Quyển 8 - Chương 19: Ta muốn mài kiếm Bạch Vân Thiên!
Phong Lăng Thiên Hạ
20/04/2017
Mạc Khinh Vũ đưa mắt mà trông, trong mắt vô hạn
quyến luyến, Sở Dương thâm tình quay đầu nhìn; Đồng Vô Thương, Mạc Lệ
Nhi bốn mắt đưa tình tương đối; Ánh mắt Mạc Thiên Cơ không có bất kỳ sự
che dấu nào nhìn Sở Nhạc Nhi.
Ta sẽ đi tìm nàng. Nhất định phải chờ ta!
Sở Nhạc Nhi như có nhận thấy nhẹ nhàng quay đầu nhìn Mạc Thiên Cơ rồi đột nhiên đỏ mặt nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
“Chư vị bảo trọng, sau này còn gặp lại!” Sau khi bước lên kim cầu, mười bốn người không hẹn mà cùng đồng thời xoay người lại ôm quyền hành lễ nói: “Cáo biệt!”
Đám người Phong Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc bái nói: “Mọi người bảo trọng!”
Nơi xa, một thân ảnh chạy tới nói: “Sở Dương, Thiên Cơ, bảo trọng!” Là Đệ Ngũ Khinh Nhu bay vút đến. Ở bên cạnh hắn, Lăng Hàn Tuyết bạch y như tuyết chạy theo.
Sở Dương ngưng mắt mà trông, trong lúc bất chợt nhoẻn miệng cười, chắp tay nó: “Đệ Ngũ huynh, Lăng cô nương, chúc mừng hai người. Lần sau trở lại, chung ta không say không thôi, coi như là uống rượu mừng các người!”
Lăng Hàn Tuyết đột nhiên mặt đỏ lên. Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chợt đỏ mặt nhưng rồi tự nhiên hào phóng chắp tay nói: “Sở huynh, đa tạ!”
Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Lăng Hàn Tuyết hiện tại đại khái là hơi có chút cảm giác với nhau nhưng không người nào gật đầu trước, chính là ở vào khoảng cách giữa thành và bại. Cả hai bên đều có chỗ cố kỵ riêng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tính cách trầm ổn, âm nhu, chuyện không có nắm chắc thì tuyệt không chịu nói nhưng chuyện tình cảm như thế nào lại nắm chắc? Lăng Hàn Tuyết thân là gái nên càng thêm ý tứ.
Nếu cừ như vậy thì không biết bao lâu nữa, thậm chí sau này mỗi người đi một ngã cũng không phải là không có khả năng nhưng Sở Dương hiện tại bất thình lình nói một câu lại thay hai người bọn họ thổ lộ ra, đem chuyện này thành một cái định luận.
Từ đó sau hết thảy cũng trong sáng. Những lời này do Cửu Kiếp Kiếm chủ Sở Dương nói ra, ở một khắc cuối cùng trước khi Phá Toái Hư Không chúc phúc cho hai người.
Cũng là ở trước mặt anh hùng thiên hạ vì chọc tức Đệ Ngũ Khinh Nhu mà cũng khiến Lăng Hàn Tuyết không có đường lui. Đã như vậy chỉ có thể đi lên phía trước.
Trong thiên hạ có bao nhiêu cặp vợ chông cũng là do người giới thiệu? Vốn là hơi có cảm giác đã kết hôn nhưng cả đời bất ly bất khí, bạc đầu giai lão?
Không có tự do yêu thương kinh tâm động phách nhưng cuộc sống bình thản ấm áp cùng năm tháng thong dong, cái này... Không phải là một loại hạnh phúc mỹ mãn sao?
Sở Dương cười ha ha quay đầu mà đi, một đường phiêu dật tiêu sái. Phía dưới mọi người nhìn lên có một loại cảm giác kỳ quái: Theo bước chân Sở Dương lên kim cầu, mỗi bước đi về phía trước khí chất của hắn giống như trở nên càng thêm không câu chấp một phần, càng thêm tiêu sái, càng thêm... Ngạo khí!
Hắn tựa hồ vừa bước lên kim cầu lại bắt đầu lột xác. Mỗi bước đều lột xác và có biến hóa kinh thiên động địa.
Mười bốn người đồng thời hướng lên kim cầu đi lên, không ai phân tâm. Ánh mắt chỉ nhìn về phía trước mà thôi, ánh mắt ngưng định tuyệt không chú ý đến bên cạnh.
Huynh đệ đã từ biệt, đã biệt ly hồi lâu. Lần nữa thấy lại huynh đệ chính là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết gặp lại!
Cần gì phải như tiểu nữ nhi lưu luyến không rời? Tất cả mọi người không có chú ý hoặc là đều quên một việc: Phong Hồ!
Đầu Linh Thú này ăn quá nhiều thiên tài địa bảo cộng thêm Linh Thú tinh hạch nên vẫn một mực ngủ say không có tỉnh lại mà Mạc Khinh Vũ thời thời khắc khắc giữ nó ở trong túi của mình. Giờ phút này nó giống như một vật chết.
Mạc Khinh Vũ giờ phút này đang buồn vì ly biệt. Nước măt mông lung nên nào còn nhớ rõ trong túi tiền của mình còn có vật nhỏ này.
Vị Tiếp Dẫn Sứ kia nhíu mày, hắn thực sự không rõ tiểu nha đầu này trong túi áo mang theo thi thể tiểu sủng vật làm cái gì nhưng vị đại nhân vật Sở Dương kia đã nói, nha đầu này là lão bà của hắn... Có thể đắc tội được không?
Đã như vậy coi như xong đi, bất quá chỉ là một thi thể tiểu sủng vật mà thôi, có thể có ích lợi gì chứ? Tiểu nha đầu này thích thì cứ mang theo đi. Bất quá đi lên thì cũng thiêu đi thôi, mình cần gì làm người xấu chứ?
Kết quả là, ngay cả nói cũng không nói, hắn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng hắn không biết, một cái sơ hốt nho nhỏ có ảnh hưởng quá sâu xa sau này.
Vật trong mắt hắn chẳng qua là “một cỗ thi thể” này hơn nữa yêu loại không thuộc về Cửu Trọng Thiên thật lâu sau lại làm cho Yêu Tộc ở Cửu Trọng Thiên Khuyết trực tiếp xảy ra biến hóa long trời lở đất...
Bất quá đây là chuyện về sau...
Sở Dương từng bước đi lên, tinh thần mờ ảo lại nhớ tới bốn năm trước ở Cửu Trọng Thiên đại lục, một màn lại một màn từ trong đầu trôi qua, tựa hồ mọi chuyện, mọi kinh nghiệm vào giờ khắc này hết thảy trôi qua, tựa hồ mọi chuyện, mọi kinh nghiệm vào giờ khắc này hết thảy từ trong đầu lướt qua. Phảng phất như ôn lại một lần.
Đột nhiên một cỗ hào khí từ trong lòng mạnh mẽ dâng lên, giờ khắc này hắn cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Từng bước từng bước, hắn cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng lên cao, từ từ sắp tiếp xúc với tầng mây phía chân trời nhưng hắn thủy chung không quay đầu lại vẫn biết, hơn nữa có thể cảm giác được, phía dưới có vô số ánh mắt tập trung vào mình.
Tự nhiên tự tại nện bước, từng bước leo lên, Sở Dương ha hả cười một tiếng, thanh âm ngâm nga, áo đen ở trên không trong gió phần phật bay múa.
Phiêu đãng giang hồ kỷ biên tiên,
Mộng lý tân khổ túy lý cam;
Bát diện cuồng phong xuy sầu hoài,
Thập phương mai phục động tâm hàn;
Thùy năng bạt đao thanh tiêu ngoại,
Cửu Trọng Thiên Khuyết bằng dao vọng,
Tiểu ngôn thử sinh bất uổng nhiên.
Thanh âm Sở Dương hữu lực tràn đầy từ tính vang vọng trong cả thiên địa, quanh quẩn thật lâu không dứt.
“Ha ha ha... Tốt!” Chúng huynh đệ đang ở trên kim cầu cũng kêu lên cười to: “Lão đại nói rất hay! Ai có thể rút đao thanh tiêu ngoại? Ta muốn mài kiếm Bạch Vân Thiên! Cửu Trọng Thiên Khuyết nhìn xa, mỉm cười nói cuộc đời này không uổng công! Tốt! Tốt!”
Trên bầu trời chợt có một tiếng sấm ầm vang dữ dội, cả bầu trời đột nhiên kim quang tán loạn, vô số tia chớp đồng thời giáng xuống.
Phía dưới mọi người chỉ cảm thấy hai mắt của mình vào giờ khắc này đột nhiên hoa lên. Vội vàng chăm chú nhìn lại thì chỉ thấy các đạo kim cầu trên bầu trời lúc trước giờ phút này đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phía chân trời xa xôi từng đoàn kim quang rực rỡ lóe ra thành từng đạo Lưu Tinh rực rỡ.
Đám người Sở Dương đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ còn dư âm trận cười to vẫn còn quanh quẩn giữa thiên không.
Tất cả mọi người đều biết. Ở trên đại lục này từ hôm nay trở đi vừa ra đời một cái thần thoại, một cái truyền thuyết vĩnh hằng thuộc về đương đại Cửu Kiếp Kiếm chủ.
Mười bống người đồng thời Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không. Truyền thuyết này không chỉ chưa từng có mà hơn nữa về sau càng không có!
Ở chấp Pháp Thành, tại một chỗ bí ẩn, một bóng người chắp tay nhìn về phía chân trời nơi kim quang từ từ biến mất mà khẽ cười nói: “Huynh đệ, lên đường thuận lợi!”
Người này một thân áo bào xanh vóc người cao ngất, diện mục anh tuấn giống như siêu phàm thoát tục. Chính là Úy Công Tử.
Hắn đúng là có tới nhưng hắn trời sanh tính không câu chấp, thật sự không quen đối mặt với nỗi buồn ly biệt nên cũng chỉ đành âm thầm đưa tiễn.
Ở bên cạnh hắn có một thanh y thiếu nữ, chính là Quân Lộ Lộ. Hai người trên mặt đều có chút thương cảm.
Lắc đầu khẽ mỉm cười, thân thể Úy Công Tử chậm rãi phiêu khởi ôm lấy Quân Lộ Lộ quay đầu đi xuống hướng dưới chân núi và lầm bẩm nói: “Đám người này vừa lên... Cửu Trọng Thiên Khuyết nhất định không được yên tĩnh, đám người kia có chuyện gì mà không làm được chứ...”
“Chẳng qua là, cuộc sống giang hồ ta đã chán ghét rồi... Ta chỉ hi vọng cũng người mình yêu sống yên tĩnh cả đời... Không thể đi với các ngươi chiến đấu hăng hái. Huynh đệ... Xin lỗi... Chỉ hi vọng các ngươi trở về tới tìm ta uống một chén”
Sở Dương đang cùng vị Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu kia nói chuyện một chút, ở nơi này hắn tự nhiên là lợi dụng hết thảy tư chất có thể lợi dụng. Tiếp Dẫn Sứ mặc dù chẳng qua là tiểu lại nhưng thủy chung là cường hào ác bá, có thể từ trong miệng hắn thu được càng nhiều tư liệu liên quan đến Cửu Trọng Thiên Khuyết thì mình đi về phía trước càng thuận lợi hơn, ít nhất cũng có thể an toàn hơn.
Liên tục hỏi vài vấn đề thì trong lúc bất chợt chỉ cảm thấy thân thể của mình không khỏi nặng hơn rồi ngay sau đó từ trên trời rớt xuống.
Dưới chân kim cầu đột ngột biến mất, thân thể mạnh mẽ biến thành trạng thái không trọng lượng trong nháy mắt mất đi khống chế. Trong lúc nhất thời chật vật không chịu nổi rơi xuống, vốn là lấy tu vi của Sở Dương, cho dù trước mặt có biến cố đột ngột, cho dù không thể lập tức thi triển ra tự thân tu vi ngự khí hành thiên thì ít nhất cũng có thể ổn định thân hình, không đến nỗi chật vật như vậy. Kim cầu biến mất, dưới chân sinh ra một cỗ hấp lực dị thường cường đại kéo hắn giống như vẫn thạch cấp tốc lao xuống.
Mà phía chân trời cũng tựa hồ tràn đầy áp lực đè hắn xuống.
Áp lực đồng thời đến từ trời và đất hỗ trợ nhau áp bách, hơn nữa quá đột ngột nên Sở Dương trong lúc nhất thời không ứng biến kịp, cực kỳ chật vật.
“Đây là cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Dương cả giận nói.
“Nguyên nhân rất đơn giản, ngài đã đến nơi rồi...” Thanh âm Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu dày đặc truyền đến: “Bảo trọng! Mong mỏi sau này có thể gặp lại”.
“Uy!” Sở Dương hét lớn: “Làm người tiếp dẫn sao các ngươi không giới thiệu cho ta về phong thổ dân tình nơi này sao?”
“Xin lỗi, ta không thể nói cho ngài thêm chuyện nữa, đây là quy củ. Sau này hết thảy cần chính ngài đi tìm hiểu... Chúng ta đối với chuyện này thật xin lỗi, thật xin lỗi”. Thanh âm Tiếp Dẫn Sứ vừa rơi xuống thì trên bầu trời một đóa kim vân chợt bay lên, “Sưu” một tiếng rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phương xa, những Tiếp Dẫn Sứ kia cũng đồng loạt lau mồ hôi trở về... Rốt cục cũng đã hoàn thành cái nhiệm vụ thấy “Quỷ” này. Mạng nhỏ cũng bảo vệ được.
Sở Dương cảm giác từ thân thể vù vù rơi xuống, hết lần này đến lần khác không có bất kỹ năng lực khống chế nào thì không khỏi bất đắc dĩ. Hắn còn chưa biết cuối cùng sẽ rơi vào đâu, hoàn toàn không có thân pháp bảo vệ, ngay cả công lực hộ thân cũng không thể vận tụ, tự do rơi xuống như vậy mạng nhỏ có thể giữ được sao?
Chợt tựa hồ có một đám màu xanh nhanh chóng đến. Sở Dương đang suy nghĩ, làm sao lại có đám màu xanh này? Rốt cuộc là vật gì vậy?
Sau một khắc, thân thể hắn bùm bùm lao vào đống vật thể màu xanh kia.
Ta muốn mài kiếm Bạch Vân Thiên! Chư quân, phải đi con đường nào đây?!
Ta sẽ đi tìm nàng. Nhất định phải chờ ta!
Sở Nhạc Nhi như có nhận thấy nhẹ nhàng quay đầu nhìn Mạc Thiên Cơ rồi đột nhiên đỏ mặt nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
“Chư vị bảo trọng, sau này còn gặp lại!” Sau khi bước lên kim cầu, mười bốn người không hẹn mà cùng đồng thời xoay người lại ôm quyền hành lễ nói: “Cáo biệt!”
Đám người Phong Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc bái nói: “Mọi người bảo trọng!”
Nơi xa, một thân ảnh chạy tới nói: “Sở Dương, Thiên Cơ, bảo trọng!” Là Đệ Ngũ Khinh Nhu bay vút đến. Ở bên cạnh hắn, Lăng Hàn Tuyết bạch y như tuyết chạy theo.
Sở Dương ngưng mắt mà trông, trong lúc bất chợt nhoẻn miệng cười, chắp tay nó: “Đệ Ngũ huynh, Lăng cô nương, chúc mừng hai người. Lần sau trở lại, chung ta không say không thôi, coi như là uống rượu mừng các người!”
Lăng Hàn Tuyết đột nhiên mặt đỏ lên. Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chợt đỏ mặt nhưng rồi tự nhiên hào phóng chắp tay nói: “Sở huynh, đa tạ!”
Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Lăng Hàn Tuyết hiện tại đại khái là hơi có chút cảm giác với nhau nhưng không người nào gật đầu trước, chính là ở vào khoảng cách giữa thành và bại. Cả hai bên đều có chỗ cố kỵ riêng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu tính cách trầm ổn, âm nhu, chuyện không có nắm chắc thì tuyệt không chịu nói nhưng chuyện tình cảm như thế nào lại nắm chắc? Lăng Hàn Tuyết thân là gái nên càng thêm ý tứ.
Nếu cừ như vậy thì không biết bao lâu nữa, thậm chí sau này mỗi người đi một ngã cũng không phải là không có khả năng nhưng Sở Dương hiện tại bất thình lình nói một câu lại thay hai người bọn họ thổ lộ ra, đem chuyện này thành một cái định luận.
Từ đó sau hết thảy cũng trong sáng. Những lời này do Cửu Kiếp Kiếm chủ Sở Dương nói ra, ở một khắc cuối cùng trước khi Phá Toái Hư Không chúc phúc cho hai người.
Cũng là ở trước mặt anh hùng thiên hạ vì chọc tức Đệ Ngũ Khinh Nhu mà cũng khiến Lăng Hàn Tuyết không có đường lui. Đã như vậy chỉ có thể đi lên phía trước.
Trong thiên hạ có bao nhiêu cặp vợ chông cũng là do người giới thiệu? Vốn là hơi có cảm giác đã kết hôn nhưng cả đời bất ly bất khí, bạc đầu giai lão?
Không có tự do yêu thương kinh tâm động phách nhưng cuộc sống bình thản ấm áp cùng năm tháng thong dong, cái này... Không phải là một loại hạnh phúc mỹ mãn sao?
Sở Dương cười ha ha quay đầu mà đi, một đường phiêu dật tiêu sái. Phía dưới mọi người nhìn lên có một loại cảm giác kỳ quái: Theo bước chân Sở Dương lên kim cầu, mỗi bước đi về phía trước khí chất của hắn giống như trở nên càng thêm không câu chấp một phần, càng thêm tiêu sái, càng thêm... Ngạo khí!
Hắn tựa hồ vừa bước lên kim cầu lại bắt đầu lột xác. Mỗi bước đều lột xác và có biến hóa kinh thiên động địa.
Mười bốn người đồng thời hướng lên kim cầu đi lên, không ai phân tâm. Ánh mắt chỉ nhìn về phía trước mà thôi, ánh mắt ngưng định tuyệt không chú ý đến bên cạnh.
Huynh đệ đã từ biệt, đã biệt ly hồi lâu. Lần nữa thấy lại huynh đệ chính là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết gặp lại!
Cần gì phải như tiểu nữ nhi lưu luyến không rời? Tất cả mọi người không có chú ý hoặc là đều quên một việc: Phong Hồ!
Đầu Linh Thú này ăn quá nhiều thiên tài địa bảo cộng thêm Linh Thú tinh hạch nên vẫn một mực ngủ say không có tỉnh lại mà Mạc Khinh Vũ thời thời khắc khắc giữ nó ở trong túi của mình. Giờ phút này nó giống như một vật chết.
Mạc Khinh Vũ giờ phút này đang buồn vì ly biệt. Nước măt mông lung nên nào còn nhớ rõ trong túi tiền của mình còn có vật nhỏ này.
Vị Tiếp Dẫn Sứ kia nhíu mày, hắn thực sự không rõ tiểu nha đầu này trong túi áo mang theo thi thể tiểu sủng vật làm cái gì nhưng vị đại nhân vật Sở Dương kia đã nói, nha đầu này là lão bà của hắn... Có thể đắc tội được không?
Đã như vậy coi như xong đi, bất quá chỉ là một thi thể tiểu sủng vật mà thôi, có thể có ích lợi gì chứ? Tiểu nha đầu này thích thì cứ mang theo đi. Bất quá đi lên thì cũng thiêu đi thôi, mình cần gì làm người xấu chứ?
Kết quả là, ngay cả nói cũng không nói, hắn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng hắn không biết, một cái sơ hốt nho nhỏ có ảnh hưởng quá sâu xa sau này.
Vật trong mắt hắn chẳng qua là “một cỗ thi thể” này hơn nữa yêu loại không thuộc về Cửu Trọng Thiên thật lâu sau lại làm cho Yêu Tộc ở Cửu Trọng Thiên Khuyết trực tiếp xảy ra biến hóa long trời lở đất...
Bất quá đây là chuyện về sau...
Sở Dương từng bước đi lên, tinh thần mờ ảo lại nhớ tới bốn năm trước ở Cửu Trọng Thiên đại lục, một màn lại một màn từ trong đầu trôi qua, tựa hồ mọi chuyện, mọi kinh nghiệm vào giờ khắc này hết thảy trôi qua, tựa hồ mọi chuyện, mọi kinh nghiệm vào giờ khắc này hết thảy từ trong đầu lướt qua. Phảng phất như ôn lại một lần.
Đột nhiên một cỗ hào khí từ trong lòng mạnh mẽ dâng lên, giờ khắc này hắn cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Từng bước từng bước, hắn cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng lên cao, từ từ sắp tiếp xúc với tầng mây phía chân trời nhưng hắn thủy chung không quay đầu lại vẫn biết, hơn nữa có thể cảm giác được, phía dưới có vô số ánh mắt tập trung vào mình.
Tự nhiên tự tại nện bước, từng bước leo lên, Sở Dương ha hả cười một tiếng, thanh âm ngâm nga, áo đen ở trên không trong gió phần phật bay múa.
Phiêu đãng giang hồ kỷ biên tiên,
Mộng lý tân khổ túy lý cam;
Bát diện cuồng phong xuy sầu hoài,
Thập phương mai phục động tâm hàn;
Thùy năng bạt đao thanh tiêu ngoại,
Cửu Trọng Thiên Khuyết bằng dao vọng,
Tiểu ngôn thử sinh bất uổng nhiên.
Thanh âm Sở Dương hữu lực tràn đầy từ tính vang vọng trong cả thiên địa, quanh quẩn thật lâu không dứt.
“Ha ha ha... Tốt!” Chúng huynh đệ đang ở trên kim cầu cũng kêu lên cười to: “Lão đại nói rất hay! Ai có thể rút đao thanh tiêu ngoại? Ta muốn mài kiếm Bạch Vân Thiên! Cửu Trọng Thiên Khuyết nhìn xa, mỉm cười nói cuộc đời này không uổng công! Tốt! Tốt!”
Trên bầu trời chợt có một tiếng sấm ầm vang dữ dội, cả bầu trời đột nhiên kim quang tán loạn, vô số tia chớp đồng thời giáng xuống.
Phía dưới mọi người chỉ cảm thấy hai mắt của mình vào giờ khắc này đột nhiên hoa lên. Vội vàng chăm chú nhìn lại thì chỉ thấy các đạo kim cầu trên bầu trời lúc trước giờ phút này đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phía chân trời xa xôi từng đoàn kim quang rực rỡ lóe ra thành từng đạo Lưu Tinh rực rỡ.
Đám người Sở Dương đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ còn dư âm trận cười to vẫn còn quanh quẩn giữa thiên không.
Tất cả mọi người đều biết. Ở trên đại lục này từ hôm nay trở đi vừa ra đời một cái thần thoại, một cái truyền thuyết vĩnh hằng thuộc về đương đại Cửu Kiếp Kiếm chủ.
Mười bống người đồng thời Băng Linh Hãm Thiên Phá Toái Hư Không. Truyền thuyết này không chỉ chưa từng có mà hơn nữa về sau càng không có!
Ở chấp Pháp Thành, tại một chỗ bí ẩn, một bóng người chắp tay nhìn về phía chân trời nơi kim quang từ từ biến mất mà khẽ cười nói: “Huynh đệ, lên đường thuận lợi!”
Người này một thân áo bào xanh vóc người cao ngất, diện mục anh tuấn giống như siêu phàm thoát tục. Chính là Úy Công Tử.
Hắn đúng là có tới nhưng hắn trời sanh tính không câu chấp, thật sự không quen đối mặt với nỗi buồn ly biệt nên cũng chỉ đành âm thầm đưa tiễn.
Ở bên cạnh hắn có một thanh y thiếu nữ, chính là Quân Lộ Lộ. Hai người trên mặt đều có chút thương cảm.
Lắc đầu khẽ mỉm cười, thân thể Úy Công Tử chậm rãi phiêu khởi ôm lấy Quân Lộ Lộ quay đầu đi xuống hướng dưới chân núi và lầm bẩm nói: “Đám người này vừa lên... Cửu Trọng Thiên Khuyết nhất định không được yên tĩnh, đám người kia có chuyện gì mà không làm được chứ...”
“Chẳng qua là, cuộc sống giang hồ ta đã chán ghét rồi... Ta chỉ hi vọng cũng người mình yêu sống yên tĩnh cả đời... Không thể đi với các ngươi chiến đấu hăng hái. Huynh đệ... Xin lỗi... Chỉ hi vọng các ngươi trở về tới tìm ta uống một chén”
Sở Dương đang cùng vị Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu kia nói chuyện một chút, ở nơi này hắn tự nhiên là lợi dụng hết thảy tư chất có thể lợi dụng. Tiếp Dẫn Sứ mặc dù chẳng qua là tiểu lại nhưng thủy chung là cường hào ác bá, có thể từ trong miệng hắn thu được càng nhiều tư liệu liên quan đến Cửu Trọng Thiên Khuyết thì mình đi về phía trước càng thuận lợi hơn, ít nhất cũng có thể an toàn hơn.
Liên tục hỏi vài vấn đề thì trong lúc bất chợt chỉ cảm thấy thân thể của mình không khỏi nặng hơn rồi ngay sau đó từ trên trời rớt xuống.
Dưới chân kim cầu đột ngột biến mất, thân thể mạnh mẽ biến thành trạng thái không trọng lượng trong nháy mắt mất đi khống chế. Trong lúc nhất thời chật vật không chịu nổi rơi xuống, vốn là lấy tu vi của Sở Dương, cho dù trước mặt có biến cố đột ngột, cho dù không thể lập tức thi triển ra tự thân tu vi ngự khí hành thiên thì ít nhất cũng có thể ổn định thân hình, không đến nỗi chật vật như vậy. Kim cầu biến mất, dưới chân sinh ra một cỗ hấp lực dị thường cường đại kéo hắn giống như vẫn thạch cấp tốc lao xuống.
Mà phía chân trời cũng tựa hồ tràn đầy áp lực đè hắn xuống.
Áp lực đồng thời đến từ trời và đất hỗ trợ nhau áp bách, hơn nữa quá đột ngột nên Sở Dương trong lúc nhất thời không ứng biến kịp, cực kỳ chật vật.
“Đây là cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Dương cả giận nói.
“Nguyên nhân rất đơn giản, ngài đã đến nơi rồi...” Thanh âm Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu dày đặc truyền đến: “Bảo trọng! Mong mỏi sau này có thể gặp lại”.
“Uy!” Sở Dương hét lớn: “Làm người tiếp dẫn sao các ngươi không giới thiệu cho ta về phong thổ dân tình nơi này sao?”
“Xin lỗi, ta không thể nói cho ngài thêm chuyện nữa, đây là quy củ. Sau này hết thảy cần chính ngài đi tìm hiểu... Chúng ta đối với chuyện này thật xin lỗi, thật xin lỗi”. Thanh âm Tiếp Dẫn Sứ vừa rơi xuống thì trên bầu trời một đóa kim vân chợt bay lên, “Sưu” một tiếng rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phương xa, những Tiếp Dẫn Sứ kia cũng đồng loạt lau mồ hôi trở về... Rốt cục cũng đã hoàn thành cái nhiệm vụ thấy “Quỷ” này. Mạng nhỏ cũng bảo vệ được.
Sở Dương cảm giác từ thân thể vù vù rơi xuống, hết lần này đến lần khác không có bất kỹ năng lực khống chế nào thì không khỏi bất đắc dĩ. Hắn còn chưa biết cuối cùng sẽ rơi vào đâu, hoàn toàn không có thân pháp bảo vệ, ngay cả công lực hộ thân cũng không thể vận tụ, tự do rơi xuống như vậy mạng nhỏ có thể giữ được sao?
Chợt tựa hồ có một đám màu xanh nhanh chóng đến. Sở Dương đang suy nghĩ, làm sao lại có đám màu xanh này? Rốt cuộc là vật gì vậy?
Sau một khắc, thân thể hắn bùm bùm lao vào đống vật thể màu xanh kia.
Ta muốn mài kiếm Bạch Vân Thiên! Chư quân, phải đi con đường nào đây?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.