lẽ thật sự không chống đỡ được. Nhưng dùng để đối phó ta thì sai rồi! Sai mười phần!

Bởi vì... lão tử thân kinh bách chiến, thiên chuy bách luyện rồi!

Lúc trước, Tử Tà Tình dùng khổ hình dày vò lão tử, chỉ một ngày cũng dày vò hai mươi mấy lần. Chiêu này của ngươi tuy mạnh hơn một chút... nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!

Trong lòng Sở Dương vừa nghĩ tới đây, khóe miệng không ngờ còn lộ ra một tia cười lạnh.

Phản kích!

Phản kich!

Một lần, một lần nữa, một đợt, lại một đợt nữa...

Phản kích giống như sóng biển, ập tới hết đợt này tới đợt khác. Thiên ma rốt cuộc phát hiện có gì đó không ổn.

Vốn tưởng phản kích của đối phương bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu, vùng vẫy giẫy chết. Nhưng kết quả là lần sau lại càng mạnh hơn lần trước? Đây là chuyện gì? Nào có ai hấp hối như vậy, căn bản là phản kích quy mô lớn, sóng sau lớn hơn sóng trước!

Tên hỗn đản này không phải là không biết ngưng luyện thồn hồn sao? Thế nào lại...

Lại cẩn thận cảm thụ một chút, Thiên ma gần như muốn hộc máu rồi: Tần suất mỗi một động tác của đối phương so với động tác mình vừa tiến hành giống hệt nhau, Hoàn toàn không có một chút khác biệt nào.

Cái này có nghĩa là gì?

Chứng minh trong tình huống nhu vậy, tiểu tử này vẫn có thể lén học nghệ lão tử? Dùng kỹ xảo của lão tử, phản kích lại lão tử!



Phát hiện điểm này, Thiên ma thiếu chút nữa ngất xỉu!

Thật muốn hộc ra một ngụm máu tươi. Con hàng này cũng quá tuyệt thế đi?

Bản Thiên ma đại nhân là muốn phá hủy thần thức gia hỏa này, chứ không phải làm lão sư dạy dỗ hắn nha.

Thiên ma cảm nhận đối phương phản kích, trong lòng tràn ngập một cảm giác buồn bực. Đột nhiên càng thêm cuồng bạo, tấn công tứ phía, không cầu hủy diệt, chỉ cần làm cho đối phương rối loạn.

Này thì đối nghịch với lão tử, này thì học lóm lão tử, này chỉ bắt chước lão tử, xem ngươi có thể bắt chước thế nào!

Sở Dương chỉ cảm thấy cơn đau trong đầu đột nhiên gia tăng gấp bội!

Nếu vừa rồi là thiên đao vạn quả, thì hiện tại chính là hai ngàn đao hai vạn quả!

Sở Dương nổi giận gầm lên một tiếng, tuy hiện tại đang đau tới thiên hôn địa ám, đau tới không muốn sống, nhưng linh đài bởi vì đau đớn kịch liệt mà ngược lại lại trở nên sáng sủa vô cùng, cẩn thận quan sát tất cả động tác của đối phương, toàn diện không bỏ sót, trực tiếp nhìn mèo vẽ hổ!

Ngươi muốn ta bị đảo trời lật đất, vậy ta cũng phải khiến ngươi đảo lộn càn khôn!

Nghiêm sư xuất cao đồ, câu này cũng chỉ đến như thế này mà thôi.

Dưới thế công điên cuồng của Thiên ma, tiến bộ của Sở ngự tọa, trực tiếp có thể dùng hai từ tăng vọt để hình dung.

Thiên ma phẫn nộ điên cuồng gào thét một tiếng. Thôi xong, cái này đúng là vác đá đập vào chân mình. Mặc dù mình phá hoại do mình chế tạo ra thuộc loại bản gốc, so với bản lậu của đối phương còn lớn hơn một chút, nhưng nơi này thủy chung vẫn là sân nhà đối phương...

Lực lượng thần hồn vốn là một khối, theo song phương mạnh mẽ va chạm, không ngờ mạnh mẽ tách thành ba khối. Tự mình chiến đấu!

"Ta fuk cái tổ sư bà nội ngươi!" Đây chính là câu chửi ác độc nhất của Thiên ma nhất tộc. Hiện tại được bị Thiên ma đại nhân này chửi thẳng không chút nghĩ ngợi.

Tiếp đó không dám thất lễ, vội vàng bỏ qua quấy rối, lực lượng thần hồn chia làm ba phần, xông về phía trung tâm, hi vọng có thể tụ tập lại một lần nữa. Dù sao, sau khi phân tán, lực lượng cũng nhỏ đi không ít.

Sở Dương lần này cũng coi như thông minh, không học tự hiểu, ngược lại dốc hết toàn lực, ngăn không cho ba khối lực lượng thần hồn này hội hợp. Nghĩ tất cả biện pháp bao vây chặn đầu chặn đuôi.

Thứ địch muốn, ta nhất định không cho. Không cho địch nhân đạt được mục tiêu, không thể nghi ngờ chính là sách lược tốt nhất hiện giờ!

Giờ phút này, Thiên ma không ngờ lại cảm thấy mình bó tay không có biện pháp rồi.

Tại sao có thể như vậy?

Ai có thể dự đoán được, lão tử chỉ tốn thời gian nửa chén trà, không ngờ lại dạy dỗ ra một tên đồ đệ xuất sắc như vậy?

Thật sự là gặp quỷ sống rồi. Lực lượng thần hồn cao minh bậc này, cho dù là nhân vật địa cấp trên Cửu Trọng Thiên Khuyết, thần hồn chi lực hùng hậu cũng tuyệt đối thua kém tên hỗn đản trước mắt này.

Cho dù là thiên tài tối cường của Thiên ma nhất tộc, cũng không thể học nhanh bằng tiểu tử này...

Thiên ma rốt cuộc cảm nhận được một tia sợ hãi.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, lực lượng thần hồn của mình vừa rồi bất ngờ chia làm ba xong, lại có xu thế dần dần thu nhỏ, thậm chí tuyệt đối có khả năng tan biến!

Cái này....

Chẳng lẽ tên hỗn đản này còn có thể thôn phệ Thiên ma thần hồn của ta? Điều này không thể nào? Làm sao có thể chứ? Thiên ma đại nhân hoàn toàn mơ hồ rồi. Vừa cẩn thận cảm ứng một chút, rốt cuộc cả người rùng mình, thần hồn lìa khỏi xác: "Thật... là thật... ta fuk... thật có thể thôn phệ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook