Chương 170: Băng Tuyết Tế.
Cao Thiết
26/03/2013
Lý Dịch Phi trước đây đã từng đánh thua Đường Vũ Nhu, lúc này đang ngồi lặng lẽ một mình một góc, bình thản nhìn hai nhân vật chính, mặc dù đấu khí của hắn cũng là nhân giai cửu phẩm nhưng sau khi giao thủ với Đường Vũ Nhu, mới phát hiện khoảng cách giữa hai người là không nhỏ.
Chí ít với thực lực hiện tại, có đấu thêm lần nữa hắn cũng không phải đối thủ của Đường Vũ Nhu. Hơn nữa ở trận đấu trước đây, hắn có thể cảm nhận được Đường Vũ Nhu vẫn còn giấu thực lực, điều này khiến hắn cảm thấy mình kém cỏi vô cùng, sau khi thất bại, khát vọng kích phát sức mạnh càng mạnh mẽ hơn.
- Tại sao không dùng binh khí, là đang coi thường ta sao?
Lại bị Hàn Phong chặn một kiếm, Đường Vũ Nhu nhíu mày, lạnh lùng nói.
Từ đầu đến cuối, Đường Vũ Nhu chưa từng thấy Hàn Phong dùng binh khí, còn lãnh nguyệt trong tay cô thì tác dung tăng cường đấu khí, nên cô mới hỏi vậy.
Hàn Phong nghe vậy, bình thản đáp:
- Hai bàn tay này chính là vũ khí tốt nhất của ta.
- Hi vọng ngươi không hối hận.
Hình như có chút bất mãn với câu trả lời của Hàn Phong, Đường Vũ Nhu nhíu mày, biểu tình lập tức trở nên ngưng trọng, đấu khí trong người cuồng chuyển.
Hàn Phong phát hiện, hai mắt Đường Vũ Nhu lúc này đac chuyển sang màu trắng bạc, một luồng đấu khí trắng như tuyết trong nháy mắt lấy cô làn trung điểm, bất ngờ bạo phát. Bên trong đấu khí trắng tuyết ấy là những mảng tuyết hoa đang bay lượn.
Tuyết hoa bị đấu khí không ngừng thổi bay, càng lúc càng nhiều, áp lực năng lượng tràn ra từ đó khiến những người xung quanh phải ngỡ ngàng, Đường Vũ Nhu chỉ dùng mỗi đấu khí mà có thể tạo ra cảnh tượng tráng lệ đó.
Hàn Phong chăm chú quan sát năng lượng đấu khí vừa đột nhiên xuất hiện, trong đó hắn vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.
- Đây là Băng Tuyết Các băng tuyết kiếm kĩ?
Nhìn những bông tuyết đang không ngừng phiêu tán trong đấu khí, Hàn Phong khẽ nheo mắt, có thể đông kết nước trong không khí thành băng, băng tuyết kiếm kĩ đúng là có chút tinh diệu.
Xuy!
Trong khi Hàn Phong vừa có quyết định, một chiếc cột trụ bằng băng trắng đã bắn ra như mũi tên, nhắm thẳng về phía Hàn Phong.
Chiếc cột băng trắng có tốc độ vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Hàn Phong.
Đối diện với cột băng trắng tràn ngập năng lượng, Hàn Phong động hai tay, không khí trước mặt bất ngờ xuất hiện một màn đấu khí mỏng.
Cột băng trụ trắng đập mạnh vào màn đấu khí, thủ thế của Hàn Phong lại biến, đấu khí đột nhiên tăng vọt, cột băng màu trắng nhất thời lệch sang một bên, chạm vào gấu áo Hàn Phong, rơi xuống đất, phát ra một tiếng động lớn.
Cột băng màu trắng bị Hàn Phong né một cách dễ dàng, Đường Vũ Nhu hừ nhẹ một tiếng, lãnh nguyệt trong tay vung lên, một chiếc cột băng trắng nữa lại được hình thành, bắn thẳng về phía Hàn Phong.
Cảm nhận tiếng xé gió trước mặt, Hàn Phong hơi động mũi chân, thân hình trực tiếp lùi xa mấy mét sang bên trái.
Xuy!
Động tác của Đường Vũ Nhu vẫn chưa kết thúc, hai cột băng trắng nữa lại được hình thành, bắn về phía Hàn Phong vừa mới né.
Vừa mới đứng vững, tiếng xé gió lại vang lên, Hàn Phong nhíu mày, đấu khí nồng đậm nhanh chóng xuất hiện trên cánh tay, đập mạnh về phía sau.
Bịch.
Đấu khí cường đại của Hàn Phong trong nhấy máy trực tiếp biến ba đường quang trụ màu trắng thành bột vụn.
Thấy Hàn Phong hóa giải công kích của mình dễ dàng như vậy, Đường Vũ Nhu trong lòng càng lúc càng cảm thấy nặng nề, trải qua vài đợt giao thủ đơn giản, cô hiểu Hàn Phong vẫn chưa dùng hết toàn lực của mình, trong khi cô đã xuất toàn lực.
Phát hiện này khiến Đường Vũ Nhu cảm thấy hết sức nặng nề, cô thấy như mình đang bị trêu đùa vậy.
Lúc này, cô tin đấu khí của Hàn Phong vẫn chưa đạt đến địa giai chi cảnh, nhưng cũng không còn cách qua xa nữa.
Nghĩ đến đây, Đường Vũ Nhu hạ quyết tâm, đặt lãnh nguyệt trước ngực, quang mang màu trắng bạc trong mắt bừng sáng.
Một luồng khí thế tràn đầy chưa từng có không ngừng tán phát.
Hàn Phong nhìn những biến hóa của Đường Vũ Nhu, không khỏi nhíu mày, cảm thấy khí tức trên người Đường Vũ Nhu lúc này có chút không đúng.
Chỉ có điều ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Phong còn chưa kịp hành động, một tiếng thét lanh lảnh đã bất ngờ vang lên, sau đó chỉ nghe thấy chiu chiu không dứt, những cột băng trắng không ngừng bắn ra, sau đó phủ kín trời chụp thẳng xuống đầu Hàn Phong.
Băng tuyết phá.
Nhìn thấy công kích ngợp trời, Hàn Phong mắt cũng ánh lên một tia kinh ngạc, tay vung y bào, tích tụ hết đấu khí toàn thân vào hai cánh tay.
Hàn Phong hét lên một tiếng, đấu khí nhất thời cuồng xuất, ngưng tụ lại trước thân người.
Băng trụ bạch sắc ập xuống như một trận mưa tên, đánh vào tấm màn đấu khí vừa mới được Hàn Phong hình thành, âm thanh va chạm vang lên giòn giã gần như nối thành một đoạn.
Băng trụ bạch sắc mang theo năng lượng cường đại, biến toàn bộ mặt đất xung quanh Hàn Phong thành vụn đá.
Mọi người há hốc miệng nhìn lên võ đài, phần lớn đều là lần đầu tiên được nhìn thấy võ kĩ hoa lệ này, đây chính là Băng Tuyết Các băng tuyết kiếm kĩ trong truyền thuyết sao?
Năng lượng ẩn hàm trong băng trụ bạch sắc khiến vô số người phải rùng mình, họ đều nghĩ nếu như là mình đứng trên đó, nhất định sẽ không thể chống được đòn công kích mạnh mẽ này.
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía bóng người có chút mơ hồ dưới bầu trời đầy bạch quang ấy.
Lại một băng trụ bạch sắc nữa đánh trúng tấm màn đấu khí, cự lực sản sinh khiến hai chân Hàn Phong lún sâu xuống đất, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một cái hố rộng chừng một trượng.
Mặc dù nói Hàn Phong đã bị đánh lún xuống đất nhưng Đường Vũ Nhu vẫn không dừng tay, cô biết công kích của mình nhìn thì có vẻ dữ dội nhưng vẫn không thể làm gì được Hàn Phong.
Lại một đợt sóng đấu khí tràn đầy nữa tán phát, vô số băng trụ bạch sắc trên trời đột nhiên quấn lấy nhau, trong nháy mắt, hình thành nên một con phượng hoàng trong suốt.
Con phượng hoàng hoàn toàn được dung hợp từ băng trụ, nhưng trong khoảnh khắc nó hình thành, không khí xung quanh dường như dừng lại trong giây lát, vô số hoa tuyết vốn dĩ đang bay lượn trên trời nhanh chóng nhập vào thân thể con phượng hoàng.
Băng Tuyết Tế.
Hoa tuyết nhập hết lên cơ thể con phượng hoàng màu trắng, và thân thể Đường Vũ Nhu đột nhiên hiện ra.
Lúc này sắc mặt cô không khác gì con phượng hoàng, trắng bệch, chỉ có điều mọi người đều có thể nhận ra sự sắc bén trong đôi mắt bình thản ấy
Nhìn chùm ánh sáng vừa bắn ra, sắc mặt mọi người không khỏi vụt biến.
Năng lượng mạnh quá.
Lý Ngọc vốn đang ngồi một bên, môi nở một nụ cười nhẹ, sau khi nhìn thấy con phượng hoàng bạch sắc, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Với thực lực địa giai nhất phẩm của hắn, vậy mà vẫn có thể cảm nhận vô số uy áp đến từ con phượng hoàng này.
- Là băng tuyết kiếm kĩ sao? Băng Tuyết Các quả nhiên không đơn giản, nếu như lúc này đổi thành một thiên giai cường giả thi triển, uy lực không biết thế nào?
Lý Ngọc tự lẩm bẩm với mình.
Ánh mắt chuyển sang phía Hàn Phong lúc này đã bị đánh lún xuống đất, mắt ánh lên một thứ thần sắc không biết gọi tên.
Tốc độ của chùm ánh sáng nhanh đến đáng sợ, gần như xuyên thủng không khí, trong nháy mắt, trước vô số ánh mắt chăm chú, xuất hiện bên trên chiếc hố lớn, một giây tiếp theo, phá vỡ tấm màn đấu khí trên người Hàn Phong.
Thấy màn đấu khí bị phá, những tiếng cảm thán nuối tiếc nhất thời vang lên.
Trong lúc mọi người còn đang bận cảm thán thì một đường khí thế ngút trời đột nhiên phát ra từ đáy hố.
Khoảnh khắc bạch quang chạm vào mắt đất, một tiếng thét lớn truyền ra, liền sau đó là một luồng khí kình tràn ngập năng lượng đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.