Quyển 8 - Chương 154: Thời thế tạo anh hùng
Phong Lăng Thiên Hạ
23/04/2017
Mạch Lộ trên mặt mỉm cười nói: “Cho nên sau lưng Sở huynh, những cái thần bí kia sợ rằng có bộ phận rất lớn là không dùng được”.
Tử Hoàng tiêu sái phe phẩy chiết phiến nói: “Bởi vì Sở huynh mới tới đây nên có câu là người không biết không tội. Nếu không nói với Sở huynh một tiếng, Sở huynh ngang nhiên xuất động cao thủ chế tạo thương vong thì có lẽ chúng ta sẽ thật sự chết oan chết uổng? Ngay cả sau đó có Sở huynh cùng xuống Hoàng Tuyền thì đối với bọn ta mà nói vẫn là vô dụng”.
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ nói: “Các ngươi nói cho ta những chuyện này là có tầng hàm nghĩa khác, là tới đây gắn vào hai tay của ta một đạo gông xiềng?”.
“Thật ra thì cũng vậy mà thôi”. Tử Hoàng phe phẩy chiết phiến, vẻ mặt như cây khô gặp gió xuân nói: “Đạo gông xiềng này không riêng gì Sở huynh có mà tất cả mọi người đều có”.
Sở Dương ha hả cười một tiếng nói: “Ba vị yên tâm ta vốn không có ý định tham dự vào chuyện lần này. Rồi hãy nói ta nơi nào có là cao thủ chứ, ha ha”.
“Lúc này là thế sợ là lúc chuyện chân chính đến cũng không phải là do Sở huynh ngươi quyết được”. Vân Trung Thiên lông mày nhẹ nhàng cau lại thản nhiên nói: “Sở huynh từ trước đến giờ là thời thế tạo anh hùng mà không phải là anh hùng tạo anh hùng”.
Sở Dương thận trọng gật đầu trịnh trọng nói: “Lời này nói rất hay”.
“Hôm nay sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này tuyệt sẽ không là một chuyện nhỏ!”. Vân Trung Thiên nói: “Chuyện Trấn hồn Thạch lúc này thật sự là xuất hiện quá khéo đi, trực tiếp xuất hiện vào lúc mấu chốt, đây chính là thời thế! Là thiên ý tạo hóa!”.
“Thứ nhất các đại môn phái năm trăm năm đại bỉ một lần có vô số anh kiệt bởi vì tuổi đã quá lớn hay là vẫn còn không đủ lớn mà phải bỏ qua lần năm trăm năm đại bỉ này. Mà đợi đến lần tiếp theo bọn họ lại càng không có cơ hội. Cho nên nhân duyên tế hội, mỗi năm trăm năm tất có siêu cấp anh hùng thừa cơ mà xuất thế!”.
“Tỷ như vài ngàn năm trước Thần Phong Lưu Vân cũng là bởi vì đại biểu mà xuất chiến, danh động thiên hạ, từ đó nhất cử trở thành nhất phương chư hầu. Hay vài ngàn năm trước Vô Cực Tuyệt Đao, cũng là vì may mắn gặp dịp, nhất chiến thành danh uy chấn đương thời!”.
“Tu vi của bọn họ thật sự cái thế vô song sao? Không phải! Nhưng lúc ấy người bại dưới tay bọn họ không có ai không phải là môn nhân của các đại môn phái, thậm chí còn có một số người còn là hậu tuyển cho vị trí chưởng môn”.
“Cũng là bởi vì những thứ này mà cuối cùng làm cho bọn họ thành tuyệt đại phong lưu, thành Bất Hủ truyền thuyết!”.
Vân Trung Thiên nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Sở Dương nói: “Ta biết nói đến người khác Sở huynh cũng không biết, cho nên chọn lấy mấy người Sở huynh nhất định quen thuộc mà nói, dù sao cũng là như vậy đúng không?”.
Sở Dương cười khổ gật đầu.
Vừa lúc Mạch Lộ cùng Tử Hoàng đồng thời con ngươi co rụt lại. Hai người bọn họ cùng Vân Trung Thiên mới vừa rồi nhận định lẫn nhau chính là kình địch nhưng Vân Trung Thiên giờ phút này nói ra, đưa ra suy nghĩ mà bọn họ không có nghĩ tới nên vô hình trung đã thua một bậc rồi.
Vân Trung Thiên đưa mắt cố ý vô ý xẹt qua Mạch Lộ cùng Tử Hoàng mà trong ánh mắt có một loại đắc ý.
Hai người kia sắc mặt thay đổi nhưng Vân Trung Thiên cũng không để ý tới mà tiếp tục nói.
“Tiếp theo còn chừng mười năm nữa sẽ lại một lần nữa diễn ra cuộc chiến vận mệnh của các môn phái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, mà chúng ta là lửa người may mắn gặp dịp!”.
Vân Trung Thiên hất cằm nói: “Có ngươi, có ta cũng là tuổi trẻ mà vừa vặn là trong các đại môn phái cũng đúng lúc xuất hiện rất nhiều siêu cấp thiên tài trước nay chưa từng có... Thiên tài xuất hiện lớp lớp, đây cũng là chiều hướng phát triển tốt! Ai có thể nói trong tối tăm kia không có thiên ý tồn tại?”.
“Vì sao vào lúc mấu chốt này mới có nhiều tân tinh xuất hiện lớp lớp như vậy? Trước đó trên giang hồ cố nhiên cũng có quần tinh lóng lánh nhưng có ai chứ, cũng chỉ có thể là bọn ta mà thôi?”.
Vân Trung Thiên trong những lời này lộ ra sự cuồng ngạo và tự phụ quả thực là bễ nghễ thiên hạ!
“Thứ ba vào thời điểm mấu chốt này các đại môn phái vốn hẳn nên toàn lực chuẩn bị chiến tranh nhưng lại xuất hiện Trấn hồn Thạch, Trấn hồn Thạch đã vạn năm không có xuất hiện qua! Trấn hồn Thạch vừa ra thiên hạ đều chấn động, bất kể là ai dù không muốn tới cũng phải đến”.
“Đây cũng là một tầng thời thế”.
“Chúng ta nhân phong vân thay đổi đến nhưng cuối cùng đến nơi này, mà Sở huynh cũng là trung tâm ở nơi này”.
Vân Trung Thiên ôn nhu nở nụ cười nói: “Sở huynh a Sở huynh, ngươi nói chúng ta làm sao có thể không chú ý đến ngươi chứ? Chúng ta hết lòng tin vào việc thời thế tạo anh hùng nhưng thời thế trước mắt này lại có thật nhiều điều là bởi do Sở huynh mà tạo ra, bởi vì ngươi mà dễ dàng hơn!”.
“Một khi thời thế đến bọn ta tất nhiên là sẽ đi trên con đường riêng của mình, đi về phía trước không hối hận. Mà Sở huynh ngươi chỉ cần muốn làm là đã được lãnh tụ bầy luân, được tôn sùng... Chuyện này trước kia ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ ra”.
“Còn có một nguyên nhân rất trọng đại nữa phải đi”. Tại vận mệnh đại bỉ quyết định đến tất cả các môn phái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, tất cả người tham chiến nhất định phải vững tâm lý. Thắng thì được muốn đời khâm phục và ngưỡng mộ nhưng nếu thua thì cũng là do nghệ không bằng người, không có bất kỳ lý do nào có thể chối bỏ tội lỗi của mình!”.
“Người thắng thì đương nhiên mà thua thì cũng là tâm phục khẩu phục! Đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta hôm nay tới tìm ngươi!”.
“Dĩ nhiên nếu Sở huynh ngươi ở trong con sóng lớn này mất đi tánh mạng thì đó cũng là chuyện bình thường thôi!”.
Vân Trung Thiên khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười mà theo Sở Dương xem ra thì nụ cười này lại còn có một tia quyến rũ.
“Vân huynh nói rất nhiều rồi Sở mỗ cảm thấy đặc biệt vinh hạnh, chỉ là ta vẫn còn không hiểu”. Sở Dương thẳng thắn nói.
“Ngươi có hiểu”. Ba người đồng thời mỉm cười nói. “Đúng rồi thật ra thì bọn ta lúc này tới là còn có một việc khác nữa”, Vân Trung Thiên nói: “Nếu Sở huynh nơi này được cao nhân phó thác, hơn nữa còn có phía chính phủ Cửu Trọng Thiên Khuyết làm bối cảnh, bọn ta tự nhiên là không dám lỗ mãng, cũng không dám có ý gì đối với Sở huynh. Bất quá ngay tại lúc này bực này cao nhân kia lại chỉ lo cho Đông Hoàng Thiên mà không chú ý tới các thiên địa kia của chúng ta. Bởi vì như vậy nên có vẻ không công bình phải không?”.
Trong đôi mắt ôn nhu như nước của Vân Trung Thiên đột nhiên bắn ra quang mang bén nhọn nói: “Cho nên ta đoán chừng vị cao nhân kia lưu lại cho Sở huynh vật đấu giá... Nghĩ đến không chỉ có sáu vật kia!”.
“Trong tay Sở huynh ít nhất là còn có... Bốn mươi năm mươi vật phẩm nữa!”. Vân Trung Thiên trầm ngâm một chút rồi nói ra 1 câu nói chấn động vô cùng. Sở Dương thần sắc bất động nhưng trong lòng hoảng sợ.
Đối với việc Vân Trung Thiên đột nhiên thay đổi giọng điệu Sở Dương cũng không thấy ngoài ý muốn, 3 người trước mắt này đều là tuấn kiệt nếu ngay cả điểm suy nghĩ này cũng không suy nghĩ đến thì cũng không đủ tư cách làm đối thủ của Sở Dương!
Điều chân chính để cho Sở Dương hoảng sợ là khẩu khí của Vân Trung Thiên, hắn đây là giọng nói khẳng định mà không phải là hỏi thăm, kết quả mặc dù có thể chưa đúng hoàn toàn nhưng trong đó bao hàm lòng tin kinh người.
Mà quả thật buổi đấu giá vật phẩm cao cấp như vậy Sở Dương cũng không có ý định chỉ mở một cuộc. Mà vật muốn đấu giá cũng đúng là có đến vài chục cái.
Dựa theo kế hoạch hắn chính là muốn thừa dịp thiên hạ anh hùng tề tụ mà mở thêm mấy lần đấu giá đem đồ tồn kho xử lý sạch sẽ, kiếm lấy đại lượng Tử Hà Tệ mà sau đó thong dong đi mua Tử Hà vương phủ!
Nếu thiếu vật đấu giá thì Sở Dương căn bản là không thể nào kiếm đủ tài phú khổng lồ như vậy!
Chỉ cần Tử Hà vương phủ tới tay mình có thể vận dụng Tử Hà vương phủ, cái bảo bối thần bí khó lường này mà mở ra Cửu Kiếp Kiếm, Cửu Đại Kỳ Dược cùng với bí mật của cái Bảo tháp do Tử Tiêu Thiên Đế lưu lại kia.
Truyện Của Tui . net
Nếu Sở Dương bỏ lỡ cơ hội lúc này, như vậy hắn sẽ không có khả năng trong thời gian chưa tới nửa năm tụ tập được chín nghìn vạn Tử Hà Tệ mà mua Tử Hà vương phủ được!
Bỏ qua cơ hội lúc này, coi như là cho thêm Sở Dương mười cái nửa năm nữa cũng chưa chắc có thể!
Chuyện này quan hệ đến tương lai cả đời của Sở Dương nên Sở Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chẳng qua là nếu hắn lần nữa cử hành đấu giá, như vậy đám người Vân Trung Thiên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mua vật phẩm, mà điểm này thì Sở Dương vô luận như thế nào cũng là tránh không khỏi.
Mà điều tối trọng yếu là những người này sau này đều là đối thủ của mình, vô năng tránh khỏi. Những thứ đó đến tay bọn họ thì sẽ như thế nào, sẽ phát sinh tác dụng gì, sẽ tạo thành hậu quả gì, liệu có ảnh hưởng đến cả đại cục hay không, về điểm này thì cho dù là ai cũng không cách nào dự liệu được.
Nếu từ điểm này mà nói thì hoàn toàn phù hợp với dự kiến của Vân Trung Thiên Cơ hồ chính là không sai chút nào.
Mà từ một loại loại trình độ nào đó mà nói thì cũng chính là nhằm tạo ra sự cân bằng cho chín đại thiên địa! Hơn nữa cùng thời thế trước mắt thì còn là dị thường phù hợp!
Sở Dương đột nhiên có chút kỳ hoặc: Cái này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ ở trong nơi tối tăm kia, thật sự có một cái bàn tay vô hình đang thao túng hết thảy?
Chỉ có Sở Dương tự mình biết, cái người gọi là ‘Thần bí cao nhân” chưởng khống thăng bằng kia căn bản là không tồn tại nhưng những người khác thì đều đã nhận định người này có tồn tại.
Trừ phi như thế nếu không có lẽ Sở Dương đã chết vô số lần rồi, người mang trọng bảo mà không có năng lực bảo vệ trọng bảo sao khống chế chứ!
Nếu như không phải là có một vị “Cao nhân” như vậy tồn tại, có lẽ đám Vân Trung Thiên căn bản là không cần khách khí cùng Sở Dương nói chuyện như vậy, một con kiến hôi có Địa cấp tu vi, một câu nói thậm chí là một cái ánh mắt là đủ rồi!
Cho nên Sở Dương vô luận là hiện tại hay sắp tới, trong mọi việc làm không có chỗ nào mà không phải càng thêm xác định Người kia có tồn tại!
Nhưng Sở Dương trong lòng vừa động: Thần bí cao nhân bối cảnh phía chính phủ, chúng ta không dám ở chỗ này như thế nào, chúng ta cũng không dám đối với Sở huynh như thế nào... Những lời này rất đáng giá để ta lợi dụng!
Sở Dương trong lòng suy nghĩ châm chước nhưng trên mặt vẫn thủy chung giữ vững thanh sắc bất động, chẳng qua là biểu hiện ra ngoài một vẻ có chút ít ngạc nhiên, hoặc là có chút hoang đường.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn mặt hắn thì tựa hồ lời Vân Trung Thiên nói toàn bộ cũng không phải là sự thật.
Vân Trung Thiên ngừng hồi lâu, rốt cục khẽ cười nói: “Sở huynh không biết trận đấu giá tiếp theo khi nào thì bắt đầu đây?”.
Hắn vốn là lòng tin tràn đầy mình đã xuất kích ra liên hoàn trọng quyền, từng quyền yếu hại đến mức Sở Dương không nói ra lời nhưng giờ phút này nhìn mặt Sở Dương phong phú như vậy thì hắn thật sự có chút ít suy nghĩ không ra, lần đầu tiên đối với thủ đoạn của mình sinh ra chút dao động.
Những lời này vừa ra ngay cả Mạch Lộ cùng Tử Hoàng tất cả đều trong lòng chấn động. Bởi vì ý sâu xa sau câu hỏi này là quyền chủ động đổi tay.
Hiện tại quyền chủ động đã đến tay Sở Dương bên kia. Sở Dương chỉ cần không mở miệng chân tướng không cách nào vạch trần được, hết thảy cũng không cách nào tiến hành được đồng thời điều đó sẽ chứng minh một chuyện khác, tâm tư ba người căn bản vốn sâu như giếng không đáy, nay đã không thể giống như lúc trước là hết thảy có thể chắc chắn được nữa.
Tử Hoàng tiêu sái phe phẩy chiết phiến nói: “Bởi vì Sở huynh mới tới đây nên có câu là người không biết không tội. Nếu không nói với Sở huynh một tiếng, Sở huynh ngang nhiên xuất động cao thủ chế tạo thương vong thì có lẽ chúng ta sẽ thật sự chết oan chết uổng? Ngay cả sau đó có Sở huynh cùng xuống Hoàng Tuyền thì đối với bọn ta mà nói vẫn là vô dụng”.
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ nói: “Các ngươi nói cho ta những chuyện này là có tầng hàm nghĩa khác, là tới đây gắn vào hai tay của ta một đạo gông xiềng?”.
“Thật ra thì cũng vậy mà thôi”. Tử Hoàng phe phẩy chiết phiến, vẻ mặt như cây khô gặp gió xuân nói: “Đạo gông xiềng này không riêng gì Sở huynh có mà tất cả mọi người đều có”.
Sở Dương ha hả cười một tiếng nói: “Ba vị yên tâm ta vốn không có ý định tham dự vào chuyện lần này. Rồi hãy nói ta nơi nào có là cao thủ chứ, ha ha”.
“Lúc này là thế sợ là lúc chuyện chân chính đến cũng không phải là do Sở huynh ngươi quyết được”. Vân Trung Thiên lông mày nhẹ nhàng cau lại thản nhiên nói: “Sở huynh từ trước đến giờ là thời thế tạo anh hùng mà không phải là anh hùng tạo anh hùng”.
Sở Dương thận trọng gật đầu trịnh trọng nói: “Lời này nói rất hay”.
“Hôm nay sự kiện Trấn hồn Thạch lúc này tuyệt sẽ không là một chuyện nhỏ!”. Vân Trung Thiên nói: “Chuyện Trấn hồn Thạch lúc này thật sự là xuất hiện quá khéo đi, trực tiếp xuất hiện vào lúc mấu chốt, đây chính là thời thế! Là thiên ý tạo hóa!”.
“Thứ nhất các đại môn phái năm trăm năm đại bỉ một lần có vô số anh kiệt bởi vì tuổi đã quá lớn hay là vẫn còn không đủ lớn mà phải bỏ qua lần năm trăm năm đại bỉ này. Mà đợi đến lần tiếp theo bọn họ lại càng không có cơ hội. Cho nên nhân duyên tế hội, mỗi năm trăm năm tất có siêu cấp anh hùng thừa cơ mà xuất thế!”.
“Tỷ như vài ngàn năm trước Thần Phong Lưu Vân cũng là bởi vì đại biểu mà xuất chiến, danh động thiên hạ, từ đó nhất cử trở thành nhất phương chư hầu. Hay vài ngàn năm trước Vô Cực Tuyệt Đao, cũng là vì may mắn gặp dịp, nhất chiến thành danh uy chấn đương thời!”.
“Tu vi của bọn họ thật sự cái thế vô song sao? Không phải! Nhưng lúc ấy người bại dưới tay bọn họ không có ai không phải là môn nhân của các đại môn phái, thậm chí còn có một số người còn là hậu tuyển cho vị trí chưởng môn”.
“Cũng là bởi vì những thứ này mà cuối cùng làm cho bọn họ thành tuyệt đại phong lưu, thành Bất Hủ truyền thuyết!”.
Vân Trung Thiên nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Sở Dương nói: “Ta biết nói đến người khác Sở huynh cũng không biết, cho nên chọn lấy mấy người Sở huynh nhất định quen thuộc mà nói, dù sao cũng là như vậy đúng không?”.
Sở Dương cười khổ gật đầu.
Vừa lúc Mạch Lộ cùng Tử Hoàng đồng thời con ngươi co rụt lại. Hai người bọn họ cùng Vân Trung Thiên mới vừa rồi nhận định lẫn nhau chính là kình địch nhưng Vân Trung Thiên giờ phút này nói ra, đưa ra suy nghĩ mà bọn họ không có nghĩ tới nên vô hình trung đã thua một bậc rồi.
Vân Trung Thiên đưa mắt cố ý vô ý xẹt qua Mạch Lộ cùng Tử Hoàng mà trong ánh mắt có một loại đắc ý.
Hai người kia sắc mặt thay đổi nhưng Vân Trung Thiên cũng không để ý tới mà tiếp tục nói.
“Tiếp theo còn chừng mười năm nữa sẽ lại một lần nữa diễn ra cuộc chiến vận mệnh của các môn phái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, mà chúng ta là lửa người may mắn gặp dịp!”.
Vân Trung Thiên hất cằm nói: “Có ngươi, có ta cũng là tuổi trẻ mà vừa vặn là trong các đại môn phái cũng đúng lúc xuất hiện rất nhiều siêu cấp thiên tài trước nay chưa từng có... Thiên tài xuất hiện lớp lớp, đây cũng là chiều hướng phát triển tốt! Ai có thể nói trong tối tăm kia không có thiên ý tồn tại?”.
“Vì sao vào lúc mấu chốt này mới có nhiều tân tinh xuất hiện lớp lớp như vậy? Trước đó trên giang hồ cố nhiên cũng có quần tinh lóng lánh nhưng có ai chứ, cũng chỉ có thể là bọn ta mà thôi?”.
Vân Trung Thiên trong những lời này lộ ra sự cuồng ngạo và tự phụ quả thực là bễ nghễ thiên hạ!
“Thứ ba vào thời điểm mấu chốt này các đại môn phái vốn hẳn nên toàn lực chuẩn bị chiến tranh nhưng lại xuất hiện Trấn hồn Thạch, Trấn hồn Thạch đã vạn năm không có xuất hiện qua! Trấn hồn Thạch vừa ra thiên hạ đều chấn động, bất kể là ai dù không muốn tới cũng phải đến”.
“Đây cũng là một tầng thời thế”.
“Chúng ta nhân phong vân thay đổi đến nhưng cuối cùng đến nơi này, mà Sở huynh cũng là trung tâm ở nơi này”.
Vân Trung Thiên ôn nhu nở nụ cười nói: “Sở huynh a Sở huynh, ngươi nói chúng ta làm sao có thể không chú ý đến ngươi chứ? Chúng ta hết lòng tin vào việc thời thế tạo anh hùng nhưng thời thế trước mắt này lại có thật nhiều điều là bởi do Sở huynh mà tạo ra, bởi vì ngươi mà dễ dàng hơn!”.
“Một khi thời thế đến bọn ta tất nhiên là sẽ đi trên con đường riêng của mình, đi về phía trước không hối hận. Mà Sở huynh ngươi chỉ cần muốn làm là đã được lãnh tụ bầy luân, được tôn sùng... Chuyện này trước kia ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ ra”.
“Còn có một nguyên nhân rất trọng đại nữa phải đi”. Tại vận mệnh đại bỉ quyết định đến tất cả các môn phái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, tất cả người tham chiến nhất định phải vững tâm lý. Thắng thì được muốn đời khâm phục và ngưỡng mộ nhưng nếu thua thì cũng là do nghệ không bằng người, không có bất kỳ lý do nào có thể chối bỏ tội lỗi của mình!”.
“Người thắng thì đương nhiên mà thua thì cũng là tâm phục khẩu phục! Đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta hôm nay tới tìm ngươi!”.
“Dĩ nhiên nếu Sở huynh ngươi ở trong con sóng lớn này mất đi tánh mạng thì đó cũng là chuyện bình thường thôi!”.
Vân Trung Thiên khóe miệng từ từ lộ ra một nụ cười mà theo Sở Dương xem ra thì nụ cười này lại còn có một tia quyến rũ.
“Vân huynh nói rất nhiều rồi Sở mỗ cảm thấy đặc biệt vinh hạnh, chỉ là ta vẫn còn không hiểu”. Sở Dương thẳng thắn nói.
“Ngươi có hiểu”. Ba người đồng thời mỉm cười nói. “Đúng rồi thật ra thì bọn ta lúc này tới là còn có một việc khác nữa”, Vân Trung Thiên nói: “Nếu Sở huynh nơi này được cao nhân phó thác, hơn nữa còn có phía chính phủ Cửu Trọng Thiên Khuyết làm bối cảnh, bọn ta tự nhiên là không dám lỗ mãng, cũng không dám có ý gì đối với Sở huynh. Bất quá ngay tại lúc này bực này cao nhân kia lại chỉ lo cho Đông Hoàng Thiên mà không chú ý tới các thiên địa kia của chúng ta. Bởi vì như vậy nên có vẻ không công bình phải không?”.
Trong đôi mắt ôn nhu như nước của Vân Trung Thiên đột nhiên bắn ra quang mang bén nhọn nói: “Cho nên ta đoán chừng vị cao nhân kia lưu lại cho Sở huynh vật đấu giá... Nghĩ đến không chỉ có sáu vật kia!”.
“Trong tay Sở huynh ít nhất là còn có... Bốn mươi năm mươi vật phẩm nữa!”. Vân Trung Thiên trầm ngâm một chút rồi nói ra 1 câu nói chấn động vô cùng. Sở Dương thần sắc bất động nhưng trong lòng hoảng sợ.
Đối với việc Vân Trung Thiên đột nhiên thay đổi giọng điệu Sở Dương cũng không thấy ngoài ý muốn, 3 người trước mắt này đều là tuấn kiệt nếu ngay cả điểm suy nghĩ này cũng không suy nghĩ đến thì cũng không đủ tư cách làm đối thủ của Sở Dương!
Điều chân chính để cho Sở Dương hoảng sợ là khẩu khí của Vân Trung Thiên, hắn đây là giọng nói khẳng định mà không phải là hỏi thăm, kết quả mặc dù có thể chưa đúng hoàn toàn nhưng trong đó bao hàm lòng tin kinh người.
Mà quả thật buổi đấu giá vật phẩm cao cấp như vậy Sở Dương cũng không có ý định chỉ mở một cuộc. Mà vật muốn đấu giá cũng đúng là có đến vài chục cái.
Dựa theo kế hoạch hắn chính là muốn thừa dịp thiên hạ anh hùng tề tụ mà mở thêm mấy lần đấu giá đem đồ tồn kho xử lý sạch sẽ, kiếm lấy đại lượng Tử Hà Tệ mà sau đó thong dong đi mua Tử Hà vương phủ!
Nếu thiếu vật đấu giá thì Sở Dương căn bản là không thể nào kiếm đủ tài phú khổng lồ như vậy!
Chỉ cần Tử Hà vương phủ tới tay mình có thể vận dụng Tử Hà vương phủ, cái bảo bối thần bí khó lường này mà mở ra Cửu Kiếp Kiếm, Cửu Đại Kỳ Dược cùng với bí mật của cái Bảo tháp do Tử Tiêu Thiên Đế lưu lại kia.
Truyện Của Tui . net
Nếu Sở Dương bỏ lỡ cơ hội lúc này, như vậy hắn sẽ không có khả năng trong thời gian chưa tới nửa năm tụ tập được chín nghìn vạn Tử Hà Tệ mà mua Tử Hà vương phủ được!
Bỏ qua cơ hội lúc này, coi như là cho thêm Sở Dương mười cái nửa năm nữa cũng chưa chắc có thể!
Chuyện này quan hệ đến tương lai cả đời của Sở Dương nên Sở Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chẳng qua là nếu hắn lần nữa cử hành đấu giá, như vậy đám người Vân Trung Thiên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mua vật phẩm, mà điểm này thì Sở Dương vô luận như thế nào cũng là tránh không khỏi.
Mà điều tối trọng yếu là những người này sau này đều là đối thủ của mình, vô năng tránh khỏi. Những thứ đó đến tay bọn họ thì sẽ như thế nào, sẽ phát sinh tác dụng gì, sẽ tạo thành hậu quả gì, liệu có ảnh hưởng đến cả đại cục hay không, về điểm này thì cho dù là ai cũng không cách nào dự liệu được.
Nếu từ điểm này mà nói thì hoàn toàn phù hợp với dự kiến của Vân Trung Thiên Cơ hồ chính là không sai chút nào.
Mà từ một loại loại trình độ nào đó mà nói thì cũng chính là nhằm tạo ra sự cân bằng cho chín đại thiên địa! Hơn nữa cùng thời thế trước mắt thì còn là dị thường phù hợp!
Sở Dương đột nhiên có chút kỳ hoặc: Cái này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ ở trong nơi tối tăm kia, thật sự có một cái bàn tay vô hình đang thao túng hết thảy?
Chỉ có Sở Dương tự mình biết, cái người gọi là ‘Thần bí cao nhân” chưởng khống thăng bằng kia căn bản là không tồn tại nhưng những người khác thì đều đã nhận định người này có tồn tại.
Trừ phi như thế nếu không có lẽ Sở Dương đã chết vô số lần rồi, người mang trọng bảo mà không có năng lực bảo vệ trọng bảo sao khống chế chứ!
Nếu như không phải là có một vị “Cao nhân” như vậy tồn tại, có lẽ đám Vân Trung Thiên căn bản là không cần khách khí cùng Sở Dương nói chuyện như vậy, một con kiến hôi có Địa cấp tu vi, một câu nói thậm chí là một cái ánh mắt là đủ rồi!
Cho nên Sở Dương vô luận là hiện tại hay sắp tới, trong mọi việc làm không có chỗ nào mà không phải càng thêm xác định Người kia có tồn tại!
Nhưng Sở Dương trong lòng vừa động: Thần bí cao nhân bối cảnh phía chính phủ, chúng ta không dám ở chỗ này như thế nào, chúng ta cũng không dám đối với Sở huynh như thế nào... Những lời này rất đáng giá để ta lợi dụng!
Sở Dương trong lòng suy nghĩ châm chước nhưng trên mặt vẫn thủy chung giữ vững thanh sắc bất động, chẳng qua là biểu hiện ra ngoài một vẻ có chút ít ngạc nhiên, hoặc là có chút hoang đường.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn mặt hắn thì tựa hồ lời Vân Trung Thiên nói toàn bộ cũng không phải là sự thật.
Vân Trung Thiên ngừng hồi lâu, rốt cục khẽ cười nói: “Sở huynh không biết trận đấu giá tiếp theo khi nào thì bắt đầu đây?”.
Hắn vốn là lòng tin tràn đầy mình đã xuất kích ra liên hoàn trọng quyền, từng quyền yếu hại đến mức Sở Dương không nói ra lời nhưng giờ phút này nhìn mặt Sở Dương phong phú như vậy thì hắn thật sự có chút ít suy nghĩ không ra, lần đầu tiên đối với thủ đoạn của mình sinh ra chút dao động.
Những lời này vừa ra ngay cả Mạch Lộ cùng Tử Hoàng tất cả đều trong lòng chấn động. Bởi vì ý sâu xa sau câu hỏi này là quyền chủ động đổi tay.
Hiện tại quyền chủ động đã đến tay Sở Dương bên kia. Sở Dương chỉ cần không mở miệng chân tướng không cách nào vạch trần được, hết thảy cũng không cách nào tiến hành được đồng thời điều đó sẽ chứng minh một chuyện khác, tâm tư ba người căn bản vốn sâu như giếng không đáy, nay đã không thể giống như lúc trước là hết thảy có thể chắc chắn được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.