Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 462: Phong Lôi thai thượng trảm phong lôi!

Phong Lăng Thiên Hạ

22/11/2013

Sở Dương đứng trên vách núi, nhìn xuống Phong Lôi thai quen thuộc, cảm khái lắc đầu cười nói: "Kiếp trước kiếp này, cảnh còn người mất, chỉ có Phong Lôi thai là vẫn còn như trước."

Giờ phút này thiên địa đóng băng, bất kể là vách núi hay là Phong Lôi thai giữa vách núi, đều bị băng tuyết bao trùm.

Nếu là người bình thường, bất cẩn trượt chân một cái thì chỉ có nước chết không có chỗ chôn.

Sở Dương nhìn xung quanh có chút hoài niệm, nói: "Lúc trước, Mạc Thiên Cơ đứng ở nơi này. Còn người vây công ta, địa điểm mai phục chính là nơi này, nơi này, nơi này... tổng cộng có chín chỗ."

“Thói quen kiếp trước của ta, nếu là hốt hoảng chạy bừa, bình thường đều sẽ lựa chọn hướng đông. Cũng chính là nơi đó, sau khi ta chạy tới chỗ đó, liên gặp phải đợt phục kích thứ nhất. Sau đó thay đổi phương hướng, gặp phải đợt phục kích thứ hai. Liên tục thay đổi sáu lần phương hướng, không lần nào không gặp phải phục kích phủ đầu! Vì thế ta mới lui về Phong Lôi thai. Sau đó mới phát hiện, trừ mấy phương hướng ta xông tới... mấy vị trí khác, địa phương khác... không ngờ không hề có nhân thủ mai phục."

Sở Dương mỉm cười, thản nhiên nói: "Có thể thấy được, Mạc Thiên Cơ kiếp trước hiểu quá rõ tính cách ta, tới một mức độ tinh chuẩn rồi!"

"Thật sự là làm khó hắn, tại loại thời điểm như vậy, không chỉ phải tính toán mỗi một bước đi của ta, hơn nữa còn phải căn cứ vào tu vi của ta, tìm nhiều người như vậy tới chôn cùng ta...." Sở Dương lắc đầu cười khổ.

Kiếm linh đánh giá một chút nơi này, nhịn không được phải than thở một tiếng: "Quả thực lợi hại!"

Nơi này, nhìn như tuyệt địa, nhưng chỉ cần khinh công đạt tới một cảnh giới nhất định, chỉ cần tung người một cái là có thể lên trên vách núi. Hơn nữa, vách núi hơn mười trượng, có thể lựa chọn bất cứ nơi nào để dừng chân.

Nếu như có thể vây chết một người ở nơi như thế này, hơn nữa đó còn là một cao thủ khinh công, có thể nói là khó hơn lên trời.

Nhưng Mạc Thiên Cơ không ngờ không lãng phí một điểm nhân lực nào, đã có thể bức Sở Dương phải quay trở lại Phong Lôi thai! Kế hoạch như vậy, tự tin như vậy, tâm cơ như vậy, quả thực là quá đáng sợ!

Nhìn địa hình hiểm ác trước mặt, Sở Dương ngẩng đầu lên, hé miệng ngậm lấy một bông tuyết giữa không trung, hỏi: "Kiếm linh, có cảm ứng gì không?"

Dù sao đây cũng là tình báo kiếp trước, mình cũng phải khảo chứng nhiều lần mới xác định nơi này. Nhưng bây giờ rốt cuộc còn hay không, thì vẫn chưa thể nghiệm chúng.

"Đúng vậy, chính là nơi này!" Kiếm linh hưng phấn nói: "Ta đã cảm ứng được khí tức kiếm thiệt." ( Kiếm thiệt = lưỡi kiếm )

"Kiếm thiệt?" Sở Dương hỏi: "Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm, không ngờ lại là kiếm thiệt?"

"Đúng." Kiếm linh chỉ ngón tay, nói: "Ngươi xem hai vách núi này, sừng sừng đối diện với nhau, có giống với một người đang há miệng? Mà cột đá ở giữa, chính là Phong Lôi thai, giống với đầu lưỡi của người đó?"

Sở Dương nhíu mày, đánh giá một hồi lâu, mới miễn cưỡng gật đầu: "Quả thực rất giống."

Thầm nghĩ: Mẹ nó, nếu không phải nói từ trước, ai có thể nghĩ tới cái vách núi này lại là miệng người? Con mẹ nó, người khổng lồ cỡ nào mới có thể há miệng rộng như thế?

Tưởng tượng như vậy, Sở Dương nhịn không được cười cười quái dị.

Kiếm linh buồn bực nói: "Ngươi cười cái gì?"

Sở Dương nghiêm túc nói: "Ta nghĩ, nếu đây thật sự là miệng người... vậy thân thể người này phải lớn cỡ nào?"

Kiếm linh trầm tư một chút, nói: "Hẳn là phải bằng dãy núi này."

Sở Dương ngưng trọng nói: "Nói vậy, liền sinh ra một vấn đề."

Kiếm linh không tự chủ được truy vấn: "Vấn đề gì?"

Sở Dương nhíu mày, nói: "Nếu như người này là nam, vậy, lão bà hắn thì sao? Có thể chịu nổi?"



Kiếm linh nghẹn họng trân trối nhìn hắn.

Sở Dương tiếp tục lảm nhảm: "Nếu như người này là nữ, vậy lão công nàng làm sao đây? Phải lớn thế nào mới được... chẹp chẹp... Nam nhân đáng thương, chắc chắn sẽ xấu hổ tới phát điên, muốn tự sát luôn...."

Kiếm linh trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng suy sụp cúi đầu không nói gì nữa.

Vào giờ khắc này, kiếm linh hiểu rõ ràng được một đạo lý: Vì sao Sở Dương lại có thể là vị Cửu Kiếp kiếm chủ cuối cùng mà người khác không thể. Bởi vì ... Lối suy nghĩ của Sở Dương, căn bản không thuộc về nhân loại!

Mình vĩnh viễn không thể nào theo kịp tốc độ suy nghĩ của hắn!

Mấy vị Cửu Kiếp kiếm chủ tiền nhiệm sau khi lấy được Cửu Kiếp kiếm, đều nghĩ là sau khi luyện thành thần công, nên làm cái gì, làm thế nào... Tóm lại đều khao khát tương lai, nhưng con hàng này ở trong thời khắc quan trọng như vậy, chuyện tình nghĩ tới, phương hướng cân nhắc, không ngờ lại vớ vẩn như vậy... Thật khiến người ta dở khóc dở cười, chỉ hận không thể táng một quyền vào cái bản mặt vô sỉ của hắn.

Đang muốn phát biểu hai câu cảm khái, đã nghe thấy kiếm chủ đại nhân dùng một loại thanh âm rất là kỳ quái, nói: "Đi thôi, thời khắc quan trọng như thế này, sao ngươi cứ ngây ngẩn ra vậy? Não ngươi rốt cuộc có phát triển không vậy? Lúc này mà còn suy nghĩ vẩn cơ? Thật sự là cực kỳ ngu ngốc."

Sở Dương vừa lắc đầu vừa chỉ trích: "Thật không hiểu nổi ngươi. Não ngươi đúng là không phải là não nhân loại. Quá mức không bình thường...."

Lắc đầu, không ngờ hắn còn ra vẻ bất đắc dĩ, bộ dáng giống như đang nói : Ngươi không bình thường, làm bạn với ngươi thật là một sỉ nhục.

Kiếm linh cho dù là một hồn thể, nhưng giờ khắc này cũng chỉ muốn cuồng phun máu tươi!

"Con mẹ nó... Chúng ta rốt cuộc là ai không bình thường? Phiền người nói rõ ràng ra cái..."

Không biết làm sao, kiếm linh đành mang theo một bụng tức, phiêu diêu bay theo.

Kiếm chủ đại nhân đã trở nên vô cùng nghiêm túc, căn bản không cho hắn thảo luận vấn đề vừa rồi, lập tức nói: "Đêm dài lắm mộng, hiện tại ngươi lập tức tra xét xem, kiếm thiệt rốt cuộc giấu ở nơi nào?"

Kiếm linh hừ một tiếng, đành phải cẩn thận tra xét.

Trong đan điền, kiếm tiêm, kiếm phong, kiếm nhận, kiếm cách đang bay vờn xung quanh một tia Hồng Mông chân ti, đột nhiên lại đình chỉ bay lượn, tự động tổ hợp lại. Ngay cả kiếm cương vẫn luôn vờn xung quanh bốn mảnh kiếm cũng lập tức dừng lại.

Sau đó, kiếm tiêm hướng về phía trước, không ngờ từ trong đan điền Sở Dương vọt ra.

Sở Dương có thể cảm nhận được rõ ràng, bốn đoạn Cửu Kiếp kiếm trong cơ thể, vào giờ khắc này đều tràn đầy một loại cảm xúc mừng rỡ như điên.

Tựa hồ sinh tử huynh đệ thất lạc mấy vạn năm, sắp tới giờ khắc gặp lại nhau! Mà hiện tại, chúng đã sinh ra cảm ứng lẫn nhau rồi.

Sự thật tựa hồ cũng là như thế...

Kiếm linh tra xét một chút, chỉ xuống dưới chân, khẳng định: "Ở chỗ này!"

Sở Dương nhíu mày: "Nơi này... không phải là đào tung hết lên chứ?" Có chút tiếc nuối kỳ cảnh thiên địa thế này. Một cây cột đá đứng sừng sững mấy vạn năm... kỳ cảnh như vậy, vì mình lấy kiếm thiệt ra, chỉ sợ sẽ không còn tồn tại nữa..

Kiếm linh gật đầu, thản nhiên nói: "Một cây cột đá đứng sừng sững mấy vạn năm như vậy, chỉ cần dựa vào một chút đá nối liền hai vách núi thì tuyệt đối không thể chống đỡ phong lôi. Khả năng duy nhất chính là.... phía dưới có thiên tài địa bảo tồn tại! Cũng chỉ có bậc thiên tài địa bảo mà cả thiên hạ thiết tha mơ ước, mới có thể dùng sinh mệnh lực của mình, bảo vệ cột đá mấy vạn năm bất hủ!"

“Thiên tài địa bảo?" Tinh thần Sở Dương chấn động: "Chẳng lẽ..."

Kiếm linh gật đầu thật mạnh, trong mắt lộ ra ý cười: "Nếu như ta phỏng đoán không sai, chỉ sợ, một trong cửu đại kỳ dược sắp xuất thế rồi."

Sở Dương lập tức hít sâu một hơi, trong mắt tỏa ra quang mang chói mắt, liếm liếm môi, nói: "Đây cũng không phải là ta muốn hủy hoại kỳ cảnh, mà là lễ vật trời xanh ban tặng, không thể không lấy nha."



Kiếm linh cười nhạt: "Quá vô sỉ. Không phải ngươi vẫn lấy nghịch thiên làm nhiệm vụ của mình sao?"

Sở Dương thẹn quá hóa giận: "Cho dù ta muốn nghịch thiên, nhưng ta lại không nghịch thiên tài địa bảo!"

Kiếm linh hoàn toàn tắt tiếng.

Sở Dương trầm mặc một chút, bình ổn cảm xúc trong lòng, cuối cùng lật bàn tay, Cửu Kiếp kiếm gần như như là hoan hô nhảy nhót vọt tới lòng bàn tay, một kiếm chém ra, huyền băng đã đông cứng không biết bao nhiêu vạn năm, rắc một tiếng đã khai mở. Sở Dương đá ra một cước, bang bang hai tiếng , hai khối huyền băng lớn như tòa núi nhỏ đã rơi xuống Phong Lôi thai, lộ ra mặt đá màu nâu.

Sở Dương đang muốn chém xuống một kiếm, đột nhiên ồ lên một tiếng. Vừa rồi hắn phát hiện, mặt đá cưới chân vừa rồi hình như thay đổi một lần nhan sắc, tựa hồ biến thành màu vàng, nhưng ngưng thần nhìn kỹ, lại không biết biến hóa gì.

"Đá có biến sắc không?" Sở Dương hỏi.

Kiếm linh ngẩn ra, nói: "Cái gì?" Con hàng này hiển nhiên không nhìn thấy.

Sở Dương không nói gì, xoạt xoạt xoạt liên tục ba kiếm, lập tức trên Phong Lôi thai đá bay tán loạn, tiếng gió vù vù, tiếng sấm vang vọng, nhưng kiếm của Sở Dương, lại giống như đồng loạt chém đứt phong lôi!

Phong Lôi thai thượng trảm phong lôi!

Hắn vươn tay trái, áp sát vào mặt đá, đột nhiên nhấc lên, Một tảng đá lớn dính chặt vào lòng bàn tay, bị hắn nhấc lên, vung tay, mang theo tiếng gió sấm động, ầm ầm rơi xuống vực sâu.

Tảng đá hắn nhấc lên, chính là ở chính giữa phong lôi chi lực, vừa nhấc lên, bên trái lập tức sét đánh ầm ầm, bên phải cuồng phong gào thét.

“Lực lượng thật thần kỳ." Sở Dương cảm thán một tiếng, hai chân đóng đinh trên mặt đá giống như bàn thạch, không chút lưu tình, liên tục chém bảy tám kiếm.

Đá vụn không ngừng ầm ầm rơi xuống vách núi.

May mắn là nơi này hoang vu vắng vẻ, hơn nữa còn là đại tuyết phong sơn, nếu không động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ khiến người ta chú ý.

Liên tục mấy chục tảng đá lớn bị hắn ném xuống, ba một tiếng, khối đá nối liền hai vách núi rốt cuộc cũng đứt rời. Hai bên phải trái, giống như hai cái bàn là lớn, từ trên không trung ầm ầm ngã xuống.

Duy chỉ còn một cây cột đá thẳng tắp, hai bên không có chỗ dựa.

Trên đỉnh cột đá, chỉ có một mình Sở Dương.

"Cái này thật con mẹ nó kích thích." Sở Dương đứng trên cột đá, mất đi đầu nối hai bên cố định, cột đá đã bắt đầu lắc lư, hơn nữa biên độ lắc lư càng lúc càng lớn.

Giống như một cây gậy trúc nhỏ bé, đang bị bão lốc giày vò, nghiêng ngả không ngừng.

Từ đó có thể cảm nhận được tư vị của Sở ngự tọa đứng trên đỉnh cây trúc này rồi. Nếu không phải tu vi cao cường, giờ phút này chỉ sợ đã sớm bị quăng ra ngoài rồi.

“Việc này đúng là người thường không làm được." Sở Dương vừa lắc lư trái phải, vừa hạ thủ không ngừng. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh.

Sợ khiến cho cây cột đá đổ ập xuống, mình muốn tìm kiếm lại mất công. Đương nhiên, quan trọng nhất là: Nếu như đổ, thiên tài địa bảo bên trong nhất định sẽ bị phá hủy...

Điều này sẽ khiến Sở Dương phi thường đau lòng.

Thanh âm bang bang bang không ngừng vang lên, chấn động sơn cốc. Chỉ bằng thời gian mấy hơi thở gấp, Sở Dương đã dùng thế như chẻ tra, hạ xuống bốn mươi trượng, một kiếm chém ngang, phi thân lên, một cước đá mấy tảng đá lớn mấy trượng, sau đó lại đáp xuống mặt đá phẳng lỳ...

Rốt cuộc, một đường chém xuống hai trăm trượng, tình huống rốt cuộc cũng có biến hóa mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook