Quyển 8 - Chương 70: Ta cho ngươi công đạo
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
“Lúc trước Sở huynh đã giết không ít người Lý gia
rồi... Nếu như chỉ là những người này thì coi như là để toàn lực áp Lý
gia xuống, tại hạ cũng có thể nắm chắc là bảo đảm cho Sở huynh không có
chuyện gì. Dù sao những người đó chẳng qua là chút ít nô tài”.
“Nhưng Sở huynh nếu giết Lý Minh Nguyệt thì hắn chính là con nổi dòng của Lý gia, hai cái này tính chất thật sự bất đồng rất lớn”.
“Nếu như Lý Minh Nguyệt bị Sở huynh giết chết thì Lý gia tất sẽ phải cùng Sở huynh không chết không thôi cho nên...” Người này nói tiếp: “Thỉnh Sở huynh ngàn vạn lần nghĩ lại, nhất thời có thể bảo vệ tấm thân trăm năm”.
Nhìn thấy có người ra mặt khuyên giải, Lý Minh Nguyệt trong mắt cũng lộ ra vẻ mong đợi mà phía sau Sở Dương, trong mắt Vương Tam Ngưu không khỏi lộ ra tuyệt vọng thần sắc: Thật sự vất vả mới nhìn thấy cảnh cừu nhân sẽ phải bị chém đầu, ác hữu ác báo chẳng lẽ, mong muốn vừa rồi sẽ trở thành bọt nước?
Một trong ba người vừa xuất hiện, một người đột nhiên nhúc nhích rồi một đạo hàn quang lành lạnh chợt bắn về phía Vương Tam Ngưu!
Rất hiển nhiên, chỉ cần đem Vương Tam Ngưu giết chết thì đoạn công án này sẽ thành không có khổ chủ rồi và khi đó áp lực đối với Sở Dương không thể nghi ngờ sẽ giảm đi rất nhiều.
Đây chính là chiêu rút củi dưới đáy nồi!
Người này tính toán có thể nói là cao minh nhưng cái cao minh này lại chỉ đúng cho trường hợp Sở Dương là kẻ hèn hạ ngả theo giao dịch mà hắn quên mất Sở Dương còn có bản tâm!
“Ngươi dám sao!” Sở Dương nỗi giận gầm lên một tiếng, thân thể chợt lóe lên rồi sớm túm lấy đạo hàn quang kia vào trong tay. Sở Dương là ai, tâm niệm thoáng thay đỗi và đã nhanh hiểu ra suy nghĩ và dụng ý của người nọ, trong bụng giận không kềm chế được lao tới tóm được cổ của người đó.
Người nọ tu vi thực không thấp, cũng là Nhân cấp tầng thứ cao thủ, khi nhìn thấy Sở Dương đột nhiên có động tác thì muốn né tránh nhưng không biết tại sao mà hoàn toàn không né tránh được.
Chỉ kịp thấy người trước mắt thoáng một cái thì cổ mình đã bị người ta túm lấy rồi.
“Nếu có người nào còn dám vọng động thì ngay cả ba người các ngươi ta cũng giết, bọn ngươi nói ta có dám hay không?!” Sở Dương lành lạnh nói, ánh mắt như đao lướt qua mặt ba người.
Giờ khắc này, ba người rõ ràng cảm thấy mặt của mình như bị kim nhọn hung hãn đâm vào mà đau nhói! Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động!
Rất nhiều người trong đôi mắt đều có chút phát sáng lên mà chớp động. Ở giữa, trung niên nhân mũi ưng trên mặt xẹt qua một tia tức giận không che dấu được.
Sở thần y này làm việc càng quá bá đạo đi, không hề kiêng kị, hoàn toàn bất kể hậu quả, không khỏi có chút quá không biết tốt xấu!
Sở Dương để người nọ xuống rồi xoay người đi tới, hắn cũng không quay đầu lại mà từng bước kiên định bước đi rồi thanh âm giống như kim thiết của hắn vang lên: “Ta cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện! Lại càng không phải là chúa cứu thể!”
“Nhưng trong lòng ta tự có phân chia thiện ác! Tự có lương tâm! Thưởng thiện phạt ác, trừ bạo an dân, vốn chính là vinh quang của võ giả chúng ta!”
“Cõi đời này mặc dù có pháp chế nhưng cũng có quá nhiều đặc quyền cấp bậc! Có rất nhiều người bình thường có oan không có chỗ tố, có nổi khổ mà không có chỗ nói”.
“Quang minh thế giới, lãng lãng càn khôn. Ta không phải là chấp Pháp Giả nhưng khi ta đối diện với mấy cái chuyện này, đối mặt với việc chấp Pháp Giả xử lý không được ta sẽ xuất thủ, nếu như không ra tay, lòng ta bất an, vấn tâm có thẹn”.
“Ta ra tay không phải là vì mua danh chuộc tiếng! Cũng không nguyện thành thế gian thanh thiên gì!”
“Ta chỉ nghĩ, để cho công đạo mà người ta đòi không được sẽ xuất hiện ở trên tay của ta. Để cho công bình chưa từng có sẽ xuất hiện ở trên tay của ta!”
“Thiên không có công đạo ta sẽ đi làm ra! Pháp không có công đạo. Ta sẽ đi đòi về!”
“Diệt cỏ tận gốc!”
Sở Dương nói vô cùng mau mà bước đi lại rất chậm. Tiếng bước chân giữa con phố yên tĩnh vang lên nhưng giống như là thanh âm của Địa Phủ Diêm La đang đòi mạng người! Thanh âm lay dọng lòng người!
Từng chữ từng câu nói ra. Trên mặt đất Lý Minh Nguyệt giờ phút này run rẩy, hắn không áp chế nổi sự sợ hãi mà trong đúng quần đã sớm ướt sũng. Bộ dáng sợ hãi đến cực điểm.
Hắn biết, nếu lúc này không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì hôm nay chính là ngày chết của mình rồi!
Ba...
Sở Dương lững thững đi qua cho hai gã hộ vệ còn lại kia mỗi người một cước khiển đầu hai người kia giống như trứng gà vỡ tan rồi ngay sau đó, một chân mang theo máu tươi chợt giẫm lên trên đùi Lý Minh Nguyệt.
“Sở huynh!” Mũi ưng trung niên nhân trong mắt có một tia kiêng kỵ nói: “Thỉnh Sở huynh hãy suy nghĩ một chút, thị phi sinh ra chỉ vì hay can thiệp vào chuyện người khác, hiện tại thu tay lại vẫn còn đường sống, nếu tiếp tục thì ta cũng không thể ra sức nữa, ta thật sự... Là vì muốn tốt cho ngươi thôi!”
Sở Dương đối với sự khuyên can tràn đầy “Thiện ý” này làm như mắt điếc tai ngơ, tựa hồ hoàn toàn chưa từng nghe thấy, dưới chân lần nữa phát lực rồi ngay sau đó một tiếng xương cốt bị nghiền nát thanh thúy chợt vang lên.
Lý Minh Nguyệt hét thảm một tiếng vì bắp đùi trái của hắn đã hoàn toàn nát bấy. Sở Dương lại tiếp một cước giẫm lên trên đùi bên phải.
Răng rắc! Chân phải cũng như chân trái!
Còn cái chân thứ ba, chính xác là cái dẫm nữa là dẫm lên chỗ giữa hai chân hắn! Là nơi nam nhân thấy đau nhất!
Thân thể Lý Minh Nguyệt oặt ra rồi ngay sau đó phát ra tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa mà hôn mê bất tỉnh.
Đáng tiếc Sở Dương không có bởi vì hắn hôn mê mà bỏ qua hắn, hắn lại một cước giẫm lên mà một cước này là vị trí bả vai. Trong mắt Sở Dương giống như băng tuyết tĩnh táo, nếu rõ ràng nhìn vào thì tựa hồ còn có chút bi ai.
Ta sơ lâm Cửu Trọng Thiên Khuyết, mới tới Tử Hà thành, còn từng khiếp sợ vì sâm nghiêm luật pháp nơi đây, thậm chí còn ngây thơ cho là nghiêm minh pháp trị chi thành như vậy sẽ không có chuyện hoành hành vô kỵ, coi nhân mạng như cỏ rác này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, nguyên lai là ta sai lầm rồi, là ta ngây thơ!
Chuyện này vốn là tại xã hội nào, bất kỳ thời đại nào, bất kỳ không gian nào, bất kỳ chỗ nào cũng có thể phát sinh! Cho dù là nói cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng sẽ không ngoại lệ!
Lại là một tiếng hét thảm, vốn là đã đau đến mức ngất đi rồi, Lý Minh Nguyệt lại bị cơn đau làm tỉnh lại, giờ phút này ánh mắt của hắn đã có chút ít tán loạn luôn miệng cầu khẩn nói: “Van cầu ngươi... Đừng có giết ta, đừng có giết ta...!”
Lại là một tiếng hét thảm, Sở Dương lại đem xương vai bên kia đạp vỡ nốt rồi xoay người rống to một tiếng nói: “Vương Tam Ngưu!”
Vương Tam Ngưu nghe tiếng thì nhảy lên nói: “Ân nhân, có ta!?”
Sở Dương “keng” một tiếng đem một cây đao ném xuống đất nói: “Ngươi không phải là muốn báo thù sao, muốn lấy lại công đạo sao?! Ta hiện tại cho ngươi cơ hội đích thân báo thù, đích thân lấy lại công đạo đó!”
“Đi! Cầm lấy đao. Giết cừu nhân của ngươi đi!” Sở Dương giơ một ngón tay lớn tiếng nói.
Vương Tam Ngưu ngẩn ngơ rồi bất chợt tinh thần chấn động, mang theo khuôn mặt không thể tin được tung mình quỳ xuống, hung hãn dập đầu hai cái rồi nói: “Đa tạ ân nhân thành toàn!”
Ngay sau đó hắn một tay nhấc đao nhảy lên. Vương Tam Ngưu giờ khắc này rất nhanh nhẹn có vẻ không giống với một người bình thường mà thậm chí có mấy phần giống người luyện võ.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Lý Minh Nguyệt, trong tay Cương Đao lóe sáng, trên mặt cực hạn khoái ý với vẻ cuối cùng đại thù đã được báo, hắn nhẹ nhàng vui vẻ nói: “Lý Minh Nguyệt, ngươi cũng có ngày hôm nay sao!”
Hắn dùng chân đem đầu Lý Minh Nguyệt đặt lại một chút để Lý Minh Nguyệt có thể thấy được mình.
“Vương..., Vương Tam..., tha cho, tha cho... Tha mạng cho ta”. Lý Minh Nguyệt cả người run rẩy nói.
“Tha mạng?? Ngươi bảo ta tha cho ngươi hả?” Vương Tam Ngưu điên cuồng cười một tiếng, nước mắt theo cơn cuồng tiếu rớt xuống rồi hai tay cầm đao hung hãn chém xuống, một đao chém vào trên đùi Lý Minh Nguyệt, nhát đao hoàn toàn không có đường lối nhưng tràn đầy sát ý.
Huyết nhục vẩy ra!
“Ngày đó khi cha mẹ ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi có từng bỏ qua cho bọn họ không? Có hay không?”
Lại là một đao nữa, lần này điểm rơi là trên bả vai!
“Khi đại ca của ta, đại tẩu của ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi có từng bỏ qua cho bọn họ không? Ngươi tại sao không buông tha?”
Phốc!
“Khi nhị ca Nhị tẩu ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi có từng tha không? Tại sao không tha!”
Vương Tam Ngưu giống như điên lên vung đao liên tục chém vào trên người Lý Minh Nguyệt, huyết nhục vẩy ra, máu tươi văng tung tóe thật sự là khó nhìn.
“Còn có nữa, còn có nhạc phụ nhạc mẫu ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi tha sao? Ngươi tha sao?”
“Hương Hương của ta, khi Hương Hương của ta cầu ngươi tha cho nàng...” Vương Tam Ngưu rơi lệ đầy mặt, thanh âm nghẹn ngào hung hãn hét lớn một tiếng nói: “Ngươi tha cho nàng sao?”
Phốc!
Đao đã đặt lên cổ họng Lý Minh Nguyệt rồi đầu Lý Minh Nguyệt bị Vương Tam Ngưu vung một đao cắt xuống và nhanh như chớp lăn ra ngoài.
Sau một khắc, Vương Tam Ngưu giống như điên liên tục mười mấy đao đuổi theo cái đầu kia điên cuồng chặt chém, vừa chém vừa khăn giọng rống giận nói: “Ngươi tha sao? Ngươi tha sao? Ngươi tha cho bọn họ sao? Ngươi tại sao không tha cho bọn họ vậy? Tại sao..”.
Vừa rơi lệ, vừa khóc, vừa rống giận, vừa tiếp tục chém. Sở Dương thản nhiên đứng cạnh cẩn thận lưu ý khắp mọi. Chỉ cần có bất kỳ một điểm dị thường nào, Sở Dương cũng sẽ lập tức dứt khoát kiên quyết toàn lực xuất thủ.
May mà trong cả quá trình cũng không có người nào nhảy ra ngăn cản.
Trong gió sớm thôi qua con đường này đã tràn đầy mùi máu tươi, thôi qua lâu mà không tán.
Bốn phía yên tĩnh, cũng không có người nào phát ra nửa điểm tiếng động, chỉ có tiếng Vương Tam Ngưu bi phân phát điên rống giận vang lên. Thanh âm kia lộ ra vẻ lạnh lẽo sự vô cùng đau khổ.
Trong tối tăm tựa hồ như có rất nhiều oan hồn uổng mạng u lãnh nhìn chăm chú vào nơi này.
Sở Dương nhậy cảm chú ý tới. Có không ít người trong mắt lóe lên sự đồng tình, còn có một loại cảm giác 'thở phào nhẹ nhõm” nữa: Cái tai họa này hôm nay rốt cục đã bị trừ bỏ rồi!
Bên kia, Vương Tam Ngưu đã bổ ra một đao cuối cùng. Giờ phút này, đầu Lý Minh Nguyệt đã sớm không còn nhìn ra là một cái đầu người mà đã thành một cái Khô Lâu rồi, hai cái hốc mắt đen xì ngửa lên trên im lặng đối mặt với Thương Thiên.
Đen lúc này Vương Tam Ngưu rốt cục không có đuổi theo chém đầu người nữa mà cuồng tiếu nói: “Báo thù! Báo thù! Ha ha ha... Ta đã báo thù rồi! Cha, mẹ, đại ca đại tẩu, nhị ca Nhị tẩu; Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, Hương Hương ơi... Các ngươi thấy được không? Ta đã báo thù cho mọi người rồi! Ta đã báo thù rửa hận cho mọi người rồi”. Hắn kêu to rồi cười lớn, trên khuôn mặt đầy vết sẹo nước mắt giãn giụa.
Sau đó, hắn giơ đao lên.
“Đại thù đã báo! Cuộc đời này không còn cái gì vương vấn nữa, ân nhân! Đa tạ ngài! Nếu có kiếp sau, Tam Ngưu nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa báo đáp! Hiện giờ, xin ân nhân mau rời đi! Là ta giết Lý Minh Nguyệt, tất cả mọi người đều thấy được, là ta giết Lý Minh Nguyệt đó!” Vương Tam Ngưu quát to một tiếng rồi ngay sau đó vung đao chém vào cổ mình.
Hắn một đao này dùng sức như thế, một đao kia mà chém xuống đầu hắn sẽ rụng xuống! Về điểm này thì không có ai hoài nghi cả!
Rất nhiều rất nhiều người cũng vì vậy mà nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn!
Đang!
Sở Dương vào thời khắc tối hậu dùng bàn tay của mình chặn lại một đao tuyệt mệnh của Vương Tam Ngưu.
“Ngươi muốn chết hả?”
“Dạ”.
“Tại sao?”
“Ta”. Vương Tam Ngưu mê võng nói: “Ân nhân, ta sống còn có tác dụng gì nữa? Còn có thể làm cái gì nữa? Trời đất tuy lớn nhưng nào còn có chỗ ta dung thân nữa đâu?”
Sở Dương cười lạnh nói: “Tự sát mà chết, bất quá là chết nhát mà thôi! Chỉ cần người còn sống, như thế nào lại vô dụng?”
Vương Tam Ngưu rơi lệ đầy mặt nói: “Tất cả thân nhân cũng bởi vì ta mà chết oan chết uổng! Ta... Miễn cưỡng sống lại cũng bất quá là thành thứ đồ chơi cho Lý gia phát tiết cơn tức giận mà thôi; Ta sống, thật sự đã vô dụng rồi”.
Sở Dương thản nhiên nói: “Vương Tam Ngưu, ngươi gặp phải chuyện bi thảm như thế xét đến cùng là bởi vì... Ngươi không đủ cường đại mà thôi! Ngươi nếu là giống như ta có đủ cường đại, thậm chí cũng chỉ cần giống như Lý Minh vậy... Hắn cũng không dám khi dễ ngươi như thế!”
“Ngươi chết, hương khói nhà ngươi sẽ bị đoạn tuyệt!”
“Ngươi để cho hương khói hai nhà hoàn toàn đoạn tuyệt, hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn sao?” Sở Dương hỏi.
“Ta không muốn nhưng ta còn có thể làm như thế nào được nữa?” Vương Tam Ngưu trợn to hai mắt, bi phẫn mà vô lực nói.
“Đi theo ta đi. Ta sẽ cho ngươi sống sót!” Sở Dương trong mắt xẹt qua một đạo hàn quang nói: “Cõi đời này còn có rất nhiều người, bọn họ đều gặp gỡ cảnh ngộ bi thảm, hoặc là so sánh với ngươi còn muốn bi thảm hơn. Có lẽ ngươi có thể ngăn cản được những thứ bi thảm kia”.
“Ta... Ta đi ngăn cản!? Làm sao có thể”. Vương Tam Ngưu lầm bẩm tự nói: “Ta có cái lực lượng gì có thể ngăn cản được chứ?”
“Ta sẽ làm cho ngươi có được phân lực lượng kia!” Sở Dương thản nhiên nói.
“Đã như vậy, Vương Tam Ngưu ta kiếp này đời này sẽ hiển tặng cho ân nhân!” Vương Tam Ngưu tung mình quỳ xuống, bang bang dập đầu rơi lệ nói: “Ta cũng suy nghĩ. Ân nhân có đại ân như thế, Vương Tam Ngưu không có gì báo đáp. Vì ân nhân mà phải cắn địch nhân một ngụm rồi lập tức chết Tam Ngưu cũng không chối từ!”
“Nhưng Sở huynh nếu giết Lý Minh Nguyệt thì hắn chính là con nổi dòng của Lý gia, hai cái này tính chất thật sự bất đồng rất lớn”.
“Nếu như Lý Minh Nguyệt bị Sở huynh giết chết thì Lý gia tất sẽ phải cùng Sở huynh không chết không thôi cho nên...” Người này nói tiếp: “Thỉnh Sở huynh ngàn vạn lần nghĩ lại, nhất thời có thể bảo vệ tấm thân trăm năm”.
Nhìn thấy có người ra mặt khuyên giải, Lý Minh Nguyệt trong mắt cũng lộ ra vẻ mong đợi mà phía sau Sở Dương, trong mắt Vương Tam Ngưu không khỏi lộ ra tuyệt vọng thần sắc: Thật sự vất vả mới nhìn thấy cảnh cừu nhân sẽ phải bị chém đầu, ác hữu ác báo chẳng lẽ, mong muốn vừa rồi sẽ trở thành bọt nước?
Một trong ba người vừa xuất hiện, một người đột nhiên nhúc nhích rồi một đạo hàn quang lành lạnh chợt bắn về phía Vương Tam Ngưu!
Rất hiển nhiên, chỉ cần đem Vương Tam Ngưu giết chết thì đoạn công án này sẽ thành không có khổ chủ rồi và khi đó áp lực đối với Sở Dương không thể nghi ngờ sẽ giảm đi rất nhiều.
Đây chính là chiêu rút củi dưới đáy nồi!
Người này tính toán có thể nói là cao minh nhưng cái cao minh này lại chỉ đúng cho trường hợp Sở Dương là kẻ hèn hạ ngả theo giao dịch mà hắn quên mất Sở Dương còn có bản tâm!
“Ngươi dám sao!” Sở Dương nỗi giận gầm lên một tiếng, thân thể chợt lóe lên rồi sớm túm lấy đạo hàn quang kia vào trong tay. Sở Dương là ai, tâm niệm thoáng thay đỗi và đã nhanh hiểu ra suy nghĩ và dụng ý của người nọ, trong bụng giận không kềm chế được lao tới tóm được cổ của người đó.
Người nọ tu vi thực không thấp, cũng là Nhân cấp tầng thứ cao thủ, khi nhìn thấy Sở Dương đột nhiên có động tác thì muốn né tránh nhưng không biết tại sao mà hoàn toàn không né tránh được.
Chỉ kịp thấy người trước mắt thoáng một cái thì cổ mình đã bị người ta túm lấy rồi.
“Nếu có người nào còn dám vọng động thì ngay cả ba người các ngươi ta cũng giết, bọn ngươi nói ta có dám hay không?!” Sở Dương lành lạnh nói, ánh mắt như đao lướt qua mặt ba người.
Giờ khắc này, ba người rõ ràng cảm thấy mặt của mình như bị kim nhọn hung hãn đâm vào mà đau nhói! Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động!
Rất nhiều người trong đôi mắt đều có chút phát sáng lên mà chớp động. Ở giữa, trung niên nhân mũi ưng trên mặt xẹt qua một tia tức giận không che dấu được.
Sở thần y này làm việc càng quá bá đạo đi, không hề kiêng kị, hoàn toàn bất kể hậu quả, không khỏi có chút quá không biết tốt xấu!
Sở Dương để người nọ xuống rồi xoay người đi tới, hắn cũng không quay đầu lại mà từng bước kiên định bước đi rồi thanh âm giống như kim thiết của hắn vang lên: “Ta cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện! Lại càng không phải là chúa cứu thể!”
“Nhưng trong lòng ta tự có phân chia thiện ác! Tự có lương tâm! Thưởng thiện phạt ác, trừ bạo an dân, vốn chính là vinh quang của võ giả chúng ta!”
“Cõi đời này mặc dù có pháp chế nhưng cũng có quá nhiều đặc quyền cấp bậc! Có rất nhiều người bình thường có oan không có chỗ tố, có nổi khổ mà không có chỗ nói”.
“Quang minh thế giới, lãng lãng càn khôn. Ta không phải là chấp Pháp Giả nhưng khi ta đối diện với mấy cái chuyện này, đối mặt với việc chấp Pháp Giả xử lý không được ta sẽ xuất thủ, nếu như không ra tay, lòng ta bất an, vấn tâm có thẹn”.
“Ta ra tay không phải là vì mua danh chuộc tiếng! Cũng không nguyện thành thế gian thanh thiên gì!”
“Ta chỉ nghĩ, để cho công đạo mà người ta đòi không được sẽ xuất hiện ở trên tay của ta. Để cho công bình chưa từng có sẽ xuất hiện ở trên tay của ta!”
“Thiên không có công đạo ta sẽ đi làm ra! Pháp không có công đạo. Ta sẽ đi đòi về!”
“Diệt cỏ tận gốc!”
Sở Dương nói vô cùng mau mà bước đi lại rất chậm. Tiếng bước chân giữa con phố yên tĩnh vang lên nhưng giống như là thanh âm của Địa Phủ Diêm La đang đòi mạng người! Thanh âm lay dọng lòng người!
Từng chữ từng câu nói ra. Trên mặt đất Lý Minh Nguyệt giờ phút này run rẩy, hắn không áp chế nổi sự sợ hãi mà trong đúng quần đã sớm ướt sũng. Bộ dáng sợ hãi đến cực điểm.
Hắn biết, nếu lúc này không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì hôm nay chính là ngày chết của mình rồi!
Ba...
Sở Dương lững thững đi qua cho hai gã hộ vệ còn lại kia mỗi người một cước khiển đầu hai người kia giống như trứng gà vỡ tan rồi ngay sau đó, một chân mang theo máu tươi chợt giẫm lên trên đùi Lý Minh Nguyệt.
“Sở huynh!” Mũi ưng trung niên nhân trong mắt có một tia kiêng kỵ nói: “Thỉnh Sở huynh hãy suy nghĩ một chút, thị phi sinh ra chỉ vì hay can thiệp vào chuyện người khác, hiện tại thu tay lại vẫn còn đường sống, nếu tiếp tục thì ta cũng không thể ra sức nữa, ta thật sự... Là vì muốn tốt cho ngươi thôi!”
Sở Dương đối với sự khuyên can tràn đầy “Thiện ý” này làm như mắt điếc tai ngơ, tựa hồ hoàn toàn chưa từng nghe thấy, dưới chân lần nữa phát lực rồi ngay sau đó một tiếng xương cốt bị nghiền nát thanh thúy chợt vang lên.
Lý Minh Nguyệt hét thảm một tiếng vì bắp đùi trái của hắn đã hoàn toàn nát bấy. Sở Dương lại tiếp một cước giẫm lên trên đùi bên phải.
Răng rắc! Chân phải cũng như chân trái!
Còn cái chân thứ ba, chính xác là cái dẫm nữa là dẫm lên chỗ giữa hai chân hắn! Là nơi nam nhân thấy đau nhất!
Thân thể Lý Minh Nguyệt oặt ra rồi ngay sau đó phát ra tiếng kêu bi thảm kinh thiên động địa mà hôn mê bất tỉnh.
Đáng tiếc Sở Dương không có bởi vì hắn hôn mê mà bỏ qua hắn, hắn lại một cước giẫm lên mà một cước này là vị trí bả vai. Trong mắt Sở Dương giống như băng tuyết tĩnh táo, nếu rõ ràng nhìn vào thì tựa hồ còn có chút bi ai.
Ta sơ lâm Cửu Trọng Thiên Khuyết, mới tới Tử Hà thành, còn từng khiếp sợ vì sâm nghiêm luật pháp nơi đây, thậm chí còn ngây thơ cho là nghiêm minh pháp trị chi thành như vậy sẽ không có chuyện hoành hành vô kỵ, coi nhân mạng như cỏ rác này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, nguyên lai là ta sai lầm rồi, là ta ngây thơ!
Chuyện này vốn là tại xã hội nào, bất kỳ thời đại nào, bất kỳ không gian nào, bất kỳ chỗ nào cũng có thể phát sinh! Cho dù là nói cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng sẽ không ngoại lệ!
Lại là một tiếng hét thảm, vốn là đã đau đến mức ngất đi rồi, Lý Minh Nguyệt lại bị cơn đau làm tỉnh lại, giờ phút này ánh mắt của hắn đã có chút ít tán loạn luôn miệng cầu khẩn nói: “Van cầu ngươi... Đừng có giết ta, đừng có giết ta...!”
Lại là một tiếng hét thảm, Sở Dương lại đem xương vai bên kia đạp vỡ nốt rồi xoay người rống to một tiếng nói: “Vương Tam Ngưu!”
Vương Tam Ngưu nghe tiếng thì nhảy lên nói: “Ân nhân, có ta!?”
Sở Dương “keng” một tiếng đem một cây đao ném xuống đất nói: “Ngươi không phải là muốn báo thù sao, muốn lấy lại công đạo sao?! Ta hiện tại cho ngươi cơ hội đích thân báo thù, đích thân lấy lại công đạo đó!”
“Đi! Cầm lấy đao. Giết cừu nhân của ngươi đi!” Sở Dương giơ một ngón tay lớn tiếng nói.
Vương Tam Ngưu ngẩn ngơ rồi bất chợt tinh thần chấn động, mang theo khuôn mặt không thể tin được tung mình quỳ xuống, hung hãn dập đầu hai cái rồi nói: “Đa tạ ân nhân thành toàn!”
Ngay sau đó hắn một tay nhấc đao nhảy lên. Vương Tam Ngưu giờ khắc này rất nhanh nhẹn có vẻ không giống với một người bình thường mà thậm chí có mấy phần giống người luyện võ.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Lý Minh Nguyệt, trong tay Cương Đao lóe sáng, trên mặt cực hạn khoái ý với vẻ cuối cùng đại thù đã được báo, hắn nhẹ nhàng vui vẻ nói: “Lý Minh Nguyệt, ngươi cũng có ngày hôm nay sao!”
Hắn dùng chân đem đầu Lý Minh Nguyệt đặt lại một chút để Lý Minh Nguyệt có thể thấy được mình.
“Vương..., Vương Tam..., tha cho, tha cho... Tha mạng cho ta”. Lý Minh Nguyệt cả người run rẩy nói.
“Tha mạng?? Ngươi bảo ta tha cho ngươi hả?” Vương Tam Ngưu điên cuồng cười một tiếng, nước mắt theo cơn cuồng tiếu rớt xuống rồi hai tay cầm đao hung hãn chém xuống, một đao chém vào trên đùi Lý Minh Nguyệt, nhát đao hoàn toàn không có đường lối nhưng tràn đầy sát ý.
Huyết nhục vẩy ra!
“Ngày đó khi cha mẹ ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi có từng bỏ qua cho bọn họ không? Có hay không?”
Lại là một đao nữa, lần này điểm rơi là trên bả vai!
“Khi đại ca của ta, đại tẩu của ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi có từng bỏ qua cho bọn họ không? Ngươi tại sao không buông tha?”
Phốc!
“Khi nhị ca Nhị tẩu ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi có từng tha không? Tại sao không tha!”
Vương Tam Ngưu giống như điên lên vung đao liên tục chém vào trên người Lý Minh Nguyệt, huyết nhục vẩy ra, máu tươi văng tung tóe thật sự là khó nhìn.
“Còn có nữa, còn có nhạc phụ nhạc mẫu ta cầu ngươi bỏ qua cho bọn họ, ngươi tha sao? Ngươi tha sao?”
“Hương Hương của ta, khi Hương Hương của ta cầu ngươi tha cho nàng...” Vương Tam Ngưu rơi lệ đầy mặt, thanh âm nghẹn ngào hung hãn hét lớn một tiếng nói: “Ngươi tha cho nàng sao?”
Phốc!
Đao đã đặt lên cổ họng Lý Minh Nguyệt rồi đầu Lý Minh Nguyệt bị Vương Tam Ngưu vung một đao cắt xuống và nhanh như chớp lăn ra ngoài.
Sau một khắc, Vương Tam Ngưu giống như điên liên tục mười mấy đao đuổi theo cái đầu kia điên cuồng chặt chém, vừa chém vừa khăn giọng rống giận nói: “Ngươi tha sao? Ngươi tha sao? Ngươi tha cho bọn họ sao? Ngươi tại sao không tha cho bọn họ vậy? Tại sao..”.
Vừa rơi lệ, vừa khóc, vừa rống giận, vừa tiếp tục chém. Sở Dương thản nhiên đứng cạnh cẩn thận lưu ý khắp mọi. Chỉ cần có bất kỳ một điểm dị thường nào, Sở Dương cũng sẽ lập tức dứt khoát kiên quyết toàn lực xuất thủ.
May mà trong cả quá trình cũng không có người nào nhảy ra ngăn cản.
Trong gió sớm thôi qua con đường này đã tràn đầy mùi máu tươi, thôi qua lâu mà không tán.
Bốn phía yên tĩnh, cũng không có người nào phát ra nửa điểm tiếng động, chỉ có tiếng Vương Tam Ngưu bi phân phát điên rống giận vang lên. Thanh âm kia lộ ra vẻ lạnh lẽo sự vô cùng đau khổ.
Trong tối tăm tựa hồ như có rất nhiều oan hồn uổng mạng u lãnh nhìn chăm chú vào nơi này.
Sở Dương nhậy cảm chú ý tới. Có không ít người trong mắt lóe lên sự đồng tình, còn có một loại cảm giác 'thở phào nhẹ nhõm” nữa: Cái tai họa này hôm nay rốt cục đã bị trừ bỏ rồi!
Bên kia, Vương Tam Ngưu đã bổ ra một đao cuối cùng. Giờ phút này, đầu Lý Minh Nguyệt đã sớm không còn nhìn ra là một cái đầu người mà đã thành một cái Khô Lâu rồi, hai cái hốc mắt đen xì ngửa lên trên im lặng đối mặt với Thương Thiên.
Đen lúc này Vương Tam Ngưu rốt cục không có đuổi theo chém đầu người nữa mà cuồng tiếu nói: “Báo thù! Báo thù! Ha ha ha... Ta đã báo thù rồi! Cha, mẹ, đại ca đại tẩu, nhị ca Nhị tẩu; Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, Hương Hương ơi... Các ngươi thấy được không? Ta đã báo thù cho mọi người rồi! Ta đã báo thù rửa hận cho mọi người rồi”. Hắn kêu to rồi cười lớn, trên khuôn mặt đầy vết sẹo nước mắt giãn giụa.
Sau đó, hắn giơ đao lên.
“Đại thù đã báo! Cuộc đời này không còn cái gì vương vấn nữa, ân nhân! Đa tạ ngài! Nếu có kiếp sau, Tam Ngưu nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa báo đáp! Hiện giờ, xin ân nhân mau rời đi! Là ta giết Lý Minh Nguyệt, tất cả mọi người đều thấy được, là ta giết Lý Minh Nguyệt đó!” Vương Tam Ngưu quát to một tiếng rồi ngay sau đó vung đao chém vào cổ mình.
Hắn một đao này dùng sức như thế, một đao kia mà chém xuống đầu hắn sẽ rụng xuống! Về điểm này thì không có ai hoài nghi cả!
Rất nhiều rất nhiều người cũng vì vậy mà nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn!
Đang!
Sở Dương vào thời khắc tối hậu dùng bàn tay của mình chặn lại một đao tuyệt mệnh của Vương Tam Ngưu.
“Ngươi muốn chết hả?”
“Dạ”.
“Tại sao?”
“Ta”. Vương Tam Ngưu mê võng nói: “Ân nhân, ta sống còn có tác dụng gì nữa? Còn có thể làm cái gì nữa? Trời đất tuy lớn nhưng nào còn có chỗ ta dung thân nữa đâu?”
Sở Dương cười lạnh nói: “Tự sát mà chết, bất quá là chết nhát mà thôi! Chỉ cần người còn sống, như thế nào lại vô dụng?”
Vương Tam Ngưu rơi lệ đầy mặt nói: “Tất cả thân nhân cũng bởi vì ta mà chết oan chết uổng! Ta... Miễn cưỡng sống lại cũng bất quá là thành thứ đồ chơi cho Lý gia phát tiết cơn tức giận mà thôi; Ta sống, thật sự đã vô dụng rồi”.
Sở Dương thản nhiên nói: “Vương Tam Ngưu, ngươi gặp phải chuyện bi thảm như thế xét đến cùng là bởi vì... Ngươi không đủ cường đại mà thôi! Ngươi nếu là giống như ta có đủ cường đại, thậm chí cũng chỉ cần giống như Lý Minh vậy... Hắn cũng không dám khi dễ ngươi như thế!”
“Ngươi chết, hương khói nhà ngươi sẽ bị đoạn tuyệt!”
“Ngươi để cho hương khói hai nhà hoàn toàn đoạn tuyệt, hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn sao?” Sở Dương hỏi.
“Ta không muốn nhưng ta còn có thể làm như thế nào được nữa?” Vương Tam Ngưu trợn to hai mắt, bi phẫn mà vô lực nói.
“Đi theo ta đi. Ta sẽ cho ngươi sống sót!” Sở Dương trong mắt xẹt qua một đạo hàn quang nói: “Cõi đời này còn có rất nhiều người, bọn họ đều gặp gỡ cảnh ngộ bi thảm, hoặc là so sánh với ngươi còn muốn bi thảm hơn. Có lẽ ngươi có thể ngăn cản được những thứ bi thảm kia”.
“Ta... Ta đi ngăn cản!? Làm sao có thể”. Vương Tam Ngưu lầm bẩm tự nói: “Ta có cái lực lượng gì có thể ngăn cản được chứ?”
“Ta sẽ làm cho ngươi có được phân lực lượng kia!” Sở Dương thản nhiên nói.
“Đã như vậy, Vương Tam Ngưu ta kiếp này đời này sẽ hiển tặng cho ân nhân!” Vương Tam Ngưu tung mình quỳ xuống, bang bang dập đầu rơi lệ nói: “Ta cũng suy nghĩ. Ân nhân có đại ân như thế, Vương Tam Ngưu không có gì báo đáp. Vì ân nhân mà phải cắn địch nhân một ngụm rồi lập tức chết Tam Ngưu cũng không chối từ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.