Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 276: Người sắt Sở Dương

Phong Lăng Thiên Hạ

27/04/2017

Mắt thấy Sở Dương như phát điên xông lên, vị Mặc Vân vệ này không ngờ lại khó hiểu mà e sợ, thân thể hơi nghiêng đi, đúng là tránh đường cho Sở Dương đi!

Sở Dương đột nhiên cảm giác trước mặt trống không, không ngờ đã chạy ra khỏi vòng vây.

“Hỗn đản! Sao không chịu ngăn hắn lại! Ngươi tránh ra làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại sợ người nọ!” Hai tên Mặc Vân vệ đang lảo đảo lui ra phía sau lớn tiếng rống giận! Bọn họ lui về phía sau, thế còn chưa ngừng thì đã thấy Sở Dương đột phá được phòng tuyến cuối cùng, không khỏi rít lên một tiếng, tức giận quở trách.

Tên Mặc Vân Vệ kia đến tận đây mới như ở trong mộng tỉnh lại, cuồng hô một tiếng, xoay người đuổi theo nhưng ngay sau đó bị người hai đại môn phái lao lên, mỗi người một kiếm đem hắn chém thành thịt vụn.

“Tất cả mọi người theo sát ta!” Sở Dương cũng không quay đầu lại kêu to một tiếng, thân thể đầy máu tươi lập tức xông vào rừng cây đối diện.

Sau lưng, mọi người đem hết toàn lực đuổi theo sát!

Nhất đạo nhân mã này như gió lốc lao vào rừng rậm.

Phía xa, gió lớn mang theo ánh lửa cao đến trời, trùm trời lấp đất tịch cuốn tới, phía trước ánh lửa đúng là Mộng Vô Nhai cùng thủ hạ của hắn, người người đều gấp như Lưu Tinh lao về bên này chạy đến.

Hai bên trái phải đồng dạng có vô số bóng người xông lại. Trước sau không đến thời gian 30 cái hơi thở, dửng là sinh tử chi biệt!

“Sở Dương? Người ở đâu?” Có người táo bạo truy vấn.

đọc truyện tại http://truyencuatui.net/

“Hí..”. Có người nhìn thấy cảnh thảm thiết như vậy thì từng đợt hít sâu lãnh khí.

Bất kể nói thế nào, Sở Dương chung quy là đã đột phá được một đạo tử vong phong tỏa nơi đây, nghênh ngang rời đi.

Cũng là tối nguy hiểm tử cục, đã phá cục thành công!

Mặc Vân vệ cùng Ngân Giáp Binh cũng không quá nhiều do dự, lập tức chia binh, đầu tiên là có hơn một trăm người đuổi theo, sau đó có người lục tục chạy đến sau khi hỏi rõ tình huống thì lại có hơn một ngàn người lục tục đuổi theo.

Lại qua nửa nén hương thời gian sau. Mộng Vô Nhai rốt cuộc chạy tới nơi đây.

Người đâu rồi? " Mộng Vô Nhai phẫn nộ hỏi.

"... Đào tẩu.. Một tên Mặc Vân vệ Thống Lĩnh hổ thẹn vạn phần cúi đầu nói, ở trên người của hắn hoành thất thụ bát hơn mười đạo kiếm thương còn chưa kịp băng bó, máu còn đang róc rách chảy ra.

Mỗi một đạo kiếm thương đều sâu đủ để thấy xương cốt, nếu không phải người Thống Lĩnh này tu vi cũng đã đạt đến Thiên nhân trình tự điên phong thì giờ phút này sớm đã bởi vì bị thương nặng mà chết!.

“Đào tẩu hả? Trốn như thế nào?” Mộng Vô Nhai hơi có vẻ không tin tưởng được hết thảy trước mắt, rõ ràng đây đã là Tuyệt Sát cục, tại sao lại để Sở Dương đào thoát?

" Chuyện biến hóa thực sự quá đột nhiên, chúng ta bên này năm ngàn người tạo thành một cái tấm lưới lớn vây bọc đánh đến, nhưng mà lực lượng quá phân tán nên không kịp khép lại thì đã tao ngộ đoàn người Sở Dương rồi. Trong nháy mắt va chạm, bốn mươi năm mươi người bên Sở Dương bị thương liền đồng thời tự bộc phát. Sinh sinh nổ tung ra một con đường. Kết quả..

Vị Mặc Vân Vệ Thống lĩnh kia lại xấu hổ, lại đau lòng, lại buồn năn nói.

Mộng Vô Nhai ở trong thời gian cực ngắn xem xét hiện trường, quan sát xong mà lại thở dài một hơi.

"Tất cả ở đây đều là thi thể người trong nhà chúng ta, phía bên kia thi thể không ngờ ngay cả một cái cũng không từng có, nhiều lắm là liền chỉ có một chút tay chân cụt gãy thôi!" Mộng Vô Nhai trong thanh âm có một tia kính ý nói: “Đúng là quyết đoán a..

“Tướng quân... Đám người này chỉ sợ đều đã điên rồi! Bọn họ quả thực liền giống như là căn bản là không quan tâm tánh mạng của mình vậy!” Vị Mặc Vân Vệ Thống lĩnh kia thân thể quơ quơ, rốt cuộc duy trì không được ngồi bệt xuống đất nói: “Đối mặt với địch nhân như vậy, chúng ta căn bản vô kế khả thi. Thường quy chiên pháp toàn bộ đều không có đất dụng võ, nhưng mà lại không thể tránh né, cũng chỉ có thể dùng bản thân ngạnh kháng! Nhiều huynh đệ như vậy, chính là ở chỗ này mà hy sinh. Vào lúc đó tình huống thật sự là quá thảm thiết”.



“Một trận chiến đấu này chúng ta tổn thất bao nhiêu người?” Mộng Vô Nhai hỏi.

"Mặc Vân vệ, tử vong một trăm bảy mươi người. Ngân Giáp Binh ba mươi lăm người vị Mặc Vân Vệ Thống lĩnh kia cười thảm nói: “Hơn hai trăm huynh đệ cứ như vậy mà hy sinh, trước sau cũng chỉ là thời gian nửa chén trà nhỏ, chỉ là một chút thời gian như vậy".

Lúc trước có một vạn người đi theo bản thân ra ngoài, cho đến tận đây đã tổn thất tiếp cận một ngàn rồi!

Kẻ địch mặc dù nói là chết mất hơn chín thành nhưng số còn lại kia, chỉ sợ là còn khó đối phó hơn.

Làm một người tướng quân, dạng kẻ địch gì là khó đối phó nhất?

Kẻ địch tỉnh táo, kẻ địch tàn nhẫn, kẻ địch có đầu óc hay kẻ địch cơ trí vân vân, cái đó không đồng nhất tuy nhiên kẻ địch không sợ chết, không hề nghi ngờ gì thủy chung là một trong những kẻ địch đáng sợ nhất.

Mộng Vô Nhai trầm mặc xuống, quan sát tướng sĩ bên người, bản thân mình đem những người này ra đi, sau này, đến cùng còn có bao nhiêu người có thể an toàn trở về đây?

Lại có bao nhiêu người sẽ vĩnh viễn bị chôn ở chỗ này?

Sau một hồi lâu Mộng Vô Nhai trầm giọng nói: “Truy!”

Bất kể như thế nào, chuyện đã đến nước này, không thể tiếp tục khoan nhượng, càng thêm không thể quay đầu lại.

Sở Dương không thể, bản thân càng thêm không thể.

Giờ phút này Sở Dương, toàn thân gần như nát rồi.

Từ sau lần tao ngộ chiến ở trong khu rừng rậm rạp đằng kia, chiến đấu trực tiếp chính là liên tục. Từ lúc đó, hết tao ngộ một đám, chém giết một hồi, liều mạng chém giết, cuối cùng phá vòng vây chạy ra, sau đó không được bao lâu lại tao ngộ một hồi, cứ như thế liên tục, phảng phất như đã thành một vòng tuần hoàn vãng phục.

Màn đuổi giết này giống như là mưa bụi vậy, trời thu mưa liên tục, chỉ cần bắt đầu chính là mưa liên miên không dứt, không dừng.

Bây giờ, dưới trời mưa thu, trên mặt đất chiến đấu.

Mưa một mực rơi mà chiến đấu cũng một mực tiến hành.

Sở Dương bây giờ hét sức cố gắng, sử dụng hết các biện pháp để không cho kẻ địch hình thành thể vây kín. Nhưng tao ngộ chiến, cũng đã nhất định là không cách nào tránh khỏi, nhất định cần phải đối mặt.

So với những người khác, trên người Sở Dương thương thế không thể nghi ngờ là nhiều nhất, hắn mặc không phải là người có tu vi cao nhất trong đám người nhưng hắn nhất định phải xông lên phía đầu.

Vì, hắn hiện tại chính là linh hồn trụ cột của đội ngũ này.

Nếu không phải là Sở Dương thủy chung một đường vọt tới trước, một đi không về công kích mở đường thì chỉ sợ những người này sớm đã tuyệt vọng rồi.

Chỉ có Sở Dương trùng sát phía trước, mới có thể làm cho những người này có được một cảm giác: “Chúng ta còn có hi vọng”.

Thô sơ giản lược phỏng chừng, thương thế trên người Sở Dương trong mấy ngày nay ít nhất đã có hơn bốn năm trăm chỗ!

Bốn năm trăm chỗ!

Đây là một con số kinh tâm như thế nào. Mà Cửu Trọng Đan cho đến tận lúc này Sở Dương đã dùng hết bốn viên.



Nếu như không phải là trong cơ thể, linh khí bành trướng giống như vĩnh viễn không dừng không ngừng cọ rửa, duy trì liên tục khôi phục miệng vét thương và tăng lên thể lực mà nói, cho dù là Sở Dương có một trăm khỏa Cửu Trọng Đan thì giờ phút này chỉ sợ đã xong từ lâu rồi.

Phúc là chỗ này mà họa cũng là chỗ này.

Cửu Kiếp Không Gian cùng Dược Vương Thần cung dung hợp, tạo thành linh khí cực hạn đảo lưu hồi trùng, làm cho Cửu Kiếp Không Gian bị phong ấn tạm thời, từ đó Sở Dương mất đi con át chủ bài bảo vệ tánh mạng lớn nhất nhưng lại cấp cho Sở Dương gần như vô cùng linh khí, chèo chống động cơ vĩnh cửu của Sở Dương!

Bây giờ, ánh mắt mọi người nhìn Sở Dương lại lần nữa xảy ra biến hóa, giống như là cao sơn ngưỡng chỉ, hoặc là phải nói là giống như nhìn Thần Ma quỷ quái vậy.

Cho tới bây giờ họ chưa từng gặp qua ai có thể chiến đấu như vậy. Hoặc là đơn thuần dùng hai chữ “chiến đấu” căn bản là không đủ để hình dung trạng thái khủng bố của hắn!

Sở Dương người này, quả thực giống như là đánh khống chế vậy, một khắc trước vừa mới từ trong núi đao rừng kiếm lao ra, toàn thân đẫm máu hấp hối nhưng sau một khắc lại tinh thần vô cùng phấn chấn, trạng thái mười phần sung sức lao vào sóng chiến đấu tiếp theo.

Lại một lần nữa toàn thân bị thương, lại một lần nữa mình đầy thương tích, sau đó lại một lần trốn chết, lại một lần nữa tham dự chiến đấu, vẫn là công kích đầu tiên, xung phong hàng đầu...

Đừnglà thịt người, cho dù là làm bằng sắt, giờ phút này chỉ sợ sụp đổ từ lâu rồi, nhưng Sở Dương không ngờ đến bây giờ vẫn còn chưa ngã xuống, nhìn ý tứ thì hắn còn có thể kiên trì được nữa, có lẽ là còn có thể kiên trì được rất lâu nữa, thậm chí là vĩnh cửu kiên trì xuống dưới...

Mọi người đầu tiên là hơi bị kinh ngạc, tiếp theo là sợ hãi than thở, về sau là hãi dị, sau đó là bội phục, đến cuối cùng quả thực chính là sùng bái!

Như thế duy trì liên tục trốn chết, Sở Dương hiện tại bên người cũng chỉ còn lại có 50 người, năm mươi người cuối cùng.

Nguyên bản là một đội ngũ hai trăm người, ngoại trừ ba tên không nghe hiệu lệnh mà bị chém đầu răn chúng kia ra, những thứ khác đều đã ngã xuống trên đường bị đuổi giết, hóa thành một tiếng kinh bạo, thịt nát đầy trời. Nhưng dọc theo con đường này, có hơn sáu trăm Mặc Vân vệ, hơn bốn trăm Ngân Giáp Binh cũng ngã xuống nơi này, trở thành thi thể lạnh lẽo, cùng đi cửu tuyền.

Chỉ là mấy ngày truy đuổi, tính cả trường tao ngộ chiến lúc trước kia, người Mặc Vân Thiên đã trả giá không ít hơn một ngàn ba trăm người, một cái giá lớn! Một cái giá lớn như vậy làm cho Mộng Vô Nhai đau lòng đến mức râu mép đều đang run rẩy.

Khiến tất cả Mặc Vân vệ cùng Ngân Giáp Binh cũng đều là nghiến răng nghiến lợi, càng thêm liều mạng...

Dưới loại tâm tính này, trận chiến đấu sau lại càng thêm hung hiểm so với lần trước.

Những người bây giờ còn có thể đi theo Sở Dương chạy trốn, năm mươi người này ai nấy cũng đã người đầy thương tích, đều tìm không ra một chỗ nguyên lành nào.

Bây giờ, giờ này khắc này, thứ khiến mọi người còn có thể chèo chống và kiên trì cũng chỉ là ý chí chiến đấu bất khuất của Sở Dương mà thôi!

Phốc!

Sở Dương một đầu chúi xuống một vũng nước trong, cũng không để ý đến nước trong vũng này đục ngầu đến cỡ nào, bẩn cỡ nào, cứ như vậy hé miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy.

Cửu Kiếp Không Gian mở không ra được, Sở Dương từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến vấn đề tư nguyên nước nay đã khát khô từ lâu.

Liên miên mưa thu, giống liên miên xuân sầu.

Mưa làm trên đại địa xuất hiện nhiều hố nước, mỗi cái hố nước đều mang theo màu vàng của đất.

50 người cứ như vậy giúp nhau dắt díu chúi đầu xuống hố nước, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy.

Đói, đối với bọn họ là những cao thủ nhất lưu mà nói, không cói vào đâu, nhưng khát thì đối với bất luận cao thủ nào, bất luận cường giả nào cũng không thể chống lại, nhất là lại liên tràng trùng sát mà mất đi đại lượng máu huyết!

Vô số bùn cát, cùng nước đục ngầu xông vào trong dạ dày.

Trước mắt chỉ là một khoảng thời gian nghỉ ngơi và hồi phục vô cùng ngắn ngủi, mỗi khi đánh tan được một lần đuổi giết, lấy được khoảng thời gian thở dốc cực kỳ ngắn ngủi. Trong lòng mỗi người đều tinh tường: Thời gian như vậy, tuyệt đối không thể vượt qua nửa nén hương rồi lại bắt đầu một lần nữa trốn chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook