Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 96: Vợ của các huynh đệ

Phong Lăng Thiên Hạ

21/04/2017

Nhìn thấy Sở Dương đi vào, Tạ Đan Phượng, cố Diệu Linh, Hô Duyên Ngạo Ba, Phu nhân của Tạ Đan Quỳnh, còn có hai lão bà của Ngạo Tà Vân cũng tiến lên đón. Hai lão bà của Ngạo Tà Vân, một họ Hoàng, một họ Bạch đều có dung mạo xinh đẹp, tư thái yểu điệu. Vợ Tạ Đan Quỳnh thì họ Mai, mấy người này đều là tuyệt sắc mỹ nữ ngàn người mới tìm được một.

Về điểm này thì Sở Dương đối với ánh mắt của mấy huynh đệ mình vẫn còn rất thán phục. Sở Dương vẻ mặt tươi cười, từng người từng người chào hỏi.

Không dám chậm trễ, chưa từng dám chậm trễ, cũng không dám chậm trễ, đều là mỉm cười phát ra từ nội tâm.

Những người này đều là đệ muội của mình, vợ của huynh đệ cho nên ở trước mặt các nàng Sở Dương phải phá lệ chú ý đến tự thân hình tượng. Không thể không chú ý đến, cái này, đại bá ca ta có chút ý vị lúng túng...

Mà Thiết Bổ Thiên thì ở một bên mỉm cười nhìn các nàng.

“Không biết lúc nào mới có thể ra ngoài chơi đây?”. Tạ Đan Phượng bĩu môi hỏi.

“Đúng vậy, làm cho chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút! Cửu Trọng Thiên Khuyết này tới cũng tới rồi nhưng hết lần này tới lần khác không thể đi ra ngoài, quá chán đi!”. Hô Duyên Ngạo Ba bước nhanh đi tới đi lui, thân thể to lớn kia làm cho chúng nữ có một loại cảm giác bị áp bách tự đáy lòng.

Chúng nữ mặc dù không nói gì nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chút mong đợi. Cái này vốn là nhân chi thường tnh, ở trong không gian này mặc dù tu vi mỗi một ngày đều tăng cao nhưng nữ nhân thủy chung vẫn là nữ nhân, nữ nhân ngây ngốc ở loại địa phương này nhất định là sẽ không sung sướng.

Loại địa phương này, nếu là đổi lại một người nam nhân tu luyện cuồng thì tuyệt đối sẽ mừng rỡ không thôi nhưng nữ nhân thì không giống vậy.

Trong mọi người, cũng chỉ có Thiết Bổ Thiên là trong lòng an vui bởi vì nàng biết, mình đang ở trong lĩnh vực của nam nhân của chính mình đây là một loại cảm giác tuyệt đối an toàn cùng trung thành. Đây là do Thiết Bổ Thiên đối với Sở Dương tuyệt đối tín nhiệm.

Thậm chí, Thiết Bổ Thiên rất thỏa mãn, trước kia chỉ có thể tưởng niệm còn hiện tại đã có thể ngày ngày gặp mặt, mình còn mong cái gì hơn nữa đây? Làm người không thể quá tham lam.

Ngoài ra, Thiết Bổ Thiên từ nhỏ được hưởng chế giáo dục của đế vương, cùng mấy năm qua nắm giữ thiên hạ mà tạo thành định khí, do đó nàng ở trong tuyệt đại đa số tình huống vẫn có thể giữ cho tâm trí vững như đầm sâu sạch nước, trầm ổn mà bình tĩnh. Tuyệt đối sẽ không vội vàng và xao động!

Đây mới là khí độ của quý tộc, của tầng cấp trên, hoàn toàn khác người bình thường. Nàng có thể hòa nhập hoàn mỹ vào bất kỳ một cái đoàn thể nào, làm cho người chung quanh chấp nhận nàng nhưng khi ngoại nhân chú ý đến cái đoàn thể này, bất kể nàng tầm thường cỡ nào nhưng ngoại nhân đầu tiên lại luôn nhìn nàng trước tiên!

“Ha ha ha, đừng nóng vội đừng nóng vội, lần này, ta chính là sợ các ngươi buồn bực được khó chịu nên đặc biệt tới mời các ngươi đi chơi đó”. Sở Dương ha ha cười, nhãn châu xoay động nói: “Ta hiện tại ở bên ngoài đang làm một đại sự có liên quan đến tương lai của chúng ta nên cần có đại lượng nhân thủ đi hô trợ”.

“Đi đi đi”.

“Chúng ta cũng đi!”.

Sở Dương còn chưa nói hết đã có tiếng hô nhiệt liệt ủng hộ nhưng ngay sau đó, chúng nữ đều đưa ánh mắt nhìn về Thiết Bổ Thiên, trở nên có chút cẩn thận hỏi nói: “Bổ Thiên, ý muội muội sao hả?”.

Ở nơi này, trong mấy người phụ nhân, trừ Tạ Đan Phượng ra, Thiết Bổ Thiên chính là người nhỏ tuổi nhất nhưng chúng nữ mơ hồ đều có một loại tâm ý lấy Thiết Bổ Thiên làm hạch tâm. Lúc nói chuyện còn có một sự tôn kính mơ hồ.

Việc này cùng việc Thiết Bổ Thiên là nữ nhân của Sở Dương không liên quan đến nhau, cùng với việc Thiết Bổ Thiên đã từng làm hoàng đế cũng không liên quan, hoàn toàn là do mị lực cá nhân của Thiết Bổ Thiên mà thôi.

Những huynh đệ của Sở Dương, Ngạo Tà Vân cũng tốt, Đàm Đàm cũng được, Tạ Đan Quỳnh cũng tốt, Kỷ Mặc cũng thế, tùy tiện một người nào tất cả đều là kẻ mắt cao hơn đầu! Nữ nhân có thể làm cho những huynh đệ này để mắt đến nào có ai là người bình thường chứ?

Ai nấy đều là người tâm tư linh xảo. Ngay cả Hô Duyên Ngạo Ba bề ngoài thô cuồng nhưng ở bên trong cũng là người cẩn thận, mang vẻ đẹp nội tâm.

Nhưng từ sau khi Thiết Bổ Thiên xuất hiện, trong sinh hoạt hàng ngày, sự nàng thân thiết, khí độ, phong tư của nàng đều làm cho chúng nữ bị khuynh đảo. Hơn nữa, lúc nàng nói chuyện đều có mưu tính sâu xa, cao chiêm viên chúc, cũng làm cho chúng nữ tự đáy lòng cảm thấy sự chênh lệch.



Từ từ, Thiết Bổ Thiên cũng không cần bất kỳ sự cố gắng nào nhưng một cách rất tự nhiên đã thành người được chúng nữ coi trọng. Sở Dương thấy tình huống như thế thì không nhịn được mà cũng phải kinh ngạc.

Có thể làm cho nhiều thiên chi kiêu nữ vui lòng phục tùng như vậy, lão bà của hắn thật sự đúng là có mấy phần bản lãnh. Mị lực cá nhân cùng nhân cách mị lực lại có sự bất đồng, mình có thể tụ tập được huynh đệ ở bên người đại khái là do nhân cách mị lực mà Thiết Bổ Thiên có thể dễ dàng thu phục chúng nữ là do mị lực cá nhân.

“Các vị tỷ tỷ cũng là người nhà các huynh đệ, chúng ta vốn là người một nhà hôm nay nếu phu quân có việc, cần nhờ các vị tỷ tỷ xuất lực trợ giúp, xin các vị tỷ tỷ vui lòng ra tay viện thủ”. Thiết Bổ Thiên ôn tồn cười, thân mặt nói.

“Ừ, tốt!”. Hô Duyên Ngạo Ba quyết định thật sự nhanh, quay đầu hỏi Sở Dương nói: “Chúng ta lúc nào đi ra ngoài? Có phải sẽ đi ngay bây giờ hay không!”.

Rất hiển nhiên, chúng nữ thật sự đều có chút khẩn cấp.

“Muốn hiện tại đi ra cũng không thành vấn đề nhưng có mấy cái điều kiện hy vọng mọi người sẽ tuân thủ, dù sao nơi này không phải là Cửu Trọng Thiên, nếu xuất hiện một chút phiền toái không cần thiết thì chung quy không phải là chuyện tốt”. Sở Dương sờ sờ lỗ mũi, nói thật sự, hắn thực sự không có ý định làm cho những nữ nhân này đi ra ngoài.

Khinh Linh Ngọc không thành vấn đề, lúc trước hắn đã mua được rất nhiều nhưng vẫn không có quyết định làm cho chúng nữ đi ra bên ngoài.

Tử Hà thành nói cho cũng chỉ là một cái tiểu thành thị ở biên duyên, nếu trong lúc bất chợt xuất hiện nhiều tuyệt sắc mỹ nữ như vậy thì. Sở Dương có thể tưởng tượng được nó sẽ tạo thành chấn động như thế nào.

Lần này nếu không phải có nhu cầu cấp bách tìm nhân thủ hỗ trợ có thể tin được thì Sở Dương vẫn sẽ không tha các nàng đi ra ngoài, bị nhốt ở đây so sánh với xuất hiện ra ngoài thì ra ngoài nguy hiểm hơn nhiều lắm. Đi ra ngoài vui đùa một chút thì có thế nhưng ở lâu dài ở bên ngoài thì...

Đúng nhự Sở Dương trước khi phi thăng vẫn băn khoăn: Cửu Trọng Thiên Khuyết này sắc lang rất nhiều...

Sở Dương trong lòng vốn cảm giác thấp thỏm, nếu chỉ có nữ nhân của mình thì thật sự cũng không sao, nữ nhân của mình thì mình bảo vệ nhưng liên lụy đến một đám lão bà của các huynh đệ thì Sở Dương có phần lo lắng.

Nữ nhân của Huynh đệ mình do mình bảo vệ thật sự là nói không dễ nghe! Những nữ nhân này, bất kể là người nào xảy ra vấn đề, Sở Dương cũng gánh vác không nổi trách nhiệm.

“Điều kiện gì?”.

“Điều kiện thứ nhất là sau khi ra ngoài nhất định phải nghe lời của ta. Không cho phép tự tiện hành động!”. Sở Dương thanh âm rất nặng nói.

“Cái này không thành vấn đề, chúng ta cũng không phải là người không biết sâu cạn”.

“Điều kiện thứ hai là. Sau khi ra ngoài phải dịch dung khiến mình trở nên khó coi một chút”. Sở Dương đưa ra điều kiện thứ hai.

“Như vậy sao được?”. Chúng nữ nhất thời rối rít kháng nghị.

Nữ nhân, không có một người nào là không cói trọng diện mạo của mình. Vừa nghe không chỉ có không được ăn mặc xinh đẹp mà còn phải cố ý hóa trang thành xú nữ thì đời nào chịu.

Nữ nhân đối với sự xinh đẹp rất chú ý, thậm chí còn coi trọng hơn cả sinh mệnh!

“Bản thân ta cảm thấy... Điều thứ hai này mới là chủ yếu nhất”. Thiết Bổ Thiên trầm ngâm rồi nói.

Nàng vừa mở miệng, chúng nữ lập tức câm miệng, điểm biến hóa này làm cho Sở Dương cũng hơi bị khiếp sợ. Sở Dương vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị bị chúng nữ vây công, mình thật sự phải giăng đạo lý, phải giải thích nói rõ đến nát nước thì may ra mới có thể làm cho chúng nữ nghe lời. Không nghĩ tới Bổ Thiên nói một câu mà cả phòng vắng lặng.

“Thứ nhất, phu quân ta mới vừa đi lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, đặt chân chưa ổn mà sắc đẹp ở thời cơ không thích hợp, ở nơi không thích hợp lại là một loại họa loạn chi nguyên”.

Thiết Bổ Thiên đôi mắt sáng lưu chuyển nói: “Tiếp theo, nếu nói nữ nhân làm đẹp vì người mình yêu... Các vị huynh đệ hiện tại cũng không ở chỗ này, bọn tỷ muội các ngươi ngay cả trang phục được như thiên tiên thì làm cho ai nhìn đây? Chẳng lẽ muốn cho những người không liên quan kia nhìn sao? Chẳng lẽ không phải không công tiện nghi cho những ngoại nhân kia sao. Thật sự là không đáng!”.



“Bổ Thiên muội muội nói lời này rất có đạo lý”. Chúng nữ rối rít trầm tư gật đầu mà tỏ vẻ đồng ý. Đúng vậy, người mình yêu mến không ở chỗ này. Mình mặc đẹp cho ai nhìn đây?

Vừa nói như thế, chúng nữ nhất thời rối rít tỏ vẻ đồng ý với Sở Dương nói: “Chờ khi bọn hắn tới chúng ta sẽ phải được khôi phục lại”.

“Đó là tự nhiên mà”. Sở Dương vội vàng đáp ứng mà lưng đầy mồ hôi lạnh. Lão bà ra tay, không thể tranh phong!

Đơn giản giới thiệu một chút tình huống bên ngoài xong, Sở Dương cho mỗi người một quả Khinh Linh Ngọc đeo ở trên người, sau đó tiến hành tỉ mỉ dịch dung, xong xuôi hết mới cho chúng nữ đi ra ngoài.

Hiện tại vóc người và dung mạo của mọi người có thể dẫn câu nói rất thông tục chính là: Nhìn phía sau muốn phạm tội nhưng nhìn mặt bên muốn lui về phía sau, nhìn chính diện muốn phòng vệ.

“Ta không cần dịch dung, quá khó coi đi”. Hô Duyên Ngạo Ba đĩnh đạc nói.

Chúng nữ im lặng một trận, đúng là làm điều thừa. Bình tĩnh mà xem xét, Hô Duyên Ngạo Ba tuyệt đối không khó nhìn, thậm chí có thể cũng coi là một vị mỹ nữ. Hơn nữa còn có một loại anh khí mà bất kỳ cô gái cũng không có chỉ là... Bộ xương hơi to một chút.

So với cô gái bình thường thì to hơn mà thôi. Cô gái như vậy ngay cả là bản thân rất đẹp nhưng đi trên đường so sánh với nam nhân còn muốn vạm vỡ hơn thì nam nhân cũng tuyệt đối là kính nhi viễn chi... Ai nguyện ý bị nữ nhân coi là bao cát đánh chứ?

Sở Dương đau răng dường như miệng giật giật nói: “Khụ khụ... Nếu Ngạo Ba không muốn... Thì cũng không sao”.

“Ý của ngươi là ta rất xấu sao?”. Hô Duyên Ngạo Ba hỏi.

... „.

“Ách... Cái này”. Sở Dương nhất thời há hốc mồm không biết nói sao?

“Lão nương vốn nhục nhã mà!”. Hô Duyên Ngạo Ba hừ một tiếng quay đầu đi mà Sở Dương mồ hôi đầm đìa. Những lời này quá khó giải thích đi... May mà Hô Duyên Ngạo Ba không cần...

Chúng nữ sau khi đi ra, chỉ dùng một chút xíu thời gian để phân công nhiệm vụ. Thiết Bổ Thiên trong khoảng thời gian kia đã đem tính tình bọn tỷ muội xem rõ ràng nên liền thuận miệng sai khiến mà khiến cho tất cả mọi người đều cực kỳ vui vẻ.

“Diệu Linh tỷ tỷ, tỷ ổn trọng nhất nên vất vả làm Đại quản gia của gia tộc chúng ta đi, bảo đảm là tất cả mọi người sẽ nghe tỷ chỉ huy”.

Cố Diệu Linh nguyên vốn là Đại quản gia của cố gia, hôm nay coi như là phục nguyên chức thôi.

“Ừ, về phần hai vị tẩu tẩu”. Đối với hai vị phu nhân của Ngạo Tà Vân nàng nói: “Nhờ cậy hai vị chịu trách nhiệm về nội viện. Tất cả nữ nhân, tÿ nữ, toàn bộ tùy các ngươi chọn lựa sau đó báo lên cho Diệu Linh tỷ tỷ để an bài thích đáng”.

“Tốt”.

“Đan Phượng cùng Ngạo Ba tỷ tỷ, hai người các ngươi chịu trách nhiệm đối ngoại, bao gồm an bài mua một loạt vật dụng, Ngạo Ba tỷ tỷ làm chủ, Đan Phượng muội muội hiệp trợ”.

“Tốt”.

“Không thành vấn đề”.

Hai người này hợp tác cũng là càng tăng thêm sức mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook