Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 802: Úy công tử giá lâm

Phong Lăng Thiên Hạ

11/01/2014



"Cái này làm sao ta biết?" Miêu Chấn Đông có chút suy sụp, than thở: "Ta đâu có cùng đường với bọn họ..."

Điểm này đương nhiên hắn không biết. Bởi vì sự tình bên kia phát triển cũng nằm ngoài dự liệu.

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bất cứ kẻ nào, thậm chí cho dù Đệ Ngũ Khinh Nhu liên thủ với Mạc Thiên Cơ, cũng quyết không thể nào ngờ tới.

Duy nhất có cơ hội đoán được, chính là Sở Dương. Nhưng cho dù là Sở Dương, cũng sẽ không suy đoán theo phương hướng đó. Đội ngũ chấp pháp giả tinh nhuệ kia được đám hình lại thuộc hạ Lãng Nhất Lang suất lĩnh, giờ phút này đang một đường cấp tốc chạy về phía Đông Nam...

Mà chi đội ngũ này cũng không xuất hiện thương phong phạm vi lớn giống như đội ngũ của Miêu đại cung phụng. Toàn bộ đội ngũ hơn hai trăm người, tổng cộng cũng chỉ thiếu 20 người mà thôi.

Cũng không biết Hình Nhất dùng biện pháp gì, không ngờ sau khi phát hiện đầu lĩnh không tới, hơn nữa còn là vĩnh viễn không có khả năng tới... Trực tiếp dẫn theo toàn bộ nhân mã chạy sang hướng khác....

Chờ đám người Miêu Chấn Đông tới Tây Bắc, đội ngũ của Hình Nhất bên kia đã sắp tới Đông Nam rồi...

Đối với cái kết quả hoàn toàn không thể nào đoán được này, mọi người đương nhiên có thảo luận cả năm cũng chẳng nghĩ ra được, ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn nhau. Tiêu Thần Vũ khoát tay cho có lệ: "Việc này dừng ở đây. Không đề cập tới nữa. Vẫn thỉnh hai vị cung phụng nói một chút về tinh quái hình người mà các ngươi gặp phải. Cái thứ có thực lực chí tôn cửu phẩm, còn có thân thể bất diệt đó... Ừm, đúng rồi, vừa nghe ý tứ hai vị cung phụng, tinh quái hình người kia... bây giờ vẫn còn đang truy sát các ngươi?"

Khẩu khí chế nhạo, hoài nghi hoàn toàn không hề che giấu, khiến cho tất cả các vị chí tôn đều có cảm giác muốn bật cười.

Miêu Chấn Đông trợn trừng mắt lên nhưng Tiêu Thần Vũ hoàn toàn không thèm để ý.

Nhị cung phụng bên cạnh vội vàng chạy ra can ngăn, chậm rãi kể lại những chuyện mà mình gặp phải. Miêu Chấn Đông thỉnh thoảng cũng bổ sung vài câu. Theo hai người kể lại, tất cả những chí tôn ngồi đây, bao gồm cả Tiêu Thần Vũ, sắc mặt vốn còn tùy ý khinh thường, rốt cuộc cũng bắt đầu trở nên trịnh trọng, cuối cùng lại biến thành ngưng trọng.

Tất cả mọi người ở đây, ai chẳng từng có vô số năm tháng lịch lãm, ngươi thật sự đã trải qua hay là dối trá bịa đặt, mọi người đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra. Lúc trước mặc dù bởi vì lý do của hai vị cung phụng quá mức hoang đường, cho nên mọi người không quá tin tưởng. Thậm chí còn cho rằng hai người bởi vì trốn tránh trách nhiệm mà thuận miệng nói bậy. Nhưng bây giờ nghe hai người kể lại, tất cả mọi người đều tỏ vẻ tín nhiệm và đồng tình rồi.

Mà tín nhiệm và đồng tình thì có nghĩa là....

Quả thực có một tồn tại thần dị như vậy. Toàn thân có thể đột nhiên xuất hiện lục sắc, có thể khiến cho vạn dặm núi rừng sinh cơ bừng bừng, có thể khiến cây cối sinh trưởng mạnh mẽ, vô luận trọng thương cỡ nào, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại....

Những cái này, vô luận là điểm nào, cũng đều không giống chuyện mà một nhân loại có thể làm được....

Thật sự chỉ tinh quái mới có thể....

Hơn nữa, lúc đầu chỉ là chí tôn bát phẩm đỉnh phong, đấu đá loạn xạ, không ngừng bị trọng thương trí mạng, nhưng chẳng mấy chốc lại đột phá biến thành chí tôn cửu phẩm.

Mọi người không nhịn được ngẩng đầu, nhìn hai người Miêu Chấn Đông chằm chằm. Thầm nghĩ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hai người này xúc động kể lại, toàn bộ quá trình đều rất hợp lý, không có một lỗ hổng nào, chỉ sợ vẫn còn nghĩ rằng hai con hàng này đang ngủ mê, nói bậy với mọi người.

Trên đời này lại thật có chuyện như vậy?



"Nếu sự tình đúng như lời hai vị cung phụng kể lại... Có thể việc này đúng là do tinh quái gây ra...." Dạ Trầm Trầm vuốt râu. Tiêu Thần Vũ ở đây, hắn cũng không dám lớn tiếng, nhưng ngữ khí lại khẳng định dị thường.

Mọi người đều gật dầu phụ họa.

Tiêu Thần Vũ trầm tư, như có điều suy nghĩ, nói: "Nếu thật là vậy... nếu tinh quái... tinh quái kia thật sự thù dai, muốn đuổi tới tận đây. Lão phu ngược lại rất có hứng thú xem xem... Nó rốt cuộc là thứ gì....

Ngụ ý là, Tiêu Thần Vũ cũng đã tin: Đây không phải là một người, chính là một tinh quái.

Trong lòng Miêu Chấn Đông chợt lạnh. Nếu Tiêu Thần Vũ xuất thủ, nào còn có phần của chúng ta? Nhưng người ta là chí tôn cửu phẩm, mình có thể nói được gì? Dám nói gì? chỉ có thể tỏ vẻ cầu xin, nói: "Tiêu lão, nếu có ngài xuất thủ, vậy giờ chết của tinh quái kia cũng tới rồi. Vãn bối nhất định kiệt lực tương trợ."

Tiêu Thần Vũ nhướng mí mắt, thản nhiên nói: "Ngươi? Cứ đi nghỉ ngơi đi thôi."

Miêu Chấn Đông lập tức thất vọng, xem ý tứ này, có lẽ đến chút canh thừa cũng không có mà húp rồi. Quên đi. Quái vật kia hiện tại đã đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm, mình coi như muốn cũng không có cái năng lực đó.

Vừa đúng lúc này, một thanh âm giận dữ từ bên ngoài truyền vào: "Miêu Chấn Đông! Hai tên vương bát đản không biết xấu hổ các ngươi, mau thống khoái lăn ra đây cho bản công tử!"

Tinh thần Miêu Chấn Đông chấn động, nói: "Các ngươi còn không tin, tinh quái thật tới đây rồi!"

Oanh một tiếng, mọi người không hẹn mà cùng phóng ra khỏi đại trưởng. Tinh quái hình người vốn là thứ rất hiếm thấy, càng đừng nói nó còn có được tác dụng cường đại không gì sánh được.

Một đám cao nhân gần như cùng nhau phi thân bay lên giữa không trung, tranh nhau phóng về phía trước.

Những người khác nhao nhao chạy ra, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên bầu trời phía trước, một người đang phiêu phù trong gió tuyết mù mịt đầy trời. Một thân lục sắc dập dờn. Ở giữa một vùng tuyết nguyên trắng muốt, thật chẳng khác gì chọc vào mắt người.

Thật sự có tinh quái!

Tinh thần mọi người chấn động. Vừa nhìn qua đã biết tinh quái này lai lịch phi phàm, thực lực kinh người, quả thực đã đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm. Sở dĩ mọi người lập tức nhận định như vậy cũng là có lý do. Úy công tử giờ phút này phiêu phù giữa không trung, nhẹ bẫng như tiên, chỉ chiêu thức Ngự Khí Hành Thiên này cũng đã thuộc kỹ năng đặc biệt của chí tôn cửu phẩm rồi!

Ngự Khí Hành Thiên tuyệt không giống với thủ đoạn phi thân cực tốc của đám cao thủ chí tôn tầm thường. Phi thân cực tốc, mặc dù có thể tạm thời rời khỏi mặt đất, phi hành tốc độ cao, nhưng từ bản chất mà nói, vẫn thuộc về phạm trù khinh công, dựa trình độ khinh công cực hạn mà lướt đi trên không trung. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian lại nhất định phải mượn lực lấy hơi. Tuy tu vi càng cao thì có thể kéo dài trong thời gian càng lớn. Nhưng chung quy vẫn chưa thoát khỏi lĩnh vực đó.

Mà Ngự Khí Hành Thiên lại là bay chân chính. Cao thủ đạt tới cảnh giới này có thể dựa vào tu vi bản thân, hoàn toàn thoát khỏi lực hút của đại địa, tự mình phi hành, bay lượn cửu thiên.

Nếu như nói chí tôn lục phẩm là ranh giới tiên phàm, vậy chí tôn cửu phẩm chính là ranh giới nhân thiên!"

Nếu chỉ nhìn thấy đối phương có thể bay lượn mà phán đoán thực lực đối phương đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm, không khỏi hơi võ đoán. Có lẽ bản thân tinh quái đã thần dị, trời sinh có năng lực phi hành cũng không biết chừng. Nhưng thực lực tinh quái phi phàm, cũng không thể phủ nhận được.

Tiêu Thần Vũ từ trong đám đông đi ra, quát: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì, không ngờ dám giả thần giả quỷ trước mặt lão phu?"

Úy công tử cười dài một tiếng: "Ta không nói chuyện với lão hỗn đản đui mù nhà ngươi. Mau gọi hai lão vương bát đản rùa đen kia ra đây. bản công tử làm thịt xong liền lập tức rời đi. Không tìm các ngươi phiền toái nữa là xong!"

Tiêu Thần Vũ hắc hắc cười lạnh một tiếng: "Không tìm chúng ta phiền toái? Hay cho nghiệt chướng! Ở trước mặt bổn tọa mà cũng dám cuồng vọng như thế! Thật không biết trời cao đất rộng!"



Khẩu khí Tiêu Thần Vũ mặc dù không coi Úy công tử vào đâu, nhưng kỳ thật vẫn cẩn thận cảm nhận khí tức gia hỏa đối diện. Trong lòng thầm tính toán. Thứ này khí thế không tầm thường. Khí thế như vậy, ít nhất cũng phải là tiêu chuẩn chí tôn bát phẩm đỉnh phong trở lên. Nhưng bộ dáng của hắn... tuy là là hình người, lời nói cử chỉ so với võ giả bình thường cũng không khác biệt lắm, nhưng trên người hắn lại tỏa ra một loại khí tức đại tự nhiên tinh thuần nhất, thanh nhã giống như cây cối hoa cỏ vậy.

Cảm thụ khí tức trên người hắn, trừ cường đại ra, còn có một hương vị cổ xưa không tầm thường.

Xem ra, gọi nó là tinh quái cũng không phải không có căn cứ...

Trong lòng thầm cân nhắc, trong mắt chớp động tinh mang. Nếu như mình bắt được tinh quái này... sau đó dùng Đoạt Thiên đại pháp chuyển hóa hết tinh nguyên của tinh quái này thành lực lượng bản thân, vậy mình không phải cũng có khả năng....

Nghĩ tới đây, trong lòng liền dâng lên lửa nóng.

Quát lạnh, nói: "Quái vật kia, ngươi đã không biết sống chết như thế, nói năng lỗ mãng, lại muốn tìm liên quân chúng ta kiếm chuyện, lão phu thành toàn cho ngươi!"

Thanh âm Tiêu Thần Vũ vẫn còn văng vẳng phía chân trời, thân hình hắn đã lăng phông bay lên, tay phải duỗi ra, không trung lập tức xuất hiện ngàn vạn chưởng ảnh, tiếp đó, ngàn ngàn vạn vạn chưởng ảnh đột nhiên hợp lại, hình thành một bàn tay khổng lồ, vỗ thẳng về phía Úy công tử!

Một chưởng này, uy lực đơn thuần cũng không phải quá mạnh mẽ, chỉ có uy lực của chí tôn cửu phẩm trung cấp mà thôi. Nhưng phạm vi công kích lại bao phủ tới bán kính bốn mươi năm mươi trượng. Một kích này của Tiêu Thần Vũ có thể nói là đã xuất hết toàn lực, nhưng mục đích căn bản là bắt sống, chứ không phải đánh chết. Bởi vì hắn cũng có băn khoăn. Nếu như lập tức đánh chết, linh khí không khỏi tiêu hao rất nhiều, thậm chí đánh cho tàn phế, cũng có thể tạo thành thiếu sót...

Úy công tử vừa thấy đòn thế đã cảm thấy không ổn rồi.

Lão đầu nhi trước mắt này lại là một cao thủ trong cao thủ! Mình tuy đã thăng cấp cửu phẩm chí tôn, nhưng luận tới tu vi, chỉ sợ vẫn không bằng lão đầu nhi này.

Lập tức không dám thất lễ, vươn người bay lên, hai tay huy vũ trong không trung, miệng quát: "Vạn dặm băng phong thiên niên tuyết, ta tới đất này trăm hoa nở!"

Lời c̣òn chưa dứt, một vầng lục sắc bỗng nhiên xuất hiện tràn ngập không gian. Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tầng dây leo lục sắc, nhanh chóng quyện lại với nhau, phóng lên. Chỉ nháy mắt đã giống như hóa thành một con lục sắc cự long, uy thế kinh thiên, nghênh đón đại chưởng của Tiêu Thần Vũ.

Dây leo lục sắc một đường xung phong, nụ hoa càng dần dần tách ra, tiếp đó thi nhau nở rộ! Tất cả cánh hoa giống như cuồng phong bạo vũ, cùng lúc thoát ly khỏi nhụy hoa, bắn thẳng về phía Tiêu Thần Vũ.

"A...." Tiêu Thần Vũ hét lớn một tiếng, chiêu thức tùy tâm mà chuyển, đại chưởng mãnh liệt đổi hướng, giáng xuống.

Thế công song phương va chạm, trong khi cảm ứng kình khí, Tiêu Thần Vũ rõ ràng cảm nhận được, ko ngờ lại là hoa thật cỏ thật đang đối kháng với mình.

Cùng lúc đó, thân hình cao lớn của Úy công tử lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Thần Vũ, quyền chưởng như bão tố, điên cuồng công kích!

Trong lòng Tiêu Thần Vũ mặc dù cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vẫn ứng biến nhanh chóng, thân hình xoay tròn, tay trái liên tiếp đánh ra. Phanh một tiếng, một thứ vị đạo thê lương đìu hiu tràn ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ phạm vi ngàn trượng bốn phía!

Chiêu này đúng là tuyệt chiêu bí truyền của Tiêu gia - Tiêu Tiêu Thu Phong!

Tiêu Thần Vũ đã triển khai toàn diện khí trướng, càng hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể cho tinh quái này thoát khỏi lòng bàn tay mình.

trên mặt Úy công tử chợt lộ ra vẻ phẫn nộ, lớn tiếng hét: "Tiêu Tiêu Thu Phong! Ngươi là người của Tiêu gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook