Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 595: Vương đối vương!

Phong Lăng Thiên Hạ

04/12/2013

Dạ Túy!

Dạ thị gia tộc đại công tử!

Nguyên danh, Dạ Tàn Mộng, Sau này Dạ thị gia tộc thấy tên Tàn Mộng là điềm xấu, cải thành Dạ thị gia tộc bối phận chữ Thí, Dạ Thí Thiên.

Nhưng sau này trưởng thành, tập kiếm thành công, hắn lại tự đổi tên mình thành Dạ Túy!

Người này có thể nói là đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ tuổi Cửu Trọng Thiên, vương giả trong kiếm!

Dạ Túy từ nhỏ đã si mê kiếm, chìm đắm trong đó!

Một tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với kiếm. Ba tuổi đã được tập kiếm, mười lăm tuổi trở thành kiếm vương, năm đó được tài nguyên hùng hậu của gia tộc thúc đẩy, một đường bão táp tới cửu phẩm! Nhưng lại dừng chân ở bình cảnh này rất lâu. Mãi cho tới năm 25 tuổi mới trở thành kiếm đế!

Cho dù trì hoãn cả mười năm, nhưng trong đám đồng lứa ở Cửu Trọng Thiên lúc đó, vẫn là một vị kiếm đế duy nhất!

Từ khi trở thành kiếm đế, Dạ Túy tựa như khai mở được đại môn kiếm đạo. Trong ba năm đã xông tới đế quân trong kiếm. Lại ba năm, xông tới thánh giả trong kiếm, lại chỉ ba năm, trở thành chí tôn trong kiếm!

Cho tới hiện nay, có người nói Dạ Túy đã là kiếm trung chí tôn tam phẩm, có người nói tứ phẩm, có người nói ngũ phẩm.

Thậm chí có người còn nói, tu vi Dạ Túy đã không kém hơn chí tôn Bố Lưu Tình trong truyền thuyết!

Đương nhiên, đối với chuyện này, Sở Dương chỉ cười nhạt.

Nhưng điều này cũng chứng minh được sự đáng sợ của Dạ Túy.

Dạ Túy phát triển mấy chục năm qua, bất kể là quyền thế, nữ sắc, hay là tất cả cám dỗ trong cuộc sống, ở trong mắt hắn chỉ như không khí. Trong lòng chỉ có kiếm!

Hắn nghe nói qua một câu: Chỉ có si vì kiếm, say vì kiếm, mới có thể thành vì kiếm!

Hắn vốn định sửa tên mình thành Dạ Túy Kiếm, nhưng cái này này quả thực không dễ nghe chút nào, đành phải lấy hai chữ đầu.

Hiện giờ, tên kiếm trung cuồng nhân này đang nhìn chằm chằm vào Sở Dương.

Trong cảnh bất đắc dĩ, Sở Dương dở khóc dở cười nói: "Ta nói... vị cao thủ này, ngươi nhận lầm người sao?"

Dạ Túy trừng mắt nhìn hắn một hồi, mới lạnh lùng nói: "Thường nghe đồn người thánh tộc, nhất là nhân vật đạt tới cao tầng, đều có thể biến hóa ngàn vạn. Ta còn không cho là đúng. Hôm nay vừa gặp, mới biết được không sai! Tam trưởng lão, ngài không ngờ cả khí chất cũng có thể thay đổi...."

Sở Dương nghiến răng nói: "Ngươi thật sự nhận lầm người rồi!"

Sắc mặt Dạ Túy dần dần lạnh xuống: "Thế nào, ngươi còn không xuống, chẳng lẽ muốn ta mời ngươi mới bằng lòng xuống!"

Sở Dương thở dài một hơi, từ trên cây nhảy xuống: "Ta nói Dạ đại công tử này, ngươi nhìn ta xem... có chỗ nào giống tam trưởng lão?"

Ánh mắt sắc bén của Dạ Túy hơi nhíu lại: "Hắc hắc, không phải Tam trưởng lão, ngươi cũng biết tên ta là Dạ Túy?"

Sở Dương không biết nói gì: "Mấy người ngươi vừa giết kêu to tên ngươi như vậy, không phải ngươi cho rằng ta là kẻ điếc chứ?"

Dạ Túy lạnh lùng cười cười, trường kiếm chậm rãi nâng lên, mũi kiếm chỉ vào Sở Dương: "Ta hỏi lại một lần nữa, Tam trưởng lão, ngươi có đi theo ta hay không?"

Sở Dương phát điên nói: "Ta chẳng hiểu sao ngươi cứng đầu như vậy? Ta thật không phải là..."

Lời còn chưa dứt, kiếm khí lạnh thấu xương đã tràn tới.

Sở Dương cuồng khiếu một tiếng, tung người bỏ chạy.

Mụ mụ nó, con hàng này ít nhất cũng phải là kiếm trung chí tôn tam phẩm trở lên, chỉ sợ đã đạt tới tứ phẩm... Hơn nữa còn là dòng chính cửu đại gia tộc.

Ta tuyệt đối không thể dùng Cửu Kiếp kiếm pháp. Chỉ cần dùng Cửu Kiếp kiếm pháp là bị hắn nhận ra... Dưới tình huống như vậy, chỉ có thể chạy!

Trong mắt Dạ Túy thoáng lóe lên một tia tán thưởng, lập tức truy đuổi sát theo đằng sau.

Sở Dương không phải là vị tam trưởng lão kia, điểm này, trong lòng Dạ Túy đương nhiên biết rõ.

Nhưng nếu không nhận lầm hắn là Tam trưởng lão, mình làm sao có thể ép hắn đánh một trận?

Đối với Dạ Túy mà nói, Sở Dương hiện tại, so với vị Tam trưởng lão kia còn trọng yếu hơn nhiều. Bằng không, làm sao hắn phát hiện ra đoạn thân cây mà Tam trưởng lão ẩn thân xong, khôn ngờ lại làm bộ như không phát hiện ra, xoay người tìm Sở Dương kiếm chuyện?

Tam trưởng lão rất quan trọng, nghe nói trên người hắn có bí mật liên quan tới một bảo tàng khổng lồ.

Mục đích Dạ Túy đi chuyến này, đương nhiên là để bắt Tam trưởng lão.



Nhưng kỳ thật, Dạ Túy chẳng có hứng thú với bảo tàng gì hết. Khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, chỉ có kiếm!

Kiếm khách!

Kiếm trung chí tôn!

Đây mới là điều khiến hắn hứng thú!

Bao nhiêu năm rồi, chưa một lần gặp được một kiếm trung chí tôn tương đương với mình. Dạ Túy tịch mịch bức bối. Đương nhiên, mặc dù có người so sánh hắn với Bố Lưu Tình, nhưng có phải hay không thì tự bản thân Dạ Túy cũng hiểu.

Với tu vi của mình, chớ nói tìm Bố Lưu Tình luậnbàn, chỉ sợ một ánh mắt của hắn cũng khiến mình chịu không nổi rồi. Cho dù là yêu cầu Bố Lưu Tình áp chế phẩm cấp đánh với mình, mình cũng tuyệt đối tất chết không thể nhi ngờ!

Hiện giờ, truy tung Tam trưởng lão tới nơi này, không ngờ trong lúc vô tình lại phát hiện ra khí tức người sống. Hơn nữa còn kinh hỉ phát hiện, người xa lạ này lại là kiếm trung chí tôn!

Nhị phẩm!

Điều này khiến Dạ Túy có một loại cảm giác giống như bánh ngọt từ trên trời rơi xuống!

Dưới loại dụ hoặc này, Dạ Túy làm sao còn quản Tam trưởng lão gì gì nữa?

Hết thảy đều phải xếp ra đằng sau.

Sở Dương phía trước, Dạ Túy đằng sau, hai đạo nhân ảnh giống như hai đạo lưu tinh, bay vụt ra ngoài bài rừng.

Sở Dương mới bay được ba trượng đã cảm thấy kiếm khí sau lưng phát lạnh, hiển nhiên tốc độ của đối phương cũng rất nhanh!

Tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm đã xuất hiện, ngang trời lóe lên!

Thương!

Thương!

Cơ hồ cùng lúc, hai người đều triển khai khí trường của kiếm!

Hai thanh kiếm cùng ngâm vang, vương đối vương!

Kiếm khí đối đầu, vương đối vương, nhất định phải phân ra thắng bại! Trời không hai thái dương, nước không có hai vua! Trong kiếm, cũng không có vương giả thứ hai!

Đây là một loại cảm ứng kỳ diệu.

Giờ khắc này, gương mặt Dạ Túy đều phát ra hào quang cuồng nhiệt, quát: "Tam trưởng lão, nếu đã là vương đối vương, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi? Dừng bước, chiến với ta một trận!"

Thanh kiếm này của Sở Dương thực sự không phải Cửu Kiếp kiếm.

Hắn một mực cẩn thận, khi đối diện với đệ tử dòng chính cửu đại gia tộc, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không không thể sử dụng Cửu Kiếp kiếm.

Thanh kiếm này tuy không phải Cửu Kiếp kiếm, nhưng dưới sự tôi luyện của Sở Dương, so với cái gọi là thần kiếm bình thường, cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Giờ phút này, hắn cũng cảm nhận được kiếm khí trong lòng dâng trào, nghe vậy không ngờ không cần nghĩ ngợi, nói: "Được!"

Chiến đấu giữa kiếm trung chí tôn và kiếm trung chí tôn, toànbộ Cửu Trọng Thiên đại lục, từ xưa tới nay cũng chẳng phát sinh được mấy lần!

Đây mới là cuộc chiến của kiếm khách!

Cũng chỉ có chiến đấu như vậy mới có thể khiến một vị kiếm khách chân chính trưởng thành!

Sở Dương không khỏi nhớ tới Cố Độc Hành.

Nếu như Cố Độc Hành ở nơi này, chỉ sợ có liều mạng cũng phải tranh mình chiến một trậnnày.

Một trận chiến này, đối với Dạ Túy mà nói, chính là thiết tha mơ ước, đối với Cố Độc Hành mà nói, chỉ sợ cũng là khát vọng từ lâu. Nhưng đối với Sở Dương mà nói thì đúng là không cầu "bị" được!

Sở Dương nhớ tới Cố Độc Hành, lại nhớ tới Cô Độc kiếm pháp cùng Vong Tình kiếm pháp của Cố Độc Hành.

Sở Dương lăng không xoay người một cái, toàn thân bắn ra kiếm khí tứ phía, phiêu đãng đáp xuống.

Ngay khi chạm đất, ánh mắt liền chiếu xuống, mắt nhìn mũi mũi hướng tâm, cả người chìm đắm trong thế giới của kiếm!

Không phải Cửu Kiếp kiếm, nhưng Sở Dương vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng hỉ nộ ái ố của thanh kiếm này, cùng với một loại chiến ý đặc biệt, khát vọng có một trận chiến với kỳ phùng địch thủ, gặp gỡ lương tài!

Đó là một loại vui sướng tuyệt đối giống như đột nhiên gặp được thứ mình cực kỳ khao khát!

Ngay khi hắn đáp xuống, đối diện, Dạ Túy cũng xoạt một tiếng, cùng lúc thối lui lại phía sau.



Cho hắn một không gian đáp xuống an toàn.

Đây giống như sự ăn ý giữa hai thanh kiếm, đều cho nhau một sự tôn trọng đầy đủ.

Dạ Túy tay phải cầm kiếm, hoành ngang trước ngực, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt mãnh liệt chấp nhất,, không hề nhìn đối thủ, chỉ nhìn kiếm trong tay, trong ánh mắt không ngờ ẩn chứa tình yêu vô hạn.

Cái loại mê say giống như đang vuốt ve người yêu của mình vậy.

Đối với người trong thiên hạ, hắn hoàn toàn không có cảm tình, duy chỉ đối với kiếm, hắn lại tràn đầy nhiệt tìnhyêu thương, xâm nhập vào tận linh hồn!

Giờ khắc này, Dạ Túy không hề để ý tới ngoại giới!

Sở Dương trong lòng chấn động.

"Cửu Trọng Thiên có vô số cao thủ, bất quá, tranh phong giữa kiếm trung chí tôn, từ xưa tới nay vẫn hiếm thấy!" Ánh mắt Dạ Túy dừng lại trên thân kiếm: "Các hạ bất phàm, cũng là kiếm trung chí tôn! Có thể chiến một trận hôm nay, đối với ta đối với ngươi, đều là trời cao ban ân!"

Sở Dương nở một nụ cười quái dị: "Làm sao không gọi ta là Tam trưởng lão nữa?"

Dạ Túy vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Tên bất quá chỉ là một cách xưng hô, ta gọi ngươi là gì, cũng không thể ngăn trở được một trận chiến này!"

"Một khi đã vậy, ta gọi ngươi là Dạ Cẩu Thỉ, thế nào?" Sở Dương châm chọc hỏi.

"Cũng được!" Dạ Túy vẫn không ngẩng đầu lên: "Chỉ cần ngươi có thể chiến với ta một trận!"

Trong lòng Sở Dương rùng mình, người này điên rồi!

Nhưng miệng vẫn cười ha ha: "Nhưng ngươi không thấy, một trận chiến này nếu lấy tư cách võ giả chi tiến, có thể nói là không sao cả. Nhưng nếu là kiếm khách chi chiến, ngươi không thấy không công bằng sao?"

"Đích xác không công bằng! Ta so với ngươi cao hơn hai phẩm!" Dạ Túy lạnh nhạt nói: "Ta đương nhiên sẽ áp chế thực lực tới cảnh giới giống như ngươi! Kiếm trung chí tôn nhị phẩm đỉnh phong, cùng ngươi quyết chiến!"

Kiếm khách chi chiến, chú ý chính là công bằng, kỳ phùng địch thủ!

Đây cũng là quy củ từ khi Cửu Kiếp kiếm chủ chưởng quản Cửu Trọng Thiên tới nay! Võ giả chi chiến, ngươi có thể dùng âm mưu quỷ kế, có thể dùng độc, cho dù ngươi thân là chí tôn quyết chiến một vương tọa... người khác cũng không nói gì.

Thực lực vi tôn.

Có thể dùng tất cả pháp môn âm độc mà ngươi có thể nghĩ ra.

Nhưng chỉ cần ngươi thân là kiếm khách, thì phải là côn bằng quyết chiến!

Cái kiếm khách này bắt đầu từ kiếm đế.

Càng lên cao, cấp bậc càng sâm nghiêm

Kiêu ngạo của kiếm khách, kêu ngạo của kiếm!

Dạ Túy áp chế tu vi ở chí ôn nhị phẩm đỉnh phong, nhưng so với Sở Dương hiên tại vẫn cao hơn rất nhiều. Nhưng Sở Dương cũng không hề nói không công bằng nữa. Bởi vì hắn tự mình biết, khí tức mình để lộ ra ngoài bây giờ, ở trong cảm giác của Dạ Túy, chính là nhị phẩm đỉnh phong không hơn không kém!

Nhưng trên thực tế, Sở Dương chỉ là nhị phẩm sơ cấp.

Đối với điều này, trừ bỏ im lặng, Sở Dương cũng chỉ im lặng.

Cái này vốn thích hợp dùng để dọa người, nhưng trong quyết chiến kiếm khách như hôm nay, đó lại là thiệt thòi lớn!

Dạ Túy cúi đầu nói: "Cho ngươi chuẩn bị!"

Sở Dương nghiêm nghị nói: "Ngẩng đầu ngươi lên!"

Dạ Túy bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cùng lúc đó, hai người cùng ưỡn gnực, ngẩng đầu, sống lưng phát ra tiếng rôm rốp như đạn bắn, mạnh mẽ đứng lên thẳng tắp.

Nếu như nói tư thế lúc trước của hai người chính là kiếm trong vỏ, vậy giờ phút này, kiếm đã xuất khỏi vỏ!

Dạ Túy dựng thẳng kiếm trước ngực, tiếp đó chậm rãi hạ xuống, duỗi thẳng, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Sở Dương.

Sở Dương cũng làm ra động tác như vậy!

Kiếm khách quyết chiến chi lễ.

Có lẽ bên trong không phải cùng một ý niệm, Sở Dương tôn kính là đối thủ, nhưng Dạ Túy tôn kính, lại là kiếm của bản thân hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook