Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 137: Tam đại đao khách

Phong Lăng Thiên Hạ

22/04/2017

Năm mươi vạn Tử Hà Tệ đổi lấy một thanh kiếm... Mà đại trưởng lão còn nói gì ‘chỉ là năm mươi vạn mà thôi.

Nha... Thật lòng không cách nào nhịn được! Ở nơi này chính là năm mươi vạn mà thôi nhưng đó là năm mươi vạn Tử Hà Tệ và cũng chính là năm mươi vạn ức... Thủy Vân Tệ đó!

Khoản thiên văn sổ tự này, đối với cả Tuyết Sơn Phái, tính cả gia thuộc, tính cả thế gian sản nghiệp, tính cả các chi phí, bao gồm tu luyện linh dược... Cũng có thể duy trì được suốt một năm đó!

Sở Dương trên mặt lạnh nhạt, bởi vì tiền đấu giá đoạt được không phải là của hắn mà là của thần bí khách nhân kia nhưng trong lòng lại hồi hộp, thần bí khách không phải là Sở đại thiếu gia ta sao!

Vẫn còn câu nói kia, Sở đại thiếu gia thật lòng không nghĩ tới thanh kiếm nay cuối cùng có thể bán được năm mươi vạn Tử Hà Tệ. Ở trong lòng hắn, có thể lên đến hai mươi vạn Tử Hà Tệ đã là cực hạn rồi, đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Dù sao, lần trước đấu giá Thiên cấp binh khí, tổng cộng cũng mới bán được ba mươi vạn Tử Vân Tệ mà thôi, mà Tử Vân Tệ cùng Tử Hà Tệ cũng không phải là vấn đề hơn kém nhau bao nhiêu mà là hơn kém bao nhiêu lần đây?

Quả nhiên là người ngu nhiều tiền. Thật ra thì có thể được giá trên trời do có một chút việc Sở Dương đã quên: Chính là lời hắn lúc trước đã nói ra nên mới sinh ra hiệu quả vi diệu như vậy.

Dưới mắt tất cả mọi người đều cho là, đao kiếm này cũng là bảo bối và cũng là do một vị tiền bối cố ý lấy ra đưa cho người ở Đông Hoàng Thiên gia tăng thực lực. Bản thân nó chính là một phần đại nhân tình!

Thậm chí, lúc ban đầu vẫn còn không hạn định giá tiền. Cho nên những người này cũng cố ý nâng giá tiền lên cũng không thể làm cho vị tiền bối kia lỗ lã chứ? Hơn nữa, thanh kiếm nay cũng đúng là rất đáng giá! Cho nên, cứ như vậy tiến hành đi xuống mới làm cho Sở Dương bán được giá cao trước nay chưa từng có.

Cố nhiên là đáng giá nhưng cũng có thật nhiều tâm tư khác ở trong đó!

Nếu bị Sở Dương nghĩ tới, tất nhiên sẽ sợ hãi than chó ngáp phải ruồi mình nghĩ ra được biện pháp bảo vệ tánh mạng mà lại còn có được công hiệu thần kỳ như vậy! Quả nhiên là Thiên số thuộc về ta. Đấu giá cũng có thể bán được giá trên trời nhất đẳng!

Kế tiếp chính là đệ nhị kiện vật phẩm đấu giá: Thánh cấp đỉnh bảo đao bắt đầu đấu giá.

Lần này vẫn là không biết trước giá khởi điểm nhưng lần này người tham dự cạnh tranh rõ ràng là ít hơn. Dù sao, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết người sử dụng kiếm tương đối nhiều hơn. Đao khách ít hơn nhưng chính là bởi vì ít nên người có thể đi tới nơi này, võ giả dùng đao cũng là đạo hành gia đều có tu vi bất tục, thế cho nên đối với từng người đao này cũng là vật bắt buộc phải có!

Kiếm tẩu khinh linh, nói như vậy có nghĩa là nếu ngươi là Thánh cấp võ giả sử dụng một thanh Thiên cấp kiếm thì có thể phát huy được uy lực mạnh nhất nhưng đao thì bất đồng!

Đao dễ học mà khó tinh! Từ trước đến giờ được gọi là ‘Binh trung chi vương’ cho nên người dùng đao đối với chất lượng đao đều có yêu cầu cực cao.

Một vị đao khách từ lúc sanh ra đã có nguyện vọng là có thể có được một thanh Thần đao. Nhất là cây đao trước mắt này lại là vô chủ chi đao, nói cách khác nếu chiếm được nó chỉ cần dùng tâm hồn ân cần ôn dưỡng, sau khi đến trình độ nhất định thì phẩm chất của cây đao này có thể theo bước tiến bộ của mình mà tiến bộ theo! Mình là Thiên Nhân cấp, như vậy đao chính là Thiên Nhân cấp!

Hoàn toàn nhân đao hợp nhất rồi thì giá trị này là không thể lường được! Vòng đấu giá này tổng cộng cũng chỉ có ba người cạnh tranh với nhau nhưng giá thế cạnh tranh lại làm cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Ba người này, tùy tiện một vị nào cũng là đại hào tung hoành thiên hạ và ai nấy cũng là đại hành gia dùng đao.

Điều này làm cho Đoạn Thương Không vốn rất là bất mãn đối với việc Sở Dương lấy ra bảo đao bực này đi đấu giá cũng có chút kinh hãi bởi vì ba người này, tùy tiện một người cũng có tu vi trên mình, không lấy chính mình cùng người ta so sánh cũng là một loại xa xỉ!

“Ba người này trình độ như thế nào?”. Sở Dương truyền âm hỏi.

“Cụ thể như thế nào thì nhìn chưa ra!”. Đoạn Thương Không sờ sờ lỗ mũi nói: “Ta duy nhất có thể xác định được đó là 1 người trong đó quyết không ở dưới ta khi ta giao thủ với Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường!”.



“Nha”. Sở Dương gật đầu nói: “Vị Vô Cực Tuyệt Đao kia có tới không?”.

“Không”.

“Ừ, có chút kỳ quái chính là”. Sở Dương như có điều suy nghĩ nói: “Cao thủ sử dụng kiếm đại đa số đều thuộc về môn phái nhưng, cường giả dùng đao căn bản đều là độc lai độc vãng... Một điểm này có chút kỳ quái, ngươi coi như là người dùng đao, đối với cải này có cái gì giải thích không?!”.

Đoạn Thương Không nghe vậy thì ngẩn ra nhưng ngay sau đó lại nhướng mày mà ngây dại. Chính xác, đích xác là có hiện tượng như vậy...

Tỷ như Vô Cực Tuyệt Đao, tỷ như mình và ba người trước mắt này, vừa tỷ như... Mình...

Sở Dương cũng không có quản hắn cái khỉ gió bởi vì trong sân ba người cạnh tranh đã đến lúc gay cấn!

“Ta ra hai mươi lăm vạn!”. Một đại hán râu quai nón chợt đứng lên, trong mắt đao phong như Thần Quang lướt qua mặt hai người kia.

“Đứng lên là rất giỏi sao?”. Đại hán còn lại cũng đứng lên, hai tay ôm ngực nói: “Mỗ ra giá ba mươi vạn!”.

Phương xa, trong góc phòng có âm nhu thanh âm nói: “Ba mươi lăm vạn! Ai muốn cùng mỗ đoạt nào?”.

Đại hán râu quai nón phân nộ quát nói: “Bốn mươi vạn! Thiểm Điện Xà, Cự Linh Đao! Hai người các ngươi cũng sớm đã có binh khí tiện tay, chẳng lẽ thật sự muốn gây sự với Lôi Đình Cuồng Đao ta sao?”.

Thiểm Điện Xà, Cự Linh Đao! Lôi Đình Cuồng Đao! Tất cả mọi người tham gia đấu giá rốt cuộc đã biết thân phận ba người này.

Thiểm Điện Xà, chính là Đông Hoàng Thiên đệ nhất sát thủ trẻ tuổi!

Trung đao thiên nhân Cự Linh Đao, tương truyền người này là Đông Hoàng Thiên đệ nhất đạo tặc tung hoành thiên hạ nhiều năm nhưng không có một người có thể chế tri được hắn.

Về phần Lôi Đình Cuồng Đao lại là người vừa chính vừa tà, độc thân phiêu đãng, chiến vô bất thắng, tu vi sâu không lường được, chưa từng có bại tích.

Ba người này hành tung từ trước đến giờ đều phiêu hốt vô chừng, như Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, không nghĩ tới lại cùng ở chỗ này!

Vừa nghe đến tên 3 người cạnh tranh này, không ít người trong lòng thầm hút sâu một hơi lãnh khí.

Đối mặt với ba người này, cho dù là Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba cũng có chút nhức đầu thực lực của ba người kia đối với hai người bọn họ hoặc là đối với hai Đại tông phái cũng không cói vào đâu nhưng đối phó với người như vậy, trừ phi là một kích giết chết, một kích tuyệt sát nếu để cho bọn họ chạy trốn, lấy thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của bọn họ, bất luận kẻ nào cũng muốn nhức đầu, một mình ngươi không sợ nhưng tông môn đệ tử của ngươi có sợ hay không?!

Lúc này chỉ nghe Thiểm Điện Xà với âm nhu thanh âm nói: “Lôi Đình, thần binh lợi khí như vậy, ai cũng không chê ít, sẽ không ngại nhiều. Ta ra giá bốn mươi mốt vạn!”.

“Ta thối lui!”. Cự Linh Đao giơ tay lên, không biết là có ý tứ hàm xúc gì mà cười cười nói.

Hiện tại rất rõ ràng Thiểm Điện Xà kia cùng Phích Lịch Cuồng Đao dây dưa là do muốn quấy rối, Cự Linh Đao liền không hề chộn rộn với kẻ xấu nữa, tham dự vào nữa chẳng khác nào là đồng thời đắc tội với hai người kia.

Bởi vì vô luận như thế nào, Thiểm Điện Xà cũng sẽ nâng giá lên, mình đi theo ra giá chẳng những phải tội với Thiểm Điện Xà, hơn nữa còn đắc tội lớn với Phích Lịch Cuồng Đao, vô duyên cớ tạo nên đại địch!



Phích Lịch Cuồng Đao rõ ràng đối với cây đao này đã đỏ mắt lên, tình thế bắt buộc phải có!

“Bốn mươi lăm vạn!”. Phích Lịch Cuồng Đao tức giận bộ ngực phập phòng con mắt trừng to quát.

“46 vạn”. Thiểm Điện Xà lại là âm nhu thanh âm ra giá.

“Hai vị xin chờ chốc lát!”. Trên đài Sở Dương đột nhiên lên tiếng nói: “Các vị, nếu muốn mua đao, đầu tiên cũng cần có tiền mới được. Nếu là ác ý la giá, cuối cùng có thể lại vô lực trả tiền đấu giá, việc này chúng ta không cho phép. Kính xin hai vị khách nhân đưa ra tài sản của mình để ta xác định một chút về tư cách mua cây đao này!”.

Sở Dương coi như là đã nhìn ra, Thiểm Điện Xà kia tuyệt đối là muốn quấy rối Lôi Đình Cuồng Đao này. Cứ ra giá như vậy, giá tiền nói không chừng sẽ bị đưa lên không trung...

Nhưng tiền này cũng tuyệt đối không dễ cầm. Hai sát tinh này, bất kể cuối cùng người nào hãm hại người nào nhưng cuối cùng mình vẫn là người thiệt thòi.

Sở Dương lúc này nói chuyện mặc dù có đột ngột nhưng cũng hợp tình lý, vật phẩm đấu giá lúc này cũng là do vị thần bí khách nhân kia đưa tới, nếu thực sự cạnh tranh thì không sao, nếu là ác ý đấu giá, cuối cùng vô lực trả tiền thì khoản phí dụng đấu giá này lại rơi vào người bán đấu giá, với mức giá trên trời như vậy coi như là bán cả Sở gia cũng không đủ trả!

Điểm này mọi người tại đây cũng hiểu, cũng hiểu cho nổi khổ tâm của Sở Dương!

Dĩ nhiên Sở Dương đã nói như thế, nếu như có người ác ý đấu giá, cuối cùng cũng không trả tiền thì chính là chơi xấu rồi, hơn nữa tất nhiên sẽ đắc tội lớn với vị thần bí khách nhân kia. Cái hậu quả này thì cũng không ai muốn gánh chịu!

“Xen vào việc của người khác, tiểu tử kia”. Thiểm Điện Xà một hồi lâu sau nói: “Ta thối lui!”.

Ba chữ kia nói ra giống như là nói rõ trên người hắn không mang nhiều tiền vậy.

Thanh âm của hắn chợt đông chợt tây, tại đây các cao thủ nào có ai là kẻ đầu đường xó chợ nhưng người có thể chân chính phân biệt được vị trí của hắn, từ đầu đến cuối cùng chỉ có hai người: Đó là Tuyết tiên tử cùng Hải Dương Ba.

“Người chủ trì nói có lý, mỗ ra giá năm mươi vạn!”. Lôi Đình Cuồng Đao cười ha ha nói: “Mặc dù ngươi thối lui nhưng trước đó ngươi thủy chung vẫn là người ra giá, ta sẽ cho tiểu huynh đệ đây công đạo nên ta ra giá cao hơn ngươi bốn vạn!”.

“Hừ!”. Trong bóng tối truyền tới một tiếng hừ lạnh bất mãn của Thiểm Điện Xà.

Lôi Đình Cuồng Đao bước nhanh đi lên, đi tới làm thủ tục nộp tiền. Trên đài Sở Dương cảm thấy một cỗ âm lãnh hơi thở thủy chung quanh quẩn ở bên cạnh mình, như có 1 con rắn độc nhắm vào mình, khí tức này rét căm căm, tràn đầy sự tà ác.

Hiển nhiên Thiểm Điện Xà kia đã bởi vì chuyện này mà hận mình. Thiểm Điện Xà cố nhiên không dám trêu chọc vị thần bí khách nhân kia nhưng đối với một con tôm nhỏ chỉ có Địa cấp tu vi thì sao để ở trong lòng chứ!

Hắn như vậy nhưng Sở Dương giống như trước vẫn không có đem hắn để ở trong lòng. Ít nhất là hôm nay, Thiểm Điện Xà sẽ không xuất thủ đối với mình bởi vì thật sự đã quá rõ ràng.

Mà sau ngày hôm nay, hắn tin tưởng vị Thiểm Điện Xà này tạm thời không có đủ tinh lực tới để ý tới mình...

Tuy nhiên không cần phải đợi đến ngày mai mà Thiểm Điện Xà hiện tại cũng đã không có tinh lực để ý tới mình rồi.

“Thiểm Điện Xà!”. Hải Dương Ba trầm giọng quát lên nói: “Nghe nói tiểu tử ngươi đao pháp không tệ, tại buổi đấu giá bực này cũng dám lớn lối như thế, quả nhiên là lời đồn đãi không phải là hư, có muốn lão hũ cùng ngươi luận bàn một chút hay không?!”.

“Không dám... Đại trưởng lão nói quá lời rồi”, khí diễm của Thiểm Điện Xà trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đối mặt với đệ nhất trưởng lão của đệ nhị đại tông môn Thiểm Điện Xà đành câm như hến. Cá nhân hắn có cường thịnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn một đại tông môn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook