Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 232: Trung Cực Thiên đòi người

Phong Lăng Thiên Hạ

24/04/2017

"Mau nói xem có hay không Sở Dương không kiên nhẫn nói.

Sở Dương mặc dù cũng đang gấp gáp tìm cho những hài tử này một con dường nhưng nếu thoáng cái cho Vân Trung Thiên hai ngàn, mà Vân Trung Thiên còn có năng lực tài bồi những hài tử này, như vậy thế cục của cả Cửu Trọng Thiên Khuyết vào giờ khắc này sẽ hình thành kết cục đã định! Đây là điều Sở Dương tuyệt đối không muốn thấy.

“Như vậy, một ngàn năm trăm người cũng có thể!” Vân Trung Thiên lui một bước nói.

“Như vậy cũng không được!” Sở Dương hừ hừ nói: “Nhiều nhất nhiều nhất là một ngàn hai trăm”.

“Một ngàn ba!” Vân Trung Thiên tiếp tục tăng giá cả, có thể tranh thủ thêm một trăm là tốt một trăm.

“Một ngàn hai, thêm một người cũng không được!” Sở Dương không buông lỏng nói!

“Một ngàn hai trăm năm mươi!” Vân Trung Thiên bắt đầu chủ động giảm giá xuống nhưng vẫn trừng mắt nhìn lại, một chút không nhường.

“Ngươi mới đúng là đồ ngốc, một ngàn hai! Không có thương lượng! Nếu ngươi còn có dị nghị, trực tiếp rời đi đi, dứt khoát một cũng không muốn, lắm việc!” Sở Dương trợn trắng mắt nói.

Vân Trung Thiên hơi bị chán nản.

“Ta đã nói với ngươi, một ngàn hai này không phải là đưa không cho ngươi, ngươi muốn có thì phải lấy ra cũng đủ thiên tài địa bảo, kim chúc quý hiếm, nếu ngươi không cầm ra được, đừng nói là một ngàn hai, một người cũng không có!” Sở Dương thái độ cực kỳ kiên quyết một bước cũng không nhường nói.

Vân Trung Thiên thở dài, nói: “Được, liền theo như ý Sở huynh vậy!

Nói xong hắn từ không gian giới chỉ của mình lấy ra một cái không gian giới chỉ khác đưa cho Sở Dương nói: “Sở huynh, người xem xem những này, như thế nào?”

Sở Dương nhận lấy, mở ra không gian giới chỉ rồi đưa tinh thần lực hướng vào bên trong xem xét, lập tức cũng có chút đầu váng mắt hoa.

Thiên Kiếm mình không hổ là Thiên Kiếm mình, nội tình thật sâu dày.

Trong này, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là hiểm quý tài liệu; Ngay cả Đồng Vân Cương đã từng được Sở Dương tôn sùng là chí bảo, ở bên trong cũng chỉ là rất nghẹn khuất bị vứt chông chất trong một góc.

Mộng Yểm Ngân, Mộng Yểm Kim; Xích Túc Tinh Kim. Bí Ngân, Phong Đồng; Tinh Thần Thiết...

“Đây là đồ chơi gì?” Sở Dương vung tay lên, một khối lớn kim chúc đã rơi lên trên mặt bàn, răng rắc một tiếng, cái bàn làm bằng hắc đàn cứng rắn tức thì xuất hiện vết rạn, bất quá cuối cùng bị giải thể mà cả cái bàn lớn đang lún xuống, chậm rãi ngập xuống mặt đất.

Sở Dương hoảng sợ vội vàng lấy tay nâng lên. Với tình hình trước mắt mà phán đoán, khối kim chúc to cỡ đầu người này lại nặng đến mấy vạn cân?

“Đây là Tinh Thần chi Tâm!” Vân Trung Thiên nói: “Chính là một tối tinh hoa bộ phận trong một khỏa tinh thần rơi rụng,; So với cải gọi là Tinh Thần Thiết thì mặc kệ về tính chất hay là phân lượng đều gấp hơn ngàn vạn lần!”

“Nha..”. Sở Dương hỏi: “Với khối Tinh Thần chi Tâm này, các ngươi muốn trao đổi như thế nào?”

"Vật này, trên đời này chỉ có một khối Vân Trung Thiên nói xong, nhìn chằm chằm vào Sở Dương, sau nửa ngày nói: “Một trăm như thế nào?"

"Một trăm? Đồ chơi này mà ngươi muốn đổi một trăm người?" Sở Dương kinh kêu một tiếng, vội đem Tinh Thần chi Tâm hướng về Vân Trung Thiên ném tới nói: “Tính toán xem, ngươi đem cái này lấy về đi, chúng ta xem những thứ khác

Vân Trung Thiên tức cười nói: “Sở huynh, loại trân bảo này trên đời vỏn vẹn chỉ có một khối, ngươi không ngờ không để vào mắt. Chẳng thèm ngó tới sao?”



Sở Dương lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên không để vào mắt, ta tin tưởng thứ này về phân lượng cùng tính chất, quả thật nếu so với Tinh Thần Thiết tầm thường thì cao hơn hơn ngàn vạn lần, nhưng. Đồ chơi này có thể có công dụng gì? Ta dám xác nhận, cho dù là bản thân ngươi hoặc là Thiên Kiếm mình, tuyệt đối không có cách nào đem khối Tinh Thần chi Tâm này luyện hóa! Cứ như vậy là một đồ chơi rách nát, ngươi không ngờ cũng dám sư tử há mồm, đổi lấy một trăm người? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Thực sự coi tá là đồ ngốc sao?”

Vân Trung Thiên á khẩu không trả lời được. Sự thật quả thật như Sở Dương nói, thứ này đích xác không cách nào luyện hóa được. Nếu không căn bản là sẽ không giữ lại đến nay!

"Các ngươi cũng không thể luyện hóa đồ bỏ đi gì đó, dù sao đó cũng chính là một khối sắt vụn, ngay cả cầm nó đập bể, mọi người cũng ngại lao lực Sở Dương không lưu tình chút nào nói: “Nếu không phải nó là một khối duy nhất ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thì ta cũng lười mặc cả, một khối căn bản là vô dụng gì đó, ta dùng làm gì bây giờ? Một trăm? Ngươi thật sự nghĩ vậy hả!"

Vân Trung Thiên thở dài nói: “Đã như vậy, Sở huynh ngươi ra giá tiền đi, chỉ cần hợp lý, ta tuyệt không trả giá lại”.

“Ta không có giá tiền cho nó, chúng ta hôm nay là giao dịch, ta không phải là đi bán hài tử!”

Sở Dương giận dữ nói: “Khối đồ bỏ đi chi tâm này, ngươi lấy ra rồi thì thôi ta cho ngươi mặt mũi, đổi cho ngươi một người. Nhưng đầu tiên phải nói trước, nếu những thứ khác đều là mặt hàng như vậy, chúng ta không nên giao dịch nữa, đỡ tổn thương hòa khí!”

“Một người?” Vân Trung Thiên kinh ngạc kêu lên, không nhịn được có chút giận dỗi nói: “Đây nhưng mà là đệ nhất thiên hạ kim chúc a! Tuyệt không giả dối, ngươi..”.

“Đệ nhất thiên hạ kim chúc thật không? Xin ngài đem đệ nhất thiên hạ kim chúc đó cầm lên mà ngài có thể xoay người lại được rồi!” Sở Dương trực tiếp lại ném tới nói.

Vân Trung Thiên tay mắt lanh lẹ tiếp được, từ thái độ của Sở Dương có thể rõ ràng nhìn ra, hắn thật sự không đem thứ này để ở trong mắt, vấn đề là, thứ này mặc dù quý trọng, nhưng Vân Trung Thiên hắn có lấy về cũng đích thật là vô dụng! Không thể làm gì đành nói: “Tốt, một thì liền một, cái này trao đổi đi, như vậy kế tiếp thế nào..”.

Đương nhiên, Vân Trung Thiên cũng không biết, khối Tinh Thần chi Tâm hắn xem ra vô dụng này ở trong mắt Sở Dương lại là có giá trị không gì sánh kịp. Nhưng Sở Ngự tòa điên cuồng ép giá, ngoại trừ không muốn cho thêm người ra thì còn có một tầng ý tứ trọng yếu hơn: Lão tử muốn ngươi kinh ngạc!

Chuyện lần trước lão tử không có chứng cớ; Nhưng không có chứng cớ không có nghĩa là không thể trả thù ngươi!

Vân Trung Thiên trong lòng cắn răng, lại cũng không thể tránh được. Nếu cái đầu tiên thành giao; Như vậy tiếp theo cũng càng nhanh, bây giờ chỉ cần có thể giao dịch thành công, đó chính là tiện nghi, lãng phí một chút tài nguyên thì như thế nào, bây giờ nhân tài là đệ nhất.

Lúc này, bên ngoài không ngừng có người kêu to nói: “Vẫn chưa xong sao? Thiên Kiếm mình các ngươi không nên quá tham lam..”.

Mộc trưởng lão vê sợi râu mép không nói một lời, cười tủm tỉm nhìn Vân Trung Thiên cùng Sở Dương giao dịch. Đối với trí tuệ của Vân Trung Thiên hắn là một ngàn một vạn lần yên tâm nhưng cũng tuyệt đối không ngờ là Sở Dương này lại khó chơi như thế.

Không ngờ nhiều lần đem Vân Trung Thiên bức lạc hạ phong.

Một khối Tinh Thần chi Tâm hiếm có như vậy không ngờ cũng chỉ đổi được một người, giao dịch này là thiệt thòi rồi sao.

Mặc dù bây giờ xác thực là phải cầu ở hắn nhưng có thể làm cho Vân Trung Thiên kinh ngạc như vậy, dường như thật đúng là bình sinh lần đầu tiên. Nhìn Sở Dương há miệng giống có thể nhảy ra hoa sen vậy, Mộc trưởng lão có chút sợ hãi: Nếu là ta cùng hắn đàm phán, chỉ sợ sớm đã bị hắn lột sạch rồi.

Nhưng thấy Vân Trung Thiên, cuối cùng còn chưa rối loạn trận tuyến, tạm thời còn không cần bản thân ra mặt, nhưng nếu như Vân Trung Thiên thực sự không được, minh hữu dụng sao?.

Sở Dương từng kiện từng kiện từng cái kiểm kê, ngoài miệng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để làm giá trị thấp đi, nhưng cũng lại càng ngày càng kinh vì Vân Trung Thiên lần này đây chuẩn bị thật sự là quá đầy đủ.

Mặc dù Sở Dương đã toàn lực triển khai cực hạn ép giá, nhưng, đợi đến khi những kỳ dị kim chúc này toàn bộ kiểm kê xong thì không ngờ đã đổi được một trăm hài tử!

Sở Dương nhíu mày, con số này đã vượt ra khỏi tính toán lúc ban đầu của hắn rồi nên không nhịn được trong lòng không vui.

Đối diện Vân Trung Thiên thì đang nhíu mày.

Theo hắn tính toán, đã cho ra tất cả đều là thứ tốt trong thứ tốt, sao cũng có thể đổi được ba năm trăm; Nhưng hiện tại đến tay không ngờ chỉ có một trăm. Điều này thật sự thấp hơn dự trù của hẳn nên trong lòng cũng không nhịn được hơi mất hứng!

Thế cho nên hai người sau khi đem kỳ dị kim chúc trong giới chỉ này tính toán xong thì hai người 4 mắt trừng to nhìn nhau chằm chằm một phen.



“Không được? Những thứ này?” Sở Dương duỗi lưng mỏi nói: “Cũng chỉ được một trăm người, nếu xong việc rồi, ngài có thể rời đi”.

“Ai nói không có? Còn có rất nhiều!” Vân Trung Thiên cắn răng lại lấy ra một cái không gian giới chỉ khác nói: “Trong này tất cả đều là nhất đẳng thiên tài địa bảo; Nhưng lần này do ta làm tính, lần trước do Sở huynh điểm tính, lần này đến lượt ta, luân chuyện từng người công bình hơn một ít”.

Sở Dương không sao cả gật đầu nói: “Tùy tiện”.

Mặc kệ ngươi điểm tính, ta chỉ cần hết sức ép giá là được. Ca ca ta bản lãnh khác không được nhưng đè giá của vật gì đó thì quả là sở trường đó...

Vân Trung Thiên rất cẩn thận từng kiện từng kiện lấy ra, đối diện Sở Dương thanh sắc bất động, như máy móc hung hãn đập bể, dùng hết toàn lực để làm thấp đi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào giảm giá.

Vân Trung Thiên phấn khởi phản kích, kết quả là, hai người đánh võ mồm, ác chiến hơn nửa canh giờ. Kết quả những thiên tài địa bảo này cuối cùng đổi được 250 người.

250!

Mấy cái chữ này khiến Vạn Trung Thiên thật lòng trợn mắt há hốc mồm!;

Vân Trung Thiên đột nhiên cảm giác mình chính là 250 (nhị ngũ thập ý là ngu ngốc)...

“251!” Vân Trung Thiên cắn răng, ánh mắt có chút dữ tợn, nhiều hơn một người cũng được, dù sao không thể là 250.

“Phải không!” Sở Dương nhìn có chút hả hê nói: “Ngươi đây đổi được chính là 250! Thêm một cũng không được!”

Vân Trung Thiên hung hãn nhìn chằm chằm vào Sở Dương nhưng Sở Dương cũng không chút nào yếu thể.

"Xem như ngươi lợi hại!" Vân Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn Mộc trưởng lão nói: “Mộc lão, người xem như thế nào?

Mộc trưởng lão thở dài nói: “Có thể được như vậy đã rất không dễ dàng rồi.. Ngụ ý, Sở Dương này chính là yêu nghiệt, quả thực chính là quá khó đối phó.

Quả thực chính là lấy trứng gà từ trong đá, có thể tranh thủ được như bây giờ đã là quá không dễ dàng.

Lão tự vấn lòng, nếu như đổi lại là bản thân, đừng nói 250, 150 người đã quá được rồi! Vân Trung Thiên có thể tranh thủ được con số này thật lòng là vô cũng không dễ dàng!

Vân Trung Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Như vậy, Thiên Kiếm mình chúng ta đổi được ba trăm năm mươi thiên tài”.

“Đúng” Mộc lão vẻ mặt vui mừng nói.

“Kế tiếp!” Sở Dương kêu lên.

"Đợi một chút, Sở huynh Vân Trung Thiên lại lấy ra một cái không gian giới chỉ khác nói: “Ngươi xem trong này đi, đây là của gia tộc của ta... Còn có nữa chính là nhu cầu của quan phủ Trung Cực Thiên".

“Gia tộc của ngươi cùng Trung Cực Thiển quan phủ? Nói cách khác, không dính đến giao dịch của Thiên Kiếm mình?!” Sở Dương lập tức chau mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Vân Trung Thiên.

Vân Trung Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

“Con mẹ nó!” Trong lòng Sở Dương tức giận mắng một tiếng nói: “Hóa ra thân phận hỗn đản này cư nhiên lại ngưu như thế, lai lịch của hắn dường như còn muốn áp đảo cả Nguyên Thù Đồ nữa..”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook