Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 173: Vân Trung Thiên!

Phong Lăng Thiên Hạ

23/04/2017

Kiếm Linh thổn thức cảm thấy có chút khó tin nói: “Nhớ năm đó Tử Tiêu Thiên Đế cũng chỉ có được một Dược Linh mà thôi, cứ như vậy đã trở thành truyền kỳ mà cả Cửu Trọng Thiên Khuyết tuyệt đối không ai có thể lặp lại được nhưng ngươi nay không ngờ có đến ba tên...

“Hơn nữa còn là ba tên huyết mạch tương liên, ba tên sẽ không cạnh tranh nhau mà chỉ biết giúp nhau cùng xúc tiến đồng nguyên Dược Linh

“Thậm chí vào lúc bọn nó sinh ra linh trí, ngươi vừa vặn ở bên cạnh, bọn nó vừa mở mắt nhìn thì ngươi là người đầu tiên chúng thấy... Trong lúc vô tình liền đã nhận định ngươi là người thân cận nhất, bọn nó coi ngươi là phụ thân của chúng... Cho nên đối với ngươi mới tỏ ra không muốn rời xa như vậy... Càng giảm bớt gian khổ trong quá trình thiết lập quan hệ...

Kiếm Linh vẻ mặt không biết nói gì nói: “Vận khí như vậy, đúng là... Đúng là...

Sau vài câu ‘Đúng là’, Kiếm Linh rốt cuộc cũng hoàn toàn không nói gì nữa, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào đây.

Đây là điều đã vượt qua khả năng miêu tả của ngôn ngữ, đây là vận khí hoặc là số mệnh, thật sự là quá yêu nghiệ quá nghịch thiên đi!

Tuy nhiên nếu như lời Kiếm Linh là thật thì người Dược Linh nhìn thấy đầu tiên tuyệt đối là Kiếm Linh, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng đích thật là Kiếm Linh đào tạo bọn chúng, như vậy mà bây giờ kết quả lại bất đồng.

Nhưng bây giờ Kiếm Linh mặc dù có thể ở trong Cửu Kiếp Không Gian hiện hình nhưng mà vì hiện tại trên thân thể hắn chứa đầy tử khí nên căn bản là không dám ở trước mặt linh dược hiện thân ra, tử khí này hoàn toàn có thể tạo thành sự ảnh hưởng mang tính hủy diệt đối với linh dược trong không gian.

Lui nữa một vạn bước mà nói, cho dù là Kiếm Linh liều lĩnh hiện hình ra thì tử khí trong người hắn sẽ làm cho hết thảy thực vật, thậm chí tất cả sinh linh có sinh mạng sinh ra cảm giác vạn phần chán ghét, chỉ cần là sinh linh bình thường, ai thích tử khí chứ!

Cho dù quá trình như thế nào thì kết quả chính là Dược Linh hoàn toàn xem nhẹ Kiếm Linh, chỉ thấy được Sở Dương mà thôi âm soa dương thác như thế nào mà Sở Dương chẳng làm cái gì lại nhặt được một kiện thiên đại chuyện tốt.

Nhắc tới cái này thì thực sự Sở Dương kiếm được không ít, trước là Vương Đao như thế, hôm nay Dược Linh cũng như thế!

Mặc dù Kiếm Linh đào tạo Dược Linh cũng chính là vì Sở Dương mà phục vụ nhưng trả giá nhiều tâm huyết như vậy mà không ngờ lại không chiếm được sự nhận đồng xứng đáng, còn bị coi thường, chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy thất lạc, không thoải mái.

Sở Dương lúc này rốt cuộc đã hiểu rõ, hắn cười toe toét miệng đến mức ngây ngô. Nguyên lai chính mình có vận khí tốt như vậy, trong lúc vô tinh không ngờ lặp lại được truyền kỳ lần thứ nhất.

Hắn đang vui sướng thì đột nhiên nhớ tới một chuyện nói: “Đúng rồi, bây giờ có Cửu Tử Hoàn hồn Thảo rồi, có phải là nên bắt đầu chữa cho Thiến Thiến không? Khiến nàng mau tỉnh lại, ta cùng giải quyết xong 1 cái tâm sự

Nghĩ đến Ô Thiến Thiến, nàng vì Sở Dương mà trả giá hết thảy, thậm chí là tánh mạng, thâm tinh không hối hận nhưng nay vẫn mê man thì Sở Dương lại thấy đau lòng.

Đang nổi nóng nghe được câu này, Kiếm Linh tức giận nói: “Vậy ngươi cũng nên trước tiên đem tử khí ta mang về tiếp thu đã rồi nói sau, bây giờ ta toàn thân đều là tử khí, tựa như tử thần vậy, sao mà chữa bệnh được? Ta đây chỉ cần hơi chút không cẩn thận đụng phải nàng thì không nói mỹ nhân ngủ, ngay cả tử mỹ nhân cũng trực tiếp tan thành mây khói!”.

“Ách, ngươi nói rất đúng, là ta lo lắng không chu toàn... Sở Dương xấu hổ gãi gãi đầu, bản thân tại sao lại quên điều này chứ, đột nhiên hắn trừng mắt nói: “Ngươi không ngờ dám mắng ta! Ta có thể nhịn sao!”.

Kiếm Linh trong sát na hành quân lặng lẽ giơ hai tay lên nói: “Ta sai rồi...



“Ha ha... Hai người cùng cười to lên.

Từ sau khi lên tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, quan hệ giữa Sở Dương cùng Kiếm Linh càng ngày càng là hòa hợp, không còn loại quan hệ cao thấp chính phụ nữa mà từng bước mơ hồ như tri kỷ bằng hữu vậy.

Hai người với loại hình thức ở chung này đều cảm giác được sự ấm áp và còn rất thư thái.

Thời gian không đợi người, Sở Dương lập tức bắt đầu tiếp nhận tử khí do Kiếm Linh mang về, từng giọt từng giọt cũng không dám bỏ sót, vô ý dính vào sẽ chết. Vì cứu trị cho Ô Thiến Thiến, bất luận một chút lầm lỗi nào đều là không thể, kết quả là hai người ở trong Cửu Kiếp Không Gian lẳng lặng chuyển hóa.

Nhưng lúc này đây, thời gian Kiếm Linh biến mất khỏi Thương Mang Sơn cũng khá dài, khoảng chừng nửa ngày.

Kiếm Linh biến mất là chuyện ngoài ý muốn nhưng cái sự ngoài ý muốn này lại khiến cho trên Thương Mang Sơn xảy ra một hồi đại kiếp nạn chưa từng có!

Cho dù là Kiếm Linh hoặc là Sở Dương, cũng không ai ngờ là hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Ở quanh Thương Mang Sơn, các nhân vật giang hồ thình lình phát hiện ra, trên Thương Mang Sơn âm hàn khí, nguyên bản vốn đã dần dần tiêu tán đi, còn lại 1 ít đã không thể tạo thành thương tổn gì nhưng nay cũng không biết làm tại sao mà lại lần nữa đại thịnh!

Nguyên bản loại tình huống này cũng không hiếm thấy, cơ bản thường cách một đoạn thời gian sẽ xảy ra 1 lần, chỉ là rất nhanh liền sẽ bị ức chế nhưng mà lúc này không ngờ thời gian lại khá dài. Qua nửa ngày rồi mà âm khí thủy chung vẫn sùng sục tỏa ra bên ngoài, không quá nửa ngày thời gian, cả đỉnh Thương Mang Sơn đã bị âm hàn khí toàn bộ tràn ngập, hơn nữa phạm vi còn có dấu hiệu dần dần mở rộng ra.

Có không ít người những ngày này đều ở trên đỉnh núi, mặc dù cũng chưa thể tiến xuống dưới mặt đất nhưng cũng không có gì nguy hiểm, hơn nữa là vì làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, ở trên đỉnh núi vẫn tương đối dễ dàng hơn một chút.

Chính là vị trí này mà không biết phải giết bao nhiêu người rồi mới tranh thủ lên được.

Thấy âm hàn khí đột nhiên xuất hiện, hơn nữa bốc lên không ngừng, nhiều người vốn lúc mới bắt đầu thì còn chạy trối chết, nhưng sau đó mọi người lại không cam lòng buông tha, đều mong là hàn khí sẽ nhanh chóng bị trấn tri nên kiên quyết không chịu rút lui. Không ngờ là lần này trình độ bộc phát đúng là kinh người trước nay chưa từng có, trước sau chốc lát đã bao phủ cả đỉnh núi. Lúc này đám người không kịp thoát đi tức thì bị vây quanh, trong giây lát rất nhiều cường giả đã hóa thành tro cốt đầy đất!

Người chết trong âm hàn khí lúc này mặc dù nhân số không phải là nhiều nhất nhưng nếu xét từ lúc sự kiện Trấn hồn Thạch xảy ra đến nay thì đây đều là cả đám võ giả cao thủ có trình độ cao nhất!

Gần như cấp bậc thấp nhất đều đã có tu vi ngoài Thiên cấp rồi!

Quanh Thương Mang Sơn lập tức bạo động.

Thương Mang Sơn lâu nay vốn vẫn không nóng không lạnh, không ngờ đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, tất cả mọi người đang suy đoán về các giả thuyết. Chẳng lẽ đây là điềm báo bí cảnh muốn mở ra sao?

Nhất định là như vậy rồi! Bằng không tuyệt đối không thể nào xuất hiện sự khác thường như thế.

Vì vậy mặc dù biết rõ giờ phút này trên đỉnh Thương Mang Sơn nguy hiểm cực kỳ, mặc dù là Thánh cấp cao thủ cũng không thể bảo vệ được tánh mạng nhưng mọi người vẫn chen chúc mà đi. Dưới tình huống như thế chiến đấu càng thêm ác liệt.



Biết rõ nguy hiểm đi lên chính là chết nhưng mọi người vẫn đang kiên trì muốn đi xem, ai chạy nhanh hơn ta là không được, ai muốn ngăn cản ta, vậy đó chính là sinh tử đại thù.

Một vòng giết chóc mới không ngờ vào lúc này lại một lần nữa được triển khai, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Quanh Thương Mang Sơn lại thành chốn Tu La Luyện Ngục!

Mà Vương Đao tựa như là tử thần vậy, cầm trong tay trường Đao bước chậm trong đám người, chỉ cần không công kích hắn, hắn tuyệt đối không chủ động công kích người khác nhưng chỉ cần có người công kích, đao của Vương Đao tất nhiên sẽ chém vào chỗ trí mệnh yếu hại của người đó trước.

Trên đường đi đã không biết có bao nhiêu người chết ở dưới đao của Vương Đao rồi. Tuy nhiên thần sắc của hắn vân đạm mạc ánh mắt hờ hững, cước bộ thoải mái, không nhanh không chậm nhưng chính tư thái như vậy khi hắn chạy lại giống như là u hồn vậy, khiến người ta không thể nắm bắt được.

Giết chóc, chỉ có giết chóc!

Xa xa phía dưới chân núi, có 1 đám người diện mục bình thản nhìn lên đỉnh núi đang có không ít người ùa lên, không ngừng chém giết nhau mà người người khuôn mặt đều trầm tư.

“Lúc này có lên cũng vô dụng, không nói đến hàn khí kia, thật không biết đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới âm hàn khí này rồi, dưới tình huống như thế, không ngờ người phía sau vẫn tiếp trước bò lên, còn tranh đoạt nhau... Chém giết nhau nữa... Thực nghĩ mãi mà không rõ đây là sao? Là vì tranh đoạt cơ hội chết nhanh hơn sao?”.

Người lạ này trên mặt có chút hờ hững trào phúng, nhìn đám người đông như kiến mà có một loại ý tứ như nhìn đám con kiến hôi đáng thương vậy.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Vân Trung Thiên có một loại thổn thức khó hiểu mà nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đây không phải vì bảo tàng, chỉ là vì một phần hi vọng, một cơ hội, bây giờ chém giết thuần túy là nhân tính... Phương diện ti tiện nhất của nhân tính

Tử Hoàng nhẹ giọng thở dài nói: “Đúng vậy, chính là nhân tính!”.

“Nhân tính, cho tới bây giờ chính là cái dạng này. Giống như 1 con lừa, vừa già lại vừa xuẩn ngốc nhưng nếu được hai nam nhân đều mơ tưởng đến mà cạnh tranh với nhau thì cái đầu lừa kia liền trở nên vô hạn đáng yêu. Mặc dù trên thực tế nó y nguyên vẫn chính là 1 con lừa vừa già lại ngu xuẩn nhưng 2 nam nhân này hết lần này tới lần khác vì cái đầu lừa này mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí sinh tử đọ sức vật lộn, giao ra tánh mạng của mình. Chỉ cần hai người đều không buông bỏ thì đầu con lừa này vĩnh viễn chính là xinh đẹp nhất trên thế giới

Tử Hoàng chậm rãi nói xong thì Vân Trung Thiên cười nhạt một tiếng, 2 hàng lông mi tuấn tú cong lên nói: “Quả thật vậy, nhân tính đúng là như thế. Nhưng nếu là trong hai người này, chỉ cần có một người tùy tiện đột nhiên thối lui ra, người kia đã không còn mục tiêu tranh đấu, thế không phải là có thể có cái được đầu lừa này sao?”.

“Tuyệt đối không phải là như vậy Vân Trung Thiên tự hỏi tự đáp nói:” Chỉ cần có một người buông tha, một người kia cũng sẽ đột nhiên tỉnh ngộ ra hóa ra ta tranh đoạt lâu như vậy là đi tranh một cái đầu con lừa mà thôi hơn nữa còn là đầu 1 còn lừa vừa già vừa ngu xuẩn nữa... Cho nên người này hơn phân nửa cũng sẽ không ththa cái đầu lừa này nữa mà sẽ quay đầu mà đi

“Ha ha... Các thanh niên đều nở nụ cười.

“Đây là nhân tính Vân Trung nói: “Chính như trước mặt bây giờ. Nếu bây giờ tất cả mọi người không tranh không đoạt, như vậy ngược lại sẽ không có một người nào đi lên cho dù có một người đi lên, khi đi đến nơi hắn cũng sẽ trở về, bởi vì hắn đã tỉnh ngộ đến gần đó chẳng khác nào là đến gần tử vong, ta đây tranh đoạt vì cái gì?”.

“Nhưng nếu tất cả mọi người đều tranh đều đoạt, như vậy, cho dù biết rõ mục đích tranh đoạt chỉ là một cái Tử Vong chi Địa thì vẫn sẽ tranh đoạt như cũ”. Vân Trung Thiên hờ hững cười cười nói: “Các vị ngàn vạn lần không nên coi thường bọn họ, lại càng không nên vì vậy mà xem thường Đông Hoàng thiên vì chuyện như thế này, nếu phát sinh ở thiên địa của chúng ta, cục diện cũng đồng dạng là như vậy

Sáu người trong đó có người trầm tư, có người cười lạnh, có người hờ hững.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook