Quyển 4 - Chương 125: Tán gái cũng quá khó...
Phong Lăng Thiên Hạ
10/04/2013
"Tốt hơn nhiều rồi, thúc xem”, Mạc Khinh Vũ nháy mắt mấy cái vung tay múa chân, diễu võ dương oai một phen, hào hứng bừng bừng nói: "Thấy chưa, tốt hơn nhiều rồi mà!"
“Tốt lắm, tốt lắm, thật tốt quá." Sở Dương hiền lành cười nói sau đó ho khan hai tiếng bắt đầu từ từ dụ dỗ: "Này, Khinh Vũ..."
"Gọi ta là Mạc Tiểu Vũ." Mạc Khinh Vũ phồng má, dùng sức trợn mắt nói: "Sở Dương thúc thúc thật là xấu, ngay cả tên của người ta cũng nhớ nhầm!"
"...Tiểu Vũ?" Sở Dương ngạc nhiên: "Chẳng nhẽ Khinh Vũ là tỷ tỷ của ngươi?" Đầu Sở Dương có chút choáng váng, sẽ không nhầm chứ?
"Hừ, người ta không có tỷ tỷ!" Mạc Khinh Vũ trợn to mắt nói: "Khinh Vũ là đại danh của người ta, mẫu thân nói rằng sau mười lăm tuổi mới có thể gọi là Khinh Vũ. Bây giờ là Tiểu Vũ... Hiểu chưa?"
"Nữ hài trong các đại thế gia đều như vậy, ngươi không biết?" Tiểu loli làm ra vẻ lên mặt dạy đời nghiêng đầu nhìn Sở Dương, trong lòng thật sự có chút khinh bỉ vị thúc thúc này… quả thật quá thiếu hiểu biết.
"Sặc, ặc… ặc..." Sở Dương toát mồ hôi. Hắn khẩn trương quá nên quên mất cả chuyện này. Nữ nhi trong các đại thế gia sau khi sinh đều được đặt một cái tên rất hay nhưng phải đợi đến khi trưởng thành mới có thể chính thức đem ra gọi đấy.
Cũng có nghĩa là chỉ đến tuổi trưởng thành thì người ngoài mới có thể biết đến những cô gái này, hoặc chỉ khi họ được phép ra ngoài lăn lộn trên giang hồ, mà cũng từ lúc đó thì gia tộc liền bắt đầu tìm phu quân tương lai cho các nàng.
Tất nhiên đây là đối với những nữ nhi ưu tú trong gia tộc, hơn nữa phu quân của họ đều sẽ chọn ở rể, còn những nữ nhi tư chất không được tốt thì cơ bản là từ lúc sinh ra đã được định hôn nhân... trở thành công cụ để làm cho gia tộc thêm hùng mạnh...
Mà bây giờ Tam Âm Mạch của Mạc Khinh Vũ đã bị phế, nếu trở về gia tộc... Một khi gia tộc xác định được rằng nàng không còn giá trị nữa thì chỉ sợ… nàng cũng sẽ biến thành công cụ để gia tộc kết thân!
Sở Dương nhìn tiểu loli chưa đầy chín tuổi trước măt… thật sự cảm thấy có chút đau đầu, mà hơn nữa lại càng đau lòng.
Khinh Vũ hiện tại còn ngây thơ khờ khạo, làm sao biết được sự khổ sở của người con gái sinh ra trong đại gia tộc? Nếu để nàng trở về đối mặt với tất cả những sự thật tàn khốc kia… chỉ sợ nàng sẽ sụp đổ mất thôi!
Nhớ lại kiếp trước… trên mặt Mạc Khinh Vũ thủy chung luôn mang theo một nét buồn nhè nhẹ… lòng Sở Dương lại chợt nhói đau, thầm tự nhủ dù thế nào mình cũng quyết sẽ không để Khinh Vũ phải khổ sở như vậy nữa!
"Tiểu Vũ, ở lại đây luôn được không?" Sở Dương cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạc Khinh Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi xem, ở đây có sông có núi, còn có người lại có rất nhiều trò vui, lúc rảnh rỗi ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài xem xiếc, coi ảo thuật, ăn đường hồ lô, còn có thể tìm rất nhiều tỉ muội nói chuyện với ngươi nữa..."
"Không được!" Mạc Khinh Vũ chu mỏ nói: "Ta nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, ta muốn ở cùng một chỗ với họ cơ… còn cả gia gia, nãi nãi nữa. Sở Dương thúc thúc… có phải thúc muốn Tiểu Vũ cùng phụ thân mẫu thân phải xa nhau không?" Tiểu loli tức giận phồng miệng nói: "Sở Dương thúc thúc, ngươi thật xấu!"
"Phải rồi..." Sở Dương thở dài, tính đi tính lại mà vẫn quên không tính đến tình cảm của cô bé giành cho cha mẹ mới chết chứ…
Hiện cha mẹ nàng vẫn coi nàng như châu báu… chính lúc này đang là thời điểm nàng hạnh phúc, vui vẻ nhất, làm sao có thể tách nàng ra nổi đây? Trước đó, tư chất của nàng tốt như vậy, hẳn trong gia tộc ai cũng cưng chiều mới phải...
Khinh Vũ đương nhiên còn chưa ý thức được, chỉ một lần ra ngoài chơi bị thương này mà tư chất thiên tài của nàng đã bị phế mất rồi!
"Vậy trước tiên tính lại cách xưng hô đã nha!" Sở Dương thử hỏi: "Tiểu Vũ, nhị ca của ngươi mấy tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt tuổi… nhị ca của ta rất tốt!" Mạc Khinh Vũ ngọt ngào cười.
"Ngươi xem, ta năm nay mới hơn mười sáu tuổi, vẫn chưa đến mười bảy tuổi, nhị ca ngươi còn lớn tuổi hơn ta nhiều đi!" Sở Dương nói: "Như vậy ngươi không thể gọi ta là thúc thúc được đâu. Chẳng lẽ khi nhị ca của ngươi tới đây cũng phải gọi ta là thúc thúc? Như vậy không phải là rất lộn xộn sao? Ngươi nói có đúng không? Chẳng lẽ... Ngươi cũng gọi nhị ca ngươi là thúc thúc? Có chuyện như vậy sao?"
Sở Dương thầm bĩu môi, mặc dù không thể để Mạc Khinh Vũ gọi mình là thúc thúc nhưng nếu Mạc Thiên Cơ muốn gọi mình là thúc thúc thì... Con mẹ nó chứ! Cho dù hắn muốn gọi là gia gia hay là lão tổ tông thì ông đây cũng cực kỳ con mẹ nó đồng ý đi!
Tiểu nha đầu kinh ngạc, đôi mắt to trợn tròn nói: "Ờ đúng đúng, ngươi còn nhỏ hơn nhị ca của ta, làm sao có thể gọi ngươi là thúc thúc được cơ chứ!"
"Đúng vậy!" Sở Dương tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Cho nên, ngươi không thể gọi ta là Sở Dương thúc thúc đâu, ngươi nên gọi ta là Sở Dương ca ca mới đúng!"
Mạc Khinh Vũ cắn ngón tay hoài nghi liếc nhìn Sở Dương nói: "Nhưng... nói chung thì ta vẫn cảm thấy ngươi không có ý tốt... Chắc chắn ngươi có dụng ý khác nữa!"
Sở Dương đổ mồ hôi, ngay cả chuyện mình không có ý tốt cũng nhìn ra? Đây là tiểu loli mới hơn chín tuổi sao? Cổ nhân nói 'trực giác của nữ nhân rất lợi hại'… thế nhưng trực giác của tiểu loli cũng có kém tí nào đâu!
"Sao lại không có ý tốt?" Sở Dương vội vàng biện bạch, nếu để trong lòng tiểu loli lưu lại ấn tượng mình 'không có ý tốt' thì sau này muốn thay đổi cũng khó: "Ngươi xem, ngươi cùng Thành Vũ thúc thúc của ngươi tới nơi này ta liền cứu các ngươi, đúng không? Ta đưa ngươi đi khám cùng chữa bệnh, có đúng không? Hơn nữa ta còn mua đường hồ lô cho ngươi, đây này!"
Sở Dương vội vàng đưa đường hồ lô ra, trong lòng có chút xấu hổ. Thi ân không cần báo đáp, thi ân không cần báo đáp nhưng mình đúng là quá hèn hạ vô sỉ rồi, lại trước mặt người ta đòi được báo đáp, mà khốn nạn nhất là còn đòi một tiểu loli lấy thân báo đáp...
Thật ra thì từ lúc hắn tiến vào ánh mắt của Mạc Khinh Vũ đã dính trên chuỗi đường hồ lô rồi chẳng qua còn ngại nên nàng chưa mở miệng đòi thôi, nghe hắn nói vậy vội vàng nhận lấy rồi cắn một miếng, đôi mắt to xinh đẹp híp lại như trăng lưỡi liềm, nói: "Sở Dương ca ca tốt quá!"
Sở Dương sướng rơn!
Coi như đã bước được bước đầu tiên rồi, chứ nếu cứ để Mạc Khinh Vũ một mực gọi là Sở Dương thúc thúc thì mình thật không có hi vọng rồi... Có bao giờ một cô nương lại đi chọn thúc thúc của mình làm chồng không?
Tảng đá lớn trong lòng Sở Dương rốt cuộc cũng được gỡ bỏ. Từ thúc chuyển thành ca ca... Hừm, nghe mà mát lòng mát dạ quá mức. Sở Dương vốn còn tưởng hẳn phải tốn một phen công phu mồm lưỡi, nhưng không nghĩ đến chỉ cần một chuỗi đường hồ lô đã có thể mua chuộc thành công rồi, haizzz… cái này biết nói thế nào nhỉ.... Hừm, sau này bất kỳ thằng nào muốn tặng đường hồ lô cho nàng thì cũng nhất định phải qua tay mình chuyển tới Khinh Vũ, những thằng khác đừng có hòng… Sặc, nữ nhân thì còn có thể suy tính nhưng nam nhân thì… quên con mẹ mày đi nhá…
Tiểu loli quá đơn thuần thật sự hết sức dễ bị lừa gạt… mà trên đời này lại rất nhiều sắc lang, không thể không đề phòng a…
Trong phút chốc, tâm tư của Sở Dương thay đổi như thiểm điện… vòng vèo tới tận cả tương lai rất xa sau này. Sắc mặt lúc thì ôn nhu, lúc thì khao khát thèm muốn, lúc thì thận trọng, lúc thì nặng nề rồi lại đằng đằng sát khí....
Ở bên cạnh, Mạc Khinh Vũ vừa ngồi ăn đường hồ lô vừa nhìn vị Sở Dương ca ca này, tại sao Sở Dương thúc thúc lại cứ nhất định phải làm Sở Dương ca ca nhỉ? Thật là kỳ lạ. Còn nữa, mặt của hắn thật đáng yêu nha… lại có thể đổi màu nữa chứ, lúc thi trắng, lúc thì đen, lúc thì hồng... Chờ Thành Vũ thúc thúc tu luyện xong phải cho thúc ấy xem, kỳ diệu quá đi mất...
Từ lúc Sở Dương trọng sinh tới nay thì hắn luôn giải quyết công việc với tác phong cực kỳ trầm ổn, hôm nay là lần đầu tiên cảm xúc của hắn thay đổi thất thường là vậy.
Tiểu loli ăn xong một chuỗi đường hồ lô lại tiếp tục tấn công thêm một chuỗi nữa, trên khóe miệng dính đầy đường khô, mặt mày hớn hở. Sở Dương nhìn cực kỳ động tâm, thầm nghĩ nếu dùng miệng của mình lau sạch đường dính trên khóe miệng của tiểu loli thì...
Trăn trở một lúc, rốt cuộc cũng không dám làm...
Ăn xong đường hồ lô, Mạc Khinh Vũ rất biết điều chạy đi rửa tay, sau đó suy nghĩ một chút mới đi đến trước bát thuốc mà Sở Dương mới đưa đến, vẻ mặt đau khổ, nước mắt lưng tròng nhìn Sở Dương: "Sở Dương ca ca, không uống cái này có được không? Thật là đắng lắm...”
"Không được!" Sở Dương nghiêm mặt, nhưng ngay sau đó lộ ra một nụ cười: "Nếu muội uống hết thì ta sẽ kể một câu chuyện cổ tích..."
"Nói phải giữ lời nha!" Mạc Khinh Vũ bưng chén thuốc lên uống cái ực, sau đó ngồi ngay ngắn lên cái ghế nhỏ trước mặt Sở Dương, hai tay chống cằm, đôi mắt to hấp háy nhìn Sở Dương, chờ nghe chuyện xưa.
Khóe miệng lại còn nở một nụ cười giảo hoạt.
Sở Dương vỗ trán, cmn bị lừa...Tiểu loli này sinh ra trong đại thế gia, dù mới chín tuổi nhưng vẫn có khả năng phân biệt dược liệu, vốn Sở Dương sợ chén thuốc này quá khó uống nên đã thêm một ít mật ong… giờ thuốc có khác gì chè đâu cơ chứ. Mạc Khinh Vũ sao có thể không ngửi ra đây? Hẳn nàng đã sớm biết rồi, chẳng qua chỉ làm bộ dụ Sở Dương vào tròng để được nghe chuyện xưa thôi... Nếu Sở Dương không nói ra kể chuyện mà đổi một điều kiện khác thì nàng cũng thoải mái uống chứ cũng chẳng mè ngeo gì thêm...
"Được lắm tiểu yêu!" Sở Dương lẩm bẩm một câu, thầm nghĩ… nhỏ như vậy đã biết gạt người, không biết lớn lên còn như thế nào nữa! Đành phải vác theo vẻ mặt đau khổ mà vắt óc tìm kiếm chuyện cổ tích... Vốn hắn chỉ thuận miệng hứa để dụ dỗ Mạc Khinh Vũ chứ moi đâu ra mà lắm chuyện cổ tích thế chứ?
Sở Dương suy nghĩ hồi lâu…
Ngoẹo đầu ngoẹo cổ chả ra câu nào…
(Biên: tự nhiên nảy thơ, anh em thông cảm)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ dần trở nên khó coi, qua một lúc thì nàng chau mày, nghi ngờ nhìn Sở Dương, thất vọng nói: "Sở Dương ca ca lừa muội phải không?"
Giọng nói tràn đầy vẻ không tín nhiệm.
"Sao lại lừa muội chứ? Sở Dương ca ca dù lừa cả thiên hạ thì cũng không bao giờ lừa muội đâu đấy!" Sở Dương nhanh trí bào chữa.
"Ngày xửa ngày xưa..." Sở Dương bắt đầu...
Một lúc sau...
Thanh âm thanh thúy của Mạc Khinh Vũ vang lên: "Chuyện này không hay! Kể cái khác đi!"
Sở Dương lau mồ hôi trên trán: "Vậy kể cái khác… Đã cách đây rất lâu rồi ở..."
“Cái này cũng không hay… chuyện tiếp theo!”
Cả người Sở Dương đầm đìa mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nhăn nhó: “Chuyện kể rằng ở…”
"Vẫn chưa hay! Kể cái nữa..."
Ánh mắt Sở Dương có chút dại ra: "Ở một vương quốc nọ..."
"Không hay! Kể cái nữa đi..."
Sở Dương cảm thấy trời đất quay cuồng: "Vào thời kỳ đó..."
"Càng không hay!”, tiểu loli trừng mắt, đã sắp muốn nổi cáu...
Sở Dương lập tức té lăn đùng ra mặt đất, khóc không ra nước mắt. Trời ơi là trời... (DG: nghịch thiên mà đi, suốt ngày kêu trời~)
Thời buổi này... Thời buổi này tán gái cũng quá khó mất rồi... Có để người ta sống nữa không hả trời... Cuộc sống này, không thể khổ hơn...
"Ha ha ha..." Không biết Mạc Thành Vũ đã tỉnh lại từ lúc nào, thấy bộ dạng của Sở Dương thì không khỏi cười đến đau bụng. Cực kỳ đúng với kiểu cách thô bỉ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Huynh đệ, nỗi khổ của ta, rốt cuộc cũng có người cảm thông rồi a....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.