Quyển 8 - Chương 103: Trại tập trung thiên tài?
Phong Lăng Thiên Hạ
22/04/2017
Mấy ngày kế tiếp, Sở Dương giam mình ở trong nhà,
thân phận chân Hữu Tài tạm thời không dùng đến nên biến mất một thời
gian ngắn. Hiện tại việc cần làm nhất là nắm chặt thời gian xây dựng tổ
chức thành viên của mình. Đem thứ mình cần có từ từ đào tạo ra...
Mặc dù dưới mắt mà nói, căn bản còn chưa có thành viên tổ chức nào đáng nói đến nhưng Sở Dương biết việc đầu tư của mình đang đến đâu, hoặc là nói, hắn thật sự đã bỏ ra thật sự nhiều vốn, coi như là không thiếu tiền nhưng không có nghĩa là không khác nhau.
Tin tưởng là người có bối cảnh, có lai lịch, có nội tình hơn nữa mà một hơi đầu tư nhiều như vậy cũng phải suy nghĩ cho kĩ. Bảy tám ngày qua, mỗi ngày 1 viên Cửu Trọng Đan, một chén lớn Sinh Mệnh chi Tuyền, về phần những loại linh dược, thiên tài bảo khác lại càng không biết là đã ném vào bao nhiêu.
Mấy chục bát canh to kia đã tiêu hao rất nhiều thứ tốt. Những thứ canh kia, mỗi một chén cũng có thể dùng từ giá trị liên thành để hình dung! Nếu thật sự để người ngoài biết đến thì tùy tiện một chén cũng có thể bán ra với cải giá thiên văn số tự.
Sở Dương yên lặng, len lén, hoàn toàn không muốn người khác biết, giữ bí mật mười phần, hắn làm những chuyện này là muốn đem tư chất của những hài tử này gia tăng lên.
Nếu để cho người khác biết được hắn có thể gia tăng lên tư chất của một người thì... Sở Dương cảm giác mình trong nháy mắt cũng sẽ bị ăn gọn, ngay cả cọng xương cũng không còn! Sở Dương giữ bí mật công việc này thiên y vô phùng thế cho nên...
Ngôn Như Sơn xưa nay trầm ổn gặp phải sự kinh hãi. Sáng sớm hắn sử dụng thần niệm quét qua một lần thì phát hiện ra, tư chất của những hài tử này so với ngày hôm qua lại có chút ít đề cao buổi tối quét qua một lần lại phát hiện ra vừa tăng lên... Mặc dù mỗi một lần biên độ tăng lên cũng không lớn nhưng xác thực là có tăng lên.
Ngôn Như Sơn liên tục hoài nghi, liệu mình có phải là do lần này trọng thương hay không, Linh Đài bị tổn hại hay không. Linh giác không còn nữa chăng, nếu không thì như thế nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ. Những hài tử kia, tư chất lúc ban đầu tất cả đều là đồ bỏ đi, sau đó toàn bộ không phải là đồ bỏ đi nữa, theo thời gian tất cả đều là bình thường, tiếp theo tất cả đều là có thể đào tạo được, trong đó thậm chí còn có mấy người có tố chất thiên tài, đây cũng quá chuyện không hợp thói thường đi.
Nhất điều kỳ quái nhất là những hài tử này theo “Dinh dưỡng” mà khôi phục. Cùng với mấy ngày qua rèn luyện, tựa hồ trong cơ thể tạp chất đang từng điểm từng điểm giảm bớt.
Nhưng chỉ cần việc không liên quan đến... Đám hài tử này thì linh giác cảm ứng tất cả đều bình thường, cái này là chuyện gì chứ?!
Ngôn Như Sơn quấn quýt cực kỳ! Ngôn Như Sơn có thể trăm phần trăm khẳng định. Nếu là một số đại tông môn chiêu thu đệ tử thì hiện tại hơn năm ngàn đứa bé này, tùy tiện một đứa nào cũng đã tiếp cận với điều kiện tối thiểu để được nhận vào tông môn rồi. Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Thậm chí, hơn phân nửa hài tử đã sớm vượt qua điểm mấu chốt kia! Đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị!
Mười ngày trước rõ ràng cả đám đều là đồ bỏ đi! Căn bản là không có người nào nhìn đến, a a a... Ngôn Như Sơn trong lòng rên rỉ nói: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy a?! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”.
Sở Dương hoàn toàn có thể đủ nhận thức Ngôn Như Sơn bị đè nén không giải thích được. Cho nên hắn chỉ có thể ngầm làm việc. Mặc dù tiêu hao cũng thật sự làm cho người ta rất đau lòng nhưng cuối cùng cũng có hiệu quả.
Những ngày này, bên cạnh việc dốc lòng xây dựng tổ chức, Sở Dương còn đang chú ý đến một chuyện khác, đó là động tịnh ở Tử Hà thành, hắn có thể mơ hồ cảm giác được, sự an tĩnh của con thành nhỏ này sắp kết thúc, mưa gió tương lai sắp nổi lên. Sở dĩ hắn có cảm giác này là bởi vì Hoa tứ gia đã mấy ngày nay không có tới đây.
Sự thật này làm cho Sở Dương hiểu ra, Hoa tứ gia nếu thật sự lâu nay không có tới... Chứng tỏ là cái hắn cần đã có được rồi, như vậy... Đến tột cũng là cái gì đây? Rốt cuộc là chuyện gì?
Sở Dương tính toán khi thành chủ đại nhân lại muốn tới tìm mình trị liệu... Đến lúc đó hắc hắc...
Liên tiếp bảy tám ngày thời gian. Sở Dương đều ở chiêu binh mãi mã nhưng trước mắt mới chỉ chỉêu mộ được không tới hai mươi Huyền cấp võ giả.
Không giảm thấp tiêu chuẩn không được, Địa cấp cao thủ vốn cũng không phải là Sở Dương hôm nay hoặc Sở gia có thể chiêu dụ được, thậm chí... Số Huyền cấp cao thủ này cũng là bởi vì Sở Dương xuất thủ đủ sảng khoái mới chịu tới tìm nơi nương tựa.
Những người này nếu là đặt ở Cửu Trọng Thiên đại lục hoặc là còn miễn cưỡng có thể được cho là cao thủ nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này thật sự ra cho vào cho đủ tràng diện mà thôi...
Sở Dương mơ hồ cảm giác được, Kim gia cùng Ngô gia đối với việc mình chiêu mộ rất có chút ít ý tứ mâu thuẫn, bọn họ mặc dù không có chính diện chống lại hay quấy nhiễu Sở Dương nhưng vẫn âm thầm xuất lực làm cho cao thủ thực sự không tới chỗ Sở Dương.
Lực ảnh hưởng của bọn họ ở Tử Hà thành mà nói, không thể nghi ngờ là khổng lồ. Hai nhà này ở Tử Hà thành kinh doanh nhiều năm, có thể nói thật sự là cường hào ác bá, trong phạm vi Tử Hà thành Sở Dương thật sự là chiêu không nổi người!
Tuy nhiên Sở Dương đối với kết quả lần này lại chẳng thèm ngó tới, chẳng lẽ các ngươi thực sự cho là ta tính toán muốn ở Tử Hà thành chiêu mộ cao thủ sao? Nơi này có được mấy người võ giả chứ? Cao thủ chân chính cao cường có được mấy người!
Thật sự là buồn cười! Coi như các ngươi đem cao thủ mạnh nhất trong nhà mình ra tặng ta cũng không cần!
Thật sự không gì lạ, người nhà khác sao có thể sử dụng được thuận buồm xuôi gió đây?! Dường như ngay cả 1 phần yên tâm cũng không được! Trước mắt vẫn nên tự mình bồi dưỡng ra là chính!
t r u y e n❤c u a t u i n e t
Trong lúc bất tri bất giác, nửa tháng thời gian đảo mắt đã trôi qua rồi. Trong nửa tháng này, Sở Dương cũng không có đi ra ngoài, lại không thấy ngồi chẩn bệnh, cũng không có đi đấu giá bảo đao bảo kiếm gì. Thế cho nên cả Sở gia đại viện đều phải dựa vào tiền dành dụm, trong trạng thái miệng ăn núi lở.
Thậm chí, Sở Dương không chỉ có không có kiếm tiền mà còn xài đi một số tiền lớn: Hắn đem toàn bộ điền sản phụ cận Nam Nhân Đường mua lại san bằng rồi dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng lên một tòa Phách Mại Đường.
Tốc độ xây dựng tương đối mau, hiện tại đã gần xong rồi. Bởi vì tòa nhà bán đấu giá này được Sở Dương yêu cầu về mặt kiến trúc phải tận thiện tận mỹ, hơn nữa còn phải xây dựng với tốc độ nhanh nhất và chất lượng cao nhất cho nên một khoản tiền lớn từ trong tay Sở Dương giống như nước chảy ra ngoài.
Tiêu tiền kiểu này sớm muộn gì cũng phá sản. Lúc trước bán đấu giá, ngồi chẩn bệnh, đánh bạc kiếm được tuyệt bút tiền tài, lại còn lấy được từ Lý gia một số lớn tiền của phi nghĩa, Sở Dương cũng đã cảm giác mình có thể coi là là một kẻ có tiền, tuy nhiên lúc này mới qua mấy ngày, mắt thấy tiền lấy được từ Lý gia đã sắp hết rồi.
Nếu xài hết số tiền kia thì cũng chỉ có thể dựa vào tiền do Sở Dương đoạn thời gian trước đánh bạc cùng với bán đấu giá để duy trì thôi... Tuy nhiên với tốc độ tiêu tiền như vậy không thể nghi ngờ gì là chẳng qua là như muối bỏ biển mà thôi, tuyệt đối chống đỡ không được bao lâu.
Thật sự đúng là không làm nhà không biết củi gạo quý. Hôm nay không chỉ có phải chịu trách nhiệm cho năm ngàn tiểu tử kia ăn uống cùng với ăn mặc, ở, đi lại mà còn phải trả lương cho những người làm việc nữa. Riêng chỉ ăn uống đã tiêu tốn một số tiền tương đối khổng lồ rồi!
Nhưng là Sở Diêm vương mỗi ngày vẫn thoải mái nhàn nhã, một điểm buồn bực cũng không có luyện công xong lại đi một vòng, sau đó lại luyện công rồi lại đi một vòng nữa. Buổi tối thì ôm Thiết Bổ Thiên vui vẻ mà hắn cũng không để ý đến việc Thiết Bổ Thiên kháng cự, có đôi khi thì có thể mềm giọng cầu khẩn, có đôi khi trực tiếp chính là Bá Vương ngạnh thượng cung...
Đối với sự thảnh thơi của Sở Dương, Miêu Nị Nị tỏ vẻ không hiểu chút nào.
Thằng này tại sao có thể bảo trì được vẻ bình thản như vậy? Mắt thấy kỳ hạn đánh cuộc đã qua một tháng, hắn chẳng những không có kiếm được tiền mà ngược lại tuyệt bút tiền cứ đi ra bên ngoài... Ban đầu, tổng cộng thời gian đánh cuộc là nửa năm mà.
Chẳng lẽ con hàng này cứ như vậy bỏ qua? Nếu là thật sự như vậy thì mình thắng sao... Miêu Nị Nị trong lòng cực độ băn khoăn.
Sở Dương hiện tại đã thảm thành cái bộ dáng này... Thể chất đồ bỏ đi, áp lực sinh tồn rồi còn phải gánh vác một đại gia đình như vậy... Mình còn nên thu nhận tiền đánh cuộc nặng như vậy không...
Có phải là có chút không có đạo đức hay không? Có thể là có chút thiếu sót tình người hay không đây?
Sở Dương có thể hỏng mất hay không thì Miêu Nị Nị còn chưa xác định được nhưng Miêu Nị Nị lại rất dễ vì sự kiện này mà rơi vào bóng ma ám ảnh trong lòng, khó mà ngủ ngon được!
Miêu lão sư hôm nay vô cùng khó xử. Trong lòng một mực nói thầm, nếu ngày sau ta thật sự thắng thì nên làm sao bây giờ? Thiên địa chứng kiến thì không thể ăn quịt... Đó là nhất định phải thu nhưng Sở Dương thì làm sao bây giờ?
Nếu thật sự không được thì trước tiên cứ thu tiền đánh cuộc đã, sau đó lại đưa trả cho hắn tiền? Như vậy là có thể bù đắp cho hắn một chút, nhưng vấn đề là Miêu tộc lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Miêu tộc cũng đảm đương không nổi a...
Chẳng lẽ là phải buông tha những thứ tiền đánh cuộc kia sao? Thu tiền đánh cuộc rồi qua tay mà trả lại cho Sở Dương?
Đó là một biện pháp, nhưng là... Nhưng nếu bỏ qua tiền đánh cuộc thì chẳng khác nào là buông bỏ cơ hội ngàn năm làm cho Miêu tộc bay cao sao, mình tại sao có thể bởi vì một ngoại nhân mà phản bội dân tộc của mình! Nhưng là... Nếu thu tiền đánh cuộc thì chính là phản bội hảo huynh đệ của mình. Ân nhân cứu mạng của mình! Cái này căn bản là 1 việc mà con người không nên làm...
Cứ như thế, mỗ meo meo căn bản là mỗi ngày đều lâm vào cái vòng luẩn quẩn này, mỗi ngày ba năm bảy lần cũng la ít! Cho nên có chuyện kỳ quái xảy ra: Hai bên đánh cuộc, Sở Dương này mắt thấy sẽ phải thua thì ngày nào cũng là phong lưu khoái hoạt thoải mái nhàn nhã sống qua ngày mà Miêu lão sư này khả năng sẽ thắng ngược lại lại có trăm mối lo, đêm không thể ngủ, còn có thường xuyên khó tính nữa.
Rốt cục. Ngày thứ hai mươi. “Phanh” một tiếng, một cái bàn nhỏ bị đập nát bấy. Ngôn Như Sơn đứng ở trước mặt bàn mà khuôn mặt hiện lên vẻ không có thể tin được.
Thứ nhất không thể tin được chính là: Mình lại khôi phục được nhanh như vậy!
Hắn vốn đoán chừng cả đợt trị liệu cần mấy tháng, hiện tại, trước sau tổng cộng vẫn chưa tới một tháng mà mình cũng đã khôi phục được hơn phân nửa. Theo như tốc độ khôi phục như vậy thì chậm nhất là hai ngày công phu nữa mình có thể hoàn toàn khôi phục rồi, khôi phục đến trạng thái gần như hoàn hảo!
Có thể thấy được y thuật của Sở Dương Sở thần y chúng ta đã cao thâm đến một cái trình độ làm cho thường nhân chỉ có thể nhìn lên.
Cái thứ hai làm cho Ngôn Như Sơn không thể tin được chính là... Ở trong Sở gia đại viện, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, như là măng mọc sau mưa vậy, một loạt, là một ngàn thiên tài mọc ra! Nơi này đã thật sự trở thành một cái trại tập trung thiên tài rồi!
Ngôn Như Sơn trơ mắt nhìn, từng kẻ từng là đồ bỏ đi, là phế vật ở trước mắt mình không ngừng lột xác tựa như cái kén của côn trùng ở trên mặt đất đen thui lúc đầu không ai thèm liếc mắt nhìn, ở trước mặt mình ngày từng ngày hé ra cuối cùng cũng biến thành 1 con bướm hoàn mỹ.
Mặc dù dưới mắt mà nói, căn bản còn chưa có thành viên tổ chức nào đáng nói đến nhưng Sở Dương biết việc đầu tư của mình đang đến đâu, hoặc là nói, hắn thật sự đã bỏ ra thật sự nhiều vốn, coi như là không thiếu tiền nhưng không có nghĩa là không khác nhau.
Tin tưởng là người có bối cảnh, có lai lịch, có nội tình hơn nữa mà một hơi đầu tư nhiều như vậy cũng phải suy nghĩ cho kĩ. Bảy tám ngày qua, mỗi ngày 1 viên Cửu Trọng Đan, một chén lớn Sinh Mệnh chi Tuyền, về phần những loại linh dược, thiên tài bảo khác lại càng không biết là đã ném vào bao nhiêu.
Mấy chục bát canh to kia đã tiêu hao rất nhiều thứ tốt. Những thứ canh kia, mỗi một chén cũng có thể dùng từ giá trị liên thành để hình dung! Nếu thật sự để người ngoài biết đến thì tùy tiện một chén cũng có thể bán ra với cải giá thiên văn số tự.
Sở Dương yên lặng, len lén, hoàn toàn không muốn người khác biết, giữ bí mật mười phần, hắn làm những chuyện này là muốn đem tư chất của những hài tử này gia tăng lên.
Nếu để cho người khác biết được hắn có thể gia tăng lên tư chất của một người thì... Sở Dương cảm giác mình trong nháy mắt cũng sẽ bị ăn gọn, ngay cả cọng xương cũng không còn! Sở Dương giữ bí mật công việc này thiên y vô phùng thế cho nên...
Ngôn Như Sơn xưa nay trầm ổn gặp phải sự kinh hãi. Sáng sớm hắn sử dụng thần niệm quét qua một lần thì phát hiện ra, tư chất của những hài tử này so với ngày hôm qua lại có chút ít đề cao buổi tối quét qua một lần lại phát hiện ra vừa tăng lên... Mặc dù mỗi một lần biên độ tăng lên cũng không lớn nhưng xác thực là có tăng lên.
Ngôn Như Sơn liên tục hoài nghi, liệu mình có phải là do lần này trọng thương hay không, Linh Đài bị tổn hại hay không. Linh giác không còn nữa chăng, nếu không thì như thế nào lại xảy ra chuyện lớn như vậy chứ. Những hài tử kia, tư chất lúc ban đầu tất cả đều là đồ bỏ đi, sau đó toàn bộ không phải là đồ bỏ đi nữa, theo thời gian tất cả đều là bình thường, tiếp theo tất cả đều là có thể đào tạo được, trong đó thậm chí còn có mấy người có tố chất thiên tài, đây cũng quá chuyện không hợp thói thường đi.
Nhất điều kỳ quái nhất là những hài tử này theo “Dinh dưỡng” mà khôi phục. Cùng với mấy ngày qua rèn luyện, tựa hồ trong cơ thể tạp chất đang từng điểm từng điểm giảm bớt.
Nhưng chỉ cần việc không liên quan đến... Đám hài tử này thì linh giác cảm ứng tất cả đều bình thường, cái này là chuyện gì chứ?!
Ngôn Như Sơn quấn quýt cực kỳ! Ngôn Như Sơn có thể trăm phần trăm khẳng định. Nếu là một số đại tông môn chiêu thu đệ tử thì hiện tại hơn năm ngàn đứa bé này, tùy tiện một đứa nào cũng đã tiếp cận với điều kiện tối thiểu để được nhận vào tông môn rồi. Chỉ thiếu chút nữa thôi.
Thậm chí, hơn phân nửa hài tử đã sớm vượt qua điểm mấu chốt kia! Đây quả thực là chuyện bất khả tư nghị!
Mười ngày trước rõ ràng cả đám đều là đồ bỏ đi! Căn bản là không có người nào nhìn đến, a a a... Ngôn Như Sơn trong lòng rên rỉ nói: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy a?! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra”.
Sở Dương hoàn toàn có thể đủ nhận thức Ngôn Như Sơn bị đè nén không giải thích được. Cho nên hắn chỉ có thể ngầm làm việc. Mặc dù tiêu hao cũng thật sự làm cho người ta rất đau lòng nhưng cuối cùng cũng có hiệu quả.
Những ngày này, bên cạnh việc dốc lòng xây dựng tổ chức, Sở Dương còn đang chú ý đến một chuyện khác, đó là động tịnh ở Tử Hà thành, hắn có thể mơ hồ cảm giác được, sự an tĩnh của con thành nhỏ này sắp kết thúc, mưa gió tương lai sắp nổi lên. Sở dĩ hắn có cảm giác này là bởi vì Hoa tứ gia đã mấy ngày nay không có tới đây.
Sự thật này làm cho Sở Dương hiểu ra, Hoa tứ gia nếu thật sự lâu nay không có tới... Chứng tỏ là cái hắn cần đã có được rồi, như vậy... Đến tột cũng là cái gì đây? Rốt cuộc là chuyện gì?
Sở Dương tính toán khi thành chủ đại nhân lại muốn tới tìm mình trị liệu... Đến lúc đó hắc hắc...
Liên tiếp bảy tám ngày thời gian. Sở Dương đều ở chiêu binh mãi mã nhưng trước mắt mới chỉ chỉêu mộ được không tới hai mươi Huyền cấp võ giả.
Không giảm thấp tiêu chuẩn không được, Địa cấp cao thủ vốn cũng không phải là Sở Dương hôm nay hoặc Sở gia có thể chiêu dụ được, thậm chí... Số Huyền cấp cao thủ này cũng là bởi vì Sở Dương xuất thủ đủ sảng khoái mới chịu tới tìm nơi nương tựa.
Những người này nếu là đặt ở Cửu Trọng Thiên đại lục hoặc là còn miễn cưỡng có thể được cho là cao thủ nhưng ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này thật sự ra cho vào cho đủ tràng diện mà thôi...
Sở Dương mơ hồ cảm giác được, Kim gia cùng Ngô gia đối với việc mình chiêu mộ rất có chút ít ý tứ mâu thuẫn, bọn họ mặc dù không có chính diện chống lại hay quấy nhiễu Sở Dương nhưng vẫn âm thầm xuất lực làm cho cao thủ thực sự không tới chỗ Sở Dương.
Lực ảnh hưởng của bọn họ ở Tử Hà thành mà nói, không thể nghi ngờ là khổng lồ. Hai nhà này ở Tử Hà thành kinh doanh nhiều năm, có thể nói thật sự là cường hào ác bá, trong phạm vi Tử Hà thành Sở Dương thật sự là chiêu không nổi người!
Tuy nhiên Sở Dương đối với kết quả lần này lại chẳng thèm ngó tới, chẳng lẽ các ngươi thực sự cho là ta tính toán muốn ở Tử Hà thành chiêu mộ cao thủ sao? Nơi này có được mấy người võ giả chứ? Cao thủ chân chính cao cường có được mấy người!
Thật sự là buồn cười! Coi như các ngươi đem cao thủ mạnh nhất trong nhà mình ra tặng ta cũng không cần!
Thật sự không gì lạ, người nhà khác sao có thể sử dụng được thuận buồm xuôi gió đây?! Dường như ngay cả 1 phần yên tâm cũng không được! Trước mắt vẫn nên tự mình bồi dưỡng ra là chính!
t r u y e n❤c u a t u i n e t
Trong lúc bất tri bất giác, nửa tháng thời gian đảo mắt đã trôi qua rồi. Trong nửa tháng này, Sở Dương cũng không có đi ra ngoài, lại không thấy ngồi chẩn bệnh, cũng không có đi đấu giá bảo đao bảo kiếm gì. Thế cho nên cả Sở gia đại viện đều phải dựa vào tiền dành dụm, trong trạng thái miệng ăn núi lở.
Thậm chí, Sở Dương không chỉ có không có kiếm tiền mà còn xài đi một số tiền lớn: Hắn đem toàn bộ điền sản phụ cận Nam Nhân Đường mua lại san bằng rồi dùng tốc độ nhanh nhất xây dựng lên một tòa Phách Mại Đường.
Tốc độ xây dựng tương đối mau, hiện tại đã gần xong rồi. Bởi vì tòa nhà bán đấu giá này được Sở Dương yêu cầu về mặt kiến trúc phải tận thiện tận mỹ, hơn nữa còn phải xây dựng với tốc độ nhanh nhất và chất lượng cao nhất cho nên một khoản tiền lớn từ trong tay Sở Dương giống như nước chảy ra ngoài.
Tiêu tiền kiểu này sớm muộn gì cũng phá sản. Lúc trước bán đấu giá, ngồi chẩn bệnh, đánh bạc kiếm được tuyệt bút tiền tài, lại còn lấy được từ Lý gia một số lớn tiền của phi nghĩa, Sở Dương cũng đã cảm giác mình có thể coi là là một kẻ có tiền, tuy nhiên lúc này mới qua mấy ngày, mắt thấy tiền lấy được từ Lý gia đã sắp hết rồi.
Nếu xài hết số tiền kia thì cũng chỉ có thể dựa vào tiền do Sở Dương đoạn thời gian trước đánh bạc cùng với bán đấu giá để duy trì thôi... Tuy nhiên với tốc độ tiêu tiền như vậy không thể nghi ngờ gì là chẳng qua là như muối bỏ biển mà thôi, tuyệt đối chống đỡ không được bao lâu.
Thật sự đúng là không làm nhà không biết củi gạo quý. Hôm nay không chỉ có phải chịu trách nhiệm cho năm ngàn tiểu tử kia ăn uống cùng với ăn mặc, ở, đi lại mà còn phải trả lương cho những người làm việc nữa. Riêng chỉ ăn uống đã tiêu tốn một số tiền tương đối khổng lồ rồi!
Nhưng là Sở Diêm vương mỗi ngày vẫn thoải mái nhàn nhã, một điểm buồn bực cũng không có luyện công xong lại đi một vòng, sau đó lại luyện công rồi lại đi một vòng nữa. Buổi tối thì ôm Thiết Bổ Thiên vui vẻ mà hắn cũng không để ý đến việc Thiết Bổ Thiên kháng cự, có đôi khi thì có thể mềm giọng cầu khẩn, có đôi khi trực tiếp chính là Bá Vương ngạnh thượng cung...
Đối với sự thảnh thơi của Sở Dương, Miêu Nị Nị tỏ vẻ không hiểu chút nào.
Thằng này tại sao có thể bảo trì được vẻ bình thản như vậy? Mắt thấy kỳ hạn đánh cuộc đã qua một tháng, hắn chẳng những không có kiếm được tiền mà ngược lại tuyệt bút tiền cứ đi ra bên ngoài... Ban đầu, tổng cộng thời gian đánh cuộc là nửa năm mà.
Chẳng lẽ con hàng này cứ như vậy bỏ qua? Nếu là thật sự như vậy thì mình thắng sao... Miêu Nị Nị trong lòng cực độ băn khoăn.
Sở Dương hiện tại đã thảm thành cái bộ dáng này... Thể chất đồ bỏ đi, áp lực sinh tồn rồi còn phải gánh vác một đại gia đình như vậy... Mình còn nên thu nhận tiền đánh cuộc nặng như vậy không...
Có phải là có chút không có đạo đức hay không? Có thể là có chút thiếu sót tình người hay không đây?
Sở Dương có thể hỏng mất hay không thì Miêu Nị Nị còn chưa xác định được nhưng Miêu Nị Nị lại rất dễ vì sự kiện này mà rơi vào bóng ma ám ảnh trong lòng, khó mà ngủ ngon được!
Miêu lão sư hôm nay vô cùng khó xử. Trong lòng một mực nói thầm, nếu ngày sau ta thật sự thắng thì nên làm sao bây giờ? Thiên địa chứng kiến thì không thể ăn quịt... Đó là nhất định phải thu nhưng Sở Dương thì làm sao bây giờ?
Nếu thật sự không được thì trước tiên cứ thu tiền đánh cuộc đã, sau đó lại đưa trả cho hắn tiền? Như vậy là có thể bù đắp cho hắn một chút, nhưng vấn đề là Miêu tộc lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Miêu tộc cũng đảm đương không nổi a...
Chẳng lẽ là phải buông tha những thứ tiền đánh cuộc kia sao? Thu tiền đánh cuộc rồi qua tay mà trả lại cho Sở Dương?
Đó là một biện pháp, nhưng là... Nhưng nếu bỏ qua tiền đánh cuộc thì chẳng khác nào là buông bỏ cơ hội ngàn năm làm cho Miêu tộc bay cao sao, mình tại sao có thể bởi vì một ngoại nhân mà phản bội dân tộc của mình! Nhưng là... Nếu thu tiền đánh cuộc thì chính là phản bội hảo huynh đệ của mình. Ân nhân cứu mạng của mình! Cái này căn bản là 1 việc mà con người không nên làm...
Cứ như thế, mỗ meo meo căn bản là mỗi ngày đều lâm vào cái vòng luẩn quẩn này, mỗi ngày ba năm bảy lần cũng la ít! Cho nên có chuyện kỳ quái xảy ra: Hai bên đánh cuộc, Sở Dương này mắt thấy sẽ phải thua thì ngày nào cũng là phong lưu khoái hoạt thoải mái nhàn nhã sống qua ngày mà Miêu lão sư này khả năng sẽ thắng ngược lại lại có trăm mối lo, đêm không thể ngủ, còn có thường xuyên khó tính nữa.
Rốt cục. Ngày thứ hai mươi. “Phanh” một tiếng, một cái bàn nhỏ bị đập nát bấy. Ngôn Như Sơn đứng ở trước mặt bàn mà khuôn mặt hiện lên vẻ không có thể tin được.
Thứ nhất không thể tin được chính là: Mình lại khôi phục được nhanh như vậy!
Hắn vốn đoán chừng cả đợt trị liệu cần mấy tháng, hiện tại, trước sau tổng cộng vẫn chưa tới một tháng mà mình cũng đã khôi phục được hơn phân nửa. Theo như tốc độ khôi phục như vậy thì chậm nhất là hai ngày công phu nữa mình có thể hoàn toàn khôi phục rồi, khôi phục đến trạng thái gần như hoàn hảo!
Có thể thấy được y thuật của Sở Dương Sở thần y chúng ta đã cao thâm đến một cái trình độ làm cho thường nhân chỉ có thể nhìn lên.
Cái thứ hai làm cho Ngôn Như Sơn không thể tin được chính là... Ở trong Sở gia đại viện, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, như là măng mọc sau mưa vậy, một loạt, là một ngàn thiên tài mọc ra! Nơi này đã thật sự trở thành một cái trại tập trung thiên tài rồi!
Ngôn Như Sơn trơ mắt nhìn, từng kẻ từng là đồ bỏ đi, là phế vật ở trước mắt mình không ngừng lột xác tựa như cái kén của côn trùng ở trên mặt đất đen thui lúc đầu không ai thèm liếc mắt nhìn, ở trước mặt mình ngày từng ngày hé ra cuối cùng cũng biến thành 1 con bướm hoàn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.