Quyển 8 - Chương 131: Thiên Binh Phách Mại Đường!
Phong Lăng Thiên Hạ
22/04/2017
Một đêm qua đi Vương Đao sau khi ở cái nơi so với
bãi tha ma còn muốn đáng sợ hơn vượt qua một đêm thì cái loại suy nghĩ
sinh tử không có gì đáng sợ, nhân mạng như cỏ rác đã triệt triệt để để
được kích phát ra.
Đúng vậy, ở chỗ này một ngày một đêm qua cả thảy đã chết trên vạn người! Bất cứ lúc nào cũng thấy người chết, một cước bước ra có đôi khi sẽ phải bước qua hai cỗ thi thể. Ở trong hoàn cảnh như vậy, Vương Đao trưởng thành rất mau, ngoài dự đoán của mọi người.
Đến ngày thứ hai, hắn đã học được cách giấu diếm mình đi giết người, giết người mà không để người giết mình.
Khi thấy từng kẻ người giang hồ cùng hung cực ác, không ai bì nổi chết dưới đao của mình thì Vương Đao từ từ có chút nhiệt huyết sôi trào!
Ta muốn trưởng thành, ta muốn tăng lên!
Vương Đao tâm chí dũ phát kiên định!
Đến tối ngày thứ tư, thân ảnh Vương Đao trên người vết thương chông chất biến vào trong bóng tối, biến mất không thấy vì hắn phải đi về phục mệnh.
Bởi vì Sở Dương đã nói cho hắn bốn ngày thời gian! Nếu ngươi còn sống thì ngươi trở lại! Nếu ngươi đã chết thì cũng đã chết rồi!
Hiện tại hắn còn sống cho nên hắn phải trở về. Nhìn Vương Đao trước mắt, trong ánh mắt Sở Dương có chút thưởng thức cùng ngưng trọng. Tiến bộ không thể nghi ngờ là vô cũng khổng lồ!
Tuy nhiên điều làm cho Sở Dương coi trọng nhất đó là sát khí lạnh thấu xương trên người Vương Đao không chút nào thu liễm kia càng thêm làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bởi vì hắn còn chưa hiểu được làm như thế nào để toàn diện thu liễm, giấu diếm sát khí của mình cho nên hắn ở trên Thương Mang sơn trung sống được qua bốn ngày chính là một kỳ tích!
Một cái kỳ tích thuộc về sát thủ!
“Vương Đao, cái kế tiếp ta muốn truyền thụ cho ngươi là làm như thế nào để thành một hợp cách sát thủ! Thật sự là sát thủ chân chính! Một sát thủ đứng đầu!”. Sở Dương nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, cái sát thủ cần nhất chính là hiểu được cách làm như thế nào để giấu diếm mình, giấu sát khí thân hình và hành tung”.
Phía đối diện, Vương Đao tập trung tinh thần lắng nghe, cố gắng đem từng lời của Sở Dương ghi tạc trong lòng, khắc ở trong nội tâm. Đến khuya Vương Đao lại giống như một luồng khói đen lần nữa hướng về Thương Mang sơn chạy đi.
Giết chóc chính là cách duy nhất để sát thủ tăng lên level! Vương nói đúng, lòng ta bình an, không thẹn với lương tâm, mặc dù giết chóc cả thiên hạ thì đã làm sao?
Trong ba ngày này lại có không ít tông môn lục tục đi tới, hơn nữa lần này có thật nhiều siêu cấp tông môn đến, là loại thực lực và thế lực còn cao hơn cả Thiết Huyết mình.
Lăng Tiêu Môn đã tới!
Còn có thật nhiều tông phái to nhỏ các loại đã tới, Tử Hà thành đã xứng đáng với cải tên trở thành trọng đại, là vũng nước xoáy lớn của giang hồ!
Đối mặt với tình huống như thế, việc Đông Hoàng Thiên quan phủ có thể làm là cũng chỉ có hết sức ước thúc dân chúng. Chỉ cần dân chúng không bị thương, mọi chuyện đều dễ nói, những thứ khác tùy ý người giang hồ đi làm.
Chết càng nhiều ngược lại càng dễ dàng cho quản lý về sau. Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, võ giả là thứ không thiếu nhất! Khó có được dịp để có thể làm cho người ta tập trung đông như vậy.
Tất cả giang hồ môn phái nguyên khí tổn thương nặng nề đó mới là điều quan phủ chân chính vui lòng nhìn qua nhất...
Tiểu tông môn cùng giang hồ tn nhân vẫn đang tranh đấu hừng hực khí thế. Bọn họ cũng rất rõ ràng: Dưới mắt, chân chính Đại tông phái và các thế lực lớn đã tới, nếu mình muốn dính vào thì căn bản là không thể nào. Chỉ có thể thể hiện thực lực của mình, hy vọng là có thể đi theo húp chút nước nhưng vài ngày qua, bởi vì chủ nhân của thanh kiếm kia thủy chung không có xuất hiện nên cảm xúc của mọi người cũng có chút phải nhạt đi. Mấy ngày qua tranh đấu bất quá là phiên bản kéo dài của mấy ngày hôm trước, cũng không có nhiều ân oán mới sinh ra.
Ngược lại, những Đại tông phái kia vẫn hết sức bình thản. Không có sự thay đổi thì sẽ chờ đợi biến số, chỉ khi có xuất hiện biến số mới thì mới cần phải chăm chút đối đãi!
Mặc dù cơ hồ từng tông phái đều có phái ra cao thủ nhưng đều là đi quan sát một phen, hơi thử uy lực của thanh kiếm kia một chút rồi lại phi thân rời đi.
Nếu có người nào có thể rút ra được thanh kiếm nay thì dĩ nhiên đã rút rồi nhưng đúng là không có bất kỳ người nào có thể làm được.
Đầu tiên, các đại tông môn cũng đều chỉ phái ra Thánh cấp cao thủ đến dò xét nhưng Thánh cấp cao thủ đã chết mất một người thì người đến thành Thiên Nhân cấp cao thủ. Đến Thiên Nhân cấp rồi thì âm hàn khí kia đã không thể tạo thành tổn thương được tuy nhiên uy năng của thanh kiếm kia thì lại vẫn không có thể xâm phạm được!
Tất cả các Đại tông phái đều ăn ý: Chờ đợi! Chờ người có thể rút được kiếm đến!
Mà những lúc khác, những đại tông môn mới tiến vào Tử Hà thành này đều ở ngay tại chỗ xây dựng tạm thời cơ sở, một bộ rất thảnh thơi. Dĩ nhiên, cũng có không ít người đi dạo chung quanh xem xét ở khu vực này liệu có hài tử nào có tư chất hay không, xem có ai thích hợp tu luyện hay không. Dĩ nhiên, đây chỉ là việc thuận tiện làm thôi, cũng không có quá nhiều hy vọng. Ai cũng không thật sự hy vọng là tại chốn thâm sơn cùng cốc này có thể đào móc ra thiên tài tuyệt thế gì.
Thời gian như thế ngày từng ngày đi qua.
“Lúc này có thể không sai biệt lắm rồi?”. Sở Dương hai chân gác ở trên ghế thoải mái nhàn nhã nói.
“Đúng, hiện tại không khí đã bình phục đi rất nhiều, dường như cần có một chút thôi lên”. Đoạn Thương Không mỉm cười nói.
“Đã như vậy, chúng ta sẽ cho 1 mồi lửa, bắt đầu từ việc buôn bán đi”.
Sở Dương duỗi lưng một cái nói: “Trong khoảng thời gian này tiền tiêu quá nhiều rồi, làm việc thiện thật sự là một cái động không đáy a... Ta cũng nghèo đi rồi”.
Miêu Nị Nị ở một bên liếc mắt nói: “Bây giờ ngươi mới biết được ngươi nghèo đi hả? Ta nói cho ngươi biết, thời gian chúng ta đánh cuộc, hôm nay đã sắp hết hai tháng rồi, cũng chỉ còn có bốn tháng nữa thôi, ngươi thua rồi”.
Sở Dương nhướng mắt trịnh trọng nói: “Miêu lão sư, ta cho là ngài bây giờ không nên quan tâm đến những chuyên nhỏ nhặt này, ngài nên trở lại bục giăng đi, nơi đó mới là chỗ cần ngươi nhất”.
Miêu Nị Nị vô lực cúi đầu nói: “Năm ngàn hài tử, một lão sư”.
“Ngài là nhất tộc chi sư của Miêu tộc, cũng là thầy của một tộc quần, đây chỉ có năm ngàn hài tử, đâu coi là cái gì chứ”. Sở Dương nhướng mí mắt, nói: “Nghe nói Tử Hà thành gần đây có một vị miêu nữ rất là hung hãn tới, không biết có phải là người của tộc ngài hay không nữa”.
Miêu lão sư vội kẹp cái đuôi chạy đi nói: “Ta đi còn không được sao, ngươi đừng nói như vậy làm ta sợ”.
“Ha ha”.
Sáng ngày thứ hai Phách Mại Đường của Sở Dương rốt cục trong tiếng chiêng trong vang trời mà khai trương.
Tại nơi đầu sóng ngọn gió, người người đều ở cảm thấy bất an như vậy lại còn có người khai trương buôn bán, lại còn gióng trống khua chiêng như vậy, cao điệu như thế.
Người này đảm khí thật sự là đáng bội phục nhưng Sở Diêm Vương là ai chứ, trên đời này còn có việc gì lão nhân gia ông ta không dám làm chứ! Ở trong đặc thù hoàn cảnh này, Thiên Binh Phách Mại Đường chính thức khai trương.
đọc truyện cùng❤http://truyencuatui.net/
Hơn nữa phong cách còn vô cùng hoành tráng, lộ ra vẻ nhất phái định liệu trước rồi vậy! Trong ngày thứ nhất đã đem rất nhiều thiệp mời phát ra.
Tối ngày khai trương sẽ cử hành trận đấu giá đầu tiên. Hành động này không thể nghi ngờ gì là rất lớn mật và hơn nữa rất tự tin và nắm chắc. Ở trong hoàn cảnh của Tử Hà thành hôm nay, lấy thực lực của Sở gia đại viện trước mắt mà nói, cụp đuôi giấu tiếng còn chưa đủ, nay lại dám gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn dám cử hành buổi đấu giá!
Phải biết rằng, giờ phút này ở trong Tử Hà thành, ngoại lai thế lực cũng không chỉ có 1 siêu cấp tông hay tiểu thế lực lớn nhỏ nào mà là tùy tiện một cái trong số rất nhiều tông môn kia, tùy tiện một cái cũng có dễ dàng tiêu diệt Sở gia đại viện.
Sở Dương chọn thời gian vi diệu để cử hành buổi đấu giá, vô luận hắn có hậu thủ gì thì vẫn phải bội phục đảm lượng của hắn, thật sự là lớn!
Về phần nói đến hậu thủ của Sở Dương hoặc là nói hắn tại sao mười phần tự tin thì thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần sự hấp dẫn đủ lớn, mình coi như có gặp nguy hiểm như thế nào nữa nhưng chỉ cần điều chỉnh tốt sự thăng bằng giữa các thế lực các nơi, để cho bọn họ chế ước lẫn nhau thì dĩ nhiên là có thể kê cao gối không lo. Nhưng như vậy vẫn không khác gì là đi dây trên vách đá vạn trượng, hơi không cẩn thận chính là tan xương nát thịt!
Rất nhiều đại tông môn đóng trú ở bên trong thành, cũng có ở ngoài thành, còn có cái dứt khoát trực tiếp trú quanh Thương Mang sơn. Những người này căn bản không có đem Tử Hà thành, cái thành nơi biên duyên này vào đâu nhưng đều không ngoại lệ nhận được thiệp mời.
Muốn làm được cái này thì tự nhiên chẳng có gì lạ, chỉ cần trước đó làm tốt công tác chuẩn bị, hơn nữa chọn đủ nhân thủ thì tự nhiên là không khó làm được, nhưng điều chân chính làm cho người ta kinh ngạc là rất nhiều tông phái căn bản không có phát hiện ra thiệp mời rốt cuộc đến đó như thế nào.
Điều này làm cho một đám cao thủ trong tâm chấn động: Chẳng lẽ Thiên Binh Phách Mại Đường này còn có chút không đơn giản? Nếu không, không có đạo lý, 1 cái thiệp mời lại bay vào được nơi này mà mình lại nhìn không thấy được...
Bất quá, mọi người cũng không để ý, Thiên Binh Các nếu dám cao điệu làm việc như vậy thì nhất định là có chỗ dựa, nếu ngay cả điểm thủ đoạn này cũng không có thì đoán chừng sớm đã bị người ta diệt rồi.
Sau đó mở ra thiệp mời nhưng vừa nhìn thấy đồ vật phía trên thì ánh mắt đều co rụt lại. Nội dung trên thiệp mời rất đơn giản, cũng chỉ có mấy câu nói mà thôi.
Bản Phách Mại Đường thừa ủy quyền của 1 thần bí khách nhân mà cử hành lần đấu giá này. Vật phẩm đấu giá có sáu cái là:
Thánh cấp đỉnh bảo đao: Một thanh.
Thánh cấp đỉnh bảo kiếm: Một thanh.
Tử Tinh Ngọc Tủy nặng ngàn cân: Một khối!
Âm Dương Độc Long Nhãn: Một đôi.
Tử Tinh hồn: Một quả.
Không gian tr�� bị làm bằng Thiên Tinh Mộc chất lượng tốt: Một cái!
Mặc dù tổng cộng cũng chỉ có sáu loại vật phẩm này nhưng sáu loại đấu giá vật phẩm này, tùy tiện một loại nào cũng làm mọi người chấn động vì tùy tiện một loại nào cũng là tuyệt thế chi bảo, là hãn thế bảo vật không thể bỏ qua!
Cơ hồ trong nháy mắt mọi người liền quyết định: Đi!
Nhất định phải đi!
Không đi là không thể nào!
Dù sao đồ tốt như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua được. Trên danh sách này thứ tốt mặc dù không ít nhưng hiện tại số lượng các đại tông môn đã tới nơi đây không hề ít. Siêu cấp tông môn đã vượt qua năm tên, đại hình tông môn số lượng lại càng đến mấy chục. Danh phù kỳ thực là sói nhiều thịt ít a.
Chỉ có người Hồng Trần Như Mộng Hiên sau khi nhận được thiệp mời thì lại sinh ra phản ứng khác nhau. Dẫn đầu là một bạch y nữ tử nhận lấy thiệp mời, sau khi nhìn thoáng qua thì cau mày trầm tư nói: “Thứ tốt cũng không phải là ít”.
Người có cách nghĩ này là rất bình thường, cơ hồ mọi người sau khi xem xong nội dung thì phản ứng đầu tiên cũng là như thế nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng trực tiếp trừng lớn, gần như thất thố.
Nguyên nhân chỉ là bởi vì phía dưới chân thiệp mời có một dòng chữ nhỏ: Thiên Binh Phách Mại Đường, Sở Dương xin đợi!
Sở Dương! Cái tên này rất quen thuộc!
Đúng vậy, ở chỗ này một ngày một đêm qua cả thảy đã chết trên vạn người! Bất cứ lúc nào cũng thấy người chết, một cước bước ra có đôi khi sẽ phải bước qua hai cỗ thi thể. Ở trong hoàn cảnh như vậy, Vương Đao trưởng thành rất mau, ngoài dự đoán của mọi người.
Đến ngày thứ hai, hắn đã học được cách giấu diếm mình đi giết người, giết người mà không để người giết mình.
Khi thấy từng kẻ người giang hồ cùng hung cực ác, không ai bì nổi chết dưới đao của mình thì Vương Đao từ từ có chút nhiệt huyết sôi trào!
Ta muốn trưởng thành, ta muốn tăng lên!
Vương Đao tâm chí dũ phát kiên định!
Đến tối ngày thứ tư, thân ảnh Vương Đao trên người vết thương chông chất biến vào trong bóng tối, biến mất không thấy vì hắn phải đi về phục mệnh.
Bởi vì Sở Dương đã nói cho hắn bốn ngày thời gian! Nếu ngươi còn sống thì ngươi trở lại! Nếu ngươi đã chết thì cũng đã chết rồi!
Hiện tại hắn còn sống cho nên hắn phải trở về. Nhìn Vương Đao trước mắt, trong ánh mắt Sở Dương có chút thưởng thức cùng ngưng trọng. Tiến bộ không thể nghi ngờ là vô cũng khổng lồ!
Tuy nhiên điều làm cho Sở Dương coi trọng nhất đó là sát khí lạnh thấu xương trên người Vương Đao không chút nào thu liễm kia càng thêm làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bởi vì hắn còn chưa hiểu được làm như thế nào để toàn diện thu liễm, giấu diếm sát khí của mình cho nên hắn ở trên Thương Mang sơn trung sống được qua bốn ngày chính là một kỳ tích!
Một cái kỳ tích thuộc về sát thủ!
“Vương Đao, cái kế tiếp ta muốn truyền thụ cho ngươi là làm như thế nào để thành một hợp cách sát thủ! Thật sự là sát thủ chân chính! Một sát thủ đứng đầu!”. Sở Dương nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, cái sát thủ cần nhất chính là hiểu được cách làm như thế nào để giấu diếm mình, giấu sát khí thân hình và hành tung”.
Phía đối diện, Vương Đao tập trung tinh thần lắng nghe, cố gắng đem từng lời của Sở Dương ghi tạc trong lòng, khắc ở trong nội tâm. Đến khuya Vương Đao lại giống như một luồng khói đen lần nữa hướng về Thương Mang sơn chạy đi.
Giết chóc chính là cách duy nhất để sát thủ tăng lên level! Vương nói đúng, lòng ta bình an, không thẹn với lương tâm, mặc dù giết chóc cả thiên hạ thì đã làm sao?
Trong ba ngày này lại có không ít tông môn lục tục đi tới, hơn nữa lần này có thật nhiều siêu cấp tông môn đến, là loại thực lực và thế lực còn cao hơn cả Thiết Huyết mình.
Lăng Tiêu Môn đã tới!
Còn có thật nhiều tông phái to nhỏ các loại đã tới, Tử Hà thành đã xứng đáng với cải tên trở thành trọng đại, là vũng nước xoáy lớn của giang hồ!
Đối mặt với tình huống như thế, việc Đông Hoàng Thiên quan phủ có thể làm là cũng chỉ có hết sức ước thúc dân chúng. Chỉ cần dân chúng không bị thương, mọi chuyện đều dễ nói, những thứ khác tùy ý người giang hồ đi làm.
Chết càng nhiều ngược lại càng dễ dàng cho quản lý về sau. Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết, võ giả là thứ không thiếu nhất! Khó có được dịp để có thể làm cho người ta tập trung đông như vậy.
Tất cả giang hồ môn phái nguyên khí tổn thương nặng nề đó mới là điều quan phủ chân chính vui lòng nhìn qua nhất...
Tiểu tông môn cùng giang hồ tn nhân vẫn đang tranh đấu hừng hực khí thế. Bọn họ cũng rất rõ ràng: Dưới mắt, chân chính Đại tông phái và các thế lực lớn đã tới, nếu mình muốn dính vào thì căn bản là không thể nào. Chỉ có thể thể hiện thực lực của mình, hy vọng là có thể đi theo húp chút nước nhưng vài ngày qua, bởi vì chủ nhân của thanh kiếm kia thủy chung không có xuất hiện nên cảm xúc của mọi người cũng có chút phải nhạt đi. Mấy ngày qua tranh đấu bất quá là phiên bản kéo dài của mấy ngày hôm trước, cũng không có nhiều ân oán mới sinh ra.
Ngược lại, những Đại tông phái kia vẫn hết sức bình thản. Không có sự thay đổi thì sẽ chờ đợi biến số, chỉ khi có xuất hiện biến số mới thì mới cần phải chăm chút đối đãi!
Mặc dù cơ hồ từng tông phái đều có phái ra cao thủ nhưng đều là đi quan sát một phen, hơi thử uy lực của thanh kiếm kia một chút rồi lại phi thân rời đi.
Nếu có người nào có thể rút ra được thanh kiếm nay thì dĩ nhiên đã rút rồi nhưng đúng là không có bất kỳ người nào có thể làm được.
Đầu tiên, các đại tông môn cũng đều chỉ phái ra Thánh cấp cao thủ đến dò xét nhưng Thánh cấp cao thủ đã chết mất một người thì người đến thành Thiên Nhân cấp cao thủ. Đến Thiên Nhân cấp rồi thì âm hàn khí kia đã không thể tạo thành tổn thương được tuy nhiên uy năng của thanh kiếm kia thì lại vẫn không có thể xâm phạm được!
Tất cả các Đại tông phái đều ăn ý: Chờ đợi! Chờ người có thể rút được kiếm đến!
Mà những lúc khác, những đại tông môn mới tiến vào Tử Hà thành này đều ở ngay tại chỗ xây dựng tạm thời cơ sở, một bộ rất thảnh thơi. Dĩ nhiên, cũng có không ít người đi dạo chung quanh xem xét ở khu vực này liệu có hài tử nào có tư chất hay không, xem có ai thích hợp tu luyện hay không. Dĩ nhiên, đây chỉ là việc thuận tiện làm thôi, cũng không có quá nhiều hy vọng. Ai cũng không thật sự hy vọng là tại chốn thâm sơn cùng cốc này có thể đào móc ra thiên tài tuyệt thế gì.
Thời gian như thế ngày từng ngày đi qua.
“Lúc này có thể không sai biệt lắm rồi?”. Sở Dương hai chân gác ở trên ghế thoải mái nhàn nhã nói.
“Đúng, hiện tại không khí đã bình phục đi rất nhiều, dường như cần có một chút thôi lên”. Đoạn Thương Không mỉm cười nói.
“Đã như vậy, chúng ta sẽ cho 1 mồi lửa, bắt đầu từ việc buôn bán đi”.
Sở Dương duỗi lưng một cái nói: “Trong khoảng thời gian này tiền tiêu quá nhiều rồi, làm việc thiện thật sự là một cái động không đáy a... Ta cũng nghèo đi rồi”.
Miêu Nị Nị ở một bên liếc mắt nói: “Bây giờ ngươi mới biết được ngươi nghèo đi hả? Ta nói cho ngươi biết, thời gian chúng ta đánh cuộc, hôm nay đã sắp hết hai tháng rồi, cũng chỉ còn có bốn tháng nữa thôi, ngươi thua rồi”.
Sở Dương nhướng mắt trịnh trọng nói: “Miêu lão sư, ta cho là ngài bây giờ không nên quan tâm đến những chuyên nhỏ nhặt này, ngài nên trở lại bục giăng đi, nơi đó mới là chỗ cần ngươi nhất”.
Miêu Nị Nị vô lực cúi đầu nói: “Năm ngàn hài tử, một lão sư”.
“Ngài là nhất tộc chi sư của Miêu tộc, cũng là thầy của một tộc quần, đây chỉ có năm ngàn hài tử, đâu coi là cái gì chứ”. Sở Dương nhướng mí mắt, nói: “Nghe nói Tử Hà thành gần đây có một vị miêu nữ rất là hung hãn tới, không biết có phải là người của tộc ngài hay không nữa”.
Miêu lão sư vội kẹp cái đuôi chạy đi nói: “Ta đi còn không được sao, ngươi đừng nói như vậy làm ta sợ”.
“Ha ha”.
Sáng ngày thứ hai Phách Mại Đường của Sở Dương rốt cục trong tiếng chiêng trong vang trời mà khai trương.
Tại nơi đầu sóng ngọn gió, người người đều ở cảm thấy bất an như vậy lại còn có người khai trương buôn bán, lại còn gióng trống khua chiêng như vậy, cao điệu như thế.
Người này đảm khí thật sự là đáng bội phục nhưng Sở Diêm Vương là ai chứ, trên đời này còn có việc gì lão nhân gia ông ta không dám làm chứ! Ở trong đặc thù hoàn cảnh này, Thiên Binh Phách Mại Đường chính thức khai trương.
đọc truyện cùng❤http://truyencuatui.net/
Hơn nữa phong cách còn vô cùng hoành tráng, lộ ra vẻ nhất phái định liệu trước rồi vậy! Trong ngày thứ nhất đã đem rất nhiều thiệp mời phát ra.
Tối ngày khai trương sẽ cử hành trận đấu giá đầu tiên. Hành động này không thể nghi ngờ gì là rất lớn mật và hơn nữa rất tự tin và nắm chắc. Ở trong hoàn cảnh của Tử Hà thành hôm nay, lấy thực lực của Sở gia đại viện trước mắt mà nói, cụp đuôi giấu tiếng còn chưa đủ, nay lại dám gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn dám cử hành buổi đấu giá!
Phải biết rằng, giờ phút này ở trong Tử Hà thành, ngoại lai thế lực cũng không chỉ có 1 siêu cấp tông hay tiểu thế lực lớn nhỏ nào mà là tùy tiện một cái trong số rất nhiều tông môn kia, tùy tiện một cái cũng có dễ dàng tiêu diệt Sở gia đại viện.
Sở Dương chọn thời gian vi diệu để cử hành buổi đấu giá, vô luận hắn có hậu thủ gì thì vẫn phải bội phục đảm lượng của hắn, thật sự là lớn!
Về phần nói đến hậu thủ của Sở Dương hoặc là nói hắn tại sao mười phần tự tin thì thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần sự hấp dẫn đủ lớn, mình coi như có gặp nguy hiểm như thế nào nữa nhưng chỉ cần điều chỉnh tốt sự thăng bằng giữa các thế lực các nơi, để cho bọn họ chế ước lẫn nhau thì dĩ nhiên là có thể kê cao gối không lo. Nhưng như vậy vẫn không khác gì là đi dây trên vách đá vạn trượng, hơi không cẩn thận chính là tan xương nát thịt!
Rất nhiều đại tông môn đóng trú ở bên trong thành, cũng có ở ngoài thành, còn có cái dứt khoát trực tiếp trú quanh Thương Mang sơn. Những người này căn bản không có đem Tử Hà thành, cái thành nơi biên duyên này vào đâu nhưng đều không ngoại lệ nhận được thiệp mời.
Muốn làm được cái này thì tự nhiên chẳng có gì lạ, chỉ cần trước đó làm tốt công tác chuẩn bị, hơn nữa chọn đủ nhân thủ thì tự nhiên là không khó làm được, nhưng điều chân chính làm cho người ta kinh ngạc là rất nhiều tông phái căn bản không có phát hiện ra thiệp mời rốt cuộc đến đó như thế nào.
Điều này làm cho một đám cao thủ trong tâm chấn động: Chẳng lẽ Thiên Binh Phách Mại Đường này còn có chút không đơn giản? Nếu không, không có đạo lý, 1 cái thiệp mời lại bay vào được nơi này mà mình lại nhìn không thấy được...
Bất quá, mọi người cũng không để ý, Thiên Binh Các nếu dám cao điệu làm việc như vậy thì nhất định là có chỗ dựa, nếu ngay cả điểm thủ đoạn này cũng không có thì đoán chừng sớm đã bị người ta diệt rồi.
Sau đó mở ra thiệp mời nhưng vừa nhìn thấy đồ vật phía trên thì ánh mắt đều co rụt lại. Nội dung trên thiệp mời rất đơn giản, cũng chỉ có mấy câu nói mà thôi.
Bản Phách Mại Đường thừa ủy quyền của 1 thần bí khách nhân mà cử hành lần đấu giá này. Vật phẩm đấu giá có sáu cái là:
Thánh cấp đỉnh bảo đao: Một thanh.
Thánh cấp đỉnh bảo kiếm: Một thanh.
Tử Tinh Ngọc Tủy nặng ngàn cân: Một khối!
Âm Dương Độc Long Nhãn: Một đôi.
Tử Tinh hồn: Một quả.
Không gian tr�� bị làm bằng Thiên Tinh Mộc chất lượng tốt: Một cái!
Mặc dù tổng cộng cũng chỉ có sáu loại vật phẩm này nhưng sáu loại đấu giá vật phẩm này, tùy tiện một loại nào cũng làm mọi người chấn động vì tùy tiện một loại nào cũng là tuyệt thế chi bảo, là hãn thế bảo vật không thể bỏ qua!
Cơ hồ trong nháy mắt mọi người liền quyết định: Đi!
Nhất định phải đi!
Không đi là không thể nào!
Dù sao đồ tốt như vậy, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua được. Trên danh sách này thứ tốt mặc dù không ít nhưng hiện tại số lượng các đại tông môn đã tới nơi đây không hề ít. Siêu cấp tông môn đã vượt qua năm tên, đại hình tông môn số lượng lại càng đến mấy chục. Danh phù kỳ thực là sói nhiều thịt ít a.
Chỉ có người Hồng Trần Như Mộng Hiên sau khi nhận được thiệp mời thì lại sinh ra phản ứng khác nhau. Dẫn đầu là một bạch y nữ tử nhận lấy thiệp mời, sau khi nhìn thoáng qua thì cau mày trầm tư nói: “Thứ tốt cũng không phải là ít”.
Người có cách nghĩ này là rất bình thường, cơ hồ mọi người sau khi xem xong nội dung thì phản ứng đầu tiên cũng là như thế nhưng ngay sau đó ánh mắt của nàng trực tiếp trừng lớn, gần như thất thố.
Nguyên nhân chỉ là bởi vì phía dưới chân thiệp mời có một dòng chữ nhỏ: Thiên Binh Phách Mại Đường, Sở Dương xin đợi!
Sở Dương! Cái tên này rất quen thuộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.