Quyển 8 - Chương 251: Vui lòng chỉ giáo
Phong Lăng Thiên Hạ
27/04/2017
“Hắn đây là muốn đi muốn chết phải không? Châu chấu đá xe!” Một cái Thiết Kiếm Môn cao thủ nhìn theo Sở Dương lầm bẩm hỏi.
Ngay tại lúc này, chỉ sợ ngươi tránh không thoát, cũng là muốn hết sức trốn đi, sao lại chủ động đưa đến cửa?
“Chúng ta, vị Sở trang chủ này... Có thể giống như là người muốn chết sao?” Bạch Vũ Thần nhìn theo Sở Dương nói: “Hắn lần này đi tất nhiên là có đạo lý của hắn! Chúng ta tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến!”
“Dạ, chúng ta cũng nên có chuẩn bị. Rất có khả năng sau một khắc nữa bọn họ sẽ tiến công, Mặc Vân vệ làm việc xưa nay quả quyết, sẽ không tùy tiện làm việc, nhưng cũng sẽ không giẫm chân tại chỗ.” Xa Húc Sơ tại lúc này, đại binh sắp tiếp cận thì ngược lại trấn định xuống.
Dạ...
Lúc này, người các đại siêu cấp môn phái vốn là tâm như chỉ thủy, mọi người toàn bộ cũng có một loại tâm tư: Người Mặc Vân Thiên đến tìm Sở Dương, hay là tìm những người Mặc Vân Thiên khác, tóm lại không phải tìm chúng ta.
Mục tiêu của chúng ta, thủy chung cũng chỉ có Thần Nguyên chi Cảnh ở dưới Trấn hồn Thạch mà thôi! 1*
Về phần Người Mặc Vân Thiên thì như thế nào, Sở Dương cuối cùng như thế nào, hết thảy cũng không quan hệ đến chúng ta.
Tất cả mọi người đang đợi thanh kiếm trên đỉnh Thương Mang sơn kia có động tịnh, mong mỏi thanh kiếm kia mau biến mất.
Hay hoặc là, người lúc trước trấn áp Thần Nguyên chi Cảnh kia lần nữa xuất hiện đem nó lấy đi! Có một vị tồn tại như vậy ở chỗ này, mọi người cũng không có gì hy vọng xa vời là có thể lấy được bảo bối ở dưới Thần Nguyên chi Cảnh đầu tiên.
Nhưng tồn tại như vậy tuyệt đối sẽ không một ngụm nuốt hết, ngay cả canh cũng không lưu cho người ta một ngụm. Làm như vậy quá không có phong độ đi, cũng quá mất phong phạm tiền bối cao nhân đi!
Chẳng qua là, coi như là hắn không lấy hết đồ nhưng đối với các tông môn cũng chưa chắc đã trợ giúp, xem ra vật sẽ lọt vào tay môn phái nào mạnh hơn.
Mọi người đang lẳng lặng đợi chờ. Đột nhiên trên đỉnh Thương Mang sơn truyền đến một mảnh kinh hô sinh.
“Thanh kiếm kia biến mất!”
“Thật biến mất rồi, tà khí cũng không còn!” :
Cái thiên đại tin tức tốt này giống như cơn gió nhanh chóng truyền khắp cả Tử Hà thành.
Các đại môn phái cơ hồ cũng ở trong cùng một thời gian chiếm được tin tức kia, mọi người ai nấy nhảy dựng lên xông qua.
Nhưng vào lúc này, trong lúc bất chợt một trận thiên hôn địa ám rồi ba chiếc tàu cao tốc mang theo cường thế uy áp không ai có thể địch nổi trực tiếp phủ xuống Tử Hà thảnh, địa điểm đệ nhất chiếc hạ xuống lại vừa lúc ở trước đám đông đang lao lên.
Lấy tu vi của mọi người tự nhiên có thể dễ dàng bay qua nhưng lại không ai dám.
Người người đều biết, tàu cao tốc có thể tự chủ thao túng địa phương hạ xuống, người Mặc Vân Thiên hoàn toàn có thể đáp xuống một nơi rộng hơn, không nên hạ xuống ở chỗ trước mặt mọi người mà ngăn chặn đường đi, vậy thì nhất định là có chuyện.
Tùy tiện hành động, chẳng khác nào là khiêu khích người Mặc Vân
Mạnh mẽ sấm quan, vô luận là đột phá hay trực tiếp bay qua, đối với người Mặc Vân Thiên quyết chí thề báo thù mà nói, giống như là mình khiêu khích vậy vân vân... Hậu quả như vậy, người nào cũng không muốn thừa nhận, lại càng chịu không nỗi!
Mặc dù mọi người không tình nguyện lại cũng chỉ có thể dừng lại đi bộ tới
Ba chiếc tàu cao tốc Mặc Vân Thiên chỉnh tề hạ xuống, tựa như ba hòn núi lớn, ngang ngược chặn trước mặt mọi người. Tàu cao tốc trên thân thẻ khăng lồ có viết một chứ to: Vệ!
Mọi người vừa thấy cái chữ ‘Vệ’ này thì mí mắt nhảy lên!
Vệ là Mặc Vân vệ!
Là lực lượng, tinh nhuệ nhất trực thuộc Mặc Vân Thiên Đế.
Cửa của chiếc tàu cao tốc đầu tiên từ từ mở ra, một Hắc y nhân che mặt, thân thể đĩnh trực dân đội đi ra, mỗi một người vừa đi ra đều làm mọi người cảm giác được, nhiệt độ ngoài Tử Hà thành vừa giảm xuống 1 phần.
Những người này, không ai ngoại lệ, tất cả đều tựa hồ mang theo đầy người sát khí, cõi lòng đầy băng tuyết!
Từ chiếc tàu đầu tiên có một ngàn Hắc y nhân đi ra ngoài, chỉnh tề xéo cũng tạo thành một hàng thẳng tắp.
Cả quá trình này một điểm thanh âm cũng không có phát ra Sau đó nhiều đội nhân mã mặc quân phục quân nhân Mặc Vân Thiên bắt đầu đi ra ngoài, trên cổ áo mỗi người và trên ngực áo đềwthêu hai cái chữ nhỏ.
“Trảm Mộng!”
Mộng đại tướng quân!
Khi nhìn được những quân nhân này đi ra, mọi người đã đoán được lần này người dẫn đầu là ai. Không nghi ngờ chút nào, người dẫn đầu là nhân vật nổi danh Ở Mặc Văn Thiên, được khen là một trong 'Kình thiên tam trụ", Mộng đại tướng quân!
Dụng binh như mộng, nhân sinh như giấc mộng, Mộng ta tới đâu, thiên hạ không còn mộng!
http://truy
encuatui.net/
Mộng đại tướng quân, bản thân hắn họ Mộng nhưng hắn lại chấp chưởng 1 chi quân đội tên là Trảm Mộng!
Chặt đứt mộng của người khác, chặt đứt nhân sinh mộng mơ của
Mấy viên tướng quân quần áo thẳng tắp nhanh chóng đi xuống yên lặng đứng ở trước chi quân đội của mình.
Hai chiếc tàu cao tốc kia đều có đồng dạng động tác, chỉnh tề, vắng lặng không tiếng động.
Về cửa khoang của đệ nhất tàu cao tốc!
Bỗng nhiên, một tiếng rống to rung động cả tinh không!
“Quân trí lễ!”
Mọi người cùng nhau giơ tay đặt lên ngực, nửa mặt nghiêng sang bên nhìn chăm chú vào cửa khoang.
Một Hắc y nhân, bỗng nhiên hiện ra tại cửa khoang. Người này mặt mũi võ vàng, tinh thần quắc thước, thân thể đĩnh trực, mặc dù râu dài trước ngực, có lẽ đã là một vị lão nhân nhưng khi hắn cất bước đi xuống lại vẫn như cũ là long hành hổ bộ, ngạo thị bầy luân.
Tựa hồ dãy núi vạn khe cũng bởi vì hắn đến mà yên lặng không nói gì, vạn vật tiêu tịch!
“Thật phô trương!” Vân Trung Thiên ánh mắt bễ nghễ, có chút xem thường hừ lạnh một tiếng nói.
Người khác rất để ý đến Mộng đại tướng quân, rất để ý đến Trảm Mộng đại quân, rất để ý đến Mặc Vân Thiên đệ nhất thực lực quân, nhưng trong đó không bao gồm Vân Trung Thiên!
Lời này vừa ra, nhất thời bên kia bảy tám ngàn người đồng thời mắt lạnh nhìn sang, một cổ áp lực rất to lớn mãnh liệt ập tới!
Vân Trung Thiên ngạo nghễ đứng thẳng, mắt lạnh tương đối, hẳn vẫn không thèm để ý tới.
Mộng đại tướng quân mới vừa xuống tới vừa nhìn thấy rõ Vân Trung Thiên thì nhẹ nhàng vung tay lên nói: “An tâm, chớ nóng!”
Áp lực này sau một câu nói của hắn trong lúc nhất thời liền biến mất.
“Nguyên lai là Vân thiểu chủ, Mộng mỗ ra mắt tôn giá.” Mộng đại tướng quân vuốt cằm mỉm cười nói.
“Mộng đại tướng quân hữu lễ.” Vân Trung Thiên đĩnh trực thân thể, cười nhạt nói.
Một màn này khiển chúng nhân đều kinh ngạc. Vân Trung Thiên này rốt cuộc có lai lịch gì? Có bối cảnh gì mà lại có thể làm cho Mặc Vân Thiên Mộng đại tướng quân đối với hắn cũng lễ phép như thế?
"Ngăn cản các vị, có chút mạo phạm rồi, thật sự là Mặc Vân Thiên phải hướng về mọi người giải thích một ít chuyên, nếu như đắc tội, Mộng mỗ ở chỗ này bồi tội Mộng đại tướng quân mỉm cười ôn nhu văn nhã, cả người thoạt nhìn tựa như một bậc trưởng giả hòa ái dễ gần, tràn đầy quân tử phong thái nói.
“Không dám không dám, Đại tướng quân thật sự quá khách khí.” Mặc dù người người trong lòng người không tình nguyện, cơ hồ muốn chửi má nó nhưng bề ngoài vẫn là khuôn mặt tươi cười đón chào, thậm chí trên khuôn mặt tươi cười còn phải lộ ra vẻ đặc biệt chân thành.
Mặc dù vị Mộng đại tướng quân này thoạt nhìn rất hòa khí nhưng mọi người đều biết, nếu người này tiếp theo trở mặt ra lệnh một tiếng đồ diệt môn phái mình, đó là chuyên tuyệt đối có thể làm được.
Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn làm ra được chuyện bực này!
Có thể làm được Đại tướng quân ở một phương thiên địa có người nào thật sự là người lương thiện đây? Thông thường đều là trên tay máu tươi nhuộm đỏ tứ hải rồi?
"Mặc Vân Thiên Cửu thái tử Nguyên Thù Đồ của chúng ta bỏ mình ở chỗ này, Mộng mỗ phụng Thiên Đế chi mệnh, đến đây điều tra, muốn tìm hiểu rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện.. Mộng đại tướng quân nhàn nhạt cười chắp tay nói: “Cho nên, kính xin chư vị, vui lòng chỉ giáo."
Vui lòng chỉ giáo?
Ta vui lòng chỉ giáo ngươi đại đầu quỷ!
Mọi người trong lòng rất chỉnh tề chửi má nó! Chúng ta đúng là có thấy được, nhưng là, các ngươi hẳn là phải hỏi thăm tò lâu rồi mới đúng.
Nếu nói oan có đầu nợ có chủ, người nào giết Cửu thái tử, ngươi trực tiếp đi tìm người đó. Tới ngăn chúng ta làm gì? Nay tạo ra một loại không khí khẩn trương đem cả chúng ta vây ở bên trong là có ý gì?
“Cái này... Chuyên cụ thể, tin tưởng Mộng tướng quân ngài đã biết rồi; Đối với cải này, thông tin chúng ta có thể bổ sung chỉ sợ rất có hạn. Mộng tướng quân muốn chúng ta cụ thể bổ sung cái gï?” Tuyết Tiên Tử mày liễu vừa nhíu hỏi.
Ngũ trường Hưu lặng yên không một tiếng động bước ra một bước, đi tới phía sau Tuyết Tiên Tử. Nếu người Mặc Vân Thiên dám làm khó Tuyết Tiên Tử, hắn sẽ là người đầu tiên xuất thủ.
Mộng đại tướng quân thở dài, nói: “Cái ta muốn biết chút cũng chỉ là muốn chứng thật một chút về nguyên nhân sự kiện lần này mà thôi.”
Hải Dương Ba ở một bên thản nhiên nói: “Nói đến chuyên này nguyên nhân gây ra cũng đơn giản bất quá, Sở Dương có vợ, nàng này là thuần âm thân thể, càng thêm rất là xinh đẹp. Cửu thái tử thấy thì mừng rỡ, lúc đầu muốn đền đòi mà không được, bị Sở Dương đuổi đi. Cửu thái tử từ đó không cam lòng, sai cao thủ đem vợ Sở Dương bắt đi, lúc đó Sở Dương bởi vì có chuyên đi ra ngoài, Cửu thái tử đắc thủ quay về. Sở Dương trở về nghe tin bất ngờ thì đến trả thù, cuối cùng mượn thiên địa lực lượng giết Cửu thái tử và những người hộ về của Cửu thái tử.”
Hải Dương Ba nói lời này tuy là đầy đủ và thực sự nhưng không chưa một chút mặt mũi nào cho Mặc Vân Thiên, căn bản là không có nửa điểm vu hồi. Dị thường trắng trợn nói ra.
Rất hiển nhiên, đối với loại hành vi này của Mộng đại tướng quân rất không hài lòng.
Mộng đại tướng quân lông mày nhẹ nhàng cau lại, trên mặt lộ ra một tia phiền muộn như có như không.
Quét qua một vòng nhìn mặt những người khác, hắn đã biết chuyện này tuyệt không giả; Sở Dương cũng không phải là đại nhân vật gì, ngay cả có mấy phần thực lực, nhưng vẫn không đáng để những người này cùng nhau nói dối bảo vệ. Hơn nữa, Hải Dương Ba nói ra, mọi người mặc dù thần sắc cổ quái nhưng không có bất luận kẻ nào ra mặt phản bác.
Hiển nhiên, mọi người cũng chỉ là khiếp sợ việc Hải Dương Ba có dũng khí mở miệng nhưng đối với điều Hải Dương Ba nói lại không có người nào có thể phủ nhận.
Hiển nhiên, chính là Cửu thái tử hoàn toàn có lỗi!
Phía Mặc Vân vệ, một thống lĩnh áo đen tiến lên một bước, u ám nói: “Chân chính đồ hỗn trướng! Cửu thái tử của chúng ta có bực thân phận nào chứ? Nếu hắn coi trọng lão bà của Sở Dương thì đó chính là vinh hạnh của Sở Dương! Sở Dương kia hẳn là hai tay dâng lên, nghênh đón ân sủng! Lại dám trước trục Thái Tử, sau còn sử dụng binh đao!”
“Cuối cùng lại còn đi ngược lại, phản kháng thiên uy, lấy thủ đoạn tàn nhẫn hãm hại giết chết Cửu thái tử, tội khác đã tuyệt đối không thể tha thứ! Nghịch tặc như vậy, tội ác tày trời! Còn ngươi nữa, lão nhi này ngươi nói như thế là có dụng ý gì?”
Mọi người mặt mũi đều trầm xuống, Hải Dương Ba lại càng giận đến mức râu mép run lên.
Ngay tại lúc này, chỉ sợ ngươi tránh không thoát, cũng là muốn hết sức trốn đi, sao lại chủ động đưa đến cửa?
“Chúng ta, vị Sở trang chủ này... Có thể giống như là người muốn chết sao?” Bạch Vũ Thần nhìn theo Sở Dương nói: “Hắn lần này đi tất nhiên là có đạo lý của hắn! Chúng ta tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến!”
“Dạ, chúng ta cũng nên có chuẩn bị. Rất có khả năng sau một khắc nữa bọn họ sẽ tiến công, Mặc Vân vệ làm việc xưa nay quả quyết, sẽ không tùy tiện làm việc, nhưng cũng sẽ không giẫm chân tại chỗ.” Xa Húc Sơ tại lúc này, đại binh sắp tiếp cận thì ngược lại trấn định xuống.
Dạ...
Lúc này, người các đại siêu cấp môn phái vốn là tâm như chỉ thủy, mọi người toàn bộ cũng có một loại tâm tư: Người Mặc Vân Thiên đến tìm Sở Dương, hay là tìm những người Mặc Vân Thiên khác, tóm lại không phải tìm chúng ta.
Mục tiêu của chúng ta, thủy chung cũng chỉ có Thần Nguyên chi Cảnh ở dưới Trấn hồn Thạch mà thôi! 1*
Về phần Người Mặc Vân Thiên thì như thế nào, Sở Dương cuối cùng như thế nào, hết thảy cũng không quan hệ đến chúng ta.
Tất cả mọi người đang đợi thanh kiếm trên đỉnh Thương Mang sơn kia có động tịnh, mong mỏi thanh kiếm kia mau biến mất.
Hay hoặc là, người lúc trước trấn áp Thần Nguyên chi Cảnh kia lần nữa xuất hiện đem nó lấy đi! Có một vị tồn tại như vậy ở chỗ này, mọi người cũng không có gì hy vọng xa vời là có thể lấy được bảo bối ở dưới Thần Nguyên chi Cảnh đầu tiên.
Nhưng tồn tại như vậy tuyệt đối sẽ không một ngụm nuốt hết, ngay cả canh cũng không lưu cho người ta một ngụm. Làm như vậy quá không có phong độ đi, cũng quá mất phong phạm tiền bối cao nhân đi!
Chẳng qua là, coi như là hắn không lấy hết đồ nhưng đối với các tông môn cũng chưa chắc đã trợ giúp, xem ra vật sẽ lọt vào tay môn phái nào mạnh hơn.
Mọi người đang lẳng lặng đợi chờ. Đột nhiên trên đỉnh Thương Mang sơn truyền đến một mảnh kinh hô sinh.
“Thanh kiếm kia biến mất!”
“Thật biến mất rồi, tà khí cũng không còn!” :
Cái thiên đại tin tức tốt này giống như cơn gió nhanh chóng truyền khắp cả Tử Hà thành.
Các đại môn phái cơ hồ cũng ở trong cùng một thời gian chiếm được tin tức kia, mọi người ai nấy nhảy dựng lên xông qua.
Nhưng vào lúc này, trong lúc bất chợt một trận thiên hôn địa ám rồi ba chiếc tàu cao tốc mang theo cường thế uy áp không ai có thể địch nổi trực tiếp phủ xuống Tử Hà thảnh, địa điểm đệ nhất chiếc hạ xuống lại vừa lúc ở trước đám đông đang lao lên.
Lấy tu vi của mọi người tự nhiên có thể dễ dàng bay qua nhưng lại không ai dám.
Người người đều biết, tàu cao tốc có thể tự chủ thao túng địa phương hạ xuống, người Mặc Vân Thiên hoàn toàn có thể đáp xuống một nơi rộng hơn, không nên hạ xuống ở chỗ trước mặt mọi người mà ngăn chặn đường đi, vậy thì nhất định là có chuyện.
Tùy tiện hành động, chẳng khác nào là khiêu khích người Mặc Vân
Mạnh mẽ sấm quan, vô luận là đột phá hay trực tiếp bay qua, đối với người Mặc Vân Thiên quyết chí thề báo thù mà nói, giống như là mình khiêu khích vậy vân vân... Hậu quả như vậy, người nào cũng không muốn thừa nhận, lại càng chịu không nỗi!
Mặc dù mọi người không tình nguyện lại cũng chỉ có thể dừng lại đi bộ tới
Ba chiếc tàu cao tốc Mặc Vân Thiên chỉnh tề hạ xuống, tựa như ba hòn núi lớn, ngang ngược chặn trước mặt mọi người. Tàu cao tốc trên thân thẻ khăng lồ có viết một chứ to: Vệ!
Mọi người vừa thấy cái chữ ‘Vệ’ này thì mí mắt nhảy lên!
Vệ là Mặc Vân vệ!
Là lực lượng, tinh nhuệ nhất trực thuộc Mặc Vân Thiên Đế.
Cửa của chiếc tàu cao tốc đầu tiên từ từ mở ra, một Hắc y nhân che mặt, thân thể đĩnh trực dân đội đi ra, mỗi một người vừa đi ra đều làm mọi người cảm giác được, nhiệt độ ngoài Tử Hà thành vừa giảm xuống 1 phần.
Những người này, không ai ngoại lệ, tất cả đều tựa hồ mang theo đầy người sát khí, cõi lòng đầy băng tuyết!
Từ chiếc tàu đầu tiên có một ngàn Hắc y nhân đi ra ngoài, chỉnh tề xéo cũng tạo thành một hàng thẳng tắp.
Cả quá trình này một điểm thanh âm cũng không có phát ra Sau đó nhiều đội nhân mã mặc quân phục quân nhân Mặc Vân Thiên bắt đầu đi ra ngoài, trên cổ áo mỗi người và trên ngực áo đềwthêu hai cái chữ nhỏ.
“Trảm Mộng!”
Mộng đại tướng quân!
Khi nhìn được những quân nhân này đi ra, mọi người đã đoán được lần này người dẫn đầu là ai. Không nghi ngờ chút nào, người dẫn đầu là nhân vật nổi danh Ở Mặc Văn Thiên, được khen là một trong 'Kình thiên tam trụ", Mộng đại tướng quân!
Dụng binh như mộng, nhân sinh như giấc mộng, Mộng ta tới đâu, thiên hạ không còn mộng!
http://truy
encuatui.net/
Mộng đại tướng quân, bản thân hắn họ Mộng nhưng hắn lại chấp chưởng 1 chi quân đội tên là Trảm Mộng!
Chặt đứt mộng của người khác, chặt đứt nhân sinh mộng mơ của
Mấy viên tướng quân quần áo thẳng tắp nhanh chóng đi xuống yên lặng đứng ở trước chi quân đội của mình.
Hai chiếc tàu cao tốc kia đều có đồng dạng động tác, chỉnh tề, vắng lặng không tiếng động.
Về cửa khoang của đệ nhất tàu cao tốc!
Bỗng nhiên, một tiếng rống to rung động cả tinh không!
“Quân trí lễ!”
Mọi người cùng nhau giơ tay đặt lên ngực, nửa mặt nghiêng sang bên nhìn chăm chú vào cửa khoang.
Một Hắc y nhân, bỗng nhiên hiện ra tại cửa khoang. Người này mặt mũi võ vàng, tinh thần quắc thước, thân thể đĩnh trực, mặc dù râu dài trước ngực, có lẽ đã là một vị lão nhân nhưng khi hắn cất bước đi xuống lại vẫn như cũ là long hành hổ bộ, ngạo thị bầy luân.
Tựa hồ dãy núi vạn khe cũng bởi vì hắn đến mà yên lặng không nói gì, vạn vật tiêu tịch!
“Thật phô trương!” Vân Trung Thiên ánh mắt bễ nghễ, có chút xem thường hừ lạnh một tiếng nói.
Người khác rất để ý đến Mộng đại tướng quân, rất để ý đến Trảm Mộng đại quân, rất để ý đến Mặc Vân Thiên đệ nhất thực lực quân, nhưng trong đó không bao gồm Vân Trung Thiên!
Lời này vừa ra, nhất thời bên kia bảy tám ngàn người đồng thời mắt lạnh nhìn sang, một cổ áp lực rất to lớn mãnh liệt ập tới!
Vân Trung Thiên ngạo nghễ đứng thẳng, mắt lạnh tương đối, hẳn vẫn không thèm để ý tới.
Mộng đại tướng quân mới vừa xuống tới vừa nhìn thấy rõ Vân Trung Thiên thì nhẹ nhàng vung tay lên nói: “An tâm, chớ nóng!”
Áp lực này sau một câu nói của hắn trong lúc nhất thời liền biến mất.
“Nguyên lai là Vân thiểu chủ, Mộng mỗ ra mắt tôn giá.” Mộng đại tướng quân vuốt cằm mỉm cười nói.
“Mộng đại tướng quân hữu lễ.” Vân Trung Thiên đĩnh trực thân thể, cười nhạt nói.
Một màn này khiển chúng nhân đều kinh ngạc. Vân Trung Thiên này rốt cuộc có lai lịch gì? Có bối cảnh gì mà lại có thể làm cho Mặc Vân Thiên Mộng đại tướng quân đối với hắn cũng lễ phép như thế?
"Ngăn cản các vị, có chút mạo phạm rồi, thật sự là Mặc Vân Thiên phải hướng về mọi người giải thích một ít chuyên, nếu như đắc tội, Mộng mỗ ở chỗ này bồi tội Mộng đại tướng quân mỉm cười ôn nhu văn nhã, cả người thoạt nhìn tựa như một bậc trưởng giả hòa ái dễ gần, tràn đầy quân tử phong thái nói.
“Không dám không dám, Đại tướng quân thật sự quá khách khí.” Mặc dù người người trong lòng người không tình nguyện, cơ hồ muốn chửi má nó nhưng bề ngoài vẫn là khuôn mặt tươi cười đón chào, thậm chí trên khuôn mặt tươi cười còn phải lộ ra vẻ đặc biệt chân thành.
Mặc dù vị Mộng đại tướng quân này thoạt nhìn rất hòa khí nhưng mọi người đều biết, nếu người này tiếp theo trở mặt ra lệnh một tiếng đồ diệt môn phái mình, đó là chuyên tuyệt đối có thể làm được.
Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn làm ra được chuyện bực này!
Có thể làm được Đại tướng quân ở một phương thiên địa có người nào thật sự là người lương thiện đây? Thông thường đều là trên tay máu tươi nhuộm đỏ tứ hải rồi?
"Mặc Vân Thiên Cửu thái tử Nguyên Thù Đồ của chúng ta bỏ mình ở chỗ này, Mộng mỗ phụng Thiên Đế chi mệnh, đến đây điều tra, muốn tìm hiểu rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện.. Mộng đại tướng quân nhàn nhạt cười chắp tay nói: “Cho nên, kính xin chư vị, vui lòng chỉ giáo."
Vui lòng chỉ giáo?
Ta vui lòng chỉ giáo ngươi đại đầu quỷ!
Mọi người trong lòng rất chỉnh tề chửi má nó! Chúng ta đúng là có thấy được, nhưng là, các ngươi hẳn là phải hỏi thăm tò lâu rồi mới đúng.
Nếu nói oan có đầu nợ có chủ, người nào giết Cửu thái tử, ngươi trực tiếp đi tìm người đó. Tới ngăn chúng ta làm gì? Nay tạo ra một loại không khí khẩn trương đem cả chúng ta vây ở bên trong là có ý gì?
“Cái này... Chuyên cụ thể, tin tưởng Mộng tướng quân ngài đã biết rồi; Đối với cải này, thông tin chúng ta có thể bổ sung chỉ sợ rất có hạn. Mộng tướng quân muốn chúng ta cụ thể bổ sung cái gï?” Tuyết Tiên Tử mày liễu vừa nhíu hỏi.
Ngũ trường Hưu lặng yên không một tiếng động bước ra một bước, đi tới phía sau Tuyết Tiên Tử. Nếu người Mặc Vân Thiên dám làm khó Tuyết Tiên Tử, hắn sẽ là người đầu tiên xuất thủ.
Mộng đại tướng quân thở dài, nói: “Cái ta muốn biết chút cũng chỉ là muốn chứng thật một chút về nguyên nhân sự kiện lần này mà thôi.”
Hải Dương Ba ở một bên thản nhiên nói: “Nói đến chuyên này nguyên nhân gây ra cũng đơn giản bất quá, Sở Dương có vợ, nàng này là thuần âm thân thể, càng thêm rất là xinh đẹp. Cửu thái tử thấy thì mừng rỡ, lúc đầu muốn đền đòi mà không được, bị Sở Dương đuổi đi. Cửu thái tử từ đó không cam lòng, sai cao thủ đem vợ Sở Dương bắt đi, lúc đó Sở Dương bởi vì có chuyên đi ra ngoài, Cửu thái tử đắc thủ quay về. Sở Dương trở về nghe tin bất ngờ thì đến trả thù, cuối cùng mượn thiên địa lực lượng giết Cửu thái tử và những người hộ về của Cửu thái tử.”
Hải Dương Ba nói lời này tuy là đầy đủ và thực sự nhưng không chưa một chút mặt mũi nào cho Mặc Vân Thiên, căn bản là không có nửa điểm vu hồi. Dị thường trắng trợn nói ra.
Rất hiển nhiên, đối với loại hành vi này của Mộng đại tướng quân rất không hài lòng.
Mộng đại tướng quân lông mày nhẹ nhàng cau lại, trên mặt lộ ra một tia phiền muộn như có như không.
Quét qua một vòng nhìn mặt những người khác, hắn đã biết chuyện này tuyệt không giả; Sở Dương cũng không phải là đại nhân vật gì, ngay cả có mấy phần thực lực, nhưng vẫn không đáng để những người này cùng nhau nói dối bảo vệ. Hơn nữa, Hải Dương Ba nói ra, mọi người mặc dù thần sắc cổ quái nhưng không có bất luận kẻ nào ra mặt phản bác.
Hiển nhiên, mọi người cũng chỉ là khiếp sợ việc Hải Dương Ba có dũng khí mở miệng nhưng đối với điều Hải Dương Ba nói lại không có người nào có thể phủ nhận.
Hiển nhiên, chính là Cửu thái tử hoàn toàn có lỗi!
Phía Mặc Vân vệ, một thống lĩnh áo đen tiến lên một bước, u ám nói: “Chân chính đồ hỗn trướng! Cửu thái tử của chúng ta có bực thân phận nào chứ? Nếu hắn coi trọng lão bà của Sở Dương thì đó chính là vinh hạnh của Sở Dương! Sở Dương kia hẳn là hai tay dâng lên, nghênh đón ân sủng! Lại dám trước trục Thái Tử, sau còn sử dụng binh đao!”
“Cuối cùng lại còn đi ngược lại, phản kháng thiên uy, lấy thủ đoạn tàn nhẫn hãm hại giết chết Cửu thái tử, tội khác đã tuyệt đối không thể tha thứ! Nghịch tặc như vậy, tội ác tày trời! Còn ngươi nữa, lão nhi này ngươi nói như thế là có dụng ý gì?”
Mọi người mặt mũi đều trầm xuống, Hải Dương Ba lại càng giận đến mức râu mép run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.