Ngạo Thế Đan Thần

Chương 103: Huyền Cảnh

Tịch Tiểu Tặc

12/02/2014

Trầm Tường bĩu môi nói:

- Vừa nãy ngươi không nghe thấy nữ nhân kia nói sao? Hơn nữa ta cũng sớm nói cho ngươi biết, nàng chính là vị hôn thê của ta!

Tên tuổi của Tiết Tiên Tiên trong môn phái trên Thần Vũ đại lục là như sấm bên tai, bởi vì nàng mới mười lăm tuổi, đã là Chân Võ cảnh!

Trầm Tường cũng là mấy ngày này mới biết được, hắn phát hiện mình thua Tiết Tiên Tiên một đoạn lớn.

- Khốn kiếp. . . Khốn kiếp, một bé gái tốt như vậy, làm sao lại nguyện ý gả cho ngươi đây?

Chu Vinh một mặt đố kị lắc thân thể Trầm Tường, nhìn ra được hắn rất muốn đánh Trầm Tường.

Thương thế của Trầm Tường tốt rất nhanh, sau khi Đan trưởng lão đi, những người khác đều đi tới bên người Trầm Tường, hỏi thăm vài câu, ánh mắt nhìn Trầm Tường cũng tràn đầy tôn kính, nói cái gì sau này có cơ hội lĩnh giáo một phen. . .

Có thể đi vào hạng kiểm tra thứ ba, chỉ có ba người Vân Tiểu Đao Trầm Tường, Trương Đức này, tuy rằng tuổi bọn họ bất đồng, nhưng đều là bạn tốt, bọn họ chỉ hy vọng hạng thứ ba sẽ không phải đánh lẫn nhau, cái kia đối với bọn hắn mà nói là quá tàn khốc.

Lúc này Trầm Tường điều tức xong, hắn còn có nửa canh giờ để nghỉ ngơi, hắn nghĩ Đan trưởng lão kia rốt cuộc là nhân vật nào.

- Mị Dao tỷ, U U tỷ, các nàng có manh mối gì không?

Trầm Tường hỏi.

- Không có, bất quá không nhất định là nữ nhân ngươi biết, ngươi phải biết lòng của phụ nữ là rất khó phỏng đoán, khả năng là bởi vì một cái ánh mắt của ngươi, hoặc là một ít cách làm của ngươi làm cho nàng có ấn tượng xấu, nàng liền hận ngươi, hay là nàng thật sự nghĩ tốt cho ngươi, muốn ngươi ở ngoại môn mài giũa một phen?

Tô Mị Dao nói.

- Nữ nhân này thực lực không tệ, lại có hỏa chủng chi hồn! Ta không đoán sai, hẳn là Tử Nguyệt Hỏa Hồn.

Bạch U U nói.

- Không sai, nhất định là Tử Nguyệt Hỏa Hồn, truyền thuyết kể rằng có thời điểm mặt trăng đột nhiên biến thành màu tím, bắn ra một ánh hào quang chiếu rọi phàm giới đại địa, phàm giới đại địa bị một mảnh hỏa diễm màu tím nuốt hết, đốt cháy bảy bảy bốn mươi chín vạn năm, sau khi đại hỏa tắt, phàm giới đại địa liền có sinh linh, có hoa cỏ cây cối, đản sinh ra đủ loại sinh mệnh! Vào lúc kia dưỡng dục ra được Tử Nguyệt Hỏa Hồn được xưng là hỏa diễm có sinh mệnh, bất quá đó là truyền thuyết của Tử Nguyệt giới! Lẽ nào nữ nhân kia là đến từ Tử Nguyệt giới?

Tô Mị Dao nói.



Trầm Tường không nghĩ tới một hỏa chủng chi hồn lại có lai lịch to lớn như vậy, hắn âm thầm xác định Tô Mị Dao cùng Bạch U U đã từng du lịch qua nhiều phàm giới.

- Không biết, chờ sau này ta cưới nàng, liền đi hỏi rõ ràng là được.

Trầm Tường lặng lẽ cười nói.

- Còn không biết phải chờ tới năm tháng nào, nữ nhân này có thể là Niết Bàn cảnh, đó là tồn tại đỉnh cao nhất bên trong phàm giới.

Tô Mị Dao nói.

Sau khi khôi phục thương thế, Trầm Tường kinh hỉ phát hiện hắn thân thể trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, chân khí tăng cường cũng hết sức rõ ràng, trải qua một phen hành hạ vừa nãy kia, chân khí hắn bị áp súc, chất lượng tăng lên không ít.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, thì có tăng lên rõ ràng như vậy, điều này làm cho Trầm Tường âm thầm kinh ngạc, hắn bắt đầu hoài nghi, Đan trưởng lão kia có khả năng đúng là không có ác ý, chỉ muốn mài giũa hắn, chỉ bất quá cách làm quá mức nghiêm ngặt cùng cực đoan.

- Chờ ta tiến vào nội môn lại nhập Thái Đan viện, đến thời điểm đó là có thể hưởng thụ hai loại đãi ngộ rồi!

Trầm Tường quyết định, hắn đột nhiên rất tò mò đối với Đan trưởng lão kia, vì có thể tiếp xúc nàng, chỉ có thể đi Thái Đan viện, bởi vì Đan trưởng lão kia là viện trưởng Thái Đan viện.

Trầm Tường, Vân Tiểu Đao, Trương Đức, bọn họ được Chu Vinh dẫn đến bên trong Thái Vũ môn, ba người Trầm Tường có thể thấy rất nhiều cái sân to to nhỏ nhỏ.

- Chín mươi chín nội môn Vũ Viện, chúng ta phải đi đâu?

Vân Tiểu Đao nhìn thấy một cái cửa hiệu, kinh hô.

- Đi Trưởng lão viện! Năm đó ta cũng là đi nơi đó.

Chu Vinh vỗ vỗ bụng bự tròn tròn kia của hắn, một mặt tươi cười quái dị:

- Kiểm tra hạng thứ ba không hề kinh khủng như hạng thứ hai đâu, bất quá vẫn có khó khăn, nhưng sau khi thông qua, sẽ có không ít chỗ tốt.

Lại phải đi Trưởng lão viện, đây là chỗ ở của các Trưởng lão Thái Vũ môn, điều này làm cho đám người Trầm Tường nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, Trầm Tường cũng lo lắng bởi vì hắn cùng Đan trưởng lão phát sinh mâu thuẫn, mà làm cho cả Trưởng lão viện nhằm vào hắn, như vậy hắn ở Thái Vũ môn thật sự hỗn không được nữa.

- Thái Vũ chưởng giáo bế quan nhiều năm, hiện tại đều là Vũ trưởng lão quản sự, Đan trưởng lão cũng xuất quỷ nhập thần, quanh năm suốt tháng đều không xuất hiện một lần.

Chu Vinh nói:



- Hạng kiểm tra thứ ba là Vũ trưởng lão phụ trách.

Vũ trưởng lão kia là nhân vật thứ ba của Thái Vũ môn, làm người rất tốt, bình dị gần gũi, mặc dù là cường giả cao cao tại thượng, nhưng một chút kiêu căng cũng không có, đạt được rất nhiều đệ tử kính yêu, điều này làm cho đám người Trầm Tường thở phào nhẹ nhõm, chí ít bọn họ không cần đối mặt quái nữ nhân hỉ nộ vô thường như Đan trưởng lão.

- Đây chính là Trưởng lão viện sao? Quả nhiên có chút bất đồng.

Vân Tiểu Đao không nghĩ tới ở bên trong Thái Vũ môn, thậm chí có một thế ngoại đào nguyên như vậy, ở trong này cũng không phải là kiến trúc thuần túy, mà là hữu sơn hữu thủy, có một mảnh thảo nguyên phi thường bao la, mặc dù là buổi tối, nhưng ở hào quang của minh nguyệt cùng đầy sao chiếu rọi xuống, vẫn có thể thấy cảnh sắc mỹ lệ trong này.

- Tại sao ta ở bên ngoài không nhìn thấy những cảnh sắc này? Hơn nữa trong này xem ra nếu so với Thiên Môn thành phía ngoài kia còn to lớn hơn!

Trầm Tường nghi ngờ nói.

- Ha ha, nơi này là một Huyền Cảnh, chỉ có tới gần mới có thể thấy rõ đồ vật bên trong, ở phía xa xem ra, sẽ bị một loại lực lượng thần kỳ che kín, dẫn đến ngươi nhìn thấy chỉ là lối vào Huyền Cảnh.

Một lão giả đầu trọc, nhưng lại có râu dài màu trắng, trường mi màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau đám người Trầm Tường.

Đám người Trầm Tường bị sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại, chỉ nhìn thấy lão giả đầu trọc kia mặt mỉm cười, một đôi lão nhãn cùng bạch mi thật dài run run, có vẻ rất là hiền hòa.

Huyền Cảnh, là một tiểu không gian độc lập, tương đương với một tiểu thế giới, phi thường thần kỳ, giống như hiện tại cái Huyền Cảnh vô cùng lớn này, ở bên ngoài là không nhìn thấy, chỉ có thông qua lối vào kia đi mới có thể thấy, loại Huyền Cảnh này hình thành như thế nào, đến nay vẫn là một chi mê.

Đám người Trầm Tường đều nghe qua truyền thuyết Huyền Cảnh, không nghĩ tới Thái Vũ môn này dĩ nhiên cũng có một cái, hơn nữa còn nằm trong Trưởng lão viện!

- Vũ trưởng lão!

Đám người Trầm Tường cùng hô lên, hành lễ cho lão giả này.

Vũ trưởng lão tên là Vũ Khai Minh, chưởng quản toàn bộ Thái Vũ môn, sự tình phụ trách rất nhiều, là một nhân vật rất kiên quyết, có người nói hắn đã từng vì cứu đồ đệ mình, độc thân xông vào một môn phái ma đạo, cứu đệ tử mình trở về.

- Không cần đa lễ.

Vũ Khai Minh cười dài nói:

- Ngươi chính là Trầm Tường? Đan trưởng lão mới vừa nói muốn ta làm khó dễ ngươi một chút, nhưng ta cự tuyệt. Ta không muốn bị một môn hạ đệ tử ghi hận, bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi thật là có bản lãnh, để nữ nhân kia nín đầy bụng tức giận. May là tính khí nữ nhân này không tính quá xấu, bằng không nàng đập chết ngươi, những lão gia hỏa chúng ta cũng chỉ có thể ở bề ngoài nói nàng vài câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Đan Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook