Quyển 8 - Chương 638: Thiên ma không giết thì ta giết!
Phong Lăng Thiên Hạ
03/05/2017
“là người Yêu Hoàng Thiên, hậu bối tinh anh của mấy siêu cấp môn phái đến đây thí luyện." trung niên văn sĩ kia tinh chuẩn trả lời nói :
“Trong đó dân đầu chính là 3 vị thánh nhân cao thủ, còn có Thiên Nhân
cấp cao thủ hơn ba mươi tên, những người thứ cũng là Thánh cấp cao thu."
Quý Hồi Thiên ừ, gật gật đầu nói : “quân cứu viện đã chuẩn bị xong chưa?"
Trung niên văn sĩ gật đầu nói : “Đà làm tốt... Bảo đảm những người còn sống chỉ còn lại có tinh anh, đem bọn họ cứu viện trở lại. về phần những người khác, sợ ràng khó tránh khỏi tử vong."
Quý Hồi Thiên gật đầu nói : “Đây là điều hẳn là như vậy. Thân ở trong giang hồ, chết tha hương là chuyện thật sự rất bình thường, có thể giữ lại tinh anh cũng đã rất không dễ dàng."
Mắt nhìn về phía trước chém giết rung trời, nơi này tất cả mọi người đều là thần tình lạnh nhạt như đã sớm quá quen thuộc rồi.
Tử Tà Tình nhìn những người này ở trên thổ địa Tử Tiêu Thiên chém giết mà không nhịn được đôi mi thanh tú cau lại, nói : “Các ngươi không tiến lên trợ thủ sao? Chúng ta bên này hoàn toàn có năng lực đem đám thiên ma này nhất cổ đánh tan, vì sao phải lựa chọn chiến pháp hy sinh? hy sinh như vậy hoàn toàn là không tất yếu."
"Chỉ cần các ngươi xuất thủ, như vậy, có thể ở trong nháy mắt, đem này đám thiên ma này dễ dàng tiêu diệt! Điều này đối với các ngươi mà nói, rõ ràng là 1 chuyên dễ dàng mà?"
Tử Tà Tình trong giọng nói giọng có chút tức giận, thấy những người từ xa nghìn vạn dặm tới chiến Thiên Ma, nhưng lại không được trợ giúp trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trên chiến trường, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cho thấy mỗi một lúc mỗi một khắc đều có sinh mạng vẫn lạc.
Quý Hồi Thiên và đám người Cửu Kiếp huynh đệ nhìn thấy hết thảy nhưng ai nấy sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý tứ nhúc nhích, Quý Hồi Thiên nhẹ giọng nói : “Công chúa điện hạ, ngài có điều không biết, ở trong chuyên này có bao nhiêu người là tới mạ vàng? Có bao nhiêu người thật ra là rất sợ chết? Lại có bao nhiêu người căn bản là không đủ tư cách tới đối kháng thiên ma? Nơi này có bao nhiêu người mới thật sự là dũng sĩ?"
"Những thứ này cũng cần dùng sinh tử để kiểm nghiệm, chỉ có sinh tử mới là phương pháp kiểm nghiệm tư cách duy nhất."
Quý Hồi Thiên thản nhiên nói: “Trong chuyện này có lẽ sẽ có người oan uổng chết đi nhưng những thứ này, chúng ta không có biện pháp chiểu cố, có chút hy sinh là cần thiết, có chút hy sinh là tự tìm, có chút hy sinh là có ý nghĩa."
Hắn thản nhiên nói : “Nhân lực có khi tàn, chúng ta có trách nhiệm của chúng ta, cái chúng ta phải bảo vệ chính là cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng không phải là người đến nơi đây thí luyện."
"2 cái này có bản chất khác nhau."
Hắn thở dài thật sâu một hơi nói : “Rồi hãy nói, cái chiến đấu cấp số này thiên ma bên kia cũng sẽ không đưa ra chủ lực. Nhưng có vô số siêu cấp cao thủ ở một bên ẩn núp... Những người đó mới là đối thủ chúng ta phải chân chính đối mặt. Chúng ta tùy tiện xuất thủ tham chiến sẽ dẫn động đối phương sử dụng ra lực lượng chân chính mạnh mẽ nhúng tay vào, sự gia nhập của chúng ta không phải là cứu trợ bọn họ mà gia tốc tử kỳ của bọn hắn!"
"Nhưng các ngươi hôm nay đúng là sẽ xuất thủ mà." Tử Tà Tỉnh bén nhọn nói.
Quý Hồi Thiên thản nhiên nói : “Nhưng chúng ta cũng muốn để cho một lớp thí luyện này kết thúc mới có thể động thủ!"
"Chân chính dũng sĩ, anh hùng chúng ta sẽ không cho phép hằn chết, nhưng đám người rất sợ chết mà dám tới mạ vàng thì đừng mơ tưởng còn sống rời đi!"
Hắn chỉ vào chiến trường, nói : “Thấy người kia sao? Hắn mới vừa rồi khi địch nhân công kích đã trốn phía sau đồng bạn... Cử động này đưa làm cho chiến hữu thương vong... Mặc dù hắn cuối cùng còn mượn chiến hữu thương vong mà đem thiên ma giết chết... Nhưng người này nhân phẩm ti tiện, thiên ma không giết hắn ta cũng muốn giết hắn!"
"Chiến hữu là sinh tử cộ nhau, không phải là dùng để đổi lấy công danh vinh quang!"
"Còn có người kia... Dứt khoát đem môn hạ đệ tử kéo qua chết thay, còn có người kia... Từ đầu đến cuối không có xuất kiếm; cái kia... Ha hả... Người như vậy giữ lại làm gì? Chẳng qua là đáng xấu hổ!"
Quý Hồi Thiên ánh mắt sắc bén nói : “Nơi này là chiến trường, chúng ta lên chiến trường là quân nhân. Quân nhân không cần quyền thế vị, chỉ để ý đến sứ mạng tôn nghiêm! Mà những người này đang vũ nhục mấy chữ này, cho nên mấy người này mà chưa chết, chúng ta sẽ không động thủ."
"Bởi vỉ chúng ta không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc xuất lực đi cứu mấy thằng khốn kiếp này !"
Quý Hồi Thiên nói làm cho Tử Tà Tình trầm mặc.
Sở Dương thì than thở. Hắn không nhịn được nhớ lại 1 câu nói của Tử Tiêu Thiên Để: Tại sao nhân tâm lạnh lẽo như vậy ?
Mà ít người lợi dụng đồng bạn ngăn chặn đao, lợi dụng thân thể chiến hữu đổi lấy cơ hội sinh tồn, không thể nghi ngờ là sự thuyết minh hoàn mỹ cho một câu nói kia. Quý Hồi Thiên giải thích có lẽ có chút ít thiên kích nhưng đúng như hắn nói: Đây là chiến trường!
Không phải là triều đình, không phải là học đường!
Chiến sĩ vĩnh viễn tôn kính cường giả và anh hùng!
Quý Hồi Thiên lạnh lùng nhìn ra chiến trường, nói : “Bọn ta hộ tống công chúa điện hạ đi lạy tể thiên Để bệ hạ, như vậy, nơi này ai ở lại giữ?"
Những lời này, hắn cứ như vậy tùy ý nói ra nhưng cho mọi người một cái lựa chọn.
Trong một mảnh trầm mặc lại không người nào nguyện ý ở lại giữ. Những người này ai cũng là thiết huyết hán tử, đối với chiến đấu đều có sự khát vọng từ trong xương. Không có ai muốn buông tha cơ hội như vậy.
"Cũng tốt." Quý Hồi Thiên bất đắc dĩ thở dài nói : “Như vậy, cứ để quân của các đại thiên địa vốn đóng quân ở chỗ này ở lại giữ, chuyện này không nên trễ nữa, chúng ta sớm lên đường đi."
Giờ phút này, cục diện trên chiến trường đã càng ngày càng ngày càng nghiêm trọng; những người Quý Hồi Thiên chỉ ra phần lớn đã chết thảm ở trong tay Thiên Ma.
"Đồ sợ chết đó tu vi không cao, ở trong phiến chiến trường này cũng chỉ có chết!"
Quý Hồi Thiên lạnh lùng nhìn, nói : “Không sai biệt lắm! Xuất động!"
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Yến Phi đột nhiên đầu tàu gương mẫu xông;M ngoài, trong miệng vậy quát to nói : “Đắp quỳnh tiêu, trường thiên yến, giương cánh bay lượn trong thiên địa ! Bay lăng Cửu Tiêu người nào có thể sánh bằng, Cửu Kiếp huynh đệ đời thứ tám!"
Yến Phi xông ra ngoài.
Thân thể hắn trước tiên vọt vào trong đám thiên ma, nhất thời giống như sóng lớn cuốn tách ra một cái đường máu.
Nhưng những người khác nhưng đồng thời dại ra vì đơn giản là một câu nói
Lúc nào, Yến Phi... lại lần nữa tự xưng là Cửu Kiếp rồi?
Đây là cái tình huống gì ?
Nhưng bất kể là như thể nào, bất kể đáy lòng là thẹn thùng như thế nào, hay hoặc giả là tức giận, thương tâm, không giải thích được... Nhưng khi nghe được cái thanh âm này, mọi người ánh mắt đều chợt sáng lên.
Đúng vậy, Cửu Kiếp huynh đệ!
Cái tên này hận không sớm quên đi mà kì thực đà sớm in dấu khắc tại đáy lòng, vĩnh viễn vô năng ma diệt được!
Có lẽ, đó đã từng lả 1 đoạn nhân sinh đầy thống khổ nhưng cũng đồng dạng là 1 thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời!
1 đoạn nhân sinh huy hoàng vinh diệu nhất.
Chợt vừa nghe được mấy chữ này, mọi người cũng hành động nhiệt huyết sôi trào!
"Quân Vị Lăng!" Quý Hồi Thiên vươn người đứng dậy quát to một tiếng.
"Ta ở đây!" Quân Vị Lăng lăng không dựng lên nói.
"Ngươi cùng các huynh đệ của ngươi bảo vệ 3 người công chúa điện hạ hợp lực xông ra! Trước tiên đem đám thiên ma này giết sạch đã !"
Dứt lời trong nháy mắt, Quý Hồi Thiên đã dẫn đầu bay lăng dựng lên, cả người, cả thân thể ở giữa không trung đột nhiên kim quang đại tác, cả thân thể khôi ngô hùng tráng mang theo một đạo kiếm quang rực rỡ chí cực hóa thành Lưu Tinh phía chân trời.
Đầu tàu gương mẫu xông vào thiên ma trận doanh!
"Xông lên!"
Không biết là người nào hét lớn một tiếng. Kết quả là bảy nhóm người ra tay, đồng thời lao ra, xu thể vô cùng, khí phách kinh thiên.
Đám người Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ được đám người Quân Vị Lăng tám người làm thành trận thể mô hình nhỏ nào đó, trong lúc nhất thời thân bất do kỷ bị động đi tới, trong nháy mắt cũng cảm giác được bản thân đã xông ào vào trận doanh của Thiên ma.
Đoàn người lấy Quý Hồi Thiên cầm đầu, như nộ long vậy cuốn vào trong đám thiên ma, trong tiếng thét dài cả người kiếm quang tràn đầy, tung hoành rực rỡ, trăm ngàn đạo kiếm quang gào thét mà ra.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, vô số Thiên ma hình thù kỳ quái trong nháy mắt này rối rít ngã xuống.
Không phải là một kiểm lấy mạng, mà là ma thân bị chia năm xẻ bảy, bị chết không thể chết hơn.
Sở Dương rõ rầng phát hiện ra: Ở trong chiến đấu, những tiền nhậm Cửu Kiếp huynh đệ này trên thân người, không ngoài dự tính đều tản ra rực rỡ kim quang!
Hơn nữa cũng đều lóe sáng, hoàn toàn không hơi lờ mờ. Thậm chí là.. Phảng phất theo số lượng thiên ma bị chết càng nhiều, kim quang trên người càng thêm rực rỡ hơn một chút.
Chẳng lẽ... Trong chuyên này còn có kỳ hoặc khác ?
Bất diệt kim thân không hề đơn thuần như vậy? !
Sở Dương trong lòng yên lặng bối rối.
Được đám người mạnh như vậy bảo vệ, đối mặt lại là một đám Thiên ma thực lực cũng không phải rất cao, hai bên hoàn toàn không thể xưng là đối địch, chỉ có một phía tru diệt mà thôi. 3 người Sở Dương căn bản ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, thấy những người này như chém dưa thái rau vậy lao ra một cái đường máu, cũng không dưới mấy vạn Vực ngoại thiên ma bị diệt.
Sau khi diệt xong nhóm địch nhân này, đoàn người vẫn không ngừng chút nào mà tốc độ lại càng không giảm thẳng như cuồng phong vậy hướng về phía hoang nguyên mịt mờ xương trắng lao đi!
Đoạn đường này, thiên ma thương vong rất nhiều nhưng, những kẻ sợ chết kia, ngay cả là may mắn sống đến bây giờ cũng đều không ngoại lệ quỷ dị chết đi.
Người nào đã hạ thủ? Căn bản rõ ràng.
Quý Hồi Thiên từng nói qua: Người như thế, ngay cả thiên ma không giết, chúng ta cũng muốn giết!
Sở Dương trong lòng than thở: Những người này trong mắt, quả nhiên là chịu không được nửa điểm hạt cát! Nhưng ở trên chiến trường, đem phía sau lưng mình phó thác cho Cửu Kiếp huynh đệ, bất kể như thế nào cũng là hoàn toàn có thể yên tâm!
Bởi vỉ... này những người này, mới thật sự là chiến sĩ!
Mơ hồ nghe phía sau có người kêu lên nói : “Đa tạ tương trợ... Xin hỏi phải.."
Đám người Quân Vị Lăng đối với câu hỏi kia hoàn toàn bò mặc, đã sớm dân đại đội nhân mã chạy ra xa mấy ngàn trượng rồi, thoát khỏi chiến trường rồi! Bọn họ chẳng qua là thuận tay làm mà thôi, dù sao cũng phải lao ra, như vậy khi xông lên giết được thêm mấy thiên ma càng tốt,
về phần kể công, tiếp nhận cảm tạ... Mọi người cũng không cần như vậy.
"Chết là số mạng, sống là khí vận! Đây chính là chiến trường! Không có đạo lý gì có thể nói!"
Quý Hồi Thiên nhàn nhạt nói một câu nói rồi kiếm khí xông lên, trước mặt mấy trăm thiên ma đồng thời thân thể bạo liệt, ở trên không trung nở rộ như hoa mai!
Quý Hồi Thiên ừ, gật gật đầu nói : “quân cứu viện đã chuẩn bị xong chưa?"
Trung niên văn sĩ gật đầu nói : “Đà làm tốt... Bảo đảm những người còn sống chỉ còn lại có tinh anh, đem bọn họ cứu viện trở lại. về phần những người khác, sợ ràng khó tránh khỏi tử vong."
Quý Hồi Thiên gật đầu nói : “Đây là điều hẳn là như vậy. Thân ở trong giang hồ, chết tha hương là chuyện thật sự rất bình thường, có thể giữ lại tinh anh cũng đã rất không dễ dàng."
Mắt nhìn về phía trước chém giết rung trời, nơi này tất cả mọi người đều là thần tình lạnh nhạt như đã sớm quá quen thuộc rồi.
Tử Tà Tình nhìn những người này ở trên thổ địa Tử Tiêu Thiên chém giết mà không nhịn được đôi mi thanh tú cau lại, nói : “Các ngươi không tiến lên trợ thủ sao? Chúng ta bên này hoàn toàn có năng lực đem đám thiên ma này nhất cổ đánh tan, vì sao phải lựa chọn chiến pháp hy sinh? hy sinh như vậy hoàn toàn là không tất yếu."
"Chỉ cần các ngươi xuất thủ, như vậy, có thể ở trong nháy mắt, đem này đám thiên ma này dễ dàng tiêu diệt! Điều này đối với các ngươi mà nói, rõ ràng là 1 chuyên dễ dàng mà?"
Tử Tà Tình trong giọng nói giọng có chút tức giận, thấy những người từ xa nghìn vạn dặm tới chiến Thiên Ma, nhưng lại không được trợ giúp trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trên chiến trường, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cho thấy mỗi một lúc mỗi một khắc đều có sinh mạng vẫn lạc.
Quý Hồi Thiên và đám người Cửu Kiếp huynh đệ nhìn thấy hết thảy nhưng ai nấy sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý tứ nhúc nhích, Quý Hồi Thiên nhẹ giọng nói : “Công chúa điện hạ, ngài có điều không biết, ở trong chuyên này có bao nhiêu người là tới mạ vàng? Có bao nhiêu người thật ra là rất sợ chết? Lại có bao nhiêu người căn bản là không đủ tư cách tới đối kháng thiên ma? Nơi này có bao nhiêu người mới thật sự là dũng sĩ?"
"Những thứ này cũng cần dùng sinh tử để kiểm nghiệm, chỉ có sinh tử mới là phương pháp kiểm nghiệm tư cách duy nhất."
Quý Hồi Thiên thản nhiên nói: “Trong chuyện này có lẽ sẽ có người oan uổng chết đi nhưng những thứ này, chúng ta không có biện pháp chiểu cố, có chút hy sinh là cần thiết, có chút hy sinh là tự tìm, có chút hy sinh là có ý nghĩa."
Hắn thản nhiên nói : “Nhân lực có khi tàn, chúng ta có trách nhiệm của chúng ta, cái chúng ta phải bảo vệ chính là cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng không phải là người đến nơi đây thí luyện."
"2 cái này có bản chất khác nhau."
Hắn thở dài thật sâu một hơi nói : “Rồi hãy nói, cái chiến đấu cấp số này thiên ma bên kia cũng sẽ không đưa ra chủ lực. Nhưng có vô số siêu cấp cao thủ ở một bên ẩn núp... Những người đó mới là đối thủ chúng ta phải chân chính đối mặt. Chúng ta tùy tiện xuất thủ tham chiến sẽ dẫn động đối phương sử dụng ra lực lượng chân chính mạnh mẽ nhúng tay vào, sự gia nhập của chúng ta không phải là cứu trợ bọn họ mà gia tốc tử kỳ của bọn hắn!"
"Nhưng các ngươi hôm nay đúng là sẽ xuất thủ mà." Tử Tà Tỉnh bén nhọn nói.
Quý Hồi Thiên thản nhiên nói : “Nhưng chúng ta cũng muốn để cho một lớp thí luyện này kết thúc mới có thể động thủ!"
"Chân chính dũng sĩ, anh hùng chúng ta sẽ không cho phép hằn chết, nhưng đám người rất sợ chết mà dám tới mạ vàng thì đừng mơ tưởng còn sống rời đi!"
Hắn chỉ vào chiến trường, nói : “Thấy người kia sao? Hắn mới vừa rồi khi địch nhân công kích đã trốn phía sau đồng bạn... Cử động này đưa làm cho chiến hữu thương vong... Mặc dù hắn cuối cùng còn mượn chiến hữu thương vong mà đem thiên ma giết chết... Nhưng người này nhân phẩm ti tiện, thiên ma không giết hắn ta cũng muốn giết hắn!"
"Chiến hữu là sinh tử cộ nhau, không phải là dùng để đổi lấy công danh vinh quang!"
"Còn có người kia... Dứt khoát đem môn hạ đệ tử kéo qua chết thay, còn có người kia... Từ đầu đến cuối không có xuất kiếm; cái kia... Ha hả... Người như vậy giữ lại làm gì? Chẳng qua là đáng xấu hổ!"
Quý Hồi Thiên ánh mắt sắc bén nói : “Nơi này là chiến trường, chúng ta lên chiến trường là quân nhân. Quân nhân không cần quyền thế vị, chỉ để ý đến sứ mạng tôn nghiêm! Mà những người này đang vũ nhục mấy chữ này, cho nên mấy người này mà chưa chết, chúng ta sẽ không động thủ."
"Bởi vỉ chúng ta không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc xuất lực đi cứu mấy thằng khốn kiếp này !"
Quý Hồi Thiên nói làm cho Tử Tà Tình trầm mặc.
Sở Dương thì than thở. Hắn không nhịn được nhớ lại 1 câu nói của Tử Tiêu Thiên Để: Tại sao nhân tâm lạnh lẽo như vậy ?
Mà ít người lợi dụng đồng bạn ngăn chặn đao, lợi dụng thân thể chiến hữu đổi lấy cơ hội sinh tồn, không thể nghi ngờ là sự thuyết minh hoàn mỹ cho một câu nói kia. Quý Hồi Thiên giải thích có lẽ có chút ít thiên kích nhưng đúng như hắn nói: Đây là chiến trường!
Không phải là triều đình, không phải là học đường!
Chiến sĩ vĩnh viễn tôn kính cường giả và anh hùng!
Quý Hồi Thiên lạnh lùng nhìn ra chiến trường, nói : “Bọn ta hộ tống công chúa điện hạ đi lạy tể thiên Để bệ hạ, như vậy, nơi này ai ở lại giữ?"
Những lời này, hắn cứ như vậy tùy ý nói ra nhưng cho mọi người một cái lựa chọn.
Trong một mảnh trầm mặc lại không người nào nguyện ý ở lại giữ. Những người này ai cũng là thiết huyết hán tử, đối với chiến đấu đều có sự khát vọng từ trong xương. Không có ai muốn buông tha cơ hội như vậy.
"Cũng tốt." Quý Hồi Thiên bất đắc dĩ thở dài nói : “Như vậy, cứ để quân của các đại thiên địa vốn đóng quân ở chỗ này ở lại giữ, chuyện này không nên trễ nữa, chúng ta sớm lên đường đi."
Giờ phút này, cục diện trên chiến trường đã càng ngày càng ngày càng nghiêm trọng; những người Quý Hồi Thiên chỉ ra phần lớn đã chết thảm ở trong tay Thiên Ma.
"Đồ sợ chết đó tu vi không cao, ở trong phiến chiến trường này cũng chỉ có chết!"
Quý Hồi Thiên lạnh lùng nhìn, nói : “Không sai biệt lắm! Xuất động!"
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Yến Phi đột nhiên đầu tàu gương mẫu xông;M ngoài, trong miệng vậy quát to nói : “Đắp quỳnh tiêu, trường thiên yến, giương cánh bay lượn trong thiên địa ! Bay lăng Cửu Tiêu người nào có thể sánh bằng, Cửu Kiếp huynh đệ đời thứ tám!"
Yến Phi xông ra ngoài.
Thân thể hắn trước tiên vọt vào trong đám thiên ma, nhất thời giống như sóng lớn cuốn tách ra một cái đường máu.
Nhưng những người khác nhưng đồng thời dại ra vì đơn giản là một câu nói
Lúc nào, Yến Phi... lại lần nữa tự xưng là Cửu Kiếp rồi?
Đây là cái tình huống gì ?
Nhưng bất kể là như thể nào, bất kể đáy lòng là thẹn thùng như thế nào, hay hoặc giả là tức giận, thương tâm, không giải thích được... Nhưng khi nghe được cái thanh âm này, mọi người ánh mắt đều chợt sáng lên.
Đúng vậy, Cửu Kiếp huynh đệ!
Cái tên này hận không sớm quên đi mà kì thực đà sớm in dấu khắc tại đáy lòng, vĩnh viễn vô năng ma diệt được!
Có lẽ, đó đã từng lả 1 đoạn nhân sinh đầy thống khổ nhưng cũng đồng dạng là 1 thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời!
1 đoạn nhân sinh huy hoàng vinh diệu nhất.
Chợt vừa nghe được mấy chữ này, mọi người cũng hành động nhiệt huyết sôi trào!
"Quân Vị Lăng!" Quý Hồi Thiên vươn người đứng dậy quát to một tiếng.
"Ta ở đây!" Quân Vị Lăng lăng không dựng lên nói.
"Ngươi cùng các huynh đệ của ngươi bảo vệ 3 người công chúa điện hạ hợp lực xông ra! Trước tiên đem đám thiên ma này giết sạch đã !"
Dứt lời trong nháy mắt, Quý Hồi Thiên đã dẫn đầu bay lăng dựng lên, cả người, cả thân thể ở giữa không trung đột nhiên kim quang đại tác, cả thân thể khôi ngô hùng tráng mang theo một đạo kiếm quang rực rỡ chí cực hóa thành Lưu Tinh phía chân trời.
Đầu tàu gương mẫu xông vào thiên ma trận doanh!
"Xông lên!"
Không biết là người nào hét lớn một tiếng. Kết quả là bảy nhóm người ra tay, đồng thời lao ra, xu thể vô cùng, khí phách kinh thiên.
Đám người Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ được đám người Quân Vị Lăng tám người làm thành trận thể mô hình nhỏ nào đó, trong lúc nhất thời thân bất do kỷ bị động đi tới, trong nháy mắt cũng cảm giác được bản thân đã xông ào vào trận doanh của Thiên ma.
Đoàn người lấy Quý Hồi Thiên cầm đầu, như nộ long vậy cuốn vào trong đám thiên ma, trong tiếng thét dài cả người kiếm quang tràn đầy, tung hoành rực rỡ, trăm ngàn đạo kiếm quang gào thét mà ra.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, vô số Thiên ma hình thù kỳ quái trong nháy mắt này rối rít ngã xuống.
Không phải là một kiểm lấy mạng, mà là ma thân bị chia năm xẻ bảy, bị chết không thể chết hơn.
Sở Dương rõ rầng phát hiện ra: Ở trong chiến đấu, những tiền nhậm Cửu Kiếp huynh đệ này trên thân người, không ngoài dự tính đều tản ra rực rỡ kim quang!
Hơn nữa cũng đều lóe sáng, hoàn toàn không hơi lờ mờ. Thậm chí là.. Phảng phất theo số lượng thiên ma bị chết càng nhiều, kim quang trên người càng thêm rực rỡ hơn một chút.
Chẳng lẽ... Trong chuyên này còn có kỳ hoặc khác ?
Bất diệt kim thân không hề đơn thuần như vậy? !
Sở Dương trong lòng yên lặng bối rối.
Được đám người mạnh như vậy bảo vệ, đối mặt lại là một đám Thiên ma thực lực cũng không phải rất cao, hai bên hoàn toàn không thể xưng là đối địch, chỉ có một phía tru diệt mà thôi. 3 người Sở Dương căn bản ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, thấy những người này như chém dưa thái rau vậy lao ra một cái đường máu, cũng không dưới mấy vạn Vực ngoại thiên ma bị diệt.
Sau khi diệt xong nhóm địch nhân này, đoàn người vẫn không ngừng chút nào mà tốc độ lại càng không giảm thẳng như cuồng phong vậy hướng về phía hoang nguyên mịt mờ xương trắng lao đi!
Đoạn đường này, thiên ma thương vong rất nhiều nhưng, những kẻ sợ chết kia, ngay cả là may mắn sống đến bây giờ cũng đều không ngoại lệ quỷ dị chết đi.
Người nào đã hạ thủ? Căn bản rõ ràng.
Quý Hồi Thiên từng nói qua: Người như thế, ngay cả thiên ma không giết, chúng ta cũng muốn giết!
Sở Dương trong lòng than thở: Những người này trong mắt, quả nhiên là chịu không được nửa điểm hạt cát! Nhưng ở trên chiến trường, đem phía sau lưng mình phó thác cho Cửu Kiếp huynh đệ, bất kể như thế nào cũng là hoàn toàn có thể yên tâm!
Bởi vỉ... này những người này, mới thật sự là chiến sĩ!
Mơ hồ nghe phía sau có người kêu lên nói : “Đa tạ tương trợ... Xin hỏi phải.."
Đám người Quân Vị Lăng đối với câu hỏi kia hoàn toàn bò mặc, đã sớm dân đại đội nhân mã chạy ra xa mấy ngàn trượng rồi, thoát khỏi chiến trường rồi! Bọn họ chẳng qua là thuận tay làm mà thôi, dù sao cũng phải lao ra, như vậy khi xông lên giết được thêm mấy thiên ma càng tốt,
về phần kể công, tiếp nhận cảm tạ... Mọi người cũng không cần như vậy.
"Chết là số mạng, sống là khí vận! Đây chính là chiến trường! Không có đạo lý gì có thể nói!"
Quý Hồi Thiên nhàn nhạt nói một câu nói rồi kiếm khí xông lên, trước mặt mấy trăm thiên ma đồng thời thân thể bạo liệt, ở trên không trung nở rộ như hoa mai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.