Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 951: Tìm được đường sống trong chỗ chết!

Phong Lăng Thiên Hạ

30/01/2014

Nếu như đã biết huyền bí bên trong, vậy phá giải lại không phải việc khó. Chỉ cần mình trầm ổn, không cầu tốc chiến tốc thắng, dùng phương thức du đấu mà kéo dài, thủ lâu tất bại.

Chỉ cần không ngừng dùng trọng lực oanh kích, tiêu hao nguyên khí của Cửu Kiếp kiếm chủ, đợi đến khi đối phương tiêu hao sạch lực lượng, đương nhiên có thể bắt dễ như trở bàn tay.

Tuy Pháp Tôn không muốn kéo dài thời gian, nhưng sách lược tốt nhất để đối phó Sở Dương hiện giờ chỉ có du đấu, tiêu hao Sở Dương. Với tính cách cẩn thận của Pháp Tôn, đương nhiên vô luận thế nào cũng không đi liều lĩnh...

Bốn chiêu Cửu Kiếp kiếm pháp liên hoàn, thi triển không ngừng, bao phủ xung quanh Tạo thành một tầng vòng ngực nghiêm mật tới cực điểm, bảo hộ tất cả đám người Đàm Đàm ở phía sau. NHưng hiện giờ, Pháp Tôn căn bản hoàn toàn không có hứng thú với đám người Đàm Đàm!

Chỉ nhìn chằm chằm Sở Dương, dùng lực đạo mạnh mẽ dị thường điên cuồng tấn công.

Cửu Kiếp kiếm chủ vừa chết, không còn hạch tâm nữa, cái gọi là cửu kiếp vô địch thiên hạ sẽ tự động tan thành mây khói. Lúc đó tiêu diệt từng bộ phận dễ như trở bàn tay!

Mà những kẻ trước mắt, ai nấy đều thương thế không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể nào khôi phục được, càng khó hình thành sức chiến đấu. Chỉ cần thu thập được Cửu Kiếp kiếm chủ, những người còn lại tiện tay là có thể bóp chết.

Hiện tại mấu chốt nhất, vẫn là Sở Dương. Chỉ có Sở Dương mà thôi.

Trái lại, nếu như giết sạch toàn bộ những người trên mặt đất, nhưng Sở Dương lại chạy thoát, đó mới là hậu họa vô cùng!

Không nhắm vào đồng bọn Sở Dương, mới là cách kiềm chế Sở Dương tốt nhất. Chỉ có như thế mới có thể ép Sở Dương liên tục chiến đấu, chậm rãi mài chết hắn!

Pháp Tôn biết rất rõ sự đáng sợ của Cửu Kiếp kiếm chủ. Giờ khắc này không dám có chút bảo lưu, toàn lực tấn công. Muốn dùng thời gian ngắn nhất, tiêu hao sạch sẽ tất cả lực lượng của Sở Dương.

Sở Dương liên tiếp thừa nhận chấn động mãnh liệt, dược lực Cửu Trọng Thiên vừa mới phát tán ra đã lập tức bị áp chế. Chiến cuộc vừa mới bắt đầu, dưới công kích cồng mãnh của Pháp Tôn, Sở Dương lại một lần nữa chạm tới điểm cực hạn.

Trước sau chỉ chống đỡ thời gian mấy cái hô hấp ngắn ngủi, đã bị ép cho thành nỏ mạnh hết đà.

Lực công kích thật đáng sợ. Sách lược tấn công thật sắc bén. Không hổ là cửu kiếp trí nang năm đó!

Sở Dương thở dốc hồng hộc, chỉ cảm thấy trong phổi mình giống như bốc lửa. Mỗi một lần hít thở, cả phổi lẫn cổ họng đều nóng rát, mang theo vị mặn, còn có chút ngòn ngọt, tanh nồng. Đó là mùi của máu tươi.

Ngay cả ánh mắt nhìn về phía trước cũng có chút mơ hồ... Xương cốt trên người rung lên răng rắc, tựa hồ có thể gãy nát bất cứ lúc nào.

Mà thế công của Pháp Tôn vẫn giống như cuồng phong bạo vũ, phảng phất như đại hải dậy sóng, không biết mệt mỏi, cuồn cuộn mà tới!

Sở Dương đã không kiên trì nổi nữa rồi, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Thực lực dù sao cũng không phải nghị lực. Nhân lực có hạn, Cửu Kiếp kiếm chủ cũng là người, cũng là cực hạn.

Hắn thà tan xương nát thịt cũng phải bảo toàn những người bên cạnh, nhưng hiện giờ, cho dù hắn tan xương nát thịt một vạn lần, cũng không thể bảo toàn bọn họ nữa rồi!

Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không giữ được!

Gần như bất lực rồi!

"Rắc!"

Pháp Tôn lại một lần nữa tấn công. Chân phải Sở Dương rắc một tiếng gãy lìa, tiếp đó giống như rang lạc, tiếng xương cốt toàn thân gãy nát liên tiếp không ngừng truyền ra.

Phanh!

Pháp Tôn đánh ra một chưởng cuối cùng!

Trước ngực Sở Dương rôm rốp một hồi. Xương ngực xương sườn gãy hết. Trong miệng máu tươi cuồng phun. Hai cánh tay, từ ngón tay đến bả vai đều nát bấy. Hai chân cũng không còn được đầy đủ.



Cả người tựa như một cái bao cát nát tươm bắn văng ra bên ngoài. Thương thế như vậy, so với Thiên ma lúc trước cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi. Trên cơ bản đã là thương thế cực hạn mà con người có thể chịu đựng, hở ra một cái là nguy hiểm tới tính mạng!

Trong lòng Sở Dương hoàn toàn chết lặng!

Hiện tại, thật sự không còn hi vọng nữa rồi.

Bản thân Sở Dương trọng thương, có thể xong đời bất cứ lúc nào. Đàm Đàm thì bị phản phệ hôn mê bất tỉnh, đám người Cổ Nhất Cổ vô lực hành động, sức chiến đấu cơ bản bằng không.

Còn kiếm linh - con át chủ bài cuối cùng của Sở Dương, cũng bị trọng thương trong chiến đấu với Thiên ma lúc trước, hoàn toàn không có lực xuất thủ.

Tung hết mọi thủ đoạn, lật hết bài tẩy, vẫn không làm gì được địch nhân, chỉ có thể tuyệt vọng!

Ánh mắt Sở Dương mơ hồ nhìn thấy Pháp Tôn từng bước tiến tới, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, dốc hết chút lực lượng cuối cùng còn sót lại, lẩm bẩm nói: "Đệ Ngũ Trù Trướng... ngươi phản bội huynh đệ mình mấy vạn năm... trong lòng liệu có chút phiền muộn không?" ( Trù Trướng = phiền muộn)

Thân hình Pháp Tôn chấn động, trong mắt bắn ra thần sắc cổ quái phức tạp, thở ra một hơi thật dài, nhẹ giọng nói: "Thế sự luôn thê lương, nhân sinh khó tránh khỏi phiền muộn... Nếu như để ta trở lại năm đó, sinh tử lặp lại, ta sẽ chọn cùng chết với bọn họ... Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cho dù có phát sinh ngay trước mặt ta... ta lại không thể."

Một thanh âm chậm rãi vang lên: "Vì sao không thể?"

Thanh âm này không phải của Đàm Đàm, cũng không phải của đám người Cổ Nhất Cổ, càng không phải do Sở Dương và Pháp Tôn phát ra.

Nơi này lại còn có người khác? Mình vậy mà không hề phát giác. Có thể ẩn giấu trước thần thức của mình, nhìn quanh đương kim thế gian, có thể nói là ít ỏi không có mấy. Người này là ai?

Pháp Tôn kinh hãi xoay người.

Sở Dương cũng nghe được giọng nói này, nhưng vừa nghe xong, hắn liền hoàn toàn thả lỏng, ngất đi.

Bởi vì đó là thanh âm Vũ Tuyệt Thành.

Nếu Vũ Tuyệt Thành tới đây, vậy không có việc gì nữa rồi.

Hắn dù sao cũng dùng hết tài trí của mình, kéo dài, tranh thủ được chút thời gian mấu chốt nhất. Dùng một câu, dùng chính cái tên Trù Trướng của Đệ Ngũ Trù Trướng, khiến cho Pháp Tôn cảm khái, kéo dài thêm một chút thời gian quyết định.

Nếu không có một câu nói đó, Pháp Tôn lập tức bước lên động thủ, cho dù Vũ Tuyệt Thành có tới đây, chẳng lẽ có thể khởi tử hồi sih sao!

Nhưng... cuối cùng cũng vượt qua rồi!

Pháp Tôn chậm rãi xoay người, đưa mắt nhìn về phía người đằng sau.

Biểu tình hai người đều lộ ra vẻ phức tạp.

Hai cửu kiếp không cùng thời đại, lại gặp mặt nhau.

Vũ Tuyệt Thành bạch y bồng bềnh, phong thần tuấn lãng. Hắn hiện tại đã hoàn toàn khôi phục diện mạo và hình ảnh bốn vạn năm trước. hắn cứ như vậy đứng phái sau Pháp Tôn không xa.

Mà ở trước người Pháp Tôn bảy tám trượng, chính là Sở Dương đang trọng thương.

Ở phía sau Sở Dương không xa, chính là đám người Cổ Nhất Cổ.

Khoảng cách thật sự quá gần, Pháp Tôn chỉ cần vung tay một cái là có thể nắm chắc tiêu diệt toàn bộ đám người Sở Dương!

Nhưng hắn không dám, thật sự không dám. Giờ khắc này, hắn không dám có bất cứ chút vọng động nào.

Bởi vì ở phía sau hắn, Vũ Tuyệt Thành đang khóa chặt hắn rồi.



Ngoài ra, Pháp Tôn còn có thể cảm nhận rất rõ ràng, Vũ Tuyệt Thành hiện giờ đã vận lên tất cả tu vi lực lượng, gần như là đem tu vi một đời ngưng tụ vào trong một kích. Đây là một loại tư thế giống như liều mạng!

Nếu như Pháp Tôn xuất thủ, Vũ Tuyệt Thành cũng sẽ xuất thủ. Pháp Tôn tự tin mình nắm chắc mười phần có thể tiêu diệt đám người Sở Dương, nhưng cũng như vậy, một kích của Vũ Tuyệt Thành, cho dù không thể dồn hắn vào chỗ chết, thì cũng có thể khiến hắn trọng thương!

Hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là khởi đầu.

Khoảng cách gần như vậy, nếu như mình bị thương nặng, Vũ Tuyệt Thành tuyệt đối sẽ không để cho mình chạy thoát!

Kết quả duy nhất cũng chỉ có thể là chết.

sẽ không có con đường thứ hai!

Cho nên, Pháp Tôn không dám động, không dám có bất cứ chút động tác nào. Một chút động tác dư thừa thôi cũng có thể khiến Vũ Tuyệt Thành xuất thủ.

Tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ đương nhiên quan trọng, đương nhiên sảng khoái, nhưng nếu cái giá là tính mạng của mình... vậy thì không có bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.

Cũng giống vậy, Vũ Tuyệt Thành cũng không dám động!

Hiện tại, hắn không thể nghi ngờ là đã chếm địa lợi tuyệt đối. Có địa lợi, chỉ cần vừa xuất thủ, tuyệt đối có thể trọng thương Pháp Tôn! Nhưng hắn cũng không dám hành động, bởi vì hắn không tự tin có thể một kích tiêu diệt Pháp Tôn. Một khi Pháp Tôn trọng thương không chết, chó cùng giứt dậu, nhất định sẽ dốc hết dư lực, kéo đám người Sở Dương phía trước theo chết cùng. Vũ Tuyệt Thành chưa chắc kịp ngăn trở, thậm chí là không thể ngăn trở được.

Song phương đều có cố kỵ của mình, dần dần rơi vào trong một tình huống cân bằng vi diệu mà nguy hiểm.

Cho nên trước khi Pháp Tôn xoay người, Vũ Tuyệt Thành rõ ràng có thể thừa cơ tấn công, cường chiếm thượng phong, nhưng hắn lại không làm như vậy, ngược lại còn lui một bước, để cho Pháp Tôn thong dong xoay người lại.

Pháp Tôn mỉm cười: "Không ngờ trong lòng Vũ huynh lại có cố kỵ lớn như vậy? Bổn tọa còn tưởng trận này nhất định thua rồi chứ? Xem ra ông trời đúng là phi thường chiếu cố bổn tọa!"

Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Nếu trong lòng ngươi không có cố kỵ thì cứ xuất thủ một lần? Thử xem ông trời có còn chiếu cố ngươi nữa không?"

Pháp Tôn mỉm cười: "Phía sau có Vũ huynh, như có đao sau lưng, ta nào dám thử?"

Vũ Tuyệt Thành trầm mặt nói: "Nếu không dám thử thì hãy trả lời ta. Nếu năm đó lặp lại một lần, ngươi có thể cùng các huynh đệ đồng sinh cộng tử, vì sao hiện tại lại không thể?"

"Chẳng lẽ, bọn họ không còn là huynh đệ của ngươi nữa sao?" Vũ Tuyệt Thành nhướng mày, lộ ra lửa giận.

Vũ Tuyệt Thành nhìn ra một tia khinh nhờn tình nghĩa huynh đệ trong lời Pháp Tôn vừa nói. Cho nên hắn tuyệt đối không nhẫn nhịn nổi. Trong thời khắc vi diệu thế này, không ngờ còn hưng sư vấn tội, muốn hỏi cho rõ ràng minh bạch.

Bởi vì những lời này đã chạm tới chỗ thần thánh nhất trong lòng Vũ Tuyệt Thành.

Nếu như Sở Dương còn chưa hôn mê, biết vào lúc này rồi mà Vũ Tuyệt Thành vẫn còn phạm phải cái tật xấu của đệ tử thế gia kia... Không biết chừng Sở ngự tọa còn tức ngất xỉu luôn đương trường...

Pháp Tôn cười nhạt nói: "Vũ huynh đến đây, thương thế lúc trước hẳn là lành rồi? Tiểu đệ ngày đó vì cầu thoát thân, vạn bất đắc dĩ, lợi dụng Vũ huynh, mỗi lúc đêm khuya nghĩ lại đều hối hận không thôi. Không nghĩ tới, mãi đến hôm nay mới có cơ hội thăm hỏi Vũ huynh."

Vũ Tuyệt Thành giận dữ nói: "Đừng lảng sang chuyện khác, lảng cũng vô dụng! Hôm nay ta chỉ muốn nghe một câu trả lời của ngươi! Ngươi có hiểu lầm, ngươi rất ủy khuất, ngươi oán hận đại ca của ngươi, ta đều có thể hiểu được. Nhưng các huynh đệ năm đó thế nào lại đắc tội ngươi? Làm sao ngươi hạ thủ được?"

Sắc mặt Pháp Tôn dần dần lạnh đi, nói: "Huynh đệ năm đó... đó là huynh đệ của ta, không phải của ngươi! Ngươi không có tư cách nói tới bọn họ!"

"Phi!" Vũ Tuyệt Thành nhổ một ngụm nước miếng: "Huynh đệ của ngươi? Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ! Không có tư cách là ngươi thì đúng hơn!"

Bên kia tiểu nha đầu Sở Nhạc Nhi đã nòng lòng chạy tới, lập tức lấy ra Cửu Trọng đan mà Sở Dương đưa cho mình lúc trước, cho Sở Dương ăn xong liền nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, vận công giúp Sở Dương phát tán dược lực, mau chóng khôi phục.

Đối với tất cả việc làm của Sở Nhạc Nhi, Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành đều nhìn thấy. Vũ Tuyệt Thành đương nhiên là không để ý tới, mà Pháp Tôn cũng bỏ mặc.

Coi như không nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook