Quyển 8 - Chương 295: Song Hoàng Cái Thiên!
Phong Lăng Thiên Hạ
27/04/2017
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết tựa hồ cũng cảm thấy Phong Vũ nổi lên, Phong Lôi lấn tới.
Mặc Vân Thiên Đế lần này xuất binh hiển nhiên đã không phải là chỉ muốn đơn thuần tập nã Sở Dương, mà là muốn lập uy! Mộng Vô Nhai ngoài ý muốn thất bại, thanh danh của Mặc Vân Thiên trong nháy mắt mất sạch. Cả Mặc Vân Thiên đều không thể tiếp nhận được sỉ nhục như vậy!
Cho nên, Nguyên Thiên Hạn nhất định phải lấy thế Lôi Đình Vạn Quân nhất cử hủy diệt Sở Dương, hơn nữa còn muốn xác lập thanh danh Mặc Vân Thiên.
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết chấn động!
Mọi người, bao gồm Thánh Quân đại nhân, vào giờ khắc này đều đem ánh mắt tụ tập đến Vụ Giang, về phía Yêu Hoàng Thiên.
Song cũng chính tại vi diệu thời khắc này, bên Tử Tiêu Thiên chiến sự đột nhiên phát sinh kịch liệt biến hóa!
Bên kia có tin tức mới nhất truyền đến: Vực Ngoại Thiên Ma trải qua hơn trăm vạn năm thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, trong khoảng thời gian này bắt đầu có tiểu đả nháo, chuẩn bị đại cử xuất binh, ý đồ công chiếm mấy phương thiên địa nữa để sử dụng.
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, trong nháy mắt tiếng gió đột nhiên nổi
Tin tức kia làm cho ngay cả tin Mặc Vân Thiên cường thế xuất kích cũng bị lép vế.
Tuyết Lệ Hàn sau khi đưa tiễn Thánh Quân đại nhân xong lập tức nhanh chóng chạy tới Tử Hà thành. Nhưng sau khi đến, nhìn qua tình hình, nghe được tin tức thì Đông Hoàng Đế Quân giận tím mặt!
“Đồ hỗn trướng, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, sao ngươi lại đem chuyện làm thành như vậy?!” Nhìn Lam Đại tướng quân, Tuyết Lệ Hàn nổi giận, tay cơ hồ nắm lại thành quả đấm.
Lam Đại tướng quân đi theo Tuyết Lệ Hàn cũng đã được trăm vạn năm, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy Đế Quân đại nhân tức giận lớn như vậy. Huống chi là tức giận đối với mình!
Lam Đại tướng quân mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm trọng y! Mấu chốt nhất chính là, bản thân bản thân có chút ít hòa thượng sờ không được đầu óc, ta rốt cuộc là không hiểu, ta làm sao lại không cảm giác được ta làm sai cái gì?!
“Ta để ngươi ngăn cản Mặc Vân Thiên đại quân, ngươi đã ngăn cản như vậy sao?” Tuyết Lệ Hàn thanh âm lãnh lạnh nói: “Ta để ngươi bảo vệ Đông Hoàng Thiên, ngươi chính là tùy ý để người Mặc Vân Thiên chà đạp sơn hà mà gọi là bảo vệ sao?”
Lam Đại tướng quân cúi đầu chạm đất, trong lúc nhất thời hoàn toàn không dám nói gì.
Trong đại trưởng, cũng chỉ có ba vị tướng quân câm như hến, cả người run rẩy.
Những người khác thật sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi. Chợt lúc này trong chu vi mấy vạn dặm đột nhiên tràn đầy Đế Hoàng chi oai!
Phong vân biến sắc, Càn Khôn sầu thảm!
Tuyết Lệ Hàn Đế Hoàng giận dữ, đủ để ảnh hưởng đến thiên địa khí tức!
Mặc dù biết rõ chuyện căn bản cũng không có nghiêm trọng như Đế Quân đại nhân nói nhưng Lam Đại tướng quân vẫn đàng hoàng cúi đầu nhận lỗi, hắn rất rõ ràng Đế Quân đại nhân thịnh nộ như vậy, miễn cưỡng giải thích mới bất trí?
“Sở Dương hiện tại được xác nhận đã tiến vào đến địa giới Yêu Hoàng Thiên rồi hả?” Tuyết Lệ Hàn ngưng thanh hỏi.
“Vâng”
Tuyết Lệ Hàn ngửa đầu nhìn bầu trời, thật lâu không nói gì. Trong vòng ngàn dặm không khí tựa hồ ở trong nháy mắt hoàn toàn ngưng tụ cương thiết.
Xa xôi trên không trung, vô số người bất minh chưa kịp hiểu có chuyện gì thì trong lúc bất chợt phát hiện ra mình đã bị đóng băng trong không trung.
Không thể bay đi phía trước, không thể lui về sau, không thể đi lên trên, không thể đi xuống dưới!
Mới vừa rồi còn là một mảnh trời an toàn, trong lúc bất chợt ngay cả không gian cũng bị triệt để ngưng tụ!
Người người trong lòng kinh ngạc. Đây là tình huống gì?
Một hồi lâu sau, Tuyết Lệ Hàn rốt cục thở ra một hơi nói: “Thôi!”
Trong phạm vi không dưới vạn dặm, không gian bị phong tỏa trong lúc bất chợt “roạt” một tiếng giải khai; Giống như là thủy tinh đột nhiên vỡ vụn; Trong lúc này, bất kể là ai, chỉ cần là đang phi hành trên không trung thân thể đều cùng một thời gian hóa thành phấn vụn!
Ngay cả máu tươi cũng không còn chút nào!
Lam Đại tướng quân cảm giác sau lưng mồ hôi lạnh đã thành sông lớn, y phục sớm đã ướt đẫm, theo chéo áo tí tách rơi xuống.
“Nguyên Thù Đồ đã chết, Nguyên Thiên Hạn sẽ phải chém giết Sở Dương?! Nhưng nếu là Sở Dương chết!...” Tuyết Lệ Hàn nói tới đây, thanh âm đột nhiên dừng lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta đây sẽ chém giết Nguyên Thiên Hạn!”
Lam Đại tướng quân trong lòng nhảy lên! Ngay cả da trên đầu cũng toát ra mồ hôi lạnh, giờ khắc này mồ hôi lạnh ào xuống, thậm chí chảy vào trong đôi mắt cũng làm cho Lam Đại tướng quân thấy mắt chua xót.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ một chuyện!
Cho tới giờ khắc này hắn mới rốt cuộc hiểu rõ!
Lần hiểu ra này làm cho hắn hoàn toàn hối hận!
Lúc đầu Đế Quân đại nhân hết thảy thi thố, đối với mình ra lệnh từ trong xương cũng là vì muốn bảo vệ Sở Dương kia! Cái nhận tri này làm cho Lam Đại tướng quân sợ đến vỡ mặt!
Ngay từ đầu nhận tri của ta đã sai lầm rồi, lẫn lộn đầu đuôi, khó trách Đế Quân lại tức giận như vậy!
Sớm biết như thế, ta nơi nào còn trông nom cái gì Mộng Vô Nhai? Bất chấp tất cả trực tiếp đem Mộng Vô Nhai cùng một vạn người kia chôn ở nơi này mới đúng!
Ta thật là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời! Vì một cái Sở Dương mà Đế Quân đại nhân lại tính toán muốn làm rụng nhất phương Thiên Đế kia?!
Sở Dương kia đến tột cùng là người thể nào?
“Sở Dương...” Tuyết Lệ Hàn tựa hồ là đang giải thích hoặc là không đành lòng nhìn thấy vị thuộc hạ trung thành kia mê hoặc và thống khổ, rốt cục nhẹ giọng nói: “Sở Dương, là huynh đệ của ta!”
Hắn nhìn Lam Đại tướng quân thật sâu rồi nhẹ nhàng mà nói: “Là huynh đệ duy nhất của ta, là người duy nhất ta cho phép làm huynh đệ.”
Thanh âm của hắn rất bình thản, nhưng sự bình thản này rơi vào tai Lam Đại tướng quân cùng hai vị tướng quân kia thì cũng không khác gì tiếng sét đánh! Ai nấy đều là đầu váng mắt hoa thân thể liên tục lay động.
Sở Dương là huynh đệ của Ngôn Như Sơn, điểm này thì đám người Lam Đại tướng quân đã sớm biết, thậm chí còn ở sau lưng oán giận Ngôn Như Sơn, cũng không nghĩ mình là thân phận gì, lại cùng một tiểu nhân vật như vậy kết nghĩa, cũng không sợ hạ thấp thân phận mình sao!
Sở Dương này lại còn là huynh đệ của Đế Quân?!
Ông trời ạ? Đây là tình huống gì!
Lam Đại tướng quân thậm chí rất muốn tát cho mình một cái, ta lúc đầu làm sao lại không cùng Sở Dương thân cận hơn một chút!
Tuyết Lệ Hàn hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Nếu là Sở Dương đã chết..., ta đây..., chỉ sợ cũng sống không được bao lâu..
Nói xong, Tuyết Lệ Hàn phất tay áo đi ra.
Lam Đại tướng quân rốt cuộc cũng chịu đựng không được đả kích" như vậy, thân thể lung lay hai cái rồi đột nhiên đặt mông ngồi dưới đất, wow một tiếng phun ra một ngụm máu tươi!
Trong lúc nhất thời mặt như giấy vàng!
Sinh tử của Sở Dương hậu quả lại nghiêm trọng như thế?!
Sinh tử của hắn lại có thể liên quan đến Đế Quân tồn vong?
Điều này có thể sao? Không thể nào đâu!
Sao Đế Quân lại nói như vậy đây!
Trời ạ!
“Tội thần biết tội, tội thần sẽ đi ngay Yêu Hoàng Thiên, mang Sở Dương về! Thà rằng ta chết, cũng nhất định phải đưa Sở Dương còn sống trở về!” Lam Đại tướng quân hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên nói.
“Không cho phép đi!” Tuyết Lệ Hàn chạy ra ngoài trưởng gào to. Ba người đồng thời ngây người như phỗng.
Tại sao? Sở Dương đối với Đế Quân mà nói, ý nghĩa trọng đại như vậy, làm sao lại không cho chúng ta đi cứu viện đây?!
“Không cần đi...” Tuyết Lệ Hàn chậm rãi xoay người lại nói: “Lúc này chúng ta nếu đi, việc Sở Dương lúc trước vạn dặm bôn đào cũng trở nên hoàn toàn không có ý nghĩa! Hắn sở dĩ liều mạng chạy ra khỏi Đông Hoàng Thiên, ngoại trừ tránh né đại thù ra còn có một... Tầng hàm nghĩa khác... Ta hiểu!”
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Ta hiểu!”
Yêu Hoàng Thiên, Thiên Hậu cung.
Yêu Hậu một thân lạnh nhạt bạch y, ngồi ngay ngăn ở giữa Bạch Liên hoa, liên hoa kia tự hành chậm rãi chuyển động, trong đại điện tràn đầy một loại linh khí kỳ lạ chí cực.
Trong lúc bất chợt, trong đại điện bạch quang lóe lên nhưng ngay sau đó lại lâm vào trong cực đoan bóng tối, chỉ có từng ánh sao đột ngột sáng lên như sao trong đêm vậy.
“Cái Thiên? Hẳn là Cái Thiên rồi?!” Yêu Hậu chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn lên đại điện trước mặt mình nay hiện tại đã thành Hư Huyễn Tinh không
Cái Thiên, là là một loại thần hồn bí thuật cực kỳ đặc thù!
Chỉ có những thiên địa nhất phương chúa Tể thần hồn chiếu hình sang thiên địa khác mới có thể sinh ra tình huống như thế.
Trong nháy mắt này, chiếu hình như trở lại Hồng Hoang hư vô!
“Không biết là người nào hạ cố đến thăm ta, là vị lão bằng hữu nào đây?” Yêu Hậu trong mắt phượng lóe ra trong suốt bạch quang, thong dong nói, giọng nói mạn diệu vô cùng, tựa như trong đó hàm chứa vô hạn tình nghĩa.
Trong một mảnh khôn cùng Tinh Trần, một đạo thân ảnh áo đen chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi ra đứng ở trước mặt Yêu Hậu.
Người tới vóc người cao to, trên đầu đeo một cái kim quan đơn giản để buộc tóc, nhìn qua hắn chỉ chừng ba mươi tuổi, gương mặt giống như đao chém kiếm gọt, đường viền hoàn toàn rõ ràng! Một đôi tròng mắt lạnh lùng, tựa hồ hoàn toàn không mang theo nửa điểm tình cảm.
Hắn chắp tay đi ra, giống như là một Thần nhân cao cao tại thượng đi lại ở nhân gian quân lâm cõi trần.
Người trước mắt mặc dù chẳng qua là thần hồn chiếu hình, nhưng hết thảy đều giống hệt người chân thật!
Chỉ có nhân vật đạt tới cấp bậc của Cửu Đế Nhất Hậu thì mới có thể có được thần dị bản lãnh như vậy!
“Tâm Nhi, từ biệt mấy năm, ngươi những năm gần đây có mạnh khỏe không?” Hắc y nhân lạnh nhạt hỏi.
Yêu Hậu ngồi thẳng bất động, thản nhiên nói: “Ngươi còn chưa có chết sao, yên tĩnh như vậy, ta tự nhiên mạnh khỏe rồi! Nguyên Thiên Hạn, ngươi hôm nay tới nơi này của ta là muốn làm cái gì? Thật là thật can đảm! Lại dám tùy tiện phát động Cái Thiên? Ngươi không sợ ta phát động cấm chế nơi đây đem thần hồn chiếu hình của ngươi vĩnh viễn lưu lại nơi đây, làm cho toàn bộ nát bấy sao?”
Hắc y nhân kia chính là Mặc Vân Thiên Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn sử dụng bản thân chiếu hình đến.
Nguyên Thiên Hạn nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó bật cười, khẩu khí càng khinh nhu hòa hoãn nói: “Đôi ta bao nhiêu năm không gặp, không cần phải vừa thấy mặt đã hết sức căng thẳng như vậy, làm ta sợ đó? Không sợ đem ta hù dọa chạy mất sao?”
Yêu Hậu lạnh lùng nói: “Nói cứ như ta với ngươi có cái giao tình gì vậy..., thống khoái nói đi, ngươi đến nơi này của ta là có chuyện gï?”
Nguyên Thiên Hạn trầm mặc hạ xuống, nói: “Tâm Nhi thông tuệ mà, vô sự không lên điện tam bảo, Tâm'Nhi, ta lần này tới, đúng là có một chuyện muốn nhờ, muốn ngươi đáp ứng.”
Yêu Hậu chậm rãi ngẩng đầu lên, khẩu khí chợt trở nên lạnh thấu xương nói: “Nguyên Thiên Hạn, ngươi dám lần nữa kêu một tiếng 'Tâm Nhi sao, thử một chút đi?”
Trong đại điện, trong lúc bất chợt lâm vào cực độ băng hàn. Nguyên Thiên Hạn bất đắc dĩ cười cười, vung phất ống tay áo nói: “Cũng được, ta không gọi là được mà, chỉ khi ta yêu thích ngươi ta mới gọi ngươi như vậy mà.”
“Có lời gì nói mau, có rắm mau thả đi!” Yêu Hậu lạnh lùng nói: “Phóng xong, mau cút đi cho ta!”
Yêu Hậu nói chuyện rất không khách khí, nhưng Nguyên Thiên Hạn nhưng không tức giận chút nào, trên mặt thủy chung mang theo mấy phần ôn hòa và nụ cười.
Bọn họ những người này mỗi người quản một cái thiên địa, tại nơi riêng của mình xưng vương xưng bá, là nhất phương chí Tôn nhưng mỗi khi bọn hắn đặt chân đến thiên địa của những người khác thì chẳng khác nào dùng ông trời của mình áp chế thiên địa của người khác!
Cho nên mới có tên là Cái Thiên.
Yêu Hậu không khách khí như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
“Người của ta đã chia ra năm đường tiến vào Yêu Hoàng Thiên địa vực!” Nguyên Thiên Hạn lạnh nhạt nói: “Cử động lần này thật sự là mạo phạm tới Yêu Hậu, Bổn đế ở chỗ này tạ lỗi, ta lần này tới chính là muốn hướng về ngươi giải thích. Người của ta tiến vào Yêu Hoàng Thiên mục đích cũng chỉ là tới bắt một người tên là Sở Dương, tuyệt không phải muốn cùng Yêu Hoàng Thiên khai chiến. Chỉ cần bắt được người, người của ta lập tức rời đi, tuyệt không dừng lại nữa! Vì đền bù tổn thất cho các ngươi, sau này ta sẽ bồi thường cho Yêu Hậu ngươi một khối huyền ảo thiên bội coi như là tâm ý!”
Yêu Hậu chau mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Nguyên Thiên Hạn đã nói tiếp: “Người này giết con trai của ta, cho nên, hắn nhất định phải chết!”
Yêu Hậu ngay sau đó im lặng. Mối thù giết con!
“Thuộc hạ của ta tuyệt không dám chủ động cùng người Yêu Hoàng Thiên phát sinh xung đột, cho nên, nếu thật có chuyện gì xin mở một góc lưới.” Nguyên Thiên Hạn tư thái hạ rất thấp nhẹ giọng nói: “Nếu là, nếu là Yêu Hậu chịu tương trợ giúp ta một tay, Nguyên mỗ liền hứa hẹn có thiếu Yêu Hậu một cái nhân tình, ngày khác tất bồi.”
Yêu Hậu hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết chuyện này, ta sẽ châm chước.”
“Như thế thì đa tạ!” Nguyên Thiên Hạn quai hàm thủ mỉm cười nói: “Để tỏ lòng hồi báo, sau này nếu ngươi có chuyện muốn dùng đến Mặc Vân Thiên của Bổn đế, ta sẽ đồng ý với ngươi ba lần!”
Nói hết lời, thân ảnh Nguyên Thiên Hạn chậm rãi trở về, mãn Thiên Tinh không tựa hồ chợt trở về và co rút lại cấp tốc biến mất: Cuối cùng biển thành một điểm ánh sao lóe lên mà tiêu tán đi, thân ảnh Nguyên Thiên Hạn cũng đúng lúc một bước đi vào.
Cái Thiên Thần Thuật huyền ảo là như vậy.
Để cho thần hồn chiếu hình của Nguyên Thiên Hạn vượt qua vạn dặm xa xôi như người thật hiện tại nơi đất khách, cùng với Yêu Hậu đối diện nói chuyện.
Yêu Hậu ngồi thẳng bất động im lặng chẳng qua là trên trán cau lại mà có vài phần nghi ngờ.
“Con trai Nguyên Thiên Hạn lại bị Sở Dương này giết đi...” Yêu Hậu một mực ở trong cung, đã nhiều năm không để ý tới thế sự, chuyện lớn như vậy đến hiện tại còn không biết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Yêu Hậu đột nhiên khẽ mỉm cười nói:
“Người này chọc vào Nguyên Thiên Hạn, thật đúng là muốn xui xẻo.”
Đang suy nghĩ làm sao đem chuyện Nguyên Thiên Hạn nhờ giúp đỡ: Dù sao lần này Nguyên Thiên Hạn ưng thuận mấy điều kiện thật sự rất ưu đãi, hơn nữa tư thái còn là thấp như vậy.
Chẳng những làm cho Yêu Hậu rất động tâm mà trong lòng còn rất thoải mái.
“Người đâu...” Hai chữ này vừa muốn kêu đi ra thì trong lúc bất chợt trước mặt lại có một trận bạch quang lóe lên, nhưng ngay sau đó chính là một trận mờ mờ! Sau đó trong một mảnh mờ mờ này ánh sao trong suốt từ từ sáng lên.
Lây tu vi của Yêu Hậu mà vào giờ khắc này cũng cơ hồ là muốn văng tục!
Cái Thiên! Lại lại là Cái Thiên!
Chẳng lẽ hôm nay là phạm vào tà ư, trước sau không tới nửa canh giờ, Yêu Hoàng Thiên của lão nương cư nhiên bị người khác đè hai lần!
Trên trán Yêu Hậu rõ ràng nhô ra mấy đạo hắc tuyến, hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm: Thật sự coi lão nương cho rằng quả hồng mềm sao?
Bất quá, lần này là ai?
Nếu vẫn còn là Nguyên Thiên Hạn, Yêu Hậu đã chuẩn bị kỹ càng: Vậy thì trực tiếp một quyền đánh nát chiếu hình, quản cha ngươi hứa hẹn cái gì!
Ánh sao lặng lẽ chợt lóe lên rồi một cái thân ảnh màu trắng hiện ra, một người chắp hai tay sau lưng từ trong một mảnh Hồng Hoang tinh không thản nhiên đi ra. Một thân bạch y như tuyết, nho nhã mạch văn, nhưng mang theo một loại xu thế chúa Tể thiên địa hồn nhiên thiên thành.
Đông Hoàng!
Mặc Vân Thiên Đế lần này xuất binh hiển nhiên đã không phải là chỉ muốn đơn thuần tập nã Sở Dương, mà là muốn lập uy! Mộng Vô Nhai ngoài ý muốn thất bại, thanh danh của Mặc Vân Thiên trong nháy mắt mất sạch. Cả Mặc Vân Thiên đều không thể tiếp nhận được sỉ nhục như vậy!
Cho nên, Nguyên Thiên Hạn nhất định phải lấy thế Lôi Đình Vạn Quân nhất cử hủy diệt Sở Dương, hơn nữa còn muốn xác lập thanh danh Mặc Vân Thiên.
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết chấn động!
Mọi người, bao gồm Thánh Quân đại nhân, vào giờ khắc này đều đem ánh mắt tụ tập đến Vụ Giang, về phía Yêu Hoàng Thiên.
Song cũng chính tại vi diệu thời khắc này, bên Tử Tiêu Thiên chiến sự đột nhiên phát sinh kịch liệt biến hóa!
Bên kia có tin tức mới nhất truyền đến: Vực Ngoại Thiên Ma trải qua hơn trăm vạn năm thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, trong khoảng thời gian này bắt đầu có tiểu đả nháo, chuẩn bị đại cử xuất binh, ý đồ công chiếm mấy phương thiên địa nữa để sử dụng.
Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, trong nháy mắt tiếng gió đột nhiên nổi
Tin tức kia làm cho ngay cả tin Mặc Vân Thiên cường thế xuất kích cũng bị lép vế.
Tuyết Lệ Hàn sau khi đưa tiễn Thánh Quân đại nhân xong lập tức nhanh chóng chạy tới Tử Hà thành. Nhưng sau khi đến, nhìn qua tình hình, nghe được tin tức thì Đông Hoàng Đế Quân giận tím mặt!
“Đồ hỗn trướng, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, sao ngươi lại đem chuyện làm thành như vậy?!” Nhìn Lam Đại tướng quân, Tuyết Lệ Hàn nổi giận, tay cơ hồ nắm lại thành quả đấm.
Lam Đại tướng quân đi theo Tuyết Lệ Hàn cũng đã được trăm vạn năm, hoàn toàn chưa từng nhìn thấy Đế Quân đại nhân tức giận lớn như vậy. Huống chi là tức giận đối với mình!
Lam Đại tướng quân mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm trọng y! Mấu chốt nhất chính là, bản thân bản thân có chút ít hòa thượng sờ không được đầu óc, ta rốt cuộc là không hiểu, ta làm sao lại không cảm giác được ta làm sai cái gì?!
“Ta để ngươi ngăn cản Mặc Vân Thiên đại quân, ngươi đã ngăn cản như vậy sao?” Tuyết Lệ Hàn thanh âm lãnh lạnh nói: “Ta để ngươi bảo vệ Đông Hoàng Thiên, ngươi chính là tùy ý để người Mặc Vân Thiên chà đạp sơn hà mà gọi là bảo vệ sao?”
Lam Đại tướng quân cúi đầu chạm đất, trong lúc nhất thời hoàn toàn không dám nói gì.
Trong đại trưởng, cũng chỉ có ba vị tướng quân câm như hến, cả người run rẩy.
Những người khác thật sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi. Chợt lúc này trong chu vi mấy vạn dặm đột nhiên tràn đầy Đế Hoàng chi oai!
Phong vân biến sắc, Càn Khôn sầu thảm!
Tuyết Lệ Hàn Đế Hoàng giận dữ, đủ để ảnh hưởng đến thiên địa khí tức!
Mặc dù biết rõ chuyện căn bản cũng không có nghiêm trọng như Đế Quân đại nhân nói nhưng Lam Đại tướng quân vẫn đàng hoàng cúi đầu nhận lỗi, hắn rất rõ ràng Đế Quân đại nhân thịnh nộ như vậy, miễn cưỡng giải thích mới bất trí?
“Sở Dương hiện tại được xác nhận đã tiến vào đến địa giới Yêu Hoàng Thiên rồi hả?” Tuyết Lệ Hàn ngưng thanh hỏi.
“Vâng”
Tuyết Lệ Hàn ngửa đầu nhìn bầu trời, thật lâu không nói gì. Trong vòng ngàn dặm không khí tựa hồ ở trong nháy mắt hoàn toàn ngưng tụ cương thiết.
Xa xôi trên không trung, vô số người bất minh chưa kịp hiểu có chuyện gì thì trong lúc bất chợt phát hiện ra mình đã bị đóng băng trong không trung.
Không thể bay đi phía trước, không thể lui về sau, không thể đi lên trên, không thể đi xuống dưới!
Mới vừa rồi còn là một mảnh trời an toàn, trong lúc bất chợt ngay cả không gian cũng bị triệt để ngưng tụ!
Người người trong lòng kinh ngạc. Đây là tình huống gì?
Một hồi lâu sau, Tuyết Lệ Hàn rốt cục thở ra một hơi nói: “Thôi!”
Trong phạm vi không dưới vạn dặm, không gian bị phong tỏa trong lúc bất chợt “roạt” một tiếng giải khai; Giống như là thủy tinh đột nhiên vỡ vụn; Trong lúc này, bất kể là ai, chỉ cần là đang phi hành trên không trung thân thể đều cùng một thời gian hóa thành phấn vụn!
Ngay cả máu tươi cũng không còn chút nào!
Lam Đại tướng quân cảm giác sau lưng mồ hôi lạnh đã thành sông lớn, y phục sớm đã ướt đẫm, theo chéo áo tí tách rơi xuống.
“Nguyên Thù Đồ đã chết, Nguyên Thiên Hạn sẽ phải chém giết Sở Dương?! Nhưng nếu là Sở Dương chết!...” Tuyết Lệ Hàn nói tới đây, thanh âm đột nhiên dừng lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta đây sẽ chém giết Nguyên Thiên Hạn!”
Lam Đại tướng quân trong lòng nhảy lên! Ngay cả da trên đầu cũng toát ra mồ hôi lạnh, giờ khắc này mồ hôi lạnh ào xuống, thậm chí chảy vào trong đôi mắt cũng làm cho Lam Đại tướng quân thấy mắt chua xót.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ một chuyện!
Cho tới giờ khắc này hắn mới rốt cuộc hiểu rõ!
Lần hiểu ra này làm cho hắn hoàn toàn hối hận!
Lúc đầu Đế Quân đại nhân hết thảy thi thố, đối với mình ra lệnh từ trong xương cũng là vì muốn bảo vệ Sở Dương kia! Cái nhận tri này làm cho Lam Đại tướng quân sợ đến vỡ mặt!
Ngay từ đầu nhận tri của ta đã sai lầm rồi, lẫn lộn đầu đuôi, khó trách Đế Quân lại tức giận như vậy!
Sớm biết như thế, ta nơi nào còn trông nom cái gì Mộng Vô Nhai? Bất chấp tất cả trực tiếp đem Mộng Vô Nhai cùng một vạn người kia chôn ở nơi này mới đúng!
Ta thật là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời! Vì một cái Sở Dương mà Đế Quân đại nhân lại tính toán muốn làm rụng nhất phương Thiên Đế kia?!
Sở Dương kia đến tột cùng là người thể nào?
“Sở Dương...” Tuyết Lệ Hàn tựa hồ là đang giải thích hoặc là không đành lòng nhìn thấy vị thuộc hạ trung thành kia mê hoặc và thống khổ, rốt cục nhẹ giọng nói: “Sở Dương, là huynh đệ của ta!”
Hắn nhìn Lam Đại tướng quân thật sâu rồi nhẹ nhàng mà nói: “Là huynh đệ duy nhất của ta, là người duy nhất ta cho phép làm huynh đệ.”
Thanh âm của hắn rất bình thản, nhưng sự bình thản này rơi vào tai Lam Đại tướng quân cùng hai vị tướng quân kia thì cũng không khác gì tiếng sét đánh! Ai nấy đều là đầu váng mắt hoa thân thể liên tục lay động.
Sở Dương là huynh đệ của Ngôn Như Sơn, điểm này thì đám người Lam Đại tướng quân đã sớm biết, thậm chí còn ở sau lưng oán giận Ngôn Như Sơn, cũng không nghĩ mình là thân phận gì, lại cùng một tiểu nhân vật như vậy kết nghĩa, cũng không sợ hạ thấp thân phận mình sao!
Sở Dương này lại còn là huynh đệ của Đế Quân?!
Ông trời ạ? Đây là tình huống gì!
Lam Đại tướng quân thậm chí rất muốn tát cho mình một cái, ta lúc đầu làm sao lại không cùng Sở Dương thân cận hơn một chút!
Tuyết Lệ Hàn hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Nếu là Sở Dương đã chết..., ta đây..., chỉ sợ cũng sống không được bao lâu..
Nói xong, Tuyết Lệ Hàn phất tay áo đi ra.
Lam Đại tướng quân rốt cuộc cũng chịu đựng không được đả kích" như vậy, thân thể lung lay hai cái rồi đột nhiên đặt mông ngồi dưới đất, wow một tiếng phun ra một ngụm máu tươi!
Trong lúc nhất thời mặt như giấy vàng!
Sinh tử của Sở Dương hậu quả lại nghiêm trọng như thế?!
Sinh tử của hắn lại có thể liên quan đến Đế Quân tồn vong?
Điều này có thể sao? Không thể nào đâu!
Sao Đế Quân lại nói như vậy đây!
Trời ạ!
“Tội thần biết tội, tội thần sẽ đi ngay Yêu Hoàng Thiên, mang Sở Dương về! Thà rằng ta chết, cũng nhất định phải đưa Sở Dương còn sống trở về!” Lam Đại tướng quân hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên nói.
“Không cho phép đi!” Tuyết Lệ Hàn chạy ra ngoài trưởng gào to. Ba người đồng thời ngây người như phỗng.
Tại sao? Sở Dương đối với Đế Quân mà nói, ý nghĩa trọng đại như vậy, làm sao lại không cho chúng ta đi cứu viện đây?!
“Không cần đi...” Tuyết Lệ Hàn chậm rãi xoay người lại nói: “Lúc này chúng ta nếu đi, việc Sở Dương lúc trước vạn dặm bôn đào cũng trở nên hoàn toàn không có ý nghĩa! Hắn sở dĩ liều mạng chạy ra khỏi Đông Hoàng Thiên, ngoại trừ tránh né đại thù ra còn có một... Tầng hàm nghĩa khác... Ta hiểu!”
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Ta hiểu!”
Yêu Hoàng Thiên, Thiên Hậu cung.
Yêu Hậu một thân lạnh nhạt bạch y, ngồi ngay ngăn ở giữa Bạch Liên hoa, liên hoa kia tự hành chậm rãi chuyển động, trong đại điện tràn đầy một loại linh khí kỳ lạ chí cực.
Trong lúc bất chợt, trong đại điện bạch quang lóe lên nhưng ngay sau đó lại lâm vào trong cực đoan bóng tối, chỉ có từng ánh sao đột ngột sáng lên như sao trong đêm vậy.
“Cái Thiên? Hẳn là Cái Thiên rồi?!” Yêu Hậu chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn lên đại điện trước mặt mình nay hiện tại đã thành Hư Huyễn Tinh không
Cái Thiên, là là một loại thần hồn bí thuật cực kỳ đặc thù!
Chỉ có những thiên địa nhất phương chúa Tể thần hồn chiếu hình sang thiên địa khác mới có thể sinh ra tình huống như thế.
Trong nháy mắt này, chiếu hình như trở lại Hồng Hoang hư vô!
“Không biết là người nào hạ cố đến thăm ta, là vị lão bằng hữu nào đây?” Yêu Hậu trong mắt phượng lóe ra trong suốt bạch quang, thong dong nói, giọng nói mạn diệu vô cùng, tựa như trong đó hàm chứa vô hạn tình nghĩa.
Trong một mảnh khôn cùng Tinh Trần, một đạo thân ảnh áo đen chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi ra đứng ở trước mặt Yêu Hậu.
Người tới vóc người cao to, trên đầu đeo một cái kim quan đơn giản để buộc tóc, nhìn qua hắn chỉ chừng ba mươi tuổi, gương mặt giống như đao chém kiếm gọt, đường viền hoàn toàn rõ ràng! Một đôi tròng mắt lạnh lùng, tựa hồ hoàn toàn không mang theo nửa điểm tình cảm.
Hắn chắp tay đi ra, giống như là một Thần nhân cao cao tại thượng đi lại ở nhân gian quân lâm cõi trần.
Người trước mắt mặc dù chẳng qua là thần hồn chiếu hình, nhưng hết thảy đều giống hệt người chân thật!
Chỉ có nhân vật đạt tới cấp bậc của Cửu Đế Nhất Hậu thì mới có thể có được thần dị bản lãnh như vậy!
“Tâm Nhi, từ biệt mấy năm, ngươi những năm gần đây có mạnh khỏe không?” Hắc y nhân lạnh nhạt hỏi.
Yêu Hậu ngồi thẳng bất động, thản nhiên nói: “Ngươi còn chưa có chết sao, yên tĩnh như vậy, ta tự nhiên mạnh khỏe rồi! Nguyên Thiên Hạn, ngươi hôm nay tới nơi này của ta là muốn làm cái gì? Thật là thật can đảm! Lại dám tùy tiện phát động Cái Thiên? Ngươi không sợ ta phát động cấm chế nơi đây đem thần hồn chiếu hình của ngươi vĩnh viễn lưu lại nơi đây, làm cho toàn bộ nát bấy sao?”
Hắc y nhân kia chính là Mặc Vân Thiên Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn sử dụng bản thân chiếu hình đến.
Nguyên Thiên Hạn nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó bật cười, khẩu khí càng khinh nhu hòa hoãn nói: “Đôi ta bao nhiêu năm không gặp, không cần phải vừa thấy mặt đã hết sức căng thẳng như vậy, làm ta sợ đó? Không sợ đem ta hù dọa chạy mất sao?”
Yêu Hậu lạnh lùng nói: “Nói cứ như ta với ngươi có cái giao tình gì vậy..., thống khoái nói đi, ngươi đến nơi này của ta là có chuyện gï?”
Nguyên Thiên Hạn trầm mặc hạ xuống, nói: “Tâm Nhi thông tuệ mà, vô sự không lên điện tam bảo, Tâm'Nhi, ta lần này tới, đúng là có một chuyện muốn nhờ, muốn ngươi đáp ứng.”
Yêu Hậu chậm rãi ngẩng đầu lên, khẩu khí chợt trở nên lạnh thấu xương nói: “Nguyên Thiên Hạn, ngươi dám lần nữa kêu một tiếng 'Tâm Nhi sao, thử một chút đi?”
Trong đại điện, trong lúc bất chợt lâm vào cực độ băng hàn. Nguyên Thiên Hạn bất đắc dĩ cười cười, vung phất ống tay áo nói: “Cũng được, ta không gọi là được mà, chỉ khi ta yêu thích ngươi ta mới gọi ngươi như vậy mà.”
“Có lời gì nói mau, có rắm mau thả đi!” Yêu Hậu lạnh lùng nói: “Phóng xong, mau cút đi cho ta!”
Yêu Hậu nói chuyện rất không khách khí, nhưng Nguyên Thiên Hạn nhưng không tức giận chút nào, trên mặt thủy chung mang theo mấy phần ôn hòa và nụ cười.
Bọn họ những người này mỗi người quản một cái thiên địa, tại nơi riêng của mình xưng vương xưng bá, là nhất phương chí Tôn nhưng mỗi khi bọn hắn đặt chân đến thiên địa của những người khác thì chẳng khác nào dùng ông trời của mình áp chế thiên địa của người khác!
Cho nên mới có tên là Cái Thiên.
Yêu Hậu không khách khí như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
“Người của ta đã chia ra năm đường tiến vào Yêu Hoàng Thiên địa vực!” Nguyên Thiên Hạn lạnh nhạt nói: “Cử động lần này thật sự là mạo phạm tới Yêu Hậu, Bổn đế ở chỗ này tạ lỗi, ta lần này tới chính là muốn hướng về ngươi giải thích. Người của ta tiến vào Yêu Hoàng Thiên mục đích cũng chỉ là tới bắt một người tên là Sở Dương, tuyệt không phải muốn cùng Yêu Hoàng Thiên khai chiến. Chỉ cần bắt được người, người của ta lập tức rời đi, tuyệt không dừng lại nữa! Vì đền bù tổn thất cho các ngươi, sau này ta sẽ bồi thường cho Yêu Hậu ngươi một khối huyền ảo thiên bội coi như là tâm ý!”
Yêu Hậu chau mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Nguyên Thiên Hạn đã nói tiếp: “Người này giết con trai của ta, cho nên, hắn nhất định phải chết!”
Yêu Hậu ngay sau đó im lặng. Mối thù giết con!
“Thuộc hạ của ta tuyệt không dám chủ động cùng người Yêu Hoàng Thiên phát sinh xung đột, cho nên, nếu thật có chuyện gì xin mở một góc lưới.” Nguyên Thiên Hạn tư thái hạ rất thấp nhẹ giọng nói: “Nếu là, nếu là Yêu Hậu chịu tương trợ giúp ta một tay, Nguyên mỗ liền hứa hẹn có thiếu Yêu Hậu một cái nhân tình, ngày khác tất bồi.”
Yêu Hậu hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết chuyện này, ta sẽ châm chước.”
“Như thế thì đa tạ!” Nguyên Thiên Hạn quai hàm thủ mỉm cười nói: “Để tỏ lòng hồi báo, sau này nếu ngươi có chuyện muốn dùng đến Mặc Vân Thiên của Bổn đế, ta sẽ đồng ý với ngươi ba lần!”
Nói hết lời, thân ảnh Nguyên Thiên Hạn chậm rãi trở về, mãn Thiên Tinh không tựa hồ chợt trở về và co rút lại cấp tốc biến mất: Cuối cùng biển thành một điểm ánh sao lóe lên mà tiêu tán đi, thân ảnh Nguyên Thiên Hạn cũng đúng lúc một bước đi vào.
Cái Thiên Thần Thuật huyền ảo là như vậy.
Để cho thần hồn chiếu hình của Nguyên Thiên Hạn vượt qua vạn dặm xa xôi như người thật hiện tại nơi đất khách, cùng với Yêu Hậu đối diện nói chuyện.
Yêu Hậu ngồi thẳng bất động im lặng chẳng qua là trên trán cau lại mà có vài phần nghi ngờ.
“Con trai Nguyên Thiên Hạn lại bị Sở Dương này giết đi...” Yêu Hậu một mực ở trong cung, đã nhiều năm không để ý tới thế sự, chuyện lớn như vậy đến hiện tại còn không biết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Yêu Hậu đột nhiên khẽ mỉm cười nói:
“Người này chọc vào Nguyên Thiên Hạn, thật đúng là muốn xui xẻo.”
Đang suy nghĩ làm sao đem chuyện Nguyên Thiên Hạn nhờ giúp đỡ: Dù sao lần này Nguyên Thiên Hạn ưng thuận mấy điều kiện thật sự rất ưu đãi, hơn nữa tư thái còn là thấp như vậy.
Chẳng những làm cho Yêu Hậu rất động tâm mà trong lòng còn rất thoải mái.
“Người đâu...” Hai chữ này vừa muốn kêu đi ra thì trong lúc bất chợt trước mặt lại có một trận bạch quang lóe lên, nhưng ngay sau đó chính là một trận mờ mờ! Sau đó trong một mảnh mờ mờ này ánh sao trong suốt từ từ sáng lên.
Lây tu vi của Yêu Hậu mà vào giờ khắc này cũng cơ hồ là muốn văng tục!
Cái Thiên! Lại lại là Cái Thiên!
Chẳng lẽ hôm nay là phạm vào tà ư, trước sau không tới nửa canh giờ, Yêu Hoàng Thiên của lão nương cư nhiên bị người khác đè hai lần!
Trên trán Yêu Hậu rõ ràng nhô ra mấy đạo hắc tuyến, hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm: Thật sự coi lão nương cho rằng quả hồng mềm sao?
Bất quá, lần này là ai?
Nếu vẫn còn là Nguyên Thiên Hạn, Yêu Hậu đã chuẩn bị kỹ càng: Vậy thì trực tiếp một quyền đánh nát chiếu hình, quản cha ngươi hứa hẹn cái gì!
Ánh sao lặng lẽ chợt lóe lên rồi một cái thân ảnh màu trắng hiện ra, một người chắp hai tay sau lưng từ trong một mảnh Hồng Hoang tinh không thản nhiên đi ra. Một thân bạch y như tuyết, nho nhã mạch văn, nhưng mang theo một loại xu thế chúa Tể thiên địa hồn nhiên thiên thành.
Đông Hoàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.