Chương 183: Huyền Vũ Kim Cương Giáp ( thượng )
Tịch Tiểu Tặc
13/02/2014
Đan trưởng lão cỡi quần áo, Trầm Tường ngưng thần nhìn chăm chú vào,
ngay cả mắt cũng không chớp, hắn muốn nhìn Đan trưởng lão này đến cùng
là ai!
Áo choàng màu đen kia bị nàng dùng tư thái phi thường ưu mỹ chậm rãi cởi ra, bên trong là một váy dài trắng như tuyết, bây giờ Đan trưởng lão lại không có khẩn trương, chậm rãi thoát váy trắng bên trong, tư thái phủ mị mê người, khiến người ta thật sự khó thở, lúc này trái tim Trầm Tường cũng đập mạnh lên.
Váy trắng cởi ra, Trầm Tường đột nhiên nuốt một ngụm nước, Trầm Tường không thể không thừa nhận, vóc người Đan trưởng lão này tốt vô cùng, như ngọc bạch tuyệt mỹ chạm khắc đi ra vậy, eo thon dịu dàng khiến người ta rất muốn xông tới ôm lên. Đôi chân thon dài rắn chắc trắng như tuyết, bộ ngực cao vút, bờ vai gợi cảm. . . trên người nàng mỗi một nơi đều câu động linh hồn của Trầm Tường, mỗi một nơi đều tản ra phủ mị say lòng người, mỗi một nơi đều làm cho nam nhân không thể tự kiềm chế, khó có thể chống cự!
Nhưng hắn thầm mắng lên, bởi vì trước ngực cùng bên hông Đan trưởng lão đều có một đoàn sương mù màu tím, che lại địa phương mà nam nhân mong đợi nhất kia.
Dù vậy, lúc này Trầm Tường cũng là cả người cực kỳ khô nóng, không thể không mạnh mẽ áp chế tà hỏa bốc cháy lên trong cơ thể kia!
Mặc dù Ngô Thiên Thiên là nữ nhân, nhưng cũng không khỏi tán thưởng lên, nàng cũng nhìn đến mặt cười đỏ chót, cả người cũng bị ngọc thể nửa mở nửa che kia mê hoặc! Nàng cũng không nghĩ tới Đan trưởng lão sẽ cơ linh như vậy, dĩ nhiên thả ra mây mù màu tím che đậy chỗ mấu chốt nhất, bởi vậy, càng làm cho người muốn ngừng mà không được!
Đan trưởng lão tháo mặt nạ xuống, nhưng trên mặt cũng có mây mù màu tím lượn lờ như thế, không cách nào thấy rõ mặt nàng.
Trầm Tường nhìn chăm chú lên ngọc thể này, nhưng vẫn không nhìn thấy đồ vật hắn muốn nhìn.
- Hừ ! Ngươi vậy tính là gì?
Trầm Tường lập tức mắng, đồng thời một chưởng đánh ra, thả ra một trận gió nhẹ, muốn thổi bay sương mù kia đi, nhưng không có dùng được.
- Ngươi yêu cầu là cởi sạch quần áo, tháo mặt nạ xuống, ta làm được!
Đan trưởng lão lạnh nhạt nói, trong thanh âm vẫn mang theo ý cười cứng ngắc.
- Ngươi thật âm hiểm!
Trầm Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Cũng vậy thôi.
Đan trưởng lão thản nhiên nói, thấy bộ dạng Trầm Tường như vậy, trong lòng nàng cũng âm thầm hài lòng.
Ngô Thiên Thiên cũng nũng nịu nói:
- Trầm Tường, Đan trưởng lão đã thực hiện hứa hẹn.
Nàng cho rằng Đan trưởng lão có thể làm đến một bước này đã không tồi, Trầm Tường có thể thấy thân thể mê người này của Đan trưởng lão, cũng nên biết thế nào là đủ.
- Quên đi!
Trầm Tường ảo não ngồi dưới đất, thu bốn hạt Trúc Cơ đan lại, sau đó nhảy lên, lấy xuống một trái Thanh Huyền quả, đặt ở trong miệng nhai .
- Ngươi làm gì!
Đan trưởng lão vội vàng hô, Ngô Thiên Thiên cũng giật mình không ngớt, các nàng cũng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ có loại ngu ngốc này, trực tiếp ăn Thanh Huyền quả.
Bạch Long nữ bám ở trên cánh tay Trầm Tường cũng đố kị lầm bầm:
- Trước đó ngươi còn nói cái gì muốn dùng để luyện đan, trực tiếp ăn là lãng phí, hiện tại chính ngươi cũng ăn. . . Nhân gia cũng muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn. . .
Trầm Tường không để ý tới tiểu Long tham ăn này làm nũng, lại tức giận cắn cái Thanh Huyền quả kia.
Đây cũng làm cho Đan trưởng lão cùng Ngô Thiên Thiên tức đến giậm chân, một cái Thanh Huyền quả cứ như vậy hủy diệt, đây cũng là phung phí của trời a!
- Trầm Tường, ngươi. . .
Ngô Thiên Thiên cắn môi, tức giận nói.
Đan trưởng lão tức giận đến ngọc thể hơi run, nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, đi tới một phát bắt được tay của Trầm Tường, quát lạnh nói:
- Ngươi đang giận ta?
- Đây là sự tình rất rõ ràng, trái cây kia là của ta, ta thích làm sao là quyền của ta!
Trầm Tường bĩu môi, khoan hãy nói, Thanh Huyền quả này ăn rất ngon, làm hắn cắn xuống một cái liền không nhịn được lại muốn cắn một cái, hắn đã quyết định quyết tâm, tuyệt không có thể để cho tiểu Long tham ăn kia ăn được, bằng không sẽ bị nàng cả ngày ghi nhớ.
Đan trưởng lão cùng Ngô Thiên Thiên cũng biết tại sao Trầm Tường tức giận, bởi vì hắn khổ cực luyện chế một lò Trúc Cơ đan, sau khi được thắng lợi, lại rất thất vọng, không có thấy đồ vật hắn chờ mong.
- Đan trưởng lão, chỉ cần ngươi cho ta xem bộ mặt thật của ngươi, ta liền đem bốn hạt Trúc Cơ đan, Thanh Huyền quả thụ còn có Thanh Huyền quả ở phía trên cho ngươi! Như thế nào?
Trầm Tường chỉ là tò mò nữ nhân này đến cùng là ai.
Trầm Tường tin tưởng trực giác của mình, nữ nhân này nhất định là hắn nhận thức!
Đan trưởng lão thả Trầm Tường ra, đau lòng mà nhìn về phía Trầm Tường ăn trái Thanh Huyền quả kia, nàng suy tính một phen, Trầm Tường cũng ăn xong trái Thanh Huyền quả, nàng thở dài một tiếng:
- Quên đi, ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đánh bại ta, đến thời điểm đó ta sẽ là người của ngươi, tùy tiện ngươi như thế nào cũng được!
Đan trưởng lão mang theo bất đắc dĩ, rời khỏi sân nhỏ, chuyện đã xảy ra giữa đêm khuya này nàng vĩnh viễn không quên được, Ngô Thiên Thiên cũng không quên được.
Hiện tại Ngô Thiên Thiên đã biết rõ tại sao Trầm Tường lại không từ bất cứ giá nào cũng phải biết được thân phận của Đan trưởng lão, bởi vì này rất rõ ràng, Đan trưởng lão nhất định là người Trầm Tường quen thuộc, bằng không dựa vào nhân vật như Đan trưởng lão, là tuyệt đối sẽ không ở trước mặt tiểu lâu la như Trầm Tường làm ra sự tình như vậy, tuy rằng Đan trưởng lão đã che kín chỗ mấu chốt trên người, nhưng là một nữ nhân, có thể cho người đàn ông thưởng thức như thế, đã xem như là chuyện phi thường gian nan.
- Thiên Thiên, ngươi trở lại nói cho nàng biết, nếu như nàng cần Trúc Cơ đan thì cứ nói cho ta biết, ta tới giúp nàng luyện chế, ngược lại nàng phải cho ta một cái giá tiền thích hợp, hơn nữa nàng phảiphụ trách cung cấp những tài liệu khác!
Trầm Tường nói:
- Ta suy đoán nàng có thể sẽ có một quãng thời gian không đến gặp ta.
Ngô Thiên Thiên đương nhiên biết hiện tại Đan trưởng lão rất cần Trúc Cơ đan, nàng cũng không nghĩ tới Trầm Tường sẽ hào phóng như vậy, đồng ý giúp Đan trưởng lão luyện đan, bất quá này nói ra khả năng sẽ không có ai tin tưởng, Luyện đan sư đứng đầu Thần Vũ đại lục lại muốn mua đan dược của Trầm Tường.
Ngô Thiên Thiên khẽ mỉm cười:
- Trầm Tường ngươi thật tốt, ta cũng phải nỗ lực mới được, sau này Thái Đan Vương Viện còn phải dựa vào chúng ta nâng lên!
- Khà khà, nàng phải nỗ lực! Có yêu cầu gì cứ tìm ta là được, ta sẽ tận lực giúp nàng.
Trầm Tường cười nói.
Áo choàng màu đen kia bị nàng dùng tư thái phi thường ưu mỹ chậm rãi cởi ra, bên trong là một váy dài trắng như tuyết, bây giờ Đan trưởng lão lại không có khẩn trương, chậm rãi thoát váy trắng bên trong, tư thái phủ mị mê người, khiến người ta thật sự khó thở, lúc này trái tim Trầm Tường cũng đập mạnh lên.
Váy trắng cởi ra, Trầm Tường đột nhiên nuốt một ngụm nước, Trầm Tường không thể không thừa nhận, vóc người Đan trưởng lão này tốt vô cùng, như ngọc bạch tuyệt mỹ chạm khắc đi ra vậy, eo thon dịu dàng khiến người ta rất muốn xông tới ôm lên. Đôi chân thon dài rắn chắc trắng như tuyết, bộ ngực cao vút, bờ vai gợi cảm. . . trên người nàng mỗi một nơi đều câu động linh hồn của Trầm Tường, mỗi một nơi đều tản ra phủ mị say lòng người, mỗi một nơi đều làm cho nam nhân không thể tự kiềm chế, khó có thể chống cự!
Nhưng hắn thầm mắng lên, bởi vì trước ngực cùng bên hông Đan trưởng lão đều có một đoàn sương mù màu tím, che lại địa phương mà nam nhân mong đợi nhất kia.
Dù vậy, lúc này Trầm Tường cũng là cả người cực kỳ khô nóng, không thể không mạnh mẽ áp chế tà hỏa bốc cháy lên trong cơ thể kia!
Mặc dù Ngô Thiên Thiên là nữ nhân, nhưng cũng không khỏi tán thưởng lên, nàng cũng nhìn đến mặt cười đỏ chót, cả người cũng bị ngọc thể nửa mở nửa che kia mê hoặc! Nàng cũng không nghĩ tới Đan trưởng lão sẽ cơ linh như vậy, dĩ nhiên thả ra mây mù màu tím che đậy chỗ mấu chốt nhất, bởi vậy, càng làm cho người muốn ngừng mà không được!
Đan trưởng lão tháo mặt nạ xuống, nhưng trên mặt cũng có mây mù màu tím lượn lờ như thế, không cách nào thấy rõ mặt nàng.
Trầm Tường nhìn chăm chú lên ngọc thể này, nhưng vẫn không nhìn thấy đồ vật hắn muốn nhìn.
- Hừ ! Ngươi vậy tính là gì?
Trầm Tường lập tức mắng, đồng thời một chưởng đánh ra, thả ra một trận gió nhẹ, muốn thổi bay sương mù kia đi, nhưng không có dùng được.
- Ngươi yêu cầu là cởi sạch quần áo, tháo mặt nạ xuống, ta làm được!
Đan trưởng lão lạnh nhạt nói, trong thanh âm vẫn mang theo ý cười cứng ngắc.
- Ngươi thật âm hiểm!
Trầm Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Cũng vậy thôi.
Đan trưởng lão thản nhiên nói, thấy bộ dạng Trầm Tường như vậy, trong lòng nàng cũng âm thầm hài lòng.
Ngô Thiên Thiên cũng nũng nịu nói:
- Trầm Tường, Đan trưởng lão đã thực hiện hứa hẹn.
Nàng cho rằng Đan trưởng lão có thể làm đến một bước này đã không tồi, Trầm Tường có thể thấy thân thể mê người này của Đan trưởng lão, cũng nên biết thế nào là đủ.
- Quên đi!
Trầm Tường ảo não ngồi dưới đất, thu bốn hạt Trúc Cơ đan lại, sau đó nhảy lên, lấy xuống một trái Thanh Huyền quả, đặt ở trong miệng nhai .
- Ngươi làm gì!
Đan trưởng lão vội vàng hô, Ngô Thiên Thiên cũng giật mình không ngớt, các nàng cũng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ có loại ngu ngốc này, trực tiếp ăn Thanh Huyền quả.
Bạch Long nữ bám ở trên cánh tay Trầm Tường cũng đố kị lầm bầm:
- Trước đó ngươi còn nói cái gì muốn dùng để luyện đan, trực tiếp ăn là lãng phí, hiện tại chính ngươi cũng ăn. . . Nhân gia cũng muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn. . .
Trầm Tường không để ý tới tiểu Long tham ăn này làm nũng, lại tức giận cắn cái Thanh Huyền quả kia.
Đây cũng làm cho Đan trưởng lão cùng Ngô Thiên Thiên tức đến giậm chân, một cái Thanh Huyền quả cứ như vậy hủy diệt, đây cũng là phung phí của trời a!
- Trầm Tường, ngươi. . .
Ngô Thiên Thiên cắn môi, tức giận nói.
Đan trưởng lão tức giận đến ngọc thể hơi run, nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, đi tới một phát bắt được tay của Trầm Tường, quát lạnh nói:
- Ngươi đang giận ta?
- Đây là sự tình rất rõ ràng, trái cây kia là của ta, ta thích làm sao là quyền của ta!
Trầm Tường bĩu môi, khoan hãy nói, Thanh Huyền quả này ăn rất ngon, làm hắn cắn xuống một cái liền không nhịn được lại muốn cắn một cái, hắn đã quyết định quyết tâm, tuyệt không có thể để cho tiểu Long tham ăn kia ăn được, bằng không sẽ bị nàng cả ngày ghi nhớ.
Đan trưởng lão cùng Ngô Thiên Thiên cũng biết tại sao Trầm Tường tức giận, bởi vì hắn khổ cực luyện chế một lò Trúc Cơ đan, sau khi được thắng lợi, lại rất thất vọng, không có thấy đồ vật hắn chờ mong.
- Đan trưởng lão, chỉ cần ngươi cho ta xem bộ mặt thật của ngươi, ta liền đem bốn hạt Trúc Cơ đan, Thanh Huyền quả thụ còn có Thanh Huyền quả ở phía trên cho ngươi! Như thế nào?
Trầm Tường chỉ là tò mò nữ nhân này đến cùng là ai.
Trầm Tường tin tưởng trực giác của mình, nữ nhân này nhất định là hắn nhận thức!
Đan trưởng lão thả Trầm Tường ra, đau lòng mà nhìn về phía Trầm Tường ăn trái Thanh Huyền quả kia, nàng suy tính một phen, Trầm Tường cũng ăn xong trái Thanh Huyền quả, nàng thở dài một tiếng:
- Quên đi, ta đã đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi đánh bại ta, đến thời điểm đó ta sẽ là người của ngươi, tùy tiện ngươi như thế nào cũng được!
Đan trưởng lão mang theo bất đắc dĩ, rời khỏi sân nhỏ, chuyện đã xảy ra giữa đêm khuya này nàng vĩnh viễn không quên được, Ngô Thiên Thiên cũng không quên được.
Hiện tại Ngô Thiên Thiên đã biết rõ tại sao Trầm Tường lại không từ bất cứ giá nào cũng phải biết được thân phận của Đan trưởng lão, bởi vì này rất rõ ràng, Đan trưởng lão nhất định là người Trầm Tường quen thuộc, bằng không dựa vào nhân vật như Đan trưởng lão, là tuyệt đối sẽ không ở trước mặt tiểu lâu la như Trầm Tường làm ra sự tình như vậy, tuy rằng Đan trưởng lão đã che kín chỗ mấu chốt trên người, nhưng là một nữ nhân, có thể cho người đàn ông thưởng thức như thế, đã xem như là chuyện phi thường gian nan.
- Thiên Thiên, ngươi trở lại nói cho nàng biết, nếu như nàng cần Trúc Cơ đan thì cứ nói cho ta biết, ta tới giúp nàng luyện chế, ngược lại nàng phải cho ta một cái giá tiền thích hợp, hơn nữa nàng phảiphụ trách cung cấp những tài liệu khác!
Trầm Tường nói:
- Ta suy đoán nàng có thể sẽ có một quãng thời gian không đến gặp ta.
Ngô Thiên Thiên đương nhiên biết hiện tại Đan trưởng lão rất cần Trúc Cơ đan, nàng cũng không nghĩ tới Trầm Tường sẽ hào phóng như vậy, đồng ý giúp Đan trưởng lão luyện đan, bất quá này nói ra khả năng sẽ không có ai tin tưởng, Luyện đan sư đứng đầu Thần Vũ đại lục lại muốn mua đan dược của Trầm Tường.
Ngô Thiên Thiên khẽ mỉm cười:
- Trầm Tường ngươi thật tốt, ta cũng phải nỗ lực mới được, sau này Thái Đan Vương Viện còn phải dựa vào chúng ta nâng lên!
- Khà khà, nàng phải nỗ lực! Có yêu cầu gì cứ tìm ta là được, ta sẽ tận lực giúp nàng.
Trầm Tường cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.