Quyển 8 - Chương 56: Rốt cuộc thì người nào trời giáng tiền của phi nghĩa?
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
Phi nghĩa?
Tuy nhiên trong tiếng giễu cợt dĩ nhiên lại có thanh âm lạc điệu nói “Nói nhảm, người ta có nhãn lực gì chứ, nhất định là có tài nhận biết Linh thú! Lúc này không chút ngoài ý muốn... Ta đoán chừng, chân Hữu Tài đại tài chủ có thể chính là muốn sử dụng đầu” Siêu cấp Linh thú “này đi gỡ vốn, trời giáng tiền của phi nghĩa mà không lấy thì chính là nghịch thiên ý đó, thiên số là vậy. Ta mau đi chuẩn bị tiền đi, hôm nay có thể được hảo hảo được xem một màn hay rồi”.
“Đúng, trời ban cơ hội tốt!”
“Ha ha ha ha, cùng đi cùng đi nào”.
Không thể không nói, hóa thân “Chân Hữu Tài” của Sở Dương trong khoảng thời gian này đã thành tân quý nhân của Tử Hà thành.
Về phần lai lịch của hắn thì hoàn toàn không ai nói đến... Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, các võ giả nay đây mai đó xông xáo giang hồ, người lai lịch không rõ rất nhiều, như phù dung sớm nở tối tàn sau cũng là biến mất nên cũng không ai chân chính để ý đến.
Có câu là, cường long bất áp địa đầu xà hơn nữa, chân Hữu Tài này còn rất có tiền, có tiền cũng không lạ, mấu chốt nhất chính là hắn rất hay thua, người ngu như vậy mà nhiều tiền, đem tiền cho mọi người... Tại sao có thể làm cho người ta không thích đây?!
Sở Dương mang theo Hổ ca một đường đi ra, một đạo đường đi mặt đen xì, hết lần này tới lần khác hắn phải tự kiềm chế, không nên bị người ta nhìn ra, thật sự là đáng buồn!
Mẹ kiếp, lão tử hiện tại thật sự nổi danh như vậy sao? Không phải là chỉ liên tục thua tiền bảy tám buổi tối thôi sao? Làm sao đại danh lại như sấm bên tai như vậy?
Hay đây là đám nhất bang cùng quỷ, nửa đời cũng chưa từng thấy tiền sao?
Sở Ngự Tọa bĩu mỗi, rất là khinh thường ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Phía sau vô số người thông minh cũng bắt đầu tính toán ở trong lòng: Ta có phải cũng nên mua một đầu Linh thú đi vào Linh thú bác dịch tràng hay không? Đi theo người ngu nhiều tiền chân Hữu Tài này đi đấu một cuộc chăng?
Tiền kia... Căn bản là chẳng khác gì là trời cho.
Lập tức, có người biến ý nghĩ này thành hành động. Một người động, mọi người cùng động, trong nháy mắt chợ giao dịch Linh thú bốc lửa, thậm chí rất nhiều đồ Linh thú bỏ đi tồn đọng đã lâu hôm nay cũng tiêu thụ hết. Linh thú bỏ đi nhưng chỉ cần đánh với chân Hữu Tài thì vẫn là mười thành nắm chắc!
Theo thống kê, hôm nay doanh số của chợ giao dịch Linh thú tăng mấy chục lần so với thường ngày.
Thật không biết, hôm nay là ngày đại tai nạn hay là may mắn của chợ giao dịch Linh thú.
Đi ra chợ giao dịch, Sở Dương đang định trở về, trong lúc bất chợt một tiếng cười lạnh, một cái thanh âm kêu lên nói: “Chính là tiểu tử này! Ngăn hắn lại cho bản thiếu gia!”
“Hô” một tiếng, đối diện rõ ràng đã có một nhóm người vây quanh.
Sở Dương ngạc nhiên nói: Ta đây đắc tội với người nào rồi? Không thể nào, ta mới tới nơi đây mà, người quen biết dường như cũng không đủ mười người. Ở Nam Nhân Đường thì hoặc là chữa không được, tại sòng bạc thì ta chỉ có thua làm sao lại có người tìm ta đây? Chẳng lẽ ta và Cửu Trọng Thiên Khuyết này thật sự tương khắc? Khắp nơi không thuận?
Đám người nhất phân. Mấy thiếu nam thiếu nữ đầu tàu gương mẫu đi ra, khuôn mặt kiêu ngạo nhìn Sở Dương, một người trong đắc ý cười nói: “Tiểu tử, ngươi không nghĩ tới sao? Chúng ta lại gặp lại nhau rồi! Trước kia ngươi không phải là rất ngưu sao? Rất biết cách gào thét sao? Ngươi rống cái nữa cho ta xem nào?”
Sở Dương trong nháy mắt hiểu ra. Thì ra chính là mấy thiếu nam thiếu nữ vừa rồi ở trong chợ Linh thú vừa rồi bị Sở Dương quán chú tu vi rống to một tiếng, năm sáu người đồng thời bị làm cho sợ đến kinh hãi chật vật chạy trốn nay trở lại tìm trả thù...
“Chân Hữu Tài lúc này chỉ sợ là phiền toái rồi, tiền nhiều hơn nữa cũng không thể đấu với các thể lực lớn được. Tử Hà thành Kim gia. Ngô gia, Lý gia tam đại gia tộc. Hắn lại không chỉ chọc vào một đứa quần áo lụa là của các gia tộc này”.
“Ba cái tên này cũng không dễ chọc vào đâu”.
“Nhìn lần chân Hữu Tài này chỉ sợ là phải xuất huyết nhiều rồi”.
Mọi người vây xem thấp giọng nghị luận rối rít còn Sở Dương thì nghe được rõ ràng nên trong lúc nhất thời không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.
Chỉ vì quát ngươi một câu mà lại phải bày ra trận chiến lớn như vậy, gióng trống khua chiêng tìm đến trả thù sao?
Sở Dương hừ một tiếng, nói: “Làm sao? Lão tử quát các ngươi là để mắt đến các ngươi đó, các ngươi còn không vui hả? Chẳng lẽ phải thua ta một số lớn mới bằng lòng bỏ qua hay sao?”
Những lời này rõ ràng chính là Sở Dương chơi chữ muốn đánh tráo khái niệm, bóp méo phương hướng. Quần áo lụa là không đáng sợ, chỉ sợ quần áo lụa là có văn hóa.
Mà những người trước mắt này, nếu có ai có thể hiểu được thì nhất định sẽ không tức giận và làm ra kiểu này, không có chút hàm dưỡng nào, tính tình vội vàng xao động, Sở Dương hoàn toàn có thể tuyệt đối nắm chắc trong ba hai câu nói đem bọn họ đùa bỡn trong bàn tay.
Về phần giết chết... Sở Dương vẫn còn không nỡ bởi vì trước mắt đều là tài nguyên, cuồn cuộn tài nguyên sẽ tới!
Kim Thánh Hâm tàn khốc cười nói: “Thua bởi tiền của ngươi sao? Ngươi đang nằm mộng hả! Nhìn bản thiếu gia hủy ngươi đi”.
Ở phía sau hắn, có một vị võ giả nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Ngũ công tử, người này chính là tán tài tài chủ chân Hữu Tài, trong khoảng thời gian này đã thua không ít tiền, thua ngàn vạn chi cự nhưng mặt không đổi sắc, rất nhiều người đều suy đoán, hắn rất có thể là tuổi trẻ công tử của đại tài phiệt nào đó nên hiện tại, rất nhiều người muốn cùng hắn đánh cuộc qua Linh thú tràng, có thể cùng hắn đánh cuộc chẳng khác nào là trời cho tiền của phi nghĩa”.
“Nga? Dĩ nhiên là hắn hả!” Kim Thánh Hâm nhất thời ánh mắt sáng ngời hỏi lại.
Mặc dù tự thân cũng là quần áo lụa là hạng nhất lưu nhưng chân Hữu Tài là siêu cấp quần áo lụa là thì đại danh hắn phải biết. Đây chính là kẻ so với mình còn giàu hơn nhiều cho nên Kim Thánh Hâm trong nháy mắt thay đổi chú ý, bất luận kẻ nào cũng không ghét bỏ tiền của phi nghĩa.
Nhưng ngay sau đó mấy người bên cạnh cũng thấp giọng rỉ tai mấy câu, chỉ thấy hai người kia liên tục không ngừng hưng phấn gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hèn mọn.
Hiển nhiên đối với quyết định của Kim Thánh Hâm rất là đồng ý. Bọn họ mặc dù là thể gia đệ tử, hơn nữa mạnh mẽ bá đạo đã quen nhưng trong tay tiền tiêu vặt kì thực cũng không phải là rất nhiều, có lẽ đối với người bình thường đã là tương đối khổng lồ nhưng đối với bọn hắn thì vân thường xuyên có chút không đủ.
Giờ phút này may mắn đụng phải chân Hữu Tài là người siêu cấp có tiền hơn nữa còn là siêu cấp bại gia tử... Quả thực là một loại chuyện tốt trời cho.
Dù sao người ngu nhiều tiền là rất khó có thể gặp được cho nên thái độ của đám người Kim Thánh Hâm lập tức tới quay 180 độ nói: Không phải là bị quát một tiếng thôi sao? Lúc này đến cũng là đến tìm lại mặt mũi mà thôi, nếu bởi vì một tiếng quát này có thể đổi được mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn thậm chí mấy ức... Các ngươi, vì sao mà không làm?
Cho nên Kim công tử khẩu khí lập tức thay đổi nói thua bởi tiền của ngươi hả? Ngươi mộng tưởng hão huyền, ha ha ha, đúng là mộng giữa ban ngày... Chờ đến buổi tối ngươi mộng cũng chưa muộn mà, ta đoán chừng là khả năng ngươi thua cho Bổn công tử nhiều hơn một chút thôi!". Hắn đã chiếu theo kịch bản mà diễn. Ngươi nói Sở Dương vận khí rốt cuộc là tốt hả? Vẫn còn tốt hả? Vậy là tốt!
Sở Dương đáy lòng vui mừng mà cười ha ha rồi biểu hiển rõ siêu cấp bại gia tử nói: “Ta sẽ thua ngươi hả? Ta làm sao mà mộng tưởng hão huyền! Như là trước kia thì còn có khả năng nhưng hiện tại lão tử đã có Linh thú của mình! Siêu cấp vô địch Linh thú!”
Nhưng ngay sau đó hắn vỗ đầu Hổ ca lớn tiếng nói: “Chỉ bằng tân linh thú này, sau này, ta chỉ biết thắng tiền mà sẽ không thua! Có hổ vô địch!”
Hổ ca rất thích ý trong cổ họng khò khè một tiếng, tỏ vẻ những lời này Hổ ca ta rất thích nghe.
Hay cho một câu “Có hổ vô địch”. Nói những lời này, đại ca ta xem ra rất tinh mắt và có kiến thức! Trong nháy mắt, người đối diện ai cũng đã thấy rõ ràng “'Linh thú” của Sở Dương mà cười vang lên.
Hổ ca to lớn này, chỉ cần là người từng đến chợ giao dịch Linh thú cơ hồ ai cũng biết nó! Dĩ nhiên, ai mà không biết nó chính là một kẻ vô hại? Dường như bày ở chợ giao dịch Linh thú thật lâu rồi mà cũng không người nào hỏi thăm? Dường như, dường như ngay cả Linh thú cũng không phải là thể mà lại muốn dựa vào hắn để thắng tiền?
Có hổ vô địch ư, dường như thằng này so với mèo cũng không mạnh hơn, chỉ có cái hình thể to còn sức lực thì có thể ngay cả con mèo nhỏ cũng đánh không lại!
“Nếu chân công tử khiêu chiến, Bổn công tử như ngươi mong muốn sẽ cùng ngươi đánh cuộc một lần!” Kim Thánh Hâm cười ha ha nói: “Tối nay tại Linh thú bác dịch tràng sẽ cho đầu Linh thú này ra sân. Chỉ cần ngươi thắng, chuyện ngươi quát ta kia được xóa bỏ!”
Sở Dương khinh thường nói: “Phi, nào có chuyện tiện nghi như vậy chứ? Lão tử quát ngươi là để mắt ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ lấy cái đó ra để làm tiền đánh cuộc? Thật là chưa từng thấy!”
“Nếu ta thua, ta đưa tiền! Không phải chỉ là tiền sao? Bổn công tử có mà!” Kim Thánh Hâm rống to!
“Vậy tiền đánh cuộc là bao nhiêu đây?” Sở Dương hừ hừ cười một tiếng nói: “Nếu quá ít thì bản thiếu gia có thể không có hứng thú!”
“Vậy ngươi nói đánh cuộc bao nhiêu?” Kim Thánh Hâm trong lòng càng thêm hưng phấn. Nói đi, nói đi, không sợ tiền đánh cuộc lớn, chỉ sợ ngươi không dám đánh cuộc! Càng nhiều càng tốt! Đánh cuộc càng lớn càng tốt! Bản thiếu gia lần này muốn phát...
“Lão tử hôm nay chiếm được Hổ ca, có hổ vô địch, nắm chắc phần thắng, ít nhất cũng phải một trăm”. Sở Dương lộ ra một nụ cười nói: “... Tử Ha Tệ!”
“Tốt!... Ách”. Kim Thánh Hâm nhất thời ách rồi phát hỏa. Một trăm Tử Hà Tệ?
Dường như tầm thường nhưng là 100 ức Thủy Vân Tệ đó, cái này có chút quá nhiều đó...
Kim Thánh Hâm mặc dù là Kim gia Ngũ công tử, nhưng một khoản tiền lớn như vậy chỉ bằng vào chính hắn vẫn thật sự là không có được.
Trong tiếng cười lớn, Sở Dương mang theo Hổ ca, một người một thú long hành hổ bộ tách ra rời đi.
Trong lúc đó, một thanh âm dường như yếu ớt nhưng lại rất rõ ràng truyền tới: “Phi, ta còn tưởng cái gì thể gia công tử mà lớn lối, ngay cả chút món tiền nhỏ cũng không có, lãng phí thời gian của lão tử, không phải là người nào cũng có thể như lão tử vậy... Đi, Hổ ca, chúng ta đi nghỉ ngơi dường sức, lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón vô số đại chiến tương lai”.
Phía sau mọi người thấy Hổ ca phía sau Sở Dương mà trong mắt như phóng hỏa. Chỉ bằng vào con Linh thú bỏ đi này, bất kỳ một đầu Linh thú nào cũng có thể thắng được nhưng vấn đề là...
Các ngươi không có nhiều tiền để đánh cuộc hả. Tên khốn chân Hữu Tài này làm sao hôm nay lại học được khôn rồi?
Thật con mẹ nó. Rõ ràng là trời giáng tiền của phi nghĩa nhưng không có tiền môi thì làm sao đây! Mọi người buồn bực nghĩ.
“Kim Ngũ ca. Nếu ngươi không làm chủ được thì chúng ta có thể cùng nhau góp số tiền kia”. Ngô gia công tử Ngô Tu Thân vội vàng nói.
“Đúng vậy. Ba người chúng ta góp đi!” Bên cạnh Lý gia công tử Lý minh nguyệt vung quả đấm nói: “Nói gì cũng không thể để bị xem thường, nhất là càng không để một gã nhà giàu mới nổi khinh được!”
“Hừ”. Kim Thánh Hâm sắc mặt âm trầm, cả giận nói: “Không cần không cần, ta cám ơn mọi người trượng nghĩa nhưng ta muốn chính mình thu thập hắn! Tránh cho để cho mọi người gánh phong hiểm... Dám xem thường ta sao, quả thực là muốn chết rồi! Bổn công tử lần này không để cho hắn đánh cuộc táng gia bại sản thì cũng không cần lăn lộn ở Tử Hà thành nữa!”
Vừa nói dường như nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Hai người kia đồng thời phun một tiếng.
Giả vờ hả, ngươi muốn nuốt một mình sao, hết lần này tới lần khác còn muốn giả một bộ đại nghĩa lẫm nhiên, lại còn lo lắng chúng ta gánh phong hiểm...
Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Ai không biết ngươi chứ, ngươi cho rằng chúng ta thật lòng muốn giúp ngươi sao, bất quá là muốn chia một chén canh thôi...
Chỉ cần là người, kẻ ngu cũng biết lần này chắc thắng rồi nên
Kim Thánh Hâm làm sao đồng ý để cho người khác cướp tiền của mình được?
“Đoán chừng Kim Thánh Hâm lúc này đang về nhà chuẩn bị tiền rồi... Chúng ta làm sao bây giờ?” Mắt thấy ba mươi Tử Hà Tệ cơ hồ muốn tới tay lại cứ như vậy bay qua, Lý minh nguyệt hiển nhiên vô cũng không cam lòng nói.
Khoản này thật là không nhỏ. Ba năm tiền tiêu vặt còn không nhiều bằng như vậy...
“Không có biện pháp gì”. Ngô Tu Thân thở dài, nói: “Hy vọng duy nhất chính là... Kim Thánh Hâm thua, sau đó hai người chúng ta có thể xuất thủ. Nếu đánh một trận thắng... Chúng ta coi như là vẫn có thể cùng hắn đánh cuộc, đoán chừng cũng chỉ có thể thắng chút tiền trinh thôi”.
“Ngươi nghĩ con dã thú kia có thể thắng được sao? Làm sao có thể chứ!”
“Ta cũng biết, chỉ hy vọng vạn nhất thôi... %”
“Kim Thánh Hâm chết tiệt... Ăn một mình sinh con ra không có lỗ đít!”
Hai người dậm chân mắng to.
Mắt thấy một cơ hội kiếm tiền thật tốt cứ như vậy lẻn qua, hai người trong bụng oán niệm quả thực là muốn tung trời.
Dọc theo đường đi, Sở Dương cảm giác vận rủi lúc trước dường như đã hết, rất có thể là vật cực tất phản, cùng lại thông, mới vừa thu được Hổ ca đã có người vội vàng đưa tiền tới. Đây không phải là vận may rơi vào đầu là gì?!
“Hổ ca, ngươi chính là chiêu bài của ta! Xin hỏi... Ngài rốt cuộc từ đâu tới đây? Tại sao lại lưu luyến ở chỗ này?” Sở Dương hỏi.
“Cái này, thật ra thì là hơn hai mươi ngày trước, ta ngoài ý muốn cảm thấy ở nơi đây có một cỗ hơi thở rất đặc biệt, rất thân thiết cho nên bổn đại gia chạy hai mươi vạn ba nghìn dặm đường. Cuối cùng đến nơi này, khiển bổn đại gia chạy mất một ngày, không nghĩ tới cũng gặp được ngươi”. Hổ ca rất là hơi hợt nói chẳng qua là trong thanh âm mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.
Tuy nhiên trong tiếng giễu cợt dĩ nhiên lại có thanh âm lạc điệu nói “Nói nhảm, người ta có nhãn lực gì chứ, nhất định là có tài nhận biết Linh thú! Lúc này không chút ngoài ý muốn... Ta đoán chừng, chân Hữu Tài đại tài chủ có thể chính là muốn sử dụng đầu” Siêu cấp Linh thú “này đi gỡ vốn, trời giáng tiền của phi nghĩa mà không lấy thì chính là nghịch thiên ý đó, thiên số là vậy. Ta mau đi chuẩn bị tiền đi, hôm nay có thể được hảo hảo được xem một màn hay rồi”.
“Đúng, trời ban cơ hội tốt!”
“Ha ha ha ha, cùng đi cùng đi nào”.
Không thể không nói, hóa thân “Chân Hữu Tài” của Sở Dương trong khoảng thời gian này đã thành tân quý nhân của Tử Hà thành.
Về phần lai lịch của hắn thì hoàn toàn không ai nói đến... Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, các võ giả nay đây mai đó xông xáo giang hồ, người lai lịch không rõ rất nhiều, như phù dung sớm nở tối tàn sau cũng là biến mất nên cũng không ai chân chính để ý đến.
Có câu là, cường long bất áp địa đầu xà hơn nữa, chân Hữu Tài này còn rất có tiền, có tiền cũng không lạ, mấu chốt nhất chính là hắn rất hay thua, người ngu như vậy mà nhiều tiền, đem tiền cho mọi người... Tại sao có thể làm cho người ta không thích đây?!
Sở Dương mang theo Hổ ca một đường đi ra, một đạo đường đi mặt đen xì, hết lần này tới lần khác hắn phải tự kiềm chế, không nên bị người ta nhìn ra, thật sự là đáng buồn!
Mẹ kiếp, lão tử hiện tại thật sự nổi danh như vậy sao? Không phải là chỉ liên tục thua tiền bảy tám buổi tối thôi sao? Làm sao đại danh lại như sấm bên tai như vậy?
Hay đây là đám nhất bang cùng quỷ, nửa đời cũng chưa từng thấy tiền sao?
Sở Ngự Tọa bĩu mỗi, rất là khinh thường ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Phía sau vô số người thông minh cũng bắt đầu tính toán ở trong lòng: Ta có phải cũng nên mua một đầu Linh thú đi vào Linh thú bác dịch tràng hay không? Đi theo người ngu nhiều tiền chân Hữu Tài này đi đấu một cuộc chăng?
Tiền kia... Căn bản là chẳng khác gì là trời cho.
Lập tức, có người biến ý nghĩ này thành hành động. Một người động, mọi người cùng động, trong nháy mắt chợ giao dịch Linh thú bốc lửa, thậm chí rất nhiều đồ Linh thú bỏ đi tồn đọng đã lâu hôm nay cũng tiêu thụ hết. Linh thú bỏ đi nhưng chỉ cần đánh với chân Hữu Tài thì vẫn là mười thành nắm chắc!
Theo thống kê, hôm nay doanh số của chợ giao dịch Linh thú tăng mấy chục lần so với thường ngày.
Thật không biết, hôm nay là ngày đại tai nạn hay là may mắn của chợ giao dịch Linh thú.
Đi ra chợ giao dịch, Sở Dương đang định trở về, trong lúc bất chợt một tiếng cười lạnh, một cái thanh âm kêu lên nói: “Chính là tiểu tử này! Ngăn hắn lại cho bản thiếu gia!”
“Hô” một tiếng, đối diện rõ ràng đã có một nhóm người vây quanh.
Sở Dương ngạc nhiên nói: Ta đây đắc tội với người nào rồi? Không thể nào, ta mới tới nơi đây mà, người quen biết dường như cũng không đủ mười người. Ở Nam Nhân Đường thì hoặc là chữa không được, tại sòng bạc thì ta chỉ có thua làm sao lại có người tìm ta đây? Chẳng lẽ ta và Cửu Trọng Thiên Khuyết này thật sự tương khắc? Khắp nơi không thuận?
Đám người nhất phân. Mấy thiếu nam thiếu nữ đầu tàu gương mẫu đi ra, khuôn mặt kiêu ngạo nhìn Sở Dương, một người trong đắc ý cười nói: “Tiểu tử, ngươi không nghĩ tới sao? Chúng ta lại gặp lại nhau rồi! Trước kia ngươi không phải là rất ngưu sao? Rất biết cách gào thét sao? Ngươi rống cái nữa cho ta xem nào?”
Sở Dương trong nháy mắt hiểu ra. Thì ra chính là mấy thiếu nam thiếu nữ vừa rồi ở trong chợ Linh thú vừa rồi bị Sở Dương quán chú tu vi rống to một tiếng, năm sáu người đồng thời bị làm cho sợ đến kinh hãi chật vật chạy trốn nay trở lại tìm trả thù...
“Chân Hữu Tài lúc này chỉ sợ là phiền toái rồi, tiền nhiều hơn nữa cũng không thể đấu với các thể lực lớn được. Tử Hà thành Kim gia. Ngô gia, Lý gia tam đại gia tộc. Hắn lại không chỉ chọc vào một đứa quần áo lụa là của các gia tộc này”.
“Ba cái tên này cũng không dễ chọc vào đâu”.
“Nhìn lần chân Hữu Tài này chỉ sợ là phải xuất huyết nhiều rồi”.
Mọi người vây xem thấp giọng nghị luận rối rít còn Sở Dương thì nghe được rõ ràng nên trong lúc nhất thời không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.
Chỉ vì quát ngươi một câu mà lại phải bày ra trận chiến lớn như vậy, gióng trống khua chiêng tìm đến trả thù sao?
Sở Dương hừ một tiếng, nói: “Làm sao? Lão tử quát các ngươi là để mắt đến các ngươi đó, các ngươi còn không vui hả? Chẳng lẽ phải thua ta một số lớn mới bằng lòng bỏ qua hay sao?”
Những lời này rõ ràng chính là Sở Dương chơi chữ muốn đánh tráo khái niệm, bóp méo phương hướng. Quần áo lụa là không đáng sợ, chỉ sợ quần áo lụa là có văn hóa.
Mà những người trước mắt này, nếu có ai có thể hiểu được thì nhất định sẽ không tức giận và làm ra kiểu này, không có chút hàm dưỡng nào, tính tình vội vàng xao động, Sở Dương hoàn toàn có thể tuyệt đối nắm chắc trong ba hai câu nói đem bọn họ đùa bỡn trong bàn tay.
Về phần giết chết... Sở Dương vẫn còn không nỡ bởi vì trước mắt đều là tài nguyên, cuồn cuộn tài nguyên sẽ tới!
Kim Thánh Hâm tàn khốc cười nói: “Thua bởi tiền của ngươi sao? Ngươi đang nằm mộng hả! Nhìn bản thiếu gia hủy ngươi đi”.
Ở phía sau hắn, có một vị võ giả nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Ngũ công tử, người này chính là tán tài tài chủ chân Hữu Tài, trong khoảng thời gian này đã thua không ít tiền, thua ngàn vạn chi cự nhưng mặt không đổi sắc, rất nhiều người đều suy đoán, hắn rất có thể là tuổi trẻ công tử của đại tài phiệt nào đó nên hiện tại, rất nhiều người muốn cùng hắn đánh cuộc qua Linh thú tràng, có thể cùng hắn đánh cuộc chẳng khác nào là trời cho tiền của phi nghĩa”.
“Nga? Dĩ nhiên là hắn hả!” Kim Thánh Hâm nhất thời ánh mắt sáng ngời hỏi lại.
Mặc dù tự thân cũng là quần áo lụa là hạng nhất lưu nhưng chân Hữu Tài là siêu cấp quần áo lụa là thì đại danh hắn phải biết. Đây chính là kẻ so với mình còn giàu hơn nhiều cho nên Kim Thánh Hâm trong nháy mắt thay đổi chú ý, bất luận kẻ nào cũng không ghét bỏ tiền của phi nghĩa.
Nhưng ngay sau đó mấy người bên cạnh cũng thấp giọng rỉ tai mấy câu, chỉ thấy hai người kia liên tục không ngừng hưng phấn gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hèn mọn.
Hiển nhiên đối với quyết định của Kim Thánh Hâm rất là đồng ý. Bọn họ mặc dù là thể gia đệ tử, hơn nữa mạnh mẽ bá đạo đã quen nhưng trong tay tiền tiêu vặt kì thực cũng không phải là rất nhiều, có lẽ đối với người bình thường đã là tương đối khổng lồ nhưng đối với bọn hắn thì vân thường xuyên có chút không đủ.
Giờ phút này may mắn đụng phải chân Hữu Tài là người siêu cấp có tiền hơn nữa còn là siêu cấp bại gia tử... Quả thực là một loại chuyện tốt trời cho.
Dù sao người ngu nhiều tiền là rất khó có thể gặp được cho nên thái độ của đám người Kim Thánh Hâm lập tức tới quay 180 độ nói: Không phải là bị quát một tiếng thôi sao? Lúc này đến cũng là đến tìm lại mặt mũi mà thôi, nếu bởi vì một tiếng quát này có thể đổi được mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn thậm chí mấy ức... Các ngươi, vì sao mà không làm?
Cho nên Kim công tử khẩu khí lập tức thay đổi nói thua bởi tiền của ngươi hả? Ngươi mộng tưởng hão huyền, ha ha ha, đúng là mộng giữa ban ngày... Chờ đến buổi tối ngươi mộng cũng chưa muộn mà, ta đoán chừng là khả năng ngươi thua cho Bổn công tử nhiều hơn một chút thôi!". Hắn đã chiếu theo kịch bản mà diễn. Ngươi nói Sở Dương vận khí rốt cuộc là tốt hả? Vẫn còn tốt hả? Vậy là tốt!
Sở Dương đáy lòng vui mừng mà cười ha ha rồi biểu hiển rõ siêu cấp bại gia tử nói: “Ta sẽ thua ngươi hả? Ta làm sao mà mộng tưởng hão huyền! Như là trước kia thì còn có khả năng nhưng hiện tại lão tử đã có Linh thú của mình! Siêu cấp vô địch Linh thú!”
Nhưng ngay sau đó hắn vỗ đầu Hổ ca lớn tiếng nói: “Chỉ bằng tân linh thú này, sau này, ta chỉ biết thắng tiền mà sẽ không thua! Có hổ vô địch!”
Hổ ca rất thích ý trong cổ họng khò khè một tiếng, tỏ vẻ những lời này Hổ ca ta rất thích nghe.
Hay cho một câu “Có hổ vô địch”. Nói những lời này, đại ca ta xem ra rất tinh mắt và có kiến thức! Trong nháy mắt, người đối diện ai cũng đã thấy rõ ràng “'Linh thú” của Sở Dương mà cười vang lên.
Hổ ca to lớn này, chỉ cần là người từng đến chợ giao dịch Linh thú cơ hồ ai cũng biết nó! Dĩ nhiên, ai mà không biết nó chính là một kẻ vô hại? Dường như bày ở chợ giao dịch Linh thú thật lâu rồi mà cũng không người nào hỏi thăm? Dường như, dường như ngay cả Linh thú cũng không phải là thể mà lại muốn dựa vào hắn để thắng tiền?
Có hổ vô địch ư, dường như thằng này so với mèo cũng không mạnh hơn, chỉ có cái hình thể to còn sức lực thì có thể ngay cả con mèo nhỏ cũng đánh không lại!
“Nếu chân công tử khiêu chiến, Bổn công tử như ngươi mong muốn sẽ cùng ngươi đánh cuộc một lần!” Kim Thánh Hâm cười ha ha nói: “Tối nay tại Linh thú bác dịch tràng sẽ cho đầu Linh thú này ra sân. Chỉ cần ngươi thắng, chuyện ngươi quát ta kia được xóa bỏ!”
Sở Dương khinh thường nói: “Phi, nào có chuyện tiện nghi như vậy chứ? Lão tử quát ngươi là để mắt ngươi, ngươi cũng không biết xấu hổ lấy cái đó ra để làm tiền đánh cuộc? Thật là chưa từng thấy!”
“Nếu ta thua, ta đưa tiền! Không phải chỉ là tiền sao? Bổn công tử có mà!” Kim Thánh Hâm rống to!
“Vậy tiền đánh cuộc là bao nhiêu đây?” Sở Dương hừ hừ cười một tiếng nói: “Nếu quá ít thì bản thiếu gia có thể không có hứng thú!”
“Vậy ngươi nói đánh cuộc bao nhiêu?” Kim Thánh Hâm trong lòng càng thêm hưng phấn. Nói đi, nói đi, không sợ tiền đánh cuộc lớn, chỉ sợ ngươi không dám đánh cuộc! Càng nhiều càng tốt! Đánh cuộc càng lớn càng tốt! Bản thiếu gia lần này muốn phát...
“Lão tử hôm nay chiếm được Hổ ca, có hổ vô địch, nắm chắc phần thắng, ít nhất cũng phải một trăm”. Sở Dương lộ ra một nụ cười nói: “... Tử Ha Tệ!”
“Tốt!... Ách”. Kim Thánh Hâm nhất thời ách rồi phát hỏa. Một trăm Tử Hà Tệ?
Dường như tầm thường nhưng là 100 ức Thủy Vân Tệ đó, cái này có chút quá nhiều đó...
Kim Thánh Hâm mặc dù là Kim gia Ngũ công tử, nhưng một khoản tiền lớn như vậy chỉ bằng vào chính hắn vẫn thật sự là không có được.
Trong tiếng cười lớn, Sở Dương mang theo Hổ ca, một người một thú long hành hổ bộ tách ra rời đi.
Trong lúc đó, một thanh âm dường như yếu ớt nhưng lại rất rõ ràng truyền tới: “Phi, ta còn tưởng cái gì thể gia công tử mà lớn lối, ngay cả chút món tiền nhỏ cũng không có, lãng phí thời gian của lão tử, không phải là người nào cũng có thể như lão tử vậy... Đi, Hổ ca, chúng ta đi nghỉ ngơi dường sức, lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón vô số đại chiến tương lai”.
Phía sau mọi người thấy Hổ ca phía sau Sở Dương mà trong mắt như phóng hỏa. Chỉ bằng vào con Linh thú bỏ đi này, bất kỳ một đầu Linh thú nào cũng có thể thắng được nhưng vấn đề là...
Các ngươi không có nhiều tiền để đánh cuộc hả. Tên khốn chân Hữu Tài này làm sao hôm nay lại học được khôn rồi?
Thật con mẹ nó. Rõ ràng là trời giáng tiền của phi nghĩa nhưng không có tiền môi thì làm sao đây! Mọi người buồn bực nghĩ.
“Kim Ngũ ca. Nếu ngươi không làm chủ được thì chúng ta có thể cùng nhau góp số tiền kia”. Ngô gia công tử Ngô Tu Thân vội vàng nói.
“Đúng vậy. Ba người chúng ta góp đi!” Bên cạnh Lý gia công tử Lý minh nguyệt vung quả đấm nói: “Nói gì cũng không thể để bị xem thường, nhất là càng không để một gã nhà giàu mới nổi khinh được!”
“Hừ”. Kim Thánh Hâm sắc mặt âm trầm, cả giận nói: “Không cần không cần, ta cám ơn mọi người trượng nghĩa nhưng ta muốn chính mình thu thập hắn! Tránh cho để cho mọi người gánh phong hiểm... Dám xem thường ta sao, quả thực là muốn chết rồi! Bổn công tử lần này không để cho hắn đánh cuộc táng gia bại sản thì cũng không cần lăn lộn ở Tử Hà thành nữa!”
Vừa nói dường như nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi. Hai người kia đồng thời phun một tiếng.
Giả vờ hả, ngươi muốn nuốt một mình sao, hết lần này tới lần khác còn muốn giả một bộ đại nghĩa lẫm nhiên, lại còn lo lắng chúng ta gánh phong hiểm...
Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Ai không biết ngươi chứ, ngươi cho rằng chúng ta thật lòng muốn giúp ngươi sao, bất quá là muốn chia một chén canh thôi...
Chỉ cần là người, kẻ ngu cũng biết lần này chắc thắng rồi nên
Kim Thánh Hâm làm sao đồng ý để cho người khác cướp tiền của mình được?
“Đoán chừng Kim Thánh Hâm lúc này đang về nhà chuẩn bị tiền rồi... Chúng ta làm sao bây giờ?” Mắt thấy ba mươi Tử Hà Tệ cơ hồ muốn tới tay lại cứ như vậy bay qua, Lý minh nguyệt hiển nhiên vô cũng không cam lòng nói.
Khoản này thật là không nhỏ. Ba năm tiền tiêu vặt còn không nhiều bằng như vậy...
“Không có biện pháp gì”. Ngô Tu Thân thở dài, nói: “Hy vọng duy nhất chính là... Kim Thánh Hâm thua, sau đó hai người chúng ta có thể xuất thủ. Nếu đánh một trận thắng... Chúng ta coi như là vẫn có thể cùng hắn đánh cuộc, đoán chừng cũng chỉ có thể thắng chút tiền trinh thôi”.
“Ngươi nghĩ con dã thú kia có thể thắng được sao? Làm sao có thể chứ!”
“Ta cũng biết, chỉ hy vọng vạn nhất thôi... %”
“Kim Thánh Hâm chết tiệt... Ăn một mình sinh con ra không có lỗ đít!”
Hai người dậm chân mắng to.
Mắt thấy một cơ hội kiếm tiền thật tốt cứ như vậy lẻn qua, hai người trong bụng oán niệm quả thực là muốn tung trời.
Dọc theo đường đi, Sở Dương cảm giác vận rủi lúc trước dường như đã hết, rất có thể là vật cực tất phản, cùng lại thông, mới vừa thu được Hổ ca đã có người vội vàng đưa tiền tới. Đây không phải là vận may rơi vào đầu là gì?!
“Hổ ca, ngươi chính là chiêu bài của ta! Xin hỏi... Ngài rốt cuộc từ đâu tới đây? Tại sao lại lưu luyến ở chỗ này?” Sở Dương hỏi.
“Cái này, thật ra thì là hơn hai mươi ngày trước, ta ngoài ý muốn cảm thấy ở nơi đây có một cỗ hơi thở rất đặc biệt, rất thân thiết cho nên bổn đại gia chạy hai mươi vạn ba nghìn dặm đường. Cuối cùng đến nơi này, khiển bổn đại gia chạy mất một ngày, không nghĩ tới cũng gặp được ngươi”. Hổ ca rất là hơi hợt nói chẳng qua là trong thanh âm mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.