Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 192: Tiến vào phong ấn địa hạ

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Thiết Bổ Thiên khẽ nói: “Cho nên nói, loại áp lực tâm lý này căn bản không phải một sự việc, hơn nữa bản thân nó cũng căn bản không phải là mua bán, đây chỉ là một quá trình, một phần của quá trình đầy đau xót”.

Sở Dương ngẩng đầu mỉm cười nói: “Ngươi nói là có chút đạo lý...

Thiết Bổ Thiên không đợi hắn nói xong liền gắt giọng nói: “Ta nói, đương nhiên là có đạo lý!”.

Sở Dương ha ha nở nụ cười, rốt cuộc hắn cảm giác được trong lòng thư thái hơn rất nhiều mà chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, bùi ngùi nói: “Hi vọng những hài tử này, từng người đều có thể thật vui vẻ...

Ngoài cửa sổ có trăng mà trăng thật tròn trịa!

Sở Dương lầm bẩm nói: “Hôm nay đã đến mười lăm rồi sao?”.

Thiết Bổ Thiên chậm rãi đi đến sau lưng hắn, sóng vai nhìn ánh trăng, nói: “Không biết... Dương nhi bây giờ đang làm gì? Có nhớ ta hay không? Có nhớ ngươi hay không...

Sở Dương nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, hai người sóng vai dưới ánh trăng tinh thần cũng bay đi xa không biết bao nhiêu nghìn vạn dặm...

Đã nửa đêm về sáng. Phong hàn lộ nặng.

Sở Dương đang muốn cùng Thiết Bổ Thiên đi ngủ thì đột nhiên cảm giác trong đầu có một đạo tin tức truyền đến, là Kiếm Linh truyền tới.

“Âm hàn tử khí toàn bộ đã tiêu tán rồi! Dưới Trấn hồn Thạch, tùy thời có thể tiến vào!”.

Cái tin tức này khiến cho Sở Dương trong nháy mắt quên hết tất cả mọi chuyện trước mắt!

Thần Nguyên chi Cảnh! Dưới Trấn hồn Thạch! Siêu cấp bảo tàng!

Tiến vào?!

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta muốn đi ra ngoài 1 chút” Sở Dương không đợi Thiết Bổ Thiên trả lời mà lao qua cửa sổ, ở trên không trung vừa chuyển, trên mặt đã cải biến xong bộ dáng, ngay sau đó lại là một bước ngoặt rồi triệt để chui vào trong bóng đêm mịt mờ.

Sau khi ở trong Tử Hà thành lượn vài vòng luẩn quẩn, từ mấy góc phố qua lại mấy lần, sau khi xác nhận không có người theo dõi. Sở Dương giống như một đám khói xanh bay tới Thương Mang Sơn!

Sở Dương thi triển hết khinh thân công pháp, gần như toàn bộ không một tiếng động tiếp cận Thương Mang Sơn, chỉ là tuy đã đến dưới núi, mặc dù đã toàn lực nhưng vẫn bị người phát hiện ra. Cái này cũng không phải là tàng nặc thủ đoạn của Sở Dương không được, mà thật sự là không có cách gì. Trên Thương Mang Sơn người nhiều lắm. Gần như chính là rậm rạp chằng chịt, Địa cấp, Thiên cấp, Thánh cấp... Giống như tất cả cao thủ của đại lục đều tập trung ở đây.

Cho dù có tàng nặc thủ đoạn cao minh hơn thì thủy chung vẫn cần có không gian bí mật thì mới có thể thi triển được mà giờ khắc này tại Thương Mang Sơn, không gian như vậy thật sự là không khuyết thiếu, không, cũng không thể dùng từ khuyết thiếu để hình dung mà căn bản là không có mới đúng!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm xung quanh, nhìn chăm chú vào hết thảy hoàn cảnh quanh minh, bất luận một điểm gió thổi cỏ lay nào đều có thể sẽ đưa tới chú mục.

Ân, trên mặt đất chính là tử địa, tuy là quyết tử hiểm địa mà lại thực sự có siêu cấp chỗ tốt, ta tuy không thể đi lên nhưng ngươi cũng khỏi nghĩ đến chuyên đi lên. Ta không chiếm được, vậy các ngươi cũng vậy.

Người người cùng tâm. Tâm này cùng ý, trên Thương Mang Sơn lực lượng cảnh giới tuyệt đối có thể nói là thiên la địa võng nghiêm khắc nhất, thậm chí hơn xa bất cứ chỗ nào.

Sở Dương tín niệm vừa chuyển thì đã từ trong hư không tiến vào trong Cửu Kiếp Không Gian, sau khi nghiêm mặt quan trắc, đám đông xem ra đối với Cửu Kiếp Không Gian là bất lực, được nghịch thiên bảo vật này hỗ trợ, theo Kiếm Linh kêu gọi, Sở Dương hướng về đỉnh núi dần dần bay tới, không đếm xỉa đến hết thảy người và vật cản trở.

Trên đường đi, hắn không ngừng nghe được có người nói thầm.

“Chuyện gì xảy ra thế này, sao ta cảm giác được có người đi qua nhưng căn bản là không thấy ai, ngay cả Quỷ ảnh cũng không thấy được? Đây là chuyện gì? Lão tử linh giác gần đây vẫn rất nhạy cảm, hôm nay làm sao vậy?”.



“Ngươi không phải là hoa mắt chứ? Đây công phu thần hồn nát thần tính hả, trông gà hoá cuốc cũng không riêng gì một mình ngươi...

“Nhưng ta thật sự cảm thấy được chỉ là không thấy được...

“Cảm thấy? Không thấy được? Bệnh tâm thần à...

“Ồ, vừa rồi có động tĩnh gì?”.

“Có động tĩnh gì hả? Ngươi đừng hù dọa người có được không? Trông coi ở đây tinh thần đã đủ khẩn trương rồi, ngươi còn ở chỗ này hù nhau hả... L’

“Ta thật sự có cảm giác mà, lần này là thật...

“Lần này là thật? Trước kia là giả hả, ngươi cảm giác cái con tiều ấy! Ốm chưa uống thuốc hả, nhanh đi về uống thuốc đi, cút!”.

Sở Dương một đường tiểu tâm cẩn thận, rốt cuộc lên đến đỉnh núi, rốt cục thở phào 1 hơi, đoạn đường này đúng là bộ bộ kinh tâm. Có không ít cao thủ tinh thần mẫn cảm thật đúng là đã phát giác ra dị thường ba động trong không khí.

Mặc dù cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm nhưng Sở Dương đã biết: Loại thủ đoạn này cũng không nhất định là vạn năng! Tiến vào Cửu Kiếp Không Gian cũng không phải là tránh được vạn vật, nếu thật sự có tuyệt đỉnh cao thủ thì vẫn có thể bị phát hiện ra.

Thậm chí cũng không cần tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ cần là người có thiên phú Linh Giác hơn người chạm trán khi Cửu Kiếp Không Gian di động thì sẽ có cảm ứng. Loại cảm ứng này, người Linh Giác càng mạnh thì cảm ứng càng mãnh liệt, nếu đặt ở trên người những tuyệt đỉnh cao thủ kia, một khi cảm thấy không đúng liền phá toái hư không mà ra tay công kích, khi đó không phải là không thể tổn hại đến Cửu Kiếp Không Gian.

Cửu Kiếp Không Gian có công dụng không thể nghi ngờ là nghịch thiên nhưng nó dù sao chỉ là một cái đặc thù không gian, lúc đối mặt với siêu cấp cao thủ thì vẫn có cực hạn. Cái công năng này sau này nên tận lực cẩn thận khi sử dụng.

“Tối thiểu trước khi thực lực của ta tăng lên tới Thiên Nhân cấp thì tận lực không nên dùng Sở Dương thở dài ra một hơi. Đến Thiên Nhân cấp... Cửu Kiếp Không Gian có thể đi theo thăng cấp lên, đến lúc đó chắc không có vấn đề gì...

Bây giờ đã có thể dấu diếm được Thánh cấp và Thiên Nhân cấp...

Kiếm Linh cảm giác được Cửu Kiếp Không Gian đã đến, Nguyên Linh vô thanh vô tức bay ra tiến vào Cửu Kiếp Không Gian cùng Sở Dương tụ hợp.

Lúc này đã là nửa đêm về sáng, vào lúc canh ba.

“Bây giờ bên trong tình huống như thế nào? Xác định là không có bất kỳ nguy hiểm nào chứ?”. Sở Dương dồn dập hỏi.

“Bây giờ đã có thể tiến nhập, chỉ là... Kiếm Linh thanh âm có chút hưng phấn, có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nói:” Trong đây có thể tồn tại tuyệt đại phong hiểm nhưng cơ hội cũng thật lớn! Dù sao, Kiếp Nạn Thần hồn vẫn chưa xuất hiện. Điểm này có chút khác thường

“Thật lớn? Thật lớn là bao nhiêu, sáu thành, bảy thành, hay là tám phần cơ hội?!”. Sở Dương hỏi.

“Phỏng đoán thận trọng thì không sai biệt lắm là chín thành!”. Kiếm Linh nói.

“Chín thành? Phỏng đoán thận trọng chừng là chín thành, nếu phỏng đoán không thận trọng thì sao?”. Sở Dương kinh ngạc nói.

“Cơ hội gặp nguy cơ là 99%! Kiếm Linh rung động nói. Kiếp Nạn Thần hồn chính là loại tồn tại khắc tinh của Kiếm Linh, trong lòng Kiếm Linh áp lực như núi lớn vậy.

“Ta sẽ đi. Ngươi nói thẳng ra là nhất định sẽ tao ngộ nguy hiểm sao!”. Sở Dương bị lời của Kiếm Linh làm cho có chút tức giận nói!

“Kiếm chủ, trong này phong hiểm là rất lớn, nếu như không quá cần thiết. Ta thật sự đề nghị ngươi không nên tiến vào!”. Kiếm Linh trầm giọng nói.

“Phong hiểm rất lớn?”. Sở Dương hít sâu một hơi, trong mắt lòe ra thần quang mãnh liệt quả quyết nói: “Đi vào!”.



Sở Dương căn bản không ngờ tới, chỗ tốt như vậy, bản thân không ngờ còn có cơ hội tiến vào trước một bước! Nếu tiến vào, chẳng phải là ta cần gì ta cứ lấy? Cái gì thật sự cầm không được mới cho người khác?

Chuyện tốt như vậy sao có thể buông tha được?

Bất luận chuyện tốt nào tự nhiên đều có phong hiểm, cầu Phú Quý trong nguy hiểm. Đây vốn là đạo lý, không nguy cơ thì sao chuyển cơ!

“Thật sự muốn vào hả?”. Kiếm Linh không xác định hỏi: “Nếu Kiếp Nạn Thần hồn kia thật sự tồn tại... Chúng ta tiến vào, xác suất có thể toàn thân trở ra không cao, vạn nhất

“Vạn nhất vạn nhất cái gì. Trên đời này có cái gì tiện nghi mà lại hoàn toàn tránh được phong hiểm?”. Sở Dương thản nhiên nói: “Nếu muốn có một phen thành tựu, có chút phong hiểm nhất định phải thừa nhận, từ khi ta xuất đạo đến nay, có lần nào mà không phải gánh vác phong hiểm lớn lao chứ?”.

Nếu đổi lại là lúc khác, Sở Dương tuyệt đối sẽ do dự nhưng bây giờ đối mặt với hai đại thiên địa áp bách. Sở Dương đã không còn con đường nào khác! Cho dù phải mạo hiểm nhưng đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo!

“Ngươi đã có chủ ý! Vậy ta sẽ xung phong!”. Kiếm Linh cắn răng một cái nói: “Muốn đi vào cũng được nhưng ta phải đi phía trước!”.

Sở Dương hít một hơi thật sâu nói: “Ta là Kiếm chủ! Ta đi phía trước!”.

Kiếm Linh kiên quyết nói: “Nhưng nếu không có ngươi, chắc chắn cũng không còn ta trái lại, cho dù không còn ta thì ngươi vẫn còn tồn tại! Cho nên, ngài nếu không đồng ý lần này cho ta xung phong phía trước, như vậy lúc này chúng ta sẽ không tiến vào, cho dù là phải cãi lời Kiếm chủ ta cũng không vào!”.

Sở Dương khóe miệng co giật một chút, nói: “Tốt! Lần này ta nghe lời ngươi!”.

“Vậy thì tốt, chúng ta đi vào thôi”. Kiếm Linh thân thể lóe lên mà ra khỏi Cửu Kiếp Không Gian. Sở Dương theo sát mà ra.

Thanh kiếm kia chợt lóe lên, tự động rút lên, cách mặt đất năm thước, phía dưới lộ ra một cái động khẩu to bằng cái đầu người tối om, sâu không thấy đáy.

Nhưng bên trong đã không còn loại âm hàn tử linh khí có thể ăn mòn vạn vật sinh linh! Giống như nơi này chỉ là một cái động khẩu trống không mà thôi!

Sở Dương cùng Kiếm Linh thân thể lóe lên, toàn thân cốt cách ken két vang lên rồi cả người rút nhỏ lại 1 nửa, sưu một tiếng cấp tốc xuyên qua cửa động khẩu mà biến mất.

Mà kiếm cương thì lại lần nữa hóa thành trường kiếm cắm xuống, một lần nữa phong chặn động khẩu. Hết thảy lại khôi phục nguyên dạng!

Dưới đỉnh núi, mọi người chỉ cảm thấy tựa hồ có cái gì lung lay nhoáng một cái, chợt lóe lên, mọi người vội vàng đứng dậy xem xét thì lại không phát hiện ra gì cả, chỉ có bóng đêm tối như mực mà thôi.

Mặc dù giống như không có biến cố gì xảy ra nhưng cả đám vẫn hồ nghi bất định.

“Cái chỗ này thật đúng là tà môn, giống như mỗi thời mỗi khắc đều có thứ gì cổ quái vậy... Nguyên bản lão tử từ nơi này đi qua nhiều lần, thực sự không cảm giác được ly kỳ như vậy, con mụ nó... Thật lòng có chút tâm kinh rồi”.

“Nói nhảm, nơi này có bao nhiêu người đã chết rồi? Chỉ sợ đã hơn mười vạn rồi trên giang hồ, cho dù 2 siêu cấp môn phái một hồi đại chiến thì có thể chết được bao nhiêu người? Không có điểm cổ quái mới lạ?”.

“Nói cũng đúng, bất quá luôn u ám, lạnh lẽo run sợ như vậy thật sự là làm cho lòng người bất an

“Nói nhảm! Ai không sợ hãi? Cho dù là môn nhân của nhưng siêu cấp môn phái kia chỉ sợ cũng đang sợ hãi, huống chi ngươi, cái con tôm nhỏ này? Mau ngủ đi, thừa dịp còn chưa có chết...

“Phi! Mẹ ngươi, nói chuyện phi phui cái mồm! Chết? Ngươi chết chứ ta cũng sẽ khống chế...

“Được rồi, được rồi, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết là được chứ gì? Hoàng Tuyền lộ thượng không cô đơn, Hoàng Tuyền lộ này có lẽ sẽ sớm tắc đường thôi, mấy ngày nay người chết chỉ sợ so với cả năm qua cũng không nhiều bằng...

Sở Dương cùng Kiếm Linh tụt xuống cái động khẩu, hắn chỉ cảm thấy thân thể ở trong một cái thông đạo cực kỳ hẹp, bông bềnh dung đưa 1 hồi rồi một cỗ thâm trầm hắc ám bao vây lấy hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook