Quyển 7 - Chương 816: Xuất chiến!
Phong Lăng Thiên Hạ
14/01/2014
Lồng ngực Tiêu Thần Vũ phập phồng, râu tóc dựng lên, đột nhiên hét lớn
một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lẩm bẩm, nói: "Nhị đệ! Nhị đệ!"
Đột nhiên quay đầu mà đi, một thân bạch bào để lại một dải lưu tinh bạch sắc trên không trung, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng trong thiên địa lại có thêm một đạo khí tức oán độc tới cực điểm, đang chậm rãi tràn ra. Trong khí tức tràn ngập phẫn nộ, cừu hận thấu xương, oán độc bất diệt!
Nhiều lời vô ích!
Chỉ có không chết không dừng!
Phe Lệ gia.
Tám chi đội ngũ đã tập kết xong!
Tổng cộng 1961 người. Lệ Tuyệt, Lệ Vô Ba, Lệ Hùng Đồ cũng ở trong đó.
Lệ Tuyệt nhìn bóng lưng Lệ Hùng Đồ, trong mắt ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận.
Vì sao hắn có thể, ta lại không thể?
Giờ phút này đã chuẩn bị xuất phát.
Lệ Tuyệt chậm rãi di chuyển tới sau đội ngũ, nhưng lại bị Lệ Vô Ba giữ chặt, chậm rãi lắc đầu.
Bên cạnh, Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông ôm kiếm mà đứng, sắc mặt lạnh lùng.
Một tiếng thét dài, Mạc Thiên Cơ lăng không bay lên, đứng cao trăm trượng so với đỉnh núi. ở bên cạnh hắn, có Sở Nhạc Nhi, Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh, Bao Bất Hoàn. Còn có một Lệ Tương Tư.
Về phương diện chỉ huy chiến đấu, Mạc Thiên Cơ lựa chọn phương thức giống với Đệ Ngũ Khinh Nhu: Chỉ huy trên không trung!
Ở phương diện này, Mạc Thiên Cơ vẫn có ưu thế hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu mấy phần. Tu vi bản thân Mạc Thiên Cơ cao hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu nhiều, có thể tự mình duy trì phiêu phù trên không trung trong thời gian tương đối dài, không cần người khác trợ giúp. Thứ hai, lại có Sở Nhạc Nhi bên người, chẳng khác nào được bảo đảm an toàn tuyệt đối, không có kẻ nào dám hành động 'trảm thủ'. Đệ Ngũ Khinh Nhu lại ko có ưu thế như vậy, cho dù biết rõ thực lực bên ta chiếm ưu thế, vẫn phải an bài đủ nhân lực bảo vệ mình.
Cuối cùng, Mạc Thiên Cơ vừa rồi nói chuyện, đã công khai thừa nhận thân phận cửu kiếp trí nang của mình. Truyền thuyết cửu kiếp bất diệt đã tồn tại chục vạn năm qua, Chưa từng có ngoại lệ, cái này tương đương với niềm tin tất thắng giống như "thiên ý", cũng là áp lực lớn lao đối với đối phương!
Đối diện, cũng truyền tới một tiếng thét dài, hiển nhiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã vào chỗ.
Hai người cách nhau quá xa, cho dù cùng huyền phù trên không trung, cũng không thể nhìn thấy nhau, nhưng đều có một loại cảm giác ngầm hiểu trong lòng.
Quả nhiên ngươi cũng như thế.
"Trần gia, Diệp gia xuất chiến!" Đệ Ngũ Khinh Nhu ra lệnh một tiếng, Lan Mặc Phong lớn tiếng truyền đạt, thanh âm chấn động tứ phía. Đó cũng là một chút ưu thế. Đệ Ngũ Khinh Nhu phải mượn người khác nhắn hiệu lệnh, còn Mạc Thiên Cơ lại không cần. Đây là lợi ích của tu vi cao...
Hai chi đội ngũ, nhất tề ứng tiếng mà ra.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Đệ nhất nhị đội, xuất chiến!"
Song phương đều là xuất chiến, nhưng thanh thế mỗi phe lại tuyệt không giống nhau. Cao thấp liếc mắt cái cũng nhìn ra được. Phe liên quân lần này xuất động gần 1500 người. Trong khi đó, phe Lệ gia chỉ có không tới hai trăm người mà thôi.
Bốn chi đội ngũ, từ phương hướng ngược nhau cùng tiến thẳng về phía trước, xâm nhập vào trong dãy núi trùng điệp, tuyết trắng mờ mịt này.
Một cỗ sát khí thảm liệt, xông thẳng lên trời cao.
Quyết chiến cuối cùng cũng bắt đầu!
Tộc nhân Tam Tinh thánh tộc dưới trướng Đàm Đàm, nhìn năng lượng tam quang đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, cả đám đều lộ vẻ hâm mộ, con ngươi tỏa sáng, khóe miệng chảy cả nước dãi...
Nếu như chúng ta cũng có thể dẫn động lực lượng nhật nguyệt tinh tam quang như thế... vậy thực lực Tam Tinh thánh tộc chúng ta chẳng phải....tăng lên ầm ầm?
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thở dài: Đám khốn kiếp kia, thật sự là bại gia tử mà. Không ngờ vận dụng lực lượng trân quý như vậy để... bày trận!? Ổn định đại sơn? Con mẹ nó, thật là hủ bại lãng phí đến tận xương tủy.
Mắt thấy phản ứng của mọi người quá tồi tệ, Đàm Đàm quay đầu lại ra vẻ tiêu sái, xoạt một tiếng, vuốt lọn tóc trên trán ra đằng sau, một con mắt lớn một con mắt nhỏ một hàng lông mày hướng lên trời, một hàng lông mày hướng xuống đất, hỏi: "Hôm nay, bổn tọa có đẹp trai không?"
Các vị chí tôn tam tinh thánh tộc đều lộn hết ruột gan lên, liên thanh nói: "Đẹp! Thật sự quá đẹp trai rồi! Ai có thể đẹp trai hơn ngài rồi?"
"Thánh Vương đẹp trai đứng đầu thiên hạ, dưới vòm trời này, thiên hạ đệ nhất nhân!" Một vị chí tôn thánh tộc bóp mũi nói.
"Đúng vậy, Thánh Vương hôm nay làm sao lại đẹp trai như vậy chứ? Thật sự là càng ngày càng... đẹp trai hơn. Người làm sao có thể đẹp trai như vậy chứ... Ọe...." Một vị chí tôn nói, đến cuối câu rốt cuộc không nhịn được cảm giác buồn nôn, phun ra như điên
"Thánh Vương thật sự là đẹp trai tàn bạo phi nhân đạo . Trừ phi không lộ diện, một khi lộ diện là lập tức trở thành tình nhân trong mộng của thiếu nữ thiên hạ. Nữ tử từ tám tuổi cho tới tám ngàn tuổi đều lấy ngài làm thần tượng...." Vị chí tôn này thật sự rất có sáng tạo, câu này đã siêu việt cả thời đại rồi.
"Nói bậy, ngươi đang khinh nhờn Thánh Vương sao. Bằng vào trình độ đẹp trai của Thánh Vương, thế nào chỉ có thiếu nữ dưới tám ngàn tuổi thần tượng. Rõ ràng phải là tám vạn tuổi, tám mươi vạn tuổi mới đúng! Chỉ cần là nữ tử, trẻ con cũng bị khuynh đảo!" Một vị chí tôn khác nói. Vô sỉ cũng có thể không giới hạn, tỉ như vị nói ra câu này!
"Thánh Vương đẹp trai kinh thiên động địa! Đẹp trai đến thiên băng địa liệt! Đẹp trai tới nhật nguyệt vô quang! Đẹp trai tới thế gian tận thế, đẹp trai tàn bạo.... Ọe...." Tên còn lại thật sự không thắng được lương tâm, nói xong câu cuối cùng rốt cuộc không chịu nổ lương tâm khiển trách, thanh âm rất mơ hồ, nôn thốc nôn tháo.
"Cổ Nhất Cổ, ngươi nói đi? Ta rốt cuộc có đẹp trai không? nếu như thật là đẹp trai, ngươi cứ lớn tiếng nói ra, không cần rụt rè làm gì, ta không để ý đâu." Đàm Đàm cười dài, nhìn Cổ trưởng lão mặt mày nghiêm nghị, thủy chung không nói tiếng nào.
Không mặt tròn xoe giống mặt trống của Cổ Nhất Cổ lập tức trở nên méo xệch, tiếp tục duy trì bộ dáng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thánh vương đẹp trai, đương nhiên là không ai sáng bằng! Thánh Vương đẹp trai, tiền không cổ nhân hậu không lai giả. Thánh vương đẹp trai, thật sự là.... Thánh Vương, ngươi giết ta đi!"
Đàm Đàm trừng mắt, cả giận nói: "Thúi lắm! Nói tiếp, ta đã nói ta không để ý mà. Tiếp tục cho ta."
Cổ Nhất Cổ bi thảm nói: "Chỉ là... Thánh Vương đẹp trai... thật sự là quá đẹp trai quá đẹp trai qúa đẹp trai rồi...."
Liên tục nói mấy trăm lần đẹp trai, Thánh Vương mới hài lòng, cười dài gật gật đầu.
Sau đó mới đĩnh đạc vung tay lên, nói: "Được rồi. Hôm nay lòng ta rất vui vẻ. Các ngươi cũng không cần sốt ruột. Chờ đại chiến lần này chấm dứt, ta tìm cơ hội nói với Mạc Thiên Cơ một câu, bảo hắn cũng dẫn động thiên tượng một lần như vậy cho chúng ta. Cho các ngươi lợi dụng tam quang quán thể, tu luyện thần công một lần. Cam đoan quán đủ thì thôi.."
"Thánh Vương, ngài nói thật sao?" Tất cả mọi người đều sáng mắt lên.
"Đương nhiên là thật, cái này có tính là gì!" Đàm Đàm ra vẻ rắm thối, thoáng vênh mặt, hừ một tiếng, nói: "Ta nói cái gì, Mạc Thiên Cơ dám can đảm không theo sao! Hơn nữa... Cho dù Mạc Thiên Cơ thật sự mắc bệnh thần kinh, to gan lớn mật không nghe lời ta, ta đây không phải còn có sư huynh đó sao? Sư huynh ta chính là lão đại hắn, bảo Mạc Thiên Cơ đi hướng đông, Mạc Thiên Cơ tuyệt đối không dám đi hướng tây. Bảo Mạc Thiên Cơ hắn đánh chó, hắn cũng không dám đi mắng gà!"
"Thánh Vương uy vũ! Kiếm chủ đại nhân uy vũ!" Mọi người vui vẻ ra mặt, lập tức vỗ mông ngựa như nước.
"Thánh Vương! Ngài thật sự quá đẹp trai rồi! Thật sự là đẹp trai kinh người, thật sự đẹp trai tới không còn từ nào để hình dung...." Lần này, mọi người đã khen rất thật tình rồi.
Đàm Đàm vênh mặt lên mặc nhiên thừa nhận, bộ dáng giống như nên là như thế.
Hừ, Mạc Thiên Cơ tiểu tử kia dám không nghe lời bản Thánh Vương sao? Bản Thánh Vương chính là khắc tinh lớn nhất của hắn.
Nhờ tới năm đó các huynh đệ ở chung, khóe miệng Đàm Đàm khẽ mỉm cười, trong lòng hừ hừ: "Căn bản không cần sư huynh xuất mã, Mạc Thiên Cơ tiểu tử kia dám không nghe lời ta? Thật sự là to gan lớn mật rồi... hừ hừ..."
Nói thật, Đàm Đàm đúng là không phải khoác lác. Mạc Thiên Cơ còn thật không dám làm trái lời Đàm Đàm. Cũng không riêng Mạc Thiên Cơ, tất cả huynh đệ cửu kiếp, thậm chí là cả Sở Dương cũng không phải ngoại lệ. Đều có chút sợ Đàm Đàm. Cũng không phải vì hắn là Thánh Vương gì đó, cũng sợ hắn là Ma Vương gì gì, lại càng không sợ thực lực chí tôn cửu phẩm của hắn...
Sợ chỉ có một câu.
Chính là một câu hỏi khủng bố tới cực điểm, khiến cho thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ mỗi lần nhìn thấy Đàm Đàm cũng phải che mặt bỏ trốn, chỉ sợ bị hắn túm được.
"Mạc Thiên Cơ, ngươi thấy ta có đẹp trai không? Hôm nay có phải đẹp trai hơn hôm qua?"
Chỉ một câu hỏi thế thôi, cũng khiến Mạc Thiên Cơ thống khổ không chịu nổi. Hôm nay đột nhiên nhớ lại, buổi tối nhất định sẽ gặp ác mộng.
Đối diện với một tên gia hỏa căn bản khác biệt quá xa chữ "người", mặt dày, một hàng lông mày hướng lên trời, một hàng lông mày chĩa xuống đất, hỏi mình một câu này, Mạc Thiên Cơ thật sự đến ý định tự sát cũng có rồi.
Nhất là, chỉ cần hắn hỏi ngươi câu này xong, nếu ngươi không thể cho hắn câu trả lời thuyết phục, khiến hắn hài lòng, hắn cứ dính chặt lấy ngươi không tha.
"Nói đi, ta có đẹp trai không? Rốt cuộc có đẹp trai không?"
"Có phải lại đẹp trai hơn hôm qua rồi? Nhất định là đẹp trai đúng không?"
"Thật sự đẹp trai sao? Đẹp trai chỗ nào? Cẩn thận phân tích xem xem..."
....
Cứ như thế, cứ như thế, cho dù thần bàn quỷ tính công phu dưỡng khí cực cao như Mạc Thiên Cơ, cũng bị Đàm Đàm khiến cho muốn sụp đổ, đánh thì đánh không lại, trốn thì trốn không xong, hơn nữa còn không tìm được trợ thủ.
Cửu kiếp huynh đệ đoàn kết, vĩnh viễn không đổi, kéo dài mười vạn năm, chưa từng kẻ nào làm tan rã được bọn họ. Lịch đại đều như thế!
Thực lực cửu kiếp thế hệ này càng hơn xa thế hệ trước, nhưng cái đoàn kết truyền đời này, đối diện với một người, lại không đáng tin nữa rồi!
Người đó chính là Đàm Đàm!
Các huynh đệ vừa thấy Đàm Đàm đuổi theo Mạc Thiên Cơ, tuyệt đối không tên nào dám lại gần, cả đám lập tức chim tan thú tán. Trình độ đáng sợ của Đàm Đàm, tuyệt đối còn lớn hơn cả Sở diêm vương. Diêm Vương cùng lắm là chết, nhưng Đàm Thánh Vương lại có thể khiến người ta sống không được, chết không xong!
Sau này, mỗi khi gặp được Đàm Đàm, mọi người đều giơ tay đầu hàng: Đàm đại gia... Ngài muốn thế nào, cứ nói thẳng, ta làm theo là được!
Nhìn chung cả đời Mạc Thiên Cơ, người có thể khiến hắn nghe lời, tất cả cũng chỉ có ba người. Trong ba người này, nhất định có một chỗ cho Đàm Đàm!
Uy lực của Thánh Vương , có thể thấy được!
...
Trong dãy núi tung hoành, bốn chí đội ngũ đến từ song phương đột tiến như bay.
Giống như một giọt nước hòa tan vào trong đại hải, trong chớp mắt đã vô thanh vô tức.
Địa thế nơi này thật sự vô cùng phức tạp đa đoan. Cho dù đứng trên đỉnh núi cao nhất, cũng chưa chắc đã nhìn thấy rõ ràng iến hóa sau khi hai chi đội ngũ tiến vào. Chỉ có đứng trên không, mới có thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng khoảng cách cũng xa xôi vô cùng.
Theo thống soái hai bên truyền đạt mệnh lệnh, có hai chi đội ngũ xuất phát, cái khác, mọi người hoàn toàn ko biết gì nữa rồi.
Đột nhiên quay đầu mà đi, một thân bạch bào để lại một dải lưu tinh bạch sắc trên không trung, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng trong thiên địa lại có thêm một đạo khí tức oán độc tới cực điểm, đang chậm rãi tràn ra. Trong khí tức tràn ngập phẫn nộ, cừu hận thấu xương, oán độc bất diệt!
Nhiều lời vô ích!
Chỉ có không chết không dừng!
Phe Lệ gia.
Tám chi đội ngũ đã tập kết xong!
Tổng cộng 1961 người. Lệ Tuyệt, Lệ Vô Ba, Lệ Hùng Đồ cũng ở trong đó.
Lệ Tuyệt nhìn bóng lưng Lệ Hùng Đồ, trong mắt ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận.
Vì sao hắn có thể, ta lại không thể?
Giờ phút này đã chuẩn bị xuất phát.
Lệ Tuyệt chậm rãi di chuyển tới sau đội ngũ, nhưng lại bị Lệ Vô Ba giữ chặt, chậm rãi lắc đầu.
Bên cạnh, Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông ôm kiếm mà đứng, sắc mặt lạnh lùng.
Một tiếng thét dài, Mạc Thiên Cơ lăng không bay lên, đứng cao trăm trượng so với đỉnh núi. ở bên cạnh hắn, có Sở Nhạc Nhi, Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh, Bao Bất Hoàn. Còn có một Lệ Tương Tư.
Về phương diện chỉ huy chiến đấu, Mạc Thiên Cơ lựa chọn phương thức giống với Đệ Ngũ Khinh Nhu: Chỉ huy trên không trung!
Ở phương diện này, Mạc Thiên Cơ vẫn có ưu thế hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu mấy phần. Tu vi bản thân Mạc Thiên Cơ cao hơn Đệ Ngũ Khinh Nhu nhiều, có thể tự mình duy trì phiêu phù trên không trung trong thời gian tương đối dài, không cần người khác trợ giúp. Thứ hai, lại có Sở Nhạc Nhi bên người, chẳng khác nào được bảo đảm an toàn tuyệt đối, không có kẻ nào dám hành động 'trảm thủ'. Đệ Ngũ Khinh Nhu lại ko có ưu thế như vậy, cho dù biết rõ thực lực bên ta chiếm ưu thế, vẫn phải an bài đủ nhân lực bảo vệ mình.
Cuối cùng, Mạc Thiên Cơ vừa rồi nói chuyện, đã công khai thừa nhận thân phận cửu kiếp trí nang của mình. Truyền thuyết cửu kiếp bất diệt đã tồn tại chục vạn năm qua, Chưa từng có ngoại lệ, cái này tương đương với niềm tin tất thắng giống như "thiên ý", cũng là áp lực lớn lao đối với đối phương!
Đối diện, cũng truyền tới một tiếng thét dài, hiển nhiên, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã vào chỗ.
Hai người cách nhau quá xa, cho dù cùng huyền phù trên không trung, cũng không thể nhìn thấy nhau, nhưng đều có một loại cảm giác ngầm hiểu trong lòng.
Quả nhiên ngươi cũng như thế.
"Trần gia, Diệp gia xuất chiến!" Đệ Ngũ Khinh Nhu ra lệnh một tiếng, Lan Mặc Phong lớn tiếng truyền đạt, thanh âm chấn động tứ phía. Đó cũng là một chút ưu thế. Đệ Ngũ Khinh Nhu phải mượn người khác nhắn hiệu lệnh, còn Mạc Thiên Cơ lại không cần. Đây là lợi ích của tu vi cao...
Hai chi đội ngũ, nhất tề ứng tiếng mà ra.
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Đệ nhất nhị đội, xuất chiến!"
Song phương đều là xuất chiến, nhưng thanh thế mỗi phe lại tuyệt không giống nhau. Cao thấp liếc mắt cái cũng nhìn ra được. Phe liên quân lần này xuất động gần 1500 người. Trong khi đó, phe Lệ gia chỉ có không tới hai trăm người mà thôi.
Bốn chi đội ngũ, từ phương hướng ngược nhau cùng tiến thẳng về phía trước, xâm nhập vào trong dãy núi trùng điệp, tuyết trắng mờ mịt này.
Một cỗ sát khí thảm liệt, xông thẳng lên trời cao.
Quyết chiến cuối cùng cũng bắt đầu!
Tộc nhân Tam Tinh thánh tộc dưới trướng Đàm Đàm, nhìn năng lượng tam quang đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, cả đám đều lộ vẻ hâm mộ, con ngươi tỏa sáng, khóe miệng chảy cả nước dãi...
Nếu như chúng ta cũng có thể dẫn động lực lượng nhật nguyệt tinh tam quang như thế... vậy thực lực Tam Tinh thánh tộc chúng ta chẳng phải....tăng lên ầm ầm?
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều thở dài: Đám khốn kiếp kia, thật sự là bại gia tử mà. Không ngờ vận dụng lực lượng trân quý như vậy để... bày trận!? Ổn định đại sơn? Con mẹ nó, thật là hủ bại lãng phí đến tận xương tủy.
Mắt thấy phản ứng của mọi người quá tồi tệ, Đàm Đàm quay đầu lại ra vẻ tiêu sái, xoạt một tiếng, vuốt lọn tóc trên trán ra đằng sau, một con mắt lớn một con mắt nhỏ một hàng lông mày hướng lên trời, một hàng lông mày hướng xuống đất, hỏi: "Hôm nay, bổn tọa có đẹp trai không?"
Các vị chí tôn tam tinh thánh tộc đều lộn hết ruột gan lên, liên thanh nói: "Đẹp! Thật sự quá đẹp trai rồi! Ai có thể đẹp trai hơn ngài rồi?"
"Thánh Vương đẹp trai đứng đầu thiên hạ, dưới vòm trời này, thiên hạ đệ nhất nhân!" Một vị chí tôn thánh tộc bóp mũi nói.
"Đúng vậy, Thánh Vương hôm nay làm sao lại đẹp trai như vậy chứ? Thật sự là càng ngày càng... đẹp trai hơn. Người làm sao có thể đẹp trai như vậy chứ... Ọe...." Một vị chí tôn nói, đến cuối câu rốt cuộc không nhịn được cảm giác buồn nôn, phun ra như điên
"Thánh Vương thật sự là đẹp trai tàn bạo phi nhân đạo . Trừ phi không lộ diện, một khi lộ diện là lập tức trở thành tình nhân trong mộng của thiếu nữ thiên hạ. Nữ tử từ tám tuổi cho tới tám ngàn tuổi đều lấy ngài làm thần tượng...." Vị chí tôn này thật sự rất có sáng tạo, câu này đã siêu việt cả thời đại rồi.
"Nói bậy, ngươi đang khinh nhờn Thánh Vương sao. Bằng vào trình độ đẹp trai của Thánh Vương, thế nào chỉ có thiếu nữ dưới tám ngàn tuổi thần tượng. Rõ ràng phải là tám vạn tuổi, tám mươi vạn tuổi mới đúng! Chỉ cần là nữ tử, trẻ con cũng bị khuynh đảo!" Một vị chí tôn khác nói. Vô sỉ cũng có thể không giới hạn, tỉ như vị nói ra câu này!
"Thánh Vương đẹp trai kinh thiên động địa! Đẹp trai đến thiên băng địa liệt! Đẹp trai tới nhật nguyệt vô quang! Đẹp trai tới thế gian tận thế, đẹp trai tàn bạo.... Ọe...." Tên còn lại thật sự không thắng được lương tâm, nói xong câu cuối cùng rốt cuộc không chịu nổ lương tâm khiển trách, thanh âm rất mơ hồ, nôn thốc nôn tháo.
"Cổ Nhất Cổ, ngươi nói đi? Ta rốt cuộc có đẹp trai không? nếu như thật là đẹp trai, ngươi cứ lớn tiếng nói ra, không cần rụt rè làm gì, ta không để ý đâu." Đàm Đàm cười dài, nhìn Cổ trưởng lão mặt mày nghiêm nghị, thủy chung không nói tiếng nào.
Không mặt tròn xoe giống mặt trống của Cổ Nhất Cổ lập tức trở nên méo xệch, tiếp tục duy trì bộ dáng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thánh vương đẹp trai, đương nhiên là không ai sáng bằng! Thánh Vương đẹp trai, tiền không cổ nhân hậu không lai giả. Thánh vương đẹp trai, thật sự là.... Thánh Vương, ngươi giết ta đi!"
Đàm Đàm trừng mắt, cả giận nói: "Thúi lắm! Nói tiếp, ta đã nói ta không để ý mà. Tiếp tục cho ta."
Cổ Nhất Cổ bi thảm nói: "Chỉ là... Thánh Vương đẹp trai... thật sự là quá đẹp trai quá đẹp trai qúa đẹp trai rồi...."
Liên tục nói mấy trăm lần đẹp trai, Thánh Vương mới hài lòng, cười dài gật gật đầu.
Sau đó mới đĩnh đạc vung tay lên, nói: "Được rồi. Hôm nay lòng ta rất vui vẻ. Các ngươi cũng không cần sốt ruột. Chờ đại chiến lần này chấm dứt, ta tìm cơ hội nói với Mạc Thiên Cơ một câu, bảo hắn cũng dẫn động thiên tượng một lần như vậy cho chúng ta. Cho các ngươi lợi dụng tam quang quán thể, tu luyện thần công một lần. Cam đoan quán đủ thì thôi.."
"Thánh Vương, ngài nói thật sao?" Tất cả mọi người đều sáng mắt lên.
"Đương nhiên là thật, cái này có tính là gì!" Đàm Đàm ra vẻ rắm thối, thoáng vênh mặt, hừ một tiếng, nói: "Ta nói cái gì, Mạc Thiên Cơ dám can đảm không theo sao! Hơn nữa... Cho dù Mạc Thiên Cơ thật sự mắc bệnh thần kinh, to gan lớn mật không nghe lời ta, ta đây không phải còn có sư huynh đó sao? Sư huynh ta chính là lão đại hắn, bảo Mạc Thiên Cơ đi hướng đông, Mạc Thiên Cơ tuyệt đối không dám đi hướng tây. Bảo Mạc Thiên Cơ hắn đánh chó, hắn cũng không dám đi mắng gà!"
"Thánh Vương uy vũ! Kiếm chủ đại nhân uy vũ!" Mọi người vui vẻ ra mặt, lập tức vỗ mông ngựa như nước.
"Thánh Vương! Ngài thật sự quá đẹp trai rồi! Thật sự là đẹp trai kinh người, thật sự đẹp trai tới không còn từ nào để hình dung...." Lần này, mọi người đã khen rất thật tình rồi.
Đàm Đàm vênh mặt lên mặc nhiên thừa nhận, bộ dáng giống như nên là như thế.
Hừ, Mạc Thiên Cơ tiểu tử kia dám không nghe lời bản Thánh Vương sao? Bản Thánh Vương chính là khắc tinh lớn nhất của hắn.
Nhờ tới năm đó các huynh đệ ở chung, khóe miệng Đàm Đàm khẽ mỉm cười, trong lòng hừ hừ: "Căn bản không cần sư huynh xuất mã, Mạc Thiên Cơ tiểu tử kia dám không nghe lời ta? Thật sự là to gan lớn mật rồi... hừ hừ..."
Nói thật, Đàm Đàm đúng là không phải khoác lác. Mạc Thiên Cơ còn thật không dám làm trái lời Đàm Đàm. Cũng không riêng Mạc Thiên Cơ, tất cả huynh đệ cửu kiếp, thậm chí là cả Sở Dương cũng không phải ngoại lệ. Đều có chút sợ Đàm Đàm. Cũng không phải vì hắn là Thánh Vương gì đó, cũng sợ hắn là Ma Vương gì gì, lại càng không sợ thực lực chí tôn cửu phẩm của hắn...
Sợ chỉ có một câu.
Chính là một câu hỏi khủng bố tới cực điểm, khiến cho thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ mỗi lần nhìn thấy Đàm Đàm cũng phải che mặt bỏ trốn, chỉ sợ bị hắn túm được.
"Mạc Thiên Cơ, ngươi thấy ta có đẹp trai không? Hôm nay có phải đẹp trai hơn hôm qua?"
Chỉ một câu hỏi thế thôi, cũng khiến Mạc Thiên Cơ thống khổ không chịu nổi. Hôm nay đột nhiên nhớ lại, buổi tối nhất định sẽ gặp ác mộng.
Đối diện với một tên gia hỏa căn bản khác biệt quá xa chữ "người", mặt dày, một hàng lông mày hướng lên trời, một hàng lông mày chĩa xuống đất, hỏi mình một câu này, Mạc Thiên Cơ thật sự đến ý định tự sát cũng có rồi.
Nhất là, chỉ cần hắn hỏi ngươi câu này xong, nếu ngươi không thể cho hắn câu trả lời thuyết phục, khiến hắn hài lòng, hắn cứ dính chặt lấy ngươi không tha.
"Nói đi, ta có đẹp trai không? Rốt cuộc có đẹp trai không?"
"Có phải lại đẹp trai hơn hôm qua rồi? Nhất định là đẹp trai đúng không?"
"Thật sự đẹp trai sao? Đẹp trai chỗ nào? Cẩn thận phân tích xem xem..."
....
Cứ như thế, cứ như thế, cho dù thần bàn quỷ tính công phu dưỡng khí cực cao như Mạc Thiên Cơ, cũng bị Đàm Đàm khiến cho muốn sụp đổ, đánh thì đánh không lại, trốn thì trốn không xong, hơn nữa còn không tìm được trợ thủ.
Cửu kiếp huynh đệ đoàn kết, vĩnh viễn không đổi, kéo dài mười vạn năm, chưa từng kẻ nào làm tan rã được bọn họ. Lịch đại đều như thế!
Thực lực cửu kiếp thế hệ này càng hơn xa thế hệ trước, nhưng cái đoàn kết truyền đời này, đối diện với một người, lại không đáng tin nữa rồi!
Người đó chính là Đàm Đàm!
Các huynh đệ vừa thấy Đàm Đàm đuổi theo Mạc Thiên Cơ, tuyệt đối không tên nào dám lại gần, cả đám lập tức chim tan thú tán. Trình độ đáng sợ của Đàm Đàm, tuyệt đối còn lớn hơn cả Sở diêm vương. Diêm Vương cùng lắm là chết, nhưng Đàm Thánh Vương lại có thể khiến người ta sống không được, chết không xong!
Sau này, mỗi khi gặp được Đàm Đàm, mọi người đều giơ tay đầu hàng: Đàm đại gia... Ngài muốn thế nào, cứ nói thẳng, ta làm theo là được!
Nhìn chung cả đời Mạc Thiên Cơ, người có thể khiến hắn nghe lời, tất cả cũng chỉ có ba người. Trong ba người này, nhất định có một chỗ cho Đàm Đàm!
Uy lực của Thánh Vương , có thể thấy được!
...
Trong dãy núi tung hoành, bốn chí đội ngũ đến từ song phương đột tiến như bay.
Giống như một giọt nước hòa tan vào trong đại hải, trong chớp mắt đã vô thanh vô tức.
Địa thế nơi này thật sự vô cùng phức tạp đa đoan. Cho dù đứng trên đỉnh núi cao nhất, cũng chưa chắc đã nhìn thấy rõ ràng iến hóa sau khi hai chi đội ngũ tiến vào. Chỉ có đứng trên không, mới có thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng khoảng cách cũng xa xôi vô cùng.
Theo thống soái hai bên truyền đạt mệnh lệnh, có hai chi đội ngũ xuất phát, cái khác, mọi người hoàn toàn ko biết gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.