Quyển 8 - Chương 221: Ta như trụ đá giữa dòng
Phong Lăng Thiên Hạ
24/04/2017
Với một chiêu như vậy, chúng lão quái vật vừa hâm
mộ mà lại tim đập nhanh muốn trốn tránh. Nếu một chiêu này bản thân có
thể nắm giữ...
Như vậy, một khi tao ngộ nguy cơ, chỉ cần hy sinh một nhân vật cao tầng là có thể hoàn mỹ tàn sát tất cả kẻ địch.
Như thế có nhiều chỗ tốt?
Đương nhiên cao tầng hy sinh kia không phải là mình là tốt nhất, thậm chí điểm ấy thật ra rất dễ giải quyết, bất luận 1 tông môn hơi lớn một chút đều không hề thiếu tử sĩ, chỉ cần cho tử sĩ tu hành chiêu pháp này, đây chẳng lẽ không phải là ông trời tác hợp sao.
Nhưng bây giờ Sở Dương đã chết rồi, một chiêu này cùng đã mất đi ở trong thiên địa.
Đối với cải này, mọi người không thể không tiếc nuối thở dài vài tiếng.
Về phần lời Bạch y nhân kia, mọi người lúc đầu tất nhiên có chỗ hoài nghi, hoài nghi Bạch y nhân kia thật sự có cái thần dị thủ đoạn nào làm Sở Dương khởi tử hồi sinh sao, nhưng mà Ngũ trường Hưu không đầu không đuôi nói một câu lại triệt để cho mọi người bỏ đi điểm khả nghi.
“Ta nói các vị, các ngươi năng lực hiểu biết không phải là có vấn đề chứ... Ân, Tiên tử, ta nói bọn họ nhưng không bao gồm nàng trong đó, năng lực hiểu biết của nàng nhất định là không có vấn đề, nhìn cái gì vậy, ta nói là các ngươi đó, Bạch y nhân kia dường như cho tới bây giờ đều không nói qua là Sở Dương khống chế, hoặc là hắn có thể cứu sống Sở Dương?”
“Nguyên lời nói của hắn là ‘Các vị hay là đều sớm trở về đi, ân, giúp ta thông tri xuống, đấu giá hội tối nay chuyển sang tối ngày mai, tất cả quy tắc duy trì không thay đổi’ ? Như vậy là Sở Dương khống chế sao? Đấu giá hội cứ cần phải là Sở Dương chủ trì sao? Thay người khác không được sao?!”
“Trước kia Sở gia khi đối ngoại thì kẻ chủ trì là Sở Dương, đúng vậy, thế nhưng không thể xác định là sau lưng Sở Dương nhất định không có ai. Có lẽ Bạch y nhân kia chính là người sau lưng Sở Dương, hắn ra mặt nói rõ và lại có thể cắt cử người khác chủ trì đấu giá, chẳng lẽ không phải là thuận lý thành Chương sao?”
Mọi người nghe Ngũ trường Hưu nói ra thiên luận điệu này thì bất giác giật mình, nhưng không phải sao, người nọ từ đầu đến cuối thật là chưa có nói tới chuyện qua đấu giá hội sẽ do Sở Dương chủ trì, chỉ nói là đấu giá hội tiếp tục mà thôi!
Mọi người không khỏi xấu hổ. Chẳng lẽ ta đúng là kẻ ngu lo lắng ngàn việc, tất là có một việc sơ sót? Chúng ta cư nhiên bị tên Ngũ trường Hưu quê mùa trong quê mùa chê bai!
“Người này đồng dạng cũng nói qua một câu khác: Ai nói hắn đã chết?” Tuyết tiên tử trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Chẳng lẽ những lời này không thể chứng minh Sở Dương còn có thể còn sống sao? Nếu là như vậy, một chiêu này..”.
Ngũ trường Him lập tức có chút xuống đài không được, nói: “Nhưng... Ai nói hắn đã chết? Nhưng mà cũng không nói hắn còn sống! Trước mắt bao người, chẳng lẽ mọi người ngay cả người chết hay người sống đều phân biệt không được sao?”
“Chờ tin đấu giá hội đi đã”. Tuyết tiên tử hừ một tiếng nói: “Đến lúc đó cái gì đều rõ cả!”, nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm: Chúng ta nếu chờ tin tức mới biết được thì còn cần thương nghị làm gì?
Mọi người đều lắc đầu, sau khi thương lượng một chút về chi tiết thì liền cùng nhau rời khỏi doanh trại Mặc Vân Thiên.
Sở Dương trước đó có nói trận đấu giá này không cho người Mặc Vân Thiên tham gia. Mặc dù Sở Dương đã bỏ mình nhưng cái thuyết pháp này vẫn được mọi người tán thành. Dù sao nhiều tông môn liền nhiều đối thủ cạnh tranh.
Chỉ để lại đám người hai đại môn phái của Mặc Vân Thiên đến đây ngây người tại chỗ như phỗng.
Nguyên Thù Đồ chết rồi. Kết quả này với bọn họ mà nói, trực tiếp chính là trời sập.
Nguyên Thù Đồ trừ có thân phận của lãnh tụ 1 đám thanh niên Mặc Vân Thiên cùng với Quỷ Vực hạch tâm đệ tử ra thì còn có đệ tam trọng thân phận.
Người khác hoặc là còn không rõ lắm về thân phận kia của Nguyên Thù Đồ, hơn nữa đó còn là thân phận quan trọng nhất nhưng bọn họ, những bản thổ chi nhân này lại há có thể không biết? Nguyên Thù Đồ vừa chết, bọn họ mặc dù bây giờ còn sống nhưng tánh mạng lại đã bắt đầu đếm ngược rồi. Hơn nữa còn là tuyệt đối không dám trở về Mặc Vân Thiên!
Từ đó về sau, cũng chỉ có làm cô hồn dã quỷ mà thôi.
Mọi người đối với đám người này chỉ có sự đồng tình và có chút hả hê, toàn bộ không một chút thương cảm.
Vân Trung Thiên cũng đã từng có ý nhân cơ hội này mời chào những người này nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì quyết định buông tha. Vạn nhất vị đáng sợ tồn tại kia giận lây sang bản thân, mặc dù mình chưa chắc đã sợ hãi nhưng mà đó là một cái phiền toái thật lớn!
Phiền toái như vậy, nên là không dính tới mới tốt.
Cho nên mặc dù cảm giác hơi đáng tiếc nhưng Vân Trung Thiên vẫn buông tha. Mọi người cùng nhau đi tới, tâm tình đều trầm trọng.
Vừa rồi lời Ngũ trường Hưu mặc dù đánh vỡ cục diện bế tắc, Sở Dương mặc dù đã chết, đấu giá vẫn có thể có? Bạch y nhân kia cũng nói, đấu giá hội lùi lại một ngày, hết thảy như cũ, nhưng... Một ngày sau tình huống sẽ như thế nào? Dù là ai cũng không dám đánh cược.
Mọi người muốn rất nhiều rất nhiều vấn đề, nhưng có một chuyện tất cả mọi người chắc chắn thật không ngờ, đó chính là tận mắt thấy rõ ràng Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên, hai vợ chông đã chết không ngờ nay lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình.
Hơn nữa quần áo gọn gàng, lông tóc vô thương!
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn nhau không nói gï. Nếu như không phải là ở dưới ban ngày ban mặt, mọi người còn tưởng rằng là bản thân gặp quỷ!
“Sở Dương? Ngươi khống chế hả?” Tuyết tiên từ trong đầu trống rỗng vô ý thức hỏi ra một câu siêu cấp ngu ngốc.
“Ân, là may mắn thôi”. Sở Dương hờ hững cười cười, ánh mắt nhìn thẳng, thấy trước mặt có ít nhất hơn ba mươi vị Thiên Nhân cấp cao thủ các đại môn phái thì thanh âm thanh nhã nói: “Chư vị, các ngươi không phải là rất thất vọng sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người thốt nhiên biến sắc.
Những lời này, khiến tất cả mọi người khó có thể chịu được. Hơn nữa còn là do Sở Dương, một kẻ hậu bối nói ra khiến người người trên mặt đều nóng rát. Một người trong đó cả giận nói: “Sở Dương, ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi có chết hay không đâu có quan hệ gì với chúng ta?”
“Đương nhiên cùng các ngươi không có quan hệ! Các ngươi muốn kéo quan hệ với ta sao?” Sở Dương khẽ cười nói: “Bất quá, giang hồ đều có khí khái! Giang hồ tự có chí khí, giang hồ đều có quy tắc! Giang hồ còn có đạo nghĩa! Nếu bây giờ giang hồ đã sớm thay đổi, như vậy nếu không có Sở Dương ta, ai sẽ một lần nữa đi xác định giang hồ đạo nghĩa? Công đạo không tại nhân tâm? Hắc bạch khó được rõ ràng?! Như thế xem ra, Sở Dương ta còn phải sống sót!”
Thanh âm Sở Dương tràn đầy vẻ trần trụi mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía mọi người cũng đầy ý khiêu khích. Cuối cùng mà nói, cũng không ngờ tràn đầy một loại ý vị ‘Vì thiên hạ là trách nhiệm của ta’.
Tính cách Sở Dương gần đây vốn cẩn thận, rất ít khiêu khích ai, từ trước đến nay đều tính trước làm sau. Nhưng ngày hôm qua, Nguyên Thù Đồ cậy thế cường đoạt nữ nhân cũng đã xúc phạm đến giang hồ tối kỵ!
Nhưng, nhiều cao thủ như vậy, không ngờ không ai động thân mà ra, nói một câu 1 lời công đạo. Tất cả cũng chỉ có khoanh tay đứng nhìn.
Đây là điểm mấu chốt của người giang hồ!
Giang hồ đạo nghĩa, có cái nên làm có việc không nên làm nhưng điều này làm cho Sở Dương cảm thấy tim lạnh.
Sở Dương tự hỏi, nếu mình thấy loại tình huống này, tuyệt đối sẽ không chút do dự rút kiếm ra tay.
Nhưng những người trước mắt này, từng người đều có tu vi kinh thiên động địa thì đối với việc này lại chỉ có một mảnh hờ hững.
Sở Dương từ đáy lòng xem thường loại người này, nếu như một người vì sợ hãi cường quyền mà từ bỏ nhân sinh tín điều, phản bội điểm mấu chốt trong lòng, như vậy, người này tu vi cho dù cao tới đâu lại có thể như thế nào chứ?
“Sở Dương, ngươi cần phải biết rằng, có mấy lời là không thể nói lung tung”. Một Hắc tu lão giả vươn người mà ra, lạnh lùng nhìn Sở Dương nói: “Nên hiểu là họa là từ miệng mà ra, tự chuốc phiền toái”.
Sở Dương ngang nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm nói: “Sao? Ta nói không đúng sao? Ngươi tính muốn giáo huấn ta một chút?”
Hắc tu lão giả nhất thời nghẹn lời.
Giáo huấn Sở Dương? Hắn bây giờ thật không có lá gan này.
Tu vi của Sở Dương tự nhiên là không bằng hắn, nhưng Sở Dương có thể có thủ đoạn liều mạng. Một khi Sở Dương liều mạng, Sở Dương có chết hay không khó mà nói được nhưng mình nhất định là chắc chắn phải chết rồi! Đám cao thủ Mặc Vân Thiên chết rồi kia, người nào so với mình không mạnh hơn?
Tất cả dưới thân kiếm của Sở Dương toàn bộ đều không sức hoàn thủ sao?
Nhất là, rõ ràng người nên chết thì giờ phút này lại nhảy trở lại! Dùng bản thân hắn phải chết đánh cuộc với 1 kẻ có thể bất tử sao!
Loại sự tình này, có lẽ có người dám làm nhưng người đó tuyệt sẽ không là bản thân ta!
Sở Dương cười ha ha nói: “Ta bây giờ rốt cuộc minh bạch một chuyện, sáng nay tự thể nghiệm rồi, muốn không rõ cũng không được”.
“Chuyện gì?” Tuyết tiên tử không khỏi hỏi.
“Ta hôm nay rốt cuộc minh bạch, năm đó Tử Tiêu Thiên Đế chống lại Thiên Ma tại sao lại thất bại!” Sở Dương cuồng cười mà đi rồi nói: “Ta tin tưởng chuyện cho dù lặp lai một lần, Tử Tiêu Thiên Đế vẫn như cũ là thất bại! Ha ha ha... Mọi người tự quét tuyết trước cửa mà không thèm để ý đến sương trên ngói nhà khác! Giữ mình trong sạch, khoanh tay đứng nhìn mới đúng là cử chỉ sáng suốt, mới đúng là trường Sinh chi đạo a, cái gì giang hồ đạo nghĩa, chỉ là chó má, ha ha ha..”.
Sở Dương cười dài, mang theo Thiết Bổ Thiên một đường mà đi. Chỉ có tiếng cười nhạo kia vẫn ở trong thiên địa mà quanh quẩn! Người người cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Nhất là một ít người tự xưng là hiệp nghĩa chi sĩ, càng thêm cúi đầu. Bọn họ cũng thường xuyên gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, cũng thường xuyên cứu trợ kẻ nhỏ yếu nhưng hôm nay đối mặt với thân phận đặc thù của Nguyên Thù Đồ thì lại thật sự khiếp đảm.
Từ điểm này mà nói, Sở Dương mắng một chút cũng đúng vậy!
2 người Sở Dương động thân đi về hướng trời chiều chỉ để lại 2 cái bóng người thật dài trên mặt đất, bóng dáng 2 người cũng sát vào với nhau.
Đối mặt với thương khung, Sở Dương đột nhiên không còn có bất luận cái gì sợ hãi mà than nhẹ nói: “Nhân gian đều có chân tình, đạo nghĩa băng hủy Càn Khôn; Nếu các ngươi đã hỏng, Sở Dương ta liền có thể thành lập!”
“Tối thiểu ở chỗ này của ta, tình nghĩa cùng đạo nghĩa vẫn còn trường tồn trong lòng! Mà cái nhân gian này đã mất đi đạo nghĩa thì ta sẽ trở thành thanh lưu giữa thời đại hỗn loạn đen tối! Như trụ đá giữa dòng!”
Nghe được Sở Dương cười trào phúng, Tuyết tiên tử mặt đỏ tới mang tai!
Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào năm đó lực chiến mà chết, các đại môn phái gần như chưa từng xuất lực hoặc là nói: Các môn phái đều không xuất lực.
Mà Hồng Trần Như Mộng Hiên, chính là lúc ấy đã tồn tại và bây giờ vẫn là một trong các môn phái hưng thịnh.
Mọi người đều xấu hổ.
Một người mắng to nói: “Nói gì đó? Việc năm đó chúng ta tất nhiên là có suy nghĩ của chúng ta! Thì làm sao nào! Khi nào thì đến phiên một tên mao đầu tiểu tử như hắn giáo huấn chúng ta? Sở Dương hắn xem như thứ gì chứ? Nếu Thiên Ma đột kích, Sở Dương hắn thật có dám xuất chiến chăng?”
Vân Trung Thiên thản nhiên nói: “Người khác như thế nào ta không biết, không có quyền phát ngôn, nhưng, nếu Thiên Ma đột kích, Sở Dương tất nhiên sẽ xuất chiến, điểm ấy ta dám xác nhận”.
Thân phận của Vân Trung Thiên không giống người thường, lời vừa nói ra, mọi người mặc dù nhiều người trong lòng không phục nhưng lại không ai dám cãi.
“Ta đi tìm Sở Dương”. Vân Trung Thiên trầm tư rồi đuổi theo 2 người Sở Dương.
Như vậy, một khi tao ngộ nguy cơ, chỉ cần hy sinh một nhân vật cao tầng là có thể hoàn mỹ tàn sát tất cả kẻ địch.
Như thế có nhiều chỗ tốt?
Đương nhiên cao tầng hy sinh kia không phải là mình là tốt nhất, thậm chí điểm ấy thật ra rất dễ giải quyết, bất luận 1 tông môn hơi lớn một chút đều không hề thiếu tử sĩ, chỉ cần cho tử sĩ tu hành chiêu pháp này, đây chẳng lẽ không phải là ông trời tác hợp sao.
Nhưng bây giờ Sở Dương đã chết rồi, một chiêu này cùng đã mất đi ở trong thiên địa.
Đối với cải này, mọi người không thể không tiếc nuối thở dài vài tiếng.
Về phần lời Bạch y nhân kia, mọi người lúc đầu tất nhiên có chỗ hoài nghi, hoài nghi Bạch y nhân kia thật sự có cái thần dị thủ đoạn nào làm Sở Dương khởi tử hồi sinh sao, nhưng mà Ngũ trường Hưu không đầu không đuôi nói một câu lại triệt để cho mọi người bỏ đi điểm khả nghi.
“Ta nói các vị, các ngươi năng lực hiểu biết không phải là có vấn đề chứ... Ân, Tiên tử, ta nói bọn họ nhưng không bao gồm nàng trong đó, năng lực hiểu biết của nàng nhất định là không có vấn đề, nhìn cái gì vậy, ta nói là các ngươi đó, Bạch y nhân kia dường như cho tới bây giờ đều không nói qua là Sở Dương khống chế, hoặc là hắn có thể cứu sống Sở Dương?”
“Nguyên lời nói của hắn là ‘Các vị hay là đều sớm trở về đi, ân, giúp ta thông tri xuống, đấu giá hội tối nay chuyển sang tối ngày mai, tất cả quy tắc duy trì không thay đổi’ ? Như vậy là Sở Dương khống chế sao? Đấu giá hội cứ cần phải là Sở Dương chủ trì sao? Thay người khác không được sao?!”
“Trước kia Sở gia khi đối ngoại thì kẻ chủ trì là Sở Dương, đúng vậy, thế nhưng không thể xác định là sau lưng Sở Dương nhất định không có ai. Có lẽ Bạch y nhân kia chính là người sau lưng Sở Dương, hắn ra mặt nói rõ và lại có thể cắt cử người khác chủ trì đấu giá, chẳng lẽ không phải là thuận lý thành Chương sao?”
Mọi người nghe Ngũ trường Hưu nói ra thiên luận điệu này thì bất giác giật mình, nhưng không phải sao, người nọ từ đầu đến cuối thật là chưa có nói tới chuyện qua đấu giá hội sẽ do Sở Dương chủ trì, chỉ nói là đấu giá hội tiếp tục mà thôi!
Mọi người không khỏi xấu hổ. Chẳng lẽ ta đúng là kẻ ngu lo lắng ngàn việc, tất là có một việc sơ sót? Chúng ta cư nhiên bị tên Ngũ trường Hưu quê mùa trong quê mùa chê bai!
“Người này đồng dạng cũng nói qua một câu khác: Ai nói hắn đã chết?” Tuyết tiên tử trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Chẳng lẽ những lời này không thể chứng minh Sở Dương còn có thể còn sống sao? Nếu là như vậy, một chiêu này..”.
Ngũ trường Him lập tức có chút xuống đài không được, nói: “Nhưng... Ai nói hắn đã chết? Nhưng mà cũng không nói hắn còn sống! Trước mắt bao người, chẳng lẽ mọi người ngay cả người chết hay người sống đều phân biệt không được sao?”
“Chờ tin đấu giá hội đi đã”. Tuyết tiên tử hừ một tiếng nói: “Đến lúc đó cái gì đều rõ cả!”, nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm: Chúng ta nếu chờ tin tức mới biết được thì còn cần thương nghị làm gì?
Mọi người đều lắc đầu, sau khi thương lượng một chút về chi tiết thì liền cùng nhau rời khỏi doanh trại Mặc Vân Thiên.
Sở Dương trước đó có nói trận đấu giá này không cho người Mặc Vân Thiên tham gia. Mặc dù Sở Dương đã bỏ mình nhưng cái thuyết pháp này vẫn được mọi người tán thành. Dù sao nhiều tông môn liền nhiều đối thủ cạnh tranh.
Chỉ để lại đám người hai đại môn phái của Mặc Vân Thiên đến đây ngây người tại chỗ như phỗng.
Nguyên Thù Đồ chết rồi. Kết quả này với bọn họ mà nói, trực tiếp chính là trời sập.
Nguyên Thù Đồ trừ có thân phận của lãnh tụ 1 đám thanh niên Mặc Vân Thiên cùng với Quỷ Vực hạch tâm đệ tử ra thì còn có đệ tam trọng thân phận.
Người khác hoặc là còn không rõ lắm về thân phận kia của Nguyên Thù Đồ, hơn nữa đó còn là thân phận quan trọng nhất nhưng bọn họ, những bản thổ chi nhân này lại há có thể không biết? Nguyên Thù Đồ vừa chết, bọn họ mặc dù bây giờ còn sống nhưng tánh mạng lại đã bắt đầu đếm ngược rồi. Hơn nữa còn là tuyệt đối không dám trở về Mặc Vân Thiên!
Từ đó về sau, cũng chỉ có làm cô hồn dã quỷ mà thôi.
Mọi người đối với đám người này chỉ có sự đồng tình và có chút hả hê, toàn bộ không một chút thương cảm.
Vân Trung Thiên cũng đã từng có ý nhân cơ hội này mời chào những người này nhưng sau khi suy nghĩ một lát thì quyết định buông tha. Vạn nhất vị đáng sợ tồn tại kia giận lây sang bản thân, mặc dù mình chưa chắc đã sợ hãi nhưng mà đó là một cái phiền toái thật lớn!
Phiền toái như vậy, nên là không dính tới mới tốt.
Cho nên mặc dù cảm giác hơi đáng tiếc nhưng Vân Trung Thiên vẫn buông tha. Mọi người cùng nhau đi tới, tâm tình đều trầm trọng.
Vừa rồi lời Ngũ trường Hưu mặc dù đánh vỡ cục diện bế tắc, Sở Dương mặc dù đã chết, đấu giá vẫn có thể có? Bạch y nhân kia cũng nói, đấu giá hội lùi lại một ngày, hết thảy như cũ, nhưng... Một ngày sau tình huống sẽ như thế nào? Dù là ai cũng không dám đánh cược.
Mọi người muốn rất nhiều rất nhiều vấn đề, nhưng có một chuyện tất cả mọi người chắc chắn thật không ngờ, đó chính là tận mắt thấy rõ ràng Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên, hai vợ chông đã chết không ngờ nay lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình.
Hơn nữa quần áo gọn gàng, lông tóc vô thương!
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người nhìn nhau không nói gï. Nếu như không phải là ở dưới ban ngày ban mặt, mọi người còn tưởng rằng là bản thân gặp quỷ!
“Sở Dương? Ngươi khống chế hả?” Tuyết tiên từ trong đầu trống rỗng vô ý thức hỏi ra một câu siêu cấp ngu ngốc.
“Ân, là may mắn thôi”. Sở Dương hờ hững cười cười, ánh mắt nhìn thẳng, thấy trước mặt có ít nhất hơn ba mươi vị Thiên Nhân cấp cao thủ các đại môn phái thì thanh âm thanh nhã nói: “Chư vị, các ngươi không phải là rất thất vọng sao?”
Lời vừa nói ra, mọi người thốt nhiên biến sắc.
Những lời này, khiến tất cả mọi người khó có thể chịu được. Hơn nữa còn là do Sở Dương, một kẻ hậu bối nói ra khiến người người trên mặt đều nóng rát. Một người trong đó cả giận nói: “Sở Dương, ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi có chết hay không đâu có quan hệ gì với chúng ta?”
“Đương nhiên cùng các ngươi không có quan hệ! Các ngươi muốn kéo quan hệ với ta sao?” Sở Dương khẽ cười nói: “Bất quá, giang hồ đều có khí khái! Giang hồ tự có chí khí, giang hồ đều có quy tắc! Giang hồ còn có đạo nghĩa! Nếu bây giờ giang hồ đã sớm thay đổi, như vậy nếu không có Sở Dương ta, ai sẽ một lần nữa đi xác định giang hồ đạo nghĩa? Công đạo không tại nhân tâm? Hắc bạch khó được rõ ràng?! Như thế xem ra, Sở Dương ta còn phải sống sót!”
Thanh âm Sở Dương tràn đầy vẻ trần trụi mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía mọi người cũng đầy ý khiêu khích. Cuối cùng mà nói, cũng không ngờ tràn đầy một loại ý vị ‘Vì thiên hạ là trách nhiệm của ta’.
Tính cách Sở Dương gần đây vốn cẩn thận, rất ít khiêu khích ai, từ trước đến nay đều tính trước làm sau. Nhưng ngày hôm qua, Nguyên Thù Đồ cậy thế cường đoạt nữ nhân cũng đã xúc phạm đến giang hồ tối kỵ!
Nhưng, nhiều cao thủ như vậy, không ngờ không ai động thân mà ra, nói một câu 1 lời công đạo. Tất cả cũng chỉ có khoanh tay đứng nhìn.
Đây là điểm mấu chốt của người giang hồ!
Giang hồ đạo nghĩa, có cái nên làm có việc không nên làm nhưng điều này làm cho Sở Dương cảm thấy tim lạnh.
Sở Dương tự hỏi, nếu mình thấy loại tình huống này, tuyệt đối sẽ không chút do dự rút kiếm ra tay.
Nhưng những người trước mắt này, từng người đều có tu vi kinh thiên động địa thì đối với việc này lại chỉ có một mảnh hờ hững.
Sở Dương từ đáy lòng xem thường loại người này, nếu như một người vì sợ hãi cường quyền mà từ bỏ nhân sinh tín điều, phản bội điểm mấu chốt trong lòng, như vậy, người này tu vi cho dù cao tới đâu lại có thể như thế nào chứ?
“Sở Dương, ngươi cần phải biết rằng, có mấy lời là không thể nói lung tung”. Một Hắc tu lão giả vươn người mà ra, lạnh lùng nhìn Sở Dương nói: “Nên hiểu là họa là từ miệng mà ra, tự chuốc phiền toái”.
Sở Dương ngang nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm nói: “Sao? Ta nói không đúng sao? Ngươi tính muốn giáo huấn ta một chút?”
Hắc tu lão giả nhất thời nghẹn lời.
Giáo huấn Sở Dương? Hắn bây giờ thật không có lá gan này.
Tu vi của Sở Dương tự nhiên là không bằng hắn, nhưng Sở Dương có thể có thủ đoạn liều mạng. Một khi Sở Dương liều mạng, Sở Dương có chết hay không khó mà nói được nhưng mình nhất định là chắc chắn phải chết rồi! Đám cao thủ Mặc Vân Thiên chết rồi kia, người nào so với mình không mạnh hơn?
Tất cả dưới thân kiếm của Sở Dương toàn bộ đều không sức hoàn thủ sao?
Nhất là, rõ ràng người nên chết thì giờ phút này lại nhảy trở lại! Dùng bản thân hắn phải chết đánh cuộc với 1 kẻ có thể bất tử sao!
Loại sự tình này, có lẽ có người dám làm nhưng người đó tuyệt sẽ không là bản thân ta!
Sở Dương cười ha ha nói: “Ta bây giờ rốt cuộc minh bạch một chuyện, sáng nay tự thể nghiệm rồi, muốn không rõ cũng không được”.
“Chuyện gì?” Tuyết tiên tử không khỏi hỏi.
“Ta hôm nay rốt cuộc minh bạch, năm đó Tử Tiêu Thiên Đế chống lại Thiên Ma tại sao lại thất bại!” Sở Dương cuồng cười mà đi rồi nói: “Ta tin tưởng chuyện cho dù lặp lai một lần, Tử Tiêu Thiên Đế vẫn như cũ là thất bại! Ha ha ha... Mọi người tự quét tuyết trước cửa mà không thèm để ý đến sương trên ngói nhà khác! Giữ mình trong sạch, khoanh tay đứng nhìn mới đúng là cử chỉ sáng suốt, mới đúng là trường Sinh chi đạo a, cái gì giang hồ đạo nghĩa, chỉ là chó má, ha ha ha..”.
Sở Dương cười dài, mang theo Thiết Bổ Thiên một đường mà đi. Chỉ có tiếng cười nhạo kia vẫn ở trong thiên địa mà quanh quẩn! Người người cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Nhất là một ít người tự xưng là hiệp nghĩa chi sĩ, càng thêm cúi đầu. Bọn họ cũng thường xuyên gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, cũng thường xuyên cứu trợ kẻ nhỏ yếu nhưng hôm nay đối mặt với thân phận đặc thù của Nguyên Thù Đồ thì lại thật sự khiếp đảm.
Từ điểm này mà nói, Sở Dương mắng một chút cũng đúng vậy!
2 người Sở Dương động thân đi về hướng trời chiều chỉ để lại 2 cái bóng người thật dài trên mặt đất, bóng dáng 2 người cũng sát vào với nhau.
Đối mặt với thương khung, Sở Dương đột nhiên không còn có bất luận cái gì sợ hãi mà than nhẹ nói: “Nhân gian đều có chân tình, đạo nghĩa băng hủy Càn Khôn; Nếu các ngươi đã hỏng, Sở Dương ta liền có thể thành lập!”
“Tối thiểu ở chỗ này của ta, tình nghĩa cùng đạo nghĩa vẫn còn trường tồn trong lòng! Mà cái nhân gian này đã mất đi đạo nghĩa thì ta sẽ trở thành thanh lưu giữa thời đại hỗn loạn đen tối! Như trụ đá giữa dòng!”
Nghe được Sở Dương cười trào phúng, Tuyết tiên tử mặt đỏ tới mang tai!
Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào năm đó lực chiến mà chết, các đại môn phái gần như chưa từng xuất lực hoặc là nói: Các môn phái đều không xuất lực.
Mà Hồng Trần Như Mộng Hiên, chính là lúc ấy đã tồn tại và bây giờ vẫn là một trong các môn phái hưng thịnh.
Mọi người đều xấu hổ.
Một người mắng to nói: “Nói gì đó? Việc năm đó chúng ta tất nhiên là có suy nghĩ của chúng ta! Thì làm sao nào! Khi nào thì đến phiên một tên mao đầu tiểu tử như hắn giáo huấn chúng ta? Sở Dương hắn xem như thứ gì chứ? Nếu Thiên Ma đột kích, Sở Dương hắn thật có dám xuất chiến chăng?”
Vân Trung Thiên thản nhiên nói: “Người khác như thế nào ta không biết, không có quyền phát ngôn, nhưng, nếu Thiên Ma đột kích, Sở Dương tất nhiên sẽ xuất chiến, điểm ấy ta dám xác nhận”.
Thân phận của Vân Trung Thiên không giống người thường, lời vừa nói ra, mọi người mặc dù nhiều người trong lòng không phục nhưng lại không ai dám cãi.
“Ta đi tìm Sở Dương”. Vân Trung Thiên trầm tư rồi đuổi theo 2 người Sở Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.