Quyển 4 - Chương 223: Thanh y thần bí.
Phong Lăng Thiên Hạ
10/04/2013
Sở Dương chật vật bỏ trốn.
Đám người Kỷ Mặc hi hi ha bay vọt theo đằng sau.
"Ta nói này lão đại, vị Ô cô nương này nhìn cũng không tệ đâu!" La Khắc Địch chậc chậc tán thưởng: "Bổn thiếu gia duyệt gái vô số, nhưng cho dù là ở Trung Tam Thiên, có thể hơn nàng, cũng chẳng có mấy đâu! Cực phẩm mỹ nữ đó...."
Sở Dương mặt đen như đít nồi, tiếp tục lao đi.
"Lão đại, ta thấy vị Ô cô nương này có chút tâm ý với ngươi. Không ngờ không cho ngươi lêu lổng...." Kỷ Mặc lấm la lấm lét, nói: "Ta thấy hai người nhất định có gian tình...."
"Gian tình cái gì?" Sở Dương cả giận nói, trừng mắt một cái, Kỷ Mặc sợ tới mức co rụt cổ lại.
"Kỳ thật vị Ô cô nương này rất tốt." Cố Độc Hành vừa đi theo sau vừa thản nhiên nói: "Nàng thực sự thích ngươi. Điểm này chúng ta cũng nhìn ra được. Ngươi... không ngại thì cũng nên cân nhắc."
Sở Dương thở dài, ấn tượng của Ô Thiến Thiến đối với hắn đã chuyển biến rồi. Ngay cả chính nàng cũng không biết. Nhưng Sở Dương là người thế nào? Há có thể không cảm nhận được?
Hắn luôn luôn lạnh lùng trong chuyện này. Điều này tuyệt không thể đáp ứng, nhưng càng thêm không thể cự tuyệt!
Bởi vì Ô Thiến Thiến vẫn không có lựa chọn rõ ràng, vẫn duy trì cái tư lặng im bàng quan, lặng lẽ thích mình! Sở Dương cũng chẳng có cách nào.
Ta chưa nói thích ngươi, cho tới bây giờ vẫn chưa biểu hiện ra với. Chẳng lẽ ta im lặng thích ngươi trong lòng, ngươi cũng muốn cự tuyệt sao?
Cho nên, Sở Dương chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Giờ phút này nghe được lời Cố Độc Hành nói, Sở Dương thở dài một tiếng, nói: "Ta làm sao không biết? Chỉ là.... hiện giờ đến tâm tư nói chuyện yêu đương ta cũng không có....."
"Vì sao không có?" Kỷ Mặc lại nhào tới: "Vừa nói chuyện tình, vừa nói chuyện ái, vừa làm bàn chính sự, vừa cùng luyện võ.... thật thích nha!"
"Cút!" Sở Dương cả giận nói: "Nói thêm câu nữa là ta đòi kiếm trở lại!"
Kỷ Mặc co rút đầu lại, ngoan ngoãn không nói gì. Ở với nhau lâu rồi, mặt càng ngày càng dày hơn. Hiện giờ cũng chỉ có thể nói như vậy mới có thể uy hiếp hắn. Nếu như nói: Ngươi mà nói thêm câu nữa, ta sẽ cho ngươi nở hoa! Không chừng còn bị đáp trả: Bơi vào đây, bơi vào đây, mấy ngày nay đang ngứa người này...."
"Ngươi có người trong lòng?" Cố Độc Hành trầm tư hỏi. Cũng chỉ có lý do duy nhất này, mới có thể giải thích vì sao Sở Dương lại không theo đuổi vị mỹ nữ tuyệt thế khuynh thành này.
"Ừm." Sở Dương gật đầu.
"Là ai?" Hai mắt Cố Độc Hành lập tức mở lớn: "Ta đã gặp chưa?"
"Ngươi khẳng định đã gặp rồi!" Sở Dương thần bí cười.
"Ta đã gặp?" Cố Độc Hành thật sự hôn mê mất rồi. Bắt đầu cố gắng nhớ lại những mỹ nữ mà mình từng gặp... nhưng nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ lại càng hồ đồ, thật đúng là không nghĩ ra.
Vấn đề là, vô luận là kẻ nào, ở trong mắt Cố Độc Hành căn bản không có hai chữ mỹ nữ. Chỉ có hai chữ nữ nhân mà thôi! Ừm, tất ả nữ nhân đều giống nhau.
"Trong lòng có người rồi sao?" La Khắc Địch hừ hừ, hưng phấn đề nghị: "Nam tử đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu chính là chuyện bình thường như đường nông thôn. Cho dù ngươi có người yêu rồi thì làm sao, bị một người độc chiếm, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới độ cứng của tiểu đệ bên dưới đó...
"Cút!" Cố Độc Hành quát lớn, vung chân, La Khắc Địch giống như đằng vân giá vũ bay ra ngoài.
"Không nghĩ ra được." Cố Độc Hành nhíu mày, vẫn duy trì tư thế đá chân.
"Ừm, vậy cứ nghĩ tiếp đi." Sở Dương cười quỷ dị. Hắn hiện giờ quả thật không có tâm tư nói chuyện yêu đương. Chuyện Mạc Khinh Vũ đè nặng trong lòng hắn đã hai đời rồi. Nếu như hiện giờ Sở Dương nảy sinh tình cảm với Ô Thiến Thiến...
Vậy chấp niệm sau khi sống lại của Sở Dương liền biến thành bọt biển, không đáng tiền!
"Tuyệt Sắc lâu kia còn xa nữa không...." La Khắc Địch cả người toàn tuyết là tuyết, chạy trở lại, thức thời đổi đề tài.
"Không xa nữa. với tốc độ của chúng ta, nửa canh giờ nữa là tới rồi." Sở Dương thận trọng nói: "Bất quá, có chuyện phải nói sớm với các ngươi. Bối cảnh của Tuyệt Sắc lâu kia cực kỳ thần bí. Nhưng cũng cực kỳ cường đại! Các ngươi chớ cho rằng mình là thế gia Trung Tam Thiên là không để Tuyệt Sắc lâu vào trong mắt! Theo ta đoán, nội tình của Tuyệt Sắc lâu, tuyệt đối không thua kém gì mấy nhà các ngươi!"
"Ồ?" Cố Độc Hành, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông đều lộ ra vẻ hứng thú, dưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười giống như có điều suy nghĩ.
"Ta fuk!" La Khắc Địch chấn kinh rồi: "Nơi này chính là Tuyệt Sắc lâu? Khí con bà nó phách quá đi!"
Không chỉ có hắn, ngay cả Sở Dương cùng Cố Độc Hành cũng có chút ngạc nhiên!
Tuyết rơi bốn ngày liên tục, căn bản không hề tan đi. Toàn bộ Thiết Vân thành, ngay cả hoàng cung cũng có tuyết đọng khắp nơi. Nhưng Tuyệt Sắc lâu này, không ngờ trong vòng mười trượng phụ cận, không có một chút tuyết đọng nào!
Quét sạch sẽ! Thậm chí mặt đất trước mặt cực kỳ khô ráo. Ngay cả trên nóc nhà, không ngờ cũng sạch sẽ.
Địa phương duy nhất có tuyết chính là những đại thụ cây non không sợ rét lạnh trong hoa viên. Tuyết đọng trên cành lá, tôn lên màu lá cây xanh biếc, lại lộ ra một cảm giác mộng ảo như tiên cảnh...
Hai chuỗi đèn lồng lớn vẫn từ trên mái nhà rũ xuống.
Phụ cận đều bị băng tuyết bao phủ, chỉ có nơi này là khô mát. Dưới sự đối lập mãnh liệt, nơi này lại càng có vẻ huyền bí, không thuộc về nhân gian.
Không ngừng có công tử trẻ tuổi cẩm y nộ mã vào vào ra ra, còn có một số phú thương ưỡn cái bụng phệ chảy mỡ đi vào.
"Nơi này thật náo nhiệt." Hai mắt La Khắc Địch tỏa sáng, hung hăng hít hít xác son phấn hương từ trong gió lạnh truyền tới, say mê nói: "Trời ạ! Ấm áp như xuân... Ta tới đây, lại có cảm giác như cá gặp nước...."
"Đi thôi. Vào nào." Sau khi chấn kinh một chút, Sở Dương lập tức phục hồi tinh thần trở lại.
Đang định cất bước thì đột nhiên có cảm giác có điểm nào đó không thích hợp, không khỏi ngẩn ra, hồ nghi dỏng tai lắng nghe, không có phát hiện. Lập tức quay đầu lại ánh mắt dường như có điều suy nghĩ, cùng đám người Cố Độc Hành đi vào.
Phía sau, cách đó mấy chục trượng, trên một gốc cây tùng lớn, một thanh y nhân vô thanh vô tức xuất hiện. Trong ánh mắt có vẻ bất mãn nồng đậm, lẩm bẩm, nói: "Tiểu tử hỗn trướng này, không ngờ lại kéo bè kéo bạn đi thanh lâu chơi gái...."
Lập tứ nhíu mày, lẩm bẩm: "Con mẹ nó, vất vả lắm mới tìm được hắn, nhưng làm thế nào mới xác thực được đây? Khối Tử Tinh ngọc tủy kia dường như vẫn không mang ở trên người, không phải lại tìm lầm người chứ...."
"Không có ngọc tủy? Không có ngọc tuỷ thì về bẩm báo cái rắm?" Lần đó lão thái gia giơ quải trượng lên giáng một cái, thiếu chút nữa đánh gãy luôn sống lưng của mình: "Đồ hỗn trướng! Ngươi nói ngươi tìm được cái quái gì? Tìm người, người tìm không thấy! Mấy trăm lần tin tức trước, đại ca cùng đại tẩu ngươi lần nào cũng vội vàng vất vả chạy tới, sau đó đại tẩu ngươi lại khóc lóc trở về... ngươi.. ngươi có thể làm chút chuyện nắm chắc được không?"
"Á, lão gia tử, ta nghi ngờ.... ta nghi ngờ lần này nhất định đúng...."
"Ngươi nghi ngờ? Ngươi nghi ngờ cái bà nội ngươi!" Lão gia tử rít gào"Một trăm ba mươi lăm lần, lần nào ngươi cũng nói nhất định đúng!"
"Lần này thật sư... quá giống... thật mà, cái thần thái đó, khuôn mặt đó...."
"Một trăm ba lươi lăm lần trước, lần nào ngươi cũng nói như vậy?!"
"Lão gia tử... ngài... ."
"Cút!"
"Lần này đúng mà...."
"Cút! c̣òn chưa cút... được được được!"
Hiển nhiên cây quải trượng kia lại giáng xuống, thanh y nhân chật vật ôm đầy bỏ trốn.
Chỉ nghe thấy lão thái gia rít gào: "Nếu không tìm được, ngươi trở về một lần, lão tử ném ngươi vào hố phân một lần!"
Nghĩ tới đây, khuôn mặt thanh y nhân lại méo xệch.
Từ khi bẩm báo xong, hắn liền trực tiếp quay lại Thiết Vân thành, sau đó tìm mấy ngày trời, gần như lật tung toàn bộ Thiết Vân thành lên một lần rồi, mãi cho tới sáng sớm hôm nay, Sở Dương đi ra Thiên Binh các, hắn mới tình cờ gặp được Sở Dương.
Với tốc độ và công lực của hắn, cũng mệt gần như muốn gục.
"Vẫn không có tin tức của tử tinh. Mảnh ta cho hắn chẳng lẽ cũng bị hắn giấu đi rồi?" Thanh y nhân làm sao có thể hết hi vọng? Hắn dám thề, thiếu niên tìm được lần này tuyệt đối giống dại ca mình như đúc! So với một trăm ba mươi lăm người lần trước thì giống hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, cái thần thái cũng cực giống! Lại còn cái miệng rất giống đại tẩu.
Nhưng hiện giờ gia tộc lại đang bận tối tăm mặt mũi, đại ca đại tẩu mình căn bản không gặp được, ngược lại lại đụng ngay phải gia tử tọa trấn gia tộc... nhưng tính tình lão gia tử.... thật đúng là ...
"Haiz... Lão tử ghét nhất chính là chỗ này...." Thanh y nhân thở dài một tiếng, vẫn nhẹ nhàng bay vào.
Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là đi theo tên tiểu tử này, dần dần xác thực... đương nhiên, tìm được khối ngọc kia vẫn là tốt nhất!
"Ai nha nha, lâu lắm rồi không thấy mấy vị công tử tới. Các vị công tử, mời mời... các cô nương, tới đón khách quý nào...."
Đám người Sở Dương vừa vào tới cửa liền lập tức thấy một nữ nhân béo ú mặt chát toàn phấn, tầm ba bốn mươi tuổi tươi cười tiếp đón.
"Ọe." Kỷ Mặc nôn khan một tiếng, cả giận nói: "Không phải Tuyệt Sắc lâu sao? Đây mà cũng gọi là Tuyệt Sắc hả?"
"Đây là lão bản, ngu vcc!"Cố Độc Hành mặt mày kinh ngạc nhìn Kỷ Mặc công tử tự xưng đi khắp bụi hoa này, có chút ngạc nhiên.
Sắc mặt Kỷ Mặc đỏ lên, mạnh mẽ nói: "Ta còn tưởng lão bản cũng là tuyệt sắc...."
"Lăn con mẹ ngươi đi! Tuyệt sắc mà làm được lão bản hả?" La Khắc Địch hếch mũi lên trời, không thèm để Kỷ Mặc vào mắt.
Ba người cứ như vậy kẻ xướng người họa, không coi ai ra gì. Vị lão bản nghe được mặt lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ vô cùng. Đúng lúc nào, năm bạch y thiếu nữ từ trong xuất hiện, cùng kêu lên: "Cung nghênh năm vị công tử..."
Sau đó liền đi lên, mỉm cười thân thiết, mỗi người khoác tay một vị công tử, cùng đi vào bên trong.
Năm thiếu nữ này vừa xuất hiện, đến cả Sở Dương cũng không nhịn được tán thưởng một tiếng, không tệ.....
Năm thiếu nữ này đương nhiên không tính là tuyệt sắc, nhưng ai cũng thanh thanh tú tú, bất kể là dáng người hay là dung nhan, đều được loại trung thượng trở lên. Trên mặt son phấn rất nhạt, ánh mắt thông minh, thoạt nhìn cũng không phải nữ tử phong trần!
Hơn nữa cả đám trên mặt còn mang theo một vẻ thẹn thùng, tựa hồ giống như tiểu muội hàng xóm, chỉ cần nhìn năm thiếu nữ này là biết Tuyệt Sắc lâu không phải tầm thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.