Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 234: Rút củi dưới đáy nồi, tai họa ngập đầu

Phong Lăng Thiên Hạ

24/04/2017

" Lúc này đây, Sở huynh sắp đại họa lâm đầu, một khi Mặc Vân Thiên xâm phạm, tin tưởng cho dù Sở Dương có bao nhiêu át chủ bài, sau lưng có chỗ dựa gì thì tình huống vẫn chưa hẳn đã lạc quan

Hàn Lăng Vân ngẩng đầu, ánh mắt chân thành nhìn Sở Dương nói: “Giờ phút này, ta chỉ muốn nói với Sở huynh một câu: Nếu có một ngày thật sự cùng đường, như vậy, ngươi có thể tới tìm ta. Hoặc là, chúng ta không dám ra mặt trợ giúp ngươi, tiếp nhận ngươi, nhưng âm thầm giúp ngươi thì vẫn được một hai, có lẽ là không thành vấn đề, chỉ cần tại trong phạm vi năng lực của Địa ngục môn, chúng ta sẽ hết sức ủng hộ ngươi, đây là lời hứa của ta

Sở Dương tuyệt đối không ngờ được đối phương sẽ nói ra như vậy nên không khỏi nói: “Sao? Hàn huynh đưa ra lời hứa hẹn này quả nhiên là thật vượt quá ngoài ý liệu của ta!”

Hàn Lăng Vân khẽ cười nói: “Địa Ngục Môn chúng ta, chưa bao giờ coi mình là người tốt, càng chẳng thèm để ý ánh mắt thế tục, duy có một điểm chính là tôn kính hảo hán tử. Năm đó Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào như thế, Sở huynh ngươi cũng như thế, có thể vì nữ nhân của mình giết chết Mặc Vân Thiên Thiếu chủ, mặc dù cử động này nhiều ít hơi ngu xuẩn một ít, ở trong mắt chúng ta lại không hổ là nam nhân, đây chính là lý do ta cho Sở huynh một lời hứa hẹn, cái này không có chút vớ vẩn nào, hoặc là khiến người ta không tin cả?!”

"Sở huynh, cáo từ". Hàn Lăng Vân cười ha hả, đứng dậy nói: “Ta chỉ còn chờ dẫn người.

Khô Lâu Tinh Linh Tiêu trường Thiên kia cũng đứng lên nhìn về Sở Dương hòa ái cười rồi xoay người đi theo Hàn Lăng Vân đi ra cửa.

Hóa ra, vị Mạnh tiểu Nhiên trưởng lão kia không tiến vào là muốn vận dụng tu vi ngăn cách với ngoại giới hết thảy động tĩnh là vì ý này!

Sở Dương thật sự có chút xúc động. Hóa ra, chống lại Thiên Ma nhân, ở trên đời này cũng không chỉ có mình mình.

Trên đời này. Vẫn còn người có lòng!

Sở Dương hít sâu một hơi đè xuống nỗi lòng thản nhiên nói: “Kế tiếp!”

Như thế bận bịu đến quá nửa đêm. Sở Dương rốt cuộc thành công đem hơn năm ngàn đứa bé toàn bộ phân chia ra ngoài. Bây giờ, Sở Dương một người cũng không dám lưu lại.

Mặc Vân Thiên đem cả lực lượng hoàng gia xuất động ra, đáng sợ đến bực nào? Nếu lưu lại bọn họ... Sở Dương suy nghĩ một chút đều không rét mà run. May mắn là sớm đã có chuẩn bị...

“Chỉ nguyện các ngươi... Ở trong các môn phái đều có thể bộc lộ tài năng, cũng có thể quyết chí tự cường. Nếu không được, cũng có thể sống lâu trăm tuổi a”. Trong lòng Sở Dương yên lặng nói: “Nếu ta lần này vô năng may mắn thoát khỏi, đây chính là việc cuối cùng mà ta có thể làm cho các ngươi”.

Rạng sáng, các đại môn phái lục tục đã đến Sở gia đại viện tiếp người. Ngoài Tử Hà Thành, Vân Trung Thiên đã cho tàu cao tốc chờ sẵn, chỉ cần nhận được người lập tức lên đường về.

Nhưng sau khi nhận được, Vân Trung Thiên lập tức phi thân đến tìm Sở Dương, nổi giận đùng đùng nói: “Sở huynh, chuyện này không đúng a?”

Hắn nhận được người cũng đích xác là rất hài lòng nhưng cuối cùng lại thiếu tám người.

“Cái gì không đúng?” Sở Dương tâm tinh không tốt, khẩu khí tất nhiên lại càng không tốt.

“Ta bên kia chỉ nhận được 1248 người mà chúng ta thương định rõ ràng là 1.256 người!” Vân Trung Thiên khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng nói.

“Đúng vậy, người thì đúng là 1248 người mà”. Sở Dương kỳ quái nói: “Không phải là còn có tám vật bảo bối mà Vân huynh muốn đó sao?”

“Tám vật bảo bối ta muốn?” Vân Trung Thiên thì thào lặp lại một câu, đột nhiên máu xông lên ót nói: “Ngươi nói là... Tám cái Bạch Ngọc bình phong kia sao?” Đột nhiên nhớ tới, đích xác có tám đứa bé ôm bình phong lên rồi...

“Đương nhiên a!” Sở Dương cười tủm tỉm nói: “Ngày đó Vân huynh vẫn cường điệu phải có tám cái bảo bối kia, ta làm sao dám vi phạm?”



Vân Trung Thiên trực giác trước mắt kim tinh loạn mạo, suýt nữa muốn một búng máu phun ra!

Ta bị lừa rồi!

Ta dùng nhiều thiên tài địa bảo thiên hạ hiếm thấy liền đổi lấy tám cái Bạch Ngọc bình phong thấp kém sao?

“Sở Dương!” Vân Trung Thiên như dục thổ huyết nói: “Ngươi!..”.

“Đây là bản thân ngươi yêu cầu mà”. Sở Dương lãnh nhãn tương đối, ta gài ngươi đó, ngươi muốn cắn ta sao?

Vân Trung Thiên hung hãn cắn răng hung hãn nhìn Sở Dương một hồi rồi rốt cuộc quay đầu mà đi.

Đúng vậy, hắn ban đầu đã bị Sở Dương chơi chữ; Vẫn nói là “Bảo bối”, mà không phải là “Người” ; Nhất là trong lúc ở thư phòng lúc đã như thế rồi.

Giờ phút này muốn thay đổi cục diện đã tuyệt đối không thể bởi vì tất cả thiên tài đã được chia cắt rồi. Càng vì, Vân Trung Thiên cũng biết, căn cứ vào sự hiểu lầm kia, mình ở trước mặt Sở Dương cũng tuyệt đối không đòi được người nữa.

Cái bổ hòn này bản thân phải ngậm thôi.

Cái đại siêu cấp môn phái khác, chỉ cần môn phái nào có tàu cao tốc thì toàn bộ đều là dùng tàu cao tốc đến đây, các nhà khác không có tàu cao tốc thì đành phải năn nỉ môn phái gần nhà mình mượn tàu cao tốc để chở về. Nhà mình chắc chắn sẽ phái cao thủ đi theo... Miễn cho bị người khác nuốt mất...

Các môn phái đều phái đi rất nhiều cao thủ tiếp ứng.

Một mảnh chia lìa khó khăn. Rốt cuộc đã đưa bọn nhỏ đi, Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng trống trơn, có chút mệt nhọc quá độ lẳng lặng ngồi ngây ngốc trong thư phòng, thật lâu không ra ngoài.

Đại bộ phận lo lắng cứ như vậy đã đưa đi rồi. Mặc Vân Thiên Đế đến đây, cuối cùng có thể buông tay đánh một trận!

Bước tiếp theo như thế nào đây? Sở Dương cau mày, muốn suy tư một chút đối sách thì lại cảm thấy tâm loạn như ma, đều không có đầu mối.

Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến lặng lẽ đi đến, đứng ở sau lưng hắn nhẹ nhàng lấy tay xoa day huyệt Thái Dương của hắn.

“Kế tiếp chúng ta có thể liền phải đối mặt với trận chiến hung hiểm nhất, cũng là tàn khốc nhất!” Sở Dương nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Bọn nhỏ đã đưa đi, sự an toàn của bọn chúng ít nhất trong thời gian ngắn có thể bảo đảm không ngại. Kế tiếp thế nào các ngươi và ta cùng suy nghĩ..”.

Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng nói: “Cho dù như thế nào, chúng ta đều cùng ngươi đi. Sở Dương, nhắc tới ngược lại cũng chưa chắc đã cần quá mức để ở trong lòng, nếu là thật sự là không địch lại, mọi người cùng nhau chết, tối đa cũng như thế mà thôi. Hơn nữa... Đối phương mặc dù là nhất đại Thiên Đế, nhưng hắn cũng chưa chắc sẽ dốc hết lực lượng mà ra, cho nên chúng ta nhất định là vẫn có cơ hội”.

Ô Thiến Thiến nói: “Không sai, chúng ta gặp chiêu phá chiêu, cần gì chưa chi đã coi mình tất phải chết đâu”.

Sở Dương trầm tư, đột nhiên khẽ cười nói: “Không sai, không sai, chính là như vậy, là do ta suy nghĩ hạn hẹp”.

Ngay sau đó nhắm mắt lại lầm bẩm nói: “Bây giờ. Cũng nên đến triệt để giật kíp nổ sự kiện Trấn hồn Thạch rồi..”.

Hai nàng tương đối nhìn thoáng qua, cảm thấy đều cảm giác được vài phần hoảng sợ. Hóa ra, trong khoảng thời gian này sự kiện Trấn hồn Thạch xôn xao thiên hạ lại cũng là do Sở Dương làm ra?



Sở Dương đứng lên, ha ha cười nói: “Trước đó, còn có một chuyện phải làm xong xuôi đã, bây giờ Tử Hà tệ đủ rồi, ta phải đi tìm Văn thành chủ mua đại trạch đã”.

Bệnh tình của Van thành chủ vừa vặn cũng cũng chỉ còn lại có lần trị liệu tối hậu. Chỉ chờ sau lần này, Văn thành chủ cũng triệt để khang phục lại, chính thức khôi phục lại uy thể của một nam nhân cường tráng long tinh hổ mãnh...

Nhưng trong khoảng thời gian này. Theo địa vị của Sở Dương càng ngày càng tăng lên nhanh chóng, Văn thành chủ đâm ra có chút sợ hãi, từ ban đầu tiêu sái tự nhiên đến bây giờ lại có chút sợ hãi rụt rè, khiến Sở Dương cũng thập phần không nói gì. Cuối cùng lúc này đây dứt khoát bản thân đến nhà hỏi thăm.

Trước tiên đem Tử Hà Vương phủ thu phục đã, hơn nữa, dù sao đó là chuyện liên quan đến việc giải phong Tử Tiêu tháp, qua loa không được.

Tử Tiêu tháp giải phong, không khéo có thể là chìa khóa hóa giải gánh lo khôn cùng trước mắt cũng chưa biết chừng! Sở Dương nói làm liền làm, đứng dậy mà đi.

Ngay khi Sở Dương đau đầu thì tại Đông Hoàng thiên xa xôi, trong Đông Hoàng điện. Thừa tướng đại nhân đang còng lưng cẩn thận thẩm duyệt công văn thì đột nhiên trên Đông Hoàng điện một khối ngọc bội bạch quang lóe lên.

Thừa tướng một hồi kinh ngạc nói: “Chuyện gì xảy ra thể? Đột nhiên Thánh cung lại gởi thư đến?”

Vội vàng mở ra xem xét thì chỉ thấy một hàng chữ nhanh chóng xuất hiện ở trên mặt nói: “Ba ngày sau, Thánh Quân đến Đông Hoàng thiên cùng Đông Hoàng bệ hạ thương nghị chuyện quan trọng, thuận tiện..”.

“Ba ngày sau đó! Sao lại vội vàng như vậy? Ông trời của ta ơi, cái đó..”. Thừa tướng đại nhân chỉ thấy được mấy chữ đầu thì đã nhảy dựng lên nói: “Sao lại khẩn cấp như vậy? Trong dĩ vãng thông tri cũng tối thiểu trước nửa tháng thời gian, sao lúc này đây lại chỉ trước có ba ngày? Muốn mạng người sao?”

Ngay sau đó mau nhìn kỹ đầy đủ tin tức thì liền như lửa đốt đít chạy ra ngoài nói: “Mau thông tri cho Đông Hoàng bệ hạ, Thánh Quân đại nhân muốn tới đến Đông Hoàng ngày..”.

Mấy vạn dặm xa xôi, Tuyết Lệ Hàn đột nhiên nhận được tin tức này thì không khỏi nhăn mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tại lúc này, Thánh Quân lại muốn tới? Trong chuyện này có thể có đặc thù duyên cớ gì hay không?”

Thánh Quân muốn tới, Tuyết Lệ Hàn cho dù là không tình nguyện thì cũng phải tự mình tiếp kiến. Đây là chuyện liên quan đến mặt mũi cùng tư thái.

Tuyết Lệ Hàn vốn không thể đối phó được Thánh Quân, hôm nay Thánh Quân tự mình đến đây thăm hỏi, nếu Tuyết Lệ Hàn không ở tại trường tiếp đãi, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hơn nữa, một ít lời đồn đãi cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng khá lớn... Tuyết Lệ Hàn thở dài một tiếng nói: “Đã như vầy, ta liền trở về xem sao, xem hắn muốn chơi cái gì”.

Tuyết Lệ Hàn vừa mới muốn động thân, đột nhiên lại nhớ tới nói: “Mặc Vân Thiên Nguyên Thiên Hạn bên kia tùy thời có thể đến, nếu ta đi ngay bây giờ, Sở Dương làm sao bây giờ?” Tâm niệm thay đổi thật nhanh trong lúc đó mà không khỏi nhíu mày.

“Tại sao Thánh Quân tại thời điểm vi diệu này lại đột nhiên muốn đi vào Đông Hoàng thiên? Còn muốn tới gấp như thế? Thật là trùng hợp sao?” Tuyết Lệ Hàn trầm tư suy nghĩ.

Tin tức về Thánh Quân, trong Thiên Cơ căn bản không cách nào tiến hành suy tính được.

Cho dù không nói đến vấn đề tu vi trình tự thì Thánh Quân thần là Cửu Trọng Thiên Khuyết đệ nhất nhân, tự được Thiên đạo bảo vệ, tất cả thông tin liên quan đến Thánh Quân, đều không thể dùng phương thức gì, hình thức gì, bất luận phương pháp gì mà tính toán ra được.

Thậm chí, chỉ cần tính toán Thánh Quân, cho dù là thành công hay không thì đều bắt gặp Thiên Khiển! Cho nên, Tuyết Lệ Hàn đối với cải này cũng không có biện pháp.

Thánh Quân đến, bản thân không thể không đi đón chào nhưng mà bản thân vừa đi, Sở Dương thể tất lâm vào tuyệt đại nguy cơ, khó có sinh cơ. Chuyện này thật sự là lưỡng nan chi tuyển!

Bản thân vừa đi, đối với Sở Dương mà nói, tuyệt đối là rút củi dưới đáy nồi, tai hoạ ngập đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook