Quyển 7 - Chương 574: Sinh cơ duy nhất
Phong Lăng Thiên Hạ
02/12/2013
Đan điền Sở
Dương đã bị phong tỏa.
Tu vi Sở Dương cũng bị phong trụ!
Sở Dương hiện tại chỉ là một người bình thường, miễn cưỡng có thể hành động mà thôi, tuyệt đối không có nửa điểm khí lực. Cho dù là người thường, chưa từng tu luyện công phu bao giờ, chỉ cần thân thể cường tráng một chút là có thể đánh ngã được hắn!
Đây là điều Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ, Lệ Khinh Lôi cùng thừa nhận!
Đồng thời cũng là điều mà mọi người trong thiên hạ điều biết.
Chưa từng có người nào, dưới tình huống tu vi bị cấm chế, lại có thể bộc phát sức chiến đấu cường đại! Tuyệt đối không có!
Cho nên ba người rất yên tâm.
Rất đắc ý.
Sở Dương đã là con cá trên thớt, tùy ý đám người mình mổ xẻ.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, con cá trên thớt đó lại đột nhiên nhảy bật lên, hung hăng cắn người một cái? Điều này thật sự đến nằm mộng cũng không mộng ra được!
Nhưng ngay lúc này, chuyện mà nằm mộng cũng không mộng ra, lại xuất hiện nhay trước mắt.
Sở thiên ma đan điền bị khóa, tu vi bị phong, hai bả vai bị mình túm lấy, giờ khắc này lại đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, thê lương, tịch mịch, cường đại, uy mãnh, lăng lệ....
Tiếp đó, thân thể Sở Dương vươn lên thẳng tắp, trong mắt bắn ra một đạo mục quang không có cảm tình, lạnh lùng, coi chúng sinh như cỏ rác!
Cùng lúc đó, hai đạo kiếm quang rực rỡ mãnh liệt bắn ra!
Tất cả những điều này đều phát sinh giống như trong một giấc mộng, không có chút phòng bị nào!
Kiếm quang huy hoàng, lăng lệ! Coi thường tất cả!
Hai vị chí tôn bên người cùng lúc trúng kiếm!
"Cẩn thận!" Lúc này, thanh âm Lệ Khinh Lôi hoàn toàn bị chấn kinh thành rối gỗ, rốt cuộc mới truyền tới.
Hai người Lệ Khinh Phong Lệ Khinh Vũ đẫm máu bay ngược ra ngoài!
Trên lồng ngực mỗi người, đều có một lỗ máu thật lớn!
Trọng thương!
Kiếm linh phụ thể, xuất thủ trong nháy mắt, nhưng một là không thể bại lộ thôn phệ chi lực của Cửu Kiếp kiếm, hai là thời gian cấp bách, trước mặt còn có một vị thất phẩm chí tôn càng cường đại hơn chờ mình đánh lén.
Cho nên hai kiếm này, cũng không thể lấy được tính mạng hai vị chí tôn lục phẩm cường đại này.
Nhưng cho dù là thế, cũng đủ khiến hai người trọng thương rồi!
Kiếm quang như thác lũ, vừa vung tay, 999 kiếm hợp thành một dòng nước lũ, đâm tới người Lệ Khinh Lôi giống như thiểm điện phong bạo!
Lệ Khinh Lôi quát lớn một tiếng, vạn khởi chân khí chí tôn, phát động chí tôn khí trường, toàn lực phòng ngự!
Giờ khắc này, hắn căn bản không thể tiến công, chỉ có thể phòng ngự!
Phốc phốc phốc,..
Chỉ trong nháy mắt, bạch bào trên người Lệ Khinh Lôi đã rách nát!
Vô số máu tươi, tinh mịn giống như mưa bụi, không ngừng bắn ra. Chỉ trong nháy mắt, Lệ Khinh Lôi đã trúng hơn ba trăm kiếm!
Cả người hắn biến thành một com nhím máu!
Nhưng khí trường chí tôn của hắn rốt cuộc cũng bùng nổ!
Trong một tiếng thét dài, một cỗ khí lãng đột nhiên bùng nổ.
Sở Dương cũng không hi vọng xa vời, chỉ cần như vậy là giết được ba vị chí tôn! Hiện tại, kiếm linh phụ thể xong, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối chiến chí tôn ngũ phẩm. Có thể trọng thương hai vị chí tôn lục phẩm đã là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi!
Về phần Lệ Khinh Lôi, kiếm linh hiện tại cho dù dựa vào Cửu Kiếp kiếm, cũng chỉ có thể phá vỡ một tầng phòng ngự mỏng manh thôi!
Chí tôn thất phẩm, đó là cao thủ đã vượt qua ranh giới tiên phàm. Kiếm linh bây giờ còn xa mới là đối thủ!
Cho nên, sau một đợt công kích liên hoàn, không đợi ba người Lệ Khinh Lôi phục hồi lại tinh thần, thân thể Sở Dương đã bay lên trời, một tiếng kinh lôi nổ vang, hóa thành một đạo kiếm quang lăng lệ, phá tan trướng bồng, dùng tốc độ nhanh nhất lao vụt ra ngoài.
Khi Sở Dương bay ra ngoài, hai người Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ vẫn còn bay trên không trung, chưa kịp chạm xuống đất. Lệ Khinh Lôi thì đang toàn lực chống đỡ, lui về đằng sau....
Thế công của đối phương lăng lệ, lại bạo phát quá bất ngờ, mà càng chết người chính là, kiếm còn là thần khí chém sắt như bùn!
Lệ Khinh Lôi chỉ có thể uất ức phòng ngực. trong thời điểm như vậy, căn bản không dám mở miệng nói chuyện!
Bởi vì một khi mở miệng, không khí tràn vào phổi, kiếm khí của đối phương lập tức có thể tiến vào thân thể mình, xoắn nát toàn bộ nội tạng thành bùn nhão.
Hắn chỉ có thể trở mắt nhìn Sở Dương hóa thành một đạo kiếm quang bay vụt ra ngoài như thiểm điện, thân thể thì vẫn đang lui về phía sau, sắc mặt đỏ bừng...
Lui lại hai bước mới có thể đứng lại, hét lớn một tiếng: "Tiểu bối đê tiện! Ngươi muốn chết!"
Thân hình chợt lóe, Lệ Khinh Lôi đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này, hai người Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ mới rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh!
Lệ Khinh Lôi dùng tốc độ cao nhất đuổi theo, giờ khắc này, lửa giận trong lòng hắn đã lên tới đỉnh điểm! Chỉ cần thêm một chút nữa là thân thể hắn có thể bị chính lửa giận của bản thân khiến cho nổ tung!
Thật sự là quá giận rồi!
Người ta thường nói, lật thuyền trong mương. còn Lệ Khinh Lôi lại càng thê thảm hơn, hắn không thể nói là lật thuyền trong mương, mà phải nói là lật hàng không mẫu hạm trong cống!
Hành tẩu giang hồ mấy ngàn năm, có bao giờ phải chịu uất ức như vậy? Có khi nào bị người ta bỡn cợt như thế? Có khi nào bị người ta đánh cho thành quần manh áo rách, thương tích đầy mình?
Làm sao có thể không nổi giận? Làm sao có thể không nổi cơn lôi đình?
"Ta không giết ngươi, thề không làm người...". Thanh âm Lệ Khinh Lôi chấn động thương khung đại địa.
Thanh âm Sở Dương từ xa xa truyền tới: "Giết ta? Ngươi cứ đuổi được ta rồi hãy nói! Ha ha ha... Ta thừa nhận ta không ra được Tây Bắc. Nhưng nếu ta tiến sâu Tây Bắc, ngươi làm gì được ta? Cho dù ta ngủ đông ở Tây Bắc mười năm tám năm, ngươi có thể làm gì ta?"
Thanh âm tuy rõ ràng, nhưng cũng rất xa xôi.
Bên ngoài, các vị chí tôn trố mắt ngây người, còn chưa kịp phản ứng, đây là chuyện gì?
Lệ Khinh Lôi tung người bay lên giữa không trung, nhìn thấy một đạo bạch ảnh biến thành một đạo bạch tuyến trong gió tuyết xa xa, thét lên một tiếng: "Đi!"
Hai bên lập tức xuất hiện mấy đạo thân ảnh, bám theo đạo bạch ảnh kia, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Đuổi theo! Đồ ngu ngốc!"
Lệ Khinh Lôi thật sự tức tới hộc máu rồi. Bao nhiêu người ẩn nấp ngay trước đệ ngũ quan như vậy, gần trong gang tốc, chỉ cần dùng thần thức tra xét một cái là có thể tìm ra.
Sỉ nhục!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
"Đuổi theo! Giết bọn chúng cho ta!" Lệ Khinh Lôi điên cuồng thét dài, thân hình lao thẳng về phía trước như một tia chớp, phát ra mệnh lệnh triệu tập: "Phía trước chú ý... Địch nhân đang xông ngược về Tây Bắc! Lập tức chặn lại!"
"Trái phải chú ý! Lập tức bao vây!"
"Tất cả nhân viên, sử dụng thần thức tra xét!"
"Tất cả chí tôn, sử dụng thần niệm phong tỏa không gian!"
"Lập tức! Lập tức! Bà nội nó, nhanh lênnnnn!!!'
Theo Lệ Khinh Lôi điên cuồng bố trí, vô số bạch y nhân liên tục xuất hiện, ném đại trụ trên người xuống, từ trong huyệt động nhảy ra, đứng trên không trung thì trực tiếp bay thẳng đi,
Hai vị chí tôn vội vàng ôm lấy Lệ Khinh Vũ và Lệ Khinh Phong đang hôn mê, nhanh chóng đuổi theo!
Tung tích địch nhân đã xuất hiện, hơn nữa còn lộ diện ngay trước mặt, bây giờ còn không toàn lực đuổi giết thì c̣òn đợi tới khi nào?
Hô một tiếng, phong vân biến sắc!
Vô số bạch y nhân giống như đằng vân giá vũ lao thẳng vào trong phong tuyết mờ mịt.
Đệ ngũ quan vừa rồi còn đề phòng sâm nghiêm, giờ phút này đã biến thành một vùng dất trống không.
"Mau!" Mộ tthanh âm trầm thấp giống như phong tuyết thì thầm, khe khẽ vang lên. Dồn dập nói: "Đây là sinh cơ duy nhất của chúng ta!"
Chín thân ảnh lướt đi nhanh như chớp, áp sát mặt đất mà bay, giống như một làn khói, nháy mắt đã vượt qua đệ ngũ quan. Ngay sau đó, đến dừng lại một khắc cũng không, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trong vực sâu ngàn trượng mà chí tôn Lệ gia đào ra.
Dưới vực sâu, tất cả đều đã bị đóng băng, phía dưới tầng băng, chính là dòng nước chảy.
Cửu Kiếp kiếm khẽ vung lên, chín người lập tức tiến vào trong tầng băng giống như cá chạch, tiếp đó bám vào trên nham bích, dừng lại ở nơi này.
Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương vô thanh vô tức khoét xuống một tảng đá lớn bằng cái bể cá ở nơi này, dài năm trượng, vận công nhấc ra, tiếp đó quăng tảng đá này ra sau, Ngụy Vô Nhan vững vàng tiếp lấy.
Sở Dương lại tiến vào huyệt động.
Từng tảng đá một bị ném ra...
Mấy tảng đá được đặt dưới tầng băng không một tiếng động, lặng lẽ dùng chân giẫm một cái... Tảng đá liền chìm sâu vào trong nước bùn, không nhìn thấy tăm hơi đâu nữa...
Đại tuyết trên bầu trời không ngừng rơi xuống, ngay cả tầng băng cũng bị che kín rồi...
Bên dưới vực sâu đã xuất hiện một cái động thật lớn, đủ để chứa hai mươi người ẩn thân.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào, Ngụy Vô Nhan là người cuối cùng tiến vào, tiếp đó lại dùng khối đá ban đầu, nhẹ nhàng lắp vào, che kín động khẩu. Từ bên ngoài nhìn vào, cho dù là xuống dưới tầng băng nhìn, cũng không thể thấy chút dấu vết nào.
Sở Dương thay thế vị trí của Ngụy Vô Nhan, Cửu Kiếp kiếm cẩn thận khoét một khe hở nhỏ xíu trên tảng đá đó.
"Vì sao phải khoét một khe hở?" Thành Độc Ảnh có chút nghi hoặc.
"Hô hấp!" Sở Dương trợn trắng mắt: "Chúng ta phải ở dưới đất rất lâu, không có chút khe hở này, chí tôn cũng bị ngạt chết!"
Mọi người ẩn thân ở nơi này, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc cũng an toàn.
"Ta chỉ kỳ quái một chuyện...ngươi có thể trở về ta không kỳ quái, nhưng ta chỉ kỳ quái, người vừa thoát ra, rõ ràng lập tức chạy tới chỗ chúng ta ẩn thân, nhưng vì sao người của Lệ gia lại đồng loạt đuổi về hướng bắc? Hơn nữa, rõ ràng còn có mục tiêu?"
Hình Nhất nhíu mày hỏi. Đối với chuyện này, hắn thật sự không hiểu.
Nếu như có người dụ địch nhân rời đi... Vậy nơi này ít nhất phải thiếu đi một người mới đúng.... Nhưng bây giờ lại không thiếu một người... hơn nữa, người của Lệ gia cũng không phải kẻ ngu, đối phương chỉ đào tẩu một người thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cả đệ ngũ quan để đuổi theo!
"Việc này đương nhiên có nguyên nhân." Sở Dương cười cười, hàm hồ nói.
Mọi người thức thời, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sở Dương thở phào một hơi thật sâu.
Dụ người đi, đương nhiên là kiếm linh, cũng chỉ có kiếm linh mới có thể thực hiện chuyện này, tạo ra ảo ảnh chín người cùng nhau đào tẩu, đối với kiếm linh mà nói, thực hiện trong thời gian ngắn, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Ngay từ lúc đầu, Sở Dương đang có mục đích này, còn về phần hợp tác...
Đừng nói Lệ gia không tin hắn, Sở Dương cũng càng không tin tưởng hứa hẹn của Lệ gia! Ngay từ đầu, Sở Dương đã không nghĩ tới hợp tác!
Lần này mạo hiểm đánh cược một lần, đương nhiên bất ngờ, những cũng cực kỳ lớn mật!
Cũng may lần này tạo được một đường sinh cơ! Nếu ko thành công, Sở Dương cũng chỉ có thể mang người triệt thoái về phía sau thôi...
Tu vi Sở Dương cũng bị phong trụ!
Sở Dương hiện tại chỉ là một người bình thường, miễn cưỡng có thể hành động mà thôi, tuyệt đối không có nửa điểm khí lực. Cho dù là người thường, chưa từng tu luyện công phu bao giờ, chỉ cần thân thể cường tráng một chút là có thể đánh ngã được hắn!
Đây là điều Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ, Lệ Khinh Lôi cùng thừa nhận!
Đồng thời cũng là điều mà mọi người trong thiên hạ điều biết.
Chưa từng có người nào, dưới tình huống tu vi bị cấm chế, lại có thể bộc phát sức chiến đấu cường đại! Tuyệt đối không có!
Cho nên ba người rất yên tâm.
Rất đắc ý.
Sở Dương đã là con cá trên thớt, tùy ý đám người mình mổ xẻ.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, con cá trên thớt đó lại đột nhiên nhảy bật lên, hung hăng cắn người một cái? Điều này thật sự đến nằm mộng cũng không mộng ra được!
Nhưng ngay lúc này, chuyện mà nằm mộng cũng không mộng ra, lại xuất hiện nhay trước mắt.
Sở thiên ma đan điền bị khóa, tu vi bị phong, hai bả vai bị mình túm lấy, giờ khắc này lại đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, thê lương, tịch mịch, cường đại, uy mãnh, lăng lệ....
Tiếp đó, thân thể Sở Dương vươn lên thẳng tắp, trong mắt bắn ra một đạo mục quang không có cảm tình, lạnh lùng, coi chúng sinh như cỏ rác!
Cùng lúc đó, hai đạo kiếm quang rực rỡ mãnh liệt bắn ra!
Tất cả những điều này đều phát sinh giống như trong một giấc mộng, không có chút phòng bị nào!
Kiếm quang huy hoàng, lăng lệ! Coi thường tất cả!
Hai vị chí tôn bên người cùng lúc trúng kiếm!
"Cẩn thận!" Lúc này, thanh âm Lệ Khinh Lôi hoàn toàn bị chấn kinh thành rối gỗ, rốt cuộc mới truyền tới.
Hai người Lệ Khinh Phong Lệ Khinh Vũ đẫm máu bay ngược ra ngoài!
Trên lồng ngực mỗi người, đều có một lỗ máu thật lớn!
Trọng thương!
Kiếm linh phụ thể, xuất thủ trong nháy mắt, nhưng một là không thể bại lộ thôn phệ chi lực của Cửu Kiếp kiếm, hai là thời gian cấp bách, trước mặt còn có một vị thất phẩm chí tôn càng cường đại hơn chờ mình đánh lén.
Cho nên hai kiếm này, cũng không thể lấy được tính mạng hai vị chí tôn lục phẩm cường đại này.
Nhưng cho dù là thế, cũng đủ khiến hai người trọng thương rồi!
Kiếm quang như thác lũ, vừa vung tay, 999 kiếm hợp thành một dòng nước lũ, đâm tới người Lệ Khinh Lôi giống như thiểm điện phong bạo!
Lệ Khinh Lôi quát lớn một tiếng, vạn khởi chân khí chí tôn, phát động chí tôn khí trường, toàn lực phòng ngự!
Giờ khắc này, hắn căn bản không thể tiến công, chỉ có thể phòng ngự!
Phốc phốc phốc,..
Chỉ trong nháy mắt, bạch bào trên người Lệ Khinh Lôi đã rách nát!
Vô số máu tươi, tinh mịn giống như mưa bụi, không ngừng bắn ra. Chỉ trong nháy mắt, Lệ Khinh Lôi đã trúng hơn ba trăm kiếm!
Cả người hắn biến thành một com nhím máu!
Nhưng khí trường chí tôn của hắn rốt cuộc cũng bùng nổ!
Trong một tiếng thét dài, một cỗ khí lãng đột nhiên bùng nổ.
Sở Dương cũng không hi vọng xa vời, chỉ cần như vậy là giết được ba vị chí tôn! Hiện tại, kiếm linh phụ thể xong, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối chiến chí tôn ngũ phẩm. Có thể trọng thương hai vị chí tôn lục phẩm đã là kinh hỉ ngoài ý muốn rồi!
Về phần Lệ Khinh Lôi, kiếm linh hiện tại cho dù dựa vào Cửu Kiếp kiếm, cũng chỉ có thể phá vỡ một tầng phòng ngự mỏng manh thôi!
Chí tôn thất phẩm, đó là cao thủ đã vượt qua ranh giới tiên phàm. Kiếm linh bây giờ còn xa mới là đối thủ!
Cho nên, sau một đợt công kích liên hoàn, không đợi ba người Lệ Khinh Lôi phục hồi lại tinh thần, thân thể Sở Dương đã bay lên trời, một tiếng kinh lôi nổ vang, hóa thành một đạo kiếm quang lăng lệ, phá tan trướng bồng, dùng tốc độ nhanh nhất lao vụt ra ngoài.
Khi Sở Dương bay ra ngoài, hai người Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ vẫn còn bay trên không trung, chưa kịp chạm xuống đất. Lệ Khinh Lôi thì đang toàn lực chống đỡ, lui về đằng sau....
Thế công của đối phương lăng lệ, lại bạo phát quá bất ngờ, mà càng chết người chính là, kiếm còn là thần khí chém sắt như bùn!
Lệ Khinh Lôi chỉ có thể uất ức phòng ngực. trong thời điểm như vậy, căn bản không dám mở miệng nói chuyện!
Bởi vì một khi mở miệng, không khí tràn vào phổi, kiếm khí của đối phương lập tức có thể tiến vào thân thể mình, xoắn nát toàn bộ nội tạng thành bùn nhão.
Hắn chỉ có thể trở mắt nhìn Sở Dương hóa thành một đạo kiếm quang bay vụt ra ngoài như thiểm điện, thân thể thì vẫn đang lui về phía sau, sắc mặt đỏ bừng...
Lui lại hai bước mới có thể đứng lại, hét lớn một tiếng: "Tiểu bối đê tiện! Ngươi muốn chết!"
Thân hình chợt lóe, Lệ Khinh Lôi đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này, hai người Lệ Khinh Phong và Lệ Khinh Vũ mới rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh!
Lệ Khinh Lôi dùng tốc độ cao nhất đuổi theo, giờ khắc này, lửa giận trong lòng hắn đã lên tới đỉnh điểm! Chỉ cần thêm một chút nữa là thân thể hắn có thể bị chính lửa giận của bản thân khiến cho nổ tung!
Thật sự là quá giận rồi!
Người ta thường nói, lật thuyền trong mương. còn Lệ Khinh Lôi lại càng thê thảm hơn, hắn không thể nói là lật thuyền trong mương, mà phải nói là lật hàng không mẫu hạm trong cống!
Hành tẩu giang hồ mấy ngàn năm, có bao giờ phải chịu uất ức như vậy? Có khi nào bị người ta bỡn cợt như thế? Có khi nào bị người ta đánh cho thành quần manh áo rách, thương tích đầy mình?
Làm sao có thể không nổi giận? Làm sao có thể không nổi cơn lôi đình?
"Ta không giết ngươi, thề không làm người...". Thanh âm Lệ Khinh Lôi chấn động thương khung đại địa.
Thanh âm Sở Dương từ xa xa truyền tới: "Giết ta? Ngươi cứ đuổi được ta rồi hãy nói! Ha ha ha... Ta thừa nhận ta không ra được Tây Bắc. Nhưng nếu ta tiến sâu Tây Bắc, ngươi làm gì được ta? Cho dù ta ngủ đông ở Tây Bắc mười năm tám năm, ngươi có thể làm gì ta?"
Thanh âm tuy rõ ràng, nhưng cũng rất xa xôi.
Bên ngoài, các vị chí tôn trố mắt ngây người, còn chưa kịp phản ứng, đây là chuyện gì?
Lệ Khinh Lôi tung người bay lên giữa không trung, nhìn thấy một đạo bạch ảnh biến thành một đạo bạch tuyến trong gió tuyết xa xa, thét lên một tiếng: "Đi!"
Hai bên lập tức xuất hiện mấy đạo thân ảnh, bám theo đạo bạch ảnh kia, chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Đuổi theo! Đồ ngu ngốc!"
Lệ Khinh Lôi thật sự tức tới hộc máu rồi. Bao nhiêu người ẩn nấp ngay trước đệ ngũ quan như vậy, gần trong gang tốc, chỉ cần dùng thần thức tra xét một cái là có thể tìm ra.
Sỉ nhục!
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
"Đuổi theo! Giết bọn chúng cho ta!" Lệ Khinh Lôi điên cuồng thét dài, thân hình lao thẳng về phía trước như một tia chớp, phát ra mệnh lệnh triệu tập: "Phía trước chú ý... Địch nhân đang xông ngược về Tây Bắc! Lập tức chặn lại!"
"Trái phải chú ý! Lập tức bao vây!"
"Tất cả nhân viên, sử dụng thần thức tra xét!"
"Tất cả chí tôn, sử dụng thần niệm phong tỏa không gian!"
"Lập tức! Lập tức! Bà nội nó, nhanh lênnnnn!!!'
Theo Lệ Khinh Lôi điên cuồng bố trí, vô số bạch y nhân liên tục xuất hiện, ném đại trụ trên người xuống, từ trong huyệt động nhảy ra, đứng trên không trung thì trực tiếp bay thẳng đi,
Hai vị chí tôn vội vàng ôm lấy Lệ Khinh Vũ và Lệ Khinh Phong đang hôn mê, nhanh chóng đuổi theo!
Tung tích địch nhân đã xuất hiện, hơn nữa còn lộ diện ngay trước mặt, bây giờ còn không toàn lực đuổi giết thì c̣òn đợi tới khi nào?
Hô một tiếng, phong vân biến sắc!
Vô số bạch y nhân giống như đằng vân giá vũ lao thẳng vào trong phong tuyết mờ mịt.
Đệ ngũ quan vừa rồi còn đề phòng sâm nghiêm, giờ phút này đã biến thành một vùng dất trống không.
"Mau!" Mộ tthanh âm trầm thấp giống như phong tuyết thì thầm, khe khẽ vang lên. Dồn dập nói: "Đây là sinh cơ duy nhất của chúng ta!"
Chín thân ảnh lướt đi nhanh như chớp, áp sát mặt đất mà bay, giống như một làn khói, nháy mắt đã vượt qua đệ ngũ quan. Ngay sau đó, đến dừng lại một khắc cũng không, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trong vực sâu ngàn trượng mà chí tôn Lệ gia đào ra.
Dưới vực sâu, tất cả đều đã bị đóng băng, phía dưới tầng băng, chính là dòng nước chảy.
Cửu Kiếp kiếm khẽ vung lên, chín người lập tức tiến vào trong tầng băng giống như cá chạch, tiếp đó bám vào trên nham bích, dừng lại ở nơi này.
Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương vô thanh vô tức khoét xuống một tảng đá lớn bằng cái bể cá ở nơi này, dài năm trượng, vận công nhấc ra, tiếp đó quăng tảng đá này ra sau, Ngụy Vô Nhan vững vàng tiếp lấy.
Sở Dương lại tiến vào huyệt động.
Từng tảng đá một bị ném ra...
Mấy tảng đá được đặt dưới tầng băng không một tiếng động, lặng lẽ dùng chân giẫm một cái... Tảng đá liền chìm sâu vào trong nước bùn, không nhìn thấy tăm hơi đâu nữa...
Đại tuyết trên bầu trời không ngừng rơi xuống, ngay cả tầng băng cũng bị che kín rồi...
Bên dưới vực sâu đã xuất hiện một cái động thật lớn, đủ để chứa hai mươi người ẩn thân.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào, Ngụy Vô Nhan là người cuối cùng tiến vào, tiếp đó lại dùng khối đá ban đầu, nhẹ nhàng lắp vào, che kín động khẩu. Từ bên ngoài nhìn vào, cho dù là xuống dưới tầng băng nhìn, cũng không thể thấy chút dấu vết nào.
Sở Dương thay thế vị trí của Ngụy Vô Nhan, Cửu Kiếp kiếm cẩn thận khoét một khe hở nhỏ xíu trên tảng đá đó.
"Vì sao phải khoét một khe hở?" Thành Độc Ảnh có chút nghi hoặc.
"Hô hấp!" Sở Dương trợn trắng mắt: "Chúng ta phải ở dưới đất rất lâu, không có chút khe hở này, chí tôn cũng bị ngạt chết!"
Mọi người ẩn thân ở nơi này, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc cũng an toàn.
"Ta chỉ kỳ quái một chuyện...ngươi có thể trở về ta không kỳ quái, nhưng ta chỉ kỳ quái, người vừa thoát ra, rõ ràng lập tức chạy tới chỗ chúng ta ẩn thân, nhưng vì sao người của Lệ gia lại đồng loạt đuổi về hướng bắc? Hơn nữa, rõ ràng còn có mục tiêu?"
Hình Nhất nhíu mày hỏi. Đối với chuyện này, hắn thật sự không hiểu.
Nếu như có người dụ địch nhân rời đi... Vậy nơi này ít nhất phải thiếu đi một người mới đúng.... Nhưng bây giờ lại không thiếu một người... hơn nữa, người của Lệ gia cũng không phải kẻ ngu, đối phương chỉ đào tẩu một người thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cả đệ ngũ quan để đuổi theo!
"Việc này đương nhiên có nguyên nhân." Sở Dương cười cười, hàm hồ nói.
Mọi người thức thời, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sở Dương thở phào một hơi thật sâu.
Dụ người đi, đương nhiên là kiếm linh, cũng chỉ có kiếm linh mới có thể thực hiện chuyện này, tạo ra ảo ảnh chín người cùng nhau đào tẩu, đối với kiếm linh mà nói, thực hiện trong thời gian ngắn, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Ngay từ lúc đầu, Sở Dương đang có mục đích này, còn về phần hợp tác...
Đừng nói Lệ gia không tin hắn, Sở Dương cũng càng không tin tưởng hứa hẹn của Lệ gia! Ngay từ đầu, Sở Dương đã không nghĩ tới hợp tác!
Lần này mạo hiểm đánh cược một lần, đương nhiên bất ngờ, những cũng cực kỳ lớn mật!
Cũng may lần này tạo được một đường sinh cơ! Nếu ko thành công, Sở Dương cũng chỉ có thể mang người triệt thoái về phía sau thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.