Chương 277: Giương cung bạt kiếm.
Cao Thiết
26/03/2013
Hàn Phong biết hắn gọi là Khôn Long.
Lời Khôn Long mới nói ra thì hai dã Thiên giai cung phụng khác cũng phụ hoạ theo.
Tiêu Tấn nghe vậy cũng cảm thấy vui mừng, nói tiếp:
- Trẫm tự nhiên biết được lòng trung thành của các vị. Lâm gia tự cho rằng nắm được tất cả mọi thứ trong tay, nhưng bọn hắn không thể nào biết được thực lực chân chính của hoàng thất ta.
Tiêu Tấn lại nói:
- Nếu như không phải lão thất phu Thượng Quan Vô Ngã thì đối với hoàng thất thì Lâm gia cũng chẳng đáng để nhắc tới. Ngay từ lúc đầu, trẫm đã an bài ổn thoả tất cả, cho nên Lâm gia lần này không thể nào chạy thoát.
Bệ hạ, nếu biết Lâm gia có phản tâm vì sao ta không chủ động xuất kích đánh cho hắn trở tay không kịp?
Tiêu Chiến lúc này đột nhiên mở miệng nghi hoặc nói.
Tiêu Tấn khoát tay nói rằng:
- Hoàng thúc! Đây cũng là chính trị. Lâm Chấn Khôn cũng là một người vô cùng khôn khéo, tuy biết rõ được phản tâm của hắn nhưng trẫm vẫn không có bất cứ chứng cứ nào . Nếu như tuỳ tiện xuất thủ chỉ sợ sẽ để lại một ít chân tướng bất minh. Hơn nữa cũng có thể tạo nên rung chuyển trong đế quốc.
Tiêu Chiến nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ.
Ánh mắt Tiêu Tấn lúc này cũng là rơi trên người Hàn Phong.
Tiêu Tấn nhìn về phía Hàn Phong, nhàn nhạt nói:
- Hàn Phong! Tình huống Hàn gia bên kia thế nào rồi.
- Phụ thân có truyền đến tin tức, Hàn Thiên Sơn dựa theo chỉ thị của bệ hạ đã ở tại đế đô đã an bài xong xuôi tất cả. Tuy rằng thực lực Hàn gia bây giờ giảm mảnh, nhưng cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ giao phó.
Hàn Phong hồi đáp.
Nghe vậy, Tiêu Tấn cũng gật đầu, thoải mải nói:
- Như vậy cũng là tốt rồi. Mấy ngày tới phiền các vị chú tâm một chút. Nanh vuốt của Lâm gia đã giương ra rồi thì chắc sẽ không đơn giản mà thu hồi lại đâu.
Mọi người lên tiếng trả lời, sau đó liền ly khai, chỉ để lại hai người Tiêu Tấn và Hàn Phong.
Đợi những người khác đã rời đi, Tiêu Tấn lúc này mới hỏi:
- Tình huống Phí lão thế nào.
- Đã cho người đến thay thế, chắc hẳn không có bất cứ sai lầm nào.
Hàn Phong nhàn nhạt nói.
Nghe Hàn Phong nói như thế, Tiêu Tấn cũng gật đầu, sau đó lại hỏi về tình huống của Lý Thần nhưng kết quả vẫn giống như lúc trước.
Buổi tối trong hoàng cung vẫn như trước đèn đuốc sáng trưng.
Đến thời điểm này thì Thượng Quan Vô Ngã đã trở về được ba ngày.
Hôm nay khi trời hửng đông, đế đô vẫn đang bảo phủ trong một mảng bóng tối. So với lời người xưa nói thì chính là bầu trời tựa hồ càng thêm âm trầm.
Mà một số thế lực tương đối nhạy cảm từ lâu cũng là ngửi được một tia khí tức bất đồng không tầm thường. Mà tối hôm nay cả đế đô bông nhiên giống như trở nên xơ xác tiêu điều chưa từng có.
Một đám mây đen đang bao phủ bầu trời phía trên đế đo. Một cảm giác trầm trọng bao phủ khắp nới.
Sáng sớm nay, khi mà dân chúng vẫn còn đang say xưa tiến nhập vào trong mộng đẹp thì trong bóng đêm yên tĩnh có thêm vài đạo ảnh tử không rõ thân ảnh giống như u linh đang điểm nhẹ cước bộ cấp tốc chạy về đế đô.
Lúc này ở cách hoàng cung một đoạn không xa cũng đã có vài đạo thân ảnh tụ tập lại một chỗ. Ánh trăng như xuyên thấu qua từng tầng mây chiếu sáng đám người này.
Từ trong đám người một đạo ảnh tử chậm rãi bước ra phía trước. Đầu tiên hắn hơi quan sát thủ vệ phía bên ngoài hoàng cung rồi lập tức quay đầu lại phân phó vài câu với người đứng đằng sau.
Người nọ gật đầu lên tiếng trả lời, lập tức yên lặng tiêu thất trong bóng đêm.
Kế tiếp đám người kia yên lặng đứng nguyên tại chỗ. Không lâu sau đó thì cách hoàng cũng không xa liền truyền đến vài tiếng động trầm thấp giống như có người ngã xuống đất.
- Hảo! Hiện tại chúng ta tiến nhập hoàng cung, đợi đến khi bình minh ta muons toàn bộ Tiêu gia triệt để biến mất khỏi Thiên Tinh đế quốc.
Bóng đen kia tuy trầm giọng nói nhưng vẫn có thể tạo ra một áp lực vô hình đối với những người xung quanh.
Theo mệnh lệnh của người này thì vài đạo thân ảnh dùng khí thế sét đánh nhanh chóng trúng tiến vào bên trong hoàng cung.
Lúc này tuy rằng bên trong hoàng cung đèn đuốc sáng trung nhưng thủ vệ tựa hồ đi lại nhiều hơn bình thường.
Bóng đen dẫn đầu cảm thấy có một điểm gì đó không thích hợp thế nhưng tình huống đến lúc này không có bất cứ điều gì cho phép hắn lùi bước.
Vì vậy hắn cũng chỉ đành đem nghi ngờ trong lòng mình áp chế đi. Mấy người rất nhanh tiến vào sâu bên trong hoàng cung. Nơi nào bọn hắn đi qua đều để lại thi thể của vài tên thủ vệ.
Nguyên bản đế đô vốn yên lặng cũng đã bắt đầu từ từ mọc lên vài đạo hoả quang. Ngay sau đó một trận âm thanh tiếng đánh nhau vang trong nháy mắt vang vọng khắp đế đô.
Theo sau tràng âm thanh đó là những tiếng rống giận giữ cũng với tiếng đấu khí va chạm nhau vô cùng chói tai.
Không được một hooig thì sự yên tĩnh của đế đô bị triệt để đánh vỡ. Trong màn đen yên tĩnh cũng đã bị những âm thanh của trận chiến đấu thay thế vào trong đó.
Những thường dân đang yên giấc hồng cũng bị trận âm thanh này đánh thức bật dậy.
Nhưng bách tính của đế đô không một ai biết được đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tất cả đều có một hành động giống nhau, khoá chặt của nhà mình lại. Cho dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì đó không phải việc mà bọn hắn có thể tham dự được.
Bóng đen dẫn đầu đám người vừa nãy cũng một đường dễ dàng tiến nhập vào bên trong hoàng cung.
Bọn họ hiển nhiên không có nghĩ tới hôm nay hoàng cung canh phòng lại lơi lỏng như vậy. Mà ngay khi mất người còn chưa kịp vui vẻ thì nguyên bản hoàng cung vốn đen kịt thì đột nhiên trở nên sáng trưng.
Ngay sau đó, một đạo âm thanh mang theo một chút trào phúng truyền từ bên trong hoàng cùng ra ngoài.
- Lâm Chấn Khôn, trẫm chỉ biết ngươi đã rất sốt ruột rồi. Vì vậy mà ta đã sớm chờ ngươi ở đây lâu rồi.
Đang nói đến đoạn quan rọng thì vài đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt bóng đen.
Bóng đen cầm đầu đám người tự nhiên chính là Lâm gia gia chủ Lâm Chấn Khôn. Mà ở phía sau hắn có ba người từng là thất đại cung phụng của hoàng thất cùng với Liêm Cẩn và Trịnh Đại, Trịnh Nhị hai huynh đệ.
Cuối cùng là có hai gã mặc hắc sắc trường bào một tả một hữu đứng bên cạnh một thanh niên sắc mặt tái nhợt.
Không cần phải nói rõ đặc điểm của ba người này thì chắc hẳn ai cũng đã đoán ra. Đây chính là Địa Tá và Địa Chu của Võ Hoàng điện cùng với Lâm Hà sau khi trải qua hai lần huyết tế, thực lực đã tăng vọt.
Lâm Chấn Khôn ở giữa, trên mặt hiện lên một tia kinh dị nhưng hắn cũng ngay lập tức liền khôi phục trở lại.
Thấy nhóm ngươi Tiêu Tấn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình thì trong lòng Lâm Chấn Khôn trái ngược lại vô cùng vui vẻ, hắn cười nhạt nói rằng:
- Tiêu Tấn, ngươi quả nhiên là có chút chuẩn bị.
Đằng sau Tiêu Tấn chính là Khôn Long cùng với bốn gã Thiên giai cung phụng của hoàng thất. Đứng trước mặt nhóm người Lâm Chấn Khôn, Tiêu Tấn cũng đồng dạng cười nhạt nói:
- Lâm Chấn Khôn! Ngươi đừng cho là chỉ với thực lực này của ngươi là có năng lực có thể nuốt được hoàng thất trở thành tân chủ nhân của Thiên Tinh đế quốc?
- Tiêu Tấn! Chẳng nhẽ ngươi nghĩ nhiều quá mà hoá ngốc hay sao. Ngươi không nhìn xem đằng sau ta có tổng cộng mười Thiên giai cường giả. Mà hiện tại bên ngươi cũng chỉ có bốn gã bất tử không làm nên trò chống gì. Ngươi nói phần thắng sẽ thuộc về ai.
Lâm Chấn Khôn lại tiếp tục nói:
- Còn có, ngay khi chúng ta nói chuyện thì sợ răng lực lượng phòng giữ đế đô cũng đã rơi vào trong tay Lâm gia chúng ta rồi. Lúc này ngươi không phải là đại đế cao cao tại thượng của Thiên Tinh đế quốc mà trở thành tù nhân của ta, tuỳ ý bỡn cợt. Ngươi còn cái gì để nói không. Ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.