Quyển 8 - Chương 140: Tại sao là ngươi?
Phong Lăng Thiên Hạ
22/04/2017
Sở Dương thanh âm rất thấp nhưng người ở chỗ này có tu vi như thế nào chứ? Cho dù có thấp hơn một ngàn lần nữa thì tất cả
vẫn nghe được rõ ràng!
Tất cả đều ôm suy nghĩ giống nhau nên trong lòng cùng vừa động rồi ngay sau đó lo lắng nhìn nhau, sau khi biết lại có nhiều người có cùng ý như mình thì không khỏi hô to hỏng bét.
Mặc dù lúc trước khi phát hiện ra hai gã thiên tài thiếu niên kia tất cả mọi người đều kỳ vọng là chỉ mình mắt tinh, tuệ nhãn biết anh tài nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, ngươi có tuệ nhãn, người khác lại không có sao?!
Hiện tại sói nhiều thịt ít, chân chính lúng túng đây. Hải Dương Ba quắc mắt đứng lên lớn tiếng nói: “Lăng Tiêu Môn đại trưởng lão Hải Dương Ba mời Sở tiểu huynh đệ ra nói chuyện, ý Sở tiểu huynh như thế nào?”.
Hải Dương Ba này ra mặt, những trung tiểu tông môn phái khác nhất thời ảm nhiên than thở mà hành quân lặng lẽ. Đã có quái vật lớn như vậy ra tay, mình còn tranh giành làm cái gì? Dám tranh giành sao?!
Dĩ nhiên cũng vẫn có một số Đại tông phái không chịu buông tha ngay, vẫn rối rít lên tiếng thỉnh cầu. Chúng ta quả thật không bằng Lăng Tiêu Môn ngươi nhưng chúng ta cũng không yếu. Rồi hãy nói, điều kiện chúng ta ưng thuận chưa chắc đã kém Lăng Tiêu Môn ngươi.
“Hồng Trần Như Mộng Hiên Thương Khung Linh sơn nhất phiến tuyết cùng Hải trưởng lão đồng thời muốn trò chuyên với Sở huynh đệ, không biết ý Sở huynh đệ như thế nào?”. Nếu hai bên đã quyết định liên minh, Tuyết tiên tử tự nhiên muốn giúp Hải Dương Ba một tay.
Huống chi nàng còn muốn biết rõ ràng về thân phận của Sở Dương nên làm sao cũng muốn ra mặt. Tuyết tiên tử này vừa ra mặt, những đại tông môn khác rối rít hành quân lặng lẽ không dám lỗ mãng nữa.
Nếu như riêng chỉ có Hải Dương Ba thì mọi người còn có một chút lòng tin là có thể tranh giành được nhưng nay Hồng Trần Như Mộng Hiên cũng đã ra tay, lại còn cho thấy lập trường muốn liên thủ cùng Lăng Tiêu môn thì đám người kia nào còn điểm hy vọng nào nữa.
Mọi người mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành nén giận. Đồng thời chống lại hai đại cự đầu quyết không phải là chuyện nói cười!
Sở Dương trong lòng cười nở hoa nói: “Cho mời hai vị tiền bối vào hậu đường gặp nhau”.
Hết thảy đều do mình nắm giữ, hết thảy đều như kế hoạch, hết thảy thích hợp!
“Sở thần y quả nhiên là thần thông quảng đại, mới vừa Phá Toái Hư Không đi lên tổng cộng không được mấy ngày mà đã ở Tử Hà thành xây dựng được một phần gia nghiệp lớn, hơn nữa còn được thành chủ đại nhân ưu ái. Hôm nay vừa biến hóa nhanh chóng, đã biến thành chủ nhân Thiên Binh Phách Mại Đường lần đầu tiên đấu giá giao dịch, sáng tạo ra một cái kỷ lục kinh người. Bảo vật quý dị càng thêm làm cho người ta phải mở mắt, cái này tin tưởng cho dù không phải là vô tiền khoáng hậu nhưng cũng đã đủ để ngạo thị đương đại”.
Hải Dương Ba sắc mặt hòa ái, vẻ mặt tươi cười tán tụng mấy câu nhưng đã vạch rõ lai lịch của Sở Dương.
Cái này tự nhiên chẳng có gì lạ, lấy địa vị và thế lực của Hải Dương Ba muốn thăm dò rõ ràng lai lịch của Sở Dương thật sự là dễ dàng, thậm chí không cần hắn nói chuyện, chỉ cần một cái ánh mắt là tự nhiên đã có người đem toàn bộ điều tra rõ ràng, cuối cùng tập hợp đưa đến tay hắn.
“Đối với một người mới đến Thiên Khuyết mà đã có thể có được thành tựu như thế, lão hũ trong bụng cực kỳ bội phục. Bất quá, lão hũ có một việc không giải thích được, hy vọng tiểu huynh đệ vì lão hũ mà giải thích nghi hoặc”. Hải Dương Ba vuốt râu mép thản nhiên nói: “Theo đạo lý mà nói, trận đấu giá này tuyệt không nên nên rơi vào tay tiểu huynh đệ ngươi”.
Sâu trong hốc mắt Hải Dương Ba, phong duệ quang mang lấp lóe bắn ra mà thản nhiên nói: “Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, Phách Mại Đường đủ tư cách cũng không ít: Trong vòng ngàn dặm quanh Tử Hà thành này cũng có thể tìm được không dưới trăm nhà... Vì sao hết lần này tới lần khác lại là ngươi? Mà ngươi... Trước kia thậm chí còn chưa từng làm đấu giá!”.
Sở Dương ngẩn ra Hải đại trưởng lão này sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh chóng đi, một câu trước còn đang khen ngợi mình niên khinh hữu vi thì một câu sau đã biến thành chất vấn!
Tuy nhiên những lời này cũng rất có đạo lý. Cho dù thần bí nhân kia không tiện tự ra mặt, muốn phó thác chuyện gì nhưng nói đến việc lựa chọn thì cho dù nhiều hơn một vạn lần nữa cũng không tới phiên Sở Dương, tuy nhiên mấy món đồ thiên đại hảo sự như vậy hết lần này tới lần khác lại rơi vào trong tay của hắn? Nguyên nhân bên trong là ở đâu?
Sở Dương tự hỏi nếu đổi lại là mình thì cũng muốn hỏi, hơn nữa cũng sẽ thẳng thắn đặt ra câu hỏi như vậy!
Hỏi như thế, không những nhắm thẳng vào chỗ mấu chốt của vấn đề, hơn nữa cố tinh không cho Sở Dương suy tư tìm ra đáp án, phải chính diện trả lời, cứ như vậy, cơ hội có được đáp án chính xác tự nhiên cũng là cao nhất, cho dù không phải là đáp án hoàn toàn chân thực thì cũng là gần nhất!
Lúc này Tuyết tiên tử một đôi mắt đẹp cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Sở Dương, hiển nhiên cũng đang đợi đáp án về vấn đề này. Tại sao lại là ngươi?
Tại sao là ta?
Giờ phút này, cái vấn đề này tự nhiên không thể không trả lời. Tuy nhiên, cái vấn đề này lại không dễ trả lời! Bởi vì một khi trả lời không tốt, chuyện Sở Dương bịa lúc trước có nguy cơ toàn bộ bị phủ định, thậm chí là còn có nguy cơ lớn lao phủ xuống!
“Chuyện này... Đúng là có ẩn tình khác”. Sở Dương trong lòng thoáng nghĩ nói: “Hải trưởng lão hỏi quá thẳng thắn đi, ta thực ra cũng đã định nói rồi, đến cùng thì tất cả mọi người đều là người Đông Hoàng Thiên, lần đấu giá này kì thực là có người ủy thác, muốn từ đó châm kíp nổ”.
“Có người ủy thác? Kíp nổ xâu kim?”. Hải Dương Ba mỉm cười nói: “Vậy người nọ là ai? Hiện tại ở nơi nào? Lão hũ ở chỗ này rửa tai lắng nghe.
“Hải lão, Tuyết tiên tử, chuyện kế tiếp ta muốn kể có thể tương đối vượt quá lẽ thường, nhưng đó là tao ngộ tại hạ tự mình gặp gỡ, vô luận hai vị có tin tưởng hay không thì sự thật là như thế! Ta nói trước như vậy, hy vọng nhị vị không lấy làm phiền lòng!”. Sở Dương rất thành khẩn nói.
“Tiểu huynh đệ cứ thành thực mà nói, hai người ta tất nhiên tin tưởng tiểu huynh đệ sẽ không thêu dệt mà mạnh miệng lường gạt bọn ta! Nghĩ đến lão hũ cùng Tuyết tiên tử đã có vô số năm tháng ma luyện, dù sao cũng sẽ phân biệt được thiệt giả hư thật!”. Hải trưởng lão trầm giọng nói, trong thanh âm đã ẩn hiện lành lạnh ý.
“Chuyện là như vậy... Đoạn thời gian trước, chỗ này của ta, từ phía trên rơi xuống một bệnh nhân, thật đúng là từ phía trên té xuống một người”. Sở Dương làm ra một bộ có mấy phần lúng túng chỉ chỉ lên không trung nói.
Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba liếc nhau một cái rồi cũng gật đầu. Từ phía trên rơi xuống bệnh nhân, chuyện này tới cố nhiên rất đột ngột, người biết được ít tới cực điểm nhưng cũng không phải là hoàn toàn không ai biết, mà hai người này chính là đã sớm biết được chỗ Sở Dương đã từng phát sinh qua một cái quái sự như vậy.
Trên thực tế, phàm là chuyện xảy ra ở Tử Hà thành trong vòng một năm qua, bất kỳ điểm cổ quái nào cũng đã bị lưỡng đại tông môn này thu thập đủ toàn bộ, sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này, bất kỳ một điểm dấu vết nào đều có thể có chỗ dùng lớn lao, tin tình báo tự nhiên được xếp hạng tại vị trí thứ nhất.
Cho nên chuyện người trên không trung rụng xuống, loại chuyện này người bình thường nghe tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi nhưng lọt vào tai hai người kia thì lại là chuyện đương nhiên.
“Vãn bối đối với y thuật hơi có chút tâm đắc, căn cứ vào nhân tâm của thầy thuốc mà toàn lực cứu may mắn đã cứu được vị bệnh nhân này, vị bệnh nhân này sau khi ở đây an dưỡng một khoảng thời gian, thân thể dần dần khỏi hẳn và giới thiệu cho ta khoản mua bán này Sở Dương nói làm cho người ta một loại cảm giác vi diệu nhưng có một chút khẳng định là vị bệnh nhân này tuyệt đối không phải là người bình thường!
Hải Dương Ba sắc mặt nghiêm túc nhẹ nhàng hỏi nói: “Xin hỏi bệnh nhân này là người phương nào đây? Hiện tại đang ở nơi nào?”.
Sở Dương nhíu mày nói: “Trên thực tế ta cũng không biết thân phận của hắn, cho đến lúc hắn rời đi cũng chưa từng nói tới”.
Vừa nói đến đây, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng rồi, hắn trước khi đi có để lại cho ta một khối ngọc bội”.
“Ngọc bội ư?”. Hải Dương và Tuyết tiên tử đồng thời hỏi.
“Đúng”. Sở Dương sờ tay vào ngực, nói: “Ta không rõ ràng lắm thân phận của hắn, bất quá ngọc bội kia cũng là thứ hết sức tinh xảo”. Lời còn chưa dứt tay đã vươn ra.
Ở trong lòng bàn tay của hắn có thêm một khối ngọc bội, khối ngọc bội này toàn thân trong suốt bích lục, nhìn qua rất là khả ái. Ngọc bội của Ngôn Như Sơn, kể từ khi cho Sở Dương cũng chưa từng sử dụng đến. Giờ phút này vừa lúc bị hắn lấy ra để xé da hổ kiêu ngạo.
Hải Dương Ba đưa tay cầm lấy chỉ thấy ngoài mặt ngọc bội có điêu khắc hai cái chữ to: “Thệ ước!”.
“Thệ ước!”. Tuyết tiên tử thở ra một hơi rồi cùng Hải Dương Ba, hai người vẻ mặt ngưng trọng. Sau lưng Ngọc bội chính là tám chữ: “Quân tử thệ ước, lập thân chi bản!”.
Phía trên lại có năm cái chữ nhỏ một lời nặng như núi! Phía dưới cùng lại là một cái ký hiệu cơ hồ phân biệt không ra được, rất là mơ hồ. Tuy nhiên nhưng thấy cái đặc thù ký hiệu kia, Hải Dương Ba, Tuyết tiên tử sắc mặt hai người trong nháy mắt thay đổi.
Rất hiển nhiên, sau khi thấy được 5 chữ ‘Một lời nặng như núi” này cùng cái ký hiệu kia, hai người đã biết bệnh nhân này là ai rồi và thân phận vừa ra sao!
Nguyên lai là hắn!
Dĩ nhiên là hắn!
Nhưng là vị Thệ Ước Tư đệ nhất Đại tướng này làm sao bị trọng thương? Lại còn từ phía trên rớt xuống nữa mà vị trí rơi lại quá xa, tận Tử Hà thành...
Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử hai mặt nhìn nhau, cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, trăm mối vẫn không có cách giải.
Nói về tu vi, hai người đều cao hơn Ngôn Như Sơn, lấy Tuyết tiên tử mà nói, thậm chí còn cao hơn không chỉ một bậc.
Hai người không chỉ có địa vị hiển hách ở tông môn của mình, thậm chí coi như là ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng có thể sắp xếp vào những nhân vật cao cấp. Tuy nhiên Ngôn Như Sơn là người phía chính phủ!
Lấy Văn thành chủ Tử Hà thành mà nói, hắn mặc dù cũng là người phía chính phủ, bình thường hai người Hải trưởng lão cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi nhưng thực sự không cói hắn ra gì, nếu quả thật có chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ hoàn toàn không nhìn đến.
Nhưng nếu đối tượng là Ngôn Như Sơn thì lại hoàn toàn khác, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Bởi vì Ngôn Như Sơn ngoại trừ là người phía chính phủ ra thì còn là đệ nhất Đại tướng chủ quản Thệ Ước Tư. Loại thân phận này rất khác. Ngôn Như Sơn chỉ cần một câu nói, khi cần thiết tuyệt đối có thể truyền vào tai Đông Hoàng bệ hạ.
Điều này có thể nghiêm trọng rồi! Điều này cũng đủ để làm cho hai người cẩn trọng hơn trăm ngàn lần! Trăm triệu lần không nghĩ tới, hẳn là Ngôn Như Sơn ra mặt giới thiệu cho Sở Dương thần bí khách nhân kia?
Như vậy có thể nói người này thật ra là người phía chính phủ? Hai người nghĩ tới đây mà trong lòng nhất thời nổi lên mấy phần tư vị quái dị.
Tất cả đều ôm suy nghĩ giống nhau nên trong lòng cùng vừa động rồi ngay sau đó lo lắng nhìn nhau, sau khi biết lại có nhiều người có cùng ý như mình thì không khỏi hô to hỏng bét.
Mặc dù lúc trước khi phát hiện ra hai gã thiên tài thiếu niên kia tất cả mọi người đều kỳ vọng là chỉ mình mắt tinh, tuệ nhãn biết anh tài nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, ngươi có tuệ nhãn, người khác lại không có sao?!
Hiện tại sói nhiều thịt ít, chân chính lúng túng đây. Hải Dương Ba quắc mắt đứng lên lớn tiếng nói: “Lăng Tiêu Môn đại trưởng lão Hải Dương Ba mời Sở tiểu huynh đệ ra nói chuyện, ý Sở tiểu huynh như thế nào?”.
Hải Dương Ba này ra mặt, những trung tiểu tông môn phái khác nhất thời ảm nhiên than thở mà hành quân lặng lẽ. Đã có quái vật lớn như vậy ra tay, mình còn tranh giành làm cái gì? Dám tranh giành sao?!
Dĩ nhiên cũng vẫn có một số Đại tông phái không chịu buông tha ngay, vẫn rối rít lên tiếng thỉnh cầu. Chúng ta quả thật không bằng Lăng Tiêu Môn ngươi nhưng chúng ta cũng không yếu. Rồi hãy nói, điều kiện chúng ta ưng thuận chưa chắc đã kém Lăng Tiêu Môn ngươi.
“Hồng Trần Như Mộng Hiên Thương Khung Linh sơn nhất phiến tuyết cùng Hải trưởng lão đồng thời muốn trò chuyên với Sở huynh đệ, không biết ý Sở huynh đệ như thế nào?”. Nếu hai bên đã quyết định liên minh, Tuyết tiên tử tự nhiên muốn giúp Hải Dương Ba một tay.
Huống chi nàng còn muốn biết rõ ràng về thân phận của Sở Dương nên làm sao cũng muốn ra mặt. Tuyết tiên tử này vừa ra mặt, những đại tông môn khác rối rít hành quân lặng lẽ không dám lỗ mãng nữa.
Nếu như riêng chỉ có Hải Dương Ba thì mọi người còn có một chút lòng tin là có thể tranh giành được nhưng nay Hồng Trần Như Mộng Hiên cũng đã ra tay, lại còn cho thấy lập trường muốn liên thủ cùng Lăng Tiêu môn thì đám người kia nào còn điểm hy vọng nào nữa.
Mọi người mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành nén giận. Đồng thời chống lại hai đại cự đầu quyết không phải là chuyện nói cười!
Sở Dương trong lòng cười nở hoa nói: “Cho mời hai vị tiền bối vào hậu đường gặp nhau”.
Hết thảy đều do mình nắm giữ, hết thảy đều như kế hoạch, hết thảy thích hợp!
“Sở thần y quả nhiên là thần thông quảng đại, mới vừa Phá Toái Hư Không đi lên tổng cộng không được mấy ngày mà đã ở Tử Hà thành xây dựng được một phần gia nghiệp lớn, hơn nữa còn được thành chủ đại nhân ưu ái. Hôm nay vừa biến hóa nhanh chóng, đã biến thành chủ nhân Thiên Binh Phách Mại Đường lần đầu tiên đấu giá giao dịch, sáng tạo ra một cái kỷ lục kinh người. Bảo vật quý dị càng thêm làm cho người ta phải mở mắt, cái này tin tưởng cho dù không phải là vô tiền khoáng hậu nhưng cũng đã đủ để ngạo thị đương đại”.
Hải Dương Ba sắc mặt hòa ái, vẻ mặt tươi cười tán tụng mấy câu nhưng đã vạch rõ lai lịch của Sở Dương.
Cái này tự nhiên chẳng có gì lạ, lấy địa vị và thế lực của Hải Dương Ba muốn thăm dò rõ ràng lai lịch của Sở Dương thật sự là dễ dàng, thậm chí không cần hắn nói chuyện, chỉ cần một cái ánh mắt là tự nhiên đã có người đem toàn bộ điều tra rõ ràng, cuối cùng tập hợp đưa đến tay hắn.
“Đối với một người mới đến Thiên Khuyết mà đã có thể có được thành tựu như thế, lão hũ trong bụng cực kỳ bội phục. Bất quá, lão hũ có một việc không giải thích được, hy vọng tiểu huynh đệ vì lão hũ mà giải thích nghi hoặc”. Hải Dương Ba vuốt râu mép thản nhiên nói: “Theo đạo lý mà nói, trận đấu giá này tuyệt không nên nên rơi vào tay tiểu huynh đệ ngươi”.
Sâu trong hốc mắt Hải Dương Ba, phong duệ quang mang lấp lóe bắn ra mà thản nhiên nói: “Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, Phách Mại Đường đủ tư cách cũng không ít: Trong vòng ngàn dặm quanh Tử Hà thành này cũng có thể tìm được không dưới trăm nhà... Vì sao hết lần này tới lần khác lại là ngươi? Mà ngươi... Trước kia thậm chí còn chưa từng làm đấu giá!”.
Sở Dương ngẩn ra Hải đại trưởng lão này sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh chóng đi, một câu trước còn đang khen ngợi mình niên khinh hữu vi thì một câu sau đã biến thành chất vấn!
Tuy nhiên những lời này cũng rất có đạo lý. Cho dù thần bí nhân kia không tiện tự ra mặt, muốn phó thác chuyện gì nhưng nói đến việc lựa chọn thì cho dù nhiều hơn một vạn lần nữa cũng không tới phiên Sở Dương, tuy nhiên mấy món đồ thiên đại hảo sự như vậy hết lần này tới lần khác lại rơi vào trong tay của hắn? Nguyên nhân bên trong là ở đâu?
Sở Dương tự hỏi nếu đổi lại là mình thì cũng muốn hỏi, hơn nữa cũng sẽ thẳng thắn đặt ra câu hỏi như vậy!
Hỏi như thế, không những nhắm thẳng vào chỗ mấu chốt của vấn đề, hơn nữa cố tinh không cho Sở Dương suy tư tìm ra đáp án, phải chính diện trả lời, cứ như vậy, cơ hội có được đáp án chính xác tự nhiên cũng là cao nhất, cho dù không phải là đáp án hoàn toàn chân thực thì cũng là gần nhất!
Lúc này Tuyết tiên tử một đôi mắt đẹp cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Sở Dương, hiển nhiên cũng đang đợi đáp án về vấn đề này. Tại sao lại là ngươi?
Tại sao là ta?
Giờ phút này, cái vấn đề này tự nhiên không thể không trả lời. Tuy nhiên, cái vấn đề này lại không dễ trả lời! Bởi vì một khi trả lời không tốt, chuyện Sở Dương bịa lúc trước có nguy cơ toàn bộ bị phủ định, thậm chí là còn có nguy cơ lớn lao phủ xuống!
“Chuyện này... Đúng là có ẩn tình khác”. Sở Dương trong lòng thoáng nghĩ nói: “Hải trưởng lão hỏi quá thẳng thắn đi, ta thực ra cũng đã định nói rồi, đến cùng thì tất cả mọi người đều là người Đông Hoàng Thiên, lần đấu giá này kì thực là có người ủy thác, muốn từ đó châm kíp nổ”.
“Có người ủy thác? Kíp nổ xâu kim?”. Hải Dương Ba mỉm cười nói: “Vậy người nọ là ai? Hiện tại ở nơi nào? Lão hũ ở chỗ này rửa tai lắng nghe.
“Hải lão, Tuyết tiên tử, chuyện kế tiếp ta muốn kể có thể tương đối vượt quá lẽ thường, nhưng đó là tao ngộ tại hạ tự mình gặp gỡ, vô luận hai vị có tin tưởng hay không thì sự thật là như thế! Ta nói trước như vậy, hy vọng nhị vị không lấy làm phiền lòng!”. Sở Dương rất thành khẩn nói.
“Tiểu huynh đệ cứ thành thực mà nói, hai người ta tất nhiên tin tưởng tiểu huynh đệ sẽ không thêu dệt mà mạnh miệng lường gạt bọn ta! Nghĩ đến lão hũ cùng Tuyết tiên tử đã có vô số năm tháng ma luyện, dù sao cũng sẽ phân biệt được thiệt giả hư thật!”. Hải trưởng lão trầm giọng nói, trong thanh âm đã ẩn hiện lành lạnh ý.
“Chuyện là như vậy... Đoạn thời gian trước, chỗ này của ta, từ phía trên rơi xuống một bệnh nhân, thật đúng là từ phía trên té xuống một người”. Sở Dương làm ra một bộ có mấy phần lúng túng chỉ chỉ lên không trung nói.
Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba liếc nhau một cái rồi cũng gật đầu. Từ phía trên rơi xuống bệnh nhân, chuyện này tới cố nhiên rất đột ngột, người biết được ít tới cực điểm nhưng cũng không phải là hoàn toàn không ai biết, mà hai người này chính là đã sớm biết được chỗ Sở Dương đã từng phát sinh qua một cái quái sự như vậy.
Trên thực tế, phàm là chuyện xảy ra ở Tử Hà thành trong vòng một năm qua, bất kỳ điểm cổ quái nào cũng đã bị lưỡng đại tông môn này thu thập đủ toàn bộ, sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này, bất kỳ một điểm dấu vết nào đều có thể có chỗ dùng lớn lao, tin tình báo tự nhiên được xếp hạng tại vị trí thứ nhất.
Cho nên chuyện người trên không trung rụng xuống, loại chuyện này người bình thường nghe tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi nhưng lọt vào tai hai người kia thì lại là chuyện đương nhiên.
“Vãn bối đối với y thuật hơi có chút tâm đắc, căn cứ vào nhân tâm của thầy thuốc mà toàn lực cứu may mắn đã cứu được vị bệnh nhân này, vị bệnh nhân này sau khi ở đây an dưỡng một khoảng thời gian, thân thể dần dần khỏi hẳn và giới thiệu cho ta khoản mua bán này Sở Dương nói làm cho người ta một loại cảm giác vi diệu nhưng có một chút khẳng định là vị bệnh nhân này tuyệt đối không phải là người bình thường!
Hải Dương Ba sắc mặt nghiêm túc nhẹ nhàng hỏi nói: “Xin hỏi bệnh nhân này là người phương nào đây? Hiện tại đang ở nơi nào?”.
Sở Dương nhíu mày nói: “Trên thực tế ta cũng không biết thân phận của hắn, cho đến lúc hắn rời đi cũng chưa từng nói tới”.
Vừa nói đến đây, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đúng rồi, hắn trước khi đi có để lại cho ta một khối ngọc bội”.
“Ngọc bội ư?”. Hải Dương và Tuyết tiên tử đồng thời hỏi.
“Đúng”. Sở Dương sờ tay vào ngực, nói: “Ta không rõ ràng lắm thân phận của hắn, bất quá ngọc bội kia cũng là thứ hết sức tinh xảo”. Lời còn chưa dứt tay đã vươn ra.
Ở trong lòng bàn tay của hắn có thêm một khối ngọc bội, khối ngọc bội này toàn thân trong suốt bích lục, nhìn qua rất là khả ái. Ngọc bội của Ngôn Như Sơn, kể từ khi cho Sở Dương cũng chưa từng sử dụng đến. Giờ phút này vừa lúc bị hắn lấy ra để xé da hổ kiêu ngạo.
Hải Dương Ba đưa tay cầm lấy chỉ thấy ngoài mặt ngọc bội có điêu khắc hai cái chữ to: “Thệ ước!”.
“Thệ ước!”. Tuyết tiên tử thở ra một hơi rồi cùng Hải Dương Ba, hai người vẻ mặt ngưng trọng. Sau lưng Ngọc bội chính là tám chữ: “Quân tử thệ ước, lập thân chi bản!”.
Phía trên lại có năm cái chữ nhỏ một lời nặng như núi! Phía dưới cùng lại là một cái ký hiệu cơ hồ phân biệt không ra được, rất là mơ hồ. Tuy nhiên nhưng thấy cái đặc thù ký hiệu kia, Hải Dương Ba, Tuyết tiên tử sắc mặt hai người trong nháy mắt thay đổi.
Rất hiển nhiên, sau khi thấy được 5 chữ ‘Một lời nặng như núi” này cùng cái ký hiệu kia, hai người đã biết bệnh nhân này là ai rồi và thân phận vừa ra sao!
Nguyên lai là hắn!
Dĩ nhiên là hắn!
Nhưng là vị Thệ Ước Tư đệ nhất Đại tướng này làm sao bị trọng thương? Lại còn từ phía trên rớt xuống nữa mà vị trí rơi lại quá xa, tận Tử Hà thành...
Hải Dương Ba cùng Tuyết tiên tử hai mặt nhìn nhau, cũng đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, trăm mối vẫn không có cách giải.
Nói về tu vi, hai người đều cao hơn Ngôn Như Sơn, lấy Tuyết tiên tử mà nói, thậm chí còn cao hơn không chỉ một bậc.
Hai người không chỉ có địa vị hiển hách ở tông môn của mình, thậm chí coi như là ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng có thể sắp xếp vào những nhân vật cao cấp. Tuy nhiên Ngôn Như Sơn là người phía chính phủ!
Lấy Văn thành chủ Tử Hà thành mà nói, hắn mặc dù cũng là người phía chính phủ, bình thường hai người Hải trưởng lão cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi nhưng thực sự không cói hắn ra gì, nếu quả thật có chuyện quan trọng thì tuyệt đối sẽ hoàn toàn không nhìn đến.
Nhưng nếu đối tượng là Ngôn Như Sơn thì lại hoàn toàn khác, hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Bởi vì Ngôn Như Sơn ngoại trừ là người phía chính phủ ra thì còn là đệ nhất Đại tướng chủ quản Thệ Ước Tư. Loại thân phận này rất khác. Ngôn Như Sơn chỉ cần một câu nói, khi cần thiết tuyệt đối có thể truyền vào tai Đông Hoàng bệ hạ.
Điều này có thể nghiêm trọng rồi! Điều này cũng đủ để làm cho hai người cẩn trọng hơn trăm ngàn lần! Trăm triệu lần không nghĩ tới, hẳn là Ngôn Như Sơn ra mặt giới thiệu cho Sở Dương thần bí khách nhân kia?
Như vậy có thể nói người này thật ra là người phía chính phủ? Hai người nghĩ tới đây mà trong lòng nhất thời nổi lên mấy phần tư vị quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.