Quyển 4 - Chương 275: Thiên Ngoại lâu không hay!
Phong Lăng Thiên Hạ
10/04/2013
Trong một căn phòng khác, Ngạo Tà Vân đột nhiên bừng tỉnh: "Đao kiếm cuồng nhân?"
Bên cạnh, ánh mắt ba vị vương tọa cùng sáng người, cả người chấn động.
"Nhật nguyệt đồng quang, đao kiếm song thánh!" Ngạo Tà Vân hít thật sâu một hơi: "Nếu là thật, thì... việc này quả nhiên không phải bình thường!"
Còn chưa đợi ba vị vương tọa mở miệng phát biểu ý kiến, Hắn đã vung tay lên nói: "Bất quá, trước khi xác định được, phải cẩn thận! Tuyệt đối không được bại lộ ý đồ của chúng ta!" Hắn cố nén kích động trong lòng, nói: "Vị Sở công tử kia, vị tất đã nói thật, tư thái của hắn, tất nhiên có thể nói là thăm dò, nhưng cũng có thể là lạt mềm buộc chặt."
"Vạn lần không được đi lầm bước." Ngạo Tà Vân cẩn thận nói: "Các ngươi cũng không nên kích động, càng không nên vọng động. Càng là lúc như thế này, càng phải cẩn thận. Tất cả mọi hành động của các ngươi, bảo gồm mỗi một câu nói, thậm chí là ho khan, làm việc, thậm chí là đi một bước ra đường, đều phải nắm rõ! Hiểu chưa?"
"Nếu không phải là Viên Dương đao Minh Nguyệt kiếm của đao kiếm cuồng nhân lưu lại, thì đây chính là một âm mưu! Mà cái âm mưu này lại nhằm thẳng vào các đại thế gia Trung Tam thiên chúng ta. Nếu là như vậy, tuyệt đối không thể để bố cục giả thực hiện được!"
Ngạo Tà Vân chậm rãi đi đi đi lại, thanh âm càng lúc càng bình tĩnh, trầm thấp: "Nhưng nếu thật sự là Viêm Dương đao và MinhNguyệt kiếm đao kiếm cuồng nhân lưu lại... thì việc này chính là một trường phong ba! Một khi đã bước vào, có muốn cũng không ra được, thậm chí có thể liên lụy của gia nghiệp Trung Tam thiên, bị hủy hoại trong chốc lát! Nhưng đây cũng là một cơ hội vạn năm khó gặp!"
"Cẩn thận, cẩn thận! Tới... cực hạn!" Ngạo Tà Vân hít thật sâu một hơi, trong ánh mắt lóe lên quang mang sắc bén: "Bất kể là thật hay là giả, đây đều là một ván cờ! Mà người bố cục còn chưa biết là ai. Đối thủ như vậy, mới đáng giá để Ngạo Tà Vân ta toàn lực ứng phó!"
Mạc Thiên Vân từ trong trầm tư tỉnh lại, nhíu mày, trầm giọng, nhưng cũng rất khẳng định nói: "Nếu như nhật nguyệt đồng huy là thật, thì, chính là Viêm Dương đao và Minh Nguyệt kiếm do đao kiếm cuồng nhân lưu lại. Năm đó, đao kiếm cuồng nhân nghênh chiến Tam Tinh thánh tộc, một đi không trở lại! Hai thanh tuyệt thế thần binh của hắn cũng biến mất vô tung..."
"Trong truyền thuyết hai thanh thần binh Viêm Dương đao cùng Minh Nguyệt kiếm một khi gặp nhau, tất gây thiên địa dị tượng. Nhưng đơn lẻ một thanh, lại bình thường, không có gì là lạ. Hai thanh thần binh gặp nhau, lại có thể vạch trần đại bí mật Viêm Dương đao và Minh Nguyệt kiếm, trở thành cao thủ vô địch! mà đao kiếm cuồng nhân, chính là dựa vào Viêm Dương đao và Minh Nguyệt kiếm mà bước lên con dường Đao Kiếm Song Thánh!"
"Nếu chúng ta có thể đoạt được Viêm Dương đao và Minh Nguyệt kiếm, thì, địa vị của ta ở Mạc thị gia tộc, cho dù có một vạn Mạc Thiên Cơ, cũng không thể lay động! Hơn nữa, Mạc thị gia tộc càng có thể xưng hùng Trung Tam Thiên, bước lên Thượng Tam Thiên, tranh đoạt ngôi vị cửu đại hào môn!"
Càng nghĩ, trong lòng Mạc Thiên Vân lại càng nóng rực lên.
"Bất quá việc này cũng phải làm cẩn thận. Tuyệt đối không thể qua loa được." Mạc Thiên Vân thì thào tự nói, trong ánh mắt âm nhu dần dần hiện lên quyết tâm phải làm được: "Nếu lần này thật sự tranh đoạt, thì đối thủ của ta chính là Mặc Đao gia tộc, Ngạo thị gia tộc...Những người còn lại không đáng lo!"
Dù sao hắn cũng khác với Ngạo Tà Vân.
Ở Ngạo thị gia tộc, Ngạo Tà Vân đã được xác định làm người nối nghiệp, thân phận vững chắc vô lo, cho nên đứng trước cơ hội hấp dẫn này, vẫn có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh, tính toán lợi hại trên các phương diện rõ ràng, và nghĩ xem nên ứng đối thế nào.
Chỉ trong khoảnh khắc, đã đưa ý nghĩ đặt lên vấn đề thành bại, hơn nữa vô luận tiến triển như thế nào, cũng nghĩ kỹ đối sách.
Nhưng Mạc Thiên Vân hiện giờ tuy thân là đại thiếu gia, nhưng địa vị lại không ổn định, có đệ Mạc Thiên Cơ vô luận tài trí hay là thực lực đều không thua kém như hổ rình mồi, có thể thay thế hắn bất cứ lức nào...
Trên điểm này, hai người hoàn toàn bất đồng.
Các đại gia tộc cũng đang thảo luận, nhưng thời gian các đại gia tộc cũng đều rất ngắn!
Dù sao đám công tử ca này cũng là người rất quyết đoán.
Nhưng hai người đáng ra nên hạ quyết đoán trước tiên, Ngạo Tà Vân và Mạc Thiên Vân, lại đang trầm tưu thật lâu.
Mạc Thiên Vân nghĩ tới nghĩ lui, không có nắm chắc, Ngạo Tà Vân nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể đưa ra quyết định...
Nhưng có một điểm, hai người trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: một khi chiến loạn bùng phát, hai đại gia tộc đứng đầu trong cuộc tranh đoạt này chính là hai nhà bọn họ. Vô luận có phân tranh thé nào, cuối cùng giải quyết, chẳng qua cũng chỉ có hai nhà mình.
Các công tử đại thế gia, lòng mang quỷ kế!
À, cũng có một người không nghĩ quỷ kế: Kỷ Chú Kỷ đại công tử! Vị công tử gia này đang ngủ ngáy ngon lành, không hề để ý tới mấy vị vương tọa cao thủ của gia tộc mình đang mặt mày méo xệch, sốt ruộc gần như muốn dậm chân xuống đất...
Sở Dương trở lại không lâu, Cố Độc Hành cũng xuyên qua cửa sổ mà vào.
"Thế nào?" Cố Độc Hành hỏi.
"Gần xong rồi." Sở Dương nói: "Bất quá bây giờ quan trọng chính là tình huống còn xa mới tới mức tất cả điên cuồng. Xem ra, vẫn phải lộ diện một lần nữa."
"Cũng được." Cố Độc Hành nói: "Bất quá lần sau xuất hiện, chỉ có thể xuất hiện một trong hai. Hai món không thể cùng xuất hiện được, động tĩnh quá lớn. Tốt nhất là xuất hiện với danh nghĩa Vấn Thiên kiếm hoặc Hoàng Tuyền đao."
"Đó là đương nhiên." Sở Dương cười thần bí.
"Địa điểm lần sau, cũng chính là tuyệt địa, chọn được chưa?"
"Ta đang suy nghĩ, rốt cuộc là nên chọn hoàng cung, hay là chọn đế vương lăng!" Sở Dương hừ một tiếng, nói: "Hay là... chọn Kim Mã Kỵ Sỹ đường tổng bộ?"
"Hoàng cung, đế vương lăng... Kim Mã Kỵ Sỹ đường?" Cố Độc Hành hít một hơi lạnh thật sâu.
Tâm địa vị Sở lão đại này thật sự hơi quá ác độc... Cố Độc Hành có thể tưởng tượng được, nếu như kích phát đại loạn thành công ở những nơi đó.... vậy thì Đại Triệu tuyệt đối không chỉ là một hồi đại loạn đơn giản vậy đâu.
Tuyệt đối sẽ trở thành tai nạn của toàn bộ quốc gia!
Cũng chính trong đêm này, Ô Vân Lương dẫn theo hơn ba trăm người còn lại của Thiên Ngoại lâu, toàn phái di chuyển tới Thiết Vân thành!
Ô Vân Lương đã từng tới đây nhiều lần, hơn nữa cũng từng mật đàm với Thiết Bổ Thiên nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là tới cửa cầu kiến, thái độ của Thiết Bổ Thiên cũng thận trọng, mang theo một chút xa cách.
Khi đó, Thiết Bổ Thiên vẫn chỉ là thái tử!
Nhưng lần này tới Thiết Vân, đã là đêm khuya, hơn nữa, Thiết Bổ Thiên đã là vua một nước, nhưng không ngờ lại tự mình tới nghênh đón, cho Ô Vân Lương đủ mặt mũi. khiến cho người của Thiên Ngoại lâu đều cảm thấy vinh quang vô biên.
Sau một phen hàn huyên giới thiệu, xã giao, tiếp đón vào thành, ánh mắt Thiết Bổ Thiên tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được thấp giọng hỏi Ô Vân Lương: "Ô chưởng môn, xin hỏi Mạnh tiên sinh quý phái ở đâu?"
Ô Vân Lương cười khổ một tiếng, nói: "Tiểu sư đệ ta đã rời khỏi Hạ Tam Thiên, tiến vào Trung Tam Thiên rồi."
Thiết Bổ Thiên à một tiếng, áy náy nói: "Xem ra Mạnh tiên sinh không muốn ở lại."
"Không sai, tiểu sư đệ ta nói, hắn ở lại Hạ Tam Thiên, sẽ trở thành công cụ để Đệ Ngũ Khinh Nhu đả kích đệ tử của hắn...." Ô Vân Lương khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu sư đệ tâm cao khí ngạo, hơn nữa lại yêu thương hai người đệ tử này tới tận xương tủy, làm sao lại có thể khiến mình liên lụy tới đồ đệ được? Cho nên mới dứt khoát lựa chọn rời đi!"
Thiết Bổ Thiên khẽ thở dài.
Trong lòng hắn có chút mất mác. Vốn định lần này gặp gỡ sư phụ và sư đệ Sở Dương một lần, xem xem rốt cuộc là dạng sư phụ gì, mà có thể dạy dỗ ra một đồ đệ kinh tài tuyệt diễm như vậy. Không nghĩ tới, Mạnh Siêu Nhiên đã rời đi rồi.
Đi tiêu sái như vậy, không có chút nào không dứt khoát.
"Xin hỏi bệ hạ, Thiên Ngoại lâu chúng ta lần này tới đây, bệ hạ chuẩn bị an trí như thế nào?" Ô Vân Lương dò hỏi.
Hắn vốn không muốn hỏi, nhưng thái độ lễ ngộ bất ngờ của Thiết Bổ Thiên, đã khiến cho Ô Vân Lương hỏi một câu này.
Sắc mặt Thiết Bổ Thiên bĩnh trở lại, thản nhiên nói: "Thiên Ngoại lâu đương nhiên vẫn là Thiên Ngoại lâu, thực lực sẽ không phân hóa, cũng không sát nhập vào bất cứ môn nào, tự thành một thể. Ô chưởng môn thấy có được không?"
"Ồ... nhưng, nhưng..."
Ô Vân Lương ngơ ngạc một chút. hắn vốn định đem Thiên Ngoại lâu sát nhập vào Bổ Thiên các. Dù sao Sở Dương và Ô Thiến Thiến cũng đang ở Bổ Thiên các. Hai người đều có thể nói là quyền cao chức trọng. Bổ Thiên các và Thiên Ngoại lâu có thể nói là có quan hệ không thể dũ bỏ...
Nhưng những lời Thiết Bổ Thiên vừa nói, lại vô tình đánh vỡ ảo tưởng của hắn. hơn nữa sắc mặt Thiết Bổ Thiên cũng chợt lạnh đi, cũng nói cho hắn: Chuyện này không cần nói nữa!
Nghĩ tới đây, Ô Vân Lương mới cười khổ: Thiết Bổ Thiên lần này tự mình tới nghênh đón, là để nghênh đón mình sao? Rõ ràng là tới đón tiếp Mạnh Siêu Nhiên! Ngươi ta là nể mặt Sở diêm vương. Còn vị chưởng môn Thiên Ngoại lâu như mình... khụ khụ, thật đúng là không đáng đề cập tới...
Sau khi an bài thỏa đáng đoàn người của Thiên Ngoại lâu, sau đó Thiết Bổ Thiên để lại mấy vị quan viên chiêu đãi, rồi trở về hoàng cung của mình.
Một lúc sau, Ô Thiến Thiến được Bổ Thiên các hộ tống tới nơi này.
"Cái này không được!" Ô Thiến Thiến kiên quyết lắc đầu: "Sở Dương từng nói, bất luận kẻ nào cũng có thể tiến vào Bổ Thiên các. Nhưng duy chỉ Thiên Ngoại lâu không thể!"
"Vì sao?" Ô Vân Lương có chút kinh ngạc.Chỉ là để vài người gia nhập cũng được, không nghĩ tới Sở Dương lại sớm chặt đứt hoàn toàn con đường này.
"Nếu Thiên Ngoại lâu muốn tiếp tục tồn tại ở Thiết Vân, đồng thời phát dương quang đại, thì không thể tiến vào chính đàn, cũng không thể tiến vào Bổ Thiên các!" Ô Thiến Thiến nói: "Đây là lời Sở Dương từng nói. Hắn biết chỉ cần người tới đây, sẽ đưa người tiến vào Bổ Thiên các hoặc một số bộ phận quyền lực. hắn bảo ta chuyển lời: ngươi đừng nên nghĩ tới nữa!"
"Sở Dương từng nói, nếu ngươi thật sự làm như vậy, thì trước khi nguy cơ Thiết Vân bị tiêu trừ, Thiên Ngoại lâu tuyệt không việc gì. Nhưng nếu nguy cơ Thiết Vân được giải trừ, Thiên Ngoại lâu tuyệt đối sẽ bị hủy diệt trong tay Thiết Bổ Thiên!'
"Không có một vị quân chủ nào cho phép quan viên của mình cấu kết với môn phái! Bất cứ một quân chủ anh minh nào cũng không thể!"
"Nếu như Thiên Ngoại lâu không bị Đệ Ngũ Khinh Nhu lợi dụng tới chết, lại chết dưới đồ đao của người mà mình nguyện trung thành, đó mới là bi kịch lớn nhất!"
"Đó đều là lời Sở Dương nói." Ô Thiến Thiến nói: "Ta cho rằng, những lời Sở Dương nói, rất có đạo lý!"
Ô Vân Lương buồn bã, sau một hồi lâu, nói: "Là như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.