Quyển 8 - Chương 290: Sở Dương trả thù!
Phong Lăng Thiên Hạ
27/04/2017
Mộng Vô Nhai trong đời, hơn mười vạn năm qua, kinh
lịch đâu chỉ trăm ngàn trận chiến? Lão còn chưa từng cúi đầu với bất cứ
địch nhân nào nhưng lần này, khi chống lại Sở Dương lão thật tâm không
thể ra sức.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn mất đi lòng tin chiến đấu, cảm thấy tự đáy lòng tâm lực quá mệt mỏi, vô lực tái chiến. Cũng không muốn tái chiến nữa!
Đối mặt với đối thủ nhỏ hơn mình mấy chục vạn năm tuổi, lúc ban đầu thậm chí bất quá chi coi là con kiến hôi nhỏ yếu mà nay Mộng Vô Nhai đã hoàn toàn thúc thủ vô sách.
Nêu là một chọi một quyết chiến, Mộng Vô Nhai ngay cả lực không địch lại thì cũng không trở thành mất tự tin như thế.
Nhưng hiện tại vấn đề chân chính là: Mình mang theo một vạn tinh nhuệ đại quân đến đây bắt Sở Dương!
Trong khi đó Sở Dương chỉ có ba bốn trăm người thủ hạ mà thôi! Mình vô luận ở mặt nào cũng chiếm được tuyệt đối ưu thế, thậm chí là tuyệt đối thắng thế!
Tất cả chỗ dựa của Sở Dương đều nhất nhất bị gạt bỏ, cũng chỉ còn lại có một mình chiến đấu hãng hái, chiến đấu đến chết mới thôi, theo đạo lý mà nói, đây quả thực là cầm quả núi lớn đập 1 con muỗi, giết gã dùng tới Đồ long đao!
Nhưng điều làm cho người ta trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ba bốn trăm người này mình cả thảy tổn thất hơn tám phần binh mã vẫn không có được thắng lợi cuối cùng! Đối phương vẫn đang ở hạ phong, một mực chạy trốn, mình vẫn chiếm được thượng phong, vẫn luôn là người đuổi giết, song ở trên đoạn đường đuổi giết này, người của đối phương mặc dù đã ở giảm bớt, người cạnh mình cũng giảm bớt, hơn nữa còn là kịch liệt giảm bớt!
Cho tới hôm nay, trận tử vong đuổi giết này không giải thích được biến thành cơ hội làm cho Sở Dương uy danh hiển hách. Kẻ vốn là căn bản là con kiến hôi trong mắt mình, một đường đột phá, cuối cùng bị mình đuổi tới Thiên Nhân cấp tu vi! Một cuộc lên cấp dẫn đến Thiên Phạt lôi kiếp, biến thành siêu cấp lợi khí tàn sát Mặc Vân Thiên quân sĩ!
Tám ngàn đệ tử đã chôn xương ở Đông Hoàng Thiên!
Tám ngàn đệ tử đó!
Mỗi lần nghĩ đến mấy cái chữ này, Mộng Vô Nhai cảm thấy đau lòng như cắt, gan như muốn nứt.
Đợi đến tận mắt nhìn được Sở Dương sau Thiên Phạt lại một lần nữa tàn sát rất nhiều Mặc Vân Vệ thì Mộng Vô Nhai trong lúc giật mình hiểu ra một chuyện: Sở Dương mặc dù vẫn chỉ là mới vừa đột Phá Thiên Nhân cấp, nhưng hắn đã có thể vượt cấp giết người, thậm chí là dùng năng lực lấy ít địch nhiều! Lực chiến đấu của hắn đã không thể dùng ánh mắt bình thường để phán đoán nữa!
Hơn nữa hắn còn có một thanh thần binh lợi khí Thiên Hạ vô song hỗ trợ! Coi như là Thiên nhân cấp đỉnh tầng thứ cao thủ cũng đã không còn là đối thủ của Sở Dương nữa, thậm chí là không chịu nổi một kiếm oai kia!
Hiện tại binh lực của phe mình, nếu như còn muốn bắt giết Sở Dương, trừ phi là mình tự thân động thủ, ở vào trạng thái vạn toàn mình hoặc là có thể bằng vào tu vi Thánh nhân mà chiến thắng Sở Dương!
Đáng tiếc, cái này chỉ có thể là một cái ý tưởng, bởi vì chính mình bây giờ thân chịu trọng thương, căn bản là không thể ra tay, về phần nói đợi đến lúc mình khôi phục lại thì bên Sở Dương, Kiếp Nạn Thần hồn kia đoán chừng cũng đã khôi phục, thậm chí không đợi đến khi mình khôi phục, Kiếp Nạn Thần hồn có lẽ đã khôi phục trước rồi.
Dù sao Kiếp Nạn Thần hồn kia lại không sợ bị thương tổn đến sinh mệnh, tốc độ khôi phục tuyệt đối so với mình còn nhanh hơn, chớ nói chỉ là nó còn có Thánh Nhân tầng thứ thực lực, vô luận từ phương diện nào mà nói, so với mình đều xuất sắc hơn!
Một khi không tốt, Kiếp Nạn Thần hồn sau khi phục hồi như cũ mà liên kết với Sở Dương thì phe Mặc Vân Thiên bên này sẽ có nguy cơ toàn quân bị diệt.
Nhưng nếu mình không tự ra tay, thuộc hạ của mình chỉ cần đối mặt Sở Dương, cũng chỉ có nghển cổ đợi giết!
Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại tổng hợp thực lực bên mình mặc dù so sánh với Sở Dương thì vẫn mạnh hơn mấy chục lần, nhưng đối với người này căn bản là không có nửa điểm biện pháp, thậm chí còn phải suy nghĩ làm như thế nào để không bị cái tai họa này từng bước như tằm ăn rỗi mài chết!
Vì tránh cho nguy cơ đó, cho dù không tình nguyện như thế nào, không cam lòng như thế nào cũng phải cầu viện!
Một tiếng thỉnh cầu tăng viện nói ra, Mộng Vô Nhai thật sâu thở dài, hắn biết rõ tình thế bất đắc dĩ mà phải làm nhưng vẫn vì tao ngộ lần này mà không khỏi ai thán không thôi!.
Ở bên cạnh Mộng Vô Nhai, mấy vị tướng quân khuôn mặt bi phẫn, ai nấy đỏ bừng cả khuôn mặt nói: “Tướng quân không nên a! Chúng ta còn có thể tái chiến! Chúng ta còn có đầy đủ nhân lực có thể thay đổi cục diện!”
“Chúng ta còn có thể tái chiến! Coi như là phải liều mạng cái mệnh này cũng phải đem Sở Dương bắt về quy án!”
“Tướng quân! Chúng ta không thể cứ như vậy buông tha cho!”
Ai cũng biết, lần thỉnh cầu tăng viện này đối với Mộng Vô Nhai mà
Nói có ý vị như thế nào, cái này bằng với cuộc đời Mộng Vô Nhai đã
Xuất hiện một vết nhơ lớn nhất, hơn nữa tuyệt không thể tẩy đi được!
“Toàn bộ cũng câm mồm cho ta!” Mộng Vô Nhai trầm thấp quát lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó xoay người sang chỗ khác ảm đạm nói: “Cứ làm theo lời ta bảo! Đây là mệnh lệnh!”
Mọi người nghe vậy thì tất cả đều ngây người như phỗng, cả phòng vẳng lặng, có mấy người tướng quân trong mắt nước mắt ào ra rốt cục đổ rào rào rơi xuống.
Tất cả sự kiêu ngạo, tất cả sự kiên trì, tất cả sự ương ngạnh, tất cả tín niệm, cũng vào giờ khắc này đều bị đánh nát bấy!
Tin cầu viện rốt cục đã phát ra. Tất cả mọi người như tượng bùn đất ngơ ngác đứng bất động; Thao thao chiến ý giống như đột nhiên bị rút đi vậy. Tất cả Tinh Khí Thần tựa hồ cũng theo sự kiêu ngạo kia biến mất mà biến mất theo.
“Tướng quân, kế tiếp chúng ta muốn làm sao làm đây?” Tên quân tham mưu có chút muốn khóc hỏi.
“Tiếp tục đuổi theo!” Mộng Vô Nhai thật sâu than thở nói: “Vô luận như thế nào, cũng không thể bỏ mục tiêu. Ngay cả chúng ta hiện tại đã không có năng lực bắt được Sở Dương, nhưng vẫn phải theo dõi hắn! Nếu như chúng ta hoàn toàn bỏ qua, kẻ đến sau làm sao có thể tìm được tung tích của hắn đây? Lần này chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức.”
“Dạ.”
Mộng Vô Nhai một câu nói kia đã chứng tỏ sự bất đắc dĩ cũng như sáng tỏ việc hắn bây giờ đối với việc bắt Sở Dương đã không còn nửa điểm lòng tin: ‘Ngay cả chúng ta hiện tại, đã không có năng lực bắt được Sở Dương nữa’.
Đối phương thực lực yếu hơn nhưng một đường đem đại quân ít nhất một vạn người và 1 nhân vật tu vi Thánh cấp làm cho chết gần hết và suy sụp.
Sự thật này làm cho Mộng Vô Nhai thậm chí cảm giác được một loại cảm giác sống không bằng chết!
“Trang chủ, chúng ta hiện tại muốn làm sao bây giờ đây? Đi về bên nào? Hay là vẫn dựa theo kế hoạch sớm định ra tiến hành sao?” Cuối cùng đánh xong một trận, nhất phương Sở Dương mọi người mệt mỏi nhưng người người cũng là tinh thần phấn chấn, ai nấy đều có cảm giác như được tái sinh lại!
Tại một khắc Sở Dương trở về kia, tất cả khó khăn khốn khổ, tựa hồ cũng đã theo gió phiêu tán đi mà tan thành mây khói.
Một cái chỗ dựa kiên cường có lực ở bên cạnh mình, còn có cái gì đáng giá hơn đây?!
Có hắn ở đây, chúng ta không cần sợ hãi, không sợ hãi trời, không sợ hãi đất, không sợ hãi hết thảy trên cõi đời này!
“Chúng ta đi về hướng nam.” Sở Dương nhẹ nhàng cười cười, nói: “Kế tiếp đoạn đường này có dễ dàng hơn rất nhiều, bất quá, chúng ta không thể phớt lờ, dù sao cái chúng ta đối mặt cũng không chỉ có 1 Mộng Vô Nhai hay một quân đội, mà là cả Mặc Vân Thiên. Bọn họ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ...”
“Đúng.” Bạch Vũ Thần lông mày hơi nhíu, nói: “Chúng ta mặc dù cũng có đột phá nhưng lực lượng cả Mặc Vân Thiên vẫn không phải là chúng ta có thể chính diện chống lại; Một lớp đuổi giết này mặc dù không có kết quả, nhưng nếu là một lớp mới tới thì thế cục chỉ sợ sẽ càng thêm hiểm ác!”
Sở Dương nhẹ nhàng gõ đầu, thần thái trịnh trọng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
“Nghỉ ngơi chốc lát rồi chúng ta tiếp tục lên đường!” Cuối cùng, Sở Dương vẫn đè xuống ý niệm này trong đầu phất tay nói.
Hiện tại tất cả đã cũng là người mình, tự nhiên là có thể không mạo hiểm thì tận lực không nên mạo hiểm.
“Dạ!”
Sở Dương bất quá thuận miệng ra lệnh một câu nhưng mọi người đều nghiêm nghị đứng lên, đứng nghiêm tuân mệnh!
Trong mấy ngày kế tiếp, chuyến đi của Sở Dương có thể nói là xuôi gió xuôi nước, mặc dù cũng có thể nhận thấy được đội ngũ Mộng Vô Nhai vẫn đang theo sau đuôi, còn đang lục soát, nhưng so sánh với mấy ngày hôm trước thì rõ ràng có bất đồng cực lớn.
Đây là một loại hiện tượng rất rõ ràng.
Trong dĩ vãng vài ngày trước, trong vòng một ngày ít nhất cũng có vài lần tao ngộ chiến đấu, nhiều thời điểm thậm chí là mười mấy lần, liên tiếp chiến đấu, hoàn toàn không có dừng lại nghỉ. Nhưng trong mấy ngày này, ngay cả một lần tao ngộ chiến cũng không có. Thậm chí có hai lần, Mộng Vô Nhai rõ ràng đã phát hiện ra tung tích đám người Sở Dương nhưng lại không có đuổi theo chiến đấu, ngược lại còn nhẹ nhàng bỏ qua.
“Tình huống này, dường như có chút không đúng.” Xa Hức Sơ cùng Bạch Vũ Thần tìm Sở Dương thương lượng nói.
“Đúng là có chút không đúng.” Sở Dương nhướng mày, trong lúc nhất thời cũng có mấy phần trăm mối vẫn không có cách giải, sau khi trầm tư một hồi lâu thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nổi lên một cái ý niệm trong đầu vốn là tuyệt đối không nên nghĩ tới nói: “Chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ cái gì, Sở Dương cũng không có nói rõ ràng. Nhưng buổi tối hôm đó, Sở Dương suất lĩnh mọi người quay đầu giết trở về!
Hắn mang theo ba mươi ba người còn sống giống như đầu đao nhọn xông ào vào trận doanh của Mặc Vân vệ bên này, nghiêng trời lệch đất đại sát sau đó thong dong rút đi.
Mặc Vân vệ một đường tới nay vẫn cũng chiếm cứ thượng phong, vẫn duy trì ưu thế, ở trong lòng bọn họ, ngay cả luân phiên hao tổn, nhưng lẫn nhau ưu khuyết xu thế nhưng không thay đổi quá, cho nên căn bản cũng không có nghĩ tới, dưới tình huống như thế, Sở Dương lại dám phản nhào đầu về phía trước, thậm chí là chủ động giết qua!
Đợi đến khi đám người Mộng Vô Nhai ở phía sau nghe tin chạy tới thì chỉ thấy được thi hài đầy đất, máu me đỏ lòm.
Hơn một trăm vị Mặc Vân vệ bỏ mạng trong lần Sở Dương đột kích đánh lén này!
“Thật can đảm! Thật sự là khinh người quá đáng!” Mộng Vô Nhai giận đến tức sùi bọt mép, hận không đem Sở Dương bắt lấy thiên đao vạn quả, lăng trì phân thây.
Lúc trước cũng biết tính Sở Dương chính là tuyệt không thiệt thòi, có thù tất báo nhưng Mộng Vô Nhai làm sao cũng không nghĩ tới, Sở Dương lại có thù tất báo đến trình độ này.
Chẳng qua là để cho hắn mới vừa thở hổn hển được mấy hơi thở mà thôi, Sở Dương ngươi không quý trọng cơ hội khó được như vậy, nên tranh thủ điều chỉnh thân thể mà cầu bình an vô sự, nhưng trăm triệu lần không có nghĩ đến tai họa này lại cứ như vậy khẩn cấp quay đầu trả thù ngay!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn mất đi lòng tin chiến đấu, cảm thấy tự đáy lòng tâm lực quá mệt mỏi, vô lực tái chiến. Cũng không muốn tái chiến nữa!
Đối mặt với đối thủ nhỏ hơn mình mấy chục vạn năm tuổi, lúc ban đầu thậm chí bất quá chi coi là con kiến hôi nhỏ yếu mà nay Mộng Vô Nhai đã hoàn toàn thúc thủ vô sách.
Nêu là một chọi một quyết chiến, Mộng Vô Nhai ngay cả lực không địch lại thì cũng không trở thành mất tự tin như thế.
Nhưng hiện tại vấn đề chân chính là: Mình mang theo một vạn tinh nhuệ đại quân đến đây bắt Sở Dương!
Trong khi đó Sở Dương chỉ có ba bốn trăm người thủ hạ mà thôi! Mình vô luận ở mặt nào cũng chiếm được tuyệt đối ưu thế, thậm chí là tuyệt đối thắng thế!
Tất cả chỗ dựa của Sở Dương đều nhất nhất bị gạt bỏ, cũng chỉ còn lại có một mình chiến đấu hãng hái, chiến đấu đến chết mới thôi, theo đạo lý mà nói, đây quả thực là cầm quả núi lớn đập 1 con muỗi, giết gã dùng tới Đồ long đao!
Nhưng điều làm cho người ta trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, ba bốn trăm người này mình cả thảy tổn thất hơn tám phần binh mã vẫn không có được thắng lợi cuối cùng! Đối phương vẫn đang ở hạ phong, một mực chạy trốn, mình vẫn chiếm được thượng phong, vẫn luôn là người đuổi giết, song ở trên đoạn đường đuổi giết này, người của đối phương mặc dù đã ở giảm bớt, người cạnh mình cũng giảm bớt, hơn nữa còn là kịch liệt giảm bớt!
Cho tới hôm nay, trận tử vong đuổi giết này không giải thích được biến thành cơ hội làm cho Sở Dương uy danh hiển hách. Kẻ vốn là căn bản là con kiến hôi trong mắt mình, một đường đột phá, cuối cùng bị mình đuổi tới Thiên Nhân cấp tu vi! Một cuộc lên cấp dẫn đến Thiên Phạt lôi kiếp, biến thành siêu cấp lợi khí tàn sát Mặc Vân Thiên quân sĩ!
Tám ngàn đệ tử đã chôn xương ở Đông Hoàng Thiên!
Tám ngàn đệ tử đó!
Mỗi lần nghĩ đến mấy cái chữ này, Mộng Vô Nhai cảm thấy đau lòng như cắt, gan như muốn nứt.
Đợi đến tận mắt nhìn được Sở Dương sau Thiên Phạt lại một lần nữa tàn sát rất nhiều Mặc Vân Vệ thì Mộng Vô Nhai trong lúc giật mình hiểu ra một chuyện: Sở Dương mặc dù vẫn chỉ là mới vừa đột Phá Thiên Nhân cấp, nhưng hắn đã có thể vượt cấp giết người, thậm chí là dùng năng lực lấy ít địch nhiều! Lực chiến đấu của hắn đã không thể dùng ánh mắt bình thường để phán đoán nữa!
Hơn nữa hắn còn có một thanh thần binh lợi khí Thiên Hạ vô song hỗ trợ! Coi như là Thiên nhân cấp đỉnh tầng thứ cao thủ cũng đã không còn là đối thủ của Sở Dương nữa, thậm chí là không chịu nổi một kiếm oai kia!
Hiện tại binh lực của phe mình, nếu như còn muốn bắt giết Sở Dương, trừ phi là mình tự thân động thủ, ở vào trạng thái vạn toàn mình hoặc là có thể bằng vào tu vi Thánh nhân mà chiến thắng Sở Dương!
Đáng tiếc, cái này chỉ có thể là một cái ý tưởng, bởi vì chính mình bây giờ thân chịu trọng thương, căn bản là không thể ra tay, về phần nói đợi đến lúc mình khôi phục lại thì bên Sở Dương, Kiếp Nạn Thần hồn kia đoán chừng cũng đã khôi phục, thậm chí không đợi đến khi mình khôi phục, Kiếp Nạn Thần hồn có lẽ đã khôi phục trước rồi.
Dù sao Kiếp Nạn Thần hồn kia lại không sợ bị thương tổn đến sinh mệnh, tốc độ khôi phục tuyệt đối so với mình còn nhanh hơn, chớ nói chỉ là nó còn có Thánh Nhân tầng thứ thực lực, vô luận từ phương diện nào mà nói, so với mình đều xuất sắc hơn!
Một khi không tốt, Kiếp Nạn Thần hồn sau khi phục hồi như cũ mà liên kết với Sở Dương thì phe Mặc Vân Thiên bên này sẽ có nguy cơ toàn quân bị diệt.
Nhưng nếu mình không tự ra tay, thuộc hạ của mình chỉ cần đối mặt Sở Dương, cũng chỉ có nghển cổ đợi giết!
Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại tổng hợp thực lực bên mình mặc dù so sánh với Sở Dương thì vẫn mạnh hơn mấy chục lần, nhưng đối với người này căn bản là không có nửa điểm biện pháp, thậm chí còn phải suy nghĩ làm như thế nào để không bị cái tai họa này từng bước như tằm ăn rỗi mài chết!
Vì tránh cho nguy cơ đó, cho dù không tình nguyện như thế nào, không cam lòng như thế nào cũng phải cầu viện!
Một tiếng thỉnh cầu tăng viện nói ra, Mộng Vô Nhai thật sâu thở dài, hắn biết rõ tình thế bất đắc dĩ mà phải làm nhưng vẫn vì tao ngộ lần này mà không khỏi ai thán không thôi!.
Ở bên cạnh Mộng Vô Nhai, mấy vị tướng quân khuôn mặt bi phẫn, ai nấy đỏ bừng cả khuôn mặt nói: “Tướng quân không nên a! Chúng ta còn có thể tái chiến! Chúng ta còn có đầy đủ nhân lực có thể thay đổi cục diện!”
“Chúng ta còn có thể tái chiến! Coi như là phải liều mạng cái mệnh này cũng phải đem Sở Dương bắt về quy án!”
“Tướng quân! Chúng ta không thể cứ như vậy buông tha cho!”
Ai cũng biết, lần thỉnh cầu tăng viện này đối với Mộng Vô Nhai mà
Nói có ý vị như thế nào, cái này bằng với cuộc đời Mộng Vô Nhai đã
Xuất hiện một vết nhơ lớn nhất, hơn nữa tuyệt không thể tẩy đi được!
“Toàn bộ cũng câm mồm cho ta!” Mộng Vô Nhai trầm thấp quát lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó xoay người sang chỗ khác ảm đạm nói: “Cứ làm theo lời ta bảo! Đây là mệnh lệnh!”
Mọi người nghe vậy thì tất cả đều ngây người như phỗng, cả phòng vẳng lặng, có mấy người tướng quân trong mắt nước mắt ào ra rốt cục đổ rào rào rơi xuống.
Tất cả sự kiêu ngạo, tất cả sự kiên trì, tất cả sự ương ngạnh, tất cả tín niệm, cũng vào giờ khắc này đều bị đánh nát bấy!
Tin cầu viện rốt cục đã phát ra. Tất cả mọi người như tượng bùn đất ngơ ngác đứng bất động; Thao thao chiến ý giống như đột nhiên bị rút đi vậy. Tất cả Tinh Khí Thần tựa hồ cũng theo sự kiêu ngạo kia biến mất mà biến mất theo.
“Tướng quân, kế tiếp chúng ta muốn làm sao làm đây?” Tên quân tham mưu có chút muốn khóc hỏi.
“Tiếp tục đuổi theo!” Mộng Vô Nhai thật sâu than thở nói: “Vô luận như thế nào, cũng không thể bỏ mục tiêu. Ngay cả chúng ta hiện tại đã không có năng lực bắt được Sở Dương, nhưng vẫn phải theo dõi hắn! Nếu như chúng ta hoàn toàn bỏ qua, kẻ đến sau làm sao có thể tìm được tung tích của hắn đây? Lần này chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức.”
“Dạ.”
Mộng Vô Nhai một câu nói kia đã chứng tỏ sự bất đắc dĩ cũng như sáng tỏ việc hắn bây giờ đối với việc bắt Sở Dương đã không còn nửa điểm lòng tin: ‘Ngay cả chúng ta hiện tại, đã không có năng lực bắt được Sở Dương nữa’.
Đối phương thực lực yếu hơn nhưng một đường đem đại quân ít nhất một vạn người và 1 nhân vật tu vi Thánh cấp làm cho chết gần hết và suy sụp.
Sự thật này làm cho Mộng Vô Nhai thậm chí cảm giác được một loại cảm giác sống không bằng chết!
“Trang chủ, chúng ta hiện tại muốn làm sao bây giờ đây? Đi về bên nào? Hay là vẫn dựa theo kế hoạch sớm định ra tiến hành sao?” Cuối cùng đánh xong một trận, nhất phương Sở Dương mọi người mệt mỏi nhưng người người cũng là tinh thần phấn chấn, ai nấy đều có cảm giác như được tái sinh lại!
Tại một khắc Sở Dương trở về kia, tất cả khó khăn khốn khổ, tựa hồ cũng đã theo gió phiêu tán đi mà tan thành mây khói.
Một cái chỗ dựa kiên cường có lực ở bên cạnh mình, còn có cái gì đáng giá hơn đây?!
Có hắn ở đây, chúng ta không cần sợ hãi, không sợ hãi trời, không sợ hãi đất, không sợ hãi hết thảy trên cõi đời này!
“Chúng ta đi về hướng nam.” Sở Dương nhẹ nhàng cười cười, nói: “Kế tiếp đoạn đường này có dễ dàng hơn rất nhiều, bất quá, chúng ta không thể phớt lờ, dù sao cái chúng ta đối mặt cũng không chỉ có 1 Mộng Vô Nhai hay một quân đội, mà là cả Mặc Vân Thiên. Bọn họ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ...”
“Đúng.” Bạch Vũ Thần lông mày hơi nhíu, nói: “Chúng ta mặc dù cũng có đột phá nhưng lực lượng cả Mặc Vân Thiên vẫn không phải là chúng ta có thể chính diện chống lại; Một lớp đuổi giết này mặc dù không có kết quả, nhưng nếu là một lớp mới tới thì thế cục chỉ sợ sẽ càng thêm hiểm ác!”
Sở Dương nhẹ nhàng gõ đầu, thần thái trịnh trọng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
“Nghỉ ngơi chốc lát rồi chúng ta tiếp tục lên đường!” Cuối cùng, Sở Dương vẫn đè xuống ý niệm này trong đầu phất tay nói.
Hiện tại tất cả đã cũng là người mình, tự nhiên là có thể không mạo hiểm thì tận lực không nên mạo hiểm.
“Dạ!”
Sở Dương bất quá thuận miệng ra lệnh một câu nhưng mọi người đều nghiêm nghị đứng lên, đứng nghiêm tuân mệnh!
Trong mấy ngày kế tiếp, chuyến đi của Sở Dương có thể nói là xuôi gió xuôi nước, mặc dù cũng có thể nhận thấy được đội ngũ Mộng Vô Nhai vẫn đang theo sau đuôi, còn đang lục soát, nhưng so sánh với mấy ngày hôm trước thì rõ ràng có bất đồng cực lớn.
Đây là một loại hiện tượng rất rõ ràng.
Trong dĩ vãng vài ngày trước, trong vòng một ngày ít nhất cũng có vài lần tao ngộ chiến đấu, nhiều thời điểm thậm chí là mười mấy lần, liên tiếp chiến đấu, hoàn toàn không có dừng lại nghỉ. Nhưng trong mấy ngày này, ngay cả một lần tao ngộ chiến cũng không có. Thậm chí có hai lần, Mộng Vô Nhai rõ ràng đã phát hiện ra tung tích đám người Sở Dương nhưng lại không có đuổi theo chiến đấu, ngược lại còn nhẹ nhàng bỏ qua.
“Tình huống này, dường như có chút không đúng.” Xa Hức Sơ cùng Bạch Vũ Thần tìm Sở Dương thương lượng nói.
“Đúng là có chút không đúng.” Sở Dương nhướng mày, trong lúc nhất thời cũng có mấy phần trăm mối vẫn không có cách giải, sau khi trầm tư một hồi lâu thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, nổi lên một cái ý niệm trong đầu vốn là tuyệt đối không nên nghĩ tới nói: “Chẳng lẽ...”
Chẳng lẽ cái gì, Sở Dương cũng không có nói rõ ràng. Nhưng buổi tối hôm đó, Sở Dương suất lĩnh mọi người quay đầu giết trở về!
Hắn mang theo ba mươi ba người còn sống giống như đầu đao nhọn xông ào vào trận doanh của Mặc Vân vệ bên này, nghiêng trời lệch đất đại sát sau đó thong dong rút đi.
Mặc Vân vệ một đường tới nay vẫn cũng chiếm cứ thượng phong, vẫn duy trì ưu thế, ở trong lòng bọn họ, ngay cả luân phiên hao tổn, nhưng lẫn nhau ưu khuyết xu thế nhưng không thay đổi quá, cho nên căn bản cũng không có nghĩ tới, dưới tình huống như thế, Sở Dương lại dám phản nhào đầu về phía trước, thậm chí là chủ động giết qua!
Đợi đến khi đám người Mộng Vô Nhai ở phía sau nghe tin chạy tới thì chỉ thấy được thi hài đầy đất, máu me đỏ lòm.
Hơn một trăm vị Mặc Vân vệ bỏ mạng trong lần Sở Dương đột kích đánh lén này!
“Thật can đảm! Thật sự là khinh người quá đáng!” Mộng Vô Nhai giận đến tức sùi bọt mép, hận không đem Sở Dương bắt lấy thiên đao vạn quả, lăng trì phân thây.
Lúc trước cũng biết tính Sở Dương chính là tuyệt không thiệt thòi, có thù tất báo nhưng Mộng Vô Nhai làm sao cũng không nghĩ tới, Sở Dương lại có thù tất báo đến trình độ này.
Chẳng qua là để cho hắn mới vừa thở hổn hển được mấy hơi thở mà thôi, Sở Dương ngươi không quý trọng cơ hội khó được như vậy, nên tranh thủ điều chỉnh thân thể mà cầu bình an vô sự, nhưng trăm triệu lần không có nghĩ đến tai họa này lại cứ như vậy khẩn cấp quay đầu trả thù ngay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.