Quyển 8 - Chương 67: Thật là cực phẩm
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
Chân Hữu Tài hèn mọn lớn lối và Đại Miêu Hổ bình
thường hèn yếu đã biến thành phong thần tuấn lãng giai công tử ôm con
mèo nhỏ khả ái.
Tin tưởng cho dù là ai cũng muốn không nghĩ tới, vị thiếu niên công tử ôm trong ngực con mèo nhỏ khả ái mắt tinh mày kiếm này lại chính là tên nhà giàu mới nổi lớn lối thô bỉ, miệng đầy uể tạp chân Hữu Tài kia?
“Hổ ca, hôm nay như thế nào?” Sở Dương hỏi.
“Thoải mái! Thật sự là sảng khoái!” Thanh âm Hổ ca ở trong lòng Sở Dương vang lên nói: “Ta thật ra thích nhất là giả trư ăn hổ. Loại khoái cảm này làm cho ta say mê! Ta rất hy vọng có thể đánh thêm mấy trận nữa, hảo hảo thoải mái thêm mấy lần nữa”.
Nếu là đổi lại là những Linh thú khác giống như Hổ ca hoặc có tầng thứ thấp hơn gặp phải tình huống như thế chỉ sợ cũng chỉ có cảm giác nhận lấy vũ nhục. Lấy năng lượng của ta lại phải đi đấu với những tiểu tử này sao, thậm chí còn cố ý ngụy trang, làm bộ yếu đuối vân vân? Ngươi đây không phải là giày xéo ta sao?
Sở Dương sao cũng không nghĩ tới Hổ ca lại hoàn toàn không có cái gọi là ‘Cường giả giác ngộ’ này. Điều này làm cho Sở Dương có chút kỳ quái.
“Ngài không có cảm giác làm như vậy là tự hạ giá trị con người mình sao?” Sở Dương kinh ngạc hỏi.
Thật ra thì Sở Dương sau khi hỏi cái vấn đề này xong cũng hối hận, người ta cảm thấy sảng khoái, người ta không để ý đến thì ngươi cần gì phải tự mình phá đi tầng giấy mỏng kia. Đây không phải là tự mình đi tìm phiền phức sao? Ngươi nói vạn nhất Đại miêu hổ đột nhiên cảm giác bực tức mà bỏ đi thì ngươi khóc đi! Toàn bộ đại kế lúc đó hỏng hết!
“Tiểu tử ngươi hiểu được cái gì chứ?” Hổ ca đảo cặp mắt trắng dã, thần khí hiện ra như thật nói: “Vốn là vị ân nhân kia của ta, việc hắn thích làm nhất chính là dù cường đại mà lại tỏ vẻ nhỏ yếu sau đó đem địch nhân nhược tiểu tận tình trêu đùa. Làm cho địch nhân ở trong buồn bực cùng biệt khuất không biết mà chết đi, cho đến một khắc cuối cùng chết đi vẫn còn cho là mình có thể thắng, chẳng qua là không cẩn thận, không có để ý đến. Đây quả thực là một loại cảm giác như trời đang rất nóng được ăn một khối băng, thoải mái quá”.
“Hoặc là thật lâu sau mới làm cho người ta biết chân tướng!”
“Ta là Huyền thú mà ân nhân đích thân cứu vớt nên ta tự nhiên là muốn quán triệt phương pháp làm việc anh minh thần vũ của ân nhân, sẽ giấu đi thực lực cường đại để tận tình khi dễ kẻ nhỏ yếu! Mấy cái thể diện ta không thèm để ý tới! Thật sự không thèm để ý! Cái gì tôn nghiêm cái gì vũ nhục, nào có thể bằng được sự thoải mái trong lòng này chứ?! Thể tục hết thảy làm sao có thể nhiễm dính vào sự tinh khiết anh minh không tỳ vết của ta chứ! Cứ quyết đấu thêm mấy trận nữa đi!”
Hổ ca nói ẩu nói tả làm Sở Dương suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Ngươi a, vị ân nhân kia của ngươi rốt cuộc là ai mà đặc sắc như vậy! Chuyện như vậy mà lại có thể làm cho một con Huyền thú cũng tập mãi thành thói quen rồi?
Đúng là nghiệp chướng!
“Thật ra thì ngươi cũng không biết, ta chiến đấu vô số trận và cũng sử dụng phương thức này thành thói quen rồi!” Hổ ca đắc ý nói: “Ta đã kinh nghiệm qua mấy vạn lần chiến đấu! Mỗi một lần đối thủ của ta đều biệt khuất cùng bi phân mà chết đi”.
“Thoải mái! Chính là một chữ, thoải mái!” Hổ ca hét lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó lại meo meo cười to. Sở Dương giơ tay lên che cái trán hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hổ ca vẫn ở trong lòng Sở Dương lải nhải, kể cho Sở Dương nghe vô số công tích vĩ đại trong quá khứ: “Có một lần, ta gặp phải một đầu Giao Long. Giao Long kia thực lực tương đương với ba thành thực lực của ta, ta bèn trước tiên khẩn cầu xin tha mạng. Con hàng kia dương dương đắc ý vênh váo tự đắc hết sức, ngay sau đó ta đi tới ra một quyền, nó bị đánh ngã tại chỗ mà khuôn mặt không thể tin được. Sau đó ta lại một cước đá bay nó. Lần đó ta rất thoải mái”.
“Còn có một lần, ta gặp được...”.
“Còn có”.
Sở Dương bước nhanh mà đi, mắt điếc tai ngơ. Thật sự là quá xấu hổ!
Lại có thể đem một đầu Huyền thú dạy thành hèn mọn như thế, có thể tưởng tượng ra vị ‘Ân nhân’ kia cực phẩm như thế nào.
“Thật sự hắn rất tà dị!” Sở Dương tự đáy lòng cảm thán.
“Rất đúng! Rất đúng” Hổ ca bỗng nhiên hưng phấn nói: “Đúng, tên ân nhân này có một chữ tà, ừ, thật giống như gọi: Thiên vạn bất yếu tà (ngàn vạn lần không được tà)!”
Sở Dương lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã trên mặt đất. Thiên vạn bất yếu tà? Cái tên này lạ vậy? Hơn nữa, nếu là Thiên vạn bất yếu tà thì làm sao còn hết lần này tới lần khác tà môn đến trình độ như vậy.
Quả thực chính là hết chỗ nói rồi.
Đi ra không xa, phía trước còn một khúc cua nữa là tới Nam Nhân Đường, Sở thần y gia tăng bước chân nhưng vào lúc này, ngoài ý muốn là đột nhiên từ sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên.
Tiếng vó ngựa này thanh thể hiển hách, giống như là tiếng sấm liên tục truyền đến. Vừa quay đầu lại hắn đã thấy một đội nhân mã như gió ở trên đường cái lao nhanh đến, giống như là một con Nộ Long từ trong bóng tối xông ra.
Giờ phút này trời mới vừa tờ mờ sáng. Sở Dương rõ ràng thấy được người tới là Lý gia công tử Lý Minh Nguyệt đang mang theo hộ vệ của hắn chạy như điên đến.
Nhà Lý gia ở phía trước, chắc là phải về nhà rồi, nơi này chính là chỗ Lý gia phải đi qua. Xem ra vị Lý công tử này cũng là cá cược mệt mỏi, phải mau về nhà nghỉ ngơi rồi. Sở Dương theo bản năng né sang một bên.
Trong mấy ngày nay, hắn đã từng thấy đám người Lý gia ở trên con đường này chạy như điên nhiều lần, ban ngày con đường này chính là phố xá sầm uất nhưng đám người Lý gia lại tuyệt đối coi như không có ai mà phóng ngựa như bay. Thái độ cực kỳ ngang ngược càn rỡ!
Sở Dương cố nhiên không sợ chuyện nhưng hiện tại cũng không muốn gây chuyện, cho dù không ưa nhưng cũng không muốn sinh thêm sự cố tuy nhiên hắn còn chưa kịp né tránh thì một cái roi ngựa đã mang theo tiếng gió bay tới kèm theo là một cái thanh âm quát lớn nói: “Vô liêm sỉ! Đi không có mắt sao? Mù hả? Dám ngăn trở đường ông!”
Tin tưởng cho dù là ai cũng muốn không nghĩ tới, vị thiếu niên công tử ôm trong ngực con mèo nhỏ khả ái mắt tinh mày kiếm này lại chính là tên nhà giàu mới nổi lớn lối thô bỉ, miệng đầy uể tạp chân Hữu Tài kia?
“Hổ ca, hôm nay như thế nào?” Sở Dương hỏi.
“Thoải mái! Thật sự là sảng khoái!” Thanh âm Hổ ca ở trong lòng Sở Dương vang lên nói: “Ta thật ra thích nhất là giả trư ăn hổ. Loại khoái cảm này làm cho ta say mê! Ta rất hy vọng có thể đánh thêm mấy trận nữa, hảo hảo thoải mái thêm mấy lần nữa”.
Nếu là đổi lại là những Linh thú khác giống như Hổ ca hoặc có tầng thứ thấp hơn gặp phải tình huống như thế chỉ sợ cũng chỉ có cảm giác nhận lấy vũ nhục. Lấy năng lượng của ta lại phải đi đấu với những tiểu tử này sao, thậm chí còn cố ý ngụy trang, làm bộ yếu đuối vân vân? Ngươi đây không phải là giày xéo ta sao?
Sở Dương sao cũng không nghĩ tới Hổ ca lại hoàn toàn không có cái gọi là ‘Cường giả giác ngộ’ này. Điều này làm cho Sở Dương có chút kỳ quái.
“Ngài không có cảm giác làm như vậy là tự hạ giá trị con người mình sao?” Sở Dương kinh ngạc hỏi.
Thật ra thì Sở Dương sau khi hỏi cái vấn đề này xong cũng hối hận, người ta cảm thấy sảng khoái, người ta không để ý đến thì ngươi cần gì phải tự mình phá đi tầng giấy mỏng kia. Đây không phải là tự mình đi tìm phiền phức sao? Ngươi nói vạn nhất Đại miêu hổ đột nhiên cảm giác bực tức mà bỏ đi thì ngươi khóc đi! Toàn bộ đại kế lúc đó hỏng hết!
“Tiểu tử ngươi hiểu được cái gì chứ?” Hổ ca đảo cặp mắt trắng dã, thần khí hiện ra như thật nói: “Vốn là vị ân nhân kia của ta, việc hắn thích làm nhất chính là dù cường đại mà lại tỏ vẻ nhỏ yếu sau đó đem địch nhân nhược tiểu tận tình trêu đùa. Làm cho địch nhân ở trong buồn bực cùng biệt khuất không biết mà chết đi, cho đến một khắc cuối cùng chết đi vẫn còn cho là mình có thể thắng, chẳng qua là không cẩn thận, không có để ý đến. Đây quả thực là một loại cảm giác như trời đang rất nóng được ăn một khối băng, thoải mái quá”.
“Hoặc là thật lâu sau mới làm cho người ta biết chân tướng!”
“Ta là Huyền thú mà ân nhân đích thân cứu vớt nên ta tự nhiên là muốn quán triệt phương pháp làm việc anh minh thần vũ của ân nhân, sẽ giấu đi thực lực cường đại để tận tình khi dễ kẻ nhỏ yếu! Mấy cái thể diện ta không thèm để ý tới! Thật sự không thèm để ý! Cái gì tôn nghiêm cái gì vũ nhục, nào có thể bằng được sự thoải mái trong lòng này chứ?! Thể tục hết thảy làm sao có thể nhiễm dính vào sự tinh khiết anh minh không tỳ vết của ta chứ! Cứ quyết đấu thêm mấy trận nữa đi!”
Hổ ca nói ẩu nói tả làm Sở Dương suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Ngươi a, vị ân nhân kia của ngươi rốt cuộc là ai mà đặc sắc như vậy! Chuyện như vậy mà lại có thể làm cho một con Huyền thú cũng tập mãi thành thói quen rồi?
Đúng là nghiệp chướng!
“Thật ra thì ngươi cũng không biết, ta chiến đấu vô số trận và cũng sử dụng phương thức này thành thói quen rồi!” Hổ ca đắc ý nói: “Ta đã kinh nghiệm qua mấy vạn lần chiến đấu! Mỗi một lần đối thủ của ta đều biệt khuất cùng bi phân mà chết đi”.
“Thoải mái! Chính là một chữ, thoải mái!” Hổ ca hét lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó lại meo meo cười to. Sở Dương giơ tay lên che cái trán hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Hổ ca vẫn ở trong lòng Sở Dương lải nhải, kể cho Sở Dương nghe vô số công tích vĩ đại trong quá khứ: “Có một lần, ta gặp phải một đầu Giao Long. Giao Long kia thực lực tương đương với ba thành thực lực của ta, ta bèn trước tiên khẩn cầu xin tha mạng. Con hàng kia dương dương đắc ý vênh váo tự đắc hết sức, ngay sau đó ta đi tới ra một quyền, nó bị đánh ngã tại chỗ mà khuôn mặt không thể tin được. Sau đó ta lại một cước đá bay nó. Lần đó ta rất thoải mái”.
“Còn có một lần, ta gặp được...”.
“Còn có”.
Sở Dương bước nhanh mà đi, mắt điếc tai ngơ. Thật sự là quá xấu hổ!
Lại có thể đem một đầu Huyền thú dạy thành hèn mọn như thế, có thể tưởng tượng ra vị ‘Ân nhân’ kia cực phẩm như thế nào.
“Thật sự hắn rất tà dị!” Sở Dương tự đáy lòng cảm thán.
“Rất đúng! Rất đúng” Hổ ca bỗng nhiên hưng phấn nói: “Đúng, tên ân nhân này có một chữ tà, ừ, thật giống như gọi: Thiên vạn bất yếu tà (ngàn vạn lần không được tà)!”
Sở Dương lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã trên mặt đất. Thiên vạn bất yếu tà? Cái tên này lạ vậy? Hơn nữa, nếu là Thiên vạn bất yếu tà thì làm sao còn hết lần này tới lần khác tà môn đến trình độ như vậy.
Quả thực chính là hết chỗ nói rồi.
Đi ra không xa, phía trước còn một khúc cua nữa là tới Nam Nhân Đường, Sở thần y gia tăng bước chân nhưng vào lúc này, ngoài ý muốn là đột nhiên từ sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên.
Tiếng vó ngựa này thanh thể hiển hách, giống như là tiếng sấm liên tục truyền đến. Vừa quay đầu lại hắn đã thấy một đội nhân mã như gió ở trên đường cái lao nhanh đến, giống như là một con Nộ Long từ trong bóng tối xông ra.
Giờ phút này trời mới vừa tờ mờ sáng. Sở Dương rõ ràng thấy được người tới là Lý gia công tử Lý Minh Nguyệt đang mang theo hộ vệ của hắn chạy như điên đến.
Nhà Lý gia ở phía trước, chắc là phải về nhà rồi, nơi này chính là chỗ Lý gia phải đi qua. Xem ra vị Lý công tử này cũng là cá cược mệt mỏi, phải mau về nhà nghỉ ngơi rồi. Sở Dương theo bản năng né sang một bên.
Trong mấy ngày nay, hắn đã từng thấy đám người Lý gia ở trên con đường này chạy như điên nhiều lần, ban ngày con đường này chính là phố xá sầm uất nhưng đám người Lý gia lại tuyệt đối coi như không có ai mà phóng ngựa như bay. Thái độ cực kỳ ngang ngược càn rỡ!
Sở Dương cố nhiên không sợ chuyện nhưng hiện tại cũng không muốn gây chuyện, cho dù không ưa nhưng cũng không muốn sinh thêm sự cố tuy nhiên hắn còn chưa kịp né tránh thì một cái roi ngựa đã mang theo tiếng gió bay tới kèm theo là một cái thanh âm quát lớn nói: “Vô liêm sỉ! Đi không có mắt sao? Mù hả? Dám ngăn trở đường ông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.