Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 99: Ta thật sự là quá coi thường ngài

Phong Lăng Thiên Hạ

10/08/2013

Sở Phi Long bị bốn cỗ lực lượng Quân cấp áp chế, căn bản không thể động đậy, vẻ mặt tuyệt vọng, trong mắt tất cảđều là hận ý.

Cực đoan sợ hãi, hầu như đã muốn phá hủy thần trí của hắn.

Hắn biết, chỉ cần Dạ Vô Ba tin lời Sở Dương, mình hôm nay phải chết không thể nghi ngờ! Nhưng trước mắt, Dạ Vô Ba rõ ràng là đã muốn tin.

Dạ Vô Ba tin tưởng, cực kỳ tin tưởng!

Dạ gia Tam Trọng Đoạt Hồn Thuật, chính là một trong ba loại bí thuật tra hỏi mạnh nhất của Cửu Trùng Thiên. Cùng bí thuật của Chấp Pháp Giả xếp ngang hàng, thậm chí còn cao một bậc!

Lấy thực lực Quân cấp cửu phẩm của Dạ Vô Ba, thi triển Tam Trọng Đoạt Hồn Thuật, đối phó Sở Dương, một thiếu niên không có hề tu vi, nếu còn không đạt được tin tức mình muốn, hoặc là đạt được tin tức giả, Dạ Vô Ba cảm thấy mình nên đào một cái hồ tự chôn xuống là vừa.

“Ta rất hứng thú.” Dạ Vô Ba gõ mặt bàn, hứng thú dạt dào dò hỏi: “Vị Nhị thúc này của ngươi, an bài cạm bẫy như thếnào?”

Sở Dương trong mắt cũng lộ ra thần sắc mê hoặc cùng sợ hãi, tựa như là phát ra từ trong lòng: “Cạm bẫy, là rất dễdàng...”

“Nhưng ngươi trước đó cũng không biết, đúng không?” DạVô Ba mẫn cảm phát hiện ng mê hoặc cùng sợ hãi trong mắtSở Dươ, nhất thời cực kfi ‘thông minh’ kết luận: “Nhưng ngươi trước đó cũng không biết, đúng không?”

“Không! Ai nói ta không biết.” Nhưng không ngờ, Sở Dương lại đưa ra đáp án ngược lại.

“Ồ?” Dạ Vô Ba sửng sốt.

“Ta chỉ kỳ quái, cạm bẫy nọ, cũng không phải là người Sở gia chúng ta...” Sở Dương mê hoặc mà kiêu ngạo nói: “Đó là bằng hữu của Nhị thúc.”

“Bằng hữu Nhị thúc ngươi?” Dạ Vô Ba nhất thời trịnh trọng lên, có một loại cảm giác ‘đẩy ra mây mù gặp trời xanh’, lại có cảm giác mê hoặc, không nhìn rõ. Mơ hồ cảm giác được, chuyện này còn có ẩn tình.

“Đúng vậy.” Sở Dương nói: “Tuy rằng thời gian ta trở về gia tộc còn ít, nhưng Sở thị gia tộc chúng ta không có loại cao thủ như Kiếm đế. Huống chi là Kiếm Trung Đế Quân.”

“Lời này nói có lý.” Dạ Vô Ba đối tính kế với Sở gia nhiều năm như vậy, há có thể không biết thực lực Sở gia? Sở gia chưa từng có loại quái vật như Kiếm đế xuất hiện.

“Hắn gọi là gì?” Dạ Vô Ba nhíu mày, tựa như đang hỏi Sở Dương, tựa như đang tự mình lầm bầm.

“Ta chỉ nghe có người gọi hắn... Thất gia.” Sở Dương nói: “Cũng không biết là Thất gia nào.”

Dạ Vô Ba sắc mặt chấn động.

Giờ khắc này, trên mặt hắn lộ ra một loại khiếp sợ, kinh ngạc cùng bừng tỉnh đại ngộ.

Bốn vị hộ vệ thân hình đồng thời chấn động, ánh mắt lộ ra thần sắc cừu hận.

‘Thất gia’ hai chữ này, đối với mấy người nà chấn động không nhỏ. Thậm chí đánh gãy Tam Trọng Đoạt Hồn Thuật của Dạ Vô Ba, làm cho bốn vị cao thủ bất ngờ không kịp đềphòng, khí thế áp lực cũng thoáng thả lỏng một chút.

Chỉ là một chút như vậy, Sở Phi Long liền có thể mở miệng, lên tiếng kêu thảm thiết: “Thập Tam gia, ta là oan uổng, ngươi đừng tin tiểu súc sinh này! Ta ta... ta đối với Thập Tam gia trung thành và tận tâm...”

“Làm cho hắn câm miệng!” Dạ Vô Ba sắc mặt âm lãnh, trong ngực phập phồng, một cỗ tức giận nổi lên như núi lửa sắp phun trào.

Một vị Quân cấp cao thủ đánh ra một chưởng, bốp một tiếng, khuôn mặt Sở Phi Long xoay hẳn qua một bên, răng cửa đinh đinh rơi xuống.



“Kiếm Trung Đế Quân, Thất Gia... Thì ra là Thất Gia!” Dạ Vô Ba hắc hắc cười lạnh, quỷ hỏa trong mắt tán loạn: “Tiêu Thất! Ngươi khỏe! Tiêu Thất, ngươi khỏe!”

Hắn cuồng tiếu một tiếng trầm thấp: “Dạ Vô Ba Ta quả thật là ngốc tử ! Ô ha ha ha...”

Thất Gia, Kiếm Trung Đế Quân. Tiêu gia, Tiêu Thất Gia. Cùng bối phận với Dạ Vô Ba, thuở nhỏ đối si mê với kiếm, ở bên trong Cửu Đại Gia Tộc, có một ngoại hiệu vang dội: Kiếm Si!

Dạ Vô Ba càng nghĩ càng khó chịu: Mình tân tân khổ khổ bố trí mười tám năm, khống chế Đông Nam Sở gia, tất cả đều vì một mục đích, Tiêu gia.

Tương lai một khi đại sự bắt đầu, thông qua Sở gia, làm cho một cái đại bản doanh tiếp viện phía sau Tiêu gia hoàn toàn cắt đứt, bế tắc con đường tiếp viện của Tiêu gia. Thời khắc mấu chốt, còn có mãnh liệt chém một đao.

Đối với một bước này, tiếp theo nên làm như thế nào, phát triển ra sao, Dạ Vô Ba đều có kế hoạch tỉ mỉ, từng bước thực thi, có thể nói là vô cùng cân nhắc.

Mấy năm qua, Sở Phi Long dần dần cầm quyền, cũng dựa theo kế hoạch của hắn, chậm rãi lấy được tín nhiệm của Tiêu gia, thậm chí đạt được một ít quyền lực thương lộ của Tiêu gia.

Đang chuẩn bị giúp Sở Phi Long hoàn toàn đứng vững gót chân, toàn lực chống đỡ, tranh thủ mở rộng chiến quả, tương lai từ nơi này cho Tiêu gia một kích trí mạng, sao có thể nghĩ đến việc được một tin tức như thế.

Sở Phi Long lại luôn luôn liên hệ cùng Tiêu gia, lại còn cấu kết Tiêu Thất, sát hại trợ thủ đắc lực Mã Lão Tam của mình!

Giờ khắc này, Dạ Vô Ba hận muốn hộc máu .

Cùng lúc đó, hắn lại nghĩ tới, lúc trước mình đáp ứng Sở Phi Long sở, phái chín vị Hoàng tọa đến Trung Tam Thiên ám sát. Chín vị hoàng tọa Dạ gia cũng một đi không trở lại!

Chẳng lẽ khi đó, cũng là âm mưu của Sở Phi Long?

Nói như vậy, Dạ gia tự cho mình đang ở thế chủ đạo, tự cho mình là thông minh, lại là bị đối phương từng bước lợi dụng,đem mình từng bước, từng bước đưa vào tử lộ, mà mình lại còn đắc ý?dào dạt

Mà kế hoạch mình tự cho là tuyệt hảo, lại vẫn bị Tiêu gia nhìn chăm chú, mỗi một bước, đều ở dưới sự quan sát củađối phương. Mà mình còn thật cẩn thận tính toán từng bước... Ở trong mắt Tiêu gia, chính mình tuyệt đối là một cái tên thiên hạ đệ nhất ngốc tử! Bọn họ nhìn thấy mình dụng tâm như thế, có thể cười vỡ bụng hay không... Nghĩ như vậy, Dạ Vô Ba ngượng đến mức muốn tự sát.

Ánh mắt dữ tợn nhìn Sở Phi Long, Dạ Vô Ba cả chân cũng run lên.

Lấy tu vi của hắn, lại có thể biểu hiện thành như vậy, có thểthấy được sự nhục nhã này cao tới mức nào.

“Sở Phi Long, tốt lắm, tốt lắm, tốt cho một vị Sở nhị gia. Tốt cho một vị Sở nhị gia chịu nhục.” Dạ Vô Ba gật đầu thật mạnh: “Ta thật sự là coi khinh ngài ... Ta cũng thật sự là quá coi thường ngài...”

Sở Phi Long tuyệt vọng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cầu xin, cũng nói không nên lời.

Bên kia, sau khi Tam Trọng Đoạt Hồn gián đoạn, Sở Dương mềm nhũn nằm trên mặt bàn, tựa như đã hôn mê bất tỉnh.Đây đúng là phản ứng bình thường sau khi thi triển Tam Trọng Đoạt Hồn Thuật.

“Sở Phi Long, ta thực khó hiểu.” Dạ Vô Ba dùng sức lắc đầu, xương cổ kêu rắc rắc, lại dùng sức gật đầu, dùng sức đến mức như muốn đem đầu mình hung hăng nện lên mặt đất: “Ta đối với ngươi không tệ...”

Sở Phi Long cầu xin nhìn hắn.

“Mười chín năm trước, ngươi bị đuổi giết, ta cứu ngươi một mạng. Sau đó mới biết được ngươi là Sở Phi Long. Ta phát hiện ngươi có dã tâm, mới toàn lực giúp đỡ ngươi, cùng đại ca ngươi đánh nhau. Vì thế, ta không tiếc vận dụng Dạ gia tử sĩ, diệt sát vợ chồng Sở Phi Lăng, đem bọn họ bức đến HạTam Thiên, thê ly tử tán, chưa gượng dậy nổi! Mà ngươi, cũng thuận thế nắm giữ quyền lực Sở gia.”

Dạ Vô Ba hắc hắc tự giễu cười lạnh: “Sau đó, bên trong Sở gia các ngươi, bốn vị đại quản sự ủng hộ đại ca ngươi, ta gạt bỏ một loạt cho ngươi, dọn sạch toàn bộ chướng ngại.”



“Ngay tại năm trước, ngươi hoàn toàn đứng vững gót chân, cũng bắt đầu hợp tác cùng Tiêu gia, Dạ gia chúng ta trả giá ba vị cao thủ, thành công làm cho phụ thân Sở Hùng Thành của ngươi bị trọng thương, tiến thêm một bước đem quyền lực tập trung vào tay ngươi.”

“Sau đó lại thừa dịp đại ca ngươi ra ngoài tìm dược, phái ra chín vị Hoàng tọa, diệt sát Sở Phi Lăng.”

“Hôm nay, còn tận tâm tận lực tìm cách cho ngươi, quét dọn chướng ngại Sở Dương cuối cùng. Chuẩn bị cho ngươi toàn diện thống lĩnh Sở gia, chủ chưởng quyền to, trở thành gia chủ, chuẩn bị đại sự!”

Dạ Vô Ba cắn răng, hít một hơi, hai mắt hung ác nham hiểm trừng trừng: “Tất cả tất cả, đều là vì ngươi! Đều là giúp ngươi! Chuyện của Dạ gia chúng ta, căn bản còn chưa bắtđầu...”

“Mà ngươi lại có thể cấu kết Tiêu gia!”

Dạ Vô Ba ha ha cười, thở ra một hơi, lắc đầu: “Ngài... Thật sự là hảo tâm cơ! Thật sự là hảo thủ đoạn! Ta Dạ Vô Ba thực không phát hiện, Sở Phi Long ngươi lại có thể là như thế một nhân vật như thế.”

Sở Phi Long ai oán tuyệt vọng nhìn hắn, trong mắt đã biến thành một mảng tro tàn.

Hắn biết, xong rồi. Mình hoàn toàn xong rồi!

Dạ Vô Ba ngay cả một chút cơ hội biện bạch cũng không cấp chính mình!

“May mắn ta phát hiện sớm a.” Dạ Vô Ba lắc đầu, may mắn: “Bằng không... Mấy thanh xương cốt của Bổn tọa, chẳng phải là bị ngươi chôn ở Đông Nam?”

Hắn hộc ra một hơi thật dài, gắt gao nhìn Sở Phi Long, đột nhiên trong cổ họng hét lên: “Không được dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Nhìn tiếp, ta liền móc tròng mắt ngươi ra!”

Sở Phi Long lo lắng giãy dụa , nhưng không thể giãy dụa...

“Ngươi còn nhìn! Ngươi còn nhìn! Ta thao con mẹ ngươi còn nhìn!” Dạ Vô Ba nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trở thành màu đỏ, rốt cuộc bùng nổ, tay phải vươn ra, hai ngón tay cắm vào hốc mắt Sở Phi Long.

Máu tươi bắn tung toé!

Hai con mắt bị móc ra ngoài!

Áp lực bốn vị Quân cấp, lại có thể không áp chế được Sở Phi Long phát ra một tiếng kêu thê thảm!

Hai cái con mắt treo trên hốc mắt, lăn qua lăn lại, tiếng kêu của Sở Phi Long đã biến thành từng hơi thống khổ. Hắn lại bịáp chế không thể phát ra âm thanh.

Chỉ có thể trầm mặc thừa nhận, khổ hình bị móc mắt!

Thậm chí, bi ai nhất là, giờ này khắc này, ngay cả việc ngất xỉu cũng thành hy vọng xa vời.

Một bên, Sở Dương nằm trên bàn thân hình nhẹ nhàng run lên.

Trong lòng Sở Dương, trăm mối cảm xúc ngổn ngang!

Một bên, hai tiếng kêu hoảng sợ phát ra, Sở Đằng Hổ SởĐằng Giao tỉnh lại, bọn họ hai người bị dư ba Tam TrọngĐoạt Hồn làm cho thần trí rối loạn, tinh thần bị quản chếkhông nghiêm trọng lắm.

Nhưng vừa mở mắt ra, lại thấy được một màn khủng bố này, nhịn không được tim mật câu liệt kêu lên thảm thiết.

Sở Phi Long nghe con kêu thảm thiết, giãy dụa càng thêm kịch liệt, cũng không biết khí lực đến từ nơi nào, đột nhiên gian giãy khỏi bốn cổ lực lượng áp chế, tuyệt vọng kêu to: “Hổ nhi! Giao nhi! Chạy mau! Chạy mau...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook