Quyển 8 - Chương 23: Tao ngộ thê thảm của Miêu lão sư
Phong Lăng Thiên Hạ
20/04/2017
Hắn còn chưa nói hết câu này thì trên người của hắn đột nhiên nhô ra một vòng tia sáng màu vàng, tia sáng màu vàng này
không ngừng phát huy ra bên ngoài. Nhưng ngay sau đó từng đợt sương mù
màu đen lại từ trong thân thể Miêu lão sư phát ra.
“Wow meo meo! Wow meo meo! Wow meo meo!”. Miêu Nị Nị đột ngột hé miệng liên tiếp phun ra ba ngụm máu bầm nhưng nhất thời cảm giác thân thể dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa cỗ dược lực thần bí và khổng lồ kia đang ở trong thân thể hắn nhanh chóng du hành, nhất là các ngũ tạng bị đả thương trong nháy mắt này đã khôi phục lại, thậm chí còn hơn lúc trước rất nhiều.
Trong cơ thể, mặc dù xương cốt đã trở lại vị trí cũ nhưng vẫn gãy lìa tuy nhiên đang có dấu hiệu khép lại. Sự đau đớn trong phút chốc giảm đi bảy tám phần!
“Meo meo... Meo meo, điều này thật sự là meo meo thần kỳ! Quá khoa trương! Lại có chuyện như vậy sao?!”. Miêu Nị Nị sách sách xưng kỳ, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Sau một khắc không ngừng vận công, trong thân thể của hắn dần dần bay ra hắc khí, sau một vòng tản mát ra thì sắc mặt Miêu Nị Nị lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồng nhuận lên.
Miêu lão sư rốt cuộc bò dậy, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mình nói: “Meo meo... Meo meo thật thần kỳ! Meo meo, làm sao lại tốt như vậy chứ? Cái này là cái gì? Ta không phải là đang nằm mơ chứ? Meo meo...”.
Theo một tiếng ‘meo meo’ dài, Miêu lão sư tung người dựng lên, một cái ôm lấy Sở Dương “Chẹp” một tiếng, hắn hôn lên mặt Sở Dương một cái rồi há cái miệng rộng cười vui vẻ nói: “Huynh đệ! Đa tạ ngươi!”.
Sở Dương đối với biến cố bất thình lình không kịp đề phòng, hắn sững sờ một chút nhưng ngay sau đó nôn khan một tiếng rồi vội vàng lấy tay lau mặt mình.
“Sao lại kích động như vậy, đây chính là nụ hôn đầu của ta đó, không biết có bao nhiêu miêu nữ hy vọng nhận được...”. Nhìn thấy Sở Dương lau mặt, Miêu lão sư rất có chút ít đau lòng nói.
“Nụ hôn đầu...”. Không nghe lời này còn hoàn hảo, vừa nghe những lời này, Sở Dương tức thì đại nôn không dứt. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất như bị một vạn con giun dày xéo...
Ngươi nếu là nữ thì cùng thôi, phi, coi như là miêu nữ cũng được nhưng ngươi là nam nhân mà, lại còn nói cái gì đem nụ hôn đầu cho ta...
Ta thật là xui, vừa đi tới Cửu Trọng Thiên ngày thứ nhất đã bị nam nhân hôn, lại còn là nụ hôn đầu nữa!
“Hôm nay là nụ hôn đầu...”. Miêu Nị Nị dương dương đắc ý.
Thương thế tốt rồi, Miêu lão sư hứng thú kể lại chuyện cũ, hắn lôi kéo Sở Dương nói liên miên, ngoài ra còn tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt đối với Sở Dương.
Hắn trước sau mấy trăm câu thì Sở Dương mới xem như miễn cưỡng nghe được lúc trước hắn rốt cuộc đã gặp cái gì. Nói ra chuyện này cũng là một chuyện rất đơn giản.
Miêu Nị Nị là người Miêu tộc, lai lịch tương đối không nhỏ, lại là Miêu tộc lão sư, nghe nói được khen là ‘Miêu tộc đệ nhất meo meo’, cái thuyết pháp này xem ra việc hắn là Miêu tộc đệ nhất có học vấn là chuyện thực. Trong ngày thường hắn rất ít khi tiếp xúc với thế sự mà chỉ vùi đầu nghiên cứu học vấn, thỉnh thoảng tu luyện công pháp, là người có chút cổ hủ và thật thà.
Lần này nguyên nhân chính là nghe nói Tây Thiên thành Tào thị thế gia có một vị học thuật tuyệt đỉnh thiên tài tìm hiểu ra ‘Không Gian phép tính’ mà ở Cửu Trọng Thiên Khuyết từ cổ chí kim chưa có người nào lĩnh ngộ được. Miêu Nị Nị nghe nói thì nhất thời kinh hãi, hắn vừa cảm thấy hưng phấn dị thường đại thán ta đạo không cô rồi kết quả là lập tức lên đường bái phỏng.
Mục đích tự nhiên không có gì hơn là muốn đi tìm vị thiên tài Tào gia kia coi là lãnh giáo một phen hoặc là nói là trao đổi học vấn. Dù sao phép tính cao thâm trong truyền thuyết này đối với Miêu lão sư là đại học vấn gia có lực hấp dẫn không gì sánh kịp...
Nhưng, Miêu Nị Nị vội vàng xuất hành, tổng cộng chỉ dẫn theo mười mấy hộ vệ, giữa đường lại gập kẻ địch xưa nay của Miêu tộc là Lang tộc đánh lén.
Miêu tộc cùng Lang tộc trong Yêu tộc đều là đại hành gia trong việc giấu tung tích biệt tích, từ trước đến giờ không ai phục ai hai tộc có sự phát triển riêng của mình, mâu thuẫn ngày càng thịnh, dần dần diễn biến thành kẻ thù truyền kiếp. Lang tộc đối với vị Miêu tộc ‘lão sư’ này sớm đã là muốn trừ khử cho thống khoái. Dù sao có vị Miêu lão sư này, các thiếu niên Miêu tộc học tập thật sự quá là nhanh một chút...
Đối với Lang tộc mà nói đây là một sự uy hiếp lớn...
Hôm nay, vị Miêu lão sư này bị học thuật hấp dẫn đến hoa mắt liều mạng ra khỏi Meo Meo cốc, mất đi sự bảo vệ của đàn mèo nhỏ cao thủ, cái này đối với Lang tộc mà nói, quả thực là cơ hội tốt trời cho. Đây là chiêu rút củi dưới đáy nồi, gọn gàng nhất. Sau một phen kịch chiến, mười mấy hộ vệ của Miêu lão sư liều chết lực chiến toàn bộ chết trận, Miêu lão sư dù được mọi người tử chiến che chở nhưng cũng không thể tránh khỏi bị trọng thương, may là Miêu lão sư còn có mấy tuyệt chiêu bí mật nên may mắn tạm thời thoát khỏi bao vây của địch nhân hoảng hốt chạy trốn vào rừng sâu, lấy bí pháp che đậy hơi thở đợi chờ cứu viện...
Mãi cho đến khi Sở Dương phát hiện ra... Bất quá nếu không phải là Sở Dương ngoài ý muốn xuất hiện, ngoài ý muốn “nói toạc ra” Miêu Nị Nị thì Miêu lão sư lần này hẳn là chết rồi.
Nghe xong tao ngộ của Miêu lão sư, Sở Ngự Tọa phát hiện ra mình đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết quả nhiên là càng ngày càng xui xẻo. Cái này chẳng khác nào là tự nhiên đi chọc vào một cái đại phiền toái sao? Miêu tộc cùng Lang tộc, hai đại tộc đang xảy ra chiến tranh, mình lại cứ như vậy vô ý bị cuốn vào?
Mình vừa mới phi thăng lên thực lực không mạnh, há có thể dính vào sao? Nếu thật sự gặp phải Lang tộc nhân, yếu chút thì còn dễ nói, vạn nhất đụng phải cao thủ, người ta có thể dễ dàng lấy mạng mình.
Xem ra khả năng gặp gỡ Lang tộc cao thủ là rất lớn, đến lúc đó người phải hô cứu mạng nên là mình, người ta là meo meo sư phụ nên tự nhiên được cứu, mình thì phải dựa vào người nào cứu đây...
Chờ một chút!
Dường như có chỗ nào không đúng. Miêu tộc? Lang tộc?
Nơi này không phải là Đông Cực Thiên địa vực sao? Chẳng lẽ không đúng? Nơi này lại là địa bàn Yêu tộc sao?
Sở Dương cau mày nói: “Ta nói Miêu huynh, không biết nơi này là chỗ nào? Nơi này chẳng lẽ không đúng là Đông Cực Thiên sao?”.
“Đúng là Đông Cực Thiên mà”. Miêu lão sư kinh ngạc nhìn hắn nói: “Ngươi không phải là váng đầu chứ?”.
“Khụ khụ... Ta thật ra là mới vừa Phá Toái hư không đi lên, đối với cải này căn bản không biết gì. Tiếp Dẫn sứ dẫn đường cho ta nói cho ta biết nơi này tên là Đông Cực Thiên, ngươi thì nói là Miêu tộc rồi còn có Lang tộc vân vân nữa nên làm ta hồ đồ...”. Sở Dương lúng túng giải thích.
“Đông Cực Thiên có Yêu tộc có cái gì kỳ quái chứ? Di? Ngươi vừa nói gì?”.
“Ngươi vừa mới phi thăng đi lên?”. Miêu lão sư đột nhiên nhảy lên lão cao, cái đuôi lông xù dựng thẳng thẳng tắp nói: “Không thể nào! Không thể nào! Ngươi nếu như là mới vừa phi thăng đi lên thì làm sao có thể có được tu vi bậc này ch�? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”.
“Wow meo meo! Wow meo meo! Wow meo meo!”. Miêu Nị Nị đột ngột hé miệng liên tiếp phun ra ba ngụm máu bầm nhưng nhất thời cảm giác thân thể dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa cỗ dược lực thần bí và khổng lồ kia đang ở trong thân thể hắn nhanh chóng du hành, nhất là các ngũ tạng bị đả thương trong nháy mắt này đã khôi phục lại, thậm chí còn hơn lúc trước rất nhiều.
Trong cơ thể, mặc dù xương cốt đã trở lại vị trí cũ nhưng vẫn gãy lìa tuy nhiên đang có dấu hiệu khép lại. Sự đau đớn trong phút chốc giảm đi bảy tám phần!
“Meo meo... Meo meo, điều này thật sự là meo meo thần kỳ! Quá khoa trương! Lại có chuyện như vậy sao?!”. Miêu Nị Nị sách sách xưng kỳ, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin được.
Sau một khắc không ngừng vận công, trong thân thể của hắn dần dần bay ra hắc khí, sau một vòng tản mát ra thì sắc mặt Miêu Nị Nị lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồng nhuận lên.
Miêu lão sư rốt cuộc bò dậy, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mình nói: “Meo meo... Meo meo thật thần kỳ! Meo meo, làm sao lại tốt như vậy chứ? Cái này là cái gì? Ta không phải là đang nằm mơ chứ? Meo meo...”.
Theo một tiếng ‘meo meo’ dài, Miêu lão sư tung người dựng lên, một cái ôm lấy Sở Dương “Chẹp” một tiếng, hắn hôn lên mặt Sở Dương một cái rồi há cái miệng rộng cười vui vẻ nói: “Huynh đệ! Đa tạ ngươi!”.
Sở Dương đối với biến cố bất thình lình không kịp đề phòng, hắn sững sờ một chút nhưng ngay sau đó nôn khan một tiếng rồi vội vàng lấy tay lau mặt mình.
“Sao lại kích động như vậy, đây chính là nụ hôn đầu của ta đó, không biết có bao nhiêu miêu nữ hy vọng nhận được...”. Nhìn thấy Sở Dương lau mặt, Miêu lão sư rất có chút ít đau lòng nói.
“Nụ hôn đầu...”. Không nghe lời này còn hoàn hảo, vừa nghe những lời này, Sở Dương tức thì đại nôn không dứt. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất như bị một vạn con giun dày xéo...
Ngươi nếu là nữ thì cùng thôi, phi, coi như là miêu nữ cũng được nhưng ngươi là nam nhân mà, lại còn nói cái gì đem nụ hôn đầu cho ta...
Ta thật là xui, vừa đi tới Cửu Trọng Thiên ngày thứ nhất đã bị nam nhân hôn, lại còn là nụ hôn đầu nữa!
“Hôm nay là nụ hôn đầu...”. Miêu Nị Nị dương dương đắc ý.
Thương thế tốt rồi, Miêu lão sư hứng thú kể lại chuyện cũ, hắn lôi kéo Sở Dương nói liên miên, ngoài ra còn tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt đối với Sở Dương.
Hắn trước sau mấy trăm câu thì Sở Dương mới xem như miễn cưỡng nghe được lúc trước hắn rốt cuộc đã gặp cái gì. Nói ra chuyện này cũng là một chuyện rất đơn giản.
Miêu Nị Nị là người Miêu tộc, lai lịch tương đối không nhỏ, lại là Miêu tộc lão sư, nghe nói được khen là ‘Miêu tộc đệ nhất meo meo’, cái thuyết pháp này xem ra việc hắn là Miêu tộc đệ nhất có học vấn là chuyện thực. Trong ngày thường hắn rất ít khi tiếp xúc với thế sự mà chỉ vùi đầu nghiên cứu học vấn, thỉnh thoảng tu luyện công pháp, là người có chút cổ hủ và thật thà.
Lần này nguyên nhân chính là nghe nói Tây Thiên thành Tào thị thế gia có một vị học thuật tuyệt đỉnh thiên tài tìm hiểu ra ‘Không Gian phép tính’ mà ở Cửu Trọng Thiên Khuyết từ cổ chí kim chưa có người nào lĩnh ngộ được. Miêu Nị Nị nghe nói thì nhất thời kinh hãi, hắn vừa cảm thấy hưng phấn dị thường đại thán ta đạo không cô rồi kết quả là lập tức lên đường bái phỏng.
Mục đích tự nhiên không có gì hơn là muốn đi tìm vị thiên tài Tào gia kia coi là lãnh giáo một phen hoặc là nói là trao đổi học vấn. Dù sao phép tính cao thâm trong truyền thuyết này đối với Miêu lão sư là đại học vấn gia có lực hấp dẫn không gì sánh kịp...
Nhưng, Miêu Nị Nị vội vàng xuất hành, tổng cộng chỉ dẫn theo mười mấy hộ vệ, giữa đường lại gập kẻ địch xưa nay của Miêu tộc là Lang tộc đánh lén.
Miêu tộc cùng Lang tộc trong Yêu tộc đều là đại hành gia trong việc giấu tung tích biệt tích, từ trước đến giờ không ai phục ai hai tộc có sự phát triển riêng của mình, mâu thuẫn ngày càng thịnh, dần dần diễn biến thành kẻ thù truyền kiếp. Lang tộc đối với vị Miêu tộc ‘lão sư’ này sớm đã là muốn trừ khử cho thống khoái. Dù sao có vị Miêu lão sư này, các thiếu niên Miêu tộc học tập thật sự quá là nhanh một chút...
Đối với Lang tộc mà nói đây là một sự uy hiếp lớn...
Hôm nay, vị Miêu lão sư này bị học thuật hấp dẫn đến hoa mắt liều mạng ra khỏi Meo Meo cốc, mất đi sự bảo vệ của đàn mèo nhỏ cao thủ, cái này đối với Lang tộc mà nói, quả thực là cơ hội tốt trời cho. Đây là chiêu rút củi dưới đáy nồi, gọn gàng nhất. Sau một phen kịch chiến, mười mấy hộ vệ của Miêu lão sư liều chết lực chiến toàn bộ chết trận, Miêu lão sư dù được mọi người tử chiến che chở nhưng cũng không thể tránh khỏi bị trọng thương, may là Miêu lão sư còn có mấy tuyệt chiêu bí mật nên may mắn tạm thời thoát khỏi bao vây của địch nhân hoảng hốt chạy trốn vào rừng sâu, lấy bí pháp che đậy hơi thở đợi chờ cứu viện...
Mãi cho đến khi Sở Dương phát hiện ra... Bất quá nếu không phải là Sở Dương ngoài ý muốn xuất hiện, ngoài ý muốn “nói toạc ra” Miêu Nị Nị thì Miêu lão sư lần này hẳn là chết rồi.
Nghe xong tao ngộ của Miêu lão sư, Sở Ngự Tọa phát hiện ra mình đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết quả nhiên là càng ngày càng xui xẻo. Cái này chẳng khác nào là tự nhiên đi chọc vào một cái đại phiền toái sao? Miêu tộc cùng Lang tộc, hai đại tộc đang xảy ra chiến tranh, mình lại cứ như vậy vô ý bị cuốn vào?
Mình vừa mới phi thăng lên thực lực không mạnh, há có thể dính vào sao? Nếu thật sự gặp phải Lang tộc nhân, yếu chút thì còn dễ nói, vạn nhất đụng phải cao thủ, người ta có thể dễ dàng lấy mạng mình.
Xem ra khả năng gặp gỡ Lang tộc cao thủ là rất lớn, đến lúc đó người phải hô cứu mạng nên là mình, người ta là meo meo sư phụ nên tự nhiên được cứu, mình thì phải dựa vào người nào cứu đây...
Chờ một chút!
Dường như có chỗ nào không đúng. Miêu tộc? Lang tộc?
Nơi này không phải là Đông Cực Thiên địa vực sao? Chẳng lẽ không đúng? Nơi này lại là địa bàn Yêu tộc sao?
Sở Dương cau mày nói: “Ta nói Miêu huynh, không biết nơi này là chỗ nào? Nơi này chẳng lẽ không đúng là Đông Cực Thiên sao?”.
“Đúng là Đông Cực Thiên mà”. Miêu lão sư kinh ngạc nhìn hắn nói: “Ngươi không phải là váng đầu chứ?”.
“Khụ khụ... Ta thật ra là mới vừa Phá Toái hư không đi lên, đối với cải này căn bản không biết gì. Tiếp Dẫn sứ dẫn đường cho ta nói cho ta biết nơi này tên là Đông Cực Thiên, ngươi thì nói là Miêu tộc rồi còn có Lang tộc vân vân nữa nên làm ta hồ đồ...”. Sở Dương lúng túng giải thích.
“Đông Cực Thiên có Yêu tộc có cái gì kỳ quái chứ? Di? Ngươi vừa nói gì?”.
“Ngươi vừa mới phi thăng đi lên?”. Miêu lão sư đột nhiên nhảy lên lão cao, cái đuôi lông xù dựng thẳng thẳng tắp nói: “Không thể nào! Không thể nào! Ngươi nếu như là mới vừa phi thăng đi lên thì làm sao có thể có được tu vi bậc này ch�? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.